Có bác xàm nào từng đi nghĩa vụ rồi vào điểm danh đi

có lần thằng cùng tiểu đoàn tao nói ra đơn vị bắt nó nộp tiền vật chất hàng tháng với chủ nhiệm chính trị..mày biết tụi nó nắn gân cả tiểu đoàn sinh hoạt ngày đêm.cứ trưa và giờ nghỉ vác ghế ra sinh hoạt.báo động liên tục.nói ra tưởng được giải quyết nhưng đéo ngờ tụi nó 1 duộc với nhau.chỉ khổ phận lính quèn.nên tao thấy nhiều vụ đi lính mà chết xong đó thì im re cũng đ có gì lạ.người từng trải sẽ hiểu rõ vấn đề.ở ngoài mày có thể là đại bàng nhưng vào trong đó hãy nhận mình là con chim sâu.đừng tự mãn thì chẳng ai làm gì cả.người thiệt cũng chỉ là người đã chết
Thằng đại đội trưởng chỗ em lại có trò bắt bộ đội đi làm kinh tế cho đi bốc hàng,xây nhà, làm đường,... Nhưng lạ cái thằng nào cũng xin đi làm vì trong đơn vị tù tùng thấy mẹ ra ngoài cho nó thoải mái. Đi bán sức lao động cho thằng khác mà mặt thằng nào cũng tươi cười hớn hở bỏ mẹ:vozvn (17):
 
Sửa lần cuối:
Cái thời đầu đi 6 tháng tân binh chắc là kỉ niệm nhất. Dính chấn thương phải ở đơn vị viết sổ sách suy nghĩ khá nhiều về cuộc đời ở cái tuổi của 1 cậu thanh niên trong gđ nghỉ dưỡng bệnh, cơm chả có cái đ gì sáng ra ăn có mấy miếng mỡ nổi lèo phèo với vài hạt lạc mà mấy ae vẫn ăn vội ăn vàng vô tư thế. Nhiều thằng cũng sống tình cảm chắc tại trong cái khổ chung với nhau...
Mấy năm học sĩ quan lại thấy buồn cười. Nhiều bất công nhìn thấy mồn một, rồi đủ chiêu trò bẩn tưởi ở cái đơn vị với cán bụ mà chỉ biết thở dài. Sau đi làm 1 vài năm chắc những hạt giống bất mãn trong đấy nó bắt đầu nảy nở nên xin xuất ngũ. Cũng bị ám ảnh phải đi điều trị tâm lí một thời gian không ngắn do bị th sếp hành ác quá. Giờ quên gần hết rồi muốn tua lại kí ức cũng chỉ rời rạc vài tấm ảnh hồi lục quân 1 chứ chả còn cm gì đặc biệt nữa. :vozvn (12): Đúng là thất vọng vỡ hết cả mộng một thời thanh niên.
Cái việc bị bạn bè học chung bắt nạt bị đồng nghiệp bắt nạt, bị bố mẹ hay anh chị bạo hành..... và cả đoạn trên bôi đậm đều có kết cục giống nhau là gây tổn thương tâm lí nặng nề nhỉ.
 
Cái thời đầu đi 6 tháng tân binh chắc là kỉ niệm nhất. Dính chấn thương phải ở đơn vị viết sổ sách suy nghĩ khá nhiều về cuộc đời ở cái tuổi của 1 cậu thanh niên trong gđ nghỉ dưỡng bệnh, cơm chả có cái đ gì sáng ra ăn có mấy miếng mỡ nổi lèo phèo với vài hạt lạc mà mấy ae vẫn ăn vội ăn vàng vô tư thế. Nhiều thằng cũng sống tình cảm chắc tại trong cái khổ chung với nhau...
Mấy năm học sĩ quan lại thấy buồn cười. Nhiều bất công nhìn thấy mồn một, rồi đủ chiêu trò bẩn tưởi ở cái đơn vị với cán bụ mà chỉ biết thở dài. Sau đi làm 1 vài năm chắc những hạt giống bất mãn trong đấy nó bắt đầu nảy nở nên xin xuất ngũ. Cũng bị ám ảnh phải đi điều trị tâm lí một thời gian không ngắn do bị th sếp hành ác quá. Giờ quên gần hết rồi muốn tua lại kí ức cũng chỉ rời rạc vài tấm ảnh hồi lục quân 1 chứ chả còn cm gì đặc biệt nữa. :vozvn (12): Đúng là thất vọng vỡ hết cả mộng một thời thanh niên.
thế ra quân rồi mày làm gì ?

từ sĩ quan lục quân 1 thì cũng ngầu đét đấy
 
vui thì có tình đồng đội đồng chí sống cùng nhau.cùng nhau trải qua gian khổ của những ngày hành quân vất vả.lúc đó ai cũng sống thật với ai vì lính chẳng có gì để mà lợi dụng cả.ngồi căng tin mời nhau chai nước kể về những câu chuyện ra quân sẽ làm gì..còn nổi buồn thì nhớ nhà và vất vả quá..nhất là những buổi hè học chính trị.
bây giờ lính cũng banh bóng nợ chết mệ
 
Cái thời đầu đi 6 tháng tân binh chắc là kỉ niệm nhất. Dính chấn thương phải ở đơn vị viết sổ sách suy nghĩ khá nhiều về cuộc đời ở cái tuổi của 1 cậu thanh niên trong gđ nghỉ dưỡng bệnh, cơm chả có cái đ gì sáng ra ăn có mấy miếng mỡ nổi lèo phèo với vài hạt lạc mà mấy ae vẫn ăn vội ăn vàng vô tư thế. Nhiều thằng cũng sống tình cảm chắc tại trong cái khổ chung với nhau...
Mấy năm học sĩ quan lại thấy buồn cười. Nhiều bất công nhìn thấy mồn một, rồi đủ chiêu trò bẩn tưởi ở cái đơn vị với cán bụ mà chỉ biết thở dài. Sau đi làm 1 vài năm chắc những hạt giống bất mãn trong đấy nó bắt đầu nảy nở nên xin xuất ngũ. Cũng bị ám ảnh phải đi điều trị tâm lí một thời gian không ngắn do bị th sếp hành ác quá. Giờ quên gần hết rồi muốn tua lại kí ức cũng chỉ rời rạc vài tấm ảnh hồi lục quân 1 chứ chả còn cm gì đặc biệt nữa. :vozvn (12): Đúng là thất vọng vỡ hết cả mộng một thời thanh niên.
Bác này đi sĩ qua
Cái thời đầu đi 6 tháng tân binh chắc là kỉ niệm nhất. Dính chấn thương phải ở đơn vị viết sổ sách suy nghĩ khá nhiều về cuộc đời ở cái tuổi của 1 cậu thanh niên trong gđ nghỉ dưỡng bệnh, cơm chả có cái đ gì sáng ra ăn có mấy miếng mỡ nổi lèo phèo với vài hạt lạc mà mấy ae vẫn ăn vội ăn vàng vô tư thế. Nhiều thằng cũng sống tình cảm chắc tại trong cái khổ chung với nhau...
Mấy năm học sĩ quan lại thấy buồn cười. Nhiều bất công nhìn thấy mồn một, rồi đủ chiêu trò bẩn tưởi ở cái đơn vị với cán bụ mà chỉ biết thở dài. Sau đi làm 1 vài năm chắc những hạt giống bất mãn trong đấy nó bắt đầu nảy nở nên xin xuất ngũ. Cũng bị ám ảnh phải đi điều trị tâm lí một thời gian không ngắn do bị th sếp hành ác quá. Giờ quên gần hết rồi muốn tua lại kí ức cũng chỉ rời rạc vài tấm ảnh hồi lục quân 1 chứ chả còn cm gì đặc biệt nữa. :vozvn (12): Đúng là thất vọng vỡ hết cả mộng một thời thanh niên.
Bác này chắc đi học làm sĩ quan nên 6 tháng huấn luyện nhỉ
 
Thằng đại đội trưởng chỗ em lại có trò bắt bộ đội đi làm kinh tế cho đi bốc hàng,xây nhà, làm đường,... Nhưng lạ cái đi cái này thằng nào cũng xin đi làm vì trong đơn vị tù tùng thấy mẹ ra ngoài cho nó thoải mái. Đi bán sức lao động cho thằng khác mà mặt thằng nào cũng tươi cười hớn hở bỏ mẹ:vozvn (17):
ra ngoài khỏi coi thời sự, đc xài dt lướt xam, tự do hơn
 
Cái việc bị bạn bè học chung bắt nạt bị đồng nghiệp bắt nạt, bị bố mẹ hay anh chị bạo hành..... và cả đoạn trên bôi đậm đều có kết cục giống nhau là gây tổn thương tâm lí nặng nề nhỉ.
Cũng tùy thằng nữa thường bị bully quá mà vượt ngưỡng thì thành ra như thế, chuyện của t cũng dài với phức tạp. Cứ coi như là một thiệt thòi trong quá trình trưởng thành đi. Sau rồi cũng quên hết... vất vả tgian đầu xuất ngũ phải điều trị 1-2 niên bên bác sĩ tâm lí...
thế ra quân rồi mày làm gì ?
từ sĩ quan lục quân 1 thì cũng ngầu đét đấy
Cái này thì là đi học sĩ quan các trường đều gửi về đào tạo lục quân cả. Lục quân quân phiệt thôi chứ vào nhiều lúc khổ tính người nó vẫn còn nhiều. Một số nơi đặc thù trong đấy nó vô cảm lắm không may mắn thì bị như t. Hồi ở đơn vị t làm an ninh mạng sau giờ làm IT mảng đấy. Cũng có bằng cấp, thu nhập cũng ổn, cuộc đời tự do, bớt gánh nặng hơn.
Bác này đi sĩ qua

Bác này chắc đi học làm sĩ quan nên 6 tháng huấn luyện nhỉ
đúng rùi bác mà đi sĩ quan thì về lục quân đào tạo cả 6 tháng tân binh, ở như nghĩa vụ. Bây giờ thì các em đi học thấy chia về các cụm nhà trường, học viện tự train thì phải.
 
Cái này thì là đi học sĩ quan các trường đều gửi về đào tạo lục quân cả. Lục quân quân phiệt thôi chứ vào nhiều lúc khổ tính người nó vẫn còn nhiều. Một số nơi đặc thù trong đấy nó vô cảm lắm không may mắn thì bị như t. Hồi ở đơn vị t làm an ninh mạng sau giờ làm IT mảng đấy. Cũng có bằng cấp, thu nhập cũng ổn, cuộc đời tự do, bớt gánh nặng hơn.
à nghĩa là mày dạng như sĩ quan chuyên nghiệp à ? vào làm chuyên môn ngành thôi

khổ nhỉ

tính cách mấy ông làm It thấy cũng lành mà vào bị bọn sĩ quan quân phiêệt nó chửi sa sả thì stress cmnl
 
Cũng tùy thằng nữa thường bị bully quá mà vượt ngưỡng thì thành ra như thế, chuyện của t cũng dài với phức tạp. Cứ coi như là một thiệt thòi trong quá trình trưởng thành đi. Sau rồi cũng quên hết... vất vả tgian đầu xuất ngũ phải điều trị 1-2 niên bên bác sĩ tâm lí...

Cái này thì là đi học sĩ quan các trường đều gửi về đào tạo lục quân cả. Lục quân quân phiệt thôi chứ vào nhiều lúc khổ tính người nó vẫn còn nhiều. Một số nơi đặc thù trong đấy nó vô cảm lắm không may mắn thì bị như t. Hồi ở đơn vị t làm an ninh mạng sau giờ làm IT mảng đấy. Cũng có bằng cấp, thu nhập cũng ổn, cuộc đời tự do, bớt gánh nặng hơn.

đúng rùi bác mà đi sĩ quan thì về lục quân đào tạo cả 6 tháng tân binh, ở như nghĩa vụ. Bây giờ thì các em đi học thấy chia về các cụm nhà trường, học viện tự train thì phải.
M anm sao ra quân dễ thế
 
à nghĩa là mày dạng như sĩ quan chuyên nghiệp à ? vào làm chuyên môn ngành thôi

khổ nhỉ

tính cách mấy ông làm It thấy cũng lành mà vào bị bọn sĩ quan quân phiêệt nó chửi sa sả thì stress cmnl
không t làm sĩ quan chính quy (sĩ quan số ấy) không phải quân nhân chuyên nghiệp có ghế thì vẫn lên quản lí bình thường. Chỉ là chuyên môn t làm thì là IT ấy. Mà tính t cũng lành thật, ngày xuất ngũ cũng nghĩ đến chuyện cống hiến này nọ sau vào bị đối xử bất công quá, đôi khi còn nhục nhã lắm, có đợt họp giao ban chửi thẳng mặt sếp vì không nhịn nổi nữa. Sau đấy không lâu nộp đơn out ngành.
Mình cũng là con người và cũng có đầu óc để người ta bào thành tích, tiền bạc mà còn đối xử tệ hại nữa thì t còn bám trụ thì thật có lỗi khi sinh ra trên đời.
Dĩ nhiên là trải nghiệm cá nhân, không phải ai cũng bị nên không dám vơ đũa cả tập thể.
 
T Suýt phải đi. Đi tiền nhưng chậm chân nó đéo nhận vì quá nhiều bọn chạy từ cả năm rồi. Gia đình đéo có quan hệ gì nước đến chân mới nhảy. May mà bọn bác sĩ khó tính thấy nhiều răng sâu nó cho tạch. Quay về ra HN làm ăn buôn bán, lấy vợ, trong 2 năm kiếm liền mấy tỉ, được đà cứ lên năm này qua năm khác. Chứ dm quả đấy đi lính thì 2 năm về chắc đéo gì còn người yêu mà lấy, xong rồi đi làm thuê lương bèo đâu đấy chứ làm gì có cơ hội làm ăn tốt nữa...
 
Em chưa được đi vì sức khoẻ yếu, có thăm trung đoàn 141 ở chỗ em, rộng, đẹp, thấy anh em bộ đội rất kỷ luật 😆 có cơ hội em cũng muốn được rèn luyện tính kỷ luật trong môi trường quân đội. Rèn được tính kỷ luật khắc nghiệt của quân đội thì ra đời dễ thành công hơn, em nghĩ vậy
MỲ nhớ tầm 2019 có thằng bị đấm tím cmn mắt người nhà đăng lêm fb không van quan hay sao ấy. Dân gần bồ đội gọi là thằng chưa đéo gọi chú. Hhehe
 
T Suýt phải đi. Đi tiền nhưng chậm chân nó đéo nhận vì quá nhiều bọn chạy từ cả năm rồi. Gia đình đéo có quan hệ gì. May mà bọn bác sĩ khó tính thấy nhiều răng sâu nó cho tạch. Quay về ra HN làm ăn buôn bán, lấy vợ, trong 2 năm kiếm liền mấy tỉ, được đà cứ lên năm này qua năm khác. Chứ dm quả đấy đi lính thì 2 năm về chắc đéo gì còn người yêu mà lấy, xong rồi đi làm thuê lương bèo đâu đấy chứ làm gì có cơ hội làm ăn tốt nữa...
MỲ làm cái gì khiếp vậy
 
Tao chỉ nhớ những lần đi đá phò xé vé 40k ở cố thổ với thằng B trưởng...gái dân ngon mơn mởn đéo dám chén chỉ dám bóp vú,đi dân vận đến buổi trưa buổi tối đã bóp vú con chủ nhà
 
Tao đi sĩ quan, cực thì có cực nhưng tính ra vẫn nhàn và sướng hơn khối thằng đi nghĩa vụ.
Nhưng éo hợp với đời quân đội nên xin về sớm.
 
Top