Truyện Ngắn - Hàng xóm của phò

HÀNG XÓM CỦA PHÒ

Chap 1. Thằng Uy.

Chắc hẳn nhiều đứa đã từng đi đá phò, có đứa lại đấm phò, đứa nào tình cảm thì thích tâm sự với phò. Còn tao đến cả trong mơ tao cũng chẳng thể ngờ rằng mình lại trở thành hàng xóm của phò.

Mọi chuyện bắt đầu vào cuối mùa đông năm 2009, có một người đàn ông mua lại mảnh đất cách nhà tao không xa. Ông ta cho xây một cây cầu bắc qua sông sang phía đường quốc lộ. Hồi đó, xóm tao ở ven sông, lại cách đường chính khá xa nên dân còn thưa thớt, mỗi nhà cách nhau đến cả vài chục mét.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, đến đầu mùa hè khi tiếng ve kêu râm ran kèm nước đái ve rơi lã chã thì cái nhà đó đã xây xong. Mặt trước hướng ra sông, phía sau nhà được che kín. Mỗi lần thả bò ngoài bãi tao lại tụt xuống mé sông ngồi cho mát.
Dọc cái sông này, chỗ nào chưa xây nhà là cây cối mọc um tùm, đất của hợp tác xã người ta thầu để trồng vải trồng ổi. Tính tao cũng tò mò lần nào cũng trèo lên cây rồi ngóng xem nhà của phò thì trông như nào. Lúc nào tao cũng thấy một thằng mặt sẹo đội cái mũ lưỡi trai ngồi ở ngay ngoài. Hầu như lúc nào cũng thấy nó ngồi trên cái bộ bàn ghế bằng si măng giả gỗ, tay cầm điếu cày. Lúc thì hút, lúc thì nghe điện thoại. Nghe xong lại ngồi nhìn ra phía bên kia đường. Tên này có hình xăm ở bắp tay trông như con giun ấy, chả sợ đếch gì. Nhưng nó quát to phết, có lần thấy tao thập thò nó quát '' nhìn cái đéo gì mà nhìn''. Tao giật mình tí rơi xuống sông, luống cuống chạy trốn cỏ cứa chân tay xước hết cả.

Hôm ấy tao với đám bạn vặt trộm được mấy bắp ngô mới túm tụm ngồi trên mặt đê nướng. Mùi rơm thơm lừng, gió từ sông thổi vào mát rượi. Bỗng tiếng cạch cạch từ nhà chứa phò. Cửa đằng sau mở ra, một bà chị mặc áo 2 dây thò đầu ra hỏi bọn tao:

- Ê có bật lửa không cho chị mượn tí.

Lần đầu được diện kiến phò còn là phò xịn. Tao phấn khởi cầm bật lửa đưa cho không chần chừ. Bà chị cầm lấy bảo tí trả còn không quên làu bàu:

- Có mỗi cái bật lửa nấu cơm mà thằng bỏ mẹ nào hút thuốc cầm đi mất.

Người ta bảo đi đá phò giải đen nên tao đinh ninh gặp được phò là may mắn lắm. Nào ngờ đâu tối về tao bị mẹ đánh sml vì tội dẫn bọn trẻ con ăn trộm đúng ruộng ngô nhà mình.

Bị đánh xong mắt còn chưa kịp khô nước, cảm thấy mình đúng là con nuôi. Tao dỗi vl trèo ra máng bê tông sau nhà ngồi. Tự nhiên có hòn đá lao vèo vèo may mà không vào người tao chỉ vào đầu tao thôi. Tao ôm đầu kêu ré lên, chỉ kịp thấy một thằng con con bỏ mẹ nào đấy cuống quýt lẩn vào bụi chuối. Mãi sau nó thấy tao khóc to quá bối rối đi ra ngồi cạnh tao. Thấy nó có vẻ hối lỗi nên tao chào nó nhẹ nhàng:

- Đjt cụ mày.

Nó bảo nó ném con ếch không may vào đầu tao thôi. Xong nó rút cho tao 2 cái kẹo to vl nên tao thôi không chửi nữa.
Từ đó bọn trẻ con xóm tao có thêm nó làm bạn. Một thằng thành phố ngáo ngơ, hay ngã xuống mương và dẫm vào cứt trâu.
Những buổi chiều trời cao vời vợi, bọn tao ngồi túm tụm ăn khoai sống thì nó rút trong túi ra một nắm kẹo lớn. Thằng ôn vồ này trong túi nó như chứa cả cái nhà máy bánh kẹo sao ấy. Lúc nào cũng thấy mồm nó đang ngồm ngoàm, hai túi quần thì căng phồng đéo hiểu kiểu gì. Và đitme trong túi nó còn có cả tờ polime. Thật kinh ngạc, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để tao nhận ra nó là người tốt, cả đời nó sẽ bình an.

Tao làm thân với nó:

-Mày tên gì?

Nó vừa nhai vừa trả lời:

-Uy...Uy...Uy

Mãi sau này bọn tao mới biết nó tên Huy. Nhưng vẫn thích gọi nó là Uy hơn, vì can bản tên Uy hợp với cái mặt ngáo ngớ của nó.

Xế chiều, bọn trẻ con trong xóm về nhà hết. Chỉ còn tao với Uy ngồi thu lu trên mấy cái cống bê tông. Lúc này có thời gian tâm sự, Uy kể nhà nó ở Hà Nội, tao chẳng biết Hà Nội ở đâu nhưng chắc là rất xa. Nó kể bằng giọng trầm xuống. Trong câu chuyện đó bố mẹ nó cũng rất khó khăn, bố nó phải cho người ta vay nạng lãi để lấy tiền uống rượu. Mẹ nó đêm không được ngủ phải lên bar quẩy rất mệt mỏi, sáng về là nằm vật ra giường bất cmn tỉnh luôn...Hoàn cảnh gia đình là thế nên nó bị gửi về quê ở với nhà ông bác họ nào đó.

- Nhà bác mày ở đâu?
- Bác tao ở trong làng cơ, nhưng tao ở ngoài bờ sông với anh họ.
- Rồi cuối cùng mày ở đâu?

Nó giơ tay chỉ, tao há mồm nhìn theo cánh tay của nó. Lướt qua cánh đồng lúa như tấm thảm khổng lồ nó dừng lại ở phía bờ sông, tay chĩa thẳng vào ngôi nhà chứa phò mà tao chưa từng đặt chân đến. Tao tụt luôn xuống như muốn quỳ rạp dưới chân nó mà than rằng:

'' Ôi Uy yêu dấu ơi, đấng tối cao hẳn là đã phái mày xuống đây để làm bạn của tao rồi. ''

Từ hôm đó hành trình khám phá của tao bước sang trang mới. Cũng từ đây mở ra một cái nhìn mới về những góc khuất của phò...

Nguồn ( Na )
 
HÀNG XÓM CỦA PHÒ CHAP 2.

Sáng hôm sau tao đường đường chính chính bước chân vào nhà chứa phò với tư cách bạn thằng Uy. Bọn phò cũng chảnh vl. Hôm đầu tao qua chơi chào tử tế vl mà chả ai tiếp lời. Mấy hôm sau phải mất 2kg khoai với mớ rau đay mới làm quen được, phải thế thì qua chơi mới dễ thở chứ không mấy chị cũng lườm nguýt ghê lắm.

Tả qua cái nhà chứa phò cho bọn mày hình dung thì bọn nó để biển quảng cáo bên ngoài là mát xa nhưng bên trong lại là mát gần. Đi qua cái cầu là bộ bàn ghế tiếp khách. Bên trong chia làm nhiều buồng nhỏ, mỗi buồng chỉ khoảng vài mét vuông. Mỗi buồng có 1 tủ trang điểm, 1 cái giường dài giống spa nhưng xấu xấu bẩn bẩn. Các buồng không có cửa mà chỉ có mấy cái rèm màu nâu che lại. Tuyệt đối không được uỵch nhau ở quán mà phải qua nhà nghỉ đằng dưới kia.

Quán chỉ có 3 chị phò, hồi xưa có đông hơn nhưng quán mới mở ít khách, cầu không đủ cung nên các chị bê loz đi nơi khác kiếm ăn hết rồi. Theo thằng Uy giới thiệu thì tao được biết: đang quét nhà là chị Thanh. Chị Thanh là người có nhiều kinh nghiệm trong việc uỵch nhau. Dưới háng chị là một cái hang, mỗi năm có hàng nghìn lượt khách ghé thăm.
Đang nhổ lông nách cho nhau là chị Thư với chị Thúy, hai chị này là bạn thân. Nhưng lại chọn hướng đi khác nhau, nếu Thư chọn nghề cave thì Thúy lại chọn làm phò.

Tuy là phò nhưng các chị đều có nguyên tắc của mình: không làm tiu đây. Các chị tôn thờ hình thức bóc bánh trả tiền chứ không bao giờ chịu giành giật con chim với người khác.
Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ...

Các chị ở đây cũng được nghỉ phép đàng hoàng. Mỗi tháng được nghỉ từ 3-7 ngày vào mùa dâu vì không làm ăn được gì cả.

Trời vừa chuyển sang tối, các chị phò xúng xính váy áo. Người chải lại mái tóc dập xù. Người mặc thêm quần tất. Đồng hồ vừa điểm 19h, quán có vị khách đầu tiên. Tao với thằng Uy trong phòng hé mắt nhìn qua cửa sổ. Vị khách này trông khá béo, đi con xe máy qua cầu vào hẳn trong nhà đỗ làm cái phịch. Nói chuyện một hồi với thằng cai phò thì ngoắc chị Thúy đi mất.

Khoảng 10 phút sau thì có 2 ông đến, chọn được chị Thư còn không chịu đi chị Thanh. Nhất quyết đòi 1 mình chị Thư đi cùng. Đm điên à? 2 ông đi chung thì hàng nào chịu được. Tên Tú cai phò thuyết phục không được, phải gọi sang bên nhà nghỉ mượn tạm 1 em. Còn mỗi chị Thanh ngồi ở ghế nhưng chị cũng chả tỏ vẻ sốt ruột. Y như rằng 5 phút sau khách quen của chị đến rước chị đi, còn là đi qua đêm.

Cái quán bé như lỗ mũi mà đông khách phết. 3 chị đi hết cả mà vẫn có khách vào. Lần này tên Tú cai phò lấy điện thoại gọi cho Thúy thấy không ai nghe máy biết ngay là còn đang dở việc. Đang định gọi qua nhà nghỉ mượn người thì chị Thư gọi về, vừa nói vừa thút thít khóc. Chỉ nghe thấy tiếng tên Tú gắt lên:

-Đm nhà nó. Đợi tí tao sang.

Trước khi đi không quên xếp người cho ông khách kia. Rồi cưỡi lên con xe phóng thẳng sang bên nhà nghỉ. Theo sau có 2 3 thằng bảo kê hay ngồi hàng nước nữa.

Qua đến nhà nghỉ vẫn thấy Thư thút thít khóc. Chả nói chả rằng tên Tú lao vào đấm luôn ông khách. Lão khách lúc đầu còn già mồm lát sau câm hẳn. Chả là mới trèo lên giường chưa được 3 phút đã xong xuôi. Theo luật phò là chị Thư đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lão già này tiếc tiền cứ cãi chưa làm được gì đòi thêm phát nữa. Gây gổ một hồi thẳng tay tát vào mặt chị Thư. Mẹ kiếp, đã yếu sinh lý còn đi chơi gái.

Lúc này tên Tú đã chở Thư về ngồi ở ghế, chị Thư vào phòng nghỉ sớm. Lúc này chỉ còn 1 mình tên Tú bên ngoài, bóng đèn điện hiu hắt soi bóng hắn xuống nền nhà. Hắn 25 tuổi da đen nhẻm, gầy gò. Mắt hắn như mắt rắn. Thuộc dạng ăn chơi là đàn em thân thuộc của anh họ thằng Uy.

10h30 tối, đường xá tối đen như mực. Lâu lâu có một bóng xe máy lướt qua rồi lại im lìm tĩnh mịch. Gió từ bờ sông thổi vào mát rượi. Một chiếc xe máy dừng lại trước cửa quán. Một người thanh niên tầm 30 tuổi đi vào. Người này đội một chiếc mũ che đi nửa khuôn mặt.

Hắn vào nói khá to, hỏi tên Tú quán còn hàng không. Tên Tú trò chuyện với hắn đôi ba câu thì anh họ thằng Uy về. Anh họ nó là Năm Sẹo, trên má anh nó có một vết sẹo dài. Thằng Uy kể anh nó giỏi lắm giỏi nhất là đấm nhau, đôi khi anh nó còn dùng đến mã tấu nữa. Gần đây nó mới gặp anh nó vì trước đây ông ấy đi tù suốt.
Năm Sẹo ngồi xuống ghế rồi bình tĩnh uống cốc nước, khoảng 5 giây sau cất đôi mắt lên nhìn ông khách:

- Nay quán em nghỉ sớm, có gì mai anh ghé.

- Ông kia bảo tầm 15p nữa hàng về. Tôi đợi một lúc cũng được.

- Haha thằng cu em nó đùa. Chứ anh muốn mát xa thư giãn thì mai mới có nhân viên làm được.

Biết không có ích gì tên khách lấy xe ra về. Vừa khuất khỏi quán, Năm Sẹo tiện tay cầm luôn cái điếu cày vụt mạnh vào người tên Tú, vừa vụt vừa chửi:

- Mày muốn chết hết đúng không Tú? Tao dặn mày nhận khách như nào?

Tên Tú đứng im chịu trận. Hóa ra người hắn vừa tiếp không phải đơn thuần là khách, hay nói chính xác hơn là cớm.

Khoảng 1h 2h sáng thì quán đóng cửa. Tên Tú xem lại công cán cho từng người sau đó đóng cửa quán lại, tắt điện im lìm.
Kết thúc một ngày làm việc đầy biến cố.

(Na)
 
HÀNG XÓM CỦA PHÒ.

Chap 3: Chị Thanh.

Trong các thể loại phò thì tao ấn tượng nhất là loại: chị Thanh. Nói thật đã gặp phò bằng da bằng thịt như chị Thanh bao giờ đâu nên tao thấy thú vị lắm.

Chị Thanh quê ở xa tít tắp, hồi xưa nhà chị nghèo lắm chả đủ ăn. Thế là bố mẹ chị mới đặt tên chị là Gạo. Với mong ước nhà luôn đầy ắp lúa gạo không lo chết đói. Cơ mà đi hành nghề để tên đó hơi quê nên chị tự đổi thành Thanh.

Chị Thanh là con phò già nhất trong nhà chứa. Đồng nghĩa với việc chị cũng là người có nhiều kinh nghiệm nhất. Ai cũng yêu quý chị thỉnh thoảng mới có người bảo chị hết đát thôi. Bình thường trong nhà không ai tranh quét nhà rửa bát nấu cơm với chị hết. Nấu cơm thì phải đi chợ, nhà tao hay bán rau ế nên tao nhận phần cung cấp rau sạch cho chị nấu.

Chị Thanh rất là chính trực, tốt bụng mỗi tội làm phò. Chị hay dạy tao những kiến thức bổ ích như là chim thế nào thì to khỏe. Chim thế nào thì bị cúm. Chim thế nào thì hay cảm lạnh nôn mửa. Chị tự hào bảo chim chị cầm còn nhiều hơn số chữ trên tờ a4.

Tao hỏi chị tại sao lại làm phò?
Chị vừa đảo nồi rau trên bếp vừa tâm sự:
'' Hồi xưa chị cũng đi học như bao đứa bạn cùng trang lứa. Một ngày cuối tháng 5, trời mưa bão bập bùng chị gặp một bà cụ gánh nước đi tưới rau. Trong giây phút ấy chị tự dưng vào facebook. Đọc được stt của một nhà văn nổi tiếng, nói rằng không cần học đại học. Thế là chị bỏ học rồi đi làm phò. ''
Lúc đầu thì làm vì đam mê thôi, nhưng sau này nó thành cái nghiệp, nghề chọn người mà. Nhìn chị ngoài làm phò thì không thể làm gì khác đc.

Câu chuyện của chị thực sự lay động đến trái tim tao. Vừa lúc đó thì trời đổ mưa, tao ngồi trong bếp mà thấy cả mùi hơi nước bốc lên từ mặt đất.

Dạo này khách quen của chị không rủ chị đi đêm nữa nên chị ế nguyên ngày. Có nhiều thời gian ở nhà chơi với tao hơn. Lúc nhìn nghiêng khuôn mặt chị tao mới thấy cũng giống như lúc nhìn thẳng. Tức là lúc loz nào cũng xấu.
Thời gian tàn phá chị nặng nề quá, bao nhiêu bụi bặm cuộc đời tích thành những vết đen rồi dính hết lên môi chị.

Làm phò kể ra cũng vất vả. Mới có chục năm kinh nghiệm mà trông chị đã như con điên. Chị có kho truyện uỵch nhau rất dày cũng rất ly kỳ lâu lâu chị lại kể một ít. Nó đều là những câu chuyện trong quá khứ khi cái hang còn nguyên sơ chưa bị khai thác du lịch bừa bãi như bây giờ. Chị từng lang bạt khắp các tỉnh thành, qua tay bao nhiêu chủ. Có chủ tốt có chủ xấu nhưng không ai xấu bằng chị cả.
Chị bảo là người ta chỉ bỏ tù người môi giới mại dâm chứ có ai bỏ tù bám dâm bao giờ. Chủ này đi tù thì mình đầu quân cho chủ khác. Nói chung nghề này chỉ nhục tí thôi nhưng mà nhàn.

Một lần tao nghịch đất sét ở ngoài ruộng thì thằng Uy gọi vào nhà ăn ngô. Mau mải chạy vào nhà xô cái cửa nhà tắm. Không để ý chị Thanh đang trần truồng tắm. Ui vl chị cũng lấy tay che xong hét lên, xong nhận ra mình còn gì nữa đâu nên chị lại thôi không hét nữa.

Tao phát hiện ra một bí mật động trời. Đó là chị Thanh cặp kè với ông Tú. Khi mọi người ngủ hết là chị chuồn sang phòng ông Tú thức với nhau. 2 ông bà già khắm khú mà suốt ngày xưng tên Thanh Thanh Tú Tú nghe mệt loz.

Sau tất cả chị vẫn là một người mẹ tốt. Chị còn có một đứa con ở quê. Không biết con ai nhưng chắc chắn là con chị. Mỗi tháng chị phải phơi háng không quản mỏi mệt. Có lúc quá sức chị bị thoái hóa khớp háng luôn, vậy mà cũng cố nén đau để nuôi con ăn học. :(

Càng ngày khách càng kén chọn nên chị Thanh cũng thỉnh thoảng mới đi khách. Còn lại chị đảm nhiệm thêm vị trí nhân sự nữa. Chị có rất nhiều mối quan hệ trong cái thế giới loài phò. Cũng rành các luật lệ mặt đen mặt đỏ.
Thế mà hôm rồi quán nhiều khách mà thiếu nhân viên. Chị Thanh liên hệ khắp các mối mà đ được con nào cả. Hết lòng với công việc là thế, không một phút đắn đo chị dắt ngay em gái xuống cống hiến luôn.

Thế là từ mai nhà hàng xóm tao lại có thêm một chị phò mới.

(Na)
 
HÀNG XÓM CỦA PHÒ CHAP 4.

Hôm sau như đã hứa tao qua đi chợ với mấy chị phò. Thằng Uy ở nhà quét dọn. Mấy hôm đầu đi chợ người ta còn chỉ trỏ nói ra nói vào ghê lắm. Cơ mà sau này người ta thấy được mấy chị phò rất dễ tính, mua hàng chả mấy khi kỳ kèo thêm bớt. Chắc cũng do các chị kiếm tiền dễ hơn người bình thường. Thế nên người ta dần dần có cái nhìn thiện cảm hơn với các chị. Hôm ấy trời xanh dịu nhẹ, bà Hà xếp lại đồ vào quang gánh, ánh mắt đầy yêu thương kể với bà bán rau:

'' Nay mấy con đĩ nó mua cho em 4kg ốc liền chị ạ.''

''Thế hở thím. Mấy con đĩ cũng mua cho tôi 3 cái bắp cải. ''

Cứ thế, những câu chuyện tươi vui rộn rã khắp chợ. Chúng tao đi rồi mà tiếng cười ròn tan ấy vẫn còn văng vẳng đằng sau. Vừa về đến quán chưa kịp nghỉ ngơi thì thấy em chị Thanh xuống. Nó trèo xuống khỏi xe ôm, lệ khệ bê cái balo to bố tổ. Mồ hôi nó chảy ròng ròng xuống cằm.
Tao nhìn nó chẳng giống chị Thanh tí nào cả. Mắt nó không tí hí thâm thâm mà tròn vo trong suốt. Tóc nó không bết mà rất mượt, lại thoang thoảng mùi hoa bưởi. Tao nhìn nó mà tiếc thay. Xinh thế mà đi làm phò sớm quá, sao không cố gắng học hành chăm chỉ, đi thi hoa hậu xong rồi hãy làm phò.

Nó tên Lan 18 tuổi, nghe là biết tên bốc phét. Chị nó tên Gạo chắc nó tên Gáo. Mấy hôm sau ngồi trên đê, thằng Uy hỏi mấy câu nó khai ra hết. Chị Thanh bắt nó nói dối vậy chứ thực ra nó mới 14 tuổi, tên Hoa. Không phải em ruột mà là em họ.

Cái đứa này nó làm phò mà vẫn hồn nhiên lắm, đôi mắt mộng mơ vừa nhìn vào hàng bạch đàn xanh rì vừa kể chuyện:

''Nhà chị bán phân bón á. Đẻ chị ra thì mẹ chị thích đặt là Chi nghe cho nó người kinh. Ba chị lại không chịu, nhà buôn bán mà cứ chi chi chi thì lấy cức mà ăn à. Bắt đổi thành Thu cho có lãi. Thế khô máu với nhau không phân thắng bại rồi đặt là Hòa. Buôn bán mà hòa thì bán làm cái đéo gì đúng không các em. Vậy cuối cùng chị tên Hoa.''

Chớp hàng lông mi cong vút, nuốt miếng nước bọt Hoa kể tiếp:

''Buôn bán phân bón cũng có lãi, nhà chị cũng có số má trong vùng. Xong ba chị chơi lớn trộn linh tinh vào phân. Nông dân người ta check ra fake thế là tiêu đời. Chị chán quá bỏ nhà đi xong làm phò hồi nào không hay.''

Tao há mồmngưỡng mộ:
''Vãi lồn, cứt mà ba chị cũng làm nhái được luôn.''

Nói thế chứ từ hồi Lan đến, quán như có một làn gió mới. Vừa trẻ đẹp lại khéo ăn nói nên khách book nhiều lắm, hôm nào cũng kín lịch luôn. Cũng từ hôm Lan đến thì Năm Sẹo chuyển về quán ở hẳn. Thằng Uy phải bê đồ qua ngủ với ông Tú. Sáng mới ăn bớt tiền đi chợ của phò, tao với uy làm ngay que kem ăn cho mát ruột.

''Na ơi, anh tao tự nhiên về ở hẳn chán vãi, suốt ngày sai làm cái này cái kia''

''Thì mày chịu khó chút, sao mày bảo ông ấy hay đi tù lắm mà mấy tháng rồi tao có thấy đi tù đâu.''

Nó thở dài thườn thượt, cũng hôm đó tao mới biết lão anh họ nó tên thật là Sơn. Từ hồi mê giang hồ kiếm hiệp húc nhau với thằng nào có cái sẹo ở mặt thì đổi thành Sơn Sẹo. Giang hồ thì phải đi tù, đi tù lần đầu về thì đổi tên thành Nhất Sẹo làm kỷ niệm. Bây giờ anh nó nâng cấp lên là Năm Sẹo rồi. Ông Năm này cũng chăm chỉ, ngày đi lo mặt đen mặt đỏ cho quán, đêm về vẫn lôi nhân viên qua phòng giã gạo uỳch uỵch. Thằng Uy thì thầm kể với tao thế, bảo là con Lan cũng bị giã rồi. Uy hỏi Lan thấy sao thì Lan bảo bé quá không thấy gì.

Cách quán tầm 2km thì có một trường cấp 3. Đéo hiểu con Lan nó bắt nhịp thế nào mà quen một thằng trẻ ranh học lớp 12 tên Hoàng. Hôm nào Lan đến tháng không đi làm được là thằng đó đến quán chở đi chơi. Thằng đó yêu Lan lắm, bảo là Lan là tình đầu của nó. Lan cũng yêu thằng đấy, đi khách được bao nhiêu dồn vào mua đồ cho thằng đấy hết. Khi thì cái áo, cái quần, lúc hết tiền Lan chỉ mua tặng bao cao su mà thằng Hoàng vẫn cười tít mắt. Đúng là tình yêu thì quan trọng gì vật chất đâu. Thấy bọn nó tíu tít Năm Sẹo hỏi:
Mày biết con Lan làm nghề gì không mà yêu nó?
Biết chứ anh, nhưng có sao đâu, đã yêu rồi thì phải tôn trọng nghề nghiệp đối phương chứ.

Con Lan hôm nào chấm công cũng được nhiều công nhất. Có vẻ cuối tháng nó cũng được kha khá tiền. Khách nào nó bận quá không đi được lại đá kèo cho chị Thanh. Nhờ thế mà chị Thanh thu nhập tháng này cũng khá phết. Mặc dù hôm nọ chị Thanh qua nhà tao mượn xe đạp đi chợ. Không có xe nữ nên chị lấy tạm xe nam. Đi qua đoạn xóc đập mẹ cả con bim bím vào thanh sắt. Chị Thanh phải nghỉ ở nhà dưỡng thương mấy hôm liền.

Mỗi lần lĩnh lương con Lan nó lại phân chia tiền bạc rõ ràng lắm. Được sờ vào tiền cái là chia ra luôn. Một phần tiền nó để mua son phấn quần áo. Đm dị vãi loz, rõ ràng làm phò không hay mặc quần lắm mà không hiểu sao vẫn nhanh cũ.
Nó chia phần tiếp để gửi về quê cho bố mẹ nó vì nó vẫn nói dối là đi làm công nhân dưới khu công nghiệp thôi.
Phần còn lại nó để lo cho thằng Hoàng. Đơn giản nó vẫn ôm ấp giấc mộng, tin vào tương lai màu hồng, khi Thằng Hoàng học xong sẽ lo cho nó.

Tao với thằng Uy hay loăng quăng bên nhà nghỉ đối tác của quán. Hôm đấy chủ nhà nghỉ nhờ đem hộ khay bao cao su lên phòng. Tao gõ cửa xong đẩy vào thì thấy con Lan đang nằm tênh hênh ở giường. Vếu thì bằng hạt ô mai. Tao đặt bao cao su lên bàn xong chuyển lời:

Thằng Uy bảo em hỏi chị tí về chơi bắn bùm không?
Lan nằm ngửa, khẽ gật đầu.

Lúc tao chuyển bị đi ra khỏi phòng thì thấy ông chủ tịch xã tao đi ra từ nhà tắm. Cởi trần béo như con lợn, quanh hông quấn cái khăn. Tao đóng cửa cẩn thận, lắc đầu. Đúng là cuộc đời chẳng biết tin ai, sáng mới nói đạo lý tí đã đi đá phò.
Xế chiều con Lan về, ngồi ở gốc cây vải bĩu mỗi:
Ông đó dị lắm chúng mày, đi đá phò mà cứ đòi lếu lều với đi trần thôi.

Bẵng đi khoảng 1 tháng, chị Thanh bằng cách thần kỳ nào đấy đã cưới được ông Tú. Chuyện vui đó chưa được bao lâu thì chuyện đen tối đã ập đến. Hôm đấy trời mưa nho nhỏ, từng hạt rơi xuống sông rồi đi đâu mất không nhìn thấy nữa. Con Lan ngồi nhìn ra cửa sổ, 2 mắt ầng ậc nước, tâm tư nặng trĩu. Hỏi ra mới biết nó dính bầu. Tin đó như sét đánh nổ một phát giật hết cả mình. Đây chẳng phải chuyện đùa đâu, nó là một trong các điều tối kỵ trong nhà chứa. Trước có đứa bị đánh đuổi đi rồi nên bọn tao nghe xong cũng run lên cầm cập.
Mà đéo sao có bầu được, hôm nào tao cũng thấy nó nhét viên gì vào đít ấy. Hỏi thì nó chẳng nói cứ như người mất hồn. Người duy nhất biết chuyện này ngoài bọn tao ra là chị Thanh.
Chị Thanh nghe xong mất mấy phút cuộc đời xốc lại tinh thần, chị bảo nó thu vài bộ quần áo cho vào balo chuẩn bị bỏ trốn. Gặng hỏi nó xem cái thai của ai thì nó bảo bố ai mà nhớ được.

Thương nó quá chị Thanh tìm gặp thằng Hoàng. Chị hỏi nó có yêu Lan không nó bảo có. Trình bày xong việc nó có thai, chị Thanh bảo đằng nào ra trường cũng cưới thì bây giờ cưới luôn đi.
Thằng Hoàng bùi ngùi, nắm tay chị Thanh an ủi:

''Ngoài anh Tú ra, chị đã thấy ai lấy phò bao giờ chưa hả chị?''

_Na_
 
Tao xem chap 1 trên fb
Vào đây dc coi liền mấy chap hay vcđ
Ko biết hết chưa
Đúng là nghề gì cũng có góc khuất. Nghề này thì nhiều chuyện hay hơn
 
Tao xem chap 1 trên fb
Vào đây dc coi liền mấy chap hay vcđ
Ko biết hết chưa
Đúng là nghề gì cũng có góc khuất. Nghề này thì nhiều chuyện hay hơn
Tối nay update nhé. Nó còn nhiều truyện viết khá hay nhưng hơi lộn xộn, không có trình tự. Hết truyện này t sẽ tách từng phần cho ai chưa đọc
 
Tối nay update nhé. Nó còn nhiều truyện viết khá hay nhưng hơi lộn xộn, không có trình tự. Hết truyện này t sẽ tách từng phần cho ai chưa đọc
Tom ơi cho t xin fb thằng Huy Trần với.
 
Top