Phải sống - Nhất định phải sống!

Đêm buồn, vừa mới tỉnh sau cơn sốt mê man gần 20 tiếng đồng hồ. Lên xàm vô tình đọc đc post Vợ tôi - Người HP hay quá. Không những hay về cách hành văn, về tình tiết câu chuyện mà còn đẹp cả về cái kết cho bác chủ post.
Tự nhiên ngồi nghe list nhạc Trung, toàn bài buồn vl. Đm đêm hôm rồi mà buồn thối cả ruột. Cũng muốn mang câu chuyện của mình viết lên cho các tiền bối và mấy thằng tml đọc. Đôi khi xả được ra cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cũng chả biết xưng hô thế nào, nhưng thôi để cho gần gũi, cứ xưng hô tao vs chúng mày nhé. Có gì mong các tiền bối ở đây đừng để bụng...

***Chap 1 : Tuổi thơ của tao. Những ngày yên bình chỉ còn trong hồi ức!

Tao năm nay cũng đã gần 30t, sinh ra trong những năm đầu của thế hệ 9x ở một vùng quê tuy không quá nghèo nhưng cũng chả giàu bằng ai.
Tuổi thơ của tao trôi qua bình yên và êm đềm. Có lẽ ở nơi tao sinh ra, tuổi thơ tao có là mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Tao là con trai lớn trong gia đình. Dưới tao còn 1 em gái kém tao 2 tuổi. Bố tao thì là con trai út trong 1 gia đình có tận 10 người con. Nhiều khi ngồi nghĩ cứ tự hỏi sao ngày xưa các cụ đẻ gớm vậy. Mà vẫn nuôi đc mới kinh chứ.
Bố tao thì hơn mẹ tao tận 13t, nghe các cụ kể lại là ngày xưa bố tao đi du học ở Đức về đẹp trai mà lãng tử lắm. Còn bà u thì ngày đó cũng là hotgirl trong vùng, nghe ông bác trong nhà kể lại thì ngày xưa bố tao về quê làđã 32t rồi, còn bà u nămđó mới có 19.Ông bô nhìn thấy bà u là kết nổ mắt rồi, thế là hôm sau rủông bác nhà tao phi xe lên nhà ngoại luôn, ào thẳng nhàđặt vấnđề vsông bà ngoại luôn. Còn bà u tao ngàyđó vẫn cònđi sinh hoạtđội,ở quê tao gọi là tập thiếu nhi, không biết chỗ chúng m gọi thế nào. Thế nào mà dai dẳng 1 tháng trờiông bôđã xin ngon lành cáiđám hỏiở nhà ngoại. Trong khi bà u nhà tao còn chưa kịpđồngý hay từ chối. Giờ ngồi nghĩ lại t vs bà u nhà t vẫn cười ngoác cả miệng ra.
Cưới xin cũng linhđình ghê lắm, Ngày đó ông già tao đi Đức về nên mua được con xe 82 là căng lắm rồi, ở quê làm đếu gì có xe máy đâu. Giờ nghĩ lại đúng là ông già ngày xưa cũng phông bạt tán gái gớm thật. Cưới về rồi 2ông bà xây nhà rồi 1 năm sau là có tao.tao thì ko đc biết gì, chỉ nghe bà già ngồi kể bảo ngày xưa bố mày xây cái nhà 3 tầng đầu tiên ở cái vùng này. Ngày đó mấy thằng thanh niên xóm ghen ăn tức ở còn đến ném đá vỡ hết cửa kính nữa.

Dù là về sau này, chuyện làm ăn của ông già cũng ko quá suôn sẻ, cũng thua lỗ, cũng phải bươn trải vào Nam làm ở Pepsi Cola ( vì ông già tao có bằng vs kinh nghiệm làm việc ở Đức nên ngày đó trong nước vẫn còn trọng vọng lắm). Rồi khi ông già tao bị tai nạn, gãy 11 dẻ xương sườn, mất sức không tiếp tục đc nữa phải bỏ dở chừng. Về thì cũng buôn bán, rồi sau này mua xe khách làm dịch vụ vận tải. Tuy là cuộc đời lúc thăng lúc trầm nhưng thoạt nhiên ông già tao chưa bao giờ để anh em tao thiếu thốn gì. Thậm chí còn đầy đủ hơn gần như tất cả bạn bè trang lứa tầm tuổi tao ở quê. Bé đến tận bây giờ, tao đi học hay chưa bao giờ mặc quần vải, khi mà lũ bạn mặc quần áo đôi khi có đứa còn không lành lặn, thì tao lúc nào cũng có quần bò đẹp mặc, lại thêm bà u có khướu thời trang khá tốt nên lúc nào cũng auto quần bò, áo sơ mi. Tao được bao bọc đủ thứ, ko bao giờ phải động chân tay vào việc gì. Chỉ có ăn và học. Tiếp diễn cái gen của gia đình bên nội nên ngày bé tao học khá giỏi. Auto cấp 1,2 là đầu bảng. Nên ngày xưa thời còn ở quê cũng có nhiều đứa hâm mộ lắm. Nhớ mãi cái năm lớp 6, tao đc giải nhất tỉnh HSG Toán, ông già đầu tư cho bộ máy tính, mấy đứa bạn thân gần nhà còn mang trái cây qua đút lót để xin chơi 1,2 mạng half life. Mà bắn vs máy chứ làm đéo gì có mạng đâu.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tao vẫn cứ trong vòng tay bao bọc của gia đình, chỉ biết ăn và học, nhìn chúng bạn chơi mấy cái trò trẻ con ở quê mà tao thèm. Muốn theo chúng nó đi đá bóng mà giữa trưa nắng cũng ko đc. Muốn đi bơi ao bơi sống bà già thì không cho. Rồi tao vào lớp 10. Trường huyện bọn tao thì là trường bình thường thôi, mà lại cách xa nhà 7km, vậy nên tao thi vào trường chuyên của 1 huyện khác cách nhà 4km.Những ngày tháng học xa nhà là những ngày đầu tiên t biết đến nghịch ngợm.
Cũng như những thằng khác tầm tuổi, ngày đó chả có thú vui mẹ gì ngoài đánh điện tử, nào là võ lâm, phong thần, thiên long bát bộ. Sau đó thì là cái món của mấy thằng tuổi dậy thì bọn tao là vào quán net xem trộm sex. Đm cái trang channuoiheo.com ngày xưa đéo bao giờ tao quên luôn. Toàn phim hay mà full HD đéo thèm che luôn. Tiếc là nó bay trang lúc đéo nào tao cũng đéo để ý nữa. Vài lần bị ông già biết, nhưng ông già tao cực nghiêm và ít nói, chỉ nói những câu rất ngắn gọn nhưng thề là nó đáng sợ hơn nói nhiều, nói dai vl. Ví dụ "giờ sao, biết phải làm thế nào chưa" hay "tự nghĩ, tự làm, ko cần bố phải nói lại lần nữa". Ngày đó mà mỗi lần nghe ông già tao nói mấy câu này là tao ám ảnh mấy ngày về sau. Cả cuộc đời tao mới bị ông già đánh đúng 1 lần và cũng là lần bị đánh đáng sợ nhất cuộc đời luôn. Lại kể chúng m nghe, ông già tao lúc đi Đức học có 49kg, phải nhét đá lên cân cho đủ 50kg, vậy mà về ông tăng gấp đôi, 98kg. Mà không phải béo phì nhé, ông già tao cực chắc cực khỏe, và lần đầu tiên ông già tao đấm tao cũng là lần cuối cùng ông ấy đánh tao. 1 cú đấm ngất xỉu cmnl.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối năm lớp 11, tao theo chân bố mẹ lên HN, ông già mua đất ở Long Biên, rồi muốn kiếm môi trường tốt hơn cho tao học hành, phát triển. Giờ ngồi nghĩ lại mọi thứ, nhiều lúc buồn lắm. Đúng là ngày đó ông già làm tất cả mọi thứ là vì mình, với ông tao luôn là báu vật vô giá. Ông dành cả cuộc đời và sự cố gắng gần như chỉ để cho tao. Có những lúc chỉ mong có thể quay lại ngày đó mà không được ...
Những ngày đầu bước chân lên HN, cái thành phố lạ lẫm ngày ấy làm tao thấy ngợp, ngợp giữa sự đông đúc của phố thị, ngợp vs nhịp sống quá nhanh. Ngợp với những ánh mắt soi mói của bạn bè trong lớp học hay ngợp vs những tiếng cười nhạo khi tao nói ngọng L và N.
Tao biết tao có rất nhiều thứ phải làm ở cái mảnh đất này, cố gắng thích nghi vs nhịp sống, cố gắng học để chứng minh tao từ 1 vùng quê lên nhưng tao ko thua kém chúng nó, cố gắng nói thật chậm lại để sửa những cái sai trong phát âm mà ng dân quê tao ai cũng gặp phải. cuộc sống cứ vậy trôi qua, tao vẫn cứ cảm thấy lạc lõng giữa cái thành phố này, ít bạn bè lắm. Nhiều khi tao nhớ mấy đứa ở quê, nhớ cái cách sống của mấy người dân quê tao, nhớ cả thẳng bạn chí cốt lớn lên cùng tao hay những mảnh chuyện hài hước mà đến tận giờ tao vẫn ko quên về những kỉ niệm tuổi thơ của tao ở nơi tao chôn rau cắt rốn ấy.
Vậy mà ngoảnh mặt lại tao đã vào 12, cũng từ đây, cuộc đời tao bước sang 1 trang mới. Một trang đánh dấu những bược ngoặt vô cùng nghiệt ngã mà cứ mỗi lần nghĩ lại tao lại rơi nước mắt.
Đây là ảnh ông già tao năm còn học ở Đức. Mai đỡ ốm hơn sẽ cố ngồi viết tiếp để than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng. Đi nằm đã!!!
 

Attachments

  • 35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    185.4 KB · Lượt xem: 909
Hết chuyện không kể nữa à Tml. Hnay T rảnh đọc cmn hết truyện của M. Hay thiệt sự, thế em sau cùng tên cùng tuổi vs M giờ 2 đứa đã cưới nhau chưa hay chia tay cmnr?
 
Thằng thớt làm tao nhớ thời sinh viên vl. Thời đó trong sáng con gái sinh viên cũng mộc mạc chẳng son phấn tóc tai gì. Bây h thì cấp 2 cũng lòe loẹt đầu xanh đầu đỏ chán đ buồn nói. Tao k học ở khu m nhưng cũng có đông bạn bè bên đó nên hay đi bus 19 sang chơi. Nhớ mãi cái nhà trọ của chúng nó trong cái ngõ đéo gì cạnh ngõ tự do tao đi hàng chục lần vẫn đéo nhớ nổi đường vào toàn đứng đầu ngõ xong bọn nó đi xe đạp ra đón hehe
 
Đêm buồn, vừa mới tỉnh sau cơn sốt mê man gần 20 tiếng đồng hồ. Lên xàm vô tình đọc đc post Vợ tôi - Người HP hay quá. Không những hay về cách hành văn, về tình tiết câu chuyện mà còn đẹp cả về cái kết cho bác chủ post.
Tự nhiên ngồi nghe list nhạc Trung, toàn bài buồn vl. Đm đêm hôm rồi mà buồn thối cả ruột. Cũng muốn mang câu chuyện của mình viết lên cho các tiền bối và mấy thằng tml đọc. Đôi khi xả được ra cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cũng chả biết xưng hô thế nào, nhưng thôi để cho gần gũi, cứ xưng hô tao vs chúng mày nhé. Có gì mong các tiền bối ở đây đừng để bụng...

***Chap 1 : Tuổi thơ của tao. Những ngày yên bình chỉ còn trong hồi ức!

Tao năm nay cũng đã gần 30t, sinh ra trong những năm đầu của thế hệ 9x ở một vùng quê tuy không quá nghèo nhưng cũng chả giàu bằng ai.
Tuổi thơ của tao trôi qua bình yên và êm đềm. Có lẽ ở nơi tao sinh ra, tuổi thơ tao có là mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Tao là con trai lớn trong gia đình. Dưới tao còn 1 em gái kém tao 2 tuổi. Bố tao thì là con trai út trong 1 gia đình có tận 10 người con. Nhiều khi ngồi nghĩ cứ tự hỏi sao ngày xưa các cụ đẻ gớm vậy. Mà vẫn nuôi đc mới kinh chứ.
Bố tao thì hơn mẹ tao tận 13t, nghe các cụ kể lại là ngày xưa bố tao đi du học ở Đức về đẹp trai mà lãng tử lắm. Còn bà u thì ngày đó cũng là hotgirl trong vùng, nghe ông bác trong nhà kể lại thì ngày xưa bố tao về quê làđã 32t rồi, còn bà u nămđó mới có 19.Ông bô nhìn thấy bà u là kết nổ mắt rồi, thế là hôm sau rủông bác nhà tao phi xe lên nhà ngoại luôn, ào thẳng nhàđặt vấnđề vsông bà ngoại luôn. Còn bà u tao ngàyđó vẫn cònđi sinh hoạtđội,ở quê tao gọi là tập thiếu nhi, không biết chỗ chúng m gọi thế nào. Thế nào mà dai dẳng 1 tháng trờiông bôđã xin ngon lành cáiđám hỏiở nhà ngoại. Trong khi bà u nhà tao còn chưa kịpđồngý hay từ chối. Giờ ngồi nghĩ lại t vs bà u nhà t vẫn cười ngoác cả miệng ra.
Cưới xin cũng linhđình ghê lắm, Ngày đó ông già tao đi Đức về nên mua được con xe 82 là căng lắm rồi, ở quê làm đếu gì có xe máy đâu. Giờ nghĩ lại đúng là ông già ngày xưa cũng phông bạt tán gái gớm thật. Cưới về rồi 2ông bà xây nhà rồi 1 năm sau là có tao.tao thì ko đc biết gì, chỉ nghe bà già ngồi kể bảo ngày xưa bố mày xây cái nhà 3 tầng đầu tiên ở cái vùng này. Ngày đó mấy thằng thanh niên xóm ghen ăn tức ở còn đến ném đá vỡ hết cửa kính nữa.

Dù là về sau này, chuyện làm ăn của ông già cũng ko quá suôn sẻ, cũng thua lỗ, cũng phải bươn trải vào Nam làm ở Pepsi Cola ( vì ông già tao có bằng vs kinh nghiệm làm việc ở Đức nên ngày đó trong nước vẫn còn trọng vọng lắm). Rồi khi ông già tao bị tai nạn, gãy 11 dẻ xương sườn, mất sức không tiếp tục đc nữa phải bỏ dở chừng. Về thì cũng buôn bán, rồi sau này mua xe khách làm dịch vụ vận tải. Tuy là cuộc đời lúc thăng lúc trầm nhưng thoạt nhiên ông già tao chưa bao giờ để anh em tao thiếu thốn gì. Thậm chí còn đầy đủ hơn gần như tất cả bạn bè trang lứa tầm tuổi tao ở quê. Bé đến tận bây giờ, tao đi học hay chưa bao giờ mặc quần vải, khi mà lũ bạn mặc quần áo đôi khi có đứa còn không lành lặn, thì tao lúc nào cũng có quần bò đẹp mặc, lại thêm bà u có khướu thời trang khá tốt nên lúc nào cũng auto quần bò, áo sơ mi. Tao được bao bọc đủ thứ, ko bao giờ phải động chân tay vào việc gì. Chỉ có ăn và học. Tiếp diễn cái gen của gia đình bên nội nên ngày bé tao học khá giỏi. Auto cấp 1,2 là đầu bảng. Nên ngày xưa thời còn ở quê cũng có nhiều đứa hâm mộ lắm. Nhớ mãi cái năm lớp 6, tao đc giải nhất tỉnh HSG Toán, ông già đầu tư cho bộ máy tính, mấy đứa bạn thân gần nhà còn mang trái cây qua đút lót để xin chơi 1,2 mạng half life. Mà bắn vs máy chứ làm đéo gì có mạng đâu.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tao vẫn cứ trong vòng tay bao bọc của gia đình, chỉ biết ăn và học, nhìn chúng bạn chơi mấy cái trò trẻ con ở quê mà tao thèm. Muốn theo chúng nó đi đá bóng mà giữa trưa nắng cũng ko đc. Muốn đi bơi ao bơi sống bà già thì không cho. Rồi tao vào lớp 10. Trường huyện bọn tao thì là trường bình thường thôi, mà lại cách xa nhà 7km, vậy nên tao thi vào trường chuyên của 1 huyện khác cách nhà 4km.Những ngày tháng học xa nhà là những ngày đầu tiên t biết đến nghịch ngợm.
Cũng như những thằng khác tầm tuổi, ngày đó chả có thú vui mẹ gì ngoài đánh điện tử, nào là võ lâm, phong thần, thiên long bát bộ. Sau đó thì là cái món của mấy thằng tuổi dậy thì bọn tao là vào quán net xem trộm sex. Đm cái trang channuoiheo.com ngày xưa đéo bao giờ tao quên luôn. Toàn phim hay mà full HD đéo thèm che luôn. Tiếc là nó bay trang lúc đéo nào tao cũng đéo để ý nữa. Vài lần bị ông già biết, nhưng ông già tao cực nghiêm và ít nói, chỉ nói những câu rất ngắn gọn nhưng thề là nó đáng sợ hơn nói nhiều, nói dai vl. Ví dụ "giờ sao, biết phải làm thế nào chưa" hay "tự nghĩ, tự làm, ko cần bố phải nói lại lần nữa". Ngày đó mà mỗi lần nghe ông già tao nói mấy câu này là tao ám ảnh mấy ngày về sau. Cả cuộc đời tao mới bị ông già đánh đúng 1 lần và cũng là lần bị đánh đáng sợ nhất cuộc đời luôn. Lại kể chúng m nghe, ông già tao lúc đi Đức học có 49kg, phải nhét đá lên cân cho đủ 50kg, vậy mà về ông tăng gấp đôi, 98kg. Mà không phải béo phì nhé, ông già tao cực chắc cực khỏe, và lần đầu tiên ông già tao đấm tao cũng là lần cuối cùng ông ấy đánh tao. 1 cú đấm ngất xỉu cmnl.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối năm lớp 11, tao theo chân bố mẹ lên HN, ông già mua đất ở Long Biên, rồi muốn kiếm môi trường tốt hơn cho tao học hành, phát triển. Giờ ngồi nghĩ lại mọi thứ, nhiều lúc buồn lắm. Đúng là ngày đó ông già làm tất cả mọi thứ là vì mình, với ông tao luôn là báu vật vô giá. Ông dành cả cuộc đời và sự cố gắng gần như chỉ để cho tao. Có những lúc chỉ mong có thể quay lại ngày đó mà không được ...
Những ngày đầu bước chân lên HN, cái thành phố lạ lẫm ngày ấy làm tao thấy ngợp, ngợp giữa sự đông đúc của phố thị, ngợp vs nhịp sống quá nhanh. Ngợp với những ánh mắt soi mói của bạn bè trong lớp học hay ngợp vs những tiếng cười nhạo khi tao nói ngọng L và N.
Tao biết tao có rất nhiều thứ phải làm ở cái mảnh đất này, cố gắng thích nghi vs nhịp sống, cố gắng học để chứng minh tao từ 1 vùng quê lên nhưng tao ko thua kém chúng nó, cố gắng nói thật chậm lại để sửa những cái sai trong phát âm mà ng dân quê tao ai cũng gặp phải. cuộc sống cứ vậy trôi qua, tao vẫn cứ cảm thấy lạc lõng giữa cái thành phố này, ít bạn bè lắm. Nhiều khi tao nhớ mấy đứa ở quê, nhớ cái cách sống của mấy người dân quê tao, nhớ cả thẳng bạn chí cốt lớn lên cùng tao hay những mảnh chuyện hài hước mà đến tận giờ tao vẫn ko quên về những kỉ niệm tuổi thơ của tao ở nơi tao chôn rau cắt rốn ấy.
Vậy mà ngoảnh mặt lại tao đã vào 12, cũng từ đây, cuộc đời tao bước sang 1 trang mới. Một trang đánh dấu những bược ngoặt vô cùng nghiệt ngã mà cứ mỗi lần nghĩ lại tao lại rơi nước mắt.
Đây là ảnh ông già tao năm còn học ở Đức. Mai đỡ ốm hơn sẽ cố ngồi viết tiếp để than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng. Đi nằm đã!!!
đi chết đi sống làm lồn
 
Tựa đề là phải sống, chắc thằng thớt bị bệnh hiểm ngèo rồi, chúc cho mày tai qua nạn khỏi, vượt qua khó khăn nhé. Cố lên tml
 
Tao ở bển ko biết xamvn đã sập từ bao giờ, giờ mới mò ra đúng trang. Truyện kể dở dang đã drop đc gần 3 năm, ko biết còn thằng nào muốn đọc tiếp ko nhỉ?
Tiếp đi m, bỏ dở hơi lâu r đấy
 
Tao ở bển ko biết xamvn đã sập từ bao giờ, giờ mới mò ra đúng trang. Truyện kể dở dang đã drop đc gần 3 năm, ko biết còn thằng nào muốn đọc tiếp ko nhỉ?
Tiếp đi, t quên gần hết cốt chuyện rùi, giờ đọc lại , m cập nhật thêm tình hình bên bển ra sao
 
Tao ở bển ko biết xamvn đã sập từ bao giờ, giờ mới mò ra đúng trang. Truyện kể dở dang đã drop đc gần 3 năm, ko biết còn thằng nào muốn đọc tiếp ko nhỉ?
Mày viết tiếp đi nhé, tao tò mò ko biết câu chuyện mày và bạn gái cùng tên T tới đâu rồi. Mạng chỉ lác 1-2 ngày thôi là lại vào bt ý mà.
 
Tao ở bển ko biết xamvn đã sập từ bao giờ, giờ mới mò ra đúng trang. Truyện kể dở dang đã drop đc gần 3 năm, ko biết còn thằng nào muốn đọc tiếp ko nhỉ?
Ngoi lên vài câu rồi im à tml
 
Top