Theo tao muốn thoát nghèo tiền trước tiên lo thoát nghèo kiến thức và nhân cách cái đã.
Tao lớn lên trong 1 gia đình chỉ nghèo tiền, 2 thứ kia thì thừa. Ông nội, bố tao và vài bác đều trong giới trung lưu trí thức của sài gòn (y tá, bsi, luật sư, thư ký...). Sau 75 gia đình tan nát ly biệt. Lúc tao còn nhỏ, 2 bà cô ruột bị bộ đội cụ hồ kính yêu lừa, hiếp dâm. Sau đó 1 bà tự tử, 1 bà đi tu kín đến giờ. Gia sản bị đấu tố hôi của gần hết.
Nhà tao ko có gì ngoài sách, tiền ăn mượn từng đồng cho qua bữa nhưng sách thì bố tao không bán, à mà may cái là chúng nó cũng chả lấy sách. Hoàn cảnh như thế nên gia đình tao không thể ngoi lên được, sống lay lắt, nhưng vẫn coi khinh những thằng hèn dùng vũ lực và lạm quyền để cướp, ăn chặn, làm giàu. Bố tao vẫn thề, sẽ không thỏa hiệp, không làm chó cho lũ hèn, cùng đường lắm thì cả nhà vượt biên hoặc tự tử.
Tao thì lớn lên trên đống sách và những câu chuyện đông tây kim cổ bố mẹ kể. Tiếng anh tao học từ nhỏ, mỗi ngày gia đình tao có 1 tiếng nói tiếng anh (bố bắt buộc thế). Học hành trong trường do có bố mẹ kèm cặp, nên chưa bao giờ là vấn đề (à chỉ có môn GDCD và tham gia đoàn đội là tẹt thôi).
Sau này chính sách thoáng hơn, bố mẹ tao đi dạy, làm thêm nhiều thứ cũng đủ ăn hơn, không phải đi mượn dăm ba chục ngàn để mua thức ăn cho tụi tao nữa.
Với trình tiếng anh của tao, thì đi du học không là vấn đề. Nên tao chờ có học bổng rồi đi du học. Bây giờ tao thấy thành công lớn nhất của tao là tự do, muốn đi thì đi bất cứ khi nào. Muốn ở đâu thì ở. Tài sản không nằm chết ở 1 nơi, nếu lại có biến, giờ tao đã có thể lo cho gia đình di trú sang nơi an toàn. Đó là bài học tao học được từ gia đình tao lúc xưa.
Tao thấy mấy thằng định nghĩa trung lưu gì gì bằng số tiền rất thiển cận. Tao biết có 1 số sư huynh sư phụ ở cả 3 miền, tài sản không hơn chục tỷ đâu, nhưng có sức ảnh hưởng cực lớn đến thế hệ sau, hoặc đến những ngành giá trị nghìn tỷ. Ví dụ bác Phạm Công Thiện, theo tao là thượng lưu.
Trái lại, như thằng Trần Bắc Hà, cũng tài sản nghìn tỷ, nhưng cư xử như 1 thằng hạ lưu, vô học, lưu manh khômg hơn không kém. Căn bản cái việc phân chia thượng hạ, là dành cho những kẻ hời hợt nông cạn, vì người thượng lưu sẽ chẳng bao giờ cần ai cho họ cái tấm bằng chứng nhận thượng lưu. Họ tự do, sống đẹp, vươn tới những giá trị cao hơn của con người, như cái đẹp, cái tình người, hay đi trải nghiệm những vùng đất mới.
Chỉ có những thằng chưa biết mình là ai, lơ tơ mơ giữa dòng đời mới cần người khác chứng nhận mình là xxx lưu. Có giàu, có được người đời nịnh bợ, mà vẫn chăm chăm lo mấy thứ bản năng xôi thịt, gái rượu, ăn chơi, phông bạt, thích nịnh hót, bè phái, thì vẫn là hạ lưu thôi.
Chốt lại vẫn câu cũ: trước thoát nghèo nhân cách, sau đó thoát nghèo kiến thức, rồi mới thoát nghèo tiền. Thoát nghèo nhân cách để biết tự trọng là gì, biết mình là ai, khi giao tiếp với đời thì bình tĩnh, bản lĩnh, sáng suốt. Thoát nghèo kiến thức để biết tích lũy kinh nghiệm như thế nào và có tầm nhìn hoạch định tương lai. Sau đó thoát nghèo tiền là điều dễ dàng.