Tự Ngộ (sưu tầm)

1) THẮP ĐÈN

Trời tối đen như mực, một vị tăng khổ hạnh lên đường tìm Phật đến một ngôi làng hẻo lánh. Trên con đường tối đen, dân làng qua lại tấp nập.
Tăng đến một xóm nhỏ, thấy có ánh đèn từ ngõ sâu yên ắng rọi tới. Một người dân nói: "Gã mù tới kìa".
"Mù ư?" Tăng sửng sốt hỏi người bên cạnh: "Người xách đèn bị mù thật sao?".
Người ấy trả lời: "Đúng vậy!".
Tăng lấy làm khó hiểu. Đối với một người mù lòa thì ngày đêm có khác gì nhau, anh ta không nhìn thấy non cao nước chảy, cũng không nhìn thấy màu sắc của vạn vạt, thậm chí anh ta cũng chẳng biết ánh đèn là thế nào, anh ta xách đèn trong đêm há không khiến người khác thấy buồn cười sao?
Người cầm đèn từ từ đến gần. Tăng ngập ngừng hỏi: "Dám hỏi thí chủ thật sự là một người mù phải không?".
Người mù xách đèn trả lời: "Vâng, từ khi sinh ra, hai mắt tôi đã chẳng nhìn thấy gì".
Tăng hỏi: "Đã không nhìn thấy gì, tại sao lại xách đèn?".
Người mù bảo: " Giờ là đêm tối phải không? Tôi nghe nói trong đêm tối không có ánh đèn soi thì mọi người đều chẳng nhìn thấy gì, giống như tôi, cho nên tôi phải thắp đèn".
Tăng hiểu ra đôi chút, bảo: " Hóa ra anh thắp sáng vì người khác?".
Nhưng người mù nói: "Không phải, tôi thắp đèn vì chính tôi".
"Vì chính anh?" - Tăng lại ngạc nhiên.
Người mù ôn tồn: "Chắc ông từng bị người đi đường va quẹt vì trời tối?".
Tăng đáp: "Đúng vậy, lúc nãy tôi sơ ý bị hai người đi đường va phải đấy!".
Người mù nghe xong, trầm ngâm: "Nhưng tôi thì không. Tuy tôi là người mù, chẳng nhìn thấy gì, song tôi xách chiếc đèn này, vừa soi đường cho người khác, vừa để người khác nhìn thấy tôi. Như vậy, họ sẽ không đâm vào tôi vì không thấy tôi".
Nghe xong, tăng bỗng ngộ, ngẩng mặt lên trời than: "Tôi bôn ba chân trời góc bể tìm Phật, không ngờ Phật ở bên cạnh tôi đây! Thì ra, Phật tánh như một chiếc đèn, chỉ cần tôi thắp sáng nó. Dù tôi không nhìn thấy Phật, Phật cũng sẽ nhìn thấy tôi".
 
Mày hay share mấy bài ý nghĩa sâu sắc về Đạo Giáo mà sao trên này comment như thằng svat thế?=)
 
Bà cháu

Ngày xưa, ở làng kia, có hai em bé ở với bà. Ba bà cháu rau cháo nuôi nhau, tuy vất vả nhưng cảnh nhà lúc nào cũng đầm ấm.
Một hôm, có cô tiên đi ngang qua cho một hạt đào và dặn : "Khi bà mất, gieo hạt đào này bên mộ, các cháu sẽ giàu sang, sung sướng."
Bà mất. Hai anh em đem hạt đào gieo bên mộ bà. Hạt đào vừa gieo xuống đã nảy mầm, ra lá, đơm hoa, kết bao nhiêu trái vàng, trái bạc.
Nhưng vàng bạc, châu báu không thay được tình thương ấm áp của bà. Nhớ bà, hai anh em càng ngày càng buồn bã.
Cô tiên lại hiện lên. Hai anh em òa khóc xin cô hóa phép cho bà sống lại. Cô tiên nói : “Nếu bà sống lại thì ba bà cháu sẽ cực khổ như xưa, các cháu có chịu không?” Hai anh em cùng nói : "Chúng cháu chỉ cần bà sống lại."
Cô tiên phất chiếc quạt màu nhiệm. Lâu đài, ruộng vườn phút chốc biến mất. Bà hiện ra móm mém, hiền từ, dang tay ôm hai đứa cháu hiếu thảo vào lòng.
 
Bà cháu

Ngày xưa, ở làng kia, có hai em bé ở với bà. Ba bà cháu rau cháo nuôi nhau, tuy vất vả nhưng cảnh nhà lúc nào cũng đầm ấm.
Một hôm, có cô tiên đi ngang qua cho một hạt đào và dặn : "Khi bà mất, gieo hạt đào này bên mộ, các cháu sẽ giàu sang, sung sướng."
Bà mất. Hai anh em đem hạt đào gieo bên mộ bà. Hạt đào vừa gieo xuống đã nảy mầm, ra lá, đơm hoa, kết bao nhiêu trái vàng, trái bạc.
Nhưng vàng bạc, châu báu không thay được tình thương ấm áp của bà. Nhớ bà, hai anh em càng ngày càng buồn bã.
Cô tiên lại hiện lên. Hai anh em òa khóc xin cô hóa phép cho bà sống lại. Cô tiên nói : “Nếu bà sống lại thì ba bà cháu sẽ cực khổ như xưa, các cháu có chịu không?” Hai anh em cùng nói : "Chúng cháu chỉ cần bà sống lại."
Cô tiên phất chiếc quạt màu nhiệm. Lâu đài, ruộng vườn phút chốc biến mất. Bà hiện ra móm mém, hiền từ, dang tay ôm hai đứa cháu hiếu thảo vào lòng.
Truyện cổ tích "Bà cháu" là một câu chuyện giàu ý nghĩa nhân văn, ca ngợi tình cảm gia đình thiêng liêng và gửi gắm bài học về giá trị đích thực của cuộc sống.

Câu chuyện kể về hai anh em hiếu thảo sống với bà. Khi bà mất, hai anh em được cô tiên ban cho phép thuật biến hạt đào thành vàng bạc, châu báu. Tuy nhiên, hai anh em không màng đến sự giàu sang, mà chỉ mong bà sống lại. Cô tiên cảm động trước tình cảm của hai anh em, đã giúp bà sống lại.

Câu chuyện bắt đầu với khung cảnh gia đình đầm ấm của ba bà cháu. Hai anh em yêu thương bà hết mực, luôn ngoan ngoãn nghe lời bà. Bà cũng rất yêu thương hai anh em, chăm sóc chu đáo cho các cháu. Tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng ba bà cháu luôn sống vui vẻ, hạnh phúc.

Sự kiện bà mất là một biến cố lớn đối với hai anh em. Hai anh em vô cùng đau buồn, không biết phải làm gì. Một hôm, có cô tiên đi ngang qua. Cô tiên biết được hoàn cảnh của hai anh em, liền ban cho hai anh em một hạt đào và dặn: "Khi bà mất, gieo hạt đào này bên mộ, các cháu sẽ giàu sang, sung sướng."

Hai anh em đem hạt đào gieo bên mộ bà. Hạt đào vừa gieo xuống đã nảy mầm, ra lá, đơm hoa, kết bao nhiêu trái vàng, trái bạc. Hai anh em sung sướng khôn xiết. Họ xây dựng một lâu đài nguy nga, tráng lệ, sống sung sướng, giàu sang.

Tuy nhiên, vàng bạc, châu báu không thay được tình thương ấm áp của bà. Nhớ bà, hai anh em càng ngày càng buồn bã. Một hôm, hai anh em cùng đến mộ bà, òa khóc xin cô tiên hóa phép cho bà sống lại.

Cô tiên hiện lên, hỏi hai anh em: "Nếu bà sống lại thì ba bà cháu sẽ cực khổ như xưa, các cháu có chịu không?" Hai anh em cùng nói: "Chúng cháu chỉ cần bà sống lại."

Cô tiên cảm động trước tình cảm của hai anh em, liền phất chiếc quạt màu nhiệm. Lâu đài, ruộng vườn phút chốc biến mất. Bà hiện ra móm mém, hiền từ, dang tay ôm hai đứa cháu hiếu thảo vào lòng.

Câu chuyện kết thúc với một kết thúc có hậu. Bà sống lại, hai anh em được đoàn tụ với bà. Tình cảm gia đình thiêng liêng đã chiến thắng mọi khó khăn, thử thách.

Bên cạnh ý nghĩa ca ngợi tình cảm gia đình thiêng liêng, truyện cổ tích "Hai anh em và bà" còn gửi gắm bài học về giá trị đích thực của cuộc sống. Đừng vì những thứ vật chất phù du mà đánh mất đi những giá trị tinh thần cao đẹp. Tình cảm gia đình là thứ vô giá, là thứ mà chúng ta cần trân trọng và gìn giữ.

Để làm rõ hơn ý nghĩa của câu chuyện, chúng ta có thể phân tích một số chi tiết đặc sắc trong truyện.

Đầu tiên, chi tiết cô tiên ban cho hai anh em hạt đào mang ý nghĩa tượng trưng cho phép màu của tình yêu thương. Hạt đào vừa gieo xuống đã nảy mầm, ra lá, đơm hoa, kết bao nhiêu trái vàng, trái bạc mang ý nghĩa tượng trưng cho sự giàu sang, sung sướng.

Tình yêu thương của hai anh em dành cho bà là tình cảm chân thành, tha thiết. Tình cảm ấy đã cảm động được cô tiên, khiến cô tiên ban cho họ phép màu.

Thứ hai, chi tiết hai anh em òa khóc xin cô tiên hóa phép cho bà sống lại mang ý nghĩa tượng trưng cho tình cảm hiếu thảo, chân thành của hai anh em dành cho bà.

Hai anh em dù đã có được cuộc sống giàu sang, sung sướng, nhưng họ vẫn nhớ thương bà da diết. Họ không màng đến sự giàu sang, mà chỉ mong bà sống lại. Tình cảm ấy đã cảm động được cô tiên, khiến cô tiên giúp bà sống lại.

Cuối cùng, chi tiết bà sống lại, hai anh em được đoàn tụ với bà mang ý nghĩa tượng trưng cho chiến thắng của tình cảm gia đình thiêng liêng.
 
Truyện cổ tích "Bà cháu" là một câu chuyện giàu ý nghĩa nhân văn, ca ngợi tình cảm gia đình thiêng liêng và gửi gắm bài học về giá trị đích thực của cuộc sống.

Câu chuyện kể về hai anh em hiếu thảo sống với bà. Khi bà mất, hai anh em được cô tiên ban cho phép thuật biến hạt đào thành vàng bạc, châu báu. Tuy nhiên, hai anh em không màng đến sự giàu sang, mà chỉ mong bà sống lại. Cô tiên cảm động trước tình cảm của hai anh em, đã giúp bà sống lại.

Câu chuyện bắt đầu với khung cảnh gia đình đầm ấm của ba bà cháu. Hai anh em yêu thương bà hết mực, luôn ngoan ngoãn nghe lời bà. Bà cũng rất yêu thương hai anh em, chăm sóc chu đáo cho các cháu. Tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng ba bà cháu luôn sống vui vẻ, hạnh phúc.

Sự kiện bà mất là một biến cố lớn đối với hai anh em. Hai anh em vô cùng đau buồn, không biết phải làm gì. Một hôm, có cô tiên đi ngang qua. Cô tiên biết được hoàn cảnh của hai anh em, liền ban cho hai anh em một hạt đào và dặn: "Khi bà mất, gieo hạt đào này bên mộ, các cháu sẽ giàu sang, sung sướng."

Hai anh em đem hạt đào gieo bên mộ bà. Hạt đào vừa gieo xuống đã nảy mầm, ra lá, đơm hoa, kết bao nhiêu trái vàng, trái bạc. Hai anh em sung sướng khôn xiết. Họ xây dựng một lâu đài nguy nga, tráng lệ, sống sung sướng, giàu sang.

Tuy nhiên, vàng bạc, châu báu không thay được tình thương ấm áp của bà. Nhớ bà, hai anh em càng ngày càng buồn bã. Một hôm, hai anh em cùng đến mộ bà, òa khóc xin cô tiên hóa phép cho bà sống lại.

Cô tiên hiện lên, hỏi hai anh em: "Nếu bà sống lại thì ba bà cháu sẽ cực khổ như xưa, các cháu có chịu không?" Hai anh em cùng nói: "Chúng cháu chỉ cần bà sống lại."

Cô tiên cảm động trước tình cảm của hai anh em, liền phất chiếc quạt màu nhiệm. Lâu đài, ruộng vườn phút chốc biến mất. Bà hiện ra móm mém, hiền từ, dang tay ôm hai đứa cháu hiếu thảo vào lòng.

Câu chuyện kết thúc với một kết thúc có hậu. Bà sống lại, hai anh em được đoàn tụ với bà. Tình cảm gia đình thiêng liêng đã chiến thắng mọi khó khăn, thử thách.

Bên cạnh ý nghĩa ca ngợi tình cảm gia đình thiêng liêng, truyện cổ tích "Hai anh em và bà" còn gửi gắm bài học về giá trị đích thực của cuộc sống. Đừng vì những thứ vật chất phù du mà đánh mất đi những giá trị tinh thần cao đẹp. Tình cảm gia đình là thứ vô giá, là thứ mà chúng ta cần trân trọng và gìn giữ.

Để làm rõ hơn ý nghĩa của câu chuyện, chúng ta có thể phân tích một số chi tiết đặc sắc trong truyện.

Đầu tiên, chi tiết cô tiên ban cho hai anh em hạt đào mang ý nghĩa tượng trưng cho phép màu của tình yêu thương. Hạt đào vừa gieo xuống đã nảy mầm, ra lá, đơm hoa, kết bao nhiêu trái vàng, trái bạc mang ý nghĩa tượng trưng cho sự giàu sang, sung sướng.

Tình yêu thương của hai anh em dành cho bà là tình cảm chân thành, tha thiết. Tình cảm ấy đã cảm động được cô tiên, khiến cô tiên ban cho họ phép màu.

Thứ hai, chi tiết hai anh em òa khóc xin cô tiên hóa phép cho bà sống lại mang ý nghĩa tượng trưng cho tình cảm hiếu thảo, chân thành của hai anh em dành cho bà.

Hai anh em dù đã có được cuộc sống giàu sang, sung sướng, nhưng họ vẫn nhớ thương bà da diết. Họ không màng đến sự giàu sang, mà chỉ mong bà sống lại. Tình cảm ấy đã cảm động được cô tiên, khiến cô tiên giúp bà sống lại.

Cuối cùng, chi tiết bà sống lại, hai anh em được đoàn tụ với bà mang ý nghĩa tượng trưng cho chiến thắng của tình cảm gia đình thiêng liêng.
Mừi đỉmmmm
 
Mừi đỉmmmm
Phá chút nè:

Ngày xưa, ở một làng nọ, có hai anh em tên là A và B. Hai anh em rất hiếu thảo, luôn chăm sóc bà chu đáo. Bà cũng rất yêu thương hai anh em, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho các cháu.

Khi hai anh em lớn lên, họ đã đến tuổi lấy vợ. Bà rất lo lắng cho hai cháu, vì bà không biết liệu các cháu có tìm được những người vợ hiền thục, đảm đang hay không.

Một hôm, hai anh em đi đến một ngôi làng khác để tìm vợ. Họ gặp được hai cô gái xinh đẹp, hiền lành, đảm đang. Hai anh em rất yêu thích hai cô gái, và quyết định cưới cả hai về làm vợ.

Hai cô gái cũng rất yêu quý hai anh em, và họ đã cùng nhau sống hạnh phúc. Bà rất vui mừng khi thấy hai cháu đã tìm được hạnh phúc.

Hai cô vợ của hai anh em là hai chị em sinh đôi. Họ rất yêu thương nhau, nhưng họ lại rất hay ghen tuông. Họ thường xuyên cãi vã, khiến cho hai anh em rất đau đầu.

Một hôm, hai anh em đang đi làm đồng về. Khi về đến nhà, họ thấy hai cô vợ đang cãi nhau.

A nói: "Sao em lại cãi nhau với chị?"

Cô vợ của A nói: "Chị ấy nói rằng chị ấy là vợ chính, còn tôi là vợ lẽ."

B nói: "Anh không biết gì cả. Chị ấy mới là vợ chính, còn em là vợ lẽ."

Cô vợ của B nói: "Sao anh lại nói vậy? Chị ấy mới là vợ lẽ, còn em mới là vợ chính."

Hai anh em nghe vậy, liền rất bối rối. Họ không biết ai là vợ chính, ai là vợ lẽ.

Bà đang ngồi trong nhà, nghe thấy tiếng cãi vã của hai vợ chồng, liền ra ngăn cản. Bà nói: "Các con bình tĩnh lại. Các con là vợ của hai anh em, là chị em với nhau. Các con nên yêu thương nhau, giúp đỡ nhau, chứ đừng nên cãi vã, ghen tuông."

Hai cô vợ nghe lời bà, và họ đã hòa giải với nhau. Từ đó, hai cô vợ trở nên thân thiết hơn, và họ cùng nhau chăm sóc gia đình.

Tuy nhiên, thói quen ghen tuông của hai cô vợ vẫn còn. Một hôm, hai cô vợ đang đi chợ thì bỗng nhiên thấy một người đàn ông đẹp trai đang đi qua.

Một cô vợ nói: "Người đàn ông đó rất đẹp trai. Cô nhìn thấy anh ta chưa?"

Cô vợ kia nói: "Tôi cũng thấy rồi. Anh ta chắc chắn là người của cô."

Hai cô vợ lại cãi nhau một hồi, rồi họ quyết định đi hỏi bà.

Bà nghe hai cô vợ kể chuyện, liền cười nói: "Các con đừng có ghen tuông nữa. Người đàn ông đó chỉ là một người xa lạ. Các con đã lấy nhau rồi, sao lại còn ghen tuông nữa?"

Hai cô vợ nghe bà nói, liền xấu hổ, liền xin lỗi bà.

Bà nói: "Đừng có xấu hổ. Các con còn trẻ, còn chưa có kinh nghiệm sống. Các con hãy học cách bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động."

Hai cô vợ nghe lời bà, và họ đã cố gắng thay đổi bản thân. Họ trở nên bình tĩnh hơn, ít cãi vã hơn.

Tuy nhiên, hai anh em vẫn không thể phân biệt được hai cô vợ. Họ thường xuyên nhận nhầm vợ của mình với vợ của anh trai.

Một hôm, A đi làm về, thấy một cô vợ đang nấu cơm. Anh ta liền nói: "Em yêu, cơm của em nấu ngon quá."

Cô vợ nói: "Em không phải là vợ anh."

A ngạc nhiên hỏi: "Vậy em là ai?"

Cô vợ nói: "Em là vợ của anh B."

A nghe vậy, liền rất xấu hổ. Anh ta vội vàng xin lỗi cô vợ của anh trai.

Một hôm khác, B đi làm về, thấy một cô vợ đang ngồi trong phòng khách. Anh ta liền nói: "Chị yêu, hôm nay em đi làm mệt quá. Chị massage cho em đi."

Cô vợ nói: "Em không phải là chị của anh."

B ngạc nhiên hỏi: "Vậy em là ai?"

Cô vợ nói: "Em là vợ của anh A."


B nghe vậy, liền rất xấu hổ. Anh ta vội vàng xin lỗi cô vợ của em trai.

Hai cô vợ rất buồn bã vì hai anh em của mình luôn nhận nhầm họ. Họ quyết định sẽ nói chuyện với hai anh em để giải quyết vấn đề này.

Một hôm, hai cô vợ nói với hai anh em: "Chúng em muốn nói chuyện với các anh."

Hai anh em thắc mắc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Một cô vợ nói: "Chúng em rất buồn vì các anh luôn nhận nhầm chúng em."

Cô vợ kia nói: "Chúng em là vợ của các anh, nhưng các anh lại luôn coi chúng em như người xa lạ."

Hai anh em nghe vậy, liền rất xấu hổ. Họ xin lỗi hai cô vợ và hứa sẽ cố gắng phân biệt hai người.

Hai anh em bắt đầu tìm cách để phân biệt hai cô vợ. Họ quan sát kỹ từng chi tiết trên khuôn mặt, quần áo, và cách nói chuyện của hai cô vợ.

Sau một thời gian, hai anh em đã có thể phân biệt được hai cô vợ. Họ rất vui mừng vì đã có thể giải quyết được vấn đề này.

Một hôm, hai anh em đang đi làm đồng về. Khi về đến nhà, họ thấy hai cô vợ đang ngồi ở sân nhà.

A nói: "Em yêu, cơm của em nấu ngon quá."

Cô vợ của A nói: "Cảm ơn anh."

B nói: "Chị yêu, hôm nay em đi làm mệt quá. Chị massage cho em đi."

Cô vợ của B nói: "Em không phải là chị của anh."

B nói: "Em là vợ của anh A đúng không?"

Cô vợ của B nói: "Đúng vậy."

B nói: "Em đúng là vợ của anh. Anh xin lỗi vì đã từng nhận nhầm em."

Cô vợ của B nói: "Không sao đâu. Anh đã cố gắng rồi."

A cũng nói: "Em yêu, em là vợ của anh đúng không?"

Cô vợ của A nói: "Đúng vậy."

A nói: "Em đúng là vợ của anh. Anh yêu em."

Cô vợ của A nói: "Anh cũng yêu em."

Hai cô vợ rất vui vì hai anh em đã có thể phân biệt họ. Họ ôm chầm lấy hai anh em và nói: "Chúng em rất hạnh phúc vì các anh đã thay đổi."

Hai anh em cũng rất hạnh phúc vì đã có thể giải quyết được vấn đề này. Họ hứa sẽ yêu thương và trân trọng hai cô vợ của mình hơn nữa.

Và từ đó, hai anh em và hai cô vợ đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
 
Bà cháu

Ngày xưa, ở làng kia, có hai em bé ở với bà. Ba bà cháu rau cháo nuôi nhau, tuy vất vả nhưng cảnh nhà lúc nào cũng đầm ấm.
Một hôm, có cô tiên đi ngang qua cho một hạt đào và dặn : "Khi bà mất, gieo hạt đào này bên mộ, các cháu sẽ giàu sang, sung sướng."
Bà mất. Hai anh em đem hạt đào gieo bên mộ bà. Hạt đào vừa gieo xuống đã nảy mầm, ra lá, đơm hoa, kết bao nhiêu trái vàng, trái bạc.
Nhưng vàng bạc, châu báu không thay được tình thương ấm áp của bà. Nhớ bà, hai anh em càng ngày càng buồn bã.
Cô tiên lại hiện lên. Hai anh em òa khóc xin cô hóa phép cho bà sống lại. Cô tiên nói : “Nếu bà sống lại thì ba bà cháu sẽ cực khổ như xưa, các cháu có chịu không?” Hai anh em cùng nói : "Chúng cháu chỉ cần bà sống lại."
Cô tiên phất chiếc quạt màu nhiệm. Lâu đài, ruộng vườn phút chốc biến mất. Bà hiện ra móm mém, hiền từ, dang tay ôm hai đứa cháu hiếu thảo vào lòng.
cái truyện này ngày xưa t đọc trong sách cháu t, t hỏi ló thế đm giờ bà già rồi cứ bắt phải nuôi chúng nó, chúng có tiền mà không biết tự nuôi sống mình, cứ phải dựa vào bà mới chịu, thế là hiếu thảo chưa?
th ku đơ =))
 
Top