Cuộc đời và số phận để trở thành đặc vụ (bị bắt sang Nga).

Đoàng, Đoàng, tiếng súng xé tan màn đêm tĩnh lặng, em nằm trong tay tôi, đẫm máu, tay tôi vẫn còn cầm khẩu súng đã bắn người tôi yêu nhất, người cho tôi cái ngàn vàng, người cho tôi tình yêu thơ dại, người mà nguyện chờ tao từng ấy năm xa xứ. Nước mắt tao rơi, hét lên 1 tiếng lớn, 1 tiếng hét để thể hiện rõ sự đau khổ, sự bất lực của mình, còn gì đau hơn khi ra tay bắn người mình yêu.2 viên đạn oan nghiệt ở trong cơ thể em, giá như tao bị bắn thì cái cảm giác đau đớn này sẽ không tồn tại, tao bế em lên đi ra ngoài, tao như 1 người mất trí, tao hận cuộc đời tao, hận chính người bác ruột của tao, hận cả ba của em, hận thứ tình yêu mà tao tìm lại được sau rất nhiều năm xa cách. Giật mình tình dậy, giấc mơ khốn khiếp ám ảnh tao quá lâu rồi……
Nước Nga tiền chuyện
Tao sinh ra và lớn lên ở thủ đô nên cái mác trai thủ đô đi theo tao cho tới khi tao được 19 tuổi vào đại học được 1 năm sau khi cuộc đời tao phải đi vào miền tây và sống với lão họ hàng mà tao không hề biết ở miền trong, gọi là bác. Bọn mày đừng hỏi vì sao vì đó là cả 1 câu chuyện dài. Sống ở Bình Định cũng vui, tao được học võ và dạy những kỹ năng sống trong rừng và trên núi. Cuộc sống lúc đầu rất vất vả và phải mất đến 3 tháng tao mới có thể hoà nhập với nó dù đm tao đói vl nhưng đéo thể nào đi săn bắt với con trai của bác, hơn tuổi tao vài tháng nhưng nhìn nó đô con, rắn rỏi so với thằng thư sinh như tao. Ở trong rừng 4 tháng, nhìn tao đen và bẩn, bố mẹ tao mà nhìn thấy tao còn lè lưỡi huống chi đến gái vậy mà tao lại được mấy ẻm dưới xuôi để ý lắm. Có bữa tao mang thịt chồn núi xuông đổi thì có 1 em da trắng, mặt trái xoan, phải nói là rất được nếu so sánh với mấy ẻm đi cùng. Em mặc quần áo học sinh đi xe đạp ra bán hàng với mẹ. Mẹ ẻm rất quý tao vì tao cao ráo, nhìn cũng hiền lành và đặc biệt là rất ngoan.
Dò hỏi thì biết em vẫn học lớp 12 dưới phố và tao vẫn ở trên núi sống như người rừng, 6 tháng trôi qua dường như đã làm tao dạn dày sương gió, khác hẳn với vẻ thư sinh trai thủ đô. Mặt đen, tóc khá dài nhưng do gội đầu thường xuyên ở ven sông dù đéo có lifeboy hay rejoice nhưng nói chung đéo tệ, cũng đéo có gương mà soi, chỉ biết được mình như nào khi xuống phố. Dù biến cố này làm tao phải chấp nhận cuộc sống như người rừng nhưng tao không bị bỏ rơi, tao vẫn nhận được tiền từ ba mẹ, dù không nhiều, mà kể cả nhiều cũng đéo biết làm gì, chỉ biết phải lên núi trốn thôi. Chán vl nhưng biết làm thế đéo nào được.
Quay lại vụ xuống phố, có tiền trợ cấp + việc bán thịt thú và đéo chi tiêu cho ăn chơi thì tao cũng dành được khoản kha khá. Mua những vật phẩm cần thiết cho bản thân,quần áo, kem dánh răng, dầu gội, và băng để vệ sinh vết thương khi đi qua bụi gai. Cứ cuối tuần là tao xuống phố để đưa thịt và cá cho các quán ăn và các cô bán ở chợ. Có tiền là lại đi mua giấy, à mà đéo cần giấy vì tay để làm đéo gì. Thanh niên 20 tuổi, dù được đánh giá là đào hoa, đẹp trai nhưng mùi gái thì chưa có, vài cuộc tình nhi đồng đéo ăn thua thời còn đi học. Thế nên thấy gái thì nghiễm nhiên tao thích rồi nhưng biết hoàn cảnh của mình nên tao cũng đéo dám ham. Con gái cô bán thịt, con gái bà chủ tạp hoá đều là gái đẹp, ăn đứt mấy con hot girl mặt đầy phấn trên mạng + với việc hoạt động nhiều nên cơ thể nở nang rắn chắc lắm, mông cứ nói là cuồn cuộn dù mặc quần thun. Mấy ẻm xem chừng cũng thích nhìn thấy tao mang thịt xuống + việc dọng trai bắc khiến mấy em dưới xuôi, (nói dưới xuôi chứ cũng phố lớn lắm) thích lắm. Lúc nào tao xuống cũng thích đi cùng tao và nghe tao kể chuyện.
 
Vào trong thì thấy thằng anh của nó bị tơi tả, băng cuốn khắp người, móng tay bị cắt 1 nửa rồi da chân bị bóc ra, nhìn vừa ghê, vừa thấy tội. Qua 1 hồi nói chuyện thì được biết là thằng này bị bắt và tra khảo bởi 1 nhóm Nga ngố. Thằng cầm đầu có vẻ là có máu mặt trong khu này, rất có thể là tranh chấp lãnh thổ giữa mặt sẹo và thằng cầm đầu rồi. Tra khảo 1 lúc thì cuối cùng cũng biết được chỗ mấy thằng cầm đầu này ở đâu, cũng không quá xa thành phố.

Tao liền gọi cho sếp và báo cáo tình hình, sếp giao nhiệm vụ điều tra vụ này với anh kính dâm, sếp còn làm cho 2 cái ID giả,thẻ nhân viên, kính dâm làm thợ điện, tao làm đầu bếp, sếp còn cẩn thận đến mức lão còn đàm phán được với 1 tên buôn bán khét tiếng vùng này nữa. 2 thằng đi đến nơi, chạy lòng vòng nhìn qua thì thấy khu này khá sầm uất, hoạt động buôn bán bình thường. Sau 1 hồi hỏi chuyện, có vẻ dân ở đây sợ thằng kia nên ai cũng im và không nói gì. Được 10 phút sao thì có khoảng 15 thằng Nga ngố tới và hỏi chuyện tụi tao. Thấy bọn tao có vẻ cũng săn chắc không giống dân nghiện nên bọn này đề phòng lắm. Bọn nó hỏi dò bọn tao làm gì, thân thế ra sao, làm gì, tất nhiên kính dâm thì làm thợ điện, tao làm đầu bếp đi tìm nguồn hàng để đổi đời, vì chán sống lắm rồi. Đột nhiên 1 thằng cười phá lên rồi cầm súng dơ lên doạ bọn tao, tất nhiên là bọn tao không động thủ rồi, chỉ dơ tay ra hiệu “ stop stop”. Nó vẩy súng ra hiệu đi theo tụi nó, đi được 1 đoạn thì vào được 1 toà nhà khá rộng, sau đó thằng sếp của tụi nó đi ra, nhìn rất đô con và lực lưỡng. Sau những màn chào hỏi xuồng xã thì thằng sếp bắt đầu đưa ra những điều kiện khó khăn, tất nhiên là khi chúng nó kiểm tra trên hệ thống thì bọn tao là người hoàn toàn sạch, ko liên quan gì đến cảnh sát hay gì cả, thậm chí còn được 1 tay buôn khét tiếng bên Nga giới thiệu. Bọn tao qua ải này khá dễ dàng nhưng để thân tới mức gặp được trùm cuối khu này chắc khó. Mọi chuyện đang êm đẹp thì bất chợt 1 thằng ở đây hớt hải chạy vô kiểu rất gấp gáp. Nó báo cáo rằng đã phát hiện ra thằng Châu Á ( mặt sẹo) đang thương thuyết mua bán với ai đó gần đây. Thằng sếp to con ra vẻ rất tức giận sau đó tức tốc đi, không quên dẫn bọn tao đi.

Ra đến xe thì 2 thằng dẫn tao ra ngoài, mấy thằng kia lao lên xe phóng vội đi đâu đó. Bọn tao được dẫn ra khu chợ và được dẫn vòng quanh giới thiệu khu chợ, nói chung là 1 phức hợp tốt và dường như là hợp pháp, không có bất kỳ 1 biểu hiện gì là buôn bán thuốc hay cần sa cả. Sau đó 2 đứa đi ra về, không quên để lại số điện thoại để bọn nó liên lạc.

Về cơ quan báo cáo sếp thì sếp bận họp quan trọng nên tao về chỗ tao làm việc. Mở mail lên thì chim ưng nhắn tin là 3 ngày nữa em Ngân sang đây, lão Thành, Vy và chồng Ngân có vẻ như đã sang Nga và ẩn nấp ở khu vục nào đó gần Tây Nam ở Nga, ngay gần khu vực bọn tao đang điều tra luôn. Xong xuôi, tao xách xe lên và đi ra chỗ quán ăn Việt để đi lại con đường mà tao đã theo mặt sẹo tranh thủ ăn trưa. Sauk hi ăn xong thì đi dọc con đường đó và quan sát kỹ, kỳ lạ là không thấy biểu hiện gì khác thường cả. Thất vọng tràn trề nên tao quay lại cơ quan gặp sếp. Tao gõ cửa và vào thì lão đang ngồi trong phòng hút xì gà nghĩ ngợi gì đó, có vẻ là phương án tiếp theo.

Quả đúng như tao nghĩ, lão sau khi họp xong đã đưa ra 1 phương án theo tao nghĩ là khá nguy hiểm, 50/50 lắm. Lần này bọn tao sẽ đánh thẳng vào khu chợ và bắt sống thằng sếp trong khu chợ đó để tra khảo, lần này cử lính đặc nhiệm đến và nhanh gọn lẹ, nhân tiện dẹp luôn tụ điểm gây nhức nhối này. Tao thì nghĩ khác, tao đưa ra 1 ý kiến “ kẻ thù của kẻ thù là bạn, tại sao không xâm nhập vào đó điều tra xem”. Lão gật gù nói là lão đã xem qua phương án đó và cử kính dâm vào trong đó làm rồi. Việc của tao là đi theo thám thính tình hình với lão để tìm ra được mặt sẹo, xem ra lão khá cay mặt sẹo vì từng bắn chết 1 đặc vụ của lão.

Sau 2 ngày viết báo cáo, lên phương án thì cuối cùng bọn tao đã có được điểm hẹn của bọn trong chợ giao dịch hàng với khách do kính dâm tuồn tin ra, nhưng giao dịch rất nhỏ và không đáng để đánh rắn động rừng. Bọn tao chỉ theo dõi và thu thập thông tin cần thiết thôi.
 
Sang ngày thứ 3, hôm nay em Ngân được sang Nga, 1 đặc vụ biết tiếng việt đã đón em từ sáng. Tao sau khi dậy sớm làm 1 vòng công viên thì lên văn phòng đã thấy em ngồi viết gì gì đó rồi, thấy tao em cười rạng rỡ. Tao cũng chào em và tiến tới giải thích cho em những thông tin cần thiết, như quần áo, điện thoại và 1 số tư trang cần thiết. Ngân và tao sẽ cùng chung 1 đội với 1 đặc vụ khác tuy nhiên thằng kia chỉ là chân chạy việc là chủ yếu.
Sau 1 hồi làm quen việc thì em Ngân có vẻ đói, xin phép sếp dẫn Ngân đi ăn. Đi vòng quanh tán phét, lưu số điện thoại, nói chuyện ăn uống thì em vẫn thích ăn đồ Việt, vậy là lại phải đi ra quán ăn Việt cũ, lần thứ n rồi. Tất nhiên ăn uống bình thường xong thì em Ngân vô toilet rửa tay còn tao thì đi trả tiền. Em Ngân ra thì tao vào rửa tay, đi vệ sinh luôn. Lúc tao ra thì thấy em Ngân đang nói chuyện với mặt sẹo ở cùng bàn. Tao lẻn ra ngoài nấp sau cửa kính và theo dõi rồi lấy số điện thoại gọi em Ngân. Em Ngân thấy số điện thoại của tao quay lại phía sau nhìn không thấy tao đâu, nghe máy hỏi tao ở đâu vậy.
Tao nói nhỏ là em hãy ứng xử bình thường, coi như cuộc gọi này là cho 1 người bạn thân của em, đừng để người cạnh em biết, đừng ra xe của anh, anh sẽ giải thích với em sau. Em có vẻ hiểu và cúp máy, cười nói gì gì đó với thằng đó được 1 lúc rồi lưu số thằng đó sau đó ra ngoài. Tao đi ra xe trước rồi đi ra góc xa rồi sau đó gọi cho Ngân để ý nó có theo dõi em không, Ngân nói không, nó đang ăn rồi, sau đó tao hướng dẫn đường cho em ra xe rồi nấp cùng tao ở 1 góc đường, chờ mặt sẹo ra rồi bám theo,không quên giải thích cho em. Hoá ra mặt sẹo là bạn cấp 3 của Ngân, học cùng lớp, học sinh cá biệt có crush lớp phó Ngân nhưng do đánh nhau nên nghỉ học, đi làm với bố mẹ, mất liên lạc từ đó. Tao có kể qua cho Ngân thằng mặt sẹo này ra sao, như thế nào. Ngân không ngạc nhiên thâm chí còn nói với tao là có cảm giác gì đó lạ lạ khi gặp nó rồi. Sau đó còn xung phong làm chim mồi đi chơi dụ nó nữa chứ. Đang ngồi nói chuyện thì mặt sẹo đi ra phóng xe rất nhanh, tao và em Ngân đi theo. Đang đi theo thì bất chợt 1 sự cố hiện ra làm tao và Ngân suýt trở tay không kịp.

Khi đó bất chợt 2 xe cảnh sát đi từ đâu tới và bám lấy mặt sẹo, 1 xe chặn đầu và 1 xe hộ tống phía sau. Tao và em Ngân khá ngạc nhiên khi thấy cảnh sát xuất hiện ở đây, vẫn bám theo mặt sẹo nhưng khác với những gì tao nghĩ, 1 thằng đội mũ dừng xe và xuất trình giấy tờ như 1 cồng dân gương mẫu, à mà không phải mặt sẹo, quần áo giống lắm, cách ăn mặc cũng giống, hoá ra là chiêu kim thiền thoát xác. Mất dấu mặt sẹo nên mặt tao hơi xị xuống, em Ngân liền vỗ vỗ an ủi tao khá nhẹ nhàng rồi quay xe đi về. Về đến cơ quan thì mặt sếp đỏ như gấc, mắng ủm tỏi ai đó trong phòng, chắc là lạc mất mặt sẹo nên cay. Thấy tao và Ngân thì liền gọi vào nói là lần này vây bắt mặt sẹo cũng không thành công. Tao thấy vậy liền trấn an sếp bằng cách nói là em Ngân có quen mặt sẹo, lão giãn ra rồi ngồi xuống suy tính gì đó rồi bất chợt nói bằng tiếng Nga đại ý là “ dụ mặt sẹo ra”, tao có nói qua với Ngân thì em đồng ý. Vậy là phương án vây bắt mặt sẹo bắt đầu.

Đầu tiên là em Ngân sẽ rủ mặt sẹo đi chơi, nói là mới sang Nga chơi chưa có bạn bè. Sau đó đi cùng mặt sẹo lên bar uống bia rồi tao sẽ theo mặt sẹo về nhà. Kế hoạch khá ổn, em Ngân vốn là cảnh sát nên mấy trò này em khá rành. Mọi thứ chuẩn bị khá kỹ lưỡng, em Ngân rủ mặt sẹo đi bar bên Nga xem nó như nào, mặt sẹo có vẻ không nghi ngờ lắm nên đồng ý nhưng không phải hôm nay, mà là ngày hôm sau nữa. Vậy là kế hoạch xong xuôi, tao trở Ngân về nhà và mua đồ ăn để Ngân nấu 1 bữa cơm VIệt Nam, dù không ngon như mẹ nấu nhưng có còn hơn không, tao vẫn phải rửa bát và lau nhà. Ăn xong thì quên là em Ngân chưa có phòng, vậy là định đặt phòng cho em thì ẻm nói em không muốn ra ngoài vì chưa quen. Vậy là thôi, chuyện thế nào thì ra thế đấy.

Các hôm sau cũng vậy, Ngân và tao sống cứ như vợ chồng cùng nhau nhưng tao không coi đó là 1 gia đình, bản thân em Ngân cũng đã rất dứt khoát, em chỉ coi tao như là friend with benefit, chỉ ở bên nhau lúc cô đơn. Cái đó chắc không có vấn đề gì cả với 2 đứa còn đang độc thân.

Sauk hi lên văn phòng làm việc, mọi thứ sẵn sàng cho buổi tối gặp mặt sẹo. Sếp đi đâu đó không biết nhưng mà ông cũng đã ra lệnh hết cho đàn em chuẩn bị rồi. Đúng 11h đêm, sau khi bọn tao xong 1 cuốc thì phố lên đèn là em Ngân lên đồ, phải nói là váy mua ở đây dành cho bọn Nga và tây trắng mặc nhưng xách cmn dép cho em Ngân, chuẩn đến từng cm làm tao tý nữa làm quất nữa.
 
Hẹn hò xong xuôi, 12h đêm là em Ngân có mặt ở bar, tất cả đều phải ngước nhìn em, có vài thằng tiến tới mời rượu, toàn hàng tuyển chọn, to cao như nam thần. Tuy nhiên khi mặt sẹo bước vô thì mấy thằng đó lủi đâu mất, có vẻ như mặt sẹo có chút máu mặt ở đây rồi. Em Ngân có biểu hiện rất tốt, nhảy nhót nhiệt tình điêu luyện, mặt sẹo cũng là đàn ông nên nó thấy em Ngân như này chắc tối không ngủ nổi nên thỉnh thoảng tao để ý nó ôm eo em Ngân rất tình nhưng vẫn có chút gì đó e ngại. Nhảy 1 lúc tầm 3h hơn thì em Ngân muốn về, mặt sẹo ngỏ ý đèo về và cả 2 ra xe. Không biết em Ngân làm gì mà mặt sẹo không đèo về theo lộ trình mà đi đâu đó. Có vẻ như có em Ngân trò chuyện nên mặt sẹo không chú ý nhiều về xe ở phía sau, cứ tiếp tục đi. Đêm nên lưu lượng xe không nhiều, xe bán tải của mặt sẹo cứ đi và tao đi theo sau, điện thoại em Ngân có GPS nên tao không phải bám theo quá sát làm gì. Bất chợt chấm xanh trên màn hình GPS dừng lại, đi tới thì thấy em Ngân và mặt sẹo vô nhà nghỉ.

Tao ngồi ở xe chờ ở trong 1 góc, được 1 lúc thì mặt sẹo từ trên xuống xe và đi tiếp. Tiếng điện thoại reo lên, là em Ngân, em nói với tao là mặt sẹo để em ở đây và nó chạy về nhà 1 mình. Tất nhiên chuyện nó phát hiện ra tao là không thể nhưng nó trở em Ngân vô khách sạn xong đi về chứng tỏ nó dành cho em Ngân 1 sự tôn trọng rất lớn, đúng là crush có khác. Em Ngân tuy xuống xe nhưng vẫn để kịp GPS trong xe của mặt sẹo nên tao đi theo. Đang đi 1 lúc thì GPS rẽ vào đâu đó nhưng phía trước là đường thẳng. ĐI gần đến chỗ đoạn rẽ thì mới phát hiện 1 lối đi nhỏ, thực chất không phải lối đi mà chỉ là 1 lối mòn nhỏ có đường bánh xe đi vào sau 1 tấm biển quảng cáo lớn, nếu không có GPS thì có lẽ tao không bao giờ biết con đường này.

Đi theo được 1 lúc thì GPS tắt, đường khá tối và khó đi, để tránh bị lộ, tao còn phải tắt đèn xe, chỉ mở đèn mini thôi. Đang lái thì sếp gọi, sóng trong này chập chờn khó nghe nên tao đừng lại và nghe điện thoại, sếp chỉ định tao quay về để lập kế hoạch, không đánh rắn động cỏ. Tao đồng ý, lùi xe rồi quay ra dường lớn, phóng về khách sạn em Ngân đang chờ.

Lần này trong phòng họp, em Ngân đã được trải nghiệm chiếc tai nghe dịch thuật thần kỳ, mặt em pha lẫn ngạc nhiên và thích thú. Tuy nhiên, kế hoạch phổ biến qua thì có lẽ em không rõ lắm, vì không hề có em Ngân trong trận chiến này. Em muốn nói gì đó nhưng e ngại, rụt rè khiến tao phải lên tiếng dùm em.” Sếp, Mrs Ngân wants to share something”, em giật mình nhìn tao, cả phòng nhìn em Ngân. Em lí nhí tiếng việt làm mọi người không nghe gì cả nên tao phải nhắc nhở em nói to lên. Em đề xuất 1 ý kiến khá táo bạo, đó là em sẽ là người dẫn đầu và dụ mặt sẹo để khai thác toàn bộ địa hình. Ở bên đây rất lịch sự, họ để em Ngân nói hết ý kiến chứ không ngắt giữa chừng. Em Ngân sau khi nói hết, ngồi xuống thì trợ lý sếp mới đứng dậy và phát biểu. Nội dung như sau “ rất cảm ơn Mrs Ngân đã đưa ra ý kiến, chúng tôi rất thích thú với phương án của bạn tuy nhiên chúng tôi không thể làm vậy vì ở đây là Nga, chúng tôi không được phép cho người nước ngoài tham dự trực tiếp vào chiến dịch. VIệc bạn sang đây làm cố vấn và trực tiếp tham dự vào việc tìm ra được con đường của nhóm tội phạm. chúng tôi rất biết ơn nhưng thực tế là bạn và chúng tôi đang làm sai luật, hy vọng bạn không tái phạm lần sau”. Em Ngân lần đầu bị nghe chỉ trích, em có vẻ ngượng ngạo vì thực sự cách sống và làm việc của bên Nga và VN khác nhau hoàn toàn.

Cuộc họp kéo dài tận 6 tiếng, thông cả buổi trưa thì cuối cùng phương án đã được đề ra “ cử 1 đội dò đường chuyên nghiệp đi vào con đường đó và thám thính tình hình, sau đó sẽ cử những quân nhân chuyên dụng để khống chế những mục tiêu được chọn lựa.

Cả phòng uể oải rời phòng họp, bọn tao về nấu cơm và chờ chỉ thị của sếp. Em và tao vẫn về nhà làm cơm, ăn uống, không ngủ và không nghỉ, tập trung làm việc cần làm, sau đó lại lao vào nhau. Em có hỏi tao về tình yêu thì tao cũng chỉ ậm ờ, không rõ ràng. Em kể về những chuyện tình trong cuộc đời em, em có 3 mối tình lớn, 1 người yêu em nhất, 1 người em yêu nhất và 1 người đến đúng thời điểm nhất. Đáng buồn là cả 3 anh đều liên quan đền cần sa và ma tuý. Tuy em được nằm và sống cùng người em yêu nhất nhưng không đến được với nhau làm em buồn. Em khóc và nằm cuộn vào trong lòng tao, tao cũng chỉ biết vỗ vỗ lưng em rồi cả 2 chìm vào giấc ngủ.
Công việc chuẩn bị cho chiến dịch khá căng thẳng, không như dự tính vì kính dâm báo cáo về việc team chợ trời truy lùng gắt gao mặt sẹo, thậm chí kính dâm còn đang bị nghi ngờ, phải bắn vào chân 1 đồng đội để lấy niềm tin. Sự việc xẩy ra khi 1 đồng đội vô ý làm lộ thông tin của 1 nhân vật có máu mặt của bang mà không giải thích, kính dâm buộc phải tạo ra 1 cuộc tranh cãi và rồi nổ súng bắn vào chân của đồng đội, hậu quả là bây giờ còn 1 mình kính dâm trong team đó thôi. Vậy là theo kế hoạch thì tao sẽ đi cùng team đặc nhiệm bắt giữ người, chứ không phải team dò đường.

Chờ đợi team dò đường báo cáo thì tao dẫn em Ngân về nhà bà cô VIệt Nam chơi, giới thiệu qua loa thì em Misa có vẻ gì tức tối, đi vào phòng, bỏ bữa cơm. 2 ông bà già nhìn tao tỏ vẻ đếch hiểu gì cả, tao kệ, mà được cái em Ngân với bà này nói chuyện khá hợp, cũng vui đáo để. Sau đó tự nhiên có số điện thoại hiện lên, tao vô tình thấy số cuối thấy giống số mấy thằng ở chợ zời, khu kính dâm đang làm tay trong, tao ngờ ngợ thôi chứ không chắc. Nói chuyện vu vơ 1 lúc thì tao đèo em Ngân về nhà ngủ, lại 1 ngày mệt mỏi nữa trôi qua.
 
Hồi kết.

Tưởng như công việc lâm vào bế tắc khi tất cả các thông tin về con đường mà mặt sẹo đi vào là bằng con số 0, không 1 ai báo cáo hay tìm được lối đi cả. Tao tuy có công việc khác để làm với em Ngân là tìm ra nguồn hàng chuyển qua biên giới phía đông bắc nước Nga để sang Mỹ nhưng thực tế là tao quan tâm vụ bên này hơn vì lo cho em Vy và 1 phần muốn cho chuyện kết thúc hẳn. Hàng ngày tao và em Ngân vẫn đi tìm hiểu các nguồn hàng và những chuyến xe bị cho nghi ngờ là chuyển hàng, tất cả đều dẫn tới tên 1 công ty lớn ở bên Nga nhưng trực thuộc ở bên Mỹ, tức là mọi luật lệ quyền hạn trong công ty đều theo luật Mỹ, các cá nhân tổ chức muốn hợp tác và tìm hiểu công ty đều phải qua Mỹ để tham khảo và ký hợp đồng. Những bản hợp đồng này thường liên quan tới các ông lớn trong nghành dầu khí và điện lực, phải nói là quy mô rất lớn, hàng ngày có khoảng 18 xe tải lớn vận chuyển hàng từ Nga ra cảng và chuyển hàng sang Mỹ. Để kiểm tra 1 lượng hàng lớn như vậy cần rất nhiều thời gian và chất xám, từng ngày phải quan sát và tìm kiếm manh mối nên những ngày này đối với tao và em Ngân trôi qua không phí hoài.

Một ngày mưa khá lớn, tao không chạy mà ở nhà tìm hiểu về điện hạt nhân và dầu uranium thì nhận ra công ty *** mà tao và em Ngân đang điều tra chiếm 44% dung lượng của cả nước Nga và 19% của nước Mỹ. Hầu hết nguồn tiền của công ty đều thuộc về các chủ đầu tư bên Mỹ nhưng tất cả bọn họ đều là người Nga, chủ công ty là 1 tỷ phú khá nổi tiếng bên Mỹ. Sau bữa sáng là la hán đẩy xe bò, chó đái bờ rào và 1 bát bún thì tao tỉnh táo hẳn và bắt đầu vài cuộc điện thoại để truy tìm manh mối thì bất ngờ tao phát hiện ra 1 trong những cổ đông chính là ông Motolovic, người mà đã báo cảnh sát khi biết tao quen lão Bình. Thật sự bất ngờ và có chút gì đó nghi ngờ, tao liền đèo em Ngân theo dõi lão Motolovic ở trung tâm thành phố, quả thật với những ông lão 75 tuổi thì việc ra khỏi nhà là rất ít, vậy nhưng có vẻ cuộc sống của ông thật sự thiếu thốn nhưng không quá khá giả, tao có nghi ngờ về việc ông có gia đình hay không. Quả thực là từ trước tới nay tao không nghi ngờ gì ông lão đó cả, việc ông ở 1 mình hay có gia đình ra sao tao không hề biết. Tao có kể qua với Ngân 1 ít về việc này nhưng xem ra chỉ có 1 mình tao hiểu rằng tao chính là chìa khoá để tìm ra sự thật thôi. Nói là làm, tao hẹn gặp ông lão ở nhà riêng và có 1 bữa cơm nho nhỏ, lần này chỉ tao và ông lão chứ không có bạn ổng ( người dí súng vào trán tao) và em Ngân. Câu chuyện trong bàn ăn chỉ là chuyện tầm phào nhưng gần cuối bữa thì tao mới đi vào chủ đề hỏi về gia đình ông lão. Inkanovic không có biểu hiện gì cả mà chỉ cười nói là vợ ông đã chết, con trai ông bị Bình bắn chết, bao năm qua ông sống 1 mình và chỉ có thú vui là uống vodka và Inkanovic thỉnh thoảng qua đây chơi thôi. Nghe quả thật thấy thương nhưng tao vẫn rất cảnh giác theo dõi ông lão hàng ngày.

Sau gần 10 ngày theo dõi và tìm hiểu, ý định bỏ cuộc đã có trong đầu. Sau buổi sáng không được gì, ăn bánh và ngồi trên xe chờ đến gần 1.30 pm thì tao quay qua nói Ngân, mình về thôi em, chuyển hướng qua nhân vật khác. Đang bật máy cài số lùi để thoát ra khỏi bãi gửi xe, đầu quay lại, tay quay vô lăng thì bất chợt thật 1 chiếc xe màu đen tới và ông lão Motolovic leo lên xe ngồi. Dựa vào chỗ ngồi thì có thể khẳng định đó là chỗ của chủ tịch vì ngồi sau tay lái, xe có vẻ như là bọc thép vì có độ ì khi lên ga. Tao liền đi theo xe lão đến 1 vùng ngoại ô cách xa thành phố. Xe dừng lại ở 1 toà lâu đài có cánh cổng rất lớn, có đến 4 người cảnh vệ ở cả bên trong và bên ngoài cổng. Tao dừng xe và kiểm tra bên ngoài thì có thể nói việc xâm nhập vào toà lâu đài là rất khó khăn vì cảnh vệ có rất đông và chó canh cổng cũng khá nhiều nữa.
Tao và em Ngân quyết định về nhà và lên kế hoạch. Buổi sáng em Ngân sẽ chạy quanh khu nhà đó và tìm hiểu cấu trúc xung quanh khu nhà, còn tao thì kiểm tra giờ giấc ra vào của lính gác của khu biệt thự (lâu đài). Biệt thự này rất rộng và có rất nhiều người làm, đa số họ ở trong đó chứ không về nhà, riêng có 1 người phụ việc luôn về nhà lúc 5 giờ chiều và quay lại lúc 10 giờ sáng hàng ngày, tuy nhiên việc tiếp cận là rất khó vì luôn có 2 người đưa bà này đến và đi. Tao đi theo về đến nhà thì thấy bà này không phải là làm việc chính trong này mà chỉ là trợ giúp đưa cơm cho cảnh vệ thôi, nhưng có con gái làm trong đó. Sau vài ngày theo dõi thì tao để ý là bọn đưa bà này về thường rời đi lúc 10.30 và quay lại lúc 6h sáng, chắc đi ngủ.
Thế là cơ hội của tao đã đến. Vào ngày trời mưa khá lớn, tao mặc quần áo có lấm tấm bùn và chạy 1 mạch đến cửa nhà bà này lúc 11h đêm, gõ cửa và giả vờ rét run. Bà lão mở cửa thì thấy tao, nói tiếng Nga là đi đi, tôi không giúp gì được cho cậu đâu, sau đó đóng cửa. Lạnh buốt đó là cảm giác tao đang chịu đựng, nhưng tao vẫn nằm đó chờ và cuối cùng sau nửa tiếng chờ đợi, bà lão mở cửa và cho tao vào nhà. Tao được cho uống 1 cốc nước ấm và 1 cái chăn mỏng, miệng nói xì pa xì pạt rồi kể chuyện đi du lịch bị cướp rồi bị lạc ở đây, may mà tao có cái ID giả mà sếp làm cho lần trước, bà lão tin sái cổ ngay.
Tao cũng lân la hỏi dò về công việc nhưng bà lão cũng có vẻ gì đó không thực sự muốn chia sẻ. Bằng những phương pháp nghiệp vụ thông thường thì nếu quan sát quanh nhà bà lão này thì không có nhiều đồ đạc và ảnh. Chỉ duy nhất 1 bộ bàn ghế và 1 chiếc tivi, chưa biết phòng ngủ sao. Có thế thấy bà lão có cuộc sống rất nhàm chán và không có nhiều thời gian cho bản thân và gia đình. Thấy vậy tao liền đưa bài hỏi thăm gia đình và con cái, kể 1 câu chuyện bịa là bà tao cũng từng bị như này như nọ, sống cô độc như thế nào, ai dè bắt trúng sóng bà lão, vậy là những nút thắt dần dần lộ rõ.
 
Sửa lần cuối:
Bà lão không thể đẻ được, đó là vì 1 phần thời xưa bà bị bệnh lao mà không thuốc chữa nên bị biến chứng gì đó. Sau vài lần ý định tự tử không thành thì bà quyết định đi tu nhưng số mệnh lại gặp phải người đàn ông rất thương bà khi đang xin vào tu viện ở 1 nhà thờ cổ gần đây. Sau vài năm cố gắng có con không được thì họ quyết định nhận con nuôi. Sau 14 tháng đăng ký qua công ty thì họ có tin vui là nhận được 1 bé gái người Châu Á. Sau đó bà lên lầu lấy ảnh và đưa cho tao xem, thật ngạc nhiên là bé gái đó là người Việt Nam, trên ảnh có tên là Lê Thị Ngát (2002).

Khá là ngạc nhiên vì sự trùng hợp này vì không ngờ lại gặp được 1 bà mẹ người Nga có con nuôi là người Việt.Câu chuyện cứ dần dần hé lộ, chồng bà bị chết do bệnh ung thư, cuộc đời bà chìm vào bóng tối mất vài năm, có vẻ như gặp được người để tâm sự nên bà lão cũng chia sẻ hết về cuộc đời của bà, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đi làm nên tao định câu chuyện thêm để tìm hiểu thì bất chợt mặt bà lão xạm lại rồi nói đi ngủ. Bà lão rất tốt khi cho tao ngủ ở phòng khách với chăn khá dầy và ấm. Tao cũng đành nằm ngủ nhưng không sâu. Đền 4h30 sáng, tao đã tỉnh vì quen dậy lúc 4h sáng nhưng tao vẫn nằm đó, để theo dõi tình hình. Bất chợt tiếng bước chân xuống cầu thang, bà lão vỗ vào chân tao rồi gọi dậy, cho tao ra đằng sau với 1 chút đồ ăn và nói nằm tạm trong này, chiều bà về. Tao biết là bà lão đi làm nên tao gật đầu giả vờ mệt để câu kéo thời gian và tìm hiểu thêm về bà lão. Bà lão bước ra ngoài 1 lúc thì tiếng xe tới và chở bà lão đi. Tao đứng dậy và đi ra ngoài xe tao và gọi điện cho em Ngân. Vì xe tao phải đõ khá xa khu này nên tao có cơ hội đi quanh làng rò xét. Có thể nói khu này nhìn tuy tồi tàn nhưng nội thất có vẻ rất xịn, không phải là chỗ cho dân nghèo.

Nói chuyện qua với em Ngân và nói với em qua loa về những gì đã làm. Sau đó tao phi xe ra chợ và mua đồ làm vài món việt. Từng là trai Hà Nội nên tao biết nấu phở, tuy không phải ngon nhưng mà có chút hương vị. GPS qua chợ gần tầu gần nhất và phi ra đó mua quế hồi và thịt bò về làm, mua luôn 1 cái bếp ga và 1 lốc ga về. Ra nhà kho mở bếp chuẩn bị làm nồi nước lèo,nói chung cũng khá cực và mệt. Hôm nay là cuối tuần nên bà lão về khá sớm, người chở bà lão về cũng không canh bà lão mà đi về luôn. Cẩn thận mở cổng và đi vào nhà sau đó mới ra nhà kho, bà gửi thấy mùi thơm và hỏi tao biết làm Phở à. Tao cười và nói cháu ăn rồi tự nhớ và làm thôi. Bà lão có vẻ từng được ăn phở khi qua Việt Nam khi em Ngát tròn 16 tuổi. Bà lão rất vui và bà xin công thức nấu, tao không ngần ngại chia sẻ và dường như khoảng cách đã gần hơn. Bà lão tuy khá thận trọng trong câu nói nhưng sau 1 hồi thì cũng chia sẻ với tao rằng công việc bà làm là vì em Ngát đang làm trong toà biệt thự đó. Bà chỉ làm nhiệm vụ trông cháu nhỏ của 2 tiểu thư trong đó thôi, buổi tối thì họ muốn ở gần con nên bà về, còn cuối tuần họ chỉ muốn bà ghé qua nấu đồ ăn cho bọn nó thôi. Tao nửa đùa nửa thật là em Ngát có người yêu chưa, cháu có cơ hội nào không. Bà lão cười rồi nói, em nó còn nhỏ, bận kiếm tiền vì em nó có ước mơ sang nước ngoài học. Tao cười rồi hỏi vu vơ vậy có cơ hội nào gặp em nó không, bà bảo ngày mai là chủ nhật, cậu có thể ở lại đây đêm nay và gặp con bé, coi như là đồng hương gặp nhau.
 
Sáng hôm sau thì bà lão dậy rất sớm và nấu gì đó, tao cũng giúp đỡ bà gọt khoai và cà rốt nấu cà ri và coleslaw cho em Ngát ăn. Tầm 10h hơn thì em Ngát về, vừa mở cửa ra thì chao ôi, 1 tiên nữ xinh đẹp đi vào nhà. Em có 1 đôi mắt rất đẹp và hớp hồn, tao ngẩn ngơ 1 lúc rồi bất ngờ chào em bằng tiếng Việt, em ngơ ngác rồi mẹ em cười rồi giới thiệu tao và em với nhau. Em Ngát có vẻ khá đề phòng tao nên nói không có nhiều. Tuy nhiên chắc do em cũng tò mò về VN nên em cũng hỏi và khá cởi mở khi tao nói về VIệt nam, và biết được công việc trên giấy tờ giả làm ở đây ( thợ điện, thợ đụ đó). Em và tao dần dần tìm được tiếng nói chung, em Ngát nói tiếng việt rất tốt, em chia sẻ là em học tiếng việt khi em lên 3 tao nói là tao bị cướp giật hết giấy tờ tuỳ thân nên ở tạm đây cho đến khi sở di trú cung cấp lại giấy tờ và đưa xe tới đón. Sau đó tao đề cập có đứa em gái sang chơi, chưa biết tiếng đang kiếm việc làm ở chợ người Việt nhưng không được. Em Ngát có vẻ không đồng tình cho lắm và nói là em không muốn rắc rối, tao nói chỉ cần giúp 1 tháng để có tiền cho em gái về nước thôi. Em Ngát lưỡng lự nghĩ 1 lúc rồi đồng ý, chỉ là phụ giúp giặt khăn thôi vì bà làm việc này bị ốm không đi được, nếu được em Ngát giới thiệu chắc sẽ được vì ông chủ ở đó thích người VIệt vì họ chăm chỉ. Nói rồi tao gọi điện cho em Ngân, gọi là em gái ơi, anh tìm được việc cho em rồi, cố gắng làm để về nhà nhé, còn anh sẽ về nhà và chờ bảo hiểm đền lại tổn thất mất đồ, em Ngân có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng diễn là nghề của ẻm nên em vâng dạ luôn. Hôm đó em Ngát chở tao ra chợ và mua ít đồ về ăn, tao làm gỏi cuốn, đơn giản mà ngon. TÌnh cảm của bà lão dành cho tao lại càng nhiều hơn, nhìn trong ánh mắt chắc bà muốn tao và em Ngát là 1 đôi.

Tuy vậy thì em Ngát cũng đề nghị là đèo tao về nhà vì ở lại đây tình hình hơi phức tạp, em không muốn giải thích, tao không đào sâu vì em muốn để em Ngân vào đó làm rồi tìm hiểu. Tao lên xe và em Ngát chở tao về khu nhà tao ở, trên đường đi tao có nhắn tin cho em Ngân là dọn dẹp, đừng để lộ là sống cùng tao.

Về đến nhà tao thì tao mời em lên phòng, em hơi rụt rè nhưng cũng lên rồi ngồi ở phòng khách. Sauk hi uống được chút nước thì em Ngân ở dưới gara bắt đầu bước lên và diễn kịch. Sau 1 hồi làm quen thì em Ngân và em Ngát có số của nhau, hẹn nhau giờ đi làm, nói chung là cũng nhiều thứ lắm. Sau đó em Ngát về, tao tiễn em xuống xe rồi mở cửa cho em, cám ơn em vì đã chở tao về. Em Ngát cười nhẹ rồi nói không có gì đâu anh, làm tim tao thổn thức hết cả lên…….

Rồi tao lên phòng, em Ngân có vẻ ghen tị với em Ngát, nhưng không lộ rõ ra cho tao biết, chỉ là tao cảm nhận được thôi. Ngáy hôm sau thì em Ngân được đi làm nhưng em chỉ bước vào đó được 1 lúc rồi đi ra ngoài, em chạy ra ngoài xe rồi nói rằng ông quản gia cho em thử việc vào 2 ngày tới. Mọi công đoạn chuẩn bị đã sẵn sàng, đồng phục sẵn sàng rồi, máy quay gắn vào áo cũng đã chuẩn bị. Thứ 4 em đến làm và nguyên 1 ngày coi camera thì em Ngân chỉ được lấy khăn lau dọn và rửa sạch sẽ, phơi rồi gấp và chuyển tới từng phòng, nhẹ nhàng không vất vả. Sau tầm 1 tuần làm việc thì sơ đồ toà nhà đã được phác thảo, em Ngân cũng chăm chú nhớ hết mã code để vào từng khu vực, tuy nhiên khu vực phòng ông chủ lại không được vào, chỉ có em Ngát là được vào thôi. Sauk hi bàn bạc kỹ lưỡng, tao nói em Ngân tìm cách nào đó gắn camera vào người em Ngát. Tất nhiên là em Ngân làm được điều này khi gắn vào áo khoác của em Ngát và tao đã có được mã số phòng ông chủ và đường đi vào. Giờ đến tao tìm cách vượt được mặt bọn lính canh và đột nhập vào phòng làm việc của ông chủ nhà Inkanovic.



Sauk hi tìm hiểu cấu trúc toà lâu đài thì được biết nó được xây từ thế kỷ trước, lần tu sửa gần nhất vào năm 20**, tức là cũng khá gần đây. Cấu trúc toà nhà khá là khép kín, phải nói là thiết kế này để dành cho dân bay đú thì cực kỳ thích hợp, trong bất xuất, ngoại bất nhập. Mỗi phòng có 1 kiểu thiết kế khác, hành lang thiết kế đúng kiểu cung điện, mở cửa ra là cầu thang dẫn lên tầng, phòng khách bên trái, phòng bếp bên phải, tầng trên là phòng ngủ và là nơi làm việc cho các thành viên trong gia đình. Ở bên ngoài thì lính canh gồm có 4 top, 2 trong 2 ngoài, nhưng canh cửa lúc nào cũng có 4 thằng phụ trách. Phải nói ông già từng là quân nhân nên mọi đường đi nước bước để đột nhập vào đểu bị khoá, tứ phía là đèn quanh nhà, 4 thằng trực ban có chó canh chừng cùng, ở trên thì lưới điện bao quanh mái nhà. Các đường ống khí ga hay nước đều được tối giản hết mức có thể, gần như là rất khó để đột nhập. Tuy nhiên, thiết kế nào cũng có điểm lỗi và tao đã tìm ra được nó, nhưng phải nói là cơ hội là 40% vì đường vào là 1 đường dẫn nước mưa để tua bin chạy và cung cấp điện cho khu nhà lúc tiêu thụ nhiều điện. Dòng nước sẽ được chạy lúc buổi tối khi ăn cơm. Vậy là khoảng thời gian đột nhập tốt nhất là vào khoảng 6.45 tối khi cánh cửa mở nước chạy vào tua bin là 9 phút, nó có 30s đóng và mở sau khi nước chảy qua. Nếu tính thời gian chuẩn thì cánh quạt sẽ dừng quay và tao có 30s để chui qua cái cửa đó trước khi nó đóng. Không thể chui qua cánh cửa lúc nó chưa có nước được vì cánh quạt tua bin sẽ chạy rất nhanh và tao không thể xoay sở nếu nước tràn vào.
 
Tao thay bộ đồ lặn và bình dưỡng khí mini trong xe, mọi thứ phải tối giản hết mức có thể vì tao chỉ cần ở trong nước 9 phút 31s sau đó có 29s để bơi qua 1km để chui qua cánh quạt tua bin trước khi cửa đóng lại, nếu thất bại tao sẽ bị cánh quạt cắt ra làm nhiều mảnh hoặc bị cửa kẹp chết. Còn vấn đề đột nhập vào khu nhà kho để mở cửa vô tua bin thì không quá khó vì chỗ đó khá tối, cộng với việc lính canh không qua lại nhiều, chỉ cần đi qua rào là được. Tuy vậy vẫn phải có sự giúp sức của em Ngân khi em dụ được 1 thằng canh ở gần đó nói chuyện là được.

Kế hoạch đã lên sẵn và giờ hành động đã tới. Công tác chuẩn bị khá kỹ lưỡng, 1 kìm cộng lực mini để cắt rào thép, mặc sẵn bộ đồ lặn, máy thở mini để thở được trong 20 phút sau đó lên xe và thủ sẵn khẩu m16 với 1 băng đạn. Sau khi ra xe để tới địa điểm vạch sẵn, chỉ cần 6 phút là cắt được tấm rào và chui vô rồi để lại y như mới mà không ai biết. Vấn đề qua rào đã xong, bây giờ đột nhập vào khuôn viên của nhà ông lão rồi vòng qua nhà kho là cả 1 vấn đề. Những con chó đang ở quanh quanh đây và 1 kẽ hở là không có. Đang khá bế tắc trong lúc này thì bất chợt thấy 1 con chuột ở gần đó, tao vồ khá nhanh nhưng vẫn có 1 chút tiếng động, tuy vậy không ai phát hiện ra. Đột nhiên có 1 con chó đi gần lại phía tao. Sẵn tiện tao ném con chuột ra chỗ con chó khác, con chuột bị ném xong chạy rất nhanh làm cho mấy con chó kia giật mình rồi đuổi theo con chuột rất nhanh, chả mấy chốc mà cả khu hỗn loạn, mấy thằng canh cũng phải ra nhìn. Vậy là đường vào nhà kho đã trống, tao nhẹ nhàng cắt khoá cánh cửa rồi vào, không quên vòng sợi dây xích ra ngoài để nguỵ trang là nhà kho vẫn bị khoá. Sau 1 hồi lần mò trong nhà kho với cái headline treo ở trán thì tao đã thấy được 2 cái cửa trong nhà kho, 1 cái bị khoá khá chắc, cái còn lại thì mở được nhưng nó chỉ là chỗ thoát nước nhỏ, không thể chui vô. Cánh cửa còn lại bị khoá khá chắc và không có điểm tỳ để cắt khoá, chỉ có cách đập khoá nhưng sẽ gây tiếng động rất lớn. Khá bế tắc, tao loay hoay tìm các chỗ khác thì ngó ở trên có 1 cái ô nhỏ, khá khó nhìn, mở ra là 1 chiếc chìa khoá khá nhỏ, mở thử thì đúng là cái khoá của cái ô này, chắc ông bảo trì lười nên cất ở đó.Vậy là tao chui xuống hầm thành công.
Nhìn đồng hồ bây giờ là 6h42, còn 3 phút nữa tới giờ ăn, tao có 2 phút để thám thính tình hình trong đó. Trong này khá rộng, 1 căn phòng dẫn tới 1 ống nước lớn qua 1 cánh quạt rất lớn, to hơn cả cánh quạt máy bay. 6h44 tao chạy ra cầu thang để lấy thế giữ người lại, đặt máy thở sẵn sàng,đóng cửa và cầm chìa khoá để trong áo lặn, vừa xong thì 1 lượng nước lớn chảy rất mạnh đánh bật tao ra, tuy 1 tay tao vẫn giữ được vào cầu thang nhưng tao sắp chịu hết nổi, tao bị văng ra. Dòng chảy cuốn rất mạnh làm tao bị văng, trong lúc đó tao phản xạ gồng người cản lại nước nhưng không hiệu quả.
Nhớ lại bài tập đã học, tao đưa người theo nguồn nước để nó trôi, dòng nước trôi mạnh nên tao bị mất phương hướng, trong lúc cái chết cận kề thì bất chợt tao tháy được 1 tay cầm bằng sắt ở gần tường chỗ nối ra ống nước lớn, tao bám được vào và người tao cứ bị quấn vào ống nước đó. Dùng hết sức bình sinh tao đưa được người qua vách tường thì bị dính vào đó luôn. Phải mất gần 8 phút thì lượng nước giảm dần, tuy chảy xiết nhưng không còn mạnh nữa, vậy là tao có thể nhìn thấy được cánh quạt tua bin đang quay. 2 tay vẫn bám thanh cầm bằng sắt giữ cơ thể, nhìn đồng hồ quay chậm còn 46s nữa là cánh quạt ngừng quay, tất nhiên phải tính cánh quạt dừng hẳn và thời gian cánh cửa đóng lại là 7s. Còn 10s tao bắt đầu thả tay ra và trôi ra dòng nước, cánh quạt đã bắt đầu dừng quay, tao bơi theo dòng nước rất nhanh.
Cánh cửa đang đóng lại và tao vẫn còn 1 chút nữa mới tới. Cánh quạt ngừng quay hẳn nhưng cánh quạt lại chặn lối tao đang hướng tới, tao phải bật lên rất nhanh lúc cánh cổng đã đóng gần hết. Vặn chéo rồi xoay thân theo hướng dọc và bơi vào được cánh cửa, thoát ra thành công nhưng ống thở bị rách khi cố bơi qua cánh quạt. Tao cố gắng bơi thật nhanh lên cao, tao gần như không thể thở được thì thấy 1 tía sáng nhỏ, tao cố gắng bơi qua đó. Bám vào thành tường rồi thở thật mạnh, tao đuối sức lắm rồi. Sau 1 hồi định thần thì leo được lên bờ, đi vào trong 1 lúc thì nhìn thấy phía trên có 1 cái cửa nhỏ, lấy thử chìa khoá và mở thì mở được, leo lên thì vào trong 1 căn phòng nhỏ, có cầu giao điện và máy làm nước nóng đang chạy.
Tao mở cửa he hé thì thấy căn phòng này nằm gần 1 phòng tắm và 1 phòng bếp, có vài người đang làm ở đó Tao xác định được 2 máy quay ở gần đây, có 1 góc chết mà tao có thể sử dụng đó là dưới 1 cái bàn chuẩn bị đồ ăn. Mở cửa đi nhẹ ra, nấp dưới 1 chiếc bàn lớn rồi men qua góc tường rồi chui vào phòng giặt đồ gần đó. Xem xét tình hình sau đó tao đi qua khu vực, tao thay luôn bộ đồ trong phòng, tao mặc trông như 1 thằng hầu đang chuẩn bị bê đồ ăn vậy, lẻn nhẹ ra góc cầu thang rồi đoàng hoàng đi ra. Thấy được 1 vài camera quay quanh khu vực này nhưng tao nghĩ là decoy ( doạ) nên tao bước lên cầu thang. Thử thách là đây khi không thể nào xâm nhập được vào hành lang để ra khu vực phòng ông lão.
Đang loay hoay nghĩ cách thì em Ngân tới, không thấy được tao nhưng tao gõ nhẹ vào tường 2 cái thì em nhận ra ngay nhưng vẫn bình thản đi. Tay em lúc đó đang kéo 1 xe dẩy có 1 vài cái khăn tắm và nhiều khăn khác, đi tới gần chỗ tao thì em giả vờ bị rơi khăn rồi sau đó nhặt lên rồi rũ thật mạnh, khoảng khắc khăn tung ra là tao chạy ra rồi nấp trong cái trolley mà em Ngân kéo, em Ngân ngay lập tức che luôn chỗ tao nấp rồi đẩy xe phía phòng của ông lão. Camera trước cửa phòng ông lão là camera xoay 360 nên 10s nó quay lại chỗ cửa phòng, tao có 6s để mở cửa, key của ông lão là 170689, tao mở ra rất nhanh rồi đi vào trong, đóng cửa trước khi camera quay lại được. Em Ngân vẫn bước đi bình thường còn tao ở bên trong thì thở hồng hộc, khá căng thẳng và mệt mỏi.
 
Ngồi trong phòng ông lão và tìm những tập tài liệu quan trọng thì thấy được những tập hồ sơ liên quan tới nhà máy điện hạt nhân nhưng không có chút gì liên quan tới ma tuý hay gì cả, hồ sơ khá sạch và đẹp. Lục lọi được 1 lúc thì tìm được cuốn nhật ký, đọc được vài trang đầu thì thấy toàn là viết về thời chiến tranh, không có gì đặc sắc. Đang loay hoay thì có tiếng động, tao nấp sau cánh cửa và chờ đợi. Cánh cửa mở ra, ông già bước vào bật đèn và thấy tao đã cầm súng sẵn, ông lão rất bình tĩnh và đóng cửa lại nhẹ nhàng và đi ra ghế ngồi. Dáng vẻ ung dung của ông lão làm tao thấy lạ lùng, cảm giác như ông ta chờ cái ngày này lâu lắm rồi. Tao chốt cửa rồi tiến lại gần ông lão, dí khẩu súng vào trán ông lão nhưng không nói gì cả. Rồi cuối cùng lão cũng cất lên tiếng nói.

“Khá lắm, cái ngày này rồi cũng tới, cậu có thấy cách dí súng của cậu có giống lão Inkanovic chơi roulette với cậu không. Không ngờ có 1 ngày cậu lại làm thế với tôi”.

Tao vẫn dí súng vào đầu ông lão và nói.

“Vậy là mọi thứ đã được sắp đặt ngày từ đầu?”

Ông lão nhếch môi cười và nói.

“Đúng vậy, nhưng ta không ngờ viễn cảnh này lại đến với ta trước”.

Tao ấn súng mạnh hơn vào trán lão và ngằn giọng.

“Tôi không thích nghe lời sáo rỗng, hãy khai ra, tôi không thích nói nhiều”.

Ông lão cười lớn và nói.

“t’ma, con lớn thật rồi, hãy ngồi xuống đi, ta đã gần 80 rồi, giờ con đang trong nhà của ta, hãy giữ cho ta chút thể diện đi nào.”

Tao ngồi xuống ghế và đặt khẩu súng xuống bàn rồi bắt đầu lắng nghe.

“Ta không còn gì để mất cả,ta sẽ kể cho con nghe toàn bộ quá trình và kế hoạch mà bọn ta đã dành cho con”

Tao gằn giọng nói.

“Bọn ta là ai?, vậy là không chỉ có 1 mình ông?

Ông lão cười và nói.

“Phải, không chỉ có 1 mình ta, có mặt sẹo, có bà cô người VIệt, có tất cả những người mà con đã gặp”

Tao vẫn ngồi im và không nói gì, ông lão nói tiếp.

“Từ khi con sang Nga,phải mất gần 8 tháng để mặt sẹo có thể đi cùng con và giúp con trốn thoát, 2 vợ chồng Nga cứu sống con đều là do ta và bác con sắp xếp. Hai vợ chồng người Nga mang con về lúc con bị ngất cũng là do ta sắp xếp theo dõi để mang con về”.

Ông lão bất chợt đứng dậy làm tao giật mình nhưng hoá ra ông chỉ ra chỗ rót rượu và làm 2 ly rồi quay lại ngồi tiếp và nói.

“Đúng là không có thứ này, khô cổ thật”.

Ông lão làm 1 ngụm rồi khà 1 tiếng sau đó nói tiếp.

“Inkanovic đưa con tới gặp ta và rồi số phận đưa con gặp người đàn bà đó và kế hoạch của bà ta suýt chút nữa đã thành công.”


Tao mạnh như tiền rồi nói.

“Bà Hương” ( Bà Việt Nam mà cưu mang tao lúc tao cứu ông chồng của bà ở chợ đó)

Ông lão cười lớn.

“Bất ngờ lắm phải không, lẽ ra ta không để con gặp được người đàn bà đó đâu, ta muốn con về nhà. Con trốn thoát được khỏi tay ta nhưng không thể thoát được tay mụ già đó, đúng là ý trời.

Tao ngắt lời.

“Tôi vẫn chưa hiểu tại sao, bà Hương tốt với tôi lắm mà”.

Ha Ha Ha Ha Ha, ông lão cười rất lớn, cảm tưởng như ông đang cười vào cuộc đời tao vậy.

“T’ma, con thực sự nghĩ con được chọn vào làm đặc vụ à, phải, con rất giỏi khi qua được khoá đào tạo đó, nhưng phải nói là mụ ta quá cao tay. Mụ dẫn dắt con để làm con rối cho mụ ta, mụ ta cho con làm đặc vụ vì mụ muốn con dẹp băng đảng của con ruột bà là thằng Bình, bà ta muốn chính tay con tiêu diệt anh trai ruột của con nhưng bây giờ ta muốn thấy mặt mụ ta quá, hahahahaha.

Tao ngẩn ngơ thì ông lão nói tiếp.

Phải, bà ta là vợ đầu của Dũng, Bình là con của mụ và Dũng. Thằng Bình được nuôi lớn tại Nga nhưng lại theo Dũng, buôn hàng từ Việt Nam chứ không theo mụ ta xuất hàng sang Mỹ. Ta và mụ ta đã mất rất lâu để tiêu diệt băng đảng của nó nhưng không thành công. Cuối cùng, ta và mụ ta gửi mặt sẹo để thám thính tình hình, biết con là em ruột của BÌnh nên bà ta muốn đào tạo con thành điệp viên và phá tan bằng nhóm của BÌnh nhưng xem ra băng nhóm của ta bị phá tan bởi con rồi, hahaha.

Tao tức mình, cầm súng và dí vào mặt lão và nói.

“Ông cười gì, dẫn tôi tới chỗ bọn chúng ngay.”

Ông lão lại cười mỉm và nói.

“ĐI thôi con, ta chờ ngày này lâu lắm rồi”.
 
Sáng hôm sau thì bà lão dậy rất sớm và nấu gì đó, tao cũng giúp đỡ bà gọt khoai và cà rốt nấu cà ri và coleslaw cho em Ngát ăn. Tầm 10h hơn thì em Ngát về, vừa mở cửa ra thì chao ôi, 1 tiên nữ xinh đẹp đi vào nhà. Em có 1 đôi mắt rất đẹp và hớp hồn, tao ngẩn ngơ 1 lúc rồi bất ngờ chào em bằng tiếng Việt, em ngơ ngác rồi mẹ em cười rồi giới thiệu tao và em với nhau. Em Ngát có vẻ khá đề phòng tao nên nói không có nhiều. Tuy nhiên chắc do em cũng tò mò về VN nên em cũng hỏi và khá cởi mở khi tao nói về VIệt nam, và biết được công việc trên giấy tờ giả làm ở đây ( thợ điện, thợ đụ đó). Em và tao dần dần tìm được tiếng nói chung, em Ngát nói tiếng việt rất tốt, em chia sẻ là em học tiếng việt khi em lên 3 tao nói là tao bị cướp giật hết giấy tờ tuỳ thân nên ở tạm đây cho đến khi sở di trú cung cấp lại giấy tờ và đưa xe tới đón. Sau đó tao đề cập có đứa em gái sang chơi, chưa biết tiếng đang kiếm việc làm ở chợ người Việt nhưng không được. Em Ngát có vẻ không đồng tình cho lắm và nói là em không muốn rắc rối, tao nói chỉ cần giúp 1 tháng để có tiền cho em gái về nước thôi. Em Ngát lưỡng lự nghĩ 1 lúc rồi đồng ý, chỉ là phụ giúp giặt khăn thôi vì bà làm việc này bị ốm không đi được, nếu được em Ngát giới thiệu chắc sẽ được vì ông chủ ở đó thích người VIệt vì họ chăm chỉ. Nói rồi tao gọi điện cho em Ngân, gọi là em gái ơi, anh tìm được việc cho em rồi, cố gắng làm để về nhà nhé, còn anh sẽ về nhà và chờ bảo hiểm đền lại tổn thất mất đồ, em Ngân có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng diễn là nghề của ẻm nên em vâng dạ luôn. Hôm đó em Ngát chở tao ra chợ và mua ít đồ về ăn, tao làm gỏi cuốn, đơn giản mà ngon. TÌnh cảm của bà lão dành cho tao lại càng nhiều hơn, nhìn trong ánh mắt chắc bà muốn tao và em Ngát là 1 đôi.

Tuy vậy thì em Ngát cũng đề nghị là đèo tao về nhà vì ở lại đây tình hình hơi phức tạp, em không muốn giải thích, tao không đào sâu vì em muốn để em Ngân vào đó làm rồi tìm hiểu. Tao lên xe và em Ngát chở tao về khu nhà tao ở, trên đường đi tao có nhắn tin cho em Ngân là dọn dẹp, đừng để lộ là sống cùng tao.

Về đến nhà tao thì tao mời em lên phòng, em hơi rụt rè nhưng cũng lên rồi ngồi ở phòng khách. Sauk hi uống được chút nước thì em Ngân ở dưới gara bắt đầu bước lên và diễn kịch. Sau 1 hồi làm quen thì em Ngân và em Ngát có số của nhau, hẹn nhau giờ đi làm, nói chung là cũng nhiều thứ lắm. Sau đó em Ngát về, tao tiễn em xuống xe rồi mở cửa cho em, cám ơn em vì đã chở tao về. Em Ngát cười nhẹ rồi nói không có gì đâu anh, làm tim tao thổn thức hết cả lên…….

Rồi tao lên phòng, em Ngân có vẻ ghen tị với em Ngát, nhưng không lộ rõ ra cho tao biết, chỉ là tao cảm nhận được thôi. Ngáy hôm sau thì em Ngân được đi làm nhưng em chỉ bước vào đó được 1 lúc rồi đi ra ngoài, em chạy ra ngoài xe rồi nói rằng ông quản gia cho em thử việc vào 2 ngày tới. Mọi công đoạn chuẩn bị đã sẵn sàng, đồng phục sẵn sàng rồi, máy quay gắn vào áo cũng đã chuẩn bị. Thứ 4 em đến làm và nguyên 1 ngày coi camera thì em Ngân chỉ được lấy khăn lau dọn và rửa sạch sẽ, phơi rồi gấp và chuyển tới từng phòng, nhẹ nhàng không vất vả. Sau tầm 1 tuần làm việc thì sơ đồ toà nhà đã được phác thảo, em Ngân cũng chăm chú nhớ hết mã code để vào từng khu vực, tuy nhiên khu vực phòng ông chủ lại không được vào, chỉ có em Ngát là được vào thôi. Sauk hi bàn bạc kỹ lưỡng, tao nói em Ngân tìm cách nào đó gắn camera vào người em Ngát. Tất nhiên là em Ngân làm được điều này khi gắn vào áo khoác của em Ngát và tao đã có được mã số phòng ông chủ và đường đi vào. Giờ đến tao tìm cách vượt được mặt bọn lính canh và đột nhập vào phòng làm việc của ông chủ nhà Inkanovic.



Sauk hi tìm hiểu cấu trúc toà lâu đài thì được biết nó được xây từ thế kỷ trước, lần tu sửa gần nhất vào năm 20**, tức là cũng khá gần đây. Cấu trúc toà nhà khá là khép kín, phải nói là thiết kế này để dành cho dân bay đú thì cực kỳ thích hợp, trong bất xuất, ngoại bất nhập. Mỗi phòng có 1 kiểu thiết kế khác, hành lang thiết kế đúng kiểu cung điện, mở cửa ra là cầu thang dẫn lên tầng, phòng khách bên trái, phòng bếp bên phải, tầng trên là phòng ngủ và là nơi làm việc cho các thành viên trong gia đình. Ở bên ngoài thì lính canh gồm có 4 top, 2 trong 2 ngoài, nhưng canh cửa lúc nào cũng có 4 thằng phụ trách. Phải nói ông già từng là quân nhân nên mọi đường đi nước bước để đột nhập vào đểu bị khoá, tứ phía là đèn quanh nhà, 4 thằng trực ban có chó canh chừng cùng, ở trên thì lưới điện bao quanh mái nhà. Các đường ống khí ga hay nước đều được tối giản hết mức có thể, gần như là rất khó để đột nhập. Tuy nhiên, thiết kế nào cũng có điểm lỗi và tao đã tìm ra được nó, nhưng phải nói là cơ hội là 40% vì đường vào là 1 đường dẫn nước mưa để tua bin chạy và cung cấp điện cho khu nhà lúc tiêu thụ nhiều điện. Dòng nước sẽ được chạy lúc buổi tối khi ăn cơm. Vậy là khoảng thời gian đột nhập tốt nhất là vào khoảng 6.45 tối khi cánh cửa mở nước chạy vào tua bin là 9 phút, nó có 30s đóng và mở sau khi nước chảy qua. Nếu tính thời gian chuẩn thì cánh quạt sẽ dừng quay và tao có 30s để chui qua cái cửa đó trước khi nó đóng. Không thể chui qua cánh cửa lúc nó chưa có nước được vì cánh quạt tua bin sẽ chạy rất nhanh và tao không thể xoay sở nếu nước tràn vào.
Đợi chờ.. viết hay lắm
 
Ngồi trong phòng ông lão và tìm những tập tài liệu quan trọng thì thấy được những tập hồ sơ liên quan tới nhà máy điện hạt nhân nhưng không có chút gì liên quan tới ma tuý hay gì cả, hồ sơ khá sạch và đẹp. Lục lọi được 1 lúc thì tìm được cuốn nhật ký, đọc được vài trang đầu thì thấy toàn là viết về thời chiến tranh, không có gì đặc sắc. Đang loay hoay thì có tiếng động, tao nấp sau cánh cửa và chờ đợi. Cánh cửa mở ra, ông già bước vào bật đèn và thấy tao đã cầm súng sẵn, ông lão rất bình tĩnh và đóng cửa lại nhẹ nhàng và đi ra ghế ngồi. Dáng vẻ ung dung của ông lão làm tao thấy lạ lùng, cảm giác như ông ta chờ cái ngày này lâu lắm rồi. Tao chốt cửa rồi tiến lại gần ông lão, dí khẩu súng vào trán ông lão nhưng không nói gì cả. Rồi cuối cùng lão cũng cất lên tiếng nói.

“Khá lắm, cái ngày này rồi cũng tới, cậu có thấy cách dí súng của cậu có giống lão Inkanovic chơi roulette với cậu không. Không ngờ có 1 ngày cậu lại làm thế với tôi”.

Tao vẫn dí súng vào đầu ông lão và nói.

“Vậy là mọi thứ đã được sắp đặt ngày từ đầu?”

Ông lão nhếch môi cười và nói.

“Đúng vậy, nhưng ta không ngờ viễn cảnh này lại đến với ta trước”.

Tao ấn súng mạnh hơn vào trán lão và ngằn giọng.

“Tôi không thích nghe lời sáo rỗng, hãy khai ra, tôi không thích nói nhiều”.

Ông lão cười lớn và nói.

“t’ma, con lớn thật rồi, hãy ngồi xuống đi, ta đã gần 80 rồi, giờ con đang trong nhà của ta, hãy giữ cho ta chút thể diện đi nào.”

Tao ngồi xuống ghế và đặt khẩu súng xuống bàn rồi bắt đầu lắng nghe.

“Ta không còn gì để mất cả,ta sẽ kể cho con nghe toàn bộ quá trình và kế hoạch mà bọn ta đã dành cho con”

Tao gằn giọng nói.

“Bọn ta là ai?, vậy là không chỉ có 1 mình ông?

Ông lão cười và nói.

“Phải, không chỉ có 1 mình ta, có mặt sẹo, có bà cô người VIệt, có tất cả những người mà con đã gặp”

Tao vẫn ngồi im và không nói gì, ông lão nói tiếp.

“Từ khi con sang Nga,phải mất gần 8 tháng để mặt sẹo có thể đi cùng con và giúp con trốn thoát, 2 vợ chồng Nga cứu sống con đều là do ta và bác con sắp xếp. Hai vợ chồng người Nga mang con về lúc con bị ngất cũng là do ta sắp xếp theo dõi để mang con về”.

Ông lão bất chợt đứng dậy làm tao giật mình nhưng hoá ra ông chỉ ra chỗ rót rượu và làm 2 ly rồi quay lại ngồi tiếp và nói.

“Đúng là không có thứ này, khô cổ thật”.

Ông lão làm 1 ngụm rồi khà 1 tiếng sau đó nói tiếp.

“Inkanovic đưa con tới gặp ta và rồi số phận đưa con gặp người đàn bà đó và kế hoạch của bà ta suýt chút nữa đã thành công.”


Tao mạnh như tiền rồi nói.

“Bà Hương” ( Bà Việt Nam mà cưu mang tao lúc tao cứu ông chồng của bà ở chợ đó)

Ông lão cười lớn.

“Bất ngờ lắm phải không, lẽ ra ta không để con gặp được người đàn bà đó đâu, ta muốn con về nhà. Con trốn thoát được khỏi tay ta nhưng không thể thoát được tay mụ già đó, đúng là ý trời.

Tao ngắt lời.

“Tôi vẫn chưa hiểu tại sao, bà Hương tốt với tôi lắm mà”.

Ha Ha Ha Ha Ha, ông lão cười rất lớn, cảm tưởng như ông đang cười vào cuộc đời tao vậy.

“T’ma, con thực sự nghĩ con được chọn vào làm đặc vụ à, phải, con rất giỏi khi qua được khoá đào tạo đó, nhưng phải nói là mụ ta quá cao tay. Mụ dẫn dắt con để làm con rối cho mụ ta, mụ ta cho con làm đặc vụ vì mụ muốn con dẹp băng đảng của con ruột bà là thằng Bình, bà ta muốn chính tay con tiêu diệt anh trai ruột của con nhưng bây giờ ta muốn thấy mặt mụ ta quá, hahahahaha.

Tao ngẩn ngơ thì ông lão nói tiếp.

Phải, bà ta là vợ đầu của Dũng, Bình là con của mụ và Dũng. Thằng Bình được nuôi lớn tại Nga nhưng lại theo Dũng, buôn hàng từ Việt Nam chứ không theo mụ ta xuất hàng sang Mỹ. Ta và mụ ta đã mất rất lâu để tiêu diệt băng đảng của nó nhưng không thành công. Cuối cùng, ta và mụ ta gửi mặt sẹo để thám thính tình hình, biết con là em ruột của BÌnh nên bà ta muốn đào tạo con thành điệp viên và phá tan bằng nhóm của BÌnh nhưng xem ra băng nhóm của ta bị phá tan bởi con rồi, hahaha.

Tao tức mình, cầm súng và dí vào mặt lão và nói.

“Ông cười gì, dẫn tôi tới chỗ bọn chúng ngay.”

Ông lão lại cười mỉm và nói.

“ĐI thôi con, ta chờ ngày này lâu lắm rồi”.
Tk mày. Hay lắm. Ăn uống, ngủ nghỉ, địt em Ngân đi rồi viết tiếp nhé tml
 
Kết thúc.

Tao xốc ông lão đứng dậy rùi tính đi ra ngoài cửa, bất ngờ ông lão cười lớn.

“Hahaha, con định ra ngoài thế này sao, con hơi coi thường ta rồi đó”.

Tao tính đi tiếp thì ông lão đưa ra 1 đề nghị.

“Con hãy để ta gọi lái xe của ta đưa con đi, yên tâm, ta chỉ yêu cầu 1 việc nhỏ thôi.

“Ông nói đi” – tao đáp lại.

“Lên xe đi rồi ta nói”- ông lão đáp lại đầy ẩn ý sau đó ấn 1 cái nút nhỏ bên tường sau đó mở cửa và đi ra ngoài, không quên nhắc tao cất súng đi.



Cửa mở, ông lão và tao đi ra ngoài hành lanh rồi đi như bình thường, không có sự đe doạ. Xuống lầu thì mọi người nhìn tao như người ngoài hành tinh, còn em Ngân thì đi lại chỗ tao và ông lão.

Đi ra ngoài vườn, bọn cảnh vệ dơ súng về phía tao nhưng ông lão dơ tay lên rồi ra lệnh cho chúng nó tản ra. Tao tuy đứng rất gần ông lão và với việc 1 ông lão 80 tuổi thì không khó để khống chế nhưng tao vẫn đi sau và không động thủ.

Ông lão vẫn rất bình thản đi ra xe và ngồi lên xe. Tao để em Ngân ngồi dưới còn tao lên lái xe vì tao không tin tưởng ai cả. Ông lão cũng gõ kiếng để thằng cảnh vệ mở cổng và tao phóng xe ra ngoài. ĐI ra chỗ tao đậu xe và chuyển sang xe tao ngồi

Sau khi nói ông lão địa chỉ, ông lão nói rồi tao chỉnh GPS và sau đó tao hỏi ông lão.

“Điều kiện là gì vậy hả ông lão”.

Ông lão đáp lại.

“Ta già rồi, hãy để ta yên, ta chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống khốn khiếp này thôi”.

“Tại sao vậy”-Tao hơi ngạc nhiên hỏi

“Haha, cậu đã thấy ai làm cái nghề này mà sống yên ổn chưa, ta đã phải chạy trốn nó 5 năm nay rồi”

Đúng là trong cái nghề này, không có chuyện giải nghệ hay nghỉ hưu, chỉ có bước lên làm ông trùm hoặc hết. Cuộc sống không có gì vui vẻ cả, chỉ có lần trốn hoặc cô độc 1 mình thôi. Chả trách ông già chỉ sống 1 mình trên đó, không vợ chồng con cái gì cả.

Ông lão chua xót kể tiếp.

“Ta có tất cả quyền lực, tiền bạc và danh vọng nhưng vợ con ta lại khổ vì họ luôn phải lẩn tránh và chạy trốn kẻ thù của ta. Vợ ta đã chết không xuôi tay, ta còn đứa con trai nhưng không muốn nhìn mặt ta. Ta chỉ muốn cậu dẹp hết đống tạp nham này đi để ta có thể sống nốt những ngày tháng cuối đời”.

Mặt ông lão đỏ đi, mắt hơi ngấn lệ. Em Ngân ngồi cạnh cũng hơi bối rối, không biết nói gì.
Tao còn hỏi vì sao ông già lại báo công an khi tao nhắc tới lão Bình lúc ở nhà lão, tại sao lão lại tức giận vậy.
Lão nhếch mép cười đáp lại.
"Inkanovic là bạn thân nhất của ta, ta không thể để lão biết ta đang làm cái nghề này được".
"Ta càng không ngờ con lại kể lại chuyện con làm cho lão Bình làm ta phải giả vờ để lão già đó khỏi nghi ngờ"-ông lão tiếp lời.
Sau đó ông lão cúi mặt xuống như sắp khóc và nói.
"Vậy nên bây giờ ta phải trả giá".
Ta vẫn lái xe còn em Ngân thì ra vẻ dỗ ông già và khoảng lặng được tạo ra.

Tao lái xe được 1 lúc thì ra tới đoạn đường lớn, đang đi thì điện thoại đồng nghiệp gọi. Tất nhiên là tao tắt handfree đi và bốc máy nghe, mặc dù biết là sai luật nhưng tao không muốn cho ông lão nghe.

Đồng nghiệp tao thông báo là trinh thám đã thám thính thành công khu vực mà mặt sẹo đi vào, sếp đã cho quân phong toả toàn bộ khu vực đó rồi.

ĐI tới đoạn đường mà tao đã theo dõi mặt sẹo lần trước, tao không cần ông lão chỉ là đi vào cái đường hẻm sau tấm biển. Ông lão không nói gì mà chỉ theo dõi tao lái xe thôi.

Lái xe vô được 20 phút thì xe tao bị chặn lại bởi 2 sĩ quan công an. Tao xuống xe xuất trình giấy tờ, 1 tay sĩ quan gọi điện cho ai đó và 5 phút sau thì đồng nghiệp, người gọi điện cho tao lúc trên x era đón tao.

Khá ngạc nhiên là nó không đồng ý cho tao vào vì sếp đã ra lệnh phong toả, không ai được phép ra vào, kể cả người trong tổ chức.

Khá bực tức nhưng sau khi vào xe thì ông lão nhếch mép cười và nói.

“Lũ vô dụng này đừng hòng mà bắt được người trong đó, chỉ có đứng bên ngoài mà quan sát thôi”.

“Vậy bây giờ phải làm sao”- em Ngân hỏi tao bằng tiếng việt.

Tao không nói gì mà chỉ hỏi ông lão bằng tiếng Nga thôi.

“Ông còn lối đi nào khác không”-tao hỏi.

“Haha, tất nhiên rồi, có đường vào thì ắt phải có đường ra”.
 
Nói rồi, ông lão nói tao lùi xe ngoài đường cái và leo lên ghế phía trước. Ông lão dẫn tao đi qua 1 đoạn đường nhỏ nữa, cũng có 1 biển quảng cáo lớn, vì là đường 1 chiều, khá vắng nên không ai biết được con đường này, nó khá giống con đường kia.

ĐI được 15 phút thì ông lão nói tao rẽ trái băng qua bờ suối, sau đó đi qua 1 đoạn đường nhỏ rồi cả 3 xuống xe, tao lấy sẵn khẩu súng có giảm thanh và dắt vào lưng. Cả 3 đi qua 1 cây cầu tự chế, tuy thô sơ mà khá chắc chắn, có vẻ như là được kiểm tra định kỳ. Sauk hi đi qua cây cầu thì men theo đường rừng.

Đang đi theo 1 đoạn trong rừng thì ông lão dừng lại và dò tìm quanh các gốc cây. Ông lão cười hề hề giải thích là lâu không đi nên không nhớ lắm.

Sau khi lần mò đi lại, ngửa mặt lên trời thì ông lão dừng lại ở giữa 5 gốc cây, tao ngẩng đầu lên xem thì đúng là 5 cái cây này xếp y hệt hình ngôi sao 5 cánh.

Ông lão gõ gõ mạnh ở dưới mặt đất, gõ được vài phát thì cái cây bên trái và cái cây bên phải rung rung rồi 1 cánh cửa nhỏ bằng sắt mở ra và có cầu thang để đi xuống.

Em Ngân vừa bước xuống thì cánh cửa đóng sầm lại và tối om, em Ngân nhanh chí mở đèn pin trên điện thoại nhưng ông lão đập mạnh vào tường thì đèn bật lên và dẫn bọn tao tới 1 cái thang máy cũ kỹ. Tao đập vào tường thì chắc chắn có đường đi bên cạnh, nghe tiếng “cộc cộc” chứ không phải “cạch cạch” chứng tỏ có 1 đường khác với con đường này.

Vô thang máy, ông lão ấn code và nói thuật ngữ tiếng Nga thì thang máy hoạt động và đi lên tầng 2. Thang máy mở cửa thì có 2 thanh niên đã dơ súng lên sẵn rồi. Bọn nó thấy ông già thì không dí súng vào ông già mà dí vào 2 đứa tao. Ông già đi ra rồi đưa 2 đứa tao ra, nói dẫn đến gặp sếp chúng nó thì bọn nó báo là các sếp đang trong phòng họp kín, không có ai được bước vô cả.

Tuy nói chuyện với ông lão nhưng bọn chúng vẫn vô cùng cẩn trọng và hướng súng về phía bọn tao, không rời mắt. Ông lão trừng mắt với chúng nó rồi bảo hạ súng xuống thì bọn nó mới dừng lại và để cho bọn tao bước ra.

Đang bước ra thì 1 hồi chuông lớn hú lên, cả hành lang đổi thành màu đỏ và 2 thằng kia chạy mất dép. Theo như ông già nói thì đây mức cảnh báo cao nhất, cảnh sát chắc đã ập vào trong rồi.

Nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu, cảnh sát vô thì kế hoạch của ta hỏng hết

Ông già nói làm tao thật sự ngạc nhiên.

Đi đến 1 cửa phòng lớn, ông già quét mã mắt và bàn tay rồi cảnh cửa tự động mở ra. Bên trong là 1 phòng họp kín, có 1 chiếc bàn hình ovan tròn và rất nhiều ghế ngồi, bên trên có máy chiếu và phông trắng, nhìn như 1 văn phòng của sếp thu nhỏ. Ông già nói bọn tao đứng chờ ở vòng Ovan ở giữa bàn.

Trong khi tao và Ngân chui vô giữa thì ông lão lại đi phía trước và chỉnh máy chiếu vào 1 góc tường. Sau đó ông lão đi về phía máy chiếu rồi sờ soạng gì đó ở tường, bất ngờ nó kêu tít 1 cái, 1 hình bàn tay in trên tường.

Ông lão đặt tay vô đó và rồi 1 tiếng két khẽ kêu lên. Ông lão đứng đó và giữ tay ở đó tầm 3 phút, khi 1 tiếng két nhẹ nữa kêu lên. Ông già nói tao nhìn ở góc dưới sàn nhà trong chỗ tao đứng thì bất ngờ đó là 1 cánh cửa nhỏ, kéo lên có cầu thang đi xuống. Cả bọn đi xuống thì có thang máy nhỏ. Ấn nút thì cửa thang máy mở ra rùi bọn tao bước vô.
 
Ông lão bước vào và ấn 1 nút nhỏ, cửa đóng lại rồi chạy 1 lúc đi đâu đó không phải lên trên mà đi ngang. Rồi vửa mở ra trong sự ngỡ ngàng của tao và em Ngân.Trước mặt bọn tao là 1 con đường bao quanh toàn đá, giống như 1 cái hầm vậy. Đi được vài chục bước thì vào trong cửa hang, ông già dí mắt vào chỗ quét mắt sau đó cửa mở ra. Bên trong có 5 người đang ngồi trong phòng, toàn những gương mặt quen thuộc. Lão Bình, lão Thành, bà cô người Việt ( Hương), em Vy và chồng cũ em Ngân. Em Vy thấy tao thì chạy ra nhưng bị lão Thành giữ lại.

Thấy tao đi cùng ông lão, lão Bình và Thành liền đứng dậy, tuy nhiên họ không có súng vì chắc nghĩ tao và em Ngân không vô được đây. Nhưng chồng cũ của em Ngân thì có, nó đã nhắm bắn sẵn rồi nhưng lão Bình vẫn rất bình tĩnh và nói nó hạ súng xuống, rất bình tĩnh và ngồi xuống và thàn nhiên nói.

Hải à em, ra đây ngồi em.

Tao cũng hạ súng xuống đứng đối diện với team bên kia. Ông lão đứng bên phải, em Ngân đứng bên trái tao. Bà Hương thì ngồi ở cạnh trong của bàn bên kia, em Vy và lão Thành thì đứng phía sau, chồng cũ em Ngân cũng ngồi cạnh bên trái lão Bình và nhìn chằm chằm vào Ngân.

Không khí đang tĩnh lặng thì bất chợt em VY lên tiếng.

“Chuyện này là thế nào hả anh, tại sao anh lại ở đây, em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả”.

Sau đó em quay sang lão Thành nói.

“Tại sao ba lại dẫn con sang đây, ba đã làm gì có tội, con không chịu được nữa rồi”.

Lão Thành không nói gì vẫn giữ chặt em VY, tao cất lời.

“Ba em và những người này đều buôn bán ma tuý, họ đều rất nguy hiểm, phải nói là tội phạm xuyên quốc gia mới đúng”.

Em VY tái mét mặt lại dung dung nhìn rất thương thì lão Bình cười lớn.

“Không phải chú em cũng từng làm việc cho anh rồi sao,vậy chú em cũng là dân buôn bán ma tuý”.

Lão Bình nói tiếp lẫn này lão có gằn giọng hơn.

“Bọn tao cũng đang muốn tìm mày để giải quyết đây, mẹ tao đang muốn cho mày và lão già chết đi để bọn tao biến Nga thành nước sản xuất ma tuý lớn nhất thế giới đây”

Lão phá lên cười rồi thao thao bất tuyệt về những thứ huyễn hoặc, những thứ mà kẻ có tiền thường nghĩ để thay đổi vận mệnh cả thế giới này. Lão bất ngờ chốt câu nói điên cuồng.

“Tao sẽ có trong tay mọi thứ, quyền sinh quyền sát, cả kho vũ khí của Nga sẽ là của tao, tất cả mọi người sẽ phải quyd xuống chân tao, haha”.

Tao nhếc mép cười rồi nói.

“Vậy à, có vẻ như mẹ anh không thích điều này cho lắm, phải không cô?”.

Lão Thành quay qua nhìn bà Hương, đang run rẩy mặt tái mét, tao liền nói thêm.

“Cảnh sát đã bao vây bên ngoài rồi, sớm muộn gì họ cũng tìm ra nơi này thôi, tuy nhiên người mong chở cảnh sát tới nhất có lẽ là mẹ anh, vì bà muốn anh chết rồi độc quyền đường dây này”.

Lão Thành quay sang bà Hương, có vẻ chính thái độ sợ sệt của bà làm lão Thành tức điên, mắt long xòng xọc, lão quát lớn.

“Phải không, bà muốn như vậy phải không?”

Rồi lão quay sang tao quát.

“Thằng chó, mày nói láo, *c* mày đừng hòng lừa được tao con chó”.
 
Top