Những thằng ko có bố hoặc bố mất sớm suy nghĩ ntn

Mô Phật. Trong cái rủi lại có cái đen. Họa vô đơn chí. Tức là họa đến thì nó đến liên tiếp chứ ko đến 1 lần.
Thưa Đức Phật tại sao những người nghèo khó càng bị cuộc đời hành hạ thậm tệ còn những người giàu sang thì cuộc sống chỉ có tốt lên. Không lẽ những gì ngài dạy không tham vật chất lại mạt pháp rồi sao
 
Thưa Đức Phật tại sao những người nghèo khó càng bị cuộc đời hành hạ thậm tệ còn những người giàu sang thì cuộc sống chỉ có tốt lên. Không lẽ những gì ngài dạy không tham vật chất lại mạt pháp rồi sao
Mô Phật. Tôi ko phải Phật.

Người Giàu vs Người Nghèo đâu có liên quan j đến đạo Phật đâu? Chúng sanh bình đẳng như nhau.

Như thì chủ nói, Nghèo thì nên nghèo về vật chất thôi. Đừng để nghèo cả về tinh thần. Tôi tin chắc rằng nếu 1 người nghèo mà có tinh thần lạc quan, luôn cố gắng, nỗ lực... thì sẽ xua đuổi vận đen, thu hút may mắn. Rồi những thứ tốt đẹp sẽ dần đến với người đó. MÔ phật.
 
Như thế đéo nào đc. Thực tế hiện nay tỷ lệ những thằng đéo có bố % toang nhiều hơn. Vì mẹ ko dạy nổi con
Mày nói đúng .
Tao già đầu rồi mới mồ côi bố mà nhiều khi thấy cũng trống trải lắm . Kiểu xưa gặp chuyện j còn hỏi ý kiến ông già , tự dưng từ ngày mất bố tao hết động lực kiếm tiền . Lắm lúc nghĩ sau này bà già mất đi , con cái lớn . Lúc ý mình đi cũng được .

Đúng là mất bố hồi bé đúng là thiệt thòi lớn nhất cho trẻ nhỏ . Đứa nào còn đủ bố mẹ là phúc phần lớn lắm đó , lắm lúc nhìn di ảnh bố tao cũng muốn nói con yêu bố mà đéo hiểu tại sao lúc bố còn sống tao ko dám nói . Đứa nào còn bố nên yêu thương bố nhiều đi .

Thằng bạn tao tên Thông quê Hà Tĩnh , nó mất bố từ năm 3 tuổi mà thế đéo nào bà Hoa mẹ nó . Nuôi cả 2 anh em nó học đại học trên này , lên HN làm ăn từ khi nó học lớp 7 , năm 2006 còn mua đất ở Từ Liêm xây nhà , giờ 2 anh em thành đạt vl . Con em lấy chồng mới mua Merc hơn 2 tỉ , thằng anh mới nợ ngân hàng 3 tỉ .

1 mình nuôi 2 đứa con nên người giỏi vl .
 
Bố tao mất khi tao 31 tuổi, đúng cái thời điểm tao bắt đầu đủ điều kiện để báo hiếu Bố tao 1 cách trọn vẹn cả tình cảm và kinh tế. Tao tự nhiên trở thành trụ cột gia đình nuôi mẹ , em trai, vợ tao và 2 đứa con. Chuyện chẳng có gì mỗi khi bản thân gặp áp lực hay khó khăn trong cuộc sống. Lúc đó sao thèm cái cảm giác có bố để có thể nghe lời khuyên của Bố, đúng kiểu ngày bé bị bắt nạt có thể chạy về mách Bố mà nay mình phải tự chịu đựng, tự đưa ra quyết định. Khi ở vị trí vậy mới hiểu khi Bố là trụ cột gia đình Bố đã phải vất vả ntn...
 
Mày nói đúng .
Tao già đầu rồi mới mồ côi bố mà nhiều khi thấy cũng trống trải lắm . Kiểu xưa gặp chuyện j còn hỏi ý kiến ông già , tự dưng từ ngày mất bố tao hết động lực kiếm tiền . Lắm lúc nghĩ sau này bà già mất đi , con cái lớn . Lúc ý mình đi cũng được .

Đúng là mất bố hồi bé đúng là thiệt thòi lớn nhất cho trẻ nhỏ . Đứa nào còn đủ bố mẹ là phúc phần lớn lắm đó , lắm lúc nhìn di ảnh bố tao cũng muốn nói con yêu bố mà đéo hiểu tại sao lúc bố còn sống tao ko dám nói . Đứa nào còn bố nên yêu thương bố nhiều đi .

Thằng bạn tao tên Thông quê Hà Tĩnh , nó mất bố từ năm 3 tuổi mà thế đéo nào bà Hoa mẹ nó . Nuôi cả 2 anh em nó học đại học trên này , lên HN làm ăn từ khi nó học lớp 7 , năm 2006 còn mua đất ở Từ Liêm xây nhà , giờ 2 anh em thành đạt vl . Con em lấy chồng mới mua Merc hơn 2 tỉ , thằng anh mới nợ ngân hàng 3 tỉ .

1 mình nuôi 2 đứa con nên người giỏi vl .
Ngày xưa và trong tầm suy nghĩ của tao thì những đứa thiệt thòi đéo có bố, gia đình hoàn cảnh thì nó sẽ nỗ lực, cố gắng, thương mẹ nó, báo hiếu mẹ nó... như câu chuyện mày kể.

Nhưng thực tế hiện nay thì có cái cứt. Ko có bố nó thường mất dạy, mẹ nó đéo dạy đc. 1 mình mẹ ko thể lo cho nó đầy đủ (Cả về vật chất + sự dạy dỗ về mặt tinh thần, nhận thức, cách sống.... blalala được). Nên đa số là ăn chơi, đua đòi, hoặc an phận đéo phát triển được.

Ngay cả nhà còn bố mà đi làm ăn xa, đi xkld... người ta còn phải gọi về dạy con nữa là .
 
Ngày xưa và trong tầm suy nghĩ của tao thì những đứa thiệt thòi đéo có bố, gia đình hoàn cảnh thì nó sẽ nỗ lực, cố gắng, thương mẹ nó, báo hiếu mẹ nó... như câu chuyện mày kể.

Nhưng thực tế hiện nay thì có cái cứt. Ko có bố nó thường mất dạy, mẹ nó đéo dạy đc. 1 mình mẹ ko thể lo cho nó đầy đủ (Cả về vật chất + sự dạy dỗ về mặt tinh thần, nhận thức, cách sống.... blalala được). Nên đa số là ăn chơi, đua đòi, hoặc an phận đéo phát triển được.

Ngay cả nhà còn bố mà đi làm ăn xa, đi xkld... người ta còn phải gọi về dạy con nữa là .
Đmn 2h rồi đi ngủ mẹ mày đi , lướt xàm ít thôi , lại sóc lọ thủ dâm à .
 
Ngày xưa và trong tầm suy nghĩ của tao thì những đứa thiệt thòi đéo có bố, gia đình hoàn cảnh thì nó sẽ nỗ lực, cố gắng, thương mẹ nó, báo hiếu mẹ nó... như câu chuyện mày kể.

Nhưng thực tế hiện nay thì có cái cứt. Ko có bố nó thường mất dạy, mẹ nó đéo dạy đc. 1 mình mẹ ko thể lo cho nó đầy đủ (Cả về vật chất + sự dạy dỗ về mặt tinh thần, nhận thức, cách sống.... blalala được). Nên đa số là ăn chơi, đua đòi, hoặc an phận đéo phát triển được.

Ngay cả nhà còn bố mà đi làm ăn xa, đi xkld... người ta còn phải gọi về dạy con nữa là .
An phận thì sao vậy con đĩ lồn? Ngáo hả?
 
Đó năm lớp 8, ba tao cho tao đi bốc vác chung với mấy ông già kia, trong nhóm có 4 người thôi, tao nhỏ nhất, đến khứa kia sinh năm 94, ít nói và lầm lì, hơi bị dữ, nói chuyện hay chửi lắm. Có lần duy nhất tao ngồi hỏi linh tinh về đời tư khứa, khứa có kiểu đéo thích nhưng mà rồi cũng nghẹn lại kể "Nhà nghèo, ông già bị người ta tông chết năm tao 12 tuổi, bà già thì buồn quá 2 năm sau cũng chết luôn, 16 tuổi tao bỏ lên SG chung với thằng anh, thằng anh đi làm hồ về bị người ta tông chết, nó chưa có vợ con gì. Nhà còn bà ngoại với bà dì không có chồng con, tao giờ cũng mồ côi y chang ba tao hồi trước". Khứa rất siêng, siêng hơn cả tao, dù nghèo chứ thấy khứa còn lâu lâu còn gom ve chai bán để cho người nghèo hơn nữa. Chửi bậy nhiều nhưng đi làm có tiền gửi về cho bà với dì, tao với mấy ông kia cũng may mắn hơn nên làm có tiền là hay trích ra người năm ba chục đưa cho khứa lắm. Sau này khi tao học lớp 11 thì lần đó khứa có gọi hẹn gặp ba tao lúc tối tâm sự do bị thất tình gì đó! Hẹn ba tao ra tới nơi thì thấy khứa đã cứa đứt cổ tay từ đời nào, ba tao tức tốc đem lên bv, tao với mấy 2 già kia cũng có lên thăm. Nằm được 2-3 ngày, khứa đéo có tiền trả viện phí, nên ba tao trả, rồi xuất viện về khứa bỏ đi biệt tích luôn, khứa yêu 1 cô giáo nhưng mà nghèo + mồ côi cha mẹ, chữ nghĩa không biết nên nhà nhỏ đó phản đối! Ba tao hay ai liên lạc cũng không được. Bẵng cho tới khi tao học năm lớp 12 (tới năm tao lớp 10 là khứa tự tử rồi bỏ đi đâu đó 1 thời gian) vô tình không biết như thế nào đó, 1 trong 2 ông già kia có báo cho ba tao với tao đi đám ma khứa sn 94 đó ở dưới quê khứa cơ, khứa nhức đầu nhưng không đi khám, tới chừng không thấy đường với xỉu đem đi bệnh viện thì lòi ra bị u não giai đoạn cuối, nhưng rồi đúng là kiên cường, không trị gì hết, xin bà dì với bà ngoại cho nằm ở nhà tới lúc chết! Khứa vẫn giữ sdt của ba tao với tao và 2 ông già, nhưng khứa thân nhất với 1 ông kia, với không dám nhìn mặt ba tao, do ba tao nhận vô làm! Khứa có dặn người nhà gọi để xin tao với ba tao và 2 ông kia tới thắp cho cây nhang! Sau đó thì ba tao cũng có cho 1 số tiền không nhỏ, cũng không lớn, 2 năm trước đợt dịch, tao có gọi cho bà dì thì bà ngoại khứa cuối cùng cũng chết đợt Covid, bà dì thì cũng bỏ nhà lên BD làm rồi. Đó là lúc tao thay đổi mọi nhân sinh quan về cuộc đời này!
Nhà thằng này nó cứ thê thảm nghiệp thế đéo nào ấy, hết xe tông rồi bệnh chết hết cả nhà. Rồi trai chết hết còn mỗi bà dì thì mất giống Cmnr
 
Đẻ thằng cu, yêu thương, nuôi dạy nó mới biết ngày bé mình thiệt thòi. Chứ trước đó đéo thấy có vấn đề gì lắm. Mọi thứ ổn. Có lẽ do tao may mắn.
 
mẹ tao mất năm 14 tuổi, bố tao mất năm 18 tuổi, giờ tao đã 30 tuổi. Thời gian trôi nhanh thật, không có bố mẹ khó sống lắm chúng mày, kể cả có cố gắng đi bao nhiêu nữa thì khi thất bại mình không có đường để lui về, cũng không có chỗ tựa luôn
 
Riêng tao sao tao không buồn gì cả vì có ổng thêm gánh nặng gia đình , trước giờ ổng đối với mẹ con tao không một chút trách nhiệm hay tình thương
 
T có ba nhưng t chưa bao giờ được chỉ dạy hay nhận lời khuyên từ ông cả vì ba t 50t nhưng suy nghĩ bốc đồng và nông cạn như cậu thiếu niên, chắc có lẽ ba t được bảo bọc từ bé, lớn lên thì vợ nuôi cả đời đéo bao giờ đi làm thuê, chỉ ở nhà bán đất ăn nên cuộc đời chỉ xoay quanh mấy th bạn loser của ổng , sáng đi cf chiều làm việc nhà rồi ngủ.
Mọi thứ t học được t đều phải tự trải nghiệm, lao ra đời như con thiêu thân thử và sai , nhiều khi t ước có người cha cho t lời khuyên, dẫn lối cho t nhưng không, mỗi lần t làm sai t phải tự trả giá, từ nhỏ đi học bị bắt nạt ba mẹ t cũng chẳng biết, t chưa bao giờ tâm sự chuyện buồn với gia đình, t đạt thành công gì cũng đéo khoe, cứ im ỉm mà sống, sinh nhật t cũng mua bánh kem rồi tự thổi nến một mình , mọi thứ t học cuộc đời đầy t, t là một thằng bụi đời từ năm 14t , cuộc đời chà đạp t nhưng t vẫn sống , sống vui sống khoẻ
 
T có ba nhưng t chưa bao giờ được chỉ dạy hay nhận lời khuyên từ ông cả vì ba t 50t nhưng suy nghĩ bốc đồng và nông cạn như cậu thiếu niên, chắc có lẽ ba t được bảo bọc từ bé, lớn lên thì vợ nuôi cả đời đéo bao giờ đi làm thuê, chỉ ở nhà bán đất ăn nên cuộc đời chỉ xoay quanh mấy th bạn loser của ổng , sáng đi cf chiều làm việc nhà rồi ngủ.
Mọi thứ t học được t đều phải tự trải nghiệm, lao ra đời như con thiêu thân thử và sai , nhiều khi t ước có người cha cho t lời khuyên, dẫn lối cho t nhưng không, mỗi lần t làm sai t phải tự trả giá, từ nhỏ đi học bị bắt nạt ba mẹ t cũng chẳng biết, t chưa bao giờ tâm sự chuyện buồn với gia đình, t đạt thành công gì cũng đéo khoe, cứ im ỉm mà sống, sinh nhật t cũng mua bánh kem rồi tự thổi nến một mình , mọi thứ t học cuộc đời đầy t, t là một thằng bụi đời từ năm 14t , cuộc đời chà đạp t nhưng t vẫn sống , sống vui sống khoẻ
Mô Phật. Gương có gương sáng, gương tối. Bố mày ko tốt thì sẽ là cái Gương Tối cho mày nhìn vào để rút kinh nghiệm. Mày vẫn may là còn có Bố hơn những thằng đéo có Bố. Dù thế nào thì mày có ngày hôm nay là cũng hốc cơm của ông ấy.
 
Mẹ mày sẽ sớm bị 1 ông khác đụ . Lúc đó nó chửi đụ mẹ mày thì cũng phải nghe o cải được
 
Top