Phải sống - Nhất định phải sống!

Đêm buồn, vừa mới tỉnh sau cơn sốt mê man gần 20 tiếng đồng hồ. Lên xàm vô tình đọc đc post Vợ tôi - Người HP hay quá. Không những hay về cách hành văn, về tình tiết câu chuyện mà còn đẹp cả về cái kết cho bác chủ post.
Tự nhiên ngồi nghe list nhạc Trung, toàn bài buồn vl. Đm đêm hôm rồi mà buồn thối cả ruột. Cũng muốn mang câu chuyện của mình viết lên cho các tiền bối và mấy thằng tml đọc. Đôi khi xả được ra cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cũng chả biết xưng hô thế nào, nhưng thôi để cho gần gũi, cứ xưng hô tao vs chúng mày nhé. Có gì mong các tiền bối ở đây đừng để bụng...

***Chap 1 : Tuổi thơ của tao. Những ngày yên bình chỉ còn trong hồi ức!

Tao năm nay cũng đã gần 30t, sinh ra trong những năm đầu của thế hệ 9x ở một vùng quê tuy không quá nghèo nhưng cũng chả giàu bằng ai.
Tuổi thơ của tao trôi qua bình yên và êm đềm. Có lẽ ở nơi tao sinh ra, tuổi thơ tao có là mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Tao là con trai lớn trong gia đình. Dưới tao còn 1 em gái kém tao 2 tuổi. Bố tao thì là con trai út trong 1 gia đình có tận 10 người con. Nhiều khi ngồi nghĩ cứ tự hỏi sao ngày xưa các cụ đẻ gớm vậy. Mà vẫn nuôi đc mới kinh chứ.
Bố tao thì hơn mẹ tao tận 13t, nghe các cụ kể lại là ngày xưa bố tao đi du học ở Đức về đẹp trai mà lãng tử lắm. Còn bà u thì ngày đó cũng là hotgirl trong vùng, nghe ông bác trong nhà kể lại thì ngày xưa bố tao về quê làđã 32t rồi, còn bà u nămđó mới có 19.Ông bô nhìn thấy bà u là kết nổ mắt rồi, thế là hôm sau rủông bác nhà tao phi xe lên nhà ngoại luôn, ào thẳng nhàđặt vấnđề vsông bà ngoại luôn. Còn bà u tao ngàyđó vẫn cònđi sinh hoạtđội,ở quê tao gọi là tập thiếu nhi, không biết chỗ chúng m gọi thế nào. Thế nào mà dai dẳng 1 tháng trờiông bôđã xin ngon lành cáiđám hỏiở nhà ngoại. Trong khi bà u nhà tao còn chưa kịpđồngý hay từ chối. Giờ ngồi nghĩ lại t vs bà u nhà t vẫn cười ngoác cả miệng ra.
Cưới xin cũng linhđình ghê lắm, Ngày đó ông già tao đi Đức về nên mua được con xe 82 là căng lắm rồi, ở quê làm đếu gì có xe máy đâu. Giờ nghĩ lại đúng là ông già ngày xưa cũng phông bạt tán gái gớm thật. Cưới về rồi 2ông bà xây nhà rồi 1 năm sau là có tao.tao thì ko đc biết gì, chỉ nghe bà già ngồi kể bảo ngày xưa bố mày xây cái nhà 3 tầng đầu tiên ở cái vùng này. Ngày đó mấy thằng thanh niên xóm ghen ăn tức ở còn đến ném đá vỡ hết cửa kính nữa.

Dù là về sau này, chuyện làm ăn của ông già cũng ko quá suôn sẻ, cũng thua lỗ, cũng phải bươn trải vào Nam làm ở Pepsi Cola ( vì ông già tao có bằng vs kinh nghiệm làm việc ở Đức nên ngày đó trong nước vẫn còn trọng vọng lắm). Rồi khi ông già tao bị tai nạn, gãy 11 dẻ xương sườn, mất sức không tiếp tục đc nữa phải bỏ dở chừng. Về thì cũng buôn bán, rồi sau này mua xe khách làm dịch vụ vận tải. Tuy là cuộc đời lúc thăng lúc trầm nhưng thoạt nhiên ông già tao chưa bao giờ để anh em tao thiếu thốn gì. Thậm chí còn đầy đủ hơn gần như tất cả bạn bè trang lứa tầm tuổi tao ở quê. Bé đến tận bây giờ, tao đi học hay chưa bao giờ mặc quần vải, khi mà lũ bạn mặc quần áo đôi khi có đứa còn không lành lặn, thì tao lúc nào cũng có quần bò đẹp mặc, lại thêm bà u có khướu thời trang khá tốt nên lúc nào cũng auto quần bò, áo sơ mi. Tao được bao bọc đủ thứ, ko bao giờ phải động chân tay vào việc gì. Chỉ có ăn và học. Tiếp diễn cái gen của gia đình bên nội nên ngày bé tao học khá giỏi. Auto cấp 1,2 là đầu bảng. Nên ngày xưa thời còn ở quê cũng có nhiều đứa hâm mộ lắm. Nhớ mãi cái năm lớp 6, tao đc giải nhất tỉnh HSG Toán, ông già đầu tư cho bộ máy tính, mấy đứa bạn thân gần nhà còn mang trái cây qua đút lót để xin chơi 1,2 mạng half life. Mà bắn vs máy chứ làm đéo gì có mạng đâu.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tao vẫn cứ trong vòng tay bao bọc của gia đình, chỉ biết ăn và học, nhìn chúng bạn chơi mấy cái trò trẻ con ở quê mà tao thèm. Muốn theo chúng nó đi đá bóng mà giữa trưa nắng cũng ko đc. Muốn đi bơi ao bơi sống bà già thì không cho. Rồi tao vào lớp 10. Trường huyện bọn tao thì là trường bình thường thôi, mà lại cách xa nhà 7km, vậy nên tao thi vào trường chuyên của 1 huyện khác cách nhà 4km.Những ngày tháng học xa nhà là những ngày đầu tiên t biết đến nghịch ngợm.
Cũng như những thằng khác tầm tuổi, ngày đó chả có thú vui mẹ gì ngoài đánh điện tử, nào là võ lâm, phong thần, thiên long bát bộ. Sau đó thì là cái món của mấy thằng tuổi dậy thì bọn tao là vào quán net xem trộm sex. Đm cái trang channuoiheo.com ngày xưa đéo bao giờ tao quên luôn. Toàn phim hay mà full HD đéo thèm che luôn. Tiếc là nó bay trang lúc đéo nào tao cũng đéo để ý nữa. Vài lần bị ông già biết, nhưng ông già tao cực nghiêm và ít nói, chỉ nói những câu rất ngắn gọn nhưng thề là nó đáng sợ hơn nói nhiều, nói dai vl. Ví dụ "giờ sao, biết phải làm thế nào chưa" hay "tự nghĩ, tự làm, ko cần bố phải nói lại lần nữa". Ngày đó mà mỗi lần nghe ông già tao nói mấy câu này là tao ám ảnh mấy ngày về sau. Cả cuộc đời tao mới bị ông già đánh đúng 1 lần và cũng là lần bị đánh đáng sợ nhất cuộc đời luôn. Lại kể chúng m nghe, ông già tao lúc đi Đức học có 49kg, phải nhét đá lên cân cho đủ 50kg, vậy mà về ông tăng gấp đôi, 98kg. Mà không phải béo phì nhé, ông già tao cực chắc cực khỏe, và lần đầu tiên ông già tao đấm tao cũng là lần cuối cùng ông ấy đánh tao. 1 cú đấm ngất xỉu cmnl.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối năm lớp 11, tao theo chân bố mẹ lên HN, ông già mua đất ở Long Biên, rồi muốn kiếm môi trường tốt hơn cho tao học hành, phát triển. Giờ ngồi nghĩ lại mọi thứ, nhiều lúc buồn lắm. Đúng là ngày đó ông già làm tất cả mọi thứ là vì mình, với ông tao luôn là báu vật vô giá. Ông dành cả cuộc đời và sự cố gắng gần như chỉ để cho tao. Có những lúc chỉ mong có thể quay lại ngày đó mà không được ...
Những ngày đầu bước chân lên HN, cái thành phố lạ lẫm ngày ấy làm tao thấy ngợp, ngợp giữa sự đông đúc của phố thị, ngợp vs nhịp sống quá nhanh. Ngợp với những ánh mắt soi mói của bạn bè trong lớp học hay ngợp vs những tiếng cười nhạo khi tao nói ngọng L và N.
Tao biết tao có rất nhiều thứ phải làm ở cái mảnh đất này, cố gắng thích nghi vs nhịp sống, cố gắng học để chứng minh tao từ 1 vùng quê lên nhưng tao ko thua kém chúng nó, cố gắng nói thật chậm lại để sửa những cái sai trong phát âm mà ng dân quê tao ai cũng gặp phải. cuộc sống cứ vậy trôi qua, tao vẫn cứ cảm thấy lạc lõng giữa cái thành phố này, ít bạn bè lắm. Nhiều khi tao nhớ mấy đứa ở quê, nhớ cái cách sống của mấy người dân quê tao, nhớ cả thẳng bạn chí cốt lớn lên cùng tao hay những mảnh chuyện hài hước mà đến tận giờ tao vẫn ko quên về những kỉ niệm tuổi thơ của tao ở nơi tao chôn rau cắt rốn ấy.
Vậy mà ngoảnh mặt lại tao đã vào 12, cũng từ đây, cuộc đời tao bước sang 1 trang mới. Một trang đánh dấu những bược ngoặt vô cùng nghiệt ngã mà cứ mỗi lần nghĩ lại tao lại rơi nước mắt.
Đây là ảnh ông già tao năm còn học ở Đức. Mai đỡ ốm hơn sẽ cố ngồi viết tiếp để than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng. Đi nằm đã!!!
 

Attachments

  • 35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    185.4 KB · Lượt xem: 909
Cách hành văn của m đơn giản, dễ đọc, đi vào lòng người đấy. Ủng hộ m viết tiếp.
Có góp ý nho nhỏ đoạn ,"khiếu" trong từ "năng khiếu" chứ ko phaie "khướu"
 
Sau cơn sốt sml lại lọ mọ dậy viết than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng đêm hôm đây.

***Chap 2 : Cuộc sống màu hồng bắt đầu có những biến cố.

Vẫn là tiếp cục câu chuyện đang dang dở. Cuộc sống của tao vẫn cứ nhẹ nhàng trôi đi mà bản thân tao ko hề hay rõ rằng những biến cố đang dần xảy ra với tao. Ban ngày đi học trong nội thành, tối về. Ăn uống xong lên phòng học rồi ngủ. Tao cứ vô tư vậy mà không hề nghĩ nhiều, cũng chẳng mấy bận tâm về gia đình, về bố mẹ, về những thứ mà đáng ra tao nên để ý hơn. Trước giờ thì tao cũng có biết ông già tao bị tiểu đường, huyết áp cao vì có đôi lần trong bữa cơm nghe bà già nói và căn dặn ông già về chế độ ăn uống. Phải nói lại, ông già tao về nước cũng đã bao năm nhưng vẫn không bỏ đc hết thói quen ăn uống sinh hoạt ở bên Đức, nhất là khoản bia rượu, ăn uống. Tần suất không nhiều, nhưng 1 lần là uống rất ác, 1 tuần 1,2 lần ông ấy có bạn bè đến chơi hoặc đi nhậu vs mấy ông bạn thân, bạn học cùng bên nước ngoài là y rằng uống kinh khủng tởm, tao đã từng chứng kiến ca bia 2 lít mà ông già tao làm đúng 1 hơi nhẹ nhàng. Còn bảo bia mình so vs bia bên kia còn nhẹ lắm, rượu thì cũng uống thấy sợ. Ăn uống cũng chả mấy khi kiêng khem gì, cũng bắt đầu có tuổi chút nên không còn như ngày trẻ, nhưng cái chân giò lợn đúng món ông ấy thích, luộc lên chấm mắm hành thì ông ấy ngồi lúc cũng chén hết sạch.
Tao vẫn cứ ngây thơ, thậm chí là vô tâm đến mức chẳng mấy mảnh may suy nghĩ gì cả.
Vào 1 buổi chiều tháng giêng âm, vừa ra tết đc hơn 2 chục ngày. Bà già thì đi công việc, tao bữa đó cũng đc nghỉ học ở nhà, sau giấc ngủ trưa no mắt, tao dậy và ra trước nhà,ông già tao vẫn cái thú vui lúc rảnh, pha trà và ngồi đánh cờ tướng với mấy bác hàng xóm. Tao thì không đam mê cái món này lắm, nhưng rảnh mà ko có việc gì làm thì cũng ra ngồi hóng chuyện, chỉ cho cho mấy ông tức chơi.Đang chơi thì ông già tao đứng dậy. Bảo con ngồi đây vs mấy bác, coi nhà, bố đi nằm. Tao cũng ko nghĩ gì cả, nghĩ rằng ngồi trưa giờ chắc cũng mệt nên ông già đi nằm thôi. Một lúc sau thì nghe thấy tiếng gọi trong nhà, tao chạy vào thấy ông già đang nằm trên giường,mặt tỏ vẻ đang khó chịu lắm,nhưng nói chuyện thì vẫn tỉnh táo. Ông bảo tao :
- Lấy điện thoại bố, gọi cho bác Tường lên đây, bảo bố cháu bị tăng huyết áp.
Bác Tường này là bạn thân nhất của bố tao, là bác sĩ quân y, là bạn học từ cấp 2 cũng là bạn nhậu chí cốt. Tao lấy điện thoại rồi vội vàng nhấn số gọi. Đc 15-20p sau thì bác Tường có mặt. Bác bảo tao ra ngoài để bác khám cho bố. 10p sau tao thấy bác ra, gọi tao vào rồi bảo tao điện cho mẹ tao về. Lúc đó trong đầu tao đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện ko hay rồi. Gọi vội cho bà già, rồi tao lấy chìa khóa xe và phóng đi đón bà già tao về.
Bà già thì dường như biết chuyện gì đó. Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng và vội vã. Về đến nhà, bà già mau mải chạy vào phòng ngủ, rồi lát sau chạy ra bảo tao gọi ngay cho ông cậu ruột đánh xe xuống nhà. Tao thì 1 phần vì cuống, phần vì lo lắng ko biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng chỉ biết làm theo. 30p sau ông cậu có mặt. Tao, ông cậu và bác sĩ Tường cũng đưa bố tao lên xe. Lúc này ông vẫn còn nói chuyện đc nhưng chân tay thì co quắp lại, không cử động đc nữa. Chạy mải ra bệnh viện, đưa ông già vào phòng cấp cứu. Lúc này bác sĩ yêu cầu người thân ra ngoài để họ làm việc. Tầm 10p sau thì có 1 bác sĩ nữ đến cùng với 1 ng bạn thân khác của bố tao. Thì ra bác này nghe tin vậy thì gọi ngay ng quen là bác sĩ chuyên khoa về vấn đề này đến để xem cho ông già tao. Nửa tiếng trôi qua, tao và mẹ tao chỉ biết ngồi ngoài lo lắng, tao thấy bà già tao khóc, tao biết là bà già biết rõ chuyện này hơn tao rất nhiều. Có lẽ mức độ nguy hiểm của ông già tao vượt xa những gì tao đang nghĩ. Nghe thấy tiếng va đập gì đó trong phòng cấp cứu, tao cũng giật mình nhưng cũng ko biết làm gì. Bác sĩ Tường thì đứng ngoài và lắc đầu, về sau tao mới biết đó là tiếng kích điện, biện pháp cuối cùng rồi. Một lúc sau thì bác sĩ bước ra, nói vs mẹ tao và bác sĩ Tường là huyết áp lên cao quá, làm đủ biện pháp mà ko dừng đc, vỡ hết mạch máu não rồi, ko thể cứu đc nữa. Lúc đó tao như chết đứng. Lặng người vì ko tin vào tai mình. Sau rồi ôm lấy đầu mà gào thét. Cậu tao chạy ra ôm lấy tao lại, cũng vừa khóc vừa an ủi tao. Tao như người điên giữa cái không gian bệnh viện điên rồ ấy,đầu óc tao quay cuồng, bản thân ko còn nhận thức đc đang làm gì và đang đứng ở đâu nữa. Tầm 1 tiếng sau,ông cậu rìu t lên xe cứu thương, ngồi cạnh thân xác của ông già tao đã phủ khăn trắng. Tất cả mọi người lên xe cùng về nhà.Mắt tao nhòe đi,ánh mắt vô thần chỉ biết nhìn vào thân xác của ông già mà rơi nước mắt. Nhìn sang bà già, tao cảm nhậnđc sự đau đớn tột độ mà bà phải gánh chịu. Taođưa tay ra khoác lấy vai bà rồi khóc. Đoạn đường về cứ vậy, gần mà xa, nhanh mà chậm.
Gia đình tao sau khi các cô dì chú bác biết chuyện thống nhất là đưa ông già tao về quê làm tang rồi mai táng ở quê,để đc nằm gần ông bà nội và các bác tao đã mất. Tao như 1 ng mất hồn xuyên suốt quãng thời gian ấy. Hơn 2 tiếng ngồi xe, tao về đến quê. Cũng vẫn là nơi tao sinh ra, tao lớn lên, nhưng ko còn cảm giác hồ hởi như những lần tao về thăm nữa. Bây giờ nó phủ lên mình 1 màu tang tóc, u buồn đến đáng sợ. Tiếng người khóc cộng với tiếng người hò hét, hô hoán công việc làm tao cảm thấy càng đau lòng bởi đến tận giờ tao vẫn ko tin vào những gì đang xảy ra.
Ở quê tao mọi ng gần gũi lắm, nên hễ nhà ai có chuyện, có đám là hò hét nhau giúp đỡ, chả mấy mà công việc chuẩn bị cho đám tang của ông già đã xong xuôi. Tối đó, tao vẫn ngồi vô thần bên linh cữu của ông già tao, ko nói chuyện vs ai, ko thèm ăn uống gì. Bản thân tao ko còn cảm giác như tao đang sống nữa. Chợt tao nghe thấy tiếng bước chân rồi tiếng khóc rất lớn, tao quay ra thì tao thấy ông ngoại tao, nói 1 chút về ông ngoại tao, năm đó ông ngoại tao cũng ngoài 70 rồi, cựu chiến binh 50 năm tuổi đáng. Ông thương bố tao lắm, con rể mà cưng hơn cả con gái. Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải bố tao thì ông mới nghe. Nhìn thấy ông như vậy, tao gào lên trong đau đơn rồi ngất đi lúc nào không hay...

Hẹn gặp chúng m ở chap sau, uống thuốc tây vào nó ngấm khó chịu quá, tao đi nằm đã...
 
Sửa lần cuối:
Cách hành văn của m đơn giản, dễ đọc, đi vào lòng người đấy. Ủng hộ m viết tiếp.
Có góp ý nho nhỏ đoạn ,"khiếu" trong từ "năng khiếu" chứ ko phaie "khướu"
cảm ơn m nhiều vì lời động viên, t sẽ cố gắng sửa chữa
 
Chia sẻ với bác.Lối hành văn nhẹ nhàng mà sâu lắng đủ để thể hiện bác là con người từng trải và tinh tế.
Chúc bác sức khỏe và sớm ra chap mới :vozvn (23):
 
Tự nhiên lại thức, nhớ đến câu chuyện đang kể cho mấy tml nghe còn đang dang dở. Cảm xúc lại lên cộng với việc không ngủ lại đc, tao lại lên lèm bèm tiếp cho chúng m ngứa mắt đây.
Đọc văn vở có lủng củng sai sót cũng đừng chửi tao nhé. Tao dốt văn, viết trải lòng thôi chứ cũng ko biết hành văn thế nào cho ổn.

***Chap 3: Những ngày tháng sau mất mát lớn nhất cuộc đời.

Tao ngất đi cũng ko biết mấy tiếng, vì lúc đó tao gần như ko có bất kỳ 1 chút quan niệm nào về thời gian. Cứ tỉnh là lại lờ đờ, mặt lúc nào cũng rửa bằng nước mắt. Tao bước ra ngoài chỗ linh cữu ông già tao đang đặt, thường thì ở gần linh cữu sẽ để 1 cái bàn để thờ và đặt di ảnh. Tao ra đến nơi thì thấy ông a con bác ruột nhà tao, ông ấy hơn tao vài tuổi, khi đó đang là học viên của một học viện quân sự. Tao thấy ông ấy ngồi dựa lưng vào tường, 2 chân duỗi dài ra, ôm di ảnh của ông già tao trước ngực rồi khóc gọi CHÚ. Tao cũng bất ngờ vì ko biết ông a về lúc nào. Đây cũng là điều tao phục nhất ở ông già tao. Tao ko rõ ngày trẻ ông đã sống thế nào, ngày chưa có tao hay khi tao còn nhỏ ông đã đối nhân xử thế thế nào. Tao chỉ thấy khi ông mất đi tất cả ng thân trong gia đình trong dòng họ đều vô cùng thương tiếc. Giữa lúc đau thương cũng có 1 chút rất nhỏ gì đó làm tao thấy ấm lòng. Cả cuộc đời tao không có thần tượng ai ngoài ông già tao cả. Thần tượng từ việc học tập, từ kiến thức đời sống, từ cách ông yêu thương vợ con đến cách đối nhân xử thế trong gia đình và xã hội.
Sau này khi mọi việc đã xong xuôi, cả gia đình ngồi lại tao mới đc nghe kể, ngày trước vì ông già tao học giỏi nhất trong nhà,được đi học nước ngoài nhưng ko có tiền đi, bác cả tao dẫn cả vợ và 3 ng con ra đồng ở, bán nhà cửa đất đai đi cho ông già tao đi học. Những năm học bên Đức,ông già t đi làm thêm rồi tích góp mua đồ gửi về cho anh trai nuôi các cháu, từ sữa, quần áo, tiền, đến cả những bánh xà bông nhỏ nhặt cũng gửi về. Bác dâu ngồi kể lại gia đình nhà nội đông con, cơm ko đủ no. Thấy chị dâu mang bầu cháu,ông già tao thương, lúc nào cũng nhận ngồi đầu mâm để đơm cơm, lúc nào cũng cố nén thật chặt bát cơm của chị dâu cho đc nhiều sợ bác ấy đói. Rồi ngày con trai lớn của bác cả quyết định bỏ xứ đi thoát ly (đi làm xa để tránh xa ruộng đồng, quê tao hiểu nghĩa nó vậy),ông bác ko chođi còn dọađánh. Bố tao thì tư tưởng khác,ủng hộ cháu đi, vét hết tiền trong nhà đưa cho cháu trai rồi đèo xe máy gần 20 cây số để cháu bắt xe khách vào Nam lập nghiệp...
Những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng làm tao thấy ấm lòng vô cùng. Tao luôn tự hào về ông già tao. Tao cảm thấy dù thế nào đi nữa, cuộc sống có xảy đến thế nào đi nữa tao vẫn may mắn vì kiếp này tao đc làm con của ông.
Đám tang ông già tao cũng cứ vậy mà dần xong, tao thì vẫn cứ im lặng ko muốn nói chuyện vs ai, dù ngày đó t vẫn là thằng nói nhiều vô cùng. Đến mức bà già luôn bảo tao không để mồm ăn da non.
Sau tuần đầu ông già tao, tao quay trở lại việc đi học. Tao trầm tính hơn, ko tập trung nổi vào việc học, xin ngồi bàn cuối, rồi tan học lại lặng lẽ 1 mình đi về. Gần như những tháng ngày đó tao ko hề nói chuyện hay tâm sự vs ai nổi vài câu. Vẫn biết là còn gần 3 tháng nữa tao sẽ phải bước vào kỳ thi tốt nghiệp, rồi sau đó là kỳ thi ĐH vô cùng quan trọng trong cuộc đời, nhưng lúc nào tâm trạng tao cũng chán nản, cũng là những ngày đầu tiên tao biết đến thuốc lá. Tao mua trộm thuốc lá, rồi tối mò lên phòng ngủ,ra ban công ngồi hút thuốc trộm, chẳng thể học nổi 1 chữ. Sống 1 cách vô định như 1 thằng phế vật, phải nói chuẩn là như vậy. Bà già tao nhận ra, khuyên răn tao đủ thứ nhưng đầu óc tao ko thoải mái nên chẳng nhét nổi 1 câu 1 chữ vào đầu. Ngày cúng 49 của ông già tao, cũng chỉ có ng trong gia đình cúng thôi chứ ko có mời mọc ai cả. Ko biết bà già tao mang chuyện nói vs ông anh con bác ruột tao thế nào, tao chỉ nhớ đêm đó tự dưng ông gọi tao ra, bảo uống rượu ko?Sẵn tâm trạng đang chán, tao đồng ý. Rồi 2 thằng cứ uống,ông ấy ko nói thêm vs tao đến nửa câu, Rượu vào thì thèm thuốc, tao mới rút trong túi quần ra bao thuốc rồi châm hút, bỗng tao thấy ông a tao đứng dậy,đưa đôi mắt giận dữ nhìn tao rồi tay ông ấy bóp chặt cái chén. Hình ảnh đó có lẽ vẫn sẽ mãi khắc sâu trong đầu tao nhiều tháng ngày về sau nữa. Rồi ông ấy ko im lặng nữa, xổ ra 1 tràng nói tao vs cái giọng như sắp đấm tao đến nơi. Nhưng thoạt nhiên tao lại ko hề thấy giận, ngược lại chính là ông ấy đã làm tao sống lại, làm tao phải suy nghĩ lại tất cả.Ông ấy nói đúng, tao đã phụ sự kỳ vọng của ông già tao, lúc nào ông già tao cũng luôn coi tao như 1 niềm tự hào, mà giờ tao không khác gì 1 thằng phế vật. Những câu nói làm tao thức tỉnh. 3 ngày sau đó, sau khi tự dày vò bản thân chán rồi, sau khi suy nghĩ cũng chán rồi. Tao bắt đầu ngồi trở lại bàn học. Lúc đó trong đầu tao chỉ có 1 suy nghĩ, bằng mọi giá tao phải đỗ đại học. Tao ko thể phụ sự kỳ vọng của ông già tao đc. Tao vẫn hút trộm thuốc, nhưng ko phải hút vì chán đời nữa, tao hút để ko buồn ngủ, dễ thức đêm để học. Còn có hơn 2 tháng nữa. Chậm 1 ngày là có thể mọi thứ sẽđổ vỡ hoàn toàn.
Tao cắm đầu vào học, có ngày học quên ăn, thiếu ngủ. Học để phải đỗ, học vì ông già, học vì danh dự. Tao thì mê trường Bưu Chính Viễn Thông lắm, nhưng gia đình tao lại có truyền thống BK, 10 đứa cháu thì 6 đứa BK rồi.Ông già tao lúc còn sống vẫn luôn muốn tao thi BK, tao nộp 2 hồ sơ. Rồi sau khi quyết định, tao chốt là tao sẽ thi BK, để ko sự kỳ vọng của ông già tao khi còn sống. Rồi ngày đó cũng đến, tao bước vào kỳ thi tốt nghiệp THPT, tất nhiên là những đứa ở lứa tuổi của tao đều biết, thật ra thì thi tốt nghiệp nó dễ vl, nên cũng như nhiều đứa khác, tao dễ dàng vượt qua vs thành tích ko tệ. Đối diện vs kỳ thi ĐH, tao có chút lo lắng. Nhưng lo thì cũng có làm đc gì đâu, thi thì vẫn phải thi. Nhận phòng thi, SBD xong, 2 ngày sau t bước vào kỳ thi chính thức. Năm đó tao thi ở điểm thi trường THCS Trưng Vương, Hàng Bài. Từ ngày ông già mất, tao biến thành 1 thằng trầm tính hơn, lầm lỳ hơn, khó giao tiếp hơn. Cả 1 địa điểm thi cả mấy ngàn đứa, tao nói chuyện duy nhất vs 1 thằng cùng tên quê Thái Nguyên. Đến giờ nhắc lại tao vẫn cười vl ông thần ấy. Tao thẳng thật chia sẻ vs ông thần ấy là tao dân chuyên Hóa, Lý tao đếu biết gì. Ông thần tự tin khoe xuống đây thi chơi thôi chứ sau đợt này thi khối B thi Y chắc chắn đỗ. Môn lý cứ yên tâm có nó giúp. Thế lìn nào đến ngày biết kết quả, tao cười vl cười vì nó đéo nhắc đc tao 1 chữ nào mà tao đc 4,5 Lý nó đc có 3,5. Đm trong cái xui lại có cái may, ngày đó nó mà nhắc tao chắc tao nghẻo cmnr. Dở khóc dở cười.
Thi xong thì bà già muốn tao thi thêm khối B để trong trường hợp có tạch khối A thì có thêm khả năng đỗ. Tao chối ko đi thi, lấy lý do là lười vs mệt chứ thật ra lúc so kết quả xong là tao cũng tự tin tao đỗ cmnr.
Thi xong về quê. Tao về thăm quê, về thắp hương cho ông già tao.Ở quê vài ngày rồi đặt vé đi Nha Trang chơi. Vừa đi thăm ng nhà, vừa là đi xa để cho thoải mái chút. Bấy lâu nay đủ thứ chuyện tao thấy quá ngột ngạt rồi.
Nửa tháng trong Nha Trang, bay nhảy vs bà chị con bá ruột ( quê tao gọi chị của mẹ là bá), ăn uống rong ruổi đủ thứ, lưu lại cái hương tình cho con bé hàng xóm nhà chị rồi tao về Bắc, nhận kết quả thi đỗ ĐH. Chuẩn bị hành trang cho những ngày mới trong cuộc đời tao tại ngôi trường BK đầy duyên nợ...
 
Chia sẻ với bác.Lối hành văn nhẹ nhàng mà sâu lắng đủ để thể hiện bác là con người từng trải và tinh tế.
Chúc bác sức khỏe và sớm ra chap mới :vozvn (23):
Cảm ơn bác rất nhiều vì đã bỏ thời gian ra đọc những thứ e lải nhải :d
 
Cảm ơn bác rất nhiều vì đã bỏ thời gian ra đọc những thứ e lải nhải :d
Ukm cảm ơn bác vì đã chia sẻ những gì mk đã trải qua để e có thể học hỏi thêm.E có lẽ thua bác rất nhiều tuổi đó:)).Mà quê e cũng gọi chị của bố,mẹ là bá ko biết ô a có ở cùng quê ko nữa.Bật mí chút là quê e giáp vs HN cách HN tầm 60km.
 
Tự nhiên lại thức, nhớ đến câu chuyện đang kể cho mấy tml nghe còn đang dang dở. Cảm xúc lại lên cộng với việc không ngủ lại đc, tao lại lên lèm bèm tiếp cho chúng m ngứa mắt đây.
Đọc văn vở có lủng củng sai sót cũng đừng chửi tao nhé. Tao dốt văn, viết trải lòng thôi chứ cũng ko biết hành văn thế nào cho ổn.

***Chap 3: Những ngày tháng sau mất mát lớn nhất cuộc đời.

Tao ngất đi cũng ko biết mấy tiếng, vì lúc đó tao gần như ko có bất kỳ 1 chút quan niệm nào về thời gian. Cứ tỉnh là lại lờ đờ, mặt lúc nào cũng rửa bằng nước mắt. Tao bước ra ngoài chỗ linh cữu ông già tao đang đặt, thường thì ở gần linh cữu sẽ để 1 cái bàn để thờ và đặt di ảnh. Tao ra đến nơi thì thấy ông a con bác ruột nhà tao, ông ấy hơn tao vài tuổi, khi đó đang là học viên của một học viện quân sự. Tao thấy ông ấy ngồi dựa lưng vào tường, 2 chân duỗi dài ra, ôm di ảnh của ông già tao trước ngực rồi khóc gọi CHÚ. Tao cũng bất ngờ vì ko biết ông a về lúc nào. Đây cũng là điều tao phục nhất ở ông già tao. Tao ko rõ ngày trẻ ông đã sống thế nào, ngày chưa có tao hay khi tao còn nhỏ ông đã đối nhân xử thế thế nào. Tao chỉ thấy khi ông mất đi tất cả ng thân trong gia đình trong dòng họ đều vô cùng thương tiếc. Giữa lúc đau thương cũng có 1 chút rất nhỏ gì đó làm tao thấy ấm lòng. Cả cuộc đời tao không có thần tượng ai ngoài ông già tao cả. Thần tượng từ việc học tập, từ kiến thức đời sống, từ cách ông yêu thương vợ con đến cách đối nhân xử thế trong gia đình và xã hội.
Sau này khi mọi việc đã xong xuôi, cả gia đình ngồi lại tao mới đc nghe kể, ngày trước vì ông già tao học giỏi nhất trong nhà,được đi học nước ngoài nhưng ko có tiền đi, bác cả tao dẫn cả vợ và 3 ng con ra đồng ở, bán nhà cửa đất đai đi cho ông già tao đi học. Những năm học bên Đức,ông già t đi làm thêm rồi tích góp mua đồ gửi về cho anh trai nuôi các cháu, từ sữa, quần áo, tiền, đến cả những bánh xà bông nhỏ nhặt cũng gửi về. Bác dâu ngồi kể lại gia đình nhà nội đông con, cơm ko đủ no. Thấy chị dâu mang bầu cháu,ông già tao thương, lúc nào cũng nhận ngồi đầu mâm để đơm cơm, lúc nào cũng cố nén thật chặt bát cơm của chị dâu cho đc nhiều sợ bác ấy đói. Rồi ngày con trai lớn của bác cả quyết định bỏ xứ đi thoát ly (đi làm xa để tránh xa ruộng đồng, quê tao hiểu nghĩa nó vậy),ông bác ko chođi còn dọađánh. Bố tao thì tư tưởng khác,ủng hộ cháu đi, vét hết tiền trong nhà đưa cho cháu trai rồi đèo xe máy gần 20 cây số để cháu bắt xe khách vào Nam lập nghiệp...
Những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng làm tao thấy ấm lòng vô cùng. Tao luôn tự hào về ông già tao. Tao cảm thấy dù thế nào đi nữa, cuộc sống có xảy đến thế nào đi nữa tao vẫn may mắn vì kiếp này tao đc làm con của ông.
Đám tang ông già tao cũng cứ vậy mà dần xong, tao thì vẫn cứ im lặng ko muốn nói chuyện vs ai, dù ngày đó t vẫn là thằng nói nhiều vô cùng. Đến mức bà già luôn bảo tao không để mồm ăn da non.
Sau tuần đầu ông già tao, tao quay trở lại việc đi học. Tao trầm tính hơn, ko tập trung nổi vào việc học, xin ngồi bàn cuối, rồi tan học lại lặng lẽ 1 mình đi về. Gần như những tháng ngày đó tao ko hề nói chuyện hay tâm sự vs ai nổi vài câu. Vẫn biết là còn gần 3 tháng nữa tao sẽ phải bước vào kỳ thi tốt nghiệp, rồi sau đó là kỳ thi ĐH vô cùng quan trọng trong cuộc đời, nhưng lúc nào tâm trạng tao cũng chán nản, cũng là những ngày đầu tiên tao biết đến thuốc lá. Tao mua trộm thuốc lá, rồi tối mò lên phòng ngủ,ra ban công ngồi hút thuốc trộm, chẳng thể học nổi 1 chữ. Sống 1 cách vô định như 1 thằng phế vật, phải nói chuẩn là như vậy. Bà già tao nhận ra, khuyên răn tao đủ thứ nhưng đầu óc tao ko thoải mái nên chẳng nhét nổi 1 câu 1 chữ vào đầu. Ngày cúng 49 của ông già tao, cũng chỉ có ng trong gia đình cúng thôi chứ ko có mời mọc ai cả. Ko biết bà già tao mang chuyện nói vs ông anh con bác ruột tao thế nào, tao chỉ nhớ đêm đó tự dưng ông gọi tao ra, bảo uống rượu ko?Sẵn tâm trạng đang chán, tao đồng ý. Rồi 2 thằng cứ uống,ông ấy ko nói thêm vs tao đến nửa câu, Rượu vào thì thèm thuốc, tao mới rút trong túi quần ra bao thuốc rồi châm hút, bỗng tao thấy ông a tao đứng dậy,đưa đôi mắt giận dữ nhìn tao rồi tay ông ấy bóp chặt cái chén. Hình ảnh đó có lẽ vẫn sẽ mãi khắc sâu trong đầu tao nhiều tháng ngày về sau nữa. Rồi ông ấy ko im lặng nữa, xổ ra 1 tràng nói tao vs cái giọng như sắp đấm tao đến nơi. Nhưng thoạt nhiên tao lại ko hề thấy giận, ngược lại chính là ông ấy đã làm tao sống lại, làm tao phải suy nghĩ lại tất cả.Ông ấy nói đúng, tao đã phụ sự kỳ vọng của ông già tao, lúc nào ông già tao cũng luôn coi tao như 1 niềm tự hào, mà giờ tao không khác gì 1 thằng phế vật. Những câu nói làm tao thức tỉnh. 3 ngày sau đó, sau khi tự dày vò bản thân chán rồi, sau khi suy nghĩ cũng chán rồi. Tao bắt đầu ngồi trở lại bàn học. Lúc đó trong đầu tao chỉ có 1 suy nghĩ, bằng mọi giá tao phải đỗ đại học. Tao ko thể phụ sự kỳ vọng của ông già tao đc. Tao vẫn hút trộm thuốc, nhưng ko phải hút vì chán đời nữa, tao hút để ko buồn ngủ, dễ thức đêm để học. Còn có hơn 2 tháng nữa. Chậm 1 ngày là có thể mọi thứ sẽđổ vỡ hoàn toàn.
Tao cắm đầu vào học, có ngày học quên ăn, thiếu ngủ. Học để phải đỗ, học vì ông già, học vì danh dự. Tao thì mê trường Bưu Chính Viễn Thông lắm, nhưng gia đình tao lại có truyền thống BK, 10 đứa cháu thì 6 đứa BK rồi.Ông già tao lúc còn sống vẫn luôn muốn tao thi BK, tao nộp 2 hồ sơ. Rồi sau khi quyết định, tao chốt là tao sẽ thi BK, để ko sự kỳ vọng của ông già tao khi còn sống. Rồi ngày đó cũng đến, tao bước vào kỳ thi tốt nghiệp THPT, tất nhiên là những đứa ở lứa tuổi của tao đều biết, thật ra thì thi tốt nghiệp nó dễ vl, nên cũng như nhiều đứa khác, tao dễ dàng vượt qua vs thành tích ko tệ. Đối diện vs kỳ thi ĐH, tao có chút lo lắng. Nhưng lo thì cũng có làm đc gì đâu, thi thì vẫn phải thi. Nhận phòng thi, SBD xong, 2 ngày sau t bước vào kỳ thi chính thức. Năm đó tao thi ở điểm thi trường THCS Trưng Vương, Hàng Bài. Từ ngày ông già mất, tao biến thành 1 thằng trầm tính hơn, lầm lỳ hơn, khó giao tiếp hơn. Cả 1 địa điểm thi cả mấy ngàn đứa, tao nói chuyện duy nhất vs 1 thằng cùng tên quê Thái Nguyên. Đến giờ nhắc lại tao vẫn cười vl ông thần ấy. Tao thẳng thật chia sẻ vs ông thần ấy là tao dân chuyên Hóa, Lý tao đếu biết gì. Ông thần tự tin khoe xuống đây thi chơi thôi chứ sau đợt này thi khối B thi Y chắc chắn đỗ. Môn lý cứ yên tâm có nó giúp. Thế lìn nào đến ngày biết kết quả, tao cười vl cười vì nó đéo nhắc đc tao 1 chữ nào mà tao đc 4,5 Lý nó đc có 3,5. Đm trong cái xui lại có cái may, ngày đó nó mà nhắc tao chắc tao nghẻo cmnr. Dở khóc dở cười.
Thi xong thì bà già muốn tao thi thêm khối B để trong trường hợp có tạch khối A thì có thêm khả năng đỗ. Tao chối ko đi thi, lấy lý do là lười vs mệt chứ thật ra lúc so kết quả xong là tao cũng tự tin tao đỗ cmnr.
Thi xong về quê. Tao về thăm quê, về thắp hương cho ông già tao.Ở quê vài ngày rồi đặt vé đi Nha Trang chơi. Vừa đi thăm ng nhà, vừa là đi xa để cho thoải mái chút. Bấy lâu nay đủ thứ chuyện tao thấy quá ngột ngạt rồi.
Nửa tháng trong Nha Trang, bay nhảy vs bà chị con bá ruột ( quê tao gọi chị của mẹ là bá), ăn uống rong ruổi đủ thứ, lưu lại cái hương tình cho con bé hàng xóm nhà chị rồi tao về Bắc, nhận kết quả thi đỗ ĐH. Chuẩn bị hành trang cho những ngày mới trong cuộc đời tao tại ngôi trường BK đầy duyên nợ...
Lý 4,5 thì đỗ cao đẳng à
 
Ukm cảm ơn bác vì đã chia sẻ những gì mk đã trải qua để e có thể học hỏi thêm.E có lẽ thua bác rất nhiều tuổi đó:)).Mà quê e cũng gọi chị của bố,mẹ là bá ko biết ô a có ở cùng quê ko nữa.Bật mí chút là quê e giáp vs HN cách HN tầm 60km.
quê e thì chỉ gọi chị của mẹ thôi, còn e đoán đc quê bác ở đâu rồi. BG đúng ko :))
 
Top