Phải sống - Nhất định phải sống!

Đêm buồn, vừa mới tỉnh sau cơn sốt mê man gần 20 tiếng đồng hồ. Lên xàm vô tình đọc đc post Vợ tôi - Người HP hay quá. Không những hay về cách hành văn, về tình tiết câu chuyện mà còn đẹp cả về cái kết cho bác chủ post.
Tự nhiên ngồi nghe list nhạc Trung, toàn bài buồn vl. Đm đêm hôm rồi mà buồn thối cả ruột. Cũng muốn mang câu chuyện của mình viết lên cho các tiền bối và mấy thằng tml đọc. Đôi khi xả được ra cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cũng chả biết xưng hô thế nào, nhưng thôi để cho gần gũi, cứ xưng hô tao vs chúng mày nhé. Có gì mong các tiền bối ở đây đừng để bụng...

***Chap 1 : Tuổi thơ của tao. Những ngày yên bình chỉ còn trong hồi ức!

Tao năm nay cũng đã gần 30t, sinh ra trong những năm đầu của thế hệ 9x ở một vùng quê tuy không quá nghèo nhưng cũng chả giàu bằng ai.
Tuổi thơ của tao trôi qua bình yên và êm đềm. Có lẽ ở nơi tao sinh ra, tuổi thơ tao có là mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Tao là con trai lớn trong gia đình. Dưới tao còn 1 em gái kém tao 2 tuổi. Bố tao thì là con trai út trong 1 gia đình có tận 10 người con. Nhiều khi ngồi nghĩ cứ tự hỏi sao ngày xưa các cụ đẻ gớm vậy. Mà vẫn nuôi đc mới kinh chứ.
Bố tao thì hơn mẹ tao tận 13t, nghe các cụ kể lại là ngày xưa bố tao đi du học ở Đức về đẹp trai mà lãng tử lắm. Còn bà u thì ngày đó cũng là hotgirl trong vùng, nghe ông bác trong nhà kể lại thì ngày xưa bố tao về quê làđã 32t rồi, còn bà u nămđó mới có 19.Ông bô nhìn thấy bà u là kết nổ mắt rồi, thế là hôm sau rủông bác nhà tao phi xe lên nhà ngoại luôn, ào thẳng nhàđặt vấnđề vsông bà ngoại luôn. Còn bà u tao ngàyđó vẫn cònđi sinh hoạtđội,ở quê tao gọi là tập thiếu nhi, không biết chỗ chúng m gọi thế nào. Thế nào mà dai dẳng 1 tháng trờiông bôđã xin ngon lành cáiđám hỏiở nhà ngoại. Trong khi bà u nhà tao còn chưa kịpđồngý hay từ chối. Giờ ngồi nghĩ lại t vs bà u nhà t vẫn cười ngoác cả miệng ra.
Cưới xin cũng linhđình ghê lắm, Ngày đó ông già tao đi Đức về nên mua được con xe 82 là căng lắm rồi, ở quê làm đếu gì có xe máy đâu. Giờ nghĩ lại đúng là ông già ngày xưa cũng phông bạt tán gái gớm thật. Cưới về rồi 2ông bà xây nhà rồi 1 năm sau là có tao.tao thì ko đc biết gì, chỉ nghe bà già ngồi kể bảo ngày xưa bố mày xây cái nhà 3 tầng đầu tiên ở cái vùng này. Ngày đó mấy thằng thanh niên xóm ghen ăn tức ở còn đến ném đá vỡ hết cửa kính nữa.

Dù là về sau này, chuyện làm ăn của ông già cũng ko quá suôn sẻ, cũng thua lỗ, cũng phải bươn trải vào Nam làm ở Pepsi Cola ( vì ông già tao có bằng vs kinh nghiệm làm việc ở Đức nên ngày đó trong nước vẫn còn trọng vọng lắm). Rồi khi ông già tao bị tai nạn, gãy 11 dẻ xương sườn, mất sức không tiếp tục đc nữa phải bỏ dở chừng. Về thì cũng buôn bán, rồi sau này mua xe khách làm dịch vụ vận tải. Tuy là cuộc đời lúc thăng lúc trầm nhưng thoạt nhiên ông già tao chưa bao giờ để anh em tao thiếu thốn gì. Thậm chí còn đầy đủ hơn gần như tất cả bạn bè trang lứa tầm tuổi tao ở quê. Bé đến tận bây giờ, tao đi học hay chưa bao giờ mặc quần vải, khi mà lũ bạn mặc quần áo đôi khi có đứa còn không lành lặn, thì tao lúc nào cũng có quần bò đẹp mặc, lại thêm bà u có khướu thời trang khá tốt nên lúc nào cũng auto quần bò, áo sơ mi. Tao được bao bọc đủ thứ, ko bao giờ phải động chân tay vào việc gì. Chỉ có ăn và học. Tiếp diễn cái gen của gia đình bên nội nên ngày bé tao học khá giỏi. Auto cấp 1,2 là đầu bảng. Nên ngày xưa thời còn ở quê cũng có nhiều đứa hâm mộ lắm. Nhớ mãi cái năm lớp 6, tao đc giải nhất tỉnh HSG Toán, ông già đầu tư cho bộ máy tính, mấy đứa bạn thân gần nhà còn mang trái cây qua đút lót để xin chơi 1,2 mạng half life. Mà bắn vs máy chứ làm đéo gì có mạng đâu.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tao vẫn cứ trong vòng tay bao bọc của gia đình, chỉ biết ăn và học, nhìn chúng bạn chơi mấy cái trò trẻ con ở quê mà tao thèm. Muốn theo chúng nó đi đá bóng mà giữa trưa nắng cũng ko đc. Muốn đi bơi ao bơi sống bà già thì không cho. Rồi tao vào lớp 10. Trường huyện bọn tao thì là trường bình thường thôi, mà lại cách xa nhà 7km, vậy nên tao thi vào trường chuyên của 1 huyện khác cách nhà 4km.Những ngày tháng học xa nhà là những ngày đầu tiên t biết đến nghịch ngợm.
Cũng như những thằng khác tầm tuổi, ngày đó chả có thú vui mẹ gì ngoài đánh điện tử, nào là võ lâm, phong thần, thiên long bát bộ. Sau đó thì là cái món của mấy thằng tuổi dậy thì bọn tao là vào quán net xem trộm sex. Đm cái trang channuoiheo.com ngày xưa đéo bao giờ tao quên luôn. Toàn phim hay mà full HD đéo thèm che luôn. Tiếc là nó bay trang lúc đéo nào tao cũng đéo để ý nữa. Vài lần bị ông già biết, nhưng ông già tao cực nghiêm và ít nói, chỉ nói những câu rất ngắn gọn nhưng thề là nó đáng sợ hơn nói nhiều, nói dai vl. Ví dụ "giờ sao, biết phải làm thế nào chưa" hay "tự nghĩ, tự làm, ko cần bố phải nói lại lần nữa". Ngày đó mà mỗi lần nghe ông già tao nói mấy câu này là tao ám ảnh mấy ngày về sau. Cả cuộc đời tao mới bị ông già đánh đúng 1 lần và cũng là lần bị đánh đáng sợ nhất cuộc đời luôn. Lại kể chúng m nghe, ông già tao lúc đi Đức học có 49kg, phải nhét đá lên cân cho đủ 50kg, vậy mà về ông tăng gấp đôi, 98kg. Mà không phải béo phì nhé, ông già tao cực chắc cực khỏe, và lần đầu tiên ông già tao đấm tao cũng là lần cuối cùng ông ấy đánh tao. 1 cú đấm ngất xỉu cmnl.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối năm lớp 11, tao theo chân bố mẹ lên HN, ông già mua đất ở Long Biên, rồi muốn kiếm môi trường tốt hơn cho tao học hành, phát triển. Giờ ngồi nghĩ lại mọi thứ, nhiều lúc buồn lắm. Đúng là ngày đó ông già làm tất cả mọi thứ là vì mình, với ông tao luôn là báu vật vô giá. Ông dành cả cuộc đời và sự cố gắng gần như chỉ để cho tao. Có những lúc chỉ mong có thể quay lại ngày đó mà không được ...
Những ngày đầu bước chân lên HN, cái thành phố lạ lẫm ngày ấy làm tao thấy ngợp, ngợp giữa sự đông đúc của phố thị, ngợp vs nhịp sống quá nhanh. Ngợp với những ánh mắt soi mói của bạn bè trong lớp học hay ngợp vs những tiếng cười nhạo khi tao nói ngọng L và N.
Tao biết tao có rất nhiều thứ phải làm ở cái mảnh đất này, cố gắng thích nghi vs nhịp sống, cố gắng học để chứng minh tao từ 1 vùng quê lên nhưng tao ko thua kém chúng nó, cố gắng nói thật chậm lại để sửa những cái sai trong phát âm mà ng dân quê tao ai cũng gặp phải. cuộc sống cứ vậy trôi qua, tao vẫn cứ cảm thấy lạc lõng giữa cái thành phố này, ít bạn bè lắm. Nhiều khi tao nhớ mấy đứa ở quê, nhớ cái cách sống của mấy người dân quê tao, nhớ cả thẳng bạn chí cốt lớn lên cùng tao hay những mảnh chuyện hài hước mà đến tận giờ tao vẫn ko quên về những kỉ niệm tuổi thơ của tao ở nơi tao chôn rau cắt rốn ấy.
Vậy mà ngoảnh mặt lại tao đã vào 12, cũng từ đây, cuộc đời tao bước sang 1 trang mới. Một trang đánh dấu những bược ngoặt vô cùng nghiệt ngã mà cứ mỗi lần nghĩ lại tao lại rơi nước mắt.
Đây là ảnh ông già tao năm còn học ở Đức. Mai đỡ ốm hơn sẽ cố ngồi viết tiếp để than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng. Đi nằm đã!!!
 

Attachments

  • 35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    185.4 KB · Lượt xem: 909
Yêu trong sáng, ko Đc phang trong túi.
Bk có hồ hoa súng rất đẹp.
Tui t đứng trên T5 nhà H1 ngắm gái Bk.
Gái kỹ thuật ko thế ngon như FTU, NEU
Hồ Tiền, mấy thằng xàm l hay mang đàn ra đó tán gái tao đạp mấy thằng xuống hồ rồi đấy =))
 
Mấy ml thông cảm nhé, dạo này sức khỏe hơi yếu mà công việc lại hơi cực nên chưa có dịp lên bài cho mấy ml đọc.
Nay mới lên bài đc đây.
Tiếp tục câu chuyện về mối tình đầu.
Mong anh em thông cảm, câu chuyện của mình là kể lại, chứ ko phải sáng tác. Mọi chuyện đều là sự thật của cuộc đời mình đã trải qua, nên văn vở có gì ko tốt mong anh em thông cảm.

***Chap 8 : Mối tình đầu của những đứa trẻ tự cho rằng mình đã lớn!!!

Tạm biệt e rồi lên đường. E ở nhà vs bố mẹ, còn tao đưa lũ bạn đi thêm 1 ngày chơi bời ở những địa điểm vui chơi, tham quan danh lam thắng cảnh ở tỉnh. Sau đó lũ bạn về nhà a già, còn tao cũng xin phép về dưới quê nội và ngoại thăm mọi người. Cũng lâu rồi tao chưa về thăm quê.
Làng quê của tao vẫn yên bình như vậy. Ko ồn ào, ko vội vã. Tao dừng xe trước cửa nhà ngoại. Nhà ngoại nhà tao thì kinh tế cũng khá ổn, do các dì, các cậu đều định cư và làm việc bên Hàn nên cũng lo cho ông bà ngoại cuộc sống khá đầy đủ. Đẩy cánh cổng đã tróc lớp sơn bước vào. Vẫn là cái cảm xúc ấy, vừa vui mừng, vừa tủi thân khi thấy ông bà ngoại chạy ra đón tao.
- Cháu trai của ông về đây rồi. - Câu nói quen thuộc của ông ngoại tao mỗi khi tao về.
Mang đồ đạc vào nhà, tao thay quần áo rồi đi dạo quanh nhà, không khí thật thoải mái. Vườn cây, ao cá, vườn cảnh, bon sai. Tất cả đúng như in từ 1 bức tranh quê hương Bắc bộ đầy yên bình mà ra. Tao ko quên lấy điện thoại ra, báo cho e là tao đã về tới nhà ngoại. E cũng dành cho tao những lời quan tâm, những câu hỏi thăm như "có mệt lắm ko"? "Đã ăn uống gì chưa?"
Về quê thì thú vui muôn thuở của tao là câu cá, ông ngoại tao có 1 ao cá nhỏ, nuôi cá để câu ăn, chứ ko nuôi bán. Cứ mỗi lần tao về là vác cần ra ngồi. Dù có khi cả buổi chả con ml cá nào thèm cắn câu. Thoáng cái mà 1 buổi chiều đã trôi qua. Bà ngoại gọi tao rửa chân tay rồi vào ăn cơm.
Woww! Toàn là những món tao thích, về khoản ăn uống thì chỉ có bà ngoại là hiểu tao nhất, bà luôn biết tao muốn ăn gì mà bà nấu ăn cũng rất ngon nữa. Đánh chén no căng cái bụng. Tao vác lap ra ngồi onl fb. Loay hoay mãi mới bật đc cái D-com. Ngày đó cái D-com 3G còn thịnh hành lắm. Hàng hot đấy chứ chả đùa =)). Nhấn gọi cho e, đầu bên kia e cũng chờ cuộc gọi của tao từ bao giờ. Cả 2 đứa lại say sưa lao vào cuộc trò chuyện, nói đủ thứ trên đời. Nào là hôm nay ăn ngon thế nào, về quê thoải mái ra sao. Chỉ có lúc hỏi " Bà nó có nhớ tôi không?" thì phải thủ thỉ nói thật nhỏ sợ ông bà nghe thấy. Đầu bên kia e cũng đáp lại bằng 1 câu thủ thỉ ngọt ngào : "Nhớ lắm chứ, nhớ lắm luôn ấy".
Đang ôm cái lap tình tứ vs nhau thì bà tao đi vào, tay cầm 1 đĩa hoa quả đã gọt sẵn cho thằng cháu yêu quý. Thấy tao vậy, bà ngoại đoán ra ngay, bà hỏi :
- Có bạn gái rồi hả? Cho bà xem nào.
Tao ngại ngùng quay cái màn hình lap ra. E ngại ngùng chào bà, 2 bà cháu nói chuyện qua lại vài câu rồi bà ra ngoài dọn dẹp. Còn tao và e lại tiếp tục ôm cái lap mãi tới khuya mới chịu đi ngủ.
Tới sáng hôm sau, tao ra mộ phần của ông già tao thắp hương. Dù đã cố gắng kìm nén nhưng cứ mỗi khi đứng trước mộ phần của ông già. Là bao kí ức đau thương ấy lại ùa về. Mọi chuyện lại hiện hữu như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy...
Ở thêm vs ông bà thêm 1 hôm nữa, đi thăm nhà họ hàng nội ngoại rồi tao trở về HN. Chuẩn bị bước vào kỳ học thứ 2 của năm học đầu tiên. Ông già mất, bà già phải lăn lộn vs công việc làm ăn mà ông già tao để lại. Bà già tao rất chăm chỉ, cần cù. Nhưng lại hơi kém về mặt tính toán. Nên trước giờ chỉ có chỉ đâu làm đó. Còn lại là ông già tính toán cả. Thời gian sau ông già mất, bà vất vả, 1 tay phải cán đán trách nhiệm nặng nề. Nhưng công việc làm ăn tưởng là quen mà lại lạ.
Cũng chính vì vậy, tao vs bà già cũng dần có khoảng cách hơn. Mẹ con cũng ko có thời gian cho nhau nhiều. Tao đi học, rồi ở trường, tối muộn mới về. Tắm rửa vệ sinh rồi lại lên phòng ngủ.
Tao và e vẫn tiếp tục cùng nhau trải qua những ngày vui vẻ của mối tình đầu năm ấy, bọn tao cũng là cây cầu kết nối hội con trai và con gái trong lớp lại gần nhau hơn. Đi đâu cũng có hội.
Có thể chính vì thoải mái như vậy, mà tao cũng dần trở lại vs đúng con ng thật của mình. Ít lạnh lùng, nghiêm túc mà thay vào đó là lầy hơn, xàm hơn. Nhiều khi e còn trêu tao bảo là "thôi quả này bị lừa rồi, yêu nhầm rồi". =))
Có lẽ ở e, e luôn cho tao 1 niềm tin vô cùng vững chãi về tình cảm và con người của e. Người ta bảo cái gì mà chắc chắn quá sẽ làm con ng ta tự mãn, tự mãn rằng ngta sẽ ko bao giờ mất đi những điều đó dù có làm bất kỳ điều gì.
Sang tới học kỳ 2, tao bắt đầu thay đổi. Tao ham chơi hơn, ko tập trung vào học hành. Tao mê game, mê tụ tập bạn bè đi nhậu. 5 thằng trong hội mê game bọn tao có 1 team Dota, ngoài giờ lên lớp là kéo nhau vào quán game. Ở BK những năm đó thì chúng mày cũng biết. Quán nét, quán nét, quán nét everywhere. Đâu đâu cũng là quán nét. Bọn tao chọn quán game G6 ở 80 Lê Thanh Nghị làm quán ruột để tụ tập. Tao bắt đầu chểnh mảng học tập. Tan học xong cũng vẫn là đi chơi vs e, rồi đưa e về, nhưng bắt đầu nói dối e. Nói là về nhà nhưng thật ra là về quán net nơi có những thằng bạn đang ngồi chờ sẵn để combat.
Tao bắt đầu học đc những thói hư tật xấu của mấy thằng ham game. Lên lớp ngồi chờ điểm danh, điểm danh xong lại trốn ra quán game. Cả lũ 5,6 thằng cứ vậy. Có những buổi đang combat hăng say chửi nhau ầm ĩ trong quán net thì có điện thoại thằng lớp trưởng gọi kêu chuẩn bị điểm danh về gấp. Thế là ba chân bốn cẳng chạy như bị ma đuổi về điểm danh.
E bắt đầu để ý và biết những việc tao làm. E nói tao cũng nhiều, khuyên nhủ động viên tao cũng nhiều. Nhưng chúng mày biết đấy,ở cái tuổiđó, là 1 thằng mê game thì đầu óc ngoài game ra còn nghĩ đc gì nhiều đâu. Vậy nên tao cũng cứ ậm ừ cho xong chuyện.
Giữa kỳ rồi cuối kỳ, trải qua những kỳ thi, thành thích học tập của tao bắt đầu kém đi. E buồn, e nói vs tao rất nhiều. Lúc 2 đứa nói chuyện vs nhau thì t cũng hối lỗi lắm. Nhưng lúc cắm đầu vào những trận game hăng say thì tao lại quên hết những thứ trước đó e đã nói vs mình.
Phải nói lại là, e là 1 ng con gái rất giản dị, rất nhẹ nhàng nhưng lại có sức cố gắng và nghiêm túc trong việc học tập đáng nể hơn tao rất nhiều. Mặc dù nhiều lúc tao hay trêu e là đầu óc nảy số chậm.
Bắt đầu kỳ 2 đc vài tuần thì cũng đến tết âm lịch. Bọn tao lại có những ngày nghỉ. Tao đưa e về quê, e say xe nên tao cũng ko muốn để e đi xe khách. Tao và bà già cũng về quê để ăn tết cùng ông bà. Tao đưa e về trước, còn bà già tận 30 xong việc rồi mới về.
Tao vẫn vậy, về quê cũng vẫn vậy. Lao đầu vào quán net. Tới bữa về ăn, rồi lại lủi lủi đi mất. Tối vẫn ở nhà video call vs e và nói dối là ban ngày đi chơi nhà họ hàng và giúp ông bà dọn dẹp chuẩn bị tết.
1 cái tết đầu tiên sau khi ông già mất cũng khá êm đềm. Mồng 1,2 say quên chết, mồng 3,4 thì đi thầy cô vs lũ bạn cũ ở quê rồi tổ chức ăn uống hát hò vs nhau. Đi cũng mấy năm mới về, nên cũng nhiệt tình hăng say lắm. Bọn bạn tao ở quê vẫn vậy, vẫn như ngày nào, vẫn là những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên. Người quê vs nhau, vẫn sống vs nhau bằng tình nghĩa, ko bị vật chất làm tha hóa.
Tao với e thống nhất là chiều tối mồng 5 tao sẽ qua nhà e, chúc tết bố mẹ e và đón e đi lên trường. Vì mồng 7 năm đó là bọn tao đã bắt đầu học rồi. Lên sớm, dành cho nhau 1 ngày đầu xuân đưa nhau đi chơi HN.
Lên nhà e chiều tối mồng 5 tết năm ấy, cũng run lắm. Lần này ko có hội bạn đi cùng nữa, mà là đi 1 mình. Thôi thì mồm miệng đỡ chân tay. Cứ mau miệng khéo léo chào hỏi là ăn thôi, tao nghĩ trong đầu như vậy. Đến nhà e, bước vào nhà chúc bố mẹ e những lời chúc năm mới quen thuộc, tao thấy e bước ra, nhìn tao cười rạng rỡ lắm. E ở nhà còn ngoan hơn những gì tao thấy rất nhiều, bố mẹ e ko phải động chân tay gì nhiều, e tự dọn dẹp, nấu nướng, làm những món ăn, trang trí nhà cửa ngày tết. Lúc đó tao nhìn e mà tự hào lắm. E chạy vào nhà, lấy cho tao 1 cốc nước ấm. Bảo tao uống đi cho đỡ lạnh. Bố mẹ e dọn cơm ra, bảo 2 đứa ăn rồi hãy đi, nhưng tao và e cũng chỉ ngồi vào mâm cho có. Vì kế hoạch là 2 đứa sẽ đưa nhau đi ăn vặt quanh HN rồi. Bố e có mời rượu, tao cũng xin phép ko dám uống với lý do còn phải lái xe. Có lẽ cả 2 ông bà cũng bắt đầu có ấn tượng tốt vs tao hơn.
Trời cũng đã xế muộn, tao và e xin phép để lên đường ko muộn lại lạnh. Trên cả quãng đường đi ấy, cứ chậm chậm mà đi, 1 là cho đỡ lạnh. 2 là để tận hưởng những phút ở bên nhau thế này. Tao để balo và bịch đồ của e ở trước, để e ngồi sau chỉ đeo 1 cái túi nhỏ. Cốt cũng là để cho ôm cho dễ ấy mà =))
Cuối cùng thì cũng về tới HN. Ngày đó HN vẫn vắng lắm, cũng chưa có đông đúc trở lại. Tao và e lang thang khăp các tuyến phố, tay e đút vào 2 túi áo khoác của tao, cằm khẽ đặt lên vai tao. Thỉnh thoảng lại đưa đôi bàn tay nhỏ bé mà ấm áp ấy áp lên 2 má của tao.
Vậy là tết năm đầu tiên, tao và e cũng có dc cái kỉ niệm tết đầu tiên bên nhau...

Anh em vodka ủng hộ nhé, chiều tối sẽ ra part tiếp cho anh em!!!
 
nhanh nhé ông anh, hình như đồng hương Hưng Yên. Ông già anh cũng tựa kiểu ông già em khác khoản không đi Đức, ông già em tuổi Hổ, cũng lăn lộn buôn bán khắp, cũng xây nhà bê tông đầu tiên của cả xã (năm 96) thời đấy đã có mấy con xe 82, xe kim vàng giọt lệ (thấy kể thế, không biết loại gì), cũng đẹp trai nổi cả vùng, nhớ ngày xưa hồi bé toàn thấy ông cầm cả xấp tiền 5 chục màu xanh, 100 màu nâu đi đánh bạc, thỉnh thoảng ở làng có mấy thằng báo nhà ông lại nhếch mép bảo mấy thằng ranh con =)), tuổi gì bằng tao ngày xưa, nhà 4 đứa con nhưng lúc nào cũng tươm tất nhất làng, quần đùi thái, tivi đen trắng có đầu tiền... Một cái nữa là ông già em cũng rất rắn, ngày bé em nghịch vãi đái (conút) nhưng chỉ cần ông lườm mắt phát là sợ ngay, chưa đánh em lần nào (lườm cái là sợ cmnr).

Nhưng thời thế, thế thời, biết sao được, sau thì buôn bán thua lỗ, bị ông bác lừa nên h cũng chả còn gì. Thỉnh thoảng về ông vẫn kể bảo ngày xưa tao đổi 1 con xe lấy dăm mảnh đất mặt đường thì h chúng mày cũng đỡ khổ... hehe. Nhưng em vẫn ngưỡng mộ ông già em lắm, cố mai sau được như ông.
 
Mấy ml thông cảm nhé, dạo này sức khỏe hơi yếu mà công việc lại hơi cực nên chưa có dịp lên bài cho mấy ml đọc.
Nay mới lên bài đc đây.
Tiếp tục câu chuyện về mối tình đầu.
Mong anh em thông cảm, câu chuyện của mình là kể lại, chứ ko phải sáng tác. Mọi chuyện đều là sự thật của cuộc đời mình đã trải qua, nên văn vở có gì ko tốt mong anh em thông cảm.

***Chap 8 : Mối tình đầu của những đứa trẻ tự cho rằng mình đã lớn!!!

Tạm biệt e rồi lên đường. E ở nhà vs bố mẹ, còn tao đưa lũ bạn đi thêm 1 ngày chơi bời ở những địa điểm vui chơi, tham quan danh lam thắng cảnh ở tỉnh. Sau đó lũ bạn về nhà a già, còn tao cũng xin phép về dưới quê nội và ngoại thăm mọi người. Cũng lâu rồi tao chưa về thăm quê.
Làng quê của tao vẫn yên bình như vậy. Ko ồn ào, ko vội vã. Tao dừng xe trước cửa nhà ngoại. Nhà ngoại nhà tao thì kinh tế cũng khá ổn, do các dì, các cậu đều định cư và làm việc bên Hàn nên cũng lo cho ông bà ngoại cuộc sống khá đầy đủ. Đẩy cánh cổng đã tróc lớp sơn bước vào. Vẫn là cái cảm xúc ấy, vừa vui mừng, vừa tủi thân khi thấy ông bà ngoại chạy ra đón tao.
- Cháu trai của ông về đây rồi. - Câu nói quen thuộc của ông ngoại tao mỗi khi tao về.
Mang đồ đạc vào nhà, tao thay quần áo rồi đi dạo quanh nhà, không khí thật thoải mái. Vườn cây, ao cá, vườn cảnh, bon sai. Tất cả đúng như in từ 1 bức tranh quê hương Bắc bộ đầy yên bình mà ra. Tao ko quên lấy điện thoại ra, báo cho e là tao đã về tới nhà ngoại. E cũng dành cho tao những lời quan tâm, những câu hỏi thăm như "có mệt lắm ko"? "Đã ăn uống gì chưa?"
Về quê thì thú vui muôn thuở của tao là câu cá, ông ngoại tao có 1 ao cá nhỏ, nuôi cá để câu ăn, chứ ko nuôi bán. Cứ mỗi lần tao về là vác cần ra ngồi. Dù có khi cả buổi chả con ml cá nào thèm cắn câu. Thoáng cái mà 1 buổi chiều đã trôi qua. Bà ngoại gọi tao rửa chân tay rồi vào ăn cơm.
Woww! Toàn là những món tao thích, về khoản ăn uống thì chỉ có bà ngoại là hiểu tao nhất, bà luôn biết tao muốn ăn gì mà bà nấu ăn cũng rất ngon nữa. Đánh chén no căng cái bụng. Tao vác lap ra ngồi onl fb. Loay hoay mãi mới bật đc cái D-com. Ngày đó cái D-com 3G còn thịnh hành lắm. Hàng hot đấy chứ chả đùa =)). Nhấn gọi cho e, đầu bên kia e cũng chờ cuộc gọi của tao từ bao giờ. Cả 2 đứa lại say sưa lao vào cuộc trò chuyện, nói đủ thứ trên đời. Nào là hôm nay ăn ngon thế nào, về quê thoải mái ra sao. Chỉ có lúc hỏi " Bà nó có nhớ tôi không?" thì phải thủ thỉ nói thật nhỏ sợ ông bà nghe thấy. Đầu bên kia e cũng đáp lại bằng 1 câu thủ thỉ ngọt ngào : "Nhớ lắm chứ, nhớ lắm luôn ấy".
Đang ôm cái lap tình tứ vs nhau thì bà tao đi vào, tay cầm 1 đĩa hoa quả đã gọt sẵn cho thằng cháu yêu quý. Thấy tao vậy, bà ngoại đoán ra ngay, bà hỏi :
- Có bạn gái rồi hả? Cho bà xem nào.
Tao ngại ngùng quay cái màn hình lap ra. E ngại ngùng chào bà, 2 bà cháu nói chuyện qua lại vài câu rồi bà ra ngoài dọn dẹp. Còn tao và e lại tiếp tục ôm cái lap mãi tới khuya mới chịu đi ngủ.
Tới sáng hôm sau, tao ra mộ phần của ông già tao thắp hương. Dù đã cố gắng kìm nén nhưng cứ mỗi khi đứng trước mộ phần của ông già. Là bao kí ức đau thương ấy lại ùa về. Mọi chuyện lại hiện hữu như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy...
Ở thêm vs ông bà thêm 1 hôm nữa, đi thăm nhà họ hàng nội ngoại rồi tao trở về HN. Chuẩn bị bước vào kỳ học thứ 2 của năm học đầu tiên. Ông già mất, bà già phải lăn lộn vs công việc làm ăn mà ông già tao để lại. Bà già tao rất chăm chỉ, cần cù. Nhưng lại hơi kém về mặt tính toán. Nên trước giờ chỉ có chỉ đâu làm đó. Còn lại là ông già tính toán cả. Thời gian sau ông già mất, bà vất vả, 1 tay phải cán đán trách nhiệm nặng nề. Nhưng công việc làm ăn tưởng là quen mà lại lạ.
Cũng chính vì vậy, tao vs bà già cũng dần có khoảng cách hơn. Mẹ con cũng ko có thời gian cho nhau nhiều. Tao đi học, rồi ở trường, tối muộn mới về. Tắm rửa vệ sinh rồi lại lên phòng ngủ.
Tao và e vẫn tiếp tục cùng nhau trải qua những ngày vui vẻ của mối tình đầu năm ấy, bọn tao cũng là cây cầu kết nối hội con trai và con gái trong lớp lại gần nhau hơn. Đi đâu cũng có hội.
Có thể chính vì thoải mái như vậy, mà tao cũng dần trở lại vs đúng con ng thật của mình. Ít lạnh lùng, nghiêm túc mà thay vào đó là lầy hơn, xàm hơn. Nhiều khi e còn trêu tao bảo là "thôi quả này bị lừa rồi, yêu nhầm rồi". =))
Có lẽ ở e, e luôn cho tao 1 niềm tin vô cùng vững chãi về tình cảm và con người của e. Người ta bảo cái gì mà chắc chắn quá sẽ làm con ng ta tự mãn, tự mãn rằng ngta sẽ ko bao giờ mất đi những điều đó dù có làm bất kỳ điều gì.
Sang tới học kỳ 2, tao bắt đầu thay đổi. Tao ham chơi hơn, ko tập trung vào học hành. Tao mê game, mê tụ tập bạn bè đi nhậu. 5 thằng trong hội mê game bọn tao có 1 team Dota, ngoài giờ lên lớp là kéo nhau vào quán game. Ở BK những năm đó thì chúng mày cũng biết. Quán nét, quán nét, quán nét everywhere. Đâu đâu cũng là quán nét. Bọn tao chọn quán game G6 ở 80 Lê Thanh Nghị làm quán ruột để tụ tập. Tao bắt đầu chểnh mảng học tập. Tan học xong cũng vẫn là đi chơi vs e, rồi đưa e về, nhưng bắt đầu nói dối e. Nói là về nhà nhưng thật ra là về quán net nơi có những thằng bạn đang ngồi chờ sẵn để combat.
Tao bắt đầu học đc những thói hư tật xấu của mấy thằng ham game. Lên lớp ngồi chờ điểm danh, điểm danh xong lại trốn ra quán game. Cả lũ 5,6 thằng cứ vậy. Có những buổi đang combat hăng say chửi nhau ầm ĩ trong quán net thì có điện thoại thằng lớp trưởng gọi kêu chuẩn bị điểm danh về gấp. Thế là ba chân bốn cẳng chạy như bị ma đuổi về điểm danh.
E bắt đầu để ý và biết những việc tao làm. E nói tao cũng nhiều, khuyên nhủ động viên tao cũng nhiều. Nhưng chúng mày biết đấy,ở cái tuổiđó, là 1 thằng mê game thì đầu óc ngoài game ra còn nghĩ đc gì nhiều đâu. Vậy nên tao cũng cứ ậm ừ cho xong chuyện.
Giữa kỳ rồi cuối kỳ, trải qua những kỳ thi, thành thích học tập của tao bắt đầu kém đi. E buồn, e nói vs tao rất nhiều. Lúc 2 đứa nói chuyện vs nhau thì t cũng hối lỗi lắm. Nhưng lúc cắm đầu vào những trận game hăng say thì tao lại quên hết những thứ trước đó e đã nói vs mình.
Phải nói lại là, e là 1 ng con gái rất giản dị, rất nhẹ nhàng nhưng lại có sức cố gắng và nghiêm túc trong việc học tập đáng nể hơn tao rất nhiều. Mặc dù nhiều lúc tao hay trêu e là đầu óc nảy số chậm.
Bắt đầu kỳ 2 đc vài tuần thì cũng đến tết âm lịch. Bọn tao lại có những ngày nghỉ. Tao đưa e về quê, e say xe nên tao cũng ko muốn để e đi xe khách. Tao và bà già cũng về quê để ăn tết cùng ông bà. Tao đưa e về trước, còn bà già tận 30 xong việc rồi mới về.
Tao vẫn vậy, về quê cũng vẫn vậy. Lao đầu vào quán net. Tới bữa về ăn, rồi lại lủi lủi đi mất. Tối vẫn ở nhà video call vs e và nói dối là ban ngày đi chơi nhà họ hàng và giúp ông bà dọn dẹp chuẩn bị tết.
1 cái tết đầu tiên sau khi ông già mất cũng khá êm đềm. Mồng 1,2 say quên chết, mồng 3,4 thì đi thầy cô vs lũ bạn cũ ở quê rồi tổ chức ăn uống hát hò vs nhau. Đi cũng mấy năm mới về, nên cũng nhiệt tình hăng say lắm. Bọn bạn tao ở quê vẫn vậy, vẫn như ngày nào, vẫn là những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên. Người quê vs nhau, vẫn sống vs nhau bằng tình nghĩa, ko bị vật chất làm tha hóa.
Tao với e thống nhất là chiều tối mồng 5 tao sẽ qua nhà e, chúc tết bố mẹ e và đón e đi lên trường. Vì mồng 7 năm đó là bọn tao đã bắt đầu học rồi. Lên sớm, dành cho nhau 1 ngày đầu xuân đưa nhau đi chơi HN.
Lên nhà e chiều tối mồng 5 tết năm ấy, cũng run lắm. Lần này ko có hội bạn đi cùng nữa, mà là đi 1 mình. Thôi thì mồm miệng đỡ chân tay. Cứ mau miệng khéo léo chào hỏi là ăn thôi, tao nghĩ trong đầu như vậy. Đến nhà e, bước vào nhà chúc bố mẹ e những lời chúc năm mới quen thuộc, tao thấy e bước ra, nhìn tao cười rạng rỡ lắm. E ở nhà còn ngoan hơn những gì tao thấy rất nhiều, bố mẹ e ko phải động chân tay gì nhiều, e tự dọn dẹp, nấu nướng, làm những món ăn, trang trí nhà cửa ngày tết. Lúc đó tao nhìn e mà tự hào lắm. E chạy vào nhà, lấy cho tao 1 cốc nước ấm. Bảo tao uống đi cho đỡ lạnh. Bố mẹ e dọn cơm ra, bảo 2 đứa ăn rồi hãy đi, nhưng tao và e cũng chỉ ngồi vào mâm cho có. Vì kế hoạch là 2 đứa sẽ đưa nhau đi ăn vặt quanh HN rồi. Bố e có mời rượu, tao cũng xin phép ko dám uống với lý do còn phải lái xe. Có lẽ cả 2 ông bà cũng bắt đầu có ấn tượng tốt vs tao hơn.
Trời cũng đã xế muộn, tao và e xin phép để lên đường ko muộn lại lạnh. Trên cả quãng đường đi ấy, cứ chậm chậm mà đi, 1 là cho đỡ lạnh. 2 là để tận hưởng những phút ở bên nhau thế này. Tao để balo và bịch đồ của e ở trước, để e ngồi sau chỉ đeo 1 cái túi nhỏ. Cốt cũng là để cho ôm cho dễ ấy mà =))
Cuối cùng thì cũng về tới HN. Ngày đó HN vẫn vắng lắm, cũng chưa có đông đúc trở lại. Tao và e lang thang khăp các tuyến phố, tay e đút vào 2 túi áo khoác của tao, cằm khẽ đặt lên vai tao. Thỉnh thoảng lại đưa đôi bàn tay nhỏ bé mà ấm áp ấy áp lên 2 má của tao.
Vậy là tết năm đầu tiên, tao và e cũng có dc cái kỉ niệm tết đầu tiên bên nhau...

Anh em vodka ủng hộ nhé, chiều tối sẽ ra part tiếp cho anh em!!!
Chap tiếp đâu ?
 
nhanh nhé ông anh, hình như đồng hương Hưng Yên. Ông già anh cũng tựa kiểu ông già em khác khoản không đi Đức, ông già em tuổi Hổ, cũng lăn lộn buôn bán khắp, cũng xây nhà bê tông đầu tiên của cả xã (năm 96) thời đấy đã có mấy con xe 82, xe kim vàng giọt lệ (thấy kể thế, không biết loại gì), cũng đẹp trai nổi cả vùng, nhớ ngày xưa hồi bé toàn thấy ông cầm cả xấp tiền 5 chục màu xanh, 100 màu nâu đi đánh bạc, thỉnh thoảng ở làng có mấy thằng báo nhà ông lại nhếch mép bảo mấy thằng ranh con =)), tuổi gì bằng tao ngày xưa, nhà 4 đứa con nhưng lúc nào cũng tươm tất nhất làng, quần đùi thái, tivi đen trắng có đầu tiền... Một cái nữa là ông già em cũng rất rắn, ngày bé em nghịch vãi đái (conút) nhưng chỉ cần ông lườm mắt phát là sợ ngay, chưa đánh em lần nào (lườm cái là sợ cmnr).

Nhưng thời thế, thế thời, biết sao được, sau thì buôn bán thua lỗ, bị ông bác lừa nên h cũng chả còn gì. Thỉnh thoảng về ông vẫn kể bảo ngày xưa tao đổi 1 con xe lấy dăm mảnh đất mặt đường thì h chúng mày cũng đỡ khổ... hehe. Nhưng em vẫn ngưỡng mộ ông già em lắm, cố mai sau được như ông.
chuẩn rồi bạn ạ. Nhìn về ông già nhiều khi chẳng mơ ước cao xa, bằng đc ông ấy là vui rồi :)) Mình là hàng xóm HY thôi :D
 
Anh em thông cảm. Dạo này cuộc sống đang bế tắc, công việc vs sức khỏe ko cho phép nên ra chap mới hơi chậm.
Có thời gian là ngồi viết ngay cho anh em đây.
Anh em nhớ vodka cho mình có thêm chút động lực nhé!!!

***Chap 8 : Tình yêu giữa người con gái tuyệt vời và cậu trai mãi không chịu lớn.

Kỳ nghỉ tết cũng nhanh chóng qua đi. Chúng tao lại trở lại vs việc học. Cái dư âm của tết, cộng vs cái thói ham chơi có sẵn. Khiến tao càng lao vào game nhiều hơn. Cả bọn thằng nào cũng như thằng nào, suốt ngày cắm mặt ở quán game. Học hành càng ngày càng sa sút. E thì vẫn vậy, mỗi ngày đều khuyên tao, đều động viên tao rất nhiều. Nhưng ở lúc mà quá say mê vs game, tao lại bỏ lỡ tất cả những lời e nói, những việc e làm vì tao, và sau này là bỏ lỡ cả e nữa...
Ban ngày tao vùi đầu vào game, e cố gắng can ngăn mà ko đc. Tối về nhà, e gọi video call, bắt tao ngồi trước màn hình laptop học dưới sự giám sát của e. Cũng đc vài ngày, rồi đâu lại vào đấy. Đến giờ tao vẫn ko thể hiểu tại sao khoảng thời gian đó game nó lại làm tao mụ mị đến vậy.
Vào một buổi trưa như mọi ngày. Tao đang vùi đầu vào game cũng lũ bạn tại quán net. Tao nhận đc tin nhắn của e, nhưng do đang mải combat quá nên tao cứ để đó mà ko đọc. Lúc sau tao thấy e gọi, trong đầu nghĩ chắc có việc gì đó, e ko thấy rep, sốt ruột nên mới gọi. Tao nghe máy, e nói tao ra ngay cafe Mộc ở Trần Đại Nghĩa, thằng nào học BK, Xây Dựng chắc chắn biết quán này.
Quần áo thì nhếch nhác, người ngợm sặc mùi khói thuốc, tao chạy ra, trong đầu vẫn còn tiếc rẻ ván game đang chơi dở. Đến nơi, tao đi vào quán tìm e, ngoài ban công tầng 2 quán cafe, tao thấy e ngồi đó, cùng con bạn thân e và 1 gã trai khác. Tao bước đến, xã giao chào gã trai kia rồi quay ra hỏi e có việc gì mà sao gọi gấp vậy. E khẽ nhìn tao, thở dài rồi nói :
- Đây là người yêu e, cùng quê, cùng huyện vs a luôn đấy ạ. Bây giờ thì a có thể tôn trọng hơn mối quan hệ của bọn e, e đã nói rõ vs a ngay từ đầu rồi. E ko có tình cảm vs a, chúng ta chỉ nên làm bạn. Còn đến khi e có người yêu, e nghĩ bạn chúng ta cũng ko nên làm. E ko muốn chuyện tình cảm của e bị ảnh hưởng bởi chuyện gì bên ngoài.
Tao đứng đơ người ra 1 lúc. Thì ra là e nói vs gã trai kia. Câu nói của e thật sự làm tao rất xúc động. Tao ko nghĩ e lại suy nghĩ cặn kẽ và trưởng thành đến vậy.
Tao quay ra bắt tay gã trai ấy, chào hỏi vài câu xã giao rồi xin phép về ko quên nắm tay e đi cùng. Tao và e cùng con bạn thân ra về, bỏ mặc gã trai đồng hương kia vẫn ngồi đó, tao xuống thanh toán tiền cafe, vì ko muốn để gã kia trả. 3 đứa kéo nhau đi ăn trưa. Tao cũng khá băn khoăn lão kia là ai mà sao trước giờ tao ko biết, cũng ko hề nghe e nói đến.
Trong bữa cơm trưa hôm đó, tao có hỏi e :
- A đó là ai? Sao trước giờ chưa từng nghe bà nó nhắc tới vs tôi!
- Ông đó tên H, người cùng huyện vs ông nó đấy. Hơn tôi 5 tuổi. Theo đuổi cũng khá lâu rồi mà tôi ko thích. Mọi lần tôi chỉ bỏ qua tin nhắn hoặc từ chối lịch sự. Nhưng dạo này lão ấy làm quá nên hôm nay tôi mới gọi ông nó ra. - E bình tĩnh trả lời.
- Ủa nó làm gì bà nó cơ? Nói tôi nghe để tôi xử lý. - Tao vội vã đáp vs cái thái độ bực tức.
- Cũng ko đến mức độ đó. Hàng ngày, tối là lão ấy hay lái xe sang. Gọi tôi mà tôi ko chịu gặp, còn mua đồ ăn uống xong gửi cho mấy con bạn trong phòng. Tôi dặn chúng nó là ko đc nhận nhưng lão ấy lại nói vs chúng nó là tôi là ng yêu của lão ấy. Tôi bực mình lên gọi nói cho 1 trận, bảo là e có người yêu rồi. Thì lão ấy ko tin. Còn nói là mấy thằng trẻ con thì có gì mà yêu.
- Ơ vãi, thằng này điên cmnr. Đưa sđt nó đây để tôi nói chuyện vs nó. - Tao sồn sồn lên.
- Nói bao lần là ông nó phải bỏ cái tính nóng nảy đó đi cơ mà. Chuyện cũng giải quyết xong rồi. Cũng có gì đâu mà cần nói nữa. Hôm nay tôi gọi ông nó ra cho hắn gặp luôn để sau này hắn đỡ làm phiền. - E dịu dàng đáp lại.
- Nhưng sao trước giờ bà nó lại ko nói vs tôi? - Tao hỏi e.
- Thì tôi cũng cứ nghĩ chuyện nó cũng ko có gì, mình từ chối lịch sự là xong. Nhưng ko nghĩ lão ấy lại làm quá lên như vậy. E vẫn nói vs cái độ nhẹ nhàng như thường ngày.
Câu chuyện tạm dừng lại để tập trung vào bữa ăn. Nhưng tao cảm thấy e có gì đó ko vui, có lẽ là vì tao chăng. Tao lại cất giọng lên hỏi:
- Bà nó có thấy tiếc ko? Ông ấy sự nghiệp ổn định, có xe riêng. Tuổi đời như vậy chắc cũng chín chắn, điềm đạm nữa. Đúng gu của bà nó còn gì?
- Tiếc thì giờ tôi có ngồi đây vs ông nó nữa ko. Xe cộ, nhà cửa thì 2 đứa cố gắng sau này cũng sẽ có, chín chắn, điềm đạm thì ông nó phải vì tôi mà thay đổi. Còn tôi ko thấy tiếc, tôi chỉ thấy hơi buồn. - E khẽ đưa mắt nhìn xuống rồi nói, tao biết, có lẽ e đang buồn vì tao. Vì chờ đợi 1 gã trai mãi ko chịu lớn.
Tự nhiên câu nói của e làm tao khẽ chột dạ. Tối đó trên đường về nhà, rồi cả lúc lên phòng ngủ, tao cứ nghĩ mãi. E nói ko sai, tao đang có những thứ quý giá hơn những gì tao tưởng tượng, e là 1 cô gái rất tuyệt vời. Trên mọi phương diện.
Những ngày sau đó, tao dành thời gian cho e nhiều hơn, vẫn có đi chơi game, nhưng lặng lẽ và âm thầm. Rồi cái gì tới cũng phải tới. Kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến. Trong khi bạn bè, trong đó có cả e lao vào ôn luyện, thì tao vẫn trốn đi chơi game vs lũ bạn rồi lại về nói dối e.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, ngày thi cũng tới, lần này tao bước vào phòng thi vs tâm lý khá hoang mang vì chẳng có mấy chữ trong đầu, kể cả những môn sở trường từ ngày cấp 3, rồi lên kỳ 1 tao học khá tốt như Toán cao cấp hay vật lý đại cương, giờ này tao cũng tù mù. Ngồi trong phòng thi mà đầu óc toàn game là game. Chẳng thể tập trung nổi. Đúng cái tâm trạng ngồi cắn bút mà bất lực ấy.
Kỳ thi cũng qua, nhóm lớp lại tổ chức tụ tập. Cả lũ ào ra quán nhậu, mồm năm miệng 10, huyên thuyên nói về chuyện thi cử. Lúc ấy tao ngồi im, vì ngại mà ko dám mở miệng. E thì để ý tao lắm, nên có lẽ e cũng đoán đc phần nào.
Rồi kết quả thi cũng có, chẳng ngoài dự kiến, cái gì đến cũng phải đến. Tao chỉ qua đc 1 môn, ko đủ điểm trung bình, bị cảnh cáo học tập mức 1, e thì vẫn vậy, ko quá xuất sắc nhưng bằng sự chăm chỉ nên kết quả của e vẫn khá ổn. Cái ngày biết điểm, biết trước là sẽ vậy mà vẫn ko tránh khỏi cảm giác buồn, càng buồn thì tao lại càng tìm đến game. Ngu dốt và nhu nhược, tao ngồi ngày ngồi đêm ở quán game vs lũ bạn, e có gọi video call tao cũng tắt đi, lấy đủ mọi lý do để nói dối, chỉ nhắn tin vì sợ e biết.
Một sáng chủ nhật đẹp trời. Như bao ngày khác, tao ngủ cho đã tới tận gần trưa rồi dậy, cũng tính chuẩn bị vệ sinh cá nhân các kiểu rồi lại mò vào trường ngồi game. Thì bất giác tao sờ vào cái điện thoại, tao thấy tin nhắn của e với 1 nội dung rất ngắn gọn "11h có mặt ở phòng tôi. Không được có lý do. Chuyện quan trọng."
Tao hoang mang lắm, sao tự nhiên nay e lại nhắn tin kiểu này, trước giờ có bao giờ nhắn kiểu này đâu nhỉ? - Tao nghĩ vậy trong đầu. Rồi thôi, gọi bọn bạn bảo ra trước đi tao ra sau, đi có chút việc. Tao phi xe qua chỗ e. Gọi cho e, e xuống mở cửa đón tao. Rồi bảo tao cho xe vào nhà, nhanh e đang dở tay.
Dắt đc cái xe nặng như tổ bố vào, tao đi sau e lên trên phòng trọ. Chào hỏi 2 đứa bạn đồng hương cùng phòng vs e rồi bước vào. Bất ngờ trước mắt tao là 1 bàn đồ ăn còn nóng hổi, toàn là những món tao thích, tao bước vào bếp tìm e, tao thấy e đang nấu nướng, tao cũng lịch sự hỏi tao giúp đc gì ko thì e bảo cứ ra ngoài ngồi đi, sắp xong rồi.
Mâm cơm hoàn thành, tao cùng e và 2 đứa bạn ngồi ăn, phải nói thật là rất ngon, món ăn ngon, toàn là món khoái khẩu xong còn đc ng yêu nấu cho ăn nữa thì còn gì bằng. Cả lũ ngồi ăn cùng nhau rất vui vẻ, nói đủ chuyện trên đời. Nói chung là 1 bữa cơm rất thỏa mãn.
Xong xuôi, 2 đứa bạn e rửa bát, tao và e ngồi gọt qua hỏa. Ăn tráng miệng xong 2 đứa bạn e nói ra ngoài đi chơi. Nhưng tao hiểu chúng nó muốn dành không gian riêng cho 2 đứa tao. Yêu nhau cũng đc 1 thời gian rồi, mà gần gũi nhau cả 2 vẫn ngại ngần như lúc mới yêu vậy.
Bất giác e ngồi xuống cạnh tao, nắm lấy tay tao, tựa nhẹ đầu vào vai tao rồi nói :
- Ông nó có bao giờ nhớ là lúc yêu nhau ông nó hứa gì vs tôi không?
- Hứa gì nhỉ? Có hứa gì đâu? Ơ, ai hứa, hứa gì đấy, tôi có biết đâu. - Tao nhăn nhở đáp lại.
E véo tao 1 cái rồi lườm yêu thương.
- Nói nghiêm túc đấy, ông nó hứa vs tôi là sẽ cố gắng vì bản thân, vì tương lai của 2 đứa. Tôi vẫn đang cố gắng, tại sao ông nó lại ko chịu cố gắng.
Tao sẽ thấy chột dạ, hơi cúi mặt vì xấu hổ. Một chút buồn thoáng qua. Tao khẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài trời, cảm giác rất muốn khóc mà chẳng biết khóc vì cái gì nữa.
- Ông nó có bao giờ nghĩ tình đầu là tình cuối ko? Hay vẫn muốn yêu tiếp? Còn tôi thì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có tình đầu. Tôi luôn muốn tình đầu là tình cuối. Nên tôi muốn cả 2 cùng cố gắng. Tôi đã ko yêu ai đến khi tôi yêu ông nó. Nhưng tôi muốn cả 2 cùng cố gắng để đi vs nhau quãng đường thật dài.
Tao bất ngờ quay lại ôm lấy e. E cũng ko ngần ngại mà đưa tay ôm lại tao. Tao thấy có giọt nước mắt ấm khẽ chạm vào vai áo của mình. Tao biết e đang khóc, khóc vì tao, vì 1 thằng con trai mãi mà không chịu lớn.
Ngồi vs nhau 1 lúc nữa rồi tao nói muốn đưa e đi chơi, e đồng ý. Thay nhanh bộ quần áo rồi cả 2 lên xe, thống nhất là hôm nay sẽ đi công viên Thủ Lệ chơi, vừa gần mà e cũng chưa đi bao giờ. Ngày đó e giản dị lắm, chỉ thay nhanh bộ đồ rồi đi, chứ cũng ko make up gì đâu. Tao hay đùa e là tao thích e như vậy, e đủ đẹp rồi. Ko cần make up gì cả.
Tao nghĩ trong đầu rằng ngày hôm đó tao sẽ dành cho e 1 ngày thật vui vẻ để bù đắp những gì e đã dành cho tao. Cả 2 nắm tay nhau tung tăng trong công viên, lang thang đủ kiểu, tao đưa e đi ăn nhẹ, đi uống nước và đi chơi game trong công viên. Tốn cả đống tiền mới gắp đc 2 con thú bông nhỏ xíu. E thích thú lắm, e nói e sẽ giữ nó làm kỷ niệm. Và đúng như vậy, e luôn giữ con thú bông ấy bên người. Kể cả sau này, khi đã chia tay, gặp lại nhau, tao vẫn thấy e mang theo nó.

Chiều tối làm về sẽ cố ngồi viết tiếp nhé anh em. Giờ đi trộn vữa đã, mấy thằng thợ nó giục quá. :D :D :D
 
Top