Cuộc đời và số phận để trở thành đặc vụ (bị bắt sang Nga).

Đoàng, Đoàng, tiếng súng xé tan màn đêm tĩnh lặng, em nằm trong tay tôi, đẫm máu, tay tôi vẫn còn cầm khẩu súng đã bắn người tôi yêu nhất, người cho tôi cái ngàn vàng, người cho tôi tình yêu thơ dại, người mà nguyện chờ tao từng ấy năm xa xứ. Nước mắt tao rơi, hét lên 1 tiếng lớn, 1 tiếng hét để thể hiện rõ sự đau khổ, sự bất lực của mình, còn gì đau hơn khi ra tay bắn người mình yêu.2 viên đạn oan nghiệt ở trong cơ thể em, giá như tao bị bắn thì cái cảm giác đau đớn này sẽ không tồn tại, tao bế em lên đi ra ngoài, tao như 1 người mất trí, tao hận cuộc đời tao, hận chính người bác ruột của tao, hận cả ba của em, hận thứ tình yêu mà tao tìm lại được sau rất nhiều năm xa cách. Giật mình tình dậy, giấc mơ khốn khiếp ám ảnh tao quá lâu rồi……
Nước Nga tiền chuyện
Tao sinh ra và lớn lên ở thủ đô nên cái mác trai thủ đô đi theo tao cho tới khi tao được 19 tuổi vào đại học được 1 năm sau khi cuộc đời tao phải đi vào miền tây và sống với lão họ hàng mà tao không hề biết ở miền trong, gọi là bác. Bọn mày đừng hỏi vì sao vì đó là cả 1 câu chuyện dài. Sống ở Bình Định cũng vui, tao được học võ và dạy những kỹ năng sống trong rừng và trên núi. Cuộc sống lúc đầu rất vất vả và phải mất đến 3 tháng tao mới có thể hoà nhập với nó dù đm tao đói vl nhưng đéo thể nào đi săn bắt với con trai của bác, hơn tuổi tao vài tháng nhưng nhìn nó đô con, rắn rỏi so với thằng thư sinh như tao. Ở trong rừng 4 tháng, nhìn tao đen và bẩn, bố mẹ tao mà nhìn thấy tao còn lè lưỡi huống chi đến gái vậy mà tao lại được mấy ẻm dưới xuôi để ý lắm. Có bữa tao mang thịt chồn núi xuông đổi thì có 1 em da trắng, mặt trái xoan, phải nói là rất được nếu so sánh với mấy ẻm đi cùng. Em mặc quần áo học sinh đi xe đạp ra bán hàng với mẹ. Mẹ ẻm rất quý tao vì tao cao ráo, nhìn cũng hiền lành và đặc biệt là rất ngoan.
Dò hỏi thì biết em vẫn học lớp 12 dưới phố và tao vẫn ở trên núi sống như người rừng, 6 tháng trôi qua dường như đã làm tao dạn dày sương gió, khác hẳn với vẻ thư sinh trai thủ đô. Mặt đen, tóc khá dài nhưng do gội đầu thường xuyên ở ven sông dù đéo có lifeboy hay rejoice nhưng nói chung đéo tệ, cũng đéo có gương mà soi, chỉ biết được mình như nào khi xuống phố. Dù biến cố này làm tao phải chấp nhận cuộc sống như người rừng nhưng tao không bị bỏ rơi, tao vẫn nhận được tiền từ ba mẹ, dù không nhiều, mà kể cả nhiều cũng đéo biết làm gì, chỉ biết phải lên núi trốn thôi. Chán vl nhưng biết làm thế đéo nào được.
Quay lại vụ xuống phố, có tiền trợ cấp + việc bán thịt thú và đéo chi tiêu cho ăn chơi thì tao cũng dành được khoản kha khá. Mua những vật phẩm cần thiết cho bản thân,quần áo, kem dánh răng, dầu gội, và băng để vệ sinh vết thương khi đi qua bụi gai. Cứ cuối tuần là tao xuống phố để đưa thịt và cá cho các quán ăn và các cô bán ở chợ. Có tiền là lại đi mua giấy, à mà đéo cần giấy vì tay để làm đéo gì. Thanh niên 20 tuổi, dù được đánh giá là đào hoa, đẹp trai nhưng mùi gái thì chưa có, vài cuộc tình nhi đồng đéo ăn thua thời còn đi học. Thế nên thấy gái thì nghiễm nhiên tao thích rồi nhưng biết hoàn cảnh của mình nên tao cũng đéo dám ham. Con gái cô bán thịt, con gái bà chủ tạp hoá đều là gái đẹp, ăn đứt mấy con hot girl mặt đầy phấn trên mạng + với việc hoạt động nhiều nên cơ thể nở nang rắn chắc lắm, mông cứ nói là cuồn cuộn dù mặc quần thun. Mấy ẻm xem chừng cũng thích nhìn thấy tao mang thịt xuống + việc dọng trai bắc khiến mấy em dưới xuôi, (nói dưới xuôi chứ cũng phố lớn lắm) thích lắm. Lúc nào tao xuống cũng thích đi cùng tao và nghe tao kể chuyện.
 
Sauk hi chuyên án kết thúc, mọi người đều về nghỉ và có 1 bữa tiệc ăn mừng, mọi người đều được dẫn bạn gái/ trai của mình tới dự tiệc. Tất nhiên tao gọi cho em VY rồi, quả không phụ lòng tao, em xinh nhất bữa tiệc, mặc đầm đỏ, xinh xắn và đáng yêu. . Em vy đang đứng ở đằng xa, tao đang uống chúc mừng với team tao là chim ưng và 1 vài anh em nữa. Em Ngân thì ở tổ khác nên không chạm mặt nhau nhiều, tuy nhiên có đôi lúc tao thấy em liếc tao và em Vy, đôi mắt sắc lẻm có chút hận thù nên giác quan thứ 6 của tao nháy kinh khủng khiếp, quay sang nhìn Ngân, ẻm quay mặt đi và tiếp tục uống. Rồi sau đó, khi tất cả mọi người đều đang trong men, tao không say nhưng cũng vài ba chén, bất ngờ có tiếng hét lên, là nhân viên phục vụ thuê trong bữa tiệc. Có 2 người cầm súng đang chạy vào nhà hàng, đang chạy lên cầu thang.

Cả bọn liền lập tức đứng dậy tìm chỗ nấp vội, may mà có 2 cái cái cột. Tất cả mọi người chạy toán loạn, ở những trận chiến như này thì không có chuyện đe doạ hay nói năng gì cả, bắn loạn xạ không cần quan tâm ai hết. Tất nhiên đều là dân trong nghề nên anh em rút súng bắn trả ngay, cuộc đấu súng khá cân não khi thanh niên phía sau cầm súng máy bắn rất ác liệt, mọi người đều nấp đằng trong tường và 1 đội thì ở ngoài hành lang.
Các tấm màn bị bắn tung toé hết cả lên, tiếng súng nghe rất chói tai khiến ai cũng sợ. Tao nhìn qua thì thấy em Vy đã nấp vào góc bên phải của tao, nấp sau cái bàn lớn, đang che tai lại, khá an toàn. Tao thấy vậy, lao ra bắn trả, lão Thành và thằng kia liền nấp sau tường và túm tóc em nhân viên làm con tin, tao lao ra chỗ em VY, bất chợt lão Thành quay lại bắn vô chỗ tao, bắn vội nhưng viên đạn vẫn sượt qua vai tao nhưng tao ra được chỗ em VY an toàn, bên kia vẫn bị cô lập bởi súng máy bắn khá rát. Vy thấy tao bị thương, hốt hoảng, em cuống quýt hết cả lên, tao cố gắng trấn tĩnh em thì em nhìn thấy ba em cầm súng bắn, em hét lớn
“ ba ơi dừng lại”
, tiếng hét của em có lẽ làm lão Thành bất ngờ, dừng bắn, không khí im lặng xuất hiện, không ai nói gì. Sau đó thì em đứng dậy, tao cũng đứng dậy, 1 tay buông xoã, 1 tay giữ em lại. Lão Thành chắc sợ bắn trúng con gái nên ra lệnh dừng tay.
Lão còn nói
“ con gái ra đây với ba”
sau đó dơ súng lên thái dương con tin , em Vy hoảng hốt, lão Thành lại càng nói thêm
“ con chọn ba hay thằng đó”
Em nước mắt đi ra chỗ lão Thành, bỏ mặc tao 1 mình ở đó, tao ngồi xuống, có lẽ mất máu nhiều quá làm tao hơi mệt, em quay lại định về với tao thì bị thằng cầm súng máy giữ lại và đưa đi, tao chú ý là nó bắn rất nhiều về khu bọn tao ngồi, mặc dù bên phía em Ngân cũng bắn trả nhưng hắn không bắn về phía đó, chỉ có lão Thành bắn thôi. Lão Thành giật con bé nhân viên lại rồi đẩy về phía bọn tao che đạn, sau đó lão cùng thằng thanh niên rút rất nhanh với em VY. Tao bật dậy đuổi theo nhưng chim ưng ra hiệu dừng lại, em Ngân cũng ra đỡ tao và cản tao lại, sau đó chim ưng cùng vài anh em trong tổ của tao cũng đi ra và truy tìm lão THành.

Tao được đưa vào viện,vết thương không sâu, chỉ là đạn sượt qua, những vẫn mất khá nhiều máu nên tao bị choáng 1 lúc, tỉnh dậy thì thấy em Ngân đang ngồi ngục đầu bên cạnh, tao hơi cựa quậy thì em tỉnh giấc. hoảng hốt rồi hỏi thăm tao dồn dập, tao từ tốn trả lời, 1 lúc sau khi cả 2 bình tĩnh, em đang gọt táo thì tao bất chợt hỏi “ thằng bắn súng máy là chồng em hả”, em khẽ giật mình, dừng gọt táo nhưng chỉ 1 thoáng chốc, em gọt tiếp và nói “ sao anh lại hỏii vậy”, tao nói “hắn bắn về phía anh rất nhiều, tuy nhiên về phía em thì lại không”, em bật cười kiểu chua xót “ trong phút giây sinh tử mà anh còn chịu khó quan sát nhỉ”.
Nói thật, khi nhìn thấy thằng đó, tao thấy có nét gì đó giống tao, khả điển trai, mái tóc bồng bềnh khá dài, người nó tuy không cao nhưng khá vạm vỡ và có chút chất nghệ sỹ, so sánh thì chắc do tao có nước da trắng hơn nên tao ưa nhìn hơn nó xíu. Em chua xót đút táo cho tao ăn rồi kể chuyện của em với thằng đó, nào là nó thích em, nó tìm mọi cách để gặp em. Thằng đó cũng là dạng ăn học tử tế, con nhà lành, nhà tuy không giầu nhưng có đủ để ăn, tuy nhiên gia đình thằng đó ngăn cấm vì không thích nó lấy vợ cảnh sát, nó quyết sống riêng với em Ngân.
Do mủi lòng, cộng với việc cô đơn đã lâu nên em quyết định lấy nó, do công việc của nó chưa ổn định, nhà cửa tạm bợ nên nó quyết tâm đầu tư kiếm tiền, thua lỗ nên nó sinh ra bực tức, tuy không bê tha nhưng nó bị ám ảnh bởi công việc, tiền bạc, nhà lấu và xe hơi, em Ngân khuyên nó nhiều nhưng nó không nghe, đâm ra cãi nhau suốt ngày,bỏ đi luôn. Nó quyết tâm làm giầu rồi đi vào con đường tội lỗi do ông Thành dụ dỗ. Em kể mà mặt em buồn thấy rõ, suýt khóc, tao liền vỗ vai em, em thì nằm vào ngực tao và khóc. Dỗ dành 1 lúc thì thấy chim ưng quay lại bệnh viện thăm tao, em Ngân giật mình đứng dậy, vuốt nước mắt rồi đi ra. Chim ưng cũng là người hiểu chuyện, ko đào bới sâu nên tập trung báo cáo, lão Thành đã thoát được vòng kiểm soát, lão đang tìm đường sang Nga với lão Bình, lôi cả gia đình theo, báo chí cũng được dẹp, không 1 ai biết gì về vụ này cả.
Bây giờ, tao mới đọc chap này..! Có tý hư cấu k mày mà mấy thằng này nó lên chỗ anh em tụi bay bắn đc như thế. Sao k có thêm người của nó nhỉ.?
 
Bây giờ, tao mới đọc chap này..! Có tý hư cấu k mày mà mấy thằng này nó lên chỗ anh em tụi bay bắn đc như thế. Sao k có thêm người của nó nhỉ.?
Có hư cấu vì nó chỉ là bữa tiệc nhỏ, vài người thôi.
 
Ừa.. quên mất mấy a đặc vụ sao đi những nơi đông người đc.!. Rảnh viết tiếp nhé
Tui viết nhầm, dạo này hơi bận. Đại ý là lão Thành đến bắt con gái lão thôi nhưng viết lan man thành ra lung tung
 
Sauk hi chuyên án kết thúc, mọi người đều về nghỉ và có 1 bữa tiệc ăn mừng. Một bữa tiệc nhỏ với vài thành phần trong đội phá án lần này, tao, Vy, Ngân, chim ưng, lái xe. Cả đội đang ăn uống vui vẻ, không bàn bạc gì về tới công việc cả. Tuy nhiên tao vẫn đắn đo về lão Thành bố em Ngân. Vậy nên tao giả vờ đi ra ngoài đi toilet, chim ưng biết ý đi sau đó vài phút. Vào phòng vệ sinh thì 2 thanh niên tụt quần ra…., đi tiểu. Khi không có ai thì tao mới hỏi chim ưng về lão Thành thì được biết lão đã xuống núi trước đó 1 ngày trước trận tập kích. Lão vẫn luôn là người hướng về gia đình, đặc biệt là Vy, con gái lão.
Xong xuôi tao quay lại bàn ngồi ăn bình thường. Được 15 phút sau bất ngờ có tiếng hét lớn từ bên ngoài. Lão Thành đang dí súng vào đầu 1 nữ nhân viên, bên cạnh còn 1 thanh niên khác đang dí súng vào đầu 1 nam nhân viên tiến vào bàn ăn
Lão Thành nói
“con gái ra đây với ba” sau đó dơ súng lên thái dương con tin .
Em Vy hoảng hốt, lão Thành lại càng nói thêm
“ con chọn ba hay thằng đó”
Em Vy vẫn ngơ ngác thì thằng thanh niên kia giơ súng về phía tao thì em Ngân đứng dậy, ánh mắt hình viên đạn, thằng đó có vẻ hơi lúng túng.
Bất chợt lão Thành gằn giọng.
“Vy, qua đây nhanh lên, không tao bắn vỡ sọ con này bây giờ”.
Lão dí súng vào thái dương con tin khiến em nhân viên hét lên. Em Vy quay ra nhìn tao thì tao gật đầu, em tiến tới lão Thành. Thằng đồng đội lão Thành liền hất nam phục vụ về phía tao và kéo tay em Vy đi xuống, tao chạy theo thì lão Thành đẩy mạnh em phục vụ vào người tao rồi đoàng 1 cái, do đỡ em nhân viên nên viên đạn dính vào phần xương vai của tao. Do trúng đạn và vướng em nhân viên nên tao không đuổi theo được. Chim ưng và tài xế liền đi theo, có mỗi em Ngân ở lại và gọi cứu thương cho tao.
Tao được đưa vào viện,vết thương không sâu, chỉ là đạn sượt qua, những vẫn mất khá nhiều máu nên tao bị choáng 1 lúc, tỉnh dậy thì thấy em Ngân đang ngồi ngục đầu bên cạnh, tao hơi cựa quậy thì em tỉnh giấc. hoảng hốt rồi hỏi thăm tao dồn dập, tao từ tốn trả lời, 1 lúc sau khi cả 2 bình tĩnh, em đang gọt táo thì tao bất chợt hỏi “ thằng bắn súng máy là chồng em hả”, em khẽ giật mình, dừng gọt táo nhưng chỉ 1 thoáng chốc, em gọt tiếp và nói “ sao anh lại hỏii vậy”, tao nói “hắn hướng súng về phía anh, tuy nhiên khi em nhìn hắn thì hắn khá rụt rè”, em bật cười kiểu chua xót “ trong phút giây sinh tử mà anh còn chịu khó quan sát nhỉ”. Nói thật, khi nhìn thấy thằng đó, tao thấy có nét gì đó giống tao, khả điển trai, mái tóc bồng bềnh khá dài, người nó tuy không cao nhưng khá vạm vỡ và có chút chất nghệ sỹ, so sánh thì chắc do tao có nước da trắng hơn nên tao ưa nhìn hơn nó xíu. Em chua xót đút táo cho tao ăn rồi kể chuyện của em với thằng đó, nào là nó thích em, nó tìm mọi cách để gặp em. Thằng đó cũng là dạng ăn học tử tế, con nhà lành, nhà tuy không giầu nhưng có đủ để ăn, tuy nhiên gia đình thằng đó ngăn cấm vì không thích nó lấy vợ cảnh sát, nó quyết sống riêng với em Ngân. Do mủi lòng, cộng với việc cô đơn đã lâu nên em quyết định lấy nó, do công việc của nó chưa ổn định, nhà cửa tạm bợ nên nó quyết tâm đầu tư kiếm tiền, thua lỗ nên nó sinh ra bực tức, tuy không bê tha nhưng nó bị ám ảnh bởi công việc, tiền bạc, nhà lấu và xe hơi, em Ngân khuyên nó nhiều nhưng nó không nghe, đâm ra cãi nhau suốt ngày,bỏ đi luôn. Nó quyết tâm làm giầu rồi đi vào con đường tội lỗi do ông Thành dụ dỗ. Em kể mà mặt em buồn thấy rõ, suýt khóc, tao liền vỗ vai em, em thì nằm vào ngực tao và khóc. Dỗ dành 1 lúc thì thấy chim ưng quay lại bệnh viện thăm tao, em Ngân giật mình đứng dậy, vuốt nước mắt rồi đi ra. Chim ưng cũng là người hiểu chuyện, ko đào bới sâu nên tập trung báo cáo, lão Thành đã thoát được vòng kiểm soát, lão đang tìm đường sang Nga với lão Bình, lôi cả gia đình theo.
Tức mình, tao bật dậy quên cả đau nhưng chim ưng cản lại nói “ anh có 16 tiếng để nghỉ ngơi trước khi cuộc tập kích ở biên giới diễn ra”, nghe câu này là tao hiểu sẽ đánh úp ở biên giới Việt Nam và Trung QUốc rồi. Nói rồi chim ưng đưa tao tập tài liệu liên quan đến đường dây sản xuất tơ lụa sang Trung Quốc rồi tẩy mã hàng rồi xuất sang Nga. Trong biên bản còn nói là đã phát hiện những tấm lụa có tẩm thuốc phiện dạng nước giữ ẩm và sau đó sang Trung Quốc phơi khô rồi bóc ra thành hàng trắng, thế mới thấy có rất nhiều cách để vận chuyển ma tuý qua biên giới mà không bị phát hiện.
Nằm xuống 1 lúc thì tỉnh dậy bởi giấc mơ quái ác hiện ra, 2 viên đạn nằm ở sau lưng 1 cô gái mặc đầm đỏ giống của VY tối hôm đi tiệc. Em mắt nhắm nghiền đau đớn, bên cạnh là xác ông Thành và vợ, nhưng tao không quan tâm, bế xốc em lên và đi ra ngoài thì đoàng 1 cái, em Ngân bị bắn, viên đạn xuyên qua tấm gỗ, không biết bên trong là ai bắn nhưng 1 người trong tay tao và 1 người nằm ở sàn, bất ngờ bóng đen nhảy sổ ra rồi dơ súng bắn tao thì tao bừng tỉnh, có chút giật mình.
Em Ngân vẫn nằm bên cạnh, gần 2 ngày bên tao không rời nên em ngủ rất ngon, ngủ quên cả tao luôn. Tao tháo hết dây dợ loằng ngoằng rồi đi ra ngoài, không quên đắp chăn cho em ngủ, ra ngoài thì ra hiệu cho y tá là ok, đừng làm phiền. EM y tá chắc cũng mệt nên không nói gì, chỉ hỏi nhẹ tao là cần gì không, tao nói là muốn mua gì đó về ăn. Em y tá ân cần nói để em nói thực tập viên mang vào cho tao nhưng tao lắc đầu, muốn ra ngoài hít thở 1 chút, em chỉ cho phép bệnh nhân đi trong khuôn viên bệnh viện thôi nên em có nói là em sẽ đặt đồ ăn cho tao, quán quen nên em làm nhanh lắm, tất nhiên là tiện viện phí hay bất kỳ phụ phí nào tao yêu cầu đều được chi trả, V.I.P mà . Tao cảm ơn ẻm và bước nhẹ ra ngoài hít thở.
 
Đi 1 vòng quanh thì ship mang được 1 ít đồ ăn vặt đến , nem rán và 1 ít hoa quả với 1 bát cháo trai và 1 tờ báo,quay về thì chia cho em trực ban vài cái nem và hoa quả, em từ chối nhưng do tao cuốn đồ ăn trong tờ báo và nháy mắt em và tay đưa đồ hướng nhẹ về phía camera, em cười 1 cái rồi nhận của tao, cười sướng. Về phòng thì em Ngân vẫn ngủ, nhưng chắc do chủ quan nên tao không đi nhẹ như mọi khi, em Ngân giật mình tỉnh dậy ngơ ngác hỏi tao đi đâu thì tao dơ đồ ăn và rủ em ăn. 1 bữa ăn nhẹ ban đêm là điều tối kỵ trong luyện tập nhưng bản thân mình không phải lúc nào cũng trong tập luyện, mất nhiều máu nên ăn chút cũng không sao.
Vừa ăn vừa nói chuyện, tao kể qua những chuyện mà tao gặp phải, sống ra sao bên Nga, không chi tiết nhưng đủ để phắc hoạ 1 bức tranh cho em hiểu. Em cũng kể lại thời khắc em nhận ra không có tao trong vụ vây bắt trong rừng ra sao, vừa mừng vừa lo, mừng vì tao không có ở đó, vừa lo là sợ bị tao thủ tiêu. Tất nhiên em còn kể chuyện về em Thương, con bà chủ tạp hoá nữa, em mà có 2 quả tạ 5 kg đó. Hoá ra tất cả đều liên quan tới nhau, anh trai Thương là người yêu cũ thời đại học của Ngân, đã bị thủ tiêu bằng lá ngón khi làm cho ông Thành và bị bắt. 2 đứa coi nhau như chị em, bảo sao khi động vào người em Thương, em dẫy nẩy ra vì tao khá giống anh trai ẻm, được cái đẹp trai và cao hơn thôi. Bà cô bán tạp hoá cũng quý tao lắm, cho con gái đi chơi với tao là đủ hiểu rồi.Tao cứ ảo tưởng mình đẹp trai, ngon nghẻ mới được 2 em thích, mà là do tao giống 1 người đã khuất.
ĐƯợc 1 lúc, dọn dẹp sạch sẽ rồi tao thay đồ viện ra, chỉ còn quần vì áo đã dính máu và rách thì em Ngân cố xé để cầm máu cho tao. Loay hoay 1 lúc thì em đưa cho tao 1 chiếc áo còn mới toanh, size xxl, hàng chuẩn Việt Nam chất lượng cao, màu trắng. Dù không còn đau nhưng cử động hơi khó vì vết băng bó nên em Ngân giúp mặc áo, do tao cao nên em đứng lên giường và mặc cho tao, cảm giấc rất ân cần.
Rối chim ưng tới, không biết có việc gì mà lần này dẫn theo 1 người nữa, nhìn khá già dặn tầm 40 tuổi, trông không khác gì nông dân trồng lúa cả. Tao đi theo không quên chào em Ngân và đánh mắt qua ông anh 40 kia thì chim ưng nói là thổ địa khu đó, đường đi ra sao, tiếng như nào ông đều biết hết, không phải đặc vụ nhưng là cảnh sát khu vực. Tao không nói gì và bước lên xe phóng rất nhanh đến 1 cầu cảng, tắt máy và sau 2 phút chờ ông anh 40 gọi điện thoại xong thì 3 xe máy tới, đèo bọn tao qua rừng, nhiệm vụ là theo dõi điểm đến của xe tải. Phải nói là đường đi rất hiểm trở nhưng đi rất tốt, đi qua 1 đoạn suối nhỏ thì đến gần đường lớn. Ngồi chờ mất 10 phút thì có xe tải chạy qua, 2 ông xe máy gồm có ông anh 40 và chim ưng ngồi sau chạy ra trước và đi theo, còn xe chở tao chạy men theo bìa rừng để quan sát. Đang bám theo chiếc xe tải 1 cách rất tự nhiên thì thấy tài xế nghe điện thoại rồi quay ra hướng tao nhìn, có thể đã nhìn kiếng chiếu hậu rồi bất chợt chồng cũ em Ngân mở cửa xe sau và hướng súng về phía xe của ônh anh 40, 2 xe máy bắt đầu tản ra, có vẻ như vị trí đã bị lộ, không thể theo dõi được nữa vì có thể sẽ ăn đạn. Mặc dù đã biết chiếc xe tải này chở đồ từ trong Nam ra biên giới miền bắc để qua Trung Quốc, nhưng nếu tìm hiểu và bám theo được thì có thể biết thêm được rất nhiều thông tin hữu ích như chỗ nghỉ, hoạt động hoặc kết nối ra sao.
Về nhà nhưng trong lòng vẫn ấm ức, chim ưng gọi điện cho ai đó, chắc là sếp, giọng điệu hằn học ra phết, chắc là kế hoạch bị lộ hoặc là sếp zích kế hoạch này rồi. Nhưng tao kệ vì tâm trí lúc này là giải thoát được Vy ra khỏi tay lão Thành đã rồi tính. Sau cuộc điện thoại, chim ưng nói tao là sếp muốn gặp tao để bàn công chuyện, tao lập tức đứng dậy và lên gặp sếp. Dù chuyên án thành công mỹ mãn nhưng đó chỉ là bề nổi vì lúc vây bắt trên núi, số lượng hàng là ko nhiều, chỉ là nơi chế biến cần sa sang thuốc phiện thô sơ thôi, nguồn hàng chủ yếu là sang Lào và Cam chứ chưa tìm thấy đường dây sang Nga. Tao lắng nghe 1 lúc thì hỏi là đường dây sang Nga thì phải kiểm tra cửa khẩu, đóng cửa biên giới chứ, tao đề xuất vậy vì tao biết đi xe qua biên giới nếu làm chặt thì chạy sao được. Tuy nhiên, thực tế thì ông sếp lại gạt phăng cái kế hoạch đó, ợm ờ nói như vậy thì phải huy động rất nhiều người, ảnh hưởng kinh tế, hơn nữa không muốn động đến cấp cao hơn, nghe khá gió máy và quạt trần rồi. Tao lại đề xuất là để tao kiểm tra lại hết toàn bộ lượng tiền giao dịch của nhóm này và xét lại toàn bộ hồ sơ từ trước tới nay, hàng hoá nhung lụa, xe tải đăng ký công ty này từ đâu, toàn bộ đăng ký xuất nhập khẩu ra sao. Ông sếp có vẻ gì đó khác khác, đáp trả cái đề xuất của tao bằng cách khen tao kiểu như là làm việc rất tốt, có ý chí, quyết tâm và cẩn thận sau đó còn nói chim ưng phải học theo. Tuy lão sếp này ỡm ờ cười cười nói nói thấy ghét nhưng rất nhanh sau đó lão nghiêm nghị lại và đề xuất ý kiến là cho tao về Nga và kiếm lão Bình bên đó, còn ở Việt Nam để lão lo, việc của tao ở Việt Nam đến đây là hết.
Dù phải nói là có chút nghi ngờ nhưng nói thật là nóc nhà đã thủng thì bên dưới sẽ ướt, đó là điều hiển nhiên. Dù không thực sự thuộc sự chỉ huy của lão, chỉ là tham mưu, ở trung gian nhưng không có quyền làm lớn và cũng không thể tự làm 1 mình vì lý do bảo mật của quốc gia. Sau khi lão đề xuất xong, lão lấy ngay trong hộc tủ tấm vé về Nga cho tao, dường như kế hoạch đã định sẵn rồi hay sao đó. Lão còn dặn chim ưng đưa tao ra sân bay làm thủ tục an toàn, tao phải bay về Nga rồi mới được về. Sau đó còn bắt chim ưng đeo tấm thẻ như kiểu lễ tân khách sạn lên cổ nữa. Chim ưng có vẻ khó chịu nhưng đó mệnh lệnh nên nó vẫn phải nghe. Sau đó lão đứng dậy vỗ vai chim ưng rồi ra hiệu đưa tao ra. 2 thằng bước ra rồi mời bọn tao xuống xe đi về phòng của tao,
Soạn đò xong, chim ưng đưa tao ra sân bay nhưng tao nói chim ưng đi sớm hơn dự kiến 1 tiếng được không, nó đồng ý. Ra đến sân bay, làm thủ tục xong, lái xe chờ ở bên ngoài, tao định ngỏ ý nói chim ưng ra quán café trong sân bay ngồi, nhưng bất chợt tao khựng lại 1 chút vì tao thấy trong cái tấm thẻ đeo của chim ưng có gì đó giống 1 con mắt camera. Tao dơ ngón tay trỏ ra nhà vệ sinh tỏ vẻ đau bụng nhưng tay kia thì ra hiệu bằng cách vỗ vỗ phần ngực, ngay chỗ tấm thẻ, chim ưng có vẻ hiểu và đi theo tao vào nhà vệ sinh. Tao đi vào trong phòng vệ sinh, khoá cửa, còn chim ưng ở bồn rửa tay. Tao lập tức mở valy và lấy cây viết và tờ giấy viết vì tao nghi ngờ có máy nghe trộm ở trên tấm thẻ, cái này tao chỉ nghi ngờ thôi chứ tao không rõ, ở vị trí đó thì người bị đeo sẽ khó biết được, nó nằm ở vùng dây nói màu đen,rất kín. Tao đứng dậy đi ra ngoài, ra bồn rửa tay đứng cạnh ra hiệu cho chim ưng đứng yên, không làm điều gì khác thường, sau đó tao đi ra nhưng tay tao đã đút mảnh giấy nhỏ vào tùi của chim ưng. Thằng nhóc này rất thông minh, phải nói là nó là thằng rất có tố chất, nó hiểu và không nói gì cả, cử chỉ rất tự nhiên,chắc nhìn qua gương nó đã để ý đoạn thẻ mà lúc nãy tao ám hiệu cho nó rồi. Hai thằng đi ra ngoài chém gió chuyện ở Việt Nam phát triển nhanh ra sao kể từ ngày còn ở Vn và sang Nga, nói chung là tầm phào. Sau 1 hồi thì tao lên máy bay, trở về nước Nga lạnh giá.
Trong tờ giấy tao có viết rất rõ là tao nghi ngờ sếp có tay chân trong tổ chức này, không rõ vì sao mà sếp lại đánh sập phi vụ này, không rõ vì sao lại gắn chịp định vị hoặc máy nghe lén nên cổ em, tuy nhiên nếu cần số liên lạc riêng thì nhắn tin cho anh vào adres elektronnoy pochty : t’[email protected].
 
Sửa lần cuối:
Uh.rồi địa điểm cứ vừa SG,vừa vùng núi non,lại có mùa lạnh nữa.cứ sao sao ý
Đúng rồi viết hơi mông lung đoạn này.
Sài Gòn là để gặp em Vy để không bị lộ chuyện, còn nhóm ma tuý ở gần miền Trung cơ, khu vực Nghệ Tĩnh thời xưa nhé, xã nào thì mình không nói được nhé
 
Đi 1 vòng quanh thì ship mang được 1 ít đồ ăn vặt đến , nem rán và 1 ít hoa quả với 1 bát cháo trai và 1 tờ báo,quay về thì chia cho em trực ban vài cái nem và hoa quả, em từ chối nhưng do tao cuốn đồ ăn trong tờ báo và nháy mắt em và tay đưa đồ hướng nhẹ về phía camera, em cười 1 cái rồi nhận của tao, cười sướng. Về phòng thì em Ngân vẫn ngủ, nhưng chắc do chủ quan nên tao không đi nhẹ như mọi khi, em Ngân giật mình tỉnh dậy ngơ ngác hỏi tao đi đâu thì tao dơ đồ ăn và rủ em ăn. 1 bữa ăn nhẹ ban đêm là điều tối kỵ trong luyện tập nhưng bản thân mình không phải lúc nào cũng trong tập luyện, mất nhiều máu nên ăn chút cũng không sao.
Vừa ăn vừa nói chuyện, tao kể qua những chuyện mà tao gặp phải, sống ra sao bên Nga, không chi tiết nhưng đủ để phắc hoạ 1 bức tranh cho em hiểu. Em cũng kể lại thời khắc em nhận ra không có tao trong vụ vây bắt trong rừng ra sao, vừa mừng vừa lo, mừng vì tao không có ở đó, vừa lo là sợ bị tao thủ tiêu. Tất nhiên em còn kể chuyện về em Thương, con bà chủ tạp hoá nữa, em mà có 2 quả tạ 5 kg đó. Hoá ra tất cả đều liên quan tới nhau, anh trai Thương là người yêu cũ thời đại học của Ngân, đã bị thủ tiêu bằng lá ngón khi làm cho ông Thành và bị bắt. 2 đứa coi nhau như chị em, bảo sao khi động vào người em Thương, em dẫy nẩy ra vì tao khá giống anh trai ẻm, được cái đẹp trai và cao hơn thôi. Bà cô bán tạp hoá cũng quý tao lắm, cho con gái đi chơi với tao là đủ hiểu rồi.Tao cứ ảo tưởng mình đẹp trai, ngon nghẻ mới được 2 em thích, mà là do tao giống 1 người đã khuất.
ĐƯợc 1 lúc, dọn dẹp sạch sẽ rồi tao thay đồ viện ra, chỉ còn quần vì áo đã dính máu và rách thì em Ngân cố xé để cầm máu cho tao. Loay hoay 1 lúc thì em đưa cho tao 1 chiếc áo còn mới toanh, size xxl, hàng chuẩn Việt Nam chất lượng cao, màu trắng. Dù không còn đau nhưng cử động hơi khó vì vết băng bó nên em Ngân giúp mặc áo, do tao cao nên em đứng lên giường và mặc cho tao, cảm giấc rất ân cần.
Rối chim ưng tới, không biết có việc gì mà lần này dẫn theo 1 người nữa, nhìn khá già dặn tầm 40 tuổi, trông không khác gì nông dân trồng lúa cả. Tao đi theo không quên chào em Ngân và đánh mắt qua ông anh 40 kia thì chim ưng nói là thổ địa khu đó, đường đi ra sao, tiếng như nào ông đều biết hết, không phải đặc vụ nhưng là cảnh sát khu vực. Tao không nói gì và bước lên xe phóng rất nhanh đến 1 cầu cảng, tắt máy và sau 2 phút chờ ông anh 40 gọi điện thoại xong thì 3 xe máy tới, đèo bọn tao qua rừng, nhiệm vụ là theo dõi điểm đến của xe tải. Phải nói là đường đi rất hiểm trở nhưng đi rất tốt, đi qua 1 đoạn suối nhỏ thì đến gần đường lớn. Ngồi chờ mất 10 phút thì có xe tải chạy qua, 2 ông xe máy gồm có ông anh 40 và chim ưng ngồi sau chạy ra trước và đi theo, còn xe chở tao chạy men theo bìa rừng để quan sát. Đang bám theo chiếc xe tải 1 cách rất tự nhiên thì thấy tài xế nghe điện thoại rồi quay ra hướng tao nhìn, có thể đã nhìn kiếng chiếu hậu rồi bất chợt chồng cũ em Ngân mở cửa xe sau và hướng súng về phía xe của ônh anh 40, 2 xe máy bắt đầu tản ra, có vẻ như vị trí đã bị lộ, không thể theo dõi được nữa vì có thể sẽ ăn đạn. Mặc dù đã biết chiếc xe tải này chở đồ từ trong Nam ra biên giới miền bắc để qua Trung Quốc, nhưng nếu tìm hiểu và bám theo được thì có thể biết thêm được rất nhiều thông tin hữu ích như chỗ nghỉ, hoạt động hoặc kết nối ra sao.
Về nhà nhưng trong lòng vẫn ấm ức, chim ưng gọi điện cho ai đó, chắc là sếp, giọng điệu hằn học ra phết, chắc là kế hoạch bị lộ hoặc là sếp zích kế hoạch này rồi. Nhưng tao kệ vì tâm trí lúc này là giải thoát được Vy ra khỏi tay lão Thành đã rồi tính. Sau cuộc điện thoại, chim ưng nói tao là sếp muốn gặp tao để bàn công chuyện, tao lập tức đứng dậy và lên gặp sếp. Dù chuyên án thành công mỹ mãn nhưng đó chỉ là bề nổi vì lúc vây bắt trên núi, số lượng hàng là ko nhiều, chỉ là nơi chế biến cần sa sang thuốc phiện thô sơ thôi, nguồn hàng chủ yếu là sang Lào và Cam chứ chưa tìm thấy đường dây sang Nga. Tao lắng nghe 1 lúc thì hỏi là đường dây sang Nga thì phải kiểm tra cửa khẩu, đóng cửa biên giới chứ, tao đề xuất vậy vì tao biết đi xe qua biên giới nếu làm chặt thì chạy sao được. Tuy nhiên, thực tế thì ông sếp lại gạt phăng cái kế hoạch đó, ợm ờ nói như vậy thì phải huy động rất nhiều người, ảnh hưởng kinh tế, hơn nữa không muốn động đến cấp cao hơn, nghe khá gió máy và quạt trần rồi. Tao lại đề xuất là để tao kiểm tra lại hết toàn bộ lượng tiền giao dịch của nhóm này và xét lại toàn bộ hồ sơ từ trước tới nay, hàng hoá nhung lụa, xe tải đăng ký công ty này từ đâu, toàn bộ đăng ký xuất nhập khẩu ra sao. Ông sếp có vẻ gì đó khác khác, đáp trả cái đề xuất của tao bằng cách khen tao kiểu như là làm việc rất tốt, có ý chí, quyết tâm và cẩn thận sau đó còn nói chim ưng phải học theo. Tuy lão sếp này ỡm ờ cười cười nói nói thấy ghét nhưng rất nhanh sau đó lão nghiêm nghị lại và đề xuất ý kiến là cho tao về Nga và kiếm lão Bình bên đó, còn ở Việt Nam để lão lo, việc của tao ở Việt Nam đến đây là hết.
Dù phải nói là có chút nghi ngờ nhưng nói thật là nóc nhà đã thủng thì bên dưới sẽ ướt, đó là điều hiển nhiên. Dù không thực sự thuộc sự chỉ huy của lão, chỉ là tham mưu, ở trung gian nhưng không có quyền làm lớn và cũng không thể tự làm 1 mình vì lý do bảo mật của quốc gia. Sau khi lão đề xuất xong, lão lấy ngay trong hộc tủ tấm vé về Nga cho tao, dường như kế hoạch đã định sẵn rồi hay sao đó. Lão còn dặn chim ưng đưa tao ra sân bay làm thủ tục an toàn, tao phải bay về Nga rồi mới được về. Sau đó còn bắt chim ưng đeo tấm thẻ như kiểu lễ tân khách sạn lên cổ nữa. Chim ưng có vẻ khó chịu nhưng đó mệnh lệnh nên nó vẫn phải nghe. Sau đó lão đứng dậy vỗ vai chim ưng rồi ra hiệu đưa tao ra. 2 thằng bước ra rồi mời bọn tao xuống xe đi về phòng của tao,
Soạn đò xong, chim ưng đưa tao ra sân bay nhưng tao nói chim ưng đi sớm hơn dự kiến 1 tiếng được không, nó đồng ý. Ra đến sân bay, làm thủ tục xong, lái xe chờ ở bên ngoài, tao định ngỏ ý nói chim ưng ra quán café trong sân bay ngồi, nhưng bất chợt tao khựng lại 1 chút vì tao thấy trong cái tấm thẻ đeo của chim ưng có gì đó giống 1 con mắt camera. Tao dơ ngón tay trỏ ra nhà vệ sinh tỏ vẻ đau bụng nhưng tay kia thì ra hiệu bằng cách vỗ vỗ phần ngực, ngay chỗ tấm thẻ, chim ưng có vẻ hiểu và đi theo tao vào nhà vệ sinh. Tao đi vào trong phòng vệ sinh, khoá cửa, còn chim ưng ở bồn rửa tay. Tao lập tức mở valy và lấy cây viết và tờ giấy viết vì tao nghi ngờ có máy nghe trộm ở trên tấm thẻ, cái này tao chỉ nghi ngờ thôi chứ tao không rõ, ở vị trí đó thì người bị đeo sẽ khó biết được, nó nằm ở vùng dây nói màu đen,rất kín. Tao đứng dậy đi ra ngoài, ra bồn rửa tay đứng cạnh ra hiệu cho chim ưng đứng yên, không làm điều gì khác thường, sau đó tao đi ra nhưng tay tao đã đút mảnh giấy nhỏ vào tùi của chim ưng. Thằng nhóc này rất thông minh, phải nói là nó là thằng rất có tố chất, nó hiểu và không nói gì cả, cử chỉ rất tự nhiên,chắc nhìn qua gương nó đã để ý đoạn thẻ mà lúc nãy tao ám hiệu cho nó rồi. Hai thằng đi ra ngoài chém gió chuyện ở Việt Nam phát triển nhanh ra sao kể từ ngày còn ở Vn và sang Nga, nói chung là tầm phào. Sau 1 hồi thì tao lên máy bay, trở về nước Nga lạnh giá.
Trong tờ giấy tao có viết rất rõ là tao nghi ngờ sếp có tay chân trong tổ chức này, không rõ vì sao mà sếp lại đánh sập phi vụ này, không rõ vì sao lại gắn chịp định vị hoặc máy nghe lén nên cổ em, tuy nhiên nếu cần số liên lạc riêng thì nhắn tin cho anh vào adres elektronnoy pochty : t’[email protected].
Hay quá mày ơi. Tiếp đi
 
Đi 1 vòng quanh thì ship mang được 1 ít đồ ăn vặt đến , nem rán và 1 ít hoa quả với 1 bát cháo trai và 1 tờ báo,quay về thì chia cho em trực ban vài cái nem và hoa quả, em từ chối nhưng do tao cuốn đồ ăn trong tờ báo và nháy mắt em và tay đưa đồ hướng nhẹ về phía camera, em cười 1 cái rồi nhận của tao, cười sướng. Về phòng thì em Ngân vẫn ngủ, nhưng chắc do chủ quan nên tao không đi nhẹ như mọi khi, em Ngân giật mình tỉnh dậy ngơ ngác hỏi tao đi đâu thì tao dơ đồ ăn và rủ em ăn. 1 bữa ăn nhẹ ban đêm là điều tối kỵ trong luyện tập nhưng bản thân mình không phải lúc nào cũng trong tập luyện, mất nhiều máu nên ăn chút cũng không sao.
Vừa ăn vừa nói chuyện, tao kể qua những chuyện mà tao gặp phải, sống ra sao bên Nga, không chi tiết nhưng đủ để phắc hoạ 1 bức tranh cho em hiểu. Em cũng kể lại thời khắc em nhận ra không có tao trong vụ vây bắt trong rừng ra sao, vừa mừng vừa lo, mừng vì tao không có ở đó, vừa lo là sợ bị tao thủ tiêu. Tất nhiên em còn kể chuyện về em Thương, con bà chủ tạp hoá nữa, em mà có 2 quả tạ 5 kg đó. Hoá ra tất cả đều liên quan tới nhau, anh trai Thương là người yêu cũ thời đại học của Ngân, đã bị thủ tiêu bằng lá ngón khi làm cho ông Thành và bị bắt. 2 đứa coi nhau như chị em, bảo sao khi động vào người em Thương, em dẫy nẩy ra vì tao khá giống anh trai ẻm, được cái đẹp trai và cao hơn thôi. Bà cô bán tạp hoá cũng quý tao lắm, cho con gái đi chơi với tao là đủ hiểu rồi.Tao cứ ảo tưởng mình đẹp trai, ngon nghẻ mới được 2 em thích, mà là do tao giống 1 người đã khuất.
ĐƯợc 1 lúc, dọn dẹp sạch sẽ rồi tao thay đồ viện ra, chỉ còn quần vì áo đã dính máu và rách thì em Ngân cố xé để cầm máu cho tao. Loay hoay 1 lúc thì em đưa cho tao 1 chiếc áo còn mới toanh, size xxl, hàng chuẩn Việt Nam chất lượng cao, màu trắng. Dù không còn đau nhưng cử động hơi khó vì vết băng bó nên em Ngân giúp mặc áo, do tao cao nên em đứng lên giường và mặc cho tao, cảm giấc rất ân cần.
Rối chim ưng tới, không biết có việc gì mà lần này dẫn theo 1 người nữa, nhìn khá già dặn tầm 40 tuổi, trông không khác gì nông dân trồng lúa cả. Tao đi theo không quên chào em Ngân và đánh mắt qua ông anh 40 kia thì chim ưng nói là thổ địa khu đó, đường đi ra sao, tiếng như nào ông đều biết hết, không phải đặc vụ nhưng là cảnh sát khu vực. Tao không nói gì và bước lên xe phóng rất nhanh đến 1 cầu cảng, tắt máy và sau 2 phút chờ ông anh 40 gọi điện thoại xong thì 3 xe máy tới, đèo bọn tao qua rừng, nhiệm vụ là theo dõi điểm đến của xe tải. Phải nói là đường đi rất hiểm trở nhưng đi rất tốt, đi qua 1 đoạn suối nhỏ thì đến gần đường lớn. Ngồi chờ mất 10 phút thì có xe tải chạy qua, 2 ông xe máy gồm có ông anh 40 và chim ưng ngồi sau chạy ra trước và đi theo, còn xe chở tao chạy men theo bìa rừng để quan sát. Đang bám theo chiếc xe tải 1 cách rất tự nhiên thì thấy tài xế nghe điện thoại rồi quay ra hướng tao nhìn, có thể đã nhìn kiếng chiếu hậu rồi bất chợt chồng cũ em Ngân mở cửa xe sau và hướng súng về phía xe của ônh anh 40, 2 xe máy bắt đầu tản ra, có vẻ như vị trí đã bị lộ, không thể theo dõi được nữa vì có thể sẽ ăn đạn. Mặc dù đã biết chiếc xe tải này chở đồ từ trong Nam ra biên giới miền bắc để qua Trung Quốc, nhưng nếu tìm hiểu và bám theo được thì có thể biết thêm được rất nhiều thông tin hữu ích như chỗ nghỉ, hoạt động hoặc kết nối ra sao.
Về nhà nhưng trong lòng vẫn ấm ức, chim ưng gọi điện cho ai đó, chắc là sếp, giọng điệu hằn học ra phết, chắc là kế hoạch bị lộ hoặc là sếp zích kế hoạch này rồi. Nhưng tao kệ vì tâm trí lúc này là giải thoát được Vy ra khỏi tay lão Thành đã rồi tính. Sau cuộc điện thoại, chim ưng nói tao là sếp muốn gặp tao để bàn công chuyện, tao lập tức đứng dậy và lên gặp sếp. Dù chuyên án thành công mỹ mãn nhưng đó chỉ là bề nổi vì lúc vây bắt trên núi, số lượng hàng là ko nhiều, chỉ là nơi chế biến cần sa sang thuốc phiện thô sơ thôi, nguồn hàng chủ yếu là sang Lào và Cam chứ chưa tìm thấy đường dây sang Nga. Tao lắng nghe 1 lúc thì hỏi là đường dây sang Nga thì phải kiểm tra cửa khẩu, đóng cửa biên giới chứ, tao đề xuất vậy vì tao biết đi xe qua biên giới nếu làm chặt thì chạy sao được. Tuy nhiên, thực tế thì ông sếp lại gạt phăng cái kế hoạch đó, ợm ờ nói như vậy thì phải huy động rất nhiều người, ảnh hưởng kinh tế, hơn nữa không muốn động đến cấp cao hơn, nghe khá gió máy và quạt trần rồi. Tao lại đề xuất là để tao kiểm tra lại hết toàn bộ lượng tiền giao dịch của nhóm này và xét lại toàn bộ hồ sơ từ trước tới nay, hàng hoá nhung lụa, xe tải đăng ký công ty này từ đâu, toàn bộ đăng ký xuất nhập khẩu ra sao. Ông sếp có vẻ gì đó khác khác, đáp trả cái đề xuất của tao bằng cách khen tao kiểu như là làm việc rất tốt, có ý chí, quyết tâm và cẩn thận sau đó còn nói chim ưng phải học theo. Tuy lão sếp này ỡm ờ cười cười nói nói thấy ghét nhưng rất nhanh sau đó lão nghiêm nghị lại và đề xuất ý kiến là cho tao về Nga và kiếm lão Bình bên đó, còn ở Việt Nam để lão lo, việc của tao ở Việt Nam đến đây là hết.
Dù phải nói là có chút nghi ngờ nhưng nói thật là nóc nhà đã thủng thì bên dưới sẽ ướt, đó là điều hiển nhiên. Dù không thực sự thuộc sự chỉ huy của lão, chỉ là tham mưu, ở trung gian nhưng không có quyền làm lớn và cũng không thể tự làm 1 mình vì lý do bảo mật của quốc gia. Sau khi lão đề xuất xong, lão lấy ngay trong hộc tủ tấm vé về Nga cho tao, dường như kế hoạch đã định sẵn rồi hay sao đó. Lão còn dặn chim ưng đưa tao ra sân bay làm thủ tục an toàn, tao phải bay về Nga rồi mới được về. Sau đó còn bắt chim ưng đeo tấm thẻ như kiểu lễ tân khách sạn lên cổ nữa. Chim ưng có vẻ khó chịu nhưng đó mệnh lệnh nên nó vẫn phải nghe. Sau đó lão đứng dậy vỗ vai chim ưng rồi ra hiệu đưa tao ra. 2 thằng bước ra rồi mời bọn tao xuống xe đi về phòng của tao,
Soạn đò xong, chim ưng đưa tao ra sân bay nhưng tao nói chim ưng đi sớm hơn dự kiến 1 tiếng được không, nó đồng ý. Ra đến sân bay, làm thủ tục xong, lái xe chờ ở bên ngoài, tao định ngỏ ý nói chim ưng ra quán café trong sân bay ngồi, nhưng bất chợt tao khựng lại 1 chút vì tao thấy trong cái tấm thẻ đeo của chim ưng có gì đó giống 1 con mắt camera. Tao dơ ngón tay trỏ ra nhà vệ sinh tỏ vẻ đau bụng nhưng tay kia thì ra hiệu bằng cách vỗ vỗ phần ngực, ngay chỗ tấm thẻ, chim ưng có vẻ hiểu và đi theo tao vào nhà vệ sinh. Tao đi vào trong phòng vệ sinh, khoá cửa, còn chim ưng ở bồn rửa tay. Tao lập tức mở valy và lấy cây viết và tờ giấy viết vì tao nghi ngờ có máy nghe trộm ở trên tấm thẻ, cái này tao chỉ nghi ngờ thôi chứ tao không rõ, ở vị trí đó thì người bị đeo sẽ khó biết được, nó nằm ở vùng dây nói màu đen,rất kín. Tao đứng dậy đi ra ngoài, ra bồn rửa tay đứng cạnh ra hiệu cho chim ưng đứng yên, không làm điều gì khác thường, sau đó tao đi ra nhưng tay tao đã đút mảnh giấy nhỏ vào tùi của chim ưng. Thằng nhóc này rất thông minh, phải nói là nó là thằng rất có tố chất, nó hiểu và không nói gì cả, cử chỉ rất tự nhiên,chắc nhìn qua gương nó đã để ý đoạn thẻ mà lúc nãy tao ám hiệu cho nó rồi. Hai thằng đi ra ngoài chém gió chuyện ở Việt Nam phát triển nhanh ra sao kể từ ngày còn ở Vn và sang Nga, nói chung là tầm phào. Sau 1 hồi thì tao lên máy bay, trở về nước Nga lạnh giá.
Trong tờ giấy tao có viết rất rõ là tao nghi ngờ sếp có tay chân trong tổ chức này, không rõ vì sao mà sếp lại đánh sập phi vụ này, không rõ vì sao lại gắn chịp định vị hoặc máy nghe lén nên cổ em, tuy nhiên nếu cần số liên lạc riêng thì nhắn tin cho anh vào adres elektronnoy pochty : t’[email protected].
Đúng thật hóng chuyện của mày vcđ.!. Phải nói trong cái nghề này nhìn đâu cũng ra định vị vs camera. Nghi ngờ và phân tích đã là bản năng của công việc.. cám ơn mày đã viết..
 
Đúng rồi viết hơi mông lung đoạn này.
Sài Gòn là để gặp em Vy để không bị lộ chuyện, còn nhóm ma tuý ở gần miền Trung cơ, khu vực Nghệ Tĩnh thời xưa nhé, xã nào thì mình không nói được nhé
Có đoạn mày viết cả e Ngân là con lão Thành cơ.ngay sau lại là e Vy.đọc đoạn chuyên án vs bắn nhau thấy cái gì cũng đơn giản nhỉ,đọc ko hình dung ra gì cả
 
Có đoạn mày viết cả e Ngân là con lão Thành cơ.ngay sau lại là e Vy.đọc đoạn chuyên án vs bắn nhau thấy cái gì cũng đơn giản nhỉ,đọc ko hình dung ra gì cả
Cảm ơn mày đã cho ý kiến, tao sẽ rút kinh nghiệm viết chuyên sâu hơn. Xin lỗi vì 10 năm nay tao không dùng nhiều từ tiếng việt lắm.
 
Quay về Nga

Lên máy bay, tao nghĩ ngợi chút về những con sâu mọt trong nghành làm ô uế hình tượng của những cảnh sát chân chính. Chỉ vì tiền và quyên, con người có thể làm mọi thứ, không từ thủ đoạn, thậm chí nghe lén chính thuộc hạ của mình. Tao tự hỏi trong đầu, họ làm sao có thể có 1 giấc ngủ say, yên ổn khi trong đầu đầy toan tính mưu mô như vậy. Nghĩ quẩn quanh đôi lúc thì mang sách ra đọc, cuốn sách nói về lòng tham con người, đúng là hợp hoàn cảnh, đọc đâu thấm đó, càng phải nghĩ rằng, lòng tham con người là vô đáy, khi đã ngã vào hố sâu đó thì khỏi bước ra, có muốn quay đầu cũng không thể thoát ra được. Thật đáng sợ.

Bước chân qua sân bay, mọi thủ tục được thông qua nhanh chóng và sau 45 phút thì đã có xe taxi để đi về trụ sở. Đến nơi thì vào phòng gặp sếp và báo cáo qua những gì đã xảy ra, tất nhiên phải làm báo cáo đàng hoàng nhưng tao đã kịp đề xuất làm chuyên án tìm lão Bình, sếp có vẻ lơ đi và nói tao về nghỉ ngơi vài hôm và viết báo cáo đầy đủ trước khi quay lại làm.
Tao đành gật gù về nhà nhưng tao có toan tính khác trong đầu. Nghĩ là làm, tao đến gặp ngay ông lão Inkanovic và ông Motilotic để thu thập lại toàn bộ những gì đã có trước khi tao bị bắt sang Nga.

Mọi đường dây và thủ đoạn của lão Bình có vẻ là 1 ẩn số rất lớn với ông Inkanovic, mất rất nhiều năm tìm hiểu thì mới tìm ra được tên thật là Bình, là 1 tay buôn vải lụa khét tiếng từ Trung Quốc sang Nga. Phải nói là rất khó để tìm ra được thông tin của lão Bình như địa chỉ, số điện thoại hay lịch trình vì lão rất ít lộ mặt, hầu hết toàn cử đồ đệ ra làm. Tao cũng chia sẻ câu chuyện về VIệt Nam và làm việc ra sao và như nào. Sau 1 hồi luyên thuyên thì chả có gì nhận được từ ông lão Inkanovic này cả, xin ăn 1 bữa rồi cắp đít đi về nhà. Nằm được tầm 5 tiếng thì trời đã tồi, định bụng đi chợ làm đồ ăn thì nghĩ hôm nay ăn ngoài 1 bữa. Dậy thay quần áo, đội mũ lưỡi chai Yankee sau đó lái xe đi khá xa và kiếm được 1 tiệm ăn Việt ở xxxre. Ăn xong thì đứng dậy trả tiền rồi vào toilet, tính đi ra xe rồi về thì bắt chợt nhìn vào góc tiệm ăn thì nhận ra thằng bạn Việt Nam đang xì xụp bát mỳ, mặt đã có 1 vết sẹo dài đúng như hình ảnh trong tập dữ liệu sếp đưa. Tất nhiên là tao sẽ không báo cáo cho sếp, ra ngoài đứng rình 1 lúc thì mặt sẹo ra xe rồi phóng đi khá nhanh.

Tao bám theo xe nó từ quán ăn, đường đi khá tối và hẹp. Dường như có linh cảm của 1 tên tội phạm chuyên nghiệp nên mặt sẹo có vẻ đề phòng. Nó đi chậm lại và tấp dần vào lề rồi bật tín hiệu xe có vấn đề và chờ tao đi qua. Tất nhiên là tao có đề phòng rồi nên nhấn ga đi qua xe nó luôn, trên GPS thì chỉ có con đường này độc đạo thôi. Tao đi 10 phút thì rẽ vào tiệm xăng gần đó và chờ đợi nó đi qua nhưng không thấy đâu. Tao đi vòng lại chỗ đó thì mất tích rồi, rõ ràng trên GPS thì chỉ có 1 đường đi thôi, chẳng lẽ nó lại quay đầu? tao tự hỏi trong đầu là mình đã lộ rồi sao.

Tao phóng xe về nhà và nằm ra giường suy nghĩ về tất cả những manh mối đang có, khá bế tắc nên tao viết bản báo cáo cho sếp trước đã, cũng không khó khăn gì nhiều vì tất cả những giấy tờ đều đã thu thập đủ, làm đúng 2 tiếng là xong, tao rửa mặt tắm rửa thay quần áo vô giường nằm. Lần này giấc mơ của tao có kỳ quái hơn, tao và lão Bình cầm súng đối kháng nhau, không nói gì, tuy nhiên ba mẹ tao lại đứng bên ngoài và van xin tao tha mạng cho lão Bình, bất chợt tiếng súng nổ đoàng, tao giật mình tỉnh giấc, tiếng súng là thật. Nhìn qua cửa sổ thấy mọi người đang chạy toán loạn, có 2 thằng cầm súng M4A1 đang nhắm bắn về phía xe tải chạy qua
 
Có vẻ như là 1 vụ thanh toán lẫn nhau, tao vẫn ngồi trên đó hóng tình hình. Theo kinh nghiệm bản thân thì 2 thằng này là nghiệp dư vì cách cầm súng của nó không chuẩn, báng súng nó tì lên vai chứ không phải là kê vào xương đòn, bắn như thế sẽ rất thiếu chính xác. Chỉ có 1 tiếng súng duy nhất được bắn ra, 2 thằng sau đó nhảy lên xe van màu đen đã bị che biển vọt mất. 3 phút sau thì cảnh sát đến, tuy không có thương vong gì nhưng sự việc làm láo loạn cả 1 khu phố lúc 3.42 am.

Tao dậy thay đồ chạy 1 lúc, đang chạy qua 1 góc công viên thì gặp 1 đội thug đang ngồi phì phèo thuốc. Thấy tao chạy chúng nó cười cười với nhau rồi chạy theo, có vẻ như là tao đang là đối tượng để nó mua vui. 1 thằng chúng nó bắt đầu lên cà khịa tao bằng cách chạy ngang hàng rồi cười cười nói nói. Tao không nói gì và chạy bình thường, rồi thằng kia bất chợt cầm đất ném vào người tao nhưng tao né được, không nói gì và chạy tiếp. Mấy thằng kia cười phá lên và kích đểu thằng chạy ngang cùng tao. Chắc thấy quê nên nó vung chân đạp tao nhưng tao né và huých mạnh vai vào ngực nó, thằng bé ngã sóng soài và đau đớn. Mấy thằng nhõi con kia lao vào để hội đồng tao nhưng lũ này là tép riu thôi, nghiện công viên nên chỉ vài phát là chúng nó nằm hết. Thấy bị đánh đau chúng nó cầu xin tao, có thằng còn dơ cả túi cần sa ra mời tao, chắc chỉ vài ouch nhưng tao ko cần. Tao tra khảo chúng nó lấy hàng từ đâu thì chúng nó bảo mua từ thằng anh của 1 thằng trong hội, giá rẻ vì anh nó quen 1 thằng Châu Á mặt có vết sẹo dài. Vậy là 1 manh mối hiện ra.

Sau khi có được những thông tin cần thiết, tao thả bọn nó về không quên gửi vài lời hăm doạ. Tất nhiên việc làm công ăn lương vẫn phải thực hiện đầy đủ nên vẫn phải lên văn phòng nộp bản báo cáo, sẵn tiện xin nghỉ phép vài ngày để tiện việc điều tra thì sếp ném tập tài liệu vào mặt rồi gằn giọng với tao rằng “ tại sao cậu lại hoạt động đơn lẻ mà không báo cáo gì với tôi, định qua mặt tôi hay sao”. Tao không hiểu chuyện gì thì sếp mới nói tiếp “ cậu theo dõi tên đó và bị lộ vị trí, giờ hắn cảnh giác và nguy cơ lộ tay trong là rất cao”. Hoá ra là xe tao có hệ thống định vị nhưng sự việc hôm qua là vô tình chứ không phải cố ý nên tao giải thích với sếp. Lão sếp vốn nóng tính cộng với việc gián điệp bên trong đang bị nghi ngờ nên ông quát tháo ầm hết cả lên. Tao liền xin lỗi và giải trình việc phát hiện ra 1 đầu mối có lợi cho phe ta. Tao đã có thông tin là anh của 1 thằng trong đám nghiện công viên kia quen mặt sẹo trong quán bar gần chỗ tao bị phát hiện. Quán bar đó chuyên cung cấp thuốc cho khách trong quán, giá rẻ, chất lượng không cao nhưng nếu khách sộp, chịu chơi thì hàng tuyển sẽ được chuyển đến, giá thoả thuận.

Lão sếp nghe tao báo cáo thì nheo mắt theo khói xì gà mà lão đang hút rồi bất chợt cất giọng “ t-ma’, cậu nên sẵn sàng đi, chúng ta sẽ phải đi xa 1 thời gian đó”. Nói rồi lão gọi điện thoại cho ai đó với vẻ mặt đắc thắng, rồi lão nói tao vể chuẩn bị đồ đạc rồi xuất phát. Ngay trong đêm đó, lão gọi cho tao và nói tao chuẩn bị sẵn áo chống đạn và m16 trong người đi, lại còn dặn là không mang nhiều đồ đạc, chỉ 2 băng đạn dắt lưng thôi, 30 viên thôi là được rồi.

Chuẩn bị xong từ lâu rồi nhưng mang ít đồ thế chứng tỏ là lão sẽ tiếp cận đối tượng và đánh úp rồi. Đúng 18 phút sau, tiếng điện thoại reo và sếp nói tao xuống xe, lần này đích thân lão tham chiến, lão ngồi sau, kính dâm đen lái xe và chị tóc vàng lần này không nhai kẹo cao su nữa mà ăn mặc cực kỳ gợi cảm, thấy tao nháy mắt rất đưa tình.
 
Lên xe ngồi thì sếp đưa tao tập tài liệu mà lính đặc nhiệm thu thập được quãng đường mà mặt sẹo di chuyển, rất ngoằn nghèo và hiểm hóc nhưng nó không phải tuyến đường mà tao theo mặt sẹo từ quán ăn VIệt Nam, mà nó bên đằng phía Đông nước Nga. Đọc được 1 lúc thì sếp tao mới giải thích cho tao rằng chỗ chuyển hàng tập kết đã được xác định là phía Đông, nguồn hàng sẽ theo đường tầu vượt biển rồi bằng qua biển rồi sau đó đi đến Hawaii và phân phối hàng cho toàn bộ nước Mỹ. Trụ sở sản xuất sẽ nằm ở khu phía Tây Nam nước Nga, tức là gần biên giới nước Tây Á và Trung Quốc. Bây giờ sếp và chị tóc vàng sẽ thâm nhập vào quán bar gần chỗ tao bị mất dấu mặt sẹo còn tao và anh kính dâm sẽ phải phục kích ở đầu đường, kế hoạch là sếp sẽ tìm được thông tin móc nối đám người trong bar để tìm nguồn hàng, quần áo công nhân đã được chuẩn bị sẵn ở cốp xe và tấm biển báo cấm đường đã được chuẩn bị ở xe tải gần đó. Tao và kính dâm phải qua xe đó và giả vờ làm công nhân đào đường.

Phân chia công việc đã ổn, mọi người bắt tay vào làm, tao mặc quần áo công nhân và có mũ và khẩu trang nên khó có ai nhận ra nếu không lại gần. Bây giờ là 2h sáng, giờ này đi bar mà tìm hiểu về hàng hoá thì chuẩn bài. Tất nhiên tao không rõ việc sếp làm công việc đó như nào nhưng mà 4h sáng, sếp gọi tao và nói đã tìm ra tung tích nguồn hàng, xe Van màu đen BKS “*****” là xe đưa hàng, mặt sẹo đi bán tải màu xanh với 2 thằng nữa đang di chuyển về hướng chỗ tao. Tao và anh kính dâm ngay lập tức đưa biển báo sửa đường ra và chuẩn bị sãn để đón lõng chặn đầu. Kính dâm mặc đồng phục sửa đường ra vẫy các xe di chuyển ra lối khác hoặc nếu cần thì phải dừng lại để sửa xong đường. Đúng như dự đoán, tuy không có nhiều xe qua lại nhưng cũng đủ làm tắc đường 1 chút, phát hiện ra xe van mầu đen và xe bán tải của mặt sẹo. 2 xe dừng lại để chờ thì bất chợt có 3 xe ở đoạn đường khác phóng với tốc độ rất nhanh tới, xe van đen và xe mặt sẹo bất ngờ bẻ lái và húc mạnh vào phía chỗ biển cấm và barrier của tụi tao rồi chạy rất nhanh, mấy xe kia cũng lao theo và rồi những cây súng được chĩa ra bắn thẳng vào xe van đen và xe mặt sẹo.

Tao và kính dâm khá bất ngờ nên khựng lại chút nhưng phải dọn lại đường để xe đi tiếp, có lẽ nổ súng như này chỉ làm kinh hãi chút thôi chứ dân Nga vẫn ngồi trong xe và đi tiếp chứ không hỗn loạn như nước khác. Xe được thông rất nhanh vì chỉ cần dẹp biển và barrier thôi. Cả 2 thằng ngồi lên xe và đi thẳng, được vài phút thì điện thoại gọi tới, là sếp. Vẫn giọng cay cú tức giận đéo hiểu vì sao mà vụ này cứ bị như vậy, đây không phải lần đầu. Hoá ra lần trước nổ súng giữa đêm cũng là đang theo dõi xe này.

Tức mình nhưng sếp vẫn nói là quay về nhà để lần sau vậy. Tao và kính dâm đành quay về nhà, trên xe có buôn vài câu chuyện về công việc không thực sự quan trọng, hoá ra kính dâm được đào tạo ở Mỹ, được cử về đây để giám sát nguồn hàng từ Nga. Xem ra vụ này quy mô quá lớn vượt tầm kiểm soát rồi, có lẽ ở Mexico và Brasil là có nguồn hàng lớn nhất, sau đó đến Nga.

Về đến nhà nằm nghỉ, sếp cho phép nghỉ hôm sau. Không ngủ được, mở máy lên thì nhận được tin nhắn của chim ưng là 1 mắt xích của đường dây bị bắt giữ ở Việt Nam đã khai ra và em Ngân sẽ được cử sang đây để hợp tác với tao. Khá bất ngờ vì sao là em Ngân, chim ưng giải thích là chồng cũ của Ngân là 1 mắt xích vô cùng quan trọng trong đường dây này, lão Thành chỉ là con rối của ông Dũng thôi. Gật gù nói chuyện 1 chút về xếp của chim ưng thì chim ưng có vẻ né tránh, tao biết ý không đào sâu.

Ngày hôm sau dậy lúc 10h sáng, dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng nhẹ rồi làm 1 vòng quanh công viên, vẫn là mấy thằng đó ngồi đấy, lần này thấy tao chúng nó chạy nhanh lắm, tao không nói gì vẫn chạy tiếp. Chạy được 1 đoạn thì có cảm giác là có người nhìn theo, đúng thế thật, là thằng em của thằng mua thuốc lần trước tao moi tin được. Tao biết nhưng giả vờ lơ, chạy vào 1 góc khuất rồi chờ nó tới. Nó chạy theo thật, đúng đến đoạn tao nấp thì tao vùng ra bịt miệng nó và đẩy nó vào góc trong tường rồi tra khảo. Hoá ra ông nhõi muốn nhờ sự trợ giúp từ tao, nó mếu máo kể là anh trai nó bị đánh bầm dập, đang nằm viện. Thằng em thì bị đe doạ không dám về nhà. Tao mới nói là dẫn tao gặp anh trai thằng này, nó đồng ý rồi cả 2 thằng vô bệnh viện thăm anh nó.
 
Top