Phải sống - Nhất định phải sống!

Đêm buồn, vừa mới tỉnh sau cơn sốt mê man gần 20 tiếng đồng hồ. Lên xàm vô tình đọc đc post Vợ tôi - Người HP hay quá. Không những hay về cách hành văn, về tình tiết câu chuyện mà còn đẹp cả về cái kết cho bác chủ post.
Tự nhiên ngồi nghe list nhạc Trung, toàn bài buồn vl. Đm đêm hôm rồi mà buồn thối cả ruột. Cũng muốn mang câu chuyện của mình viết lên cho các tiền bối và mấy thằng tml đọc. Đôi khi xả được ra cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cũng chả biết xưng hô thế nào, nhưng thôi để cho gần gũi, cứ xưng hô tao vs chúng mày nhé. Có gì mong các tiền bối ở đây đừng để bụng...

***Chap 1 : Tuổi thơ của tao. Những ngày yên bình chỉ còn trong hồi ức!

Tao năm nay cũng đã gần 30t, sinh ra trong những năm đầu của thế hệ 9x ở một vùng quê tuy không quá nghèo nhưng cũng chả giàu bằng ai.
Tuổi thơ của tao trôi qua bình yên và êm đềm. Có lẽ ở nơi tao sinh ra, tuổi thơ tao có là mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Tao là con trai lớn trong gia đình. Dưới tao còn 1 em gái kém tao 2 tuổi. Bố tao thì là con trai út trong 1 gia đình có tận 10 người con. Nhiều khi ngồi nghĩ cứ tự hỏi sao ngày xưa các cụ đẻ gớm vậy. Mà vẫn nuôi đc mới kinh chứ.
Bố tao thì hơn mẹ tao tận 13t, nghe các cụ kể lại là ngày xưa bố tao đi du học ở Đức về đẹp trai mà lãng tử lắm. Còn bà u thì ngày đó cũng là hotgirl trong vùng, nghe ông bác trong nhà kể lại thì ngày xưa bố tao về quê làđã 32t rồi, còn bà u nămđó mới có 19.Ông bô nhìn thấy bà u là kết nổ mắt rồi, thế là hôm sau rủông bác nhà tao phi xe lên nhà ngoại luôn, ào thẳng nhàđặt vấnđề vsông bà ngoại luôn. Còn bà u tao ngàyđó vẫn cònđi sinh hoạtđội,ở quê tao gọi là tập thiếu nhi, không biết chỗ chúng m gọi thế nào. Thế nào mà dai dẳng 1 tháng trờiông bôđã xin ngon lành cáiđám hỏiở nhà ngoại. Trong khi bà u nhà tao còn chưa kịpđồngý hay từ chối. Giờ ngồi nghĩ lại t vs bà u nhà t vẫn cười ngoác cả miệng ra.
Cưới xin cũng linhđình ghê lắm, Ngày đó ông già tao đi Đức về nên mua được con xe 82 là căng lắm rồi, ở quê làm đếu gì có xe máy đâu. Giờ nghĩ lại đúng là ông già ngày xưa cũng phông bạt tán gái gớm thật. Cưới về rồi 2ông bà xây nhà rồi 1 năm sau là có tao.tao thì ko đc biết gì, chỉ nghe bà già ngồi kể bảo ngày xưa bố mày xây cái nhà 3 tầng đầu tiên ở cái vùng này. Ngày đó mấy thằng thanh niên xóm ghen ăn tức ở còn đến ném đá vỡ hết cửa kính nữa.

Dù là về sau này, chuyện làm ăn của ông già cũng ko quá suôn sẻ, cũng thua lỗ, cũng phải bươn trải vào Nam làm ở Pepsi Cola ( vì ông già tao có bằng vs kinh nghiệm làm việc ở Đức nên ngày đó trong nước vẫn còn trọng vọng lắm). Rồi khi ông già tao bị tai nạn, gãy 11 dẻ xương sườn, mất sức không tiếp tục đc nữa phải bỏ dở chừng. Về thì cũng buôn bán, rồi sau này mua xe khách làm dịch vụ vận tải. Tuy là cuộc đời lúc thăng lúc trầm nhưng thoạt nhiên ông già tao chưa bao giờ để anh em tao thiếu thốn gì. Thậm chí còn đầy đủ hơn gần như tất cả bạn bè trang lứa tầm tuổi tao ở quê. Bé đến tận bây giờ, tao đi học hay chưa bao giờ mặc quần vải, khi mà lũ bạn mặc quần áo đôi khi có đứa còn không lành lặn, thì tao lúc nào cũng có quần bò đẹp mặc, lại thêm bà u có khướu thời trang khá tốt nên lúc nào cũng auto quần bò, áo sơ mi. Tao được bao bọc đủ thứ, ko bao giờ phải động chân tay vào việc gì. Chỉ có ăn và học. Tiếp diễn cái gen của gia đình bên nội nên ngày bé tao học khá giỏi. Auto cấp 1,2 là đầu bảng. Nên ngày xưa thời còn ở quê cũng có nhiều đứa hâm mộ lắm. Nhớ mãi cái năm lớp 6, tao đc giải nhất tỉnh HSG Toán, ông già đầu tư cho bộ máy tính, mấy đứa bạn thân gần nhà còn mang trái cây qua đút lót để xin chơi 1,2 mạng half life. Mà bắn vs máy chứ làm đéo gì có mạng đâu.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tao vẫn cứ trong vòng tay bao bọc của gia đình, chỉ biết ăn và học, nhìn chúng bạn chơi mấy cái trò trẻ con ở quê mà tao thèm. Muốn theo chúng nó đi đá bóng mà giữa trưa nắng cũng ko đc. Muốn đi bơi ao bơi sống bà già thì không cho. Rồi tao vào lớp 10. Trường huyện bọn tao thì là trường bình thường thôi, mà lại cách xa nhà 7km, vậy nên tao thi vào trường chuyên của 1 huyện khác cách nhà 4km.Những ngày tháng học xa nhà là những ngày đầu tiên t biết đến nghịch ngợm.
Cũng như những thằng khác tầm tuổi, ngày đó chả có thú vui mẹ gì ngoài đánh điện tử, nào là võ lâm, phong thần, thiên long bát bộ. Sau đó thì là cái món của mấy thằng tuổi dậy thì bọn tao là vào quán net xem trộm sex. Đm cái trang channuoiheo.com ngày xưa đéo bao giờ tao quên luôn. Toàn phim hay mà full HD đéo thèm che luôn. Tiếc là nó bay trang lúc đéo nào tao cũng đéo để ý nữa. Vài lần bị ông già biết, nhưng ông già tao cực nghiêm và ít nói, chỉ nói những câu rất ngắn gọn nhưng thề là nó đáng sợ hơn nói nhiều, nói dai vl. Ví dụ "giờ sao, biết phải làm thế nào chưa" hay "tự nghĩ, tự làm, ko cần bố phải nói lại lần nữa". Ngày đó mà mỗi lần nghe ông già tao nói mấy câu này là tao ám ảnh mấy ngày về sau. Cả cuộc đời tao mới bị ông già đánh đúng 1 lần và cũng là lần bị đánh đáng sợ nhất cuộc đời luôn. Lại kể chúng m nghe, ông già tao lúc đi Đức học có 49kg, phải nhét đá lên cân cho đủ 50kg, vậy mà về ông tăng gấp đôi, 98kg. Mà không phải béo phì nhé, ông già tao cực chắc cực khỏe, và lần đầu tiên ông già tao đấm tao cũng là lần cuối cùng ông ấy đánh tao. 1 cú đấm ngất xỉu cmnl.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối năm lớp 11, tao theo chân bố mẹ lên HN, ông già mua đất ở Long Biên, rồi muốn kiếm môi trường tốt hơn cho tao học hành, phát triển. Giờ ngồi nghĩ lại mọi thứ, nhiều lúc buồn lắm. Đúng là ngày đó ông già làm tất cả mọi thứ là vì mình, với ông tao luôn là báu vật vô giá. Ông dành cả cuộc đời và sự cố gắng gần như chỉ để cho tao. Có những lúc chỉ mong có thể quay lại ngày đó mà không được ...
Những ngày đầu bước chân lên HN, cái thành phố lạ lẫm ngày ấy làm tao thấy ngợp, ngợp giữa sự đông đúc của phố thị, ngợp vs nhịp sống quá nhanh. Ngợp với những ánh mắt soi mói của bạn bè trong lớp học hay ngợp vs những tiếng cười nhạo khi tao nói ngọng L và N.
Tao biết tao có rất nhiều thứ phải làm ở cái mảnh đất này, cố gắng thích nghi vs nhịp sống, cố gắng học để chứng minh tao từ 1 vùng quê lên nhưng tao ko thua kém chúng nó, cố gắng nói thật chậm lại để sửa những cái sai trong phát âm mà ng dân quê tao ai cũng gặp phải. cuộc sống cứ vậy trôi qua, tao vẫn cứ cảm thấy lạc lõng giữa cái thành phố này, ít bạn bè lắm. Nhiều khi tao nhớ mấy đứa ở quê, nhớ cái cách sống của mấy người dân quê tao, nhớ cả thẳng bạn chí cốt lớn lên cùng tao hay những mảnh chuyện hài hước mà đến tận giờ tao vẫn ko quên về những kỉ niệm tuổi thơ của tao ở nơi tao chôn rau cắt rốn ấy.
Vậy mà ngoảnh mặt lại tao đã vào 12, cũng từ đây, cuộc đời tao bước sang 1 trang mới. Một trang đánh dấu những bược ngoặt vô cùng nghiệt ngã mà cứ mỗi lần nghĩ lại tao lại rơi nước mắt.
Đây là ảnh ông già tao năm còn học ở Đức. Mai đỡ ốm hơn sẽ cố ngồi viết tiếp để than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng. Đi nằm đã!!!
 

Attachments

  • 35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    185.4 KB · Lượt xem: 909
Hy vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn. Tự dưng dạo này nhiều cảm xúc quá.
 
Làm về tính lên chap mới luôn để tml đọc nhưng vì tình trạng sức khỏe đang yếu quá nên nằm sml giờ mới tỉnh để lải nhải than thở tiếp đây. Sau chuyến du lịch Nha Trang, trở về Bắc, chuẩn bị hành trang nhập học, và sau đó là cả chuỗi những tháng ngày không bao giờ có thể quên tại ngôi trường BK lắm duyên, nhiều nợ.

***Chap 4 : Bách Khoa - Cả thanh xuân đáng quên hay đáng nhớ?

Cuối cùng thì cái ngày ấy cũng đến. Tao nhập học, bắt đầu những ngày tháng đầu tiên tại Bách Khoa. Dù đã chuẩn bị tâm lý khá kỹ nhưng cái ngày đầu tiên ấy cũng cứ vẫn làm tao hồi hộp như bao đứa khác. Chia lớp, nhận thời khóa biểu bla bla, những cái thủ tục chán đến phát ngán làm tao thấy buồn ngủ kinh hoàng. Nhưng cũng có những cảm giác rất mới lạ và thú vị, lần đầu tiên tao lang thang đi gần hết cái trường và thấy là ối zồi ôi nó rộng vl, dù đã được nghe kể trước là BK rộng lắm mà vẫn bị ngợp, được xem thanh niên thủ khoa đầu vào tấu hài ngày khai giảng cười chảy nước mắt. Tao cũng đồng cảm vs mấy thanh niên ngọng L với N, vì tao ngày trước cũng có khác mẹ gì đâu.
Khác với chúng bạn, chuẩn bị bước vào buổi học đầu tiên là chuẩn bị nào là dụng cụ học tập, nào là quần này áo lọ, tao chẳng chuẩn bị gì, 6h sáng có mặt ở trường. Làm suất bánh mỳ sốt vang cổng bể bơi kèm cốc sữa đậu nành cho ấm bụng rồi lang thang vào lớp. Vẫn như những ngày cấp 3, tao chủ động phi xuống bàn cuối ngồi 1 mình mặc chúng bạn đang làm quen nhau ầm ầm. Tao cảm giác như ngày đó, tao tự tách biệt bản thân ra so với những đứa còn lại. Cũng vẫn là những thủ tục loằng ngoằng những ngày đầu, chán chê mê mỏi rồi về.
Nhìn đồng hồ vẫn sớm, bước chân nhẹ ra cổng trường làm cốc trà đá, hút điếu thuốc, đưa mắt ngắm nhìn cái cảnh nhộn nhịp của ngày đầu đi học ĐH. Đang chìm đắm vào mê cảnh, vừa ngắm vừa băn khoăn xem khi nãy cả giảng đường có 4 lớp, vậy lớp mình là lớp nào có những đứa nào. Nghĩ mãi vẫn chưa ra thì bên cạnh có tiếng gọi :
- Ê ! Chú học lớp 02 đúng không? - Một thanh niên ngồi sau lưng tao lên tiếng.
- Đúng rồi. Sao a biết. - Tao quay lại trả lời.
Trước mặt tao là một thanh niên nhìn mặt khá tấu hài, dáng người cao dong dỏng, gầy gầy. Nhìn mặt thì t cũng đoán tầm tuổi ngang tao thôi nhưng gọi tao là chú thì có lẽ là hơn tuổi nên tao gọi a cho lễ phép.
- Anh vừa thấy chú trong giảng đường, cùng lớp với a, a cũng 02. Nãy ngồi điểm danh mà a nhìn mặt chú ngáo lắm, chắc ko tập trung nên ko biết. - Thanh niên vừa nói vừa cười khoái trí.
Trong đầu tao lúc này nghĩ, ngáo cái đm nhà m chứ ngáo à. Chưa gì đã cà khịa bố mày rồi. Nhưng thôi, bản tính của mình là hòa đồng,ít gây sự, mà đã gây là phải gây cho gắt nên tao vẫn tươi cười mà đáp lại.
- A sinh năm bao nhiêu mà cứ gọi e bằng chú xưng a thế. Nãy ngồi trong lớp e buồn ngủ nên chẳng để ý đc gì.
- A hơn các chú 3 tuổi, học 2 năm BK rồi bị đuổi. Năm nay a thi lại lại đỗ. - Thanh niên vẫn hồn nhiên đáp lại mà chẳng chút vướng bận gì. Tao có cảm giác thanh niên này là ng rất vô tư,ít suy nghĩ và cũng vô cùng thoải mái. Vậy nên tao cũng chẳng giữ kẽ nữa.
- Vl già thế. Tuổi a ngta tính đến chuyện lấy vợ rồi. Học hành đéo gì nữa. Kiếm đứa nào mà lấy đi a. Già vl.- Tao vừa nói vừa cười hả hê vì kiếm đc cái thóp để trêu thanh niên này.
- Vợ con đéo gì. Chó nó lấy. Mà chú tên gì? - Thanh viên vô tư này vẫn hồn nhiên mà ko hề để bụng gì vs lời nói của tao.
- E tên T, a già tên gì để e dễ gọi. - Tao đáp.
- Tên a như tên chú nhưng thêm cái dấu huyền vào.- Hắn vừa nói vừa vỗ đùi cười.
Ngồi nói chuyện vs thanh niên này 1 lúc khá lâu, tao cảm thấy như tao bắt sóng khá tốt vs hắn. Có thể coi như hợp gu nói chuyện. Hỏi ra mới biết, tao vs hắn là đồng hương, khác huyện thôi. Cứ thế rồi buôn chuyện trên trời dưới đất như đã thân từ bao giờ. Rồi hắn chủ động rủ tao đi chơi game, bắt đúng sóng, tao đồng ý luôn. Hắn trở thành người bạn đầu tiên của tao ở cái BK này, và sau này cũng trở thành ng bạn thân đầu tiên của tao trong khoảng thời gian sinh viên tại đây.
Cũng quất vài ván Dota1 với nhau. Hắn chơi khá tốt, còn tao thời gian đó vẫn là 1 con gà. Mới tập tành chơi, ngoài Slark với Riki ra cũng chả biết chơi champ mẹ gì.
12h30. Quay trở lại giảng đường bắt đầu tiết buổi chiều. Cũng ko biết do bản thân tao đã thoải mái hơn,đã gỡ bỏ đc những nặng nề trong tâm trí hay do hắn đã làm tốt việc kích hoạt lại cái bản tính thoải mái phóng khoáng của tao, tao bắt đầu giao tiếp nhiều ng, quen biết nhiều bạn mới hơn. Cười nói vô tư hơn. BK thì chúng m biết đấy. Gái đã ít mà lại còn không xinh. Nói không xinh thôi chứ ko đến mức xấu đâu. Cả giảng đường 200 sinh viên thì vỏn vẹn đc hơn chục mống gái. Bọn tao lập đc cái nhóm 6 thằng chơi vs nhau, ngồi 2 bàn cuối. Đi học mà ko nhét đc chữ nào vào đầu. Ngày nào cũng chỉ ngồi bàn bạc trong giảng đường đứa nào xinh nhất,đứa nào ngon nhất,đứa nào vú to nhất,đứa nào mông đẹp nhất...
1 lũ dâm tặc ngồi xét gái, nhất là đứa nào mà mặc áo ngực màu đen cộng với cái sơ mi trắng bên ngoài thì thôi rồi. Bữa đó bọn tao có món nhắm trong câu chuyện bàn luận của 6 thằng điên rồ ngồi 2 bàn cuối lớp.
Cũng trải qua 1,2 mối tình con cào cào thời học sinh cấp 2, cấp 3. Nhưng nó chẳng đọng lại gì trong đầu tao vs những mối tình thích nhau thoáng qua rồi cũng quên nhau nhanh như ng yêu cũ trở mặt đó.
Bỗng dưng tao lại thấy thích 1 đứa con gái trong lớp ĐH. Hơn tao 1 tuổi vì nó cũng thi lại 1 năm. Mà đếu biết duyên nợ thế nào hỏi ra mới biết cũng đồng hương luôn. Đúng là quê hương là chùm khế ngọt thật chúng mày ạ.
Thế là tao lên kế hoạch tán. Mà cái tính dở hơi của tao trước giờ rất là tự cao. Trước giờ tán đứa nào là phải đổ, cứ nghĩ giờ tán mà đéo đổ thì nhục lắm. Cũng thấy rén rén lại, nhưng cứ mỗi ngày lên lớp nhìn thấy nó là tao lại có thêm động lực để tán. Nói về nó 1 chút. Đúng gu con gái tao thích, mặt xinh kiểu hiền, da trắng, tóc dài đến ngang mông. Cao tầm mét 6. Không biết ăn diện như những đứa con gái cùng chang lứa, lúc nào cũng chỉ quần bò, áo sơ mi thôi nhưng lại có một sức hút lạ thường. Tao rất thích và cực kỳ mê mẫu con gái xinh kiểu truyền thống như vậy. Thế là lên kế hoạch cưa cô bé này. Tốn không ít nước bọt và 1 suất cơm rang thập cẩm 20k ở nhà ăn A15 của trường thì thằng lớp trưởng cũng mới cho tao info của cô bé ấy. Thường thì đầu năm thằng lớp trưởng sẽ thu thập thông tin của từng thành viên trong lớp để sau liên lạc. Tao biết đc số đt, biết đc ngày sinh, biết đc quê quán.
Về cũng nhắn tin làm quen, nhưng cảm nhận của tao là nó khá là khép kín và ko mặn nồng gì việc rep tin nhắn lắm nên là cũng hơi chùn. Nhưng cái tính tự cao làm tao ko thể bỏ dở đc. Giờ mà bỏ dở là tán xịt thì nhục lắm.
Điều tra thêm thông tin thì tao biết nó có thân vs 2,3 con bé nữa cùng lớp, cứ đi học là mấy đứa bám riết lấy nhau. Lân la hỏi 1 con bé trong nhóm đó thì mới hay nó học BK nhưng trọ tân bên Hồ Tùng Mậu với 2 đứa ở cùng quê.
Cơ hội đến rồi, lớp tao tổ chức 1 buổi gặp mặt đầu năm, ngồi trà tranh KTX B6. Từng người giới thiệu để làm quen, đến lượt e, giọng nói rất nhẹ nhàng, dù vẫn là giọng địa phương nhưng sao lúc đó nghe nó ngọt ngào thế. E nói e tên Ng, sinh năm 9x, hơn đa số các bạn trong lớp 1 tuổi, quê ở xxx. Tao vẫn cứ dán mắt vào nhìn e nói từng chữ, thỉnh thoảng ông a bạn thân kia lại cấu tao 1 cái rồi bảo " chú bỏ cái ánh mắt ấy đi" rồi cười khoái chí làm tao ngượng đỏ cả mặt.
Rộn ràng như 1 lũ chim ở góc của sân KTX B6, ngoảnh lại cũng đã hơn 9h tối. Mọi người nói thôi tạm dừng ở đây hẹn bữa khác, giờ về ko muộn. Tao thì chưa muốn về nên bảo các bạn ai xa thì cứ về trước, lát bọn mình về sau, chưa vội. Thì bỗng nhiên e đứng lên bảo thế mình xin phép về trước, mình về xa còn phải đi xe bus nữa. Cơ hội đến đây rồi, tao nhanh miệng hỏi :
- Ng về đâu mà xa, giờ này xe bus làm gì còn mấy xe nữa đâu.
- Tớ về tận HTM cơ, xe 26 chắc vẫn còn chuyến cuối nữa mà. - E trả lời vẫn bằng cái giọng nhẹ nhàng lôi cuốn ấy.
- Giờ này mà đi xe 26 có mà đêm mới về tới nhà. Xong còn đêm hôm rồi nữa. - Đm tao diễn giỏi vl chúng m ạ. Đàng hoàng tử tế lồn gì. Nếu mà ko thích mày thì m đi xe bị hiếp bố cũng kệ cmm luôn ấy chứ.
- Thì cũng vẫn phải về chứ biết làm sao. Thôi. Mấy cậu ngồi nhé, tớ ra bến xe bus chờ xe đây. - E đứng lên cầm lấy cái cặp xách rồi cười chào mọi người.
Lúc đó tao đếu còn biết ngại ngần là gì, cũng đéo biết mình lấy đâu cái dũng khí lúc đó mà bảo :
- Thôi, để tớ lấy xe đưa Ng về, chứ ngồi vs bọn tớ đến giờ này mà về muộn hay có gì xảy ra thì bọn tớ cũng khó nghĩ lắm.
- Thôi ko sao đâu, tớ tự về đc. - E vẫn cứ từ chối tao. Nhưng tao biết là từ chối thế đéo nào đc.
- Ko sao đâu, thôi đi ra đây, tớ lấy xe rồi tớ đưa về. Nhanh ko lại muộn.
Ông a kia thấy thế bèn giúp tao 1 câu :
- Con gái giờ này rồi, có con trai nó đi cùng đỡ nguy hiểm hơn e ạ. Đêm hôm, sinh viên năm nhất mới lên HN phức tạp lắm.
Cuối cùng thì e cũng ậm ừ đồng ý, tao ra lấy xe máy. Tim thì đập ngày càng nhanh, cảm giác hồi hộp vcl. Đm hôm nay đc đèo e về sao, tao đéo thể tin nổi. Ra dắt cái con Nouvo RC màu vàng đen mà bà già mua làm quà tặng bữa đỗ ĐH mà tay cứ run run. Tao lấy 2 cái mũ trong cốp ra, tính đội cho e rồi cài quai cho nó ga lăng nhưng e cản lại, e bảo để tớ tự đội đc. Hơi có chút hụt hẫng nhưng mà thôi, đm cái sướng nó vẫn nhiều hơn nhiều.
Tao đưa e đi, trời HN về đêm ngày đó bắt đầu có chút hơi lạnh, tao thấy e ngồi cách xa tao, để cái balo nhỏ ở giữa, rút cái áo gió màu đỏ như máu loz của BK ra mặc. Tao giảm ga để đi chậm lại sợ e lạnh. Hỏi thì e bảo ko sao cứ đi đi. Nhưng thật ra là bố mày đang đi chậm lại cho quãng đường nó lâu thôi. Tin người vcl, có cl ấy.
Cả quãng đường cứ vừa đi vừa nói chuyện, cũng chẳng biết phải nói gì, cũng chỉ hỏi về mấy cái cơ bản trong việc học hành rồi ở trọ thôi.
Về đến đầu ngõ e ở. E xuống xe, đưa lại mũ bảo hiểm cho tao rồi cảm ơn. Không quên hứa bữa nào tớ mời cậu uống trà tranh bù nhé.
Tao cũng chỉ cười rồi bảo " ok, tớ nhận kèo" rồi bảo e vào nhà ko lạnh. E vừa bước đi thì tao đưa mắt nhìn thấy ngay đầu ngõ ấy có 1 xe kéo bán ngô luộc. Vội dựng xe chạy ra bảo chị ơi lấy cho e 2 bắp, vội vàng cho vào túi rồi đưa 20k cho ngta, bảo là dư 4k lát e quay lại lấy, 4k ngày đó 2 cốc trà đá chứ ít đâu. Sinh viên nghèo mà. Tao đuổi theo e vào ngõ. Gọi với e lại :
- Ng ơi, tớ bảo này.
- Ơ, sao thế? - E ngoảnh lại nhìn tao rồi đáp.
- Nãy tớ thấy cậu ngồi sau lạnh, cầm lấy cái này ăn cho ấm nhé. Còn nóng đấy.
- Thôi không cần đâu. - E đưa đôi mắt ngại ngùng nhìn tao.
- Ko sao đâu, cầm lấy đi. Tớ về đây.
Tao đưa cho e bịch ngô rồi chạy vội ra lại đầu ngõ. Lấy nốt 4k của bà chị. Không quên ngồi trên xe nhìn e đi vào ngõ cho tới khi khuất bóng thì tao mới bắt đầu quay xe ra về.
Về đến nhà. Thấy bà già vẫn đang chờ cơm. Sẵn tâm trạng đang vui như vừa trúng số, tao làm liền 3 bát cơm rồi phi lên phòng. Rút cái đt ra thì thấy tin nhắn của e. E nói cảm ơn tao rất nhiều. Ngô ngon lắm.
Tắm rửa xong tao phi lên giường rồi nằm ôm cái đt, miệng vẫn nở 1 nụ cười tươi như thằng bị chạm dây thần kinh. Nhắn tin vs e 1 lúc rồi chìm vào giấc ngủ ngon. Cũng lâu rồi mới bắt đầu đi ngủ với cái tâm trạng tốt như vậy...
 
Tao hóng chi tiết thêm đoạn “lưu lại hương tình cho bé hàng xóm”
cũng ko có gì để kể mà, tán cho ng thích mình rồi mình bỏ về Bắc biệt tăm thôi mà :vozvn (23)::vozvn (23):
 
Làm về tính lên chap mới luôn để tml đọc nhưng vì tình trạng sức khỏe đang yếu quá nên nằm sml giờ mới tỉnh để lải nhải than thở tiếp đây. Sau chuyến du lịch Nha Trang, trở về Bắc, chuẩn bị hành trang nhập học, và sau đó là cả chuỗi những tháng ngày không bao giờ có thể quên tại ngôi trường BK lắm duyên, nhiều nợ.

***Chap 4 : Bách Khoa - Cả thanh xuân đáng quên hay đáng nhớ?

Cuối cùng thì cái ngày ấy cũng đến. Tao nhập học, bắt đầu những ngày tháng đầu tiên tại Bách Khoa. Dù đã chuẩn bị tâm lý khá kỹ nhưng cái ngày đầu tiên ấy cũng cứ vẫn làm tao hồi hộp như bao đứa khác. Chia lớp, nhận thời khóa biểu bla bla, những cái thủ tục chán đến phát ngán làm tao thấy buồn ngủ kinh hoàng. Nhưng cũng có những cảm giác rất mới lạ và thú vị, lần đầu tiên tao lang thang đi gần hết cái trường và thấy là ối zồi ôi nó rộng vl, dù đã được nghe kể trước là BK rộng lắm mà vẫn bị ngợp, được xem thanh niên thủ khoa đầu vào tấu hài ngày khai giảng cười chảy nước mắt. Tao cũng đồng cảm vs mấy thanh niên ngọng L với N, vì tao ngày trước cũng có khác mẹ gì đâu.
Khác với chúng bạn, chuẩn bị bước vào buổi học đầu tiên là chuẩn bị nào là dụng cụ học tập, nào là quần này áo lọ, tao chẳng chuẩn bị gì, 6h sáng có mặt ở trường. Làm suất bánh mỳ sốt vang cổng bể bơi kèm cốc sữa đậu nành cho ấm bụng rồi lang thang vào lớp. Vẫn như những ngày cấp 3, tao chủ động phi xuống bàn cuối ngồi 1 mình mặc chúng bạn đang làm quen nhau ầm ầm. Tao cảm giác như ngày đó, tao tự tách biệt bản thân ra so với những đứa còn lại. Cũng vẫn là những thủ tục loằng ngoằng những ngày đầu, chán chê mê mỏi rồi về.
Nhìn đồng hồ vẫn sớm, bước chân nhẹ ra cổng trường làm cốc trà đá, hút điếu thuốc, đưa mắt ngắm nhìn cái cảnh nhộn nhịp của ngày đầu đi học ĐH. Đang chìm đắm vào mê cảnh, vừa ngắm vừa băn khoăn xem khi nãy cả giảng đường có 4 lớp, vậy lớp mình là lớp nào có những đứa nào. Nghĩ mãi vẫn chưa ra thì bên cạnh có tiếng gọi :
- Ê ! Chú học lớp 02 đúng không? - Một thanh niên ngồi sau lưng tao lên tiếng.
- Đúng rồi. Sao a biết. - Tao quay lại trả lời.
Trước mặt tao là một thanh niên nhìn mặt khá tấu hài, dáng người cao dong dỏng, gầy gầy. Nhìn mặt thì t cũng đoán tầm tuổi ngang tao thôi nhưng gọi tao là chú thì có lẽ là hơn tuổi nên tao gọi a cho lễ phép.
- Anh vừa thấy chú trong giảng đường, cùng lớp với a, a cũng 02. Nãy ngồi điểm danh mà a nhìn mặt chú ngáo lắm, chắc ko tập trung nên ko biết. - Thanh niên vừa nói vừa cười khoái trí.
Trong đầu tao lúc này nghĩ, ngáo cái đm nhà m chứ ngáo à. Chưa gì đã cà khịa bố mày rồi. Nhưng thôi, bản tính của mình là hòa đồng,ít gây sự, mà đã gây là phải gây cho gắt nên tao vẫn tươi cười mà đáp lại.
- A sinh năm bao nhiêu mà cứ gọi e bằng chú xưng a thế. Nãy ngồi trong lớp e buồn ngủ nên chẳng để ý đc gì.
- A hơn các chú 3 tuổi, học 2 năm BK rồi bị đuổi. Năm nay a thi lại lại đỗ. - Thanh niên vẫn hồn nhiên đáp lại mà chẳng chút vướng bận gì. Tao có cảm giác thanh niên này là ng rất vô tư,ít suy nghĩ và cũng vô cùng thoải mái. Vậy nên tao cũng chẳng giữ kẽ nữa.
- Vl già thế. Tuổi a ngta tính đến chuyện lấy vợ rồi. Học hành đéo gì nữa. Kiếm đứa nào mà lấy đi a. Già vl.- Tao vừa nói vừa cười hả hê vì kiếm đc cái thóp để trêu thanh niên này.
- Vợ con đéo gì. Chó nó lấy. Mà chú tên gì? - Thanh viên vô tư này vẫn hồn nhiên mà ko hề để bụng gì vs lời nói của tao.
- E tên T, a già tên gì để e dễ gọi. - Tao đáp.
- Tên a như tên chú nhưng thêm cái dấu huyền vào.- Hắn vừa nói vừa vỗ đùi cười.
Ngồi nói chuyện vs thanh niên này 1 lúc khá lâu, tao cảm thấy như tao bắt sóng khá tốt vs hắn. Có thể coi như hợp gu nói chuyện. Hỏi ra mới biết, tao vs hắn là đồng hương, khác huyện thôi. Cứ thế rồi buôn chuyện trên trời dưới đất như đã thân từ bao giờ. Rồi hắn chủ động rủ tao đi chơi game, bắt đúng sóng, tao đồng ý luôn. Hắn trở thành người bạn đầu tiên của tao ở cái BK này, và sau này cũng trở thành ng bạn thân đầu tiên của tao trong khoảng thời gian sinh viên tại đây.
Cũng quất vài ván Dota1 với nhau. Hắn chơi khá tốt, còn tao thời gian đó vẫn là 1 con gà. Mới tập tành chơi, ngoài Slark với Riki ra cũng chả biết chơi champ mẹ gì.
12h30. Quay trở lại giảng đường bắt đầu tiết buổi chiều. Cũng ko biết do bản thân tao đã thoải mái hơn,đã gỡ bỏ đc những nặng nề trong tâm trí hay do hắn đã làm tốt việc kích hoạt lại cái bản tính thoải mái phóng khoáng của tao, tao bắt đầu giao tiếp nhiều ng, quen biết nhiều bạn mới hơn. Cười nói vô tư hơn. BK thì chúng m biết đấy. Gái đã ít mà lại còn không xinh. Nói không xinh thôi chứ ko đến mức xấu đâu. Cả giảng đường 200 sinh viên thì vỏn vẹn đc hơn chục mống gái. Bọn tao lập đc cái nhóm 6 thằng chơi vs nhau, ngồi 2 bàn cuối. Đi học mà ko nhét đc chữ nào vào đầu. Ngày nào cũng chỉ ngồi bàn bạc trong giảng đường đứa nào xinh nhất,đứa nào ngon nhất,đứa nào vú to nhất,đứa nào mông đẹp nhất...
1 lũ dâm tặc ngồi xét gái, nhất là đứa nào mà mặc áo ngực màu đen cộng với cái sơ mi trắng bên ngoài thì thôi rồi. Bữa đó bọn tao có món nhắm trong câu chuyện bàn luận của 6 thằng điên rồ ngồi 2 bàn cuối lớp.
Cũng trải qua 1,2 mối tình con cào cào thời học sinh cấp 2, cấp 3. Nhưng nó chẳng đọng lại gì trong đầu tao vs những mối tình thích nhau thoáng qua rồi cũng quên nhau nhanh như ng yêu cũ trở mặt đó.
Bỗng dưng tao lại thấy thích 1 đứa con gái trong lớp ĐH. Hơn tao 1 tuổi vì nó cũng thi lại 1 năm. Mà đếu biết duyên nợ thế nào hỏi ra mới biết cũng đồng hương luôn. Đúng là quê hương là chùm khế ngọt thật chúng mày ạ.
Thế là tao lên kế hoạch tán. Mà cái tính dở hơi của tao trước giờ rất là tự cao. Trước giờ tán đứa nào là phải đổ, cứ nghĩ giờ tán mà đéo đổ thì nhục lắm. Cũng thấy rén rén lại, nhưng cứ mỗi ngày lên lớp nhìn thấy nó là tao lại có thêm động lực để tán. Nói về nó 1 chút. Đúng gu con gái tao thích, mặt xinh kiểu hiền, da trắng, tóc dài đến ngang mông. Cao tầm mét 6. Không biết ăn diện như những đứa con gái cùng chang lứa, lúc nào cũng chỉ quần bò, áo sơ mi thôi nhưng lại có một sức hút lạ thường. Tao rất thích và cực kỳ mê mẫu con gái xinh kiểu truyền thống như vậy. Thế là lên kế hoạch cưa cô bé này. Tốn không ít nước bọt và 1 suất cơm rang thập cẩm 20k ở nhà ăn A15 của trường thì thằng lớp trưởng cũng mới cho tao info của cô bé ấy. Thường thì đầu năm thằng lớp trưởng sẽ thu thập thông tin của từng thành viên trong lớp để sau liên lạc. Tao biết đc số đt, biết đc ngày sinh, biết đc quê quán.
Về cũng nhắn tin làm quen, nhưng cảm nhận của tao là nó khá là khép kín và ko mặn nồng gì việc rep tin nhắn lắm nên là cũng hơi chùn. Nhưng cái tính tự cao làm tao ko thể bỏ dở đc. Giờ mà bỏ dở là tán xịt thì nhục lắm.
Điều tra thêm thông tin thì tao biết nó có thân vs 2,3 con bé nữa cùng lớp, cứ đi học là mấy đứa bám riết lấy nhau. Lân la hỏi 1 con bé trong nhóm đó thì mới hay nó học BK nhưng trọ tân bên Hồ Tùng Mậu với 2 đứa ở cùng quê.
Cơ hội đến rồi, lớp tao tổ chức 1 buổi gặp mặt đầu năm, ngồi trà tranh KTX B6. Từng người giới thiệu để làm quen, đến lượt e, giọng nói rất nhẹ nhàng, dù vẫn là giọng địa phương nhưng sao lúc đó nghe nó ngọt ngào thế. E nói e tên Ng, sinh năm 9x, hơn đa số các bạn trong lớp 1 tuổi, quê ở xxx. Tao vẫn cứ dán mắt vào nhìn e nói từng chữ, thỉnh thoảng ông a bạn thân kia lại cấu tao 1 cái rồi bảo " chú bỏ cái ánh mắt ấy đi" rồi cười khoái chí làm tao ngượng đỏ cả mặt.
Rộn ràng như 1 lũ chim ở góc của sân KTX B6, ngoảnh lại cũng đã hơn 9h tối. Mọi người nói thôi tạm dừng ở đây hẹn bữa khác, giờ về ko muộn. Tao thì chưa muốn về nên bảo các bạn ai xa thì cứ về trước, lát bọn mình về sau, chưa vội. Thì bỗng nhiên e đứng lên bảo thế mình xin phép về trước, mình về xa còn phải đi xe bus nữa. Cơ hội đến đây rồi, tao nhanh miệng hỏi :
- Ng về đâu mà xa, giờ này xe bus làm gì còn mấy xe nữa đâu.
- Tớ về tận HTM cơ, xe 26 chắc vẫn còn chuyến cuối nữa mà. - E trả lời vẫn bằng cái giọng nhẹ nhàng lôi cuốn ấy.
- Giờ này mà đi xe 26 có mà đêm mới về tới nhà. Xong còn đêm hôm rồi nữa. - Đm tao diễn giỏi vl chúng m ạ. Đàng hoàng tử tế lồn gì. Nếu mà ko thích mày thì m đi xe bị hiếp bố cũng kệ cmm luôn ấy chứ.
- Thì cũng vẫn phải về chứ biết làm sao. Thôi. Mấy cậu ngồi nhé, tớ ra bến xe bus chờ xe đây. - E đứng lên cầm lấy cái cặp xách rồi cười chào mọi người.
Lúc đó tao đếu còn biết ngại ngần là gì, cũng đéo biết mình lấy đâu cái dũng khí lúc đó mà bảo :
- Thôi, để tớ lấy xe đưa Ng về, chứ ngồi vs bọn tớ đến giờ này mà về muộn hay có gì xảy ra thì bọn tớ cũng khó nghĩ lắm.
- Thôi ko sao đâu, tớ tự về đc. - E vẫn cứ từ chối tao. Nhưng tao biết là từ chối thế đéo nào đc.
- Ko sao đâu, thôi đi ra đây, tớ lấy xe rồi tớ đưa về. Nhanh ko lại muộn.
Ông a kia thấy thế bèn giúp tao 1 câu :
- Con gái giờ này rồi, có con trai nó đi cùng đỡ nguy hiểm hơn e ạ. Đêm hôm, sinh viên năm nhất mới lên HN phức tạp lắm.
Cuối cùng thì e cũng ậm ừ đồng ý, tao ra lấy xe máy. Tim thì đập ngày càng nhanh, cảm giác hồi hộp vcl. Đm hôm nay đc đèo e về sao, tao đéo thể tin nổi. Ra dắt cái con Nouvo RC màu vàng đen mà bà già mua làm quà tặng bữa đỗ ĐH mà tay cứ run run. Tao lấy 2 cái mũ trong cốp ra, tính đội cho e rồi cài quai cho nó ga lăng nhưng e cản lại, e bảo để tớ tự đội đc. Hơi có chút hụt hẫng nhưng mà thôi, đm cái sướng nó vẫn nhiều hơn nhiều.
Tao đưa e đi, trời HN về đêm ngày đó bắt đầu có chút hơi lạnh, tao thấy e ngồi cách xa tao, để cái balo nhỏ ở giữa, rút cái áo gió màu đỏ như máu loz của BK ra mặc. Tao giảm ga để đi chậm lại sợ e lạnh. Hỏi thì e bảo ko sao cứ đi đi. Nhưng thật ra là bố mày đang đi chậm lại cho quãng đường nó lâu thôi. Tin người vcl, có cl ấy.
Cả quãng đường cứ vừa đi vừa nói chuyện, cũng chẳng biết phải nói gì, cũng chỉ hỏi về mấy cái cơ bản trong việc học hành rồi ở trọ thôi.
Về đến đầu ngõ e ở. E xuống xe, đưa lại mũ bảo hiểm cho tao rồi cảm ơn. Không quên hứa bữa nào tớ mời cậu uống trà tranh bù nhé.
Tao cũng chỉ cười rồi bảo " ok, tớ nhận kèo" rồi bảo e vào nhà ko lạnh. E vừa bước đi thì tao đưa mắt nhìn thấy ngay đầu ngõ ấy có 1 xe kéo bán ngô luộc. Vội dựng xe chạy ra bảo chị ơi lấy cho e 2 bắp, vội vàng cho vào túi rồi đưa 20k cho ngta, bảo là dư 4k lát e quay lại lấy, 4k ngày đó 2 cốc trà đá chứ ít đâu. Sinh viên nghèo mà. Tao đuổi theo e vào ngõ. Gọi với e lại :
- Ng ơi, tớ bảo này.
- Ơ, sao thế? - E ngoảnh lại nhìn tao rồi đáp.
- Nãy tớ thấy cậu ngồi sau lạnh, cầm lấy cái này ăn cho ấm nhé. Còn nóng đấy.
- Thôi không cần đâu. - E đưa đôi mắt ngại ngùng nhìn tao.
- Ko sao đâu, cầm lấy đi. Tớ về đây.
Tao đưa cho e bịch ngô rồi chạy vội ra lại đầu ngõ. Lấy nốt 4k của bà chị. Không quên ngồi trên xe nhìn e đi vào ngõ cho tới khi khuất bóng thì tao mới bắt đầu quay xe ra về.
Về đến nhà. Thấy bà già vẫn đang chờ cơm. Sẵn tâm trạng đang vui như vừa trúng số, tao làm liền 3 bát cơm rồi phi lên phòng. Rút cái đt ra thì thấy tin nhắn của e. E nói cảm ơn tao rất nhiều. Ngô ngon lắm.
Tắm rửa xong tao phi lên giường rồi nằm ôm cái đt, miệng vẫn nở 1 nụ cười tươi như thằng bị chạm dây thần kinh. Nhắn tin vs e 1 lúc rồi chìm vào giấc ngủ ngon. Cũng lâu rồi mới bắt đầu đi ngủ với cái tâm trạng tốt như vậy...
Mày khoá bao nhiêu đấy.
 
Tỉnh táo rồi lại mò dậy kể lể tiếp cho mấy ml nghe đây. A e thấy hay thì cho xin cái vodka để tao có động lực viết tiếp nhé.
Nói thì gì nói chứ nhìn vào giới trẻ bây giờ tao cảm thấy như 2 thế hệ quá khác xa nhau, ngày đó yêu đương vẫn còn rụt rè, ngại ngùng lắm.
Giờ nghĩ lại thấy phí của zời quá =))

***Chap5 : Bách Khoa - Cả thanh xuân đáng quên hay đáng nhớ? ( Phần tiếp )

Sau buổi tối đó, những ngày sau tao nhắn tin vs e ngày càng nhiều hơn, e cũng mở lòng hơn trong việc rep lại tin nhắn, hay những câu chào, những cái cười thân thiện hơn khi lên lớp. Nhưng ngày đó tao biết, mấy thằng ml tâm hồn doggy khóa trên hay lớp khác cũng đã bắt đầu để mắt đến e. Nếu tao không tấn công dồn dập thì có thể sẽ mất e vào tay thằng khác lúc nào ko hay.
Chính vì thế, tao tìm đủ mọi cách để tiếp cận e, cũng ko còn lạnh lùng, tự kỷ như trước nữa. Tao chủ động chuyện trò vs e nhiều hơn, tranh thủ giờ nghỉ trưa đi ăn trưa là cũng đi cùng, bình thường tao cũng chẳng dám đi đâu, đếu ai mà mặt dày bám gót kiểu đó. Nhưng tao mua chuộc con bạn thân của e trong lớp. Con bé này siêu hài, người Nghệ, tếu mà vui kinh khủng luôn. Tao gạ gẫm tớ mời cậu ăn cơm, cậu kéo Ng đi ăn cùng nhé. Cứ bữa nào cậu kéo đc Ng đi là tớ mời cơm. Con bé đồng ý mải. Tao cũng như mở cờ trong bụng, cơ hội đến đây rồi. Ban đầu thì chiều lòng 2 đứa con gái, tao vào nhà ăn A15 hoặc đôi khi là nhà ăn của KTX B7, vì thường con gái ăn uống rất tiết kiệm, nên thường chọn mấy nhà ăn này vì nó rẻ, nhưng về sau tao đếu thể ăn nổi,đồ ăn nó vừa chán vừa ko vệ sinh. Tao mới lân la đi tìm, quanh khu vực trường xem có quán nào ổn hơn ko. Cuối cùng tao cũng tìm đc 1 quán cơm gia đình nhỏ ở gần trường. Đồ ăn khá ngon lại hợp vệ sinh nữa, quan trọng nhất là họ bán theo kiểu mâm cơm, chứ ko phải suất riêng lẻ. Đây cũng là cơ hội nhỏ để tao có thể gần gũi e thêm nữa.
Vậy là những ngày tháng sau, cứ mỗi tuần lên giảng đường là tao đi ăn vs e cùng con bé bạn tầm 3 buổi. Còn lại là đi chơi game và ăn ở quán nét vs ông a già kia. Mỗi lần ngồi ăn cùng e, tao cố gắng để ý xem món gì e thích, món gì ko thích, để lần sau biết mà gọi cho đúng sở thích của e. Cứ lâu dần như vậy, 1 tháng, rồi 2 tháng trôi qua, tao lại gần e hơn. Lúc này, e ko còn quá ngại ngùng với tao, nhưng e vẫn giữ đúng hình ảnh của e, nhẹ nhàng, kín đáo, rất mức độ và vô cùng duyên dáng. Cứ ngày ngày tiếp xúc trên trường, tối về vẫn vùi đầu vào những tin nhắn vs nhau. Tao cũng ko biết là tao đã yêu e từ lúc nào. Mà phải thừa nhận, những ng con gái truyền thống như e, 1 khi mà mình đã yêu là càng yêu càng say hơn.
Nhưng nói thì là vậy, chứ để mở lời vào lúc này tao thấy dường như vẫn chưa đúng thời điểm. Vẫn chứ luôn cho rằng chờ thời điểm thích hợp sẽ lấy can đảm để mở lời vs e, nhưng song song cùng đó lại nghĩ, nếu ko mở lời có thể sẽ muộn...
Rồi có lẽ trời thương kẻ bất lương như tao. Tao có cơ hội để đưa e về chỗ trọ nhiều hơn, e cũng ko còn ngại ngùng hay từ chối để tao đưa về như trước nữa. 1 ngày HN vào đông, gió Bấc như cứa vào da thịt, từng hơi lạnh như xuyên vào trái tim của 1 kẻ tổn thương đang tìm lại niềm vui trong cuộc sống như tao. Học hết tiết cuối buổi chiều, nhìn đoàn người ùa kín ra cổng trường như 1 đàn vịt. Tao lặng lẽ đứng trên hành lang của lớp học,đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, tự nhiên lại thấy thoáng buồn 1 cái gì đó rất khó tả. Bỗng dưng có 1 bàn tay vỗ nhẹ vào vai tao kèm theo câu nói :
- Làm gì mà ngây ra thế? Nhớ người yêu à?
Tao quay lại thì thấy e đang đứng đó với 1 nụ cười vô cùng rạng rỡ trên khuôn mắt, bất giác tao cũng mỉm cười rồi khẽ nói vs e.
- Tớ có người yêu bao giờ đâu mà nhớ.
- Thế sao lại 1 mình đứng đây, ko đi trà đá với a già à? E vẫn đứng đó với nụ cười như làm tao ngày càng mê mẩn hơn.
- À không, a già về rồi. Nay mẹ tớ cũng ko nấu cơm nhà nên cũng ko phải về sớm. Đi lang thang ko Ng?
Tao cũng chẳng hiểu sao lúc đó tao lại đề nghị như vậy, cũng ko biết lấy cái dũng khí ở đâu ra để đưa ra 1 lời đề nghị như vậy cho e.
- Đi đâu giờ này, lạnh thế này nữa. Tớ còn mặc cái áo gió trường này, lạnh lắm, chủ quan ko mang theo cái khăn.
Như vớ đc thời cơ, tao tháo cái khăn len trên cổ tao ra, khẽ quàng vào cổ cho e rồi nhẹ nhàng bảo :
- Ấm rồi nhé, lên Hồ chơi đi. ( Hồ Gươm ấy ).
- Ơ. Thế tớ ấm còn ai đó lạnh thì sao. Mà phải về sớm nữa. Tớ sợ về muộn rồi mấy đứa ở phòng lại mách vs bố mẹ tớ ở nhà.
- Tớ ko sao. Có lạnh đâu. Đi chút cho thoáng rồi tớ đưa cậu về. Tớ cũng ko về quá muộn đc.
E gật đầu đồng ý, tao cùng e xuống lấy xe rồi lết lên bờ hồ. Lết vì cái giờ tan tầm mà đi từ trường lên tới Hồ cũng mất cha nó cả 30p.
Lên tới hồ, gửi xe máy rồi tao cùng e đi dạo quanh hồ. Trời vào đông, bắt đầu tối sớm hơn, Hồ Gươm lên đèn lung linh huyền ảo, cộng với cảm xúc khi đc đi bên cạnh người mình yêu thì còn gì lãng mạn bằng. Tao sợ e đói, mua cho e 2 cái xúc xích, e chia lại cho tao 1 cái. Rồi hỏi e :
- Từ ngày nhập học giờ đã lên Hồ Gươm chơi chưa Ng?
- Tớ có đi rồi, bữa rồi cả phòng 3 đứa cùng bắt xe bus lên chơi, xong đi chợ đêm luôn mà. - E khẽ nói rồi đưa cái ánh mắt như biết cười ấy nhìn tao.
- Thế có ăn kem chanh chưa? Ngon lắm đấy.
- Kem chanh á? Là cái gì? Tớ có biết đâu. - E khẽ cười ngây ngô.
- Đứng đây chờ tớ chút nhé. Tao chạy vội ra chỗ bán kem, xếp hàng 1 lúc mua kem rồi chạy hớt hải lại chỗ e đang đứng cùng với 2 que kem trên tay.
- Ăn thử đi. Ăn kem chanh này mùa đông là tuyệt vời luôn đấy.
E cười rồi đưa tay ra cầm que kem tao đưa. Vừa ăn vừa gật gù tỏ vẻ thích thú. Tao đứng nhìn mà cũng cảm thấy vui trong lòng.
Dạo thêm 1 lúc rồi tao với e ra lấy xe. Đưa e về trên những con đường ấy, lúc thành phố đã lên đèn, đông đến từng đôi từng đôi ôm chặt lấy nhau lướt qua trước mặt. Tao và e vẫn râm ran những câu chuyện phiếm trên cả quãng đường dài đó. Bỗng nhiên, e nói nhỏ sau lưng tao :
- T này, tự nhiên giờ này đi về, trời cũng lạnh nữa. Tớ lại nhớ cái bịch ngô nóng cậu mua cho tớ bữa đó.
Tao như nín thở trước câu nói của e, tim tao đập nhanh hơn, mặt nóng cả lên. Có phải dường như e đang bật đèn xanh cho tao biết là e cũng thích tao không?
- Thế lát nữa tớ lại mua cho Ng nhé.
- Được, nhưng lần này tớ sẽ trả tiền, mua để cả 2 đứa cùng ăn. - E vẫn vừa nói vừa cười rất vô tư.
Đang tận hưởng cái cảm giác lãng mạn ấy. Nâng nâng trong men tình, say sưa hòa vào đoàn người tấp nập giữa phố đông tuy lạnh mà vẫn ấm áp ấy thì.
- Xoẹt xoẹt, tuýt tuýt.
Thôi bỏ mẹ, ăn lồn rồi lượm ơi. Gặp ngay toán cơ động 6 anh, đứng ngay ngã tư Phạm Ngọc Thạch - Chùa Bộc.
Dừng xe vào chào hỏi các thứ. Được nghe thông báo là e rẽ phải ko xi nhan, xe ko gương. Giờ a xử phạt nhanh cho e đi cho tiện nhé.
Cũng bối rối các thứ các thứ, đc nghe a cơ động bảo 150k, rút ví ra thấy ôi thôi đm vl rồi, còn đúng 156k giờ làm sao giờ. Bèn quay lại khúm lúm bảo a.
- A ơi. E còn có đúng 156k, a cầm tạm 100k uống nước. Cho e xin chỗ tiền lẻ e còn về, đường xa ko may xe cộ có hỏng hóc.
- Không đc, 2 lỗi của e a xử vậy là nhẹ rồi. Chứ nếu ko a lập biên bản tại chỗ là còn lâu e mới đc đưa bạn gái e về đấy. - A cơ động cũng lịch sự vl.
Tao quay ra nhìn e, e dường như cũng nghe đc câu chuyện của tao và a cơ động nên cũng cứ nhìn tao mà cười. Thôi, chấp nhận, biết làm sao giờ. Lấy xe mà đi trong người còn đúng 6k tiền lẻ.
Trên quãng đường về, tao tỏ ra xấu hổ vô cùng, ko biết mở lời nói vs e thế nào. Nhưng cũng đành muối mặt nói nhỏ vs e :
- Ng này, để bữa sau tớ mua ngô cho cậu nhé. Vừa bị cơ động phát tớ ko còn đủ tiền.
- Cứ mua đi, tớ trả tiền. Có sao đâu nào. - E cười rất tươi trả lời tao.
- Thôi, ai lại vậy. - Để con gái trả tiền tớ không thích.
Tự nhiên tao thấy e ko nói gì nữa. Tao cũng cứ nghĩ chắc do tao lỡ lời nên giận rồi chăng. Về đến đầu ngõ e ở, dừng xe xuống, vẫn là bà chị bán ngô đầu ngõ ngày nào. E đội nguyên mũ bước xuống, quay mặt bước đi. Tao đang tính gọi lại bảo trả cái mũ =)) Giận thì giận chứ tính thó luôn cái mũ của tôi luôn sao cô nương =)) thì bỗng nhiên e quay lại nhìn tao rồi với cái thái độ rất mè nheo, e bảo :
- Đứng im đó nhé. Cấm có đi đâu đó.
Tao đưa mắt nhìn theo e, thì ra e chạy qua chỗ bà chị kia mua ngô, 2 tay cầm 2 bắp ngô nóng, e chạy lại chỗ tao.
- Có ngô ăn rồi nhé. Dựng chân chống xuống đi. Xuống đây ngồi ăn nó mới vui chứ.
Tao cởi mũ bảo hiểm treo ở xe, dựng chân chống xe rồi đi xuống. E quay ra nhìn tao.
- Ơ, tay tớ cầm 2 bắp ngô rồi. Cởi mũ cho tớ.
Tao khẽ mỉm cười, đưa tay tháo nhẹ cái dây quai mũ của e xuống, treo lại mũ lên xe rồi cùng e vào lề đường ngồi ăn ngô nóng.
Cái cảm giác lúc đó thật khó tả. Cảm giác của thứ tình cảm trong sáng, ngọt ngào mà hạnh phúc, có pha thêm chút xấu hổ vì ko còn tiền để mua đồ ăn. Trong cái không gian đó, tao có cảm giác như tao và em đã yêu nhau từ khi nào. Nhẹ nhàng, ko ồn ào và vẫn đủ ấm áp.
Ngước nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn, tao bảo e về nhà ko lạnh, e khẽ đứng dậy, tháo chiếc khăn len tao quàng cho e lúc chiều tối. Quàng lại lên cổ tao, dặn dò về nhành ko lạnh nhé. Rồi chào tạm biệt tao và quay bước đi vào. Tao vẫn cứ đứng đó, vẫn cứ tiếc nuối cái cảm giác hạnh phúc đang dang dở nhưng phải ngắt quãng vì thời gian không cho phép.
Tao lên xe rồi trở về. Giữa cái đông lạnh của miền bắc, giữa cái đường phố cũng vắng lạnh dần bóng người qua. Đang có 1 kẻ khẽ mỉm cười với một niềm hạnh phúc nhỏ bé mà ấm áp...

!!!
Anh em yêu mến thì Vodka cho mình để có thêm chút động lực kể tiếp cho anh em nghe nhé.
 
Tỉnh táo rồi lại mò dậy kể lể tiếp cho mấy ml nghe đây. A e thấy hay thì cho xin cái vodka để tao có động lực viết tiếp nhé.
Nói thì gì nói chứ nhìn vào giới trẻ bây giờ tao cảm thấy như 2 thế hệ quá khác xa nhau, ngày đó yêu đương vẫn còn rụt rè, ngại ngùng lắm.
Giờ nghĩ lại thấy phí của zời quá =))

***Chap5 : Bách Khoa - Cả thanh xuân đáng quên hay đáng nhớ? ( Phần tiếp )

Sau buổi tối đó, những ngày sau tao nhắn tin vs e ngày càng nhiều hơn, e cũng mở lòng hơn trong việc rep lại tin nhắn, hay những câu chào, những cái cười thân thiện hơn khi lên lớp. Nhưng ngày đó tao biết, mấy thằng ml tâm hồn doggy khóa trên hay lớp khác cũng đã bắt đầu để mắt đến e. Nếu tao không tấn công dồn dập thì có thể sẽ mất e vào tay thằng khác lúc nào ko hay.
Chính vì thế, tao tìm đủ mọi cách để tiếp cận e, cũng ko còn lạnh lùng, tự kỷ như trước nữa. Tao chủ động chuyện trò vs e nhiều hơn, tranh thủ giờ nghỉ trưa đi ăn trưa là cũng đi cùng, bình thường tao cũng chẳng dám đi đâu, đếu ai mà mặt dày bám gót kiểu đó. Nhưng tao mua chuộc con bạn thân của e trong lớp. Con bé này siêu hài, người Nghệ, tếu mà vui kinh khủng luôn. Tao gạ gẫm tớ mời cậu ăn cơm, cậu kéo Ng đi ăn cùng nhé. Cứ bữa nào cậu kéo đc Ng đi là tớ mời cơm. Con bé đồng ý mải. Tao cũng như mở cờ trong bụng, cơ hội đến đây rồi. Ban đầu thì chiều lòng 2 đứa con gái, tao vào nhà ăn A15 hoặc đôi khi là nhà ăn của KTX B7, vì thường con gái ăn uống rất tiết kiệm, nên thường chọn mấy nhà ăn này vì nó rẻ, nhưng về sau tao đếu thể ăn nổi,đồ ăn nó vừa chán vừa ko vệ sinh. Tao mới lân la đi tìm, quanh khu vực trường xem có quán nào ổn hơn ko. Cuối cùng tao cũng tìm đc 1 quán cơm gia đình nhỏ ở gần trường. Đồ ăn khá ngon lại hợp vệ sinh nữa, quan trọng nhất là họ bán theo kiểu mâm cơm, chứ ko phải suất riêng lẻ. Đây cũng là cơ hội nhỏ để tao có thể gần gũi e thêm nữa.
Vậy là những ngày tháng sau, cứ mỗi tuần lên giảng đường là tao đi ăn vs e cùng con bé bạn tầm 3 buổi. Còn lại là đi chơi game và ăn ở quán nét vs ông a già kia. Mỗi lần ngồi ăn cùng e, tao cố gắng để ý xem món gì e thích, món gì ko thích, để lần sau biết mà gọi cho đúng sở thích của e. Cứ lâu dần như vậy, 1 tháng, rồi 2 tháng trôi qua, tao lại gần e hơn. Lúc này, e ko còn quá ngại ngùng với tao, nhưng e vẫn giữ đúng hình ảnh của e, nhẹ nhàng, kín đáo, rất mức độ và vô cùng duyên dáng. Cứ ngày ngày tiếp xúc trên trường, tối về vẫn vùi đầu vào những tin nhắn vs nhau. Tao cũng ko biết là tao đã yêu e từ lúc nào. Mà phải thừa nhận, những ng con gái truyền thống như e, 1 khi mà mình đã yêu là càng yêu càng say hơn.
Nhưng nói thì là vậy, chứ để mở lời vào lúc này tao thấy dường như vẫn chưa đúng thời điểm. Vẫn chứ luôn cho rằng chờ thời điểm thích hợp sẽ lấy can đảm để mở lời vs e, nhưng song song cùng đó lại nghĩ, nếu ko mở lời có thể sẽ muộn...
Rồi có lẽ trời thương kẻ bất lương như tao. Tao có cơ hội để đưa e về chỗ trọ nhiều hơn, e cũng ko còn ngại ngùng hay từ chối để tao đưa về như trước nữa. 1 ngày HN vào đông, gió Bấc như cứa vào da thịt, từng hơi lạnh như xuyên vào trái tim của 1 kẻ tổn thương đang tìm lại niềm vui trong cuộc sống như tao. Học hết tiết cuối buổi chiều, nhìn đoàn người ùa kín ra cổng trường như 1 đàn vịt. Tao lặng lẽ đứng trên hành lang của lớp học,đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, tự nhiên lại thấy thoáng buồn 1 cái gì đó rất khó tả. Bỗng dưng có 1 bàn tay vỗ nhẹ vào vai tao kèm theo câu nói :
- Làm gì mà ngây ra thế? Nhớ người yêu à?
Tao quay lại thì thấy e đang đứng đó với 1 nụ cười vô cùng rạng rỡ trên khuôn mắt, bất giác tao cũng mỉm cười rồi khẽ nói vs e.
- Tớ có người yêu bao giờ đâu mà nhớ.
- Thế sao lại 1 mình đứng đây, ko đi trà đá với a già à? E vẫn đứng đó với nụ cười như làm tao ngày càng mê mẩn hơn.
- À không, a già về rồi. Nay mẹ tớ cũng ko nấu cơm nhà nên cũng ko phải về sớm. Đi lang thang ko Ng?
Tao cũng chẳng hiểu sao lúc đó tao lại đề nghị như vậy, cũng ko biết lấy cái dũng khí ở đâu ra để đưa ra 1 lời đề nghị như vậy cho e.
- Đi đâu giờ này, lạnh thế này nữa. Tớ còn mặc cái áo gió trường này, lạnh lắm, chủ quan ko mang theo cái khăn.
Như vớ đc thời cơ, tao tháo cái khăn len trên cổ tao ra, khẽ quàng vào cổ cho e rồi nhẹ nhàng bảo :
- Ấm rồi nhé, lên Hồ chơi đi. ( Hồ Gươm ấy ).
- Ơ. Thế tớ ấm còn ai đó lạnh thì sao. Mà phải về sớm nữa. Tớ sợ về muộn rồi mấy đứa ở phòng lại mách vs bố mẹ tớ ở nhà.
- Tớ ko sao. Có lạnh đâu. Đi chút cho thoáng rồi tớ đưa cậu về. Tớ cũng ko về quá muộn đc.
E gật đầu đồng ý, tao cùng e xuống lấy xe rồi lết lên bờ hồ. Lết vì cái giờ tan tầm mà đi từ trường lên tới Hồ cũng mất cha nó cả 30p.
Lên tới hồ, gửi xe máy rồi tao cùng e đi dạo quanh hồ. Trời vào đông, bắt đầu tối sớm hơn, Hồ Gươm lên đèn lung linh huyền ảo, cộng với cảm xúc khi đc đi bên cạnh người mình yêu thì còn gì lãng mạn bằng. Tao sợ e đói, mua cho e 2 cái xúc xích, e chia lại cho tao 1 cái. Rồi hỏi e :
- Từ ngày nhập học giờ đã lên Hồ Gươm chơi chưa Ng?
- Tớ có đi rồi, bữa rồi cả phòng 3 đứa cùng bắt xe bus lên chơi, xong đi chợ đêm luôn mà. - E khẽ nói rồi đưa cái ánh mắt như biết cười ấy nhìn tao.
- Thế có ăn kem chanh chưa? Ngon lắm đấy.
- Kem chanh á? Là cái gì? Tớ có biết đâu. - E khẽ cười ngây ngô.
- Đứng đây chờ tớ chút nhé. Tao chạy vội ra chỗ bán kem, xếp hàng 1 lúc mua kem rồi chạy hớt hải lại chỗ e đang đứng cùng với 2 que kem trên tay.
- Ăn thử đi. Ăn kem chanh này mùa đông là tuyệt vời luôn đấy.
E cười rồi đưa tay ra cầm que kem tao đưa. Vừa ăn vừa gật gù tỏ vẻ thích thú. Tao đứng nhìn mà cũng cảm thấy vui trong lòng.
Dạo thêm 1 lúc rồi tao với e ra lấy xe. Đưa e về trên những con đường ấy, lúc thành phố đã lên đèn, đông đến từng đôi từng đôi ôm chặt lấy nhau lướt qua trước mặt. Tao và e vẫn râm ran những câu chuyện phiếm trên cả quãng đường dài đó. Bỗng nhiên, e nói nhỏ sau lưng tao :
- T này, tự nhiên giờ này đi về, trời cũng lạnh nữa. Tớ lại nhớ cái bịch ngô nóng cậu mua cho tớ bữa đó.
Tao như nín thở trước câu nói của e, tim tao đập nhanh hơn, mặt nóng cả lên. Có phải dường như e đang bật đèn xanh cho tao biết là e cũng thích tao không?
- Thế lát nữa tớ lại mua cho Ng nhé.
- Được, nhưng lần này tớ sẽ trả tiền, mua để cả 2 đứa cùng ăn. - E vẫn vừa nói vừa cười rất vô tư.
Đang tận hưởng cái cảm giác lãng mạn ấy. Nâng nâng trong men tình, say sưa hòa vào đoàn người tấp nập giữa phố đông tuy lạnh mà vẫn ấm áp ấy thì.
- Xoẹt xoẹt, tuýt tuýt.
Thôi bỏ mẹ, ăn lồn rồi lượm ơi. Gặp ngay toán cơ động 6 anh, đứng ngay ngã tư Phạm Ngọc Thạch - Chùa Bộc.
Dừng xe vào chào hỏi các thứ. Được nghe thông báo là e rẽ phải ko xi nhan, xe ko gương. Giờ a xử phạt nhanh cho e đi cho tiện nhé.
Cũng bối rối các thứ các thứ, đc nghe a cơ động bảo 150k, rút ví ra thấy ôi thôi đm vl rồi, còn đúng 156k giờ làm sao giờ. Bèn quay lại khúm lúm bảo a.
- A ơi. E còn có đúng 156k, a cầm tạm 100k uống nước. Cho e xin chỗ tiền lẻ e còn về, đường xa ko may xe cộ có hỏng hóc.
- Không đc, 2 lỗi của e a xử vậy là nhẹ rồi. Chứ nếu ko a lập biên bản tại chỗ là còn lâu e mới đc đưa bạn gái e về đấy. - A cơ động cũng lịch sự vl.
Tao quay ra nhìn e, e dường như cũng nghe đc câu chuyện của tao và a cơ động nên cũng cứ nhìn tao mà cười. Thôi, chấp nhận, biết làm sao giờ. Lấy xe mà đi trong người còn đúng 6k tiền lẻ.
Trên quãng đường về, tao tỏ ra xấu hổ vô cùng, ko biết mở lời nói vs e thế nào. Nhưng cũng đành muối mặt nói nhỏ vs e :
- Ng này, để bữa sau tớ mua ngô cho cậu nhé. Vừa bị cơ động phát tớ ko còn đủ tiền.
- Cứ mua đi, tớ trả tiền. Có sao đâu nào. - E cười rất tươi trả lời tao.
- Thôi, ai lại vậy. - Để con gái trả tiền tớ không thích.
Tự nhiên tao thấy e ko nói gì nữa. Tao cũng cứ nghĩ chắc do tao lỡ lời nên giận rồi chăng. Về đến đầu ngõ e ở, dừng xe xuống, vẫn là bà chị bán ngô đầu ngõ ngày nào. E đội nguyên mũ bước xuống, quay mặt bước đi. Tao đang tính gọi lại bảo trả cái mũ =)) Giận thì giận chứ tính thó luôn cái mũ của tôi luôn sao cô nương =)) thì bỗng nhiên e quay lại nhìn tao rồi với cái thái độ rất mè nheo, e bảo :
- Đứng im đó nhé. Cấm có đi đâu đó.
Tao đưa mắt nhìn theo e, thì ra e chạy qua chỗ bà chị kia mua ngô, 2 tay cầm 2 bắp ngô nóng, e chạy lại chỗ tao.
- Có ngô ăn rồi nhé. Dựng chân chống xuống đi. Xuống đây ngồi ăn nó mới vui chứ.
Tao cởi mũ bảo hiểm treo ở xe, dựng chân chống xe rồi đi xuống. E quay ra nhìn tao.
- Ơ, tay tớ cầm 2 bắp ngô rồi. Cởi mũ cho tớ.
Tao khẽ mỉm cười, đưa tay tháo nhẹ cái dây quai mũ của e xuống, treo lại mũ lên xe rồi cùng e vào lề đường ngồi ăn ngô nóng.
Cái cảm giác lúc đó thật khó tả. Cảm giác của thứ tình cảm trong sáng, ngọt ngào mà hạnh phúc, có pha thêm chút xấu hổ vì ko còn tiền để mua đồ ăn. Trong cái không gian đó, tao có cảm giác như tao và em đã yêu nhau từ khi nào. Nhẹ nhàng, ko ồn ào và vẫn đủ ấm áp.
Ngước nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn, tao bảo e về nhà ko lạnh, e khẽ đứng dậy, tháo chiếc khăn len tao quàng cho e lúc chiều tối. Quàng lại lên cổ tao, dặn dò về nhành ko lạnh nhé. Rồi chào tạm biệt tao và quay bước đi vào. Tao vẫn cứ đứng đó, vẫn cứ tiếc nuối cái cảm giác hạnh phúc đang dang dở nhưng phải ngắt quãng vì thời gian không cho phép.
Tao lên xe rồi trở về. Giữa cái đông lạnh của miền bắc, giữa cái đường phố cũng vắng lạnh dần bóng người qua. Đang có 1 kẻ khẽ mỉm cười với một niềm hạnh phúc nhỏ bé mà ấm áp...

!!!
Anh em yêu mến thì Vodka cho mình để có thêm chút động lực kể tiếp cho anh em nghe nhé.
Dễ thương quá thớt ơiiii
Nghe chị í nhờ mở quai nón giúp là thấy dễ thương rồi, còn quàng khăn lại nữaaaaaa. Chu choaaaaaa chắc lúc đó thớt cười vui méo nhặt dc mồm (nghĩ bụng í) =))))
 
Top