Vụ đấy t cũng không rõ lắm khá kín tiếng do chuyện đời tư của các thầy với cán bụ thì thời học viên cũng chỉ hóng hớt được thôi. Đợt đi học t nhớ đại khái là lão đấy cũng thuộc hàng giỏi, đợt học giảng cũng hay, kiến thức thực tế ra phết nhưng mà đen... Bị bên trên đì thì phải mà bị kẹt lại ở bên trường không out ra được.
Mặt khác về gia đình, con ông bị ung thư máu chạy chữa gần hết gia tài. Ông thầy làm cả thêm bên ngoài, đốt không biết bao tiền chỉ đủ để cầm chừng tính mạng đứa con thêm 1 vài năm ngắn.
Trông mặt ông ý khổ vcđ, đầu tóc bạc phất, mấy bài giảng có liên quan đến chế độ trông ông càng sầu khổ, trầm tư với nói dạng kiểu nói giảm nói tránh thất vọng chế độ ấy (chắc tại do đứng trên giảng đường
xoáy quá lớ ngớ linh tinh bị các cán bụ phơ thật chứ chả đùa)
Mà đợt đấy thầy cũng có tuổi rồi, đứng giảng đường thêm vài năm sau lúc t tốt nghiệp chắc cũng về dưỡng già. Đúng quả hưu rồi về còn 2 vợ chồng già lủi thủi với nhau, mất con, mất niềm tin, lí tưởng vào chế độ mình cống hiến thì chả biết tâm lí bị ảnh hưởng ntn nữa.
Túm cái váy lại là lão giỏi, yêu nước, yêu nghề (nghề giáo), bị rơi vào vòng xoáy chính trị thời cuộc, chuyện gia đình không được êm ấm. Góc nhìn của t thì như vậy còn cụ thể hơn người trong cuộc mới biết.
Kaka mỗi người 1 lựa chọn fen ạ. Nhiều ông chọn mà may mắn sự nghiệp bay vút lên, vậy cũng oke mà. Chủ yếu tùy vào từng người sẽ gặp phải những vấn đề khác nhau trong binh nghiệp, quan lộ, thì liệu họ có chấp nhận đánh đổi không thôi.
Kiểu đi nghĩa vụ thì thực ra chủ yếu các đơn vị đi đều khá thích, nhiều thằng đi xong lại thấy nhớ với nên người. Ở nhà phá làng phá xóm vào đấy nó nắn cho thành người tử tế hơn, về gia đình nhìn cũng thấy chững chạc hơn nhiều, vì nó dạy nhẫn nhục, kỉ luật trên dưới.
Dĩ nhiên còn do độ may mắn và thái độ của từng người nữa. Vào đấy nó rèn lính, đôi khi xảy ra những hậu quả không lường được như vụ Trần Đức Đô và nhiều vụ khác bị ẻm đi trong đấy. Có những vụ không chết đâu nhưng về cũng thành tàn tật.
Đi huấn luyện sĩ quan như bọn t không cẩn thận như vụ bên doanh trại đứa em (đặc nhiệm) lúc huấn luyện đánh đối kháng cũng vô ý đánh trúng chỗ hiểm, lòi tròng mắt, đóng hòm luôn.
Lục quân các khóa ngày trước đi diễn tập cũng phải chuẩn bị sẵn hòm, vì vẫn có tỉ lệ tử vong nhất định. Không tự dưng gọi là luộc quân, bạn t bên đấy cũng kể diễn tập hè năm cuối, đợt đấy nóng đỉnh điểm. Có 1 tổ 3 đồng chí học viên đánh lên cao điểm được chỉ định mà sau thời gian chiếm đóng mãi không thấy động tĩnh gì. Cử người lên kiểm tra thì 3 đồng chí đã nằm bất tỉnh trong hố... Vội vàng đưa qua viện 5 mà đến nơi thì nghẹo hẳn rồi. Pháp y kiểm tra thì nội tạng đã chín hết.
Như đã đề cập trong đấy nó là cái xã hội thu nhỏ nhưng quân phiệt hơn nhiều, ngoài xã hội có cái gì trong đấy đều không thiếu nên không đánh đồng mọi chuyện được. Như chuyện của t cũng chỉ là 1 case study nhỏ trong đấy. Nhiều người lại thuận lợi, êm ấm, nhiều chuyện khác cũng khá thương tâm. Nên trong quan điểm của t đi lính cái tính may rủi nó cũng quan trọng lắm.
Còn đa phần câu chuyện loằng ngoằng nó thường xảy đến với người gắn bó đến cái binh nghiệp cả đời thôi.