Sống trong 1 gia đình cách mạng lớn nhưng lụi tàn về kinh tế, thì sẽ thế nào?

các cụ lão thành thời xưa học theo Bác Hồ, liêm chính, tin tưởng tuyệt đối vào đảng nó ăn vào máu rồi. sau giai đoạn chiến tranh tư tưởng vẫn vậy. Mình cũng lên tự hào vì các cụ liêm chính thế để đóng góp cho đất nước giải phóng dân tộc. Tao có ông chú họ trc viện trưởng một viện của hv chính trị quốc gia. giảng viên cao cấp của trường giai đoan đầu những năm 2k. chúng mày biết các cốp to đi lên đều phải học qua đó hết. dạy, giúp đỡ, quen biết nhiều học trò. nhưng ông bôn sê víc, con cái học hành ra trường tự lo hết ông không đi xin xỏ cho ai.
 
Bình thường thôi
Mày đéo có năng lực thì có núi tiền cũng ăn hết
Cái các cụ để lại là gì?
- Tài sản ?
- Mạng lưới đệ tử ruột ?
- Quan trọng nhất : Trình độ, năng lực kiếm tiền giữ tiền, hay năng khiếu chính trị của con cháu đến đâu? Mới quyết định sự phát triển của cả gia tộc về lâu dài được
 
các cụ trước là lý tưởng cách mạng liêm khiết vô cùng. Ông anh của Bà Nội t là bộ trưởng bộ nội vụ đầu tiên sau giải phóng. Cực kỳ liêm khiết đéo ăn hối lộ gì, trước có thằng hối lộ tivi thời đó ông nhất quyết bắt trả lại. Con cái theo ngành bố ông cũng đéo buff cho cái gì tự thân hết. Giờ đàn con cũng chỉ trong ngành chức vụ cực bình thường. Được cấp biệt thự phố cổ Trần Hưng Đạo sau này ông trả lại cho nhà nước quyết k lấy.

Con cháu được nhờ thì tốt thì k sao. Công nhận quan chức giờ 1 người làm to cả họ được nhờ

Chắc bộ trưởng Trần Quốc Hoàn rồi? cu Trọng Hoàng cháu nội, thấy ông Minh Hải quay nhà bố mẹ Trọng Hoàng nhìn đơn sơn, giản dị thật,
 
Chắc mày phải tự hào về ông mày lắm. Vì ông để lại cho mày một tiểu sử gia đình khiến người khác phải kính trọng.
Repects+
 
Ông tao trước hàm thứ trưởng sau đấy về làm bí thư tỉnh ủy, cậu lính đánh dây sắt (đưa thư) cho ông tao giờ đã đến thiếu tướng rồi. Có hàm như vậy thì mà như bây giờ thì khủng như nào chắc tụi mày đều biết, kiểu ngon lành thì đến đời tao phải giàu mạnh vl tao làm công tử cmnr. Thế nhưng không, ông tao là thế hệ từ cách mạng đi lên, khi mà nhà nước của dân do dân vì dân thật sự ấy, bà tao kể ngày xưa ông có câu cửa miệng là "Dân sống thế nào thì mình thế". Ông nhất định bắt các chú tao vào Quảng Trị chiến đấu, theo tinh thần sống về thì rất mừng, còn chết vì tổ quốc cũng thì là niềm tự hào của gia đình. Các chú trở về đều làm giáo viên vì ông bảo không có năng lực cho làm quan chỉ có hại nước hại nhà. Nhà nước cấp nhà cấp đất không nhận, đề nghị chuyển cho các gia đình khác. Ông mất hồi tao rất nhỏ, đến đời tao là không còn tiền quyền quan hệ gì sất, các cô chú đều làm giáo viên công chức thông thường sống cuộc sống lao động bình thường như mọi người. Tao chỉ còn những câu chuyện hào hùng thời trước qua lời kể người lớn.

Nhìn một cách tích cực thì lịch sử như vậy là niềm tự hào gia đình, nhìn tiêu cực thì nói thô như quê tao là con cháu không được nhờ. Tao nghĩ đâu đó sẽ có thằng như tao, gia thế các đời trước rất xịn nhưng đến mình thì lụi tàn, chỉ có cách đi lên bằng thực lực. Chúng mày sẽ có cảm nghĩ gì?
Cán nộ ngày xưa nó thế, nhưng cái đẹp của ông mày là tình cảm của lính,của bạn bè.chứ bây giờ bạc lắm,về hưu nhiều khi lính nó gặp nó k thèm chào
 
Ông ngoại tao cũng làm đến chức trưởng ban tổ chức thành phố.
Ko to nhưng ko nhỏ.
Nhưng cụ đúng kiểu nhà cách mạng liêm chính( gần 60 năm tuổi Đảng), chả mấy tơ hào đồng nào của nhân dân.

Nên đến đời các cậu, dì tao thì bình thường thôi.
Ông nội tao thì làm trong đoàn xe 12 Phủ thủ tướng những năm 50-60. Bố tao hay kể thế nhưng hồi nhỏ tao ko để ý.
Vừa google thì thấy là đoàn xe lo đi lại, và chắc có kèm vệ sĩ của cụ Hồ và mấy ông tứ trụ vì lúc đó chiến sự ác liệt.

Nói chung cũng là người nhà nước. Ông làm ở La Thành đến khi về hưu những năm 80-90 j đó thì trở lại quê. Khi mất có 4 anh cảnh vệ to cao khiêng quan tài ra đồng.
Ông cũng ko nhờ quan hệ xin việc j cho con cháu cả.

Tao nghĩ thế mới chuẩn.
Chứ cơ hội, hay vơ vét hại dân, hại nước thì quá tệ.
 
Sửa lần cuối:
các cụ lão thành thời xưa học theo Bác Hồ, liêm chính, tin tưởng tuyệt đối vào đảng nó ăn vào máu rồi. sau giai đoạn chiến tranh tư tưởng vẫn vậy. Mình cũng lên tự hào vì các cụ liêm chính thế để đóng góp cho đất nước giải phóng dân tộc. Tao có ông chú họ trc viện trưởng một viện của hv chính trị quốc gia. giảng viên cao cấp của trường giai đoan đầu những năm 2k. chúng mày biết các cốp to đi lên đều phải học qua đó hết. dạy, giúp đỡ, quen biết nhiều học trò. nhưng ông bôn sê víc, con cái học hành ra trường tự lo hết ông không đi xin xỏ cho ai.
chú mày tên là Bích à :)
 
Tao không biết sao mà trong Nam thì khác nhỉ?
Ông cố tao làm đến thiếu tướng, khi mất có thư điếu chia buồn của Thủ tướng Khải.
Ông nội tao xã đội trưởng, khi chết thì éo có gì (1974)
Ông già tao cũng đội trưởng, ra quân làm phó ca phường, nghỉ làm công ty nhà nước, giờ ăn lương hưu..
Dì tao làm đến chủ tịch MTTQ quận, giờ hưu đang đi tu..
Tao làm công ty nước ngoài, chả ăn đồng nào từ nhà nước mà mỗi tháng phải đóng 31%, tính vào lương thương lượng rồi nhé (lương gross)
Chả có gì liên quan dính dáng đến tiền, đời sau càng ngày càng kém hơn đời trước..
Ngoài bắc thì tụi mày cứ con ông cháu cụ thì giàu, sướng vãi còn gì...
 
giống nhà tao, ông tao trc cũng chỉ bí thư huyện ủy thôi, nhưng con cháu cũng ko có ai đc xin vào làm trong cấp huyện hay xã cả, vì các cụ già tính bonsevic ko thực tế như bây giờ, đến lúc về hưu lại về quê ko lấy nhà. nhưng đấy là chuyện rất lâu rồi, ai nhờ về ông tao cũng kính trọng.
 
Ông tao trước hàm thứ trưởng sau đấy về làm bí thư tỉnh ủy, cậu lính đánh dây sắt (đưa thư) cho ông tao giờ đã đến thiếu tướng rồi. Có hàm như vậy thì mà như bây giờ thì khủng như nào chắc tụi mày đều biết, kiểu ngon lành thì đến đời tao phải giàu mạnh vl tao làm công tử cmnr. Thế nhưng không, ông tao là thế hệ từ cách mạng đi lên, khi mà nhà nước của dân do dân vì dân thật sự ấy, bà tao kể ngày xưa ông có câu cửa miệng là "Dân sống thế nào thì mình thế". Ông nhất định bắt các chú tao vào Quảng Trị chiến đấu, theo tinh thần sống về thì rất mừng, còn chết vì tổ quốc cũng thì là niềm tự hào của gia đình. Các chú trở về đều làm giáo viên vì ông bảo không có năng lực cho làm quan chỉ có hại nước hại nhà. Nhà nước cấp nhà cấp đất không nhận, đề nghị chuyển cho các gia đình khác. Ông mất hồi tao rất nhỏ, đến đời tao là không còn tiền quyền quan hệ gì sất, các cô chú đều làm giáo viên công chức thông thường sống cuộc sống lao động bình thường như mọi người. Tao chỉ còn những câu chuyện hào hùng thời trước qua lời kể người lớn.

Nhìn một cách tích cực thì lịch sử như vậy là niềm tự hào gia đình, nhìn tiêu cực thì nói thô như quê tao là con cháu không được nhờ. Tao nghĩ đâu đó sẽ có thằng như tao, gia thế các đời trước rất xịn nhưng đến mình thì lụi tàn, chỉ có cách đi lên bằng thực lực. Chúng mày sẽ có cảm nghĩ gì?
Mày dùng từ " lụi tàn " có chuẩn không vậy ? Tao thấy mày vẫn chịch PGA và nuôi vài em babby đều đều mà.....Thu nhập của mày nhẹ nhàng chắc được 9 con số nhỉ ?
 
Sơ qua tiểu sử gia đình tao:
+1 ông bác là giáo sư ở đại học giao thông vận tải
+ 1 ông là thiếu tướng, chính ủy bên học viện hậu cần, mới nghỉ hưu.
+ Bác bên mẹ là Chủ tịch tp ở 1 tỉnh miền bắc.
+ 1 bác rể là đại tá bên lục quân 2 đã về hưu.
+1 ông làm hàm tá bên tổng cục cảnh vệ.
Mà tao hiện đang làm 1 thắng sales lương 3 cọc 3 đồng.
Các ông mày , bác mày hay các ông rể v.v.. nhà mày là đầy tớ của dân mà . Mày thử hỏi các vị đấy đã làm tốt việc làm đầy tớ cho dân chưa ? Có xứng đáng với chức sắc - danh xưng chưa ? Còn mày không có tài mà mày có đức thì mày làm Sales lương vậy là đúng và đáng tự hào !
 
Ông tao trước hàm thứ trưởng sau đấy về làm bí thư tỉnh ủy, cậu lính đánh dây sắt (đưa thư) cho ông tao giờ đã đến thiếu tướng rồi. Có hàm như vậy thì mà như bây giờ thì khủng như nào chắc tụi mày đều biết, kiểu ngon lành thì đến đời tao phải giàu mạnh vl tao làm công tử cmnr. Thế nhưng không, ông tao là thế hệ từ cách mạng đi lên, khi mà nhà nước của dân do dân vì dân thật sự ấy, bà tao kể ngày xưa ông có câu cửa miệng là "Dân sống thế nào thì mình thế". Ông nhất định bắt các chú tao vào Quảng Trị chiến đấu, theo tinh thần sống về thì rất mừng, còn chết vì tổ quốc cũng thì là niềm tự hào của gia đình. Các chú trở về đều làm giáo viên vì ông bảo không có năng lực cho làm quan chỉ có hại nước hại nhà. Nhà nước cấp nhà cấp đất không nhận, đề nghị chuyển cho các gia đình khác. Ông mất hồi tao rất nhỏ, đến đời tao là không còn tiền quyền quan hệ gì sất, các cô chú đều làm giáo viên công chức thông thường sống cuộc sống lao động bình thường như mọi người. Tao chỉ còn những câu chuyện hào hùng thời trước qua lời kể người lớn.

Nhìn một cách tích cực thì lịch sử như vậy là niềm tự hào gia đình, nhìn tiêu cực thì nói thô như quê tao là con cháu không được nhờ. Tao nghĩ đâu đó sẽ có thằng như tao, gia thế các đời trước rất xịn nhưng đến mình thì lụi tàn, chỉ có cách đi lên bằng thực lực. Chúng mày sẽ có cảm nghĩ gì?
Ah tao cũng như mài thôi , kkkk k nhờ vả dc cl gỉ đâu mặc dù giờ đầy họ hàng bên bộ ngoại giao nhưng tao cũng đéo cần , ăn chơi bay bủng du lịch cho sướng hơi đéo đâu mà làm nhà nước gò bó lém
 
Đồng cảnh với búc xúc của tml, đơn giản vì thấy ngoài xh nhiều thằng cocc hay dựa hơi họ hàng nên cs chanh xả vlin ( ít ra cũng thu nhập cao và ổn định, tất nhiên chúng nó cũng phải có ít chất xám ). Như t có 2 thằng bạn. 1 thằng chỉ là hàng xóm của ông tướng tổng cục 2 thôi, nhà nó cũng khá thân, học hành vớ va vớ vẩn ra trường ông dí vào đơn vị kinh tế BQP, giờ lương vài chục mà quân hàm sĩ quân khệnh vl. 1 thằng có bố làm cảnh vệ trong khu nhà công vụ của Bộ TM hay Cục Hậu Cần gì đấy, xin học Tổng cục Hậu Cần xong giờ 33t đã trưởng ban Tài Chính Binh Đoàn...rồi, lương đéo quan tâm, chủ yếu là kiếm thêm từ quỹ của cơ quan.
 
Đồng cảnh với búc xúc của tml, đơn giản vì thấy ngoài xh nhiều thằng cocc hay dựa hơi họ hàng nên cs chanh xả vlin ( ít ra cũng thu nhập cao và ổn định, tất nhiên chúng nó cũng phải có ít chất xám ). Như t có 2 thằng bạn. 1 thằng chỉ là hàng xóm của ông tướng tổng cục 2 thôi, nhà nó cũng khá thân, học hành vớ va vớ vẩn ra trường ông dí vào đơn vị kinh tế BQP, giờ lương vài chục mà quân hàm sĩ quân khệnh vl. 1 thằng có bố làm cảnh vệ trong khu nhà công vụ của Bộ TM hay Cục Hậu Cần gì đấy, xin học Tổng cục Hậu Cần xong giờ 33t đã trưởng ban Tài Chính Binh Đoàn...rồi, lương đéo quan tâm, chủ yếu là kiếm thêm từ quỹ của cơ quan.
Mày bức xúc vì ko có ông hay bố làm nhà nước, để nhét mày vào đó đục khoét à tml?

Đúng câu dân thì gian mà quan thì tham.
 
Cuộc sống thì tự thân vận động là chính, cha mẹ họ hàng được nhờ gì thì tốt cái đó, còn không thì tự thân hết đi. Nếu mà để lâm vào nghèo khó chật vật thì nên trách bản thân mình trước, chứ ai đi trách móc thân sinh ông bà họ hàng.
Nếu bản thân mình biết gắng thì giàu có thể khó nhưng khá thì sẽ được đó mày
Lâu lắm mới thấy 1 comy ko liên quan đến L
 
Mày dùng từ " lụi tàn " có chuẩn không vậy ? Tao thấy mày vẫn chịch PGA và nuôi vài em babby đều đều mà.....Thu nhập của mày nhẹ nhàng chắc được 9 con số nhỉ ?

Tao dùng từ lụi tàn vì đéo nghĩ ra từ khác, cũng dễ gây hiểu nhầm thật. Tao thu nhập đủ ăn tiêu chơi bời, vẫn vui trẻ khỏe, kể ra để thỉnh thoảng chẹp miệng một cái, còn phần nhiều là tự hào và cũng cảm giác ngày xưa quan chức khác hẳn bây giờ
 
Quan trọng là làm được việc, vì nước vì dân, ai chẳng phải ăn. Thằng nào giỏi hẳn thì đéo cần gia đình xin xỏ, cứ thế mà tiến, loại một người đắc đạo gà chó thành tiên đéo thèm chấp.
 
Kể chuyện một tí.

Bà tao 10 năm nay không ra ngoài đường vì yếu, bà giờ sống nhiều trong kỷ niệm xưa cũ nên tao nghe kể cũng nhiều. Bà tao ngày xưa lên chiến khu Việt Bắc cùng Bác, là dạng hotgirl thủ đô :)), bà tao khá thân với bà Trần Thị Lý (cái cầu ở Đà Nẵng ấy) và có đợt sang Trung Quốc khám bệnh cùng. Bà bảo hồi ấy trong những người theo đuổi bà ông tao là kém nhất, hàm có vậy, nhưng hồi đó người ta không để ý nhiều, với cả thứ trưởng bộ trưởng cũng quần thủng đít nên coi như nhau cả.

Ông tao là dân trường Bưởi cũ, đây là nơi đào tạo rất nhiều lãnh đạo, tướng tá 2 phe. Nhiều năm sau khi ông tao mất, có những ông từ Pháp hoặc Mĩ bay về, chỉ để thắp nén hương cho ông tao rồi đi. Bà bảo việc về thế này đi lại phức tạp không cần đâu thì có ông trước là tướng bên CH có bảo là "Chúng tôi học chung, lớn lên đi theo con đường khác nhau đôi khi trở thành đối thủ sống chết 2 đầu chiến tuyến, nhưng trước đó, tôi và anh là 2 người bạn, bây giờ chúng tôi vẫn là những người bạn". Nghe hào hùng vl nhở
 
T công nhận, có thể ông ngoại t cùng thời với ông m.
Ông t cũng qua nhiều chức vụ ( thời đấy cách gọi khác, t còn bé nghe kể lại nên ko nhớ hết được) nhưng cũng tương đương với bộ trưởng bây giờ. Thời đó ông t có lái xe riêng, được cấp điện thoại tại nhà riêng khi cả đất nước rất ít nhà có điện thoại ( tất nhiên là điện thoại có định, và quay số bằng cái đĩa quay tròn tròn). Ông sau khi mất thì được an táng tại nghĩa trang mai dịch với nghi thức nhà nước. Sau này cũng được đặt tên đường ở Quảng Trị....
Tuy nhiên về tư tưởng thì đúng như chủ thớt đã nêu. Ông được cấp thêm nhà (cho lái xe) nhưng cũng không nhận, các con cháu thì sau này cũng tự thân vận động hết, các con ông thì chủ yếu làm giáo viên, hoặc công chức bình thường. Nhà mặt phố sau này khá sầm uất rất nhiều người hỏi thuê làm cửa hàng nhưng không cần, cứ tàng tàng mà sống, chứ chỉ cần cho người ta để cái tủ kính trước cửa nhà 1 năm cũng để ra được 1 khoản......
Còn nhiều chuyện nữa nói chung là đồng cảm với những thằng như chủ thớt

Ừ ông tao cũng đặt tên 1 con đường khá to. Thằng ku em họ tao đi làm ở cái công ty trên đường đấy, hồi mới làm nó than thở là bước vào đường mang tên ông vừa tự hào vừa xấu hổ :)))
 
Quan trọng là làm được việc, vì nước vì dân, ai chẳng phải ăn. Thằng nào giỏi hẳn thì đéo cần gia đình xin xỏ, cứ thế mà tiến, loại một người đắc đạo gà chó thành tiên đéo thèm chấp.

Mày nói tao nửa đồng ý nửa không. Giỏi hẳn thì đúng là ko cần nhờ gia đình lắm. Tao không dám nhận là giỏi nhưng vị trí tao đi lên thực lực bản thân tao. Nhưng mày nỗ lực bằng trời cũng không bằng mày sinh ra làm con thủ tướng, tao ví dụ thế. Có đúng không
 
Ông tao làm vụ phó vụ tổ chức cán bộ bộ ***, giám đốc tổng công ty *** VN nhưng về cũng có gì đâu. Đi ăn cưới mà mừng nhỏ hơn 5 lít là dân làng chửi ki bo =))
 
Top