Phải sống - Nhất định phải sống!

Đêm buồn, vừa mới tỉnh sau cơn sốt mê man gần 20 tiếng đồng hồ. Lên xàm vô tình đọc đc post Vợ tôi - Người HP hay quá. Không những hay về cách hành văn, về tình tiết câu chuyện mà còn đẹp cả về cái kết cho bác chủ post.
Tự nhiên ngồi nghe list nhạc Trung, toàn bài buồn vl. Đm đêm hôm rồi mà buồn thối cả ruột. Cũng muốn mang câu chuyện của mình viết lên cho các tiền bối và mấy thằng tml đọc. Đôi khi xả được ra cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cũng chả biết xưng hô thế nào, nhưng thôi để cho gần gũi, cứ xưng hô tao vs chúng mày nhé. Có gì mong các tiền bối ở đây đừng để bụng...

***Chap 1 : Tuổi thơ của tao. Những ngày yên bình chỉ còn trong hồi ức!

Tao năm nay cũng đã gần 30t, sinh ra trong những năm đầu của thế hệ 9x ở một vùng quê tuy không quá nghèo nhưng cũng chả giàu bằng ai.
Tuổi thơ của tao trôi qua bình yên và êm đềm. Có lẽ ở nơi tao sinh ra, tuổi thơ tao có là mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Tao là con trai lớn trong gia đình. Dưới tao còn 1 em gái kém tao 2 tuổi. Bố tao thì là con trai út trong 1 gia đình có tận 10 người con. Nhiều khi ngồi nghĩ cứ tự hỏi sao ngày xưa các cụ đẻ gớm vậy. Mà vẫn nuôi đc mới kinh chứ.
Bố tao thì hơn mẹ tao tận 13t, nghe các cụ kể lại là ngày xưa bố tao đi du học ở Đức về đẹp trai mà lãng tử lắm. Còn bà u thì ngày đó cũng là hotgirl trong vùng, nghe ông bác trong nhà kể lại thì ngày xưa bố tao về quê làđã 32t rồi, còn bà u nămđó mới có 19.Ông bô nhìn thấy bà u là kết nổ mắt rồi, thế là hôm sau rủông bác nhà tao phi xe lên nhà ngoại luôn, ào thẳng nhàđặt vấnđề vsông bà ngoại luôn. Còn bà u tao ngàyđó vẫn cònđi sinh hoạtđội,ở quê tao gọi là tập thiếu nhi, không biết chỗ chúng m gọi thế nào. Thế nào mà dai dẳng 1 tháng trờiông bôđã xin ngon lành cáiđám hỏiở nhà ngoại. Trong khi bà u nhà tao còn chưa kịpđồngý hay từ chối. Giờ ngồi nghĩ lại t vs bà u nhà t vẫn cười ngoác cả miệng ra.
Cưới xin cũng linhđình ghê lắm, Ngày đó ông già tao đi Đức về nên mua được con xe 82 là căng lắm rồi, ở quê làm đếu gì có xe máy đâu. Giờ nghĩ lại đúng là ông già ngày xưa cũng phông bạt tán gái gớm thật. Cưới về rồi 2ông bà xây nhà rồi 1 năm sau là có tao.tao thì ko đc biết gì, chỉ nghe bà già ngồi kể bảo ngày xưa bố mày xây cái nhà 3 tầng đầu tiên ở cái vùng này. Ngày đó mấy thằng thanh niên xóm ghen ăn tức ở còn đến ném đá vỡ hết cửa kính nữa.

Dù là về sau này, chuyện làm ăn của ông già cũng ko quá suôn sẻ, cũng thua lỗ, cũng phải bươn trải vào Nam làm ở Pepsi Cola ( vì ông già tao có bằng vs kinh nghiệm làm việc ở Đức nên ngày đó trong nước vẫn còn trọng vọng lắm). Rồi khi ông già tao bị tai nạn, gãy 11 dẻ xương sườn, mất sức không tiếp tục đc nữa phải bỏ dở chừng. Về thì cũng buôn bán, rồi sau này mua xe khách làm dịch vụ vận tải. Tuy là cuộc đời lúc thăng lúc trầm nhưng thoạt nhiên ông già tao chưa bao giờ để anh em tao thiếu thốn gì. Thậm chí còn đầy đủ hơn gần như tất cả bạn bè trang lứa tầm tuổi tao ở quê. Bé đến tận bây giờ, tao đi học hay chưa bao giờ mặc quần vải, khi mà lũ bạn mặc quần áo đôi khi có đứa còn không lành lặn, thì tao lúc nào cũng có quần bò đẹp mặc, lại thêm bà u có khướu thời trang khá tốt nên lúc nào cũng auto quần bò, áo sơ mi. Tao được bao bọc đủ thứ, ko bao giờ phải động chân tay vào việc gì. Chỉ có ăn và học. Tiếp diễn cái gen của gia đình bên nội nên ngày bé tao học khá giỏi. Auto cấp 1,2 là đầu bảng. Nên ngày xưa thời còn ở quê cũng có nhiều đứa hâm mộ lắm. Nhớ mãi cái năm lớp 6, tao đc giải nhất tỉnh HSG Toán, ông già đầu tư cho bộ máy tính, mấy đứa bạn thân gần nhà còn mang trái cây qua đút lót để xin chơi 1,2 mạng half life. Mà bắn vs máy chứ làm đéo gì có mạng đâu.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tao vẫn cứ trong vòng tay bao bọc của gia đình, chỉ biết ăn và học, nhìn chúng bạn chơi mấy cái trò trẻ con ở quê mà tao thèm. Muốn theo chúng nó đi đá bóng mà giữa trưa nắng cũng ko đc. Muốn đi bơi ao bơi sống bà già thì không cho. Rồi tao vào lớp 10. Trường huyện bọn tao thì là trường bình thường thôi, mà lại cách xa nhà 7km, vậy nên tao thi vào trường chuyên của 1 huyện khác cách nhà 4km.Những ngày tháng học xa nhà là những ngày đầu tiên t biết đến nghịch ngợm.
Cũng như những thằng khác tầm tuổi, ngày đó chả có thú vui mẹ gì ngoài đánh điện tử, nào là võ lâm, phong thần, thiên long bát bộ. Sau đó thì là cái món của mấy thằng tuổi dậy thì bọn tao là vào quán net xem trộm sex. Đm cái trang channuoiheo.com ngày xưa đéo bao giờ tao quên luôn. Toàn phim hay mà full HD đéo thèm che luôn. Tiếc là nó bay trang lúc đéo nào tao cũng đéo để ý nữa. Vài lần bị ông già biết, nhưng ông già tao cực nghiêm và ít nói, chỉ nói những câu rất ngắn gọn nhưng thề là nó đáng sợ hơn nói nhiều, nói dai vl. Ví dụ "giờ sao, biết phải làm thế nào chưa" hay "tự nghĩ, tự làm, ko cần bố phải nói lại lần nữa". Ngày đó mà mỗi lần nghe ông già tao nói mấy câu này là tao ám ảnh mấy ngày về sau. Cả cuộc đời tao mới bị ông già đánh đúng 1 lần và cũng là lần bị đánh đáng sợ nhất cuộc đời luôn. Lại kể chúng m nghe, ông già tao lúc đi Đức học có 49kg, phải nhét đá lên cân cho đủ 50kg, vậy mà về ông tăng gấp đôi, 98kg. Mà không phải béo phì nhé, ông già tao cực chắc cực khỏe, và lần đầu tiên ông già tao đấm tao cũng là lần cuối cùng ông ấy đánh tao. 1 cú đấm ngất xỉu cmnl.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối năm lớp 11, tao theo chân bố mẹ lên HN, ông già mua đất ở Long Biên, rồi muốn kiếm môi trường tốt hơn cho tao học hành, phát triển. Giờ ngồi nghĩ lại mọi thứ, nhiều lúc buồn lắm. Đúng là ngày đó ông già làm tất cả mọi thứ là vì mình, với ông tao luôn là báu vật vô giá. Ông dành cả cuộc đời và sự cố gắng gần như chỉ để cho tao. Có những lúc chỉ mong có thể quay lại ngày đó mà không được ...
Những ngày đầu bước chân lên HN, cái thành phố lạ lẫm ngày ấy làm tao thấy ngợp, ngợp giữa sự đông đúc của phố thị, ngợp vs nhịp sống quá nhanh. Ngợp với những ánh mắt soi mói của bạn bè trong lớp học hay ngợp vs những tiếng cười nhạo khi tao nói ngọng L và N.
Tao biết tao có rất nhiều thứ phải làm ở cái mảnh đất này, cố gắng thích nghi vs nhịp sống, cố gắng học để chứng minh tao từ 1 vùng quê lên nhưng tao ko thua kém chúng nó, cố gắng nói thật chậm lại để sửa những cái sai trong phát âm mà ng dân quê tao ai cũng gặp phải. cuộc sống cứ vậy trôi qua, tao vẫn cứ cảm thấy lạc lõng giữa cái thành phố này, ít bạn bè lắm. Nhiều khi tao nhớ mấy đứa ở quê, nhớ cái cách sống của mấy người dân quê tao, nhớ cả thẳng bạn chí cốt lớn lên cùng tao hay những mảnh chuyện hài hước mà đến tận giờ tao vẫn ko quên về những kỉ niệm tuổi thơ của tao ở nơi tao chôn rau cắt rốn ấy.
Vậy mà ngoảnh mặt lại tao đã vào 12, cũng từ đây, cuộc đời tao bước sang 1 trang mới. Một trang đánh dấu những bược ngoặt vô cùng nghiệt ngã mà cứ mỗi lần nghĩ lại tao lại rơi nước mắt.
Đây là ảnh ông già tao năm còn học ở Đức. Mai đỡ ốm hơn sẽ cố ngồi viết tiếp để than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng. Đi nằm đã!!!
 

Attachments

  • 35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    185.4 KB · Lượt xem: 909
Đi làm về giữa đêm, oải quá tranh thủ nằm tí. Giờ tỉnh mới dậy lại tiếp tục xàm l tiếp cho mấy tml đọc đây.
A e vodka ủng hộ để tao có động lực ngồi viết tiếp nhé!!!

***Chap 7 : Tình đầu tuy không phải lúc nào cũng đẹp. Nhưng sẽ luôn là mối tình khó quên nhất !!!

Sau cái ngày định mệnh đó, tao và e chính thức trở thành ng yêu. Ngày thì trên giảng đường vs nhau, tối về thì lại ôm cái điện thoại. Càng về sau, tao và e càng ít nhắn tin vs nhau hơn, mà chuyển qua gọi video call.
Những ngày tháng ấy, tao thực sự cảm thấy cuộc sống trôi qua rất êm đềm. Ban ngày đi học, trưa đưa nhau đi ăn. Tan học buổi chiều 2 đứa lại đưa nhau vào công viên Thống Nhất đi dạo. Tuy là chính thức trở thành người yêu, nhưng tình đầu của cả 2 mà, vẫn còn rụt rè, ngượng ngùng lắm. Cùng nhau đi dạo, ngắm hoàng hôn tại công viên, đi qua nơi mà bữa đó tao đã tỏ tình vs e, bất giác cả 2 nhìn nhau rồi mỉm cười. Tao khẽ đưa ngón tay út chạm vào tay e, hình như e có thoáng giật mình, tao thấy vậy mạnh bạo nắm lấy tay e, e cúi đầu ngại ngùng rồi cũng nhìn tao mà cười ấm áp. Tại thời điểm ấy, thứ tình cảm trong sáng, hồn nhiên của mối tình đầu làm bản thân tao thật sự cảm thấy hạnh phúc. Rồi cứ vậy, 2 đứa nắm tay nhau đi dạo trong công viên, đưa nhau về KTX bên trường kinh tế ăn ốc rồi lại đưa nhau về. Một tình yêu chẳng ồn ào, chẳng toan tính. Cứ đơn giản vậy lại nhẹ lòng.
2 đứa cũng có đặt ra 1 số quy tắc cho đối phương, nói đúng hơn thì chủ yếu là e, còn tao thì dễ như phò ấy mà, có quy tắc cha nào đâu mà đặt.
cũng gần 10 năm rồi, tao cũng ko còn nhớ chi tiết từng điều mà ngày ấy e đã nói vs tao. Chỉ nhớ mang máng 1 số điều chính.
-1. Xưng hô gọi nhau là ông nó, bà nó - xưng tôi. - Cách xưng hô của các cụ già ngày xưa =))
-2. Trong chuyện tình cảm của 2 đứa, không đc phép có kẻ thứ 3 xuất hiện.
-3. Cố gắng vì mình, vì đối phương, vì tương lai của cả 2 đứa.
Còn có 1 điều làm tao cười đến phát điên là e ko cho tao đc cười mỉm với đứa con gái nào khác ngoài e. Tao hỏi tại sao? E có nói hội con gái trong lớp có ngồi nói chuyện vs nhau, chúng nó bảo tao có điệu cười mỉm dễ làm say lòng ng khác =)). Đm thật ra là cười to nó vô duyên vl nên đéo dám cười to mới phải cười mỉm. Chứ duyên dáng mẹ gì đâu.
Thế là bọn tao có thêm 1 người quan trọng trong cuộc sống, học cùng nhau, ăn cùng nhau. Ngoài ở nhà còn gần như thời gian đi đâu cũng cùng nhau. E đưa tao tham gia nhiều hoạt động hơn vs lớp. Tao cũng đc trở lại vs con ng thật của tao, đc hòa đồng hơn, đc vui vẻ hơn, kết bạn nhiều hơn. Ngồi tâm sự vs e, e nói ngày trước khi mới vào lớp, trong lớp nhiều ng ko có thiện cảm vs tao, trong đó có cả e. Chúng nó bảo tao lạnh lùng, công tử, khó gần, ăn mặc thì điệu đà. Đcm lúc đó cũng chỉ biết cười chứ chẳng lẽ lại chửi =))
Tao trở thành trùm chuyên rủ rê nhóm và lớp tụ tập. Bọn tao cùng nhau trà tranh, cùng nhau đi nhậu, đi hát karaoke. Tao thì chẳng có tài năng gì, ngoài việc hát hò cũng có chút năng khiếu, vậy nên là lần nào đi hát e cũng bắt tao hát cho e nghe. Đến là mệt =))
Cuối cùng thì kỳ thi cuối kỳ của học kỳ đầu tiên cũng chấm dứt. Suốt 1 tháng trời cắm đầu vào sách vở ôn luyện làm cả lũ bọn tao thấy đần cả người. Có thể nhiều tml ở đây cũng biết, BK năm đầu học rất là nặng. Cả lũ bọn tao thống nhất là thi xong sẽ xả 1 buổi cho thật thoải mái.
Đúng hẹn, tối cuối tuần đó bọn tao có mặt đầy đủ tại 1 quán lẩu nhỏ, đối diện cổng sau của ĐH Xây Dựng, bây giờ là cái mẫu giáo BK. Như 1 lũ tù mới đc xả trại, bọn tao lao vào cuộc nhậu, rôm rả trêu đùa nhau. Tại bữa nhậu này, 1 số cao thủ võ lâm đã xuất hiện. Tiêu biểu là 1 con bé quê Quảng Ninh, chấp ông anh già uống rượu 3-1. Tức là nó uống 3 chén ông ấy uống 1. Thanh niên ngựa già mà vẫn háu đá, solo thua nó sml, nôn mửa đến là sợ. Tao thì có e ở đó, nên cũng kiềm chế lại cái tính bốc đồng, ko hiếu thắng nữa. Nhưng có cái gen của ông già nên tao bia rượu cũng khá, dăm ba cái đứa này làm sao mà làm mình say đc =))
Bên ngoài e tỏ ra rất dân chủ, rất thoải mái, ko quản tao cái gì, chỉ là do bản thân tao tự cho rằng mình hiểu e nên cố gắng kiềm chế những hành động ko đáng có lại. Và đây là lần đầu tiên cãi nhau của 2 đứa. Tại bữa rượu hôm đó, tao ko ngồi bên dãy con trai, tao ngồi bên dãy con gái vì ngồi cạnh e, e ngồi 1 bên và 1 đứa con gái cùng lớp ngồi cạnh bên còn lại. Cũng đéo cả hiểu tại sao, con bé đó tự dưng ngồi xé chân gà rồi đút lên miệng tao, tao từ chối bảo cứ để kệ tớ thì nó lại bỏ vào bát rồi dặn tao ăn. Tao quay sang nhìn e, nhìn ánh mắt của e là tao thấy có chuyện rồi. Trong đầu nghĩ, cái đéo gì vậy, con kia nó bị điên à, tính đốt nhà à mà làm clgt.
Y như rằng, tối đó về e nhắn tin giận dỗi. Bảo tao vs con bé kia có gì, tao cố gắng giải thích là ko có gì cả. Nhưng cứ nói mãi mà e ko nghe, e cứ quả quyết là ko có gì thì ko thế. Ôi zời ơi. Thế là lại phải lên kế hoạch dỗ dành.
Sáng hôm sau tao dậy từ 5 rưỡi sáng, giữa buổi sáng lạnh căm căm. Phi xe 20km qua chỗ e ở. Từ nhà tao bên Long Biên mà qua Hồ Tùng Mậu 20km là còn ít. Dừng chân trước cổng trường thương mại, mua đồ ăn sáng. Biết e thích ăn xôi, tao mua sẵn 1 gói xôi và 1 chai sữa ngô. Đừng trước ngôi nhà e thuê, lạnh run cầm cập, rút tay lấy cái điện thoại gọi cho e. Tao cũng ko nói trước là tao qua, nên chắc vẫn còn giận, ko thèm nghe máy mới dở hơi chứ. Vậy là thanh niên chuyên cần lại co ro trên xe hóng gió lạnh chờ nửa tiếng đồng hồ thì thấy e bước ra, mở cửa ra thấy tao e cũng ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn phải cố tỏ ra giận dỗi cho nó cam.
- Qua đây làm gì? Gặp ai?
- Thôi mà, đừng có giận nữa. Thật sự là ko có gì mà. Sợ lạnh, bà nó dậy muộn ko kịp ăn sáng đã bắt xe lên trường. Nên tôi mua sẵn đồ ăn sáng đây rồi. Ăn rồi 2 đứa cùng lên trường. - Tao dỗ dành e.
Cũng phải ngọt ngào 1 lúc thì thanh niên mới chịu nguôi giận. Nhận lấy đồ rồi ăn. Sau rồi 2 đứa đưa nhau lên trường. Trên đường đi,e vẫn ko quên kháy tao thêm 1 câu " xôi cũng ngon, nhưng mà làm sao mà ngon bằng chân gà được".
Những yêu thương, giận dỗi của tình đầu trong sáng nó thật sự đẹp. Giờ ngồi viết lại, tất cả cũng chỉ còn lại là hồi ức mà thôi!!!
Đồng ý là bù đắp bằng 1 buổi đi đạp vịt tại hồ Bảy Mẫu cho e. Tan học cả 2 lại nắm tay vào công viên, ra nhà thuyền mua vé để đi đạp vịt.
Bụng thì đang đói, đạp sml con củ lồn vịt mới ra tới giữa hồ. Cả 2 ngồi thở. hơn 6h tối mùa đông, trời bắt đầu về tối. Lênh đênh trên con vịt giữa hồ, nhìn từng ánh đèn màu sặc sỡ. Máu dâm tặc trong người tao khẽ nổi lên. =)) 2 đứa vẫn nắm tay nhau ngắm nhìn phong cảnh, tao bất giác thơm lên má e. E giật mình, đưa đôi mắt ngạc nhiên qua nhìn tao, tao cũng ngượng đỏ cả mặt. Bình tĩnh lại, e tếu táo bảo tao:
- Hôm nay bạo dạn quá đấy nhé!
Thôi thì đằng nào cũng mang tiếng rồi, phải có miếng chứ. Sau 1 tia suy nghĩ trong đầu là sẽ chơi liều, tao quyết định CHƠI!
Tao quay ra dùng 2 tay khẽ giữ lấy khuôn mặt của e, e ngạc nhiên đưa đôi mắt đang ko hiểu chuyện gì ấy nhìn về phía tao. Tao khẽ đặt lên môi e một nụ hôn. E tuy không phản đối nhưng có lẽ cũng bất ngờ.
Sau giây phút ngượng ngùng ấy, tao sẽ đưa tay ra ôm vai của e, e cũng ngã đầu vào vai tao. Lênh đênh trên mặt hồ, có 2 đứa dở hơi đang chìm đắm trong những ngọt ngào của mùi vị tình yêu đầu đời.
Buổi tối hôm ấy, tao thấy e bắt đầu có những thay đổi. Khi tao chở e trên xe, e ko còn rụt rè hay giữ khoảng cách nữa, bây giờ e khẽ ôm lấy eo của tao,đặt nhẹ cái cằm nhỏ nhắn lên vai tao. Cứ như vậy, quãng đường cùng nhau đi trải đầy hoa và hạnh phúc.
Bọn tao đc xả hơi 1 tuần trước khi bắt đầu luôn học kỳ mới. Vậy là cả nhóm lên kế hoạch đi chơi. Nhưng mà đi đâu đây?
Sau khi nghe ý kiến của tao, cả lũ đồng ý về quêê bọn tao chơi. Vì tao, e và ông a già là cùng quê, chỉ khác huyện thôi. Tao nghĩ về quê chơi vài bữa, dắt cả lũ đi chơi vài nơi, xong rồi tao để e ở nhà vài hôm trước khi e lên đi học. Vì tao biết e cũng đang nhớ nhà.
Thống nhất là đi xe máy, cả lũ tập trung rồi di chuyển vào buổi trưa, cũng mất hơn tiếng đồng hồ là chùm khế ngọt của tao cũng xuất hiện trước mắt rồi. Bọn tao đưa cả nhóm đi ăn, đi chơi, đi thăm những danh lam thắng cảnh của quê tao. Ông anh già còn đưa cả lũ đi xem bói nữa, cũng đến chịu =))
Mất oan cha nó 50k tiền lộc, vào xem cô phán "thằng này sướng, đc bố mẹ chăm lo cho từ bé đến lớn, ko mất bố mất mẹ sớm, mày càng về sau mày càng sướng con ạ." Nghe đến đây là tao đứng dậy cmnl rồi. Ông già tao mất chưa đc 1 năm mà phán tao ko mất bố mất mẹ sớm. Cười vl cười. Bố mẹ ông anh già nghe tin con đưa bạn về chơi, 2 bác cũng chuẩn bị cơm đầy đủ chào đón cả lũ bọn tao, rồi lại như 1 bầy ong vỡ tổ òa vào nhà ông ấy. Con gái thì giúp bác gái nội trợ, con trai thì ngồi uống rượu vs bác trai. Tao chả đc cái gì ngoài cái miệng nói chuyện vs ng lớn lúc nào cũng đc quý. Lại làm chân loi nhoi đi tiếp khác, uống rượu đến là mệt.
Trong bữa cơm, bác trai có nói đùa :
- Thằng T làm con rể bác ko, về đây làm con rể bác cho m uống rượu cả năm luôn. - Ông a già có 1 đứa e gái kém tao 4 tuổi.
E ngồi cạnh, véo tao rồi nguýt 1 cái làm tao lại cười xòa khúm lúm.
- Ng yêu cháu đang ngồi cạnh mà bác cứ gạ cháu vậy là chết cháu đó bác ạ.
Cả nhà đc trận cười ầm lên. Tao thì ngượng, lại lấy rượu chữa ngượng.
Cơm nước xong, cả đám kéo nhau lên thị trấn đi trượt patin. Lại đc dịp thể hiện, năm lớp 10, ở quê tao mọc lên 1 dãy những quán trượt patin, tao cũng đú theo đám bạn thì trượt nên cũng có tí kỹ thuật. Trước những con gà này mình cũng có dịp thể hiện =)) Tao nắm lấy tay e rồi dậy e trượt. Ko dám mắng chứ thật ra thì e học chậm vl, dậy mãi mà ko học đc. Tao bèn đứng sau, ôm e, giữ e để e đi từng bước một. E thủ thỉ vào tai tao.
- Người ta đang nhìn mình đấy. Hâm à.
Tình yêu trẻ con cũng hay chúng mày nhỉ, giờ tao ngồi nghĩ lại, ko biết đã bao năm rồi. Ngay cả bản thân tao cũng ko còn có tư tưởng yêu theo cách như vậy nữa. Xã hội thay đổi, con người cũng thay đổi. Tình yêu cũng vì vậy mà ngày càng thực dụng hơn. Chắc có lẽ, tình đầu là cái cảm giác duy nhất mà tao có đc về 1 thứ tình yêu ngây ngô, trong sáng đến như vậy.
Ở thêm nhà a già một hôm nữa. Bọn tao lên đường về nhà e. Bạn tao thì vô tư, còn tao lúc đó lại thấy hồi hộp vô cùng. Cứ có cảm giác như sắp về ra mắt ấy. Bản thân dường như chưa chuẩn bị sẵn sàng. Tao dừng lại ở 1 tiệm tạp hóa ven đường, mua 2 hộp bánh, mặc cho e ngăn bản bảo ko cần. Nhưng chẳng lẽ lại đến tay ko thì ngại.
Về đến nhà e, tao thật sự thấy hơi choáng ngợp vì nhà e giàu vl. Trước mặt tao là căn nhà 4 tầng khá nguy nga, trước mặt là sân vườn, cây kiểng và những hòn non bộ, thú vui của bố e. Bước vào bên trong, cả tao và lũ bạn đều đưa mắt nhìn khắp căn phòng khách, một căn phòng full bằng gỗ theo kiểu cổ kính, trong đầu tao nghĩ "bố e cũng biết chơi đấy". Nhìn những bộ sập, bộ bàn ghế, đôi lộc bình hay những vật dụng mỹ nghệ trang trí. Tao có thể đoán đc gia cảnh của gia đình e. Điều bât ngờ hơn là trước giờ e vô cùng giản dị, ko có thứ gì là giống 1 tiểu thư con nhà giàu hết.
Chào hỏi bố mẹ e, cả lũ lại râm ran vs những câu chuyện. Bất giác lúc ấy tao lại thấy thoáng buồn, tao có chút tự ti so với e. Cũng chẳng phải nghĩ quá nhiều, nhưng tao biết bản tính tự cao của tao, đây cũng sẽ là điều làm tao cảm thấy hơi mất tự tin vs những gi mình đang có.
E vỗ vào vai tao làm tao khẽ giật mình :
- Ơ sao đấy?
- À không sao đâu. - Tao trả lời.
Bọn bạn thì mỏng môi hay hớt. Chưa gì đã tếu táo vs bố mẹ e.
- 2 bác biết mặt bạn trai của Ng chưa?
- Ôi zời cứ lo học đi, học xong ra trường rồi yêu thế nào thì yêu. - Câu nói của bố e làm tao hụt hẫng.
E chắc cũng đoán đc điều đó. Đưa mắt nhìn tao như đang an ủi. Nước non, trò chuyện 1 lúc thì bọn tao xin phép, di chuyển đi địa điểm khác, tranh thủ kì nghỉ đi tham quan cho hết. E thì ở lại nhà vs bố mẹ. Lúc tiễn tao. Còn ko quên dặn, rảnh lúc nào thì phải gọi điện cho e.
Tao khẽ gật đầu. Cúi chào bố mẹ e rồi cùng cả nhóm lên đường tiếp tục hành trình...



Anh em yêu mến vodka để t có thêm chút động lực ngồi viết tiếp nhé!!!
 
Tao cũng từng là hi vọng của gia đình khi hồi 2005 thi phát đậu ngành cao nhất bktpchm. Nhưng 7 năm thanh xuân và ác mộng cũng bắt đầu từ đó.
Giờ nhiều khi nhìn lại chỉ thấy thương bố mẹ là nhiều.
 
Mấy tml thông cảm. Dạo này sức khỏe đang giảm sút do tuổi cao sức yếu =)) nên giờ mới rảnh tay để lải nhải tiếp cho mấy tml đọc đây ạ.

***Chap6 : Bách Khoa - Thanh xuân đáng quên hay đáng nhớ? ( Phần tiếp )

Sau buổi tối ngọt ngào ấy. Tao và e dường như đã gần nhau hơn rất nhiều. Từng người, từng người trong nhóm bạn hay thậm chí trong lớp có lẽ đều nhận ra việc 2 đứa có tình cảm với nhau.
Tao biết e là người khá rụt rè, khép kín, không muốn sống một cuộc sống quá ồn ào, vì vậy nên tao vẫn cố gắng giữ khoảng cách ở mức độ, ko để ng khác nói ra nói vào ảnh hưởng đến e. Trên giảng đường, đám bạn có chú ý thì đôi khi thấy 2 đứa đưa ánh mắt nhìn trộm nhau, thỉnh thoảng cười tình tứ với nhau. Chứ cũng ko bao giờ thấy 2 đứa thể hiện cái gì nó quá lố. Tao và e đều cảm thấy hài lòng vs những gì đang có hiện tại.
Trên giảng đường vẫn vậy, ko gần gũi nhau quá, ko để ai phải nói ra nói vào, còn sau khi hết tiết, đi ăn cơm trưa hoặc những buổi tối tụ tập bạn bè trong lớp vs nhau, bọn tao cũng bắt đầu quan tâm đối phương nhiều hơn. Một phần là thể hiện tình cảm vs đối phương, phần khác cũng là đánh dấu chủ quyền vs những kẻ đang có ý định nhòm ngó.
Từ ngày đó, e chính là người mang tao trở lại vs cuộc sống đầy ắp tiếng cười. Tao chơi vs gần như tất cả bạn bè trong lớp, còn cả những đứa bên lớp khác nhưng cùng giảng đường. Hội nhóm bọn tao cũng bắt đầu mở rộng hơn, cũng tầm khoảng 20 đứa cả trai cả gái suốt ngày tụ tập nhau trà tranh chém gió, hoặc đôi khi là nhậu nếu vào dịp gì đó.
Tao bắt đầu thấy cuộc sống vui trở lại, nhìn nhận mọi thứ tích cực hơn rất nhiều. Nhiều khi ngồi nghĩ, có phải e là món quà mà ông trời đã bù đắp cho tao sau những mất mát tao phải gánh chịu.
Một buổi chiều cuối năm. Trời bắt đầu có nắng nhé, có chút ấm áp hơn giữa cái mùa đông xứ Bắc này. Học hết tiết 3 buổi chiều, cả nhóm khoảng 20 đứa lại kéo nhau ra sân KTX B6 ngồi trà chanh. E thì ngồi túm lại vs cả lũ con gái, còn tao thì vẫn kè kè bên ông anh già để nghe hắn xàm lồn. Ríu rít như 1 đàn vịt vang cả góc sân kí túc. Bỗng nhiên có 1 thanh niên từ đâu đi đến. Chào xã giao cả hội bọn tao rồi ngồi xuống bên cạnh e. Thanh niên này bằng tuổi tao, học viện khác, cũng ko biết cớ sự thế nào mà quen biết e. Trong khi cả lũ bọn tao đang túm lại nói chuyện chung, thì thanh niên kia cứ ngồi nói gì đó vs e mà bơ luôn cả câu chuyện của bọn tao như không biết. Tao khẽ hỏi con bé bạn thân của e, hỏi xem thằng đó là ai. Được biết thanh niên này cũng đã theo đuổi, tán tỉnh e 1 thời gian rồi. Con bạn thân của e cũng ko có thiện cảm vs thanh niên này lắm, vì cứ theo gót e, đôi khi e đi cùng cả nhóm bạn, thanh niên cũng theo mà nói gì đó vs e nhưng lại bơ luôn cả những ng đang đi cùng e lúc đó, coi như ko xuất hiện.
Nghe xong lúc đó nói thật là tao ghen chúng m ạ. Vốn dĩ bản tính tao nóng nảy,điểm yếu lớn nhất của tao chính là khả năng kìm nén cảm xúc cực kỳ kém. Nhưng lại sợ làm gì mất mặt e nên vẫn phải nín nhịn. Tao đưa mắt về phía e, tao thấy e đang nhìn tao với một ánh mắt cầu cứu. Và lúc đó thì tao biết tao phải làm gì. Tự dặn lòng, mạnh mẽ lên nào chàng trai, mặt dày chút có sao đéo đâu. Cái gì của bố mày thì ko có thằng nào đc động vào hết. =))
Nghĩ rồi tao đứng dậy, bước về phía e ngồi, dừng lại bên cạnh e, con bé bạn e như hiểu ý đứng dậy nhường ghế cạnh e cho tao.
Tao ngồi xuống cạnh e, đưa đôi mắt qua nhìn e âu yếm. Tay cầm gói bim bim đang ăn dở. Tao nói vs e :
- Ăn bim bim nhé, cái này ngon này. Há miệng ra a đút cho.
Tao thấy mặt e đỏ ửng. Ánh mắt ngượng ngùng nhưng thoạt nhiên vẫn há miệng để tao đút cho ăn. Tao nháy mắt vs e 1 cái, e hiểu ý, vậy là cứ 2 đứa đút cho nhau ăn rồi nói chuyện, cười đùa vs nhau. Mặc cho thanh niên kia vẫn bên cạnh luyên thuyên cái gì đó.
Được một lúc thì thanh niên kia chắc cũng nản, đứng dậy chào e rồi về. Không quên nhìn lại phía tao bằng 1 con mắt hết sức khiêu khích. Tao cũng chẳng ngần ngại đáp lại bằng cách đưa tay lên vén tóc đang xõa xuống mặt cho e.
Thanh niên ra về với một sự bực tức, còn cả nhóm tao cười ầm lên. Cả lũ kêu tao ghê gớm, chưa gì đã giữ khư khư rồi.
Còn e quay sang nhìn tao, véo tao 1 cái rồi mè nheo :
- Đồ trẻ con.
Tao thì vẫn cứ ngồi đó mà khoái trí, chơi thằng kia đc 1 vố thỏa mãn vl. Cả nhóm bọn tao lại lao vào câu chuyện rôm rả, cười cười nói nói đến khi tối sẩm mới tàn cuộc.
Thấm thoát thời gian trôi qua, học kỳ đầu tiên của tao tại BK cũng gần hết, nhưng trong lúc này với tao, cái quan trọng không phải là sắp hết kỳ 1, thi thố hay gì cả. Mà quan trọng hơn là sắp tới sinh nhật của e. Tao nghĩ rằng đây là cơ hội tốt. Tao thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ chính thức vs e. Vì vậy tao quyết định, ngày hôm đó tao sẽ tỏ tình.
Tao nhắn tin cho từng người trong nhóm. Để mọi ng giúp tao và ko quên dặn giữ bí mật ko đc cho e biết. Nhân tiện bà già mới cho tiền tiêu vặt tháng này. Một đứa con gái trong nhóm đi cùng tao, nó đưa tao đi mua những thứ cần thiết, nào là hoa, nào là nến, và không quên thứ quan trọng nhất là 1 con gấu to như mả tổ thằng ăn mày. Ngày đó mua con gấu hết mẹ nó 350k. Xót tiền chết mẹ nhưng mà thôi. Vì tình yêu thì liêu xiêu 1 chút cũng đáng.
Cuối cùng thì ngày sinh nhật e cũng tới, 11h50p đêm tao đã soạn xong tin nhắn, chờ sẵn từng phút từng giây khi đồng hồ điểm 12h là gửi.
Tao cố gắng thể hiện ra bình thường, chỉ là đơn thuần chúc mừng sinh nhật thôi. Không để e chú ý, vì tao muốn cho e một bất ngờ vào chiều hôm đó.
Cả ngày hôm sau ngồi trên giảng đường mà tao vẫn ko thể hết hồi hộp, tim đập nhanh, vừa hồi hộp lại vừa lo lắng. Vì đây là lần đầu tao làm như này, cũng lo ko biết liệu e có đồng ý hay ko, nếu từ chối thì lúc đó tao có mà đào hố chui xuống đất cũng ko hết nhục.
Hết tiết cuối buổi chiều, kế hoạch đã lên kĩ càng, và đúng như tao dự đoán, gần hết tiết là e nhắn tin cho tao bảo hết tiết trà tranh nhé. Tao nói hôm nay tao bận. Mặc dù thấy e có chút hụt hẫng, vì lúc đó chắc trong đầu e cũng đang nghĩ hôm nay sinh nhật e mà tao bận, ko đón sinh nhật cùng e hay gì cả. Nhưng kế hoạch đã vẽ ra là phải làm cho đúng.
Theo kế hoạch của tao, 2 đứa bạn thân rủ e đi dạo công viên Thống Nhất, khi mà e vừa đi đc 2,3p thì nhóm bọn tao có mặt, bày sẵn hoa, nến, mang gấu đến và cũng tụ họp đủ thành viên. Chỉ chờ e đi hết 1 vòng hồ về đến là tiến hành. Tao cầm bó hoa đứng đó mà run lẩy bẩy. Tâm trạng hồi hộp đến khó tả.
Cảm giác chờ đợi vừa lâu mà cũng vừa nhanh, chẳng mấy chốc mà e đã đi hết 1 vòng hồ, theo đúng lời dặn của tao. Bạn thân của e nói với e rằng tớ có bất ngờ cho cậu, lấy tay bịt mắt e rồi đưa e lại chỗ mà bọn tao đã bày sẵn. Giữa đám nến lung linh huyền ảo đc xếp thành hình trái tym đó. Tao đứng ngay giữa, 1 tay ôm bó hoa, tay còn lại ôm con gấu bông đã mua tối qua. Bạn e dìu e đi vào trong vòng nến. Tao thấy e ngượng ngùng, ngại ngần như muốn chạy đi. Cả lũ bạn ở ngoài thì hò hét : "Nói đi, nói đi, nói đi!!!"
Tao lấy hết dũng khí, thở dài 1 cái rồi nhìn vào mắt e. Dù vẫn run nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà nói :
- Đầu tiên là chúc mừng sinh nhật cậu, tuổi mới, chúc cầu ngày càng xinh đẹp, thành công và hạnh phúc.
- Tớ cảm ơn nhiều! - Chưa kịp nói gì thì e đã chen lời =))
- Việc quan trọng hơn, cũng nhân ngày hôm nay tớ muốn thổ lộ với cậu, tớ rất thích cậu, có thể khi mới bước vào lớp, tớ rất khó mở lòng để hòa nhập với mọi người. Nhưng gặp đc cậu tớ lại luôn muốn mở lòng mình lại. Càng tiếp xúc với cậu, càng gần với cậu tớ lại càng nhận ra tớ thích cậu càng nhiều. Tớ không muốn nhìn thấy cảnh ngày nào đó tớ ko nói ra lòng mình rồi phải hối hận. CẬU LÀM NGƯỜI YÊU TỚ NHÉ!!!
Lũ bạn đứng ngoài thì hú hét sau câu nói của tao, còn e thì lấy 2 tay che miệng. E khẽ đưa đôi mắt biết cười ấy nhìn tao, không nói gì mà chỉ cười rồi gật đầu 2 cái.
Cảm xúc như nổ tung, tao bước đến ôm lấy e rồi gửi tặng e bó hoa và con gấu tao đã ôm sẵn trên tay.
Cả lũ bạn bè tao hò hét, bắn pháo giấy, pháo bông lộn xộn cả lên. Còn tao vs e vẫn đứng đó nhìn nhau. Tao thì cười hạnh phúc, còn e thì cúi mặt ngường ngùng.
Vậy là tao với e chính thức trở thành người yêu của nhau. Việc còn lại bây giờ là dọn dẹp đống lộn xộn này trước khi bảo vệ công viên nó vào nó chửi cho. Thứ 2 là đặt trước quán nhậu để cả nhóm bọn tao đi nhậu ăn mừng. Vừa là mừng sinh nhật e, vừa là mừng cho tao nữa...
quả này sến vãi nhưng mà hay đấy ông anh =)))
 
Yêu trong sáng, ko Đc phang trong túi.
Bk có hồ hoa súng rất đẹp.
Tui t đứng trên T5 nhà H1 ngắm gái Bk.
Gái kỹ thuật ko thế ngon như FTU, NEU
 
Tao cũng từng là hi vọng của gia đình khi hồi 2005 thi phát đậu ngành cao nhất bktpchm. Nhưng 7 năm thanh xuân và ác mộng cũng bắt đầu từ đó.
Giờ nhiều khi nhìn lại chỉ thấy thương bố mẹ là nhiều.
e cũng ko khác gì bác là mấy bác ạ :((
 
Top