Truyện không tên.

5h chiều, như được lập trình sẵn, từng người một tắt máy chuẩn bị ra về sau một ngày cày ải, công việc với người không biết thì khá vất vả, nhưng quen việc rồi thì khá nhàn hạ. Tôi ngồi đó trầm ngâm nhìn đồng hồ đợi chờ một cái gì đó, lác đác những người cuối cùng cũng gần ra về, 5h30 tôi tắt máy lượn lờ một vòng rửa lại cái ly cà phê còn uống dở rồi ra ngoài thang bộ ngồi vọc vọc điện thoại.

Lướt Facebook 1 hồi cũng chán, đang không biết làm gì thì điện thoại tôi báo tin nhắn, 1 tin cụt ngủn.

“– Êi “.

Lòng tôi xốn xang, đứng dậy ý tứ nhìn trước ngó sau rồi lại lượn lờ vào lại văn phòng công ty, đưa mắt nhìn một lần nữa tránh một ánh mắt quen thuộc nào đó có thể bắt gặp được, tôi nhẹ nhàng kéo cánh cửa bước vào trong, không quên chốt cửa lại. Bên ngoài nhìn vào tối om nên không ai nghĩ là còn có người trong văn phòng lúc này, bước vội vào trong, cái ánh đèn vàng dịu nhẹ từ một góc phòng đập vào mắt khiến cho tôi cảm giác có chút gì đó nhẹ nhàng bình yên, tiếng cộc cộc gõ bàn phím vẫn vang lên đều đặn từ nơi đó.

Từng nhịp bước đưa tôi lại góc phòng, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài đón tôi với một nụ cười tươi tắn, em nhìn tôi rồi lại tiếp tục với công việc đang dang dở của mình. Tôi kê mắt nhìn vào màn hình, một tay đặt lên bờ vai nhỏ bé, giọng tôi nhỏ nhẹ.

– Nay nhiều việc thế em? Sao chiều không nói để anh phụ cho nhanh.

– Thôi, phụ gì ông tướng, cùng team với nhau đâu. Em làm tí cũng gần xong rồi. Lát xong rồi mình đi ăn, em đói bụng quá.

– Ừa em.

Tôi ngồi đó nhìn em làm việc, từng ngón tay nuột nà lướt vội trên từng phím gõ, nhìn em lúc này chợt sao lại có một sức hút cực. Mái tóc dài óng ả thướt tha cộng với cái mùi con gái rất đặc trưng làm tôi có chút xốn xang. Bao lâu rồi nhỉ, cũng gần 2 năm rồi chứ có ít gì, đó là quãng thời gian của cuộc tình bí mật của 2 chúng tôi, cả công ty chẳng ai nghĩ là chúng tôi đang hẹn hò vì giờ làm việc chúng tôi ra bộ ghét nhau lắm. Em vào cty trước, đến khi em làm leader thì tôi mới vào cty nhưng khác team, mấy lần qua hỗ trợ công việc em hành tôi dữ lắm, ban đầu tôi chẳng có ấn tượng gì mấy, chỉ là một con bé ất ơ nào đấy rộn chuyện ồn ào, lúc nào cũng phiền phức làm tôi cứ cảm thấy khó chịu. Rồi dần già tôi để ý đến em nhiều hơn, tôi soi mói đủ thứ từ những thói quen nhỏ nhất của em để rồi một ngày tôi nhận ra mình đã thích em từ lúc nào không hay. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy thật.

Ngày tôi ngỏ lời em nói cần thời gian suy nghĩ, đâu đó cũng hơn 1 tuần mới nhận được câu trả lời đồng ý, nhưng với 1 điều kiện là không công khai chuyện này trong cty. Ngẫm cũng lạ nhưng tôi cũng đồng ý, hỏi lí do thì em nói chẳng sao cả, chỉ là không muốn mọi người biết. Như bao cặp đôi khác chúng tôi cũng đi xem phim, hẹn hò rồi đi ăn uống này nọ, tay trong tay sánh bước nhưng tuyệt nhiên không hề có 1 tấm ảnh chụp chung trên mạng xã hội. Chúng tôi sống trong khoảng lặng sau lưng người kia, trong sự bí mật. Sáu tháng sau chúng tôi có lần quan hệ đầu tiên, đó là một buổi trưa oi ả sau đám cưới của một anh trong cty, tôi là người chủ động, chúng tôi quấn nhau cả buổi chiều, cả hai lần đều xuất trong, em chẳng còn, nhưng cũng chẳng quan trọng mấy, tôi cũng chẳng bao giờ đề cập đến chuyện đó, khi nào cần hay thích hợp thì em nói mà thôi. Quá khứ mà, ai chẳng có, quan tâm làm chi cho nặng lòng.

– Huyền này.

– Sao anh?

– Sao chẳng khi nào em khoe anh với mọi người thế?

– Không thích, em thấy chưa phải lúc.

– Vậy lúc đó là khi nào?

Tôi xoay cái ghế em đang ngồi lại đối diện phía tôi, mắt chạm mắt. Có chút lảng tránh, em vội nhìn sang chỗ khác.

– Khi nào em cảm thấy thích hợp.

– Ừa em, nhanh nhé. Anh vẫn đợi.

– Dạ.

Chút tủi hờn vu vơ chợt dâng lên trong lòng. Bàn tay ôm chặt lấy hông em, đầu ngả lên bờ vai nhỏ bé đó, tôi im lặng tận hưởng chút bình yên lúc này. Buồn.
 
Sửa lần cuối:
5h chiều, như được lập trình sẵn, từng người một tắt máy chuẩn bị ra về sau một ngày cày ải, công việc với người không biết thì khá vất vả, nhưng quen việc rồi thì khá nhàn hạ. Tôi ngồi đó trầm ngâm nhìn đồng hồ đợi chờ một cái gì đó, lác đác những người cuối cùng cũng gần ra về, 5h30 tôi tắt máy lượn lờ một vòng rửa lại cái ly cà phê còn uống dở rồi ra ngoài thang bộ ngồi vọc vọc điện thoại.

Lướt Facebook 1 hồi cũng chán, đang không biết làm gì thì điện thoại tôi báo tin nhắn, 1 tin cụt ngủn.

“– Êi “.

Lòng tôi xốn xang, đứng dậy ý tứ nhìn trước ngó sau rồi lại lượn lờ vào lại văn phòng công ty, đưa mắt nhìn một lần nữa tránh một ánh mắt quen thuộc nào đó có thể bắt gặp được, tôi nhẹ nhàng kéo cánh cửa bước vào trong, không quên chốt cửa lại. Bên ngoài nhìn vào tối om nên không ai nghĩ là còn có người trong văn phòng lúc này, bước vội vào trong, cái ánh đèn vàng dịu nhẹ từ một góc phòng đập vào mắt khiến cho tôi cảm giác có chút gì đó nhẹ nhàng bình yên, tiếng cộc cộc gõ bàn phím vẫn vang lên đều đặn từ nơi đó.

Từng nhịp bước đưa tôi lại góc phòng, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài đón tôi với một nụ cười tươi tắn, em nhìn tôi rồi lại tiếp tục với công việc đang dang dở của mình. Tôi kê mắt nhìn vào màn hình, một tay đặt lên bờ vai nhỏ bé, giọng tôi nhỏ nhẹ.

– Nay nhiều việc thế em? Sao chiều không nói để anh phụ cho nhanh.

– Thôi, phụ gì ông tướng, cùng team với nhau đâu. Em làm tí cũng gần xong rồi. Lát xong rồi mình đi ăn, em đói bụng quá.

– Ừa em.

Tôi ngồi đó nhìn em làm việc, từng ngón tay nuột nà lướt vội trên từng phím gõ, nhìn em lúc này chợt sao lại có một sức hút cực. Mái tóc dài óng ả thướt tha cộng với cái mùi con gái rất đặc trưng làm tôi có chút xốn xang. Bao lâu rồi nhỉ, cũng gần 2 năm rồi chứ có ít gì, đó là quãng thời gian của cuộc tình bí mật của 2 chúng tôi, cả công ty chẳng ai nghĩ là chúng tôi đang hẹn hò vì giờ làm việc chúng tôi ra bộ ghét nhau lắm. Em vào cty trước, đến khi em làm leader thì tôi mới vào cty nhưng khác team, mấy lần qua hỗ trợ công việc em hành tôi dữ lắm, ban đầu tôi chẳng có ấn tượng gì mấy, chỉ là một con bé ất ơ nào đấy rộn chuyện ồn ào, lúc nào cũng phiền phức làm tôi cứ cảm thấy khó chịu. Rồi dần già tôi để ý đến em nhiều hơn, tôi soi mói đủ thứ từ những thói quen nhỏ nhất của em để rồi một ngày tôi nhận ra mình đã thích em từ lúc nào không hay. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy thật.

Ngày tôi ngỏ lời em nói cần thời gian suy nghĩ, đâu đó cũng hơn 1 tuần mới nhận được câu trả lời đồng ý, nhưng với 1 điều kiện là không công khai chuyện này trong cty. Ngẫm cũng lạ nhưng tôi cũng đồng ý, hỏi lí do thì em nói chẳng sao cả, chỉ là không muốn mọi người biết. Như bao cặp đôi khác chúng tôi cũng đi xem phim, hẹn hò rồi đi ăn uống này nọ, tay trong tay sánh bước nhưng tuyệt nhiên không hề có 1 tấm ảnh chụp chung trên mạng xã hội. Chúng tôi sống trong khoảng lặng sau lưng người kia, trong sự bí mật. Sáu tháng sau chúng tôi có lần quan hệ đầu tiên, đó là một buổi trưa oi ả sau đám cưới của một anh trong cty, tôi là người chủ động, chúng tôi quấn nhau cả buổi chiều, cả hai lần đều xuất trong, em chẳng còn, nhưng cũng chẳng quan trọng mấy, tôi cũng chẳng bao giờ đề cập đến chuyện đó, khi nào cần hay thích hợp thì em nói mà thôi. Quá khứ mà, ai chẳng có, quan tâm làm chi cho nặng lòng.

– Huyền này.

– Sao anh?

– Sao chẳng khi nào em khoe anh với mọi người thế?

– Không thích, em thấy chưa phải lúc.

– Vậy lúc đó là khi nào?

Tôi xoay cái ghế em đang ngồi lại đối diện phía tôi, mắt chạm mắt. Có chút lảng tránh, em vội nhìn sang chỗ khác.

– Khi nào em cảm thấy thích hợp.

– Ừa em, nhanh nhé. Anh vẫn đợi.

– Dạ.

Chút tủi hờn vu vơ chợt dâng lên trong lòng. Bàn tay ôm chặt lấy hông em, đầu ngả lên bờ vai nhỏ bé đó, tôi im lặng tận hưởng chút bình yên lúc này. Buồn.
Mày nên chèn ảnh vào cho nó sinh động
 
T đọc thấy hay t bảo hay. t thấy có chút trải nghiệm của ng viết trong đó.
cảm ơn m đã khen, chỉ là lúc viết thì t phải trau chuốt hơn, nếu k thì sau 1 hay 2 chap k hay thì sẽ k ai theo dõi nữa :vozvn (19): nên đã k viết thì thôi, chứ viết là phải tới nơi tới chốn, mấy nay t bận thiệt nên mới k viết là vậy, vì ngồi viết tầm dăm phút lại làm việc khác thì mạch suy nghĩ nó k liên tục, ngắt quãng
 
cảm ơn m đã khen, chỉ là lúc viết thì t phải trau chuốt hơn, nếu k thì sau 1 hay 2 chap k hay thì sẽ k ai theo dõi nữa :vozvn (19): nên đã k viết thì thôi, chứ viết là phải tới nơi tới chốn, mấy nay t bận thiệt nên mới k viết là vậy, vì ngồi viết tầm dăm phút lại làm việc khác thì mạch suy nghĩ nó k liên tục, ngắt quãng
Đúng r. qtrong là cảm xúc. nếu mất cxuc thì m viết vì công nghiệp viết cho có. lúc đó mất đi cái hồn cái bản chất riêg của chính m r. cứ tạo và nuôi cxuc tốt nhất có thể
 
Đúng r. qtrong là cảm xúc. nếu mất cxuc thì m viết vì công nghiệp viết cho có. lúc đó mất đi cái hồn cái bản chất riêg của chính m r. cứ tạo và nuôi cxuc tốt nhất có thể
nếu m thích có thể đọc truyện Bạn vợ, tuy chưa phải là ưng ý nhất trong suy nghĩ của t nhưng nói chung đọc tạm cũng được, nhiều tml đọc xong cũng phản hồi tốt :vozvn (19): còn mấy truyện khác thì thôi bỏ qua, t biên lại từ truyện gốc thôi
 
nếu m thích có thể đọc truyện Bạn vợ, tuy chưa phải là ưng ý nhất trong suy nghĩ của t nhưng nói chung đọc tạm cũng được, nhiều tml đọc xong cũng phản hồi tốt :vozvn (19): còn mấy truyện khác thì thôi bỏ qua, t biên lại từ truyện gốc thôi
T sẽ tìm đọc. vì t khoái đọc truyện dù là rep lại converse lại hay tự sáng tác thì ít nh ng đó cũng phải là ng có cxuc cái đã. nên là tận hưởng câu chuyện hay đc r. còn nó của ai ko qtrong.
 
T sẽ tìm đọc. vì t khoái đọc truyện dù là rep lại converse lại hay tự sáng tác thì ít nh ng đó cũng phải là ng có cxuc cái đã. nên là tận hưởng câu chuyện hay đc r. còn nó của ai ko qtrong.
cảm ơn lần nữa nhé, t sẽ sớm ra chap mới cho truyện này
 
Nói qua 1 tí thì gia đình tôi cũng có chút khá giả, tuy con một nhưng đã tự lập từ bé, học xong đại học đi làm gia đình cũng mua cho 1 căn hộ nhỏ ở quận 2, tiện có cái để chui ra chui vào, cuối tuần chán lười nấu ăn thì lại về nhà với cơm mẹ nấu. Tính tôi không thích khoe khoang gì nên ai có hỏi cũng chỉ nói là thuê lại của người quen chứ không nói là của mình, kể cả Huyền tôi cũng không cho em biết, thì có phải tôi mua đâu, ba mẹ mua cho mà. Chắc là tôi và em đều có những bí mật riêng tư của mình đang che giấu.

Mở cửa ban công ra, kéo lớp màn ren lại để cho không khí vẫn lùa vào, làn gió mát rượi xối vào người thật dễ chịu, tôi tắt đèn đi rồi đốt thêm 2 cây nến thơm trên bàn nữa, cái ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến hệt như phòng của hai vợ chồng trong đêm tân hôn vậy. Khá ưng ý, tôi nhìn hết một lượt rồi chuẩn bị đồ để đi tắm, mà có cần không nhỉ? Nghĩ tới đây một ý nghĩ táo bạo loé lên trong đầu tôi. Hay là...

Tắt thêm cái đèn phòng khách, vậy là cái ánh sáng mạnh mẽ nhất hiện diện nơi đây chỉ có thể là từ cái phòng tắm kia. Tôi cởi đồ trên người mình ra vắt lên ghế, bước từng bước lại cánh cửa, như đã dự đoán, nó không khoá. Tay tôi nắm lấy cái núm cửa rồi xoay nhè nhẹ.

“Cạch”

Ánh mắt ấy va phải tôi. Giữa phòng một cơ thể tuyệt mỹ căng tràn nhựa sống đang phô bày dưới ánh đèn vàng ấm áp, mái tóc dài khi nãy đang được buộc một cách gọn gàng sau gáy để lộ ra một cái cổ cao trắng ngần tuyệt mỹ trên một bờ vai trắng muốt không chút tì vết. Cặp ngực vun cao đầy đặn săn chắc, không quá lớn cũng không quá nhỏ, chỉ có thể dùng một từ thôi là rất vừa vặn. Hai cái núm nhỏ nhỏ nâu nâu đang cương cứng lên dưới vòi nước mát lạnh, từng chấm nhỏ li ti trăng trắng hiện lên xung quanh đầu vú càng làm cho nó sinh động hết mức có thể. Cái bụng phẳng lì kéo dài xuống bên dưới là một chùm lông đen nhỏ nhắn đang bết lại vì nước, tôi say mê ngắm nhìn ngắm như lạc vào một cõi mộng miên man nào đấy. Bất chợt em lên tiếng kéo tôi về với thực tại, kèm với một cái tát yêu vào má.

– Gan ghê ha.

– Tại em không khoá cửa mà. Tới giai đoạn nào rồi, anh xối nước cho nè.

– Em chuẩn bị gội đầu, anh xối nước cho em tí.

Nói rồi Huyền đưa cho tôi cái vòi sen, em với tay ra sau gỡ cái kẹp tóc ra, làn tóc óng ả được dịp tuôn trào tắm mát dưới làn nước, lấy một chút dầu gội trích ra tay rồi từ từ xoa đều lên tóc. Từng hành động đó của Huyền không một chút nào mảy may thoát khỏi ánh mắt của tôi, em đẹp quá, đúng là một kiệt tác của tạo hóa. Càng nhìn em tôi càng say mê đắm đuối muốn chiếm hữu người con gái đang đứng trước mặt mình bấy nhiêu, trong phút chốc lòng tôi lại dâng lên chút gì đó tủi hờn, chút gì đó gọi là oán giận. Sao em lại để tôi trong bóng tối lâu đến như vậy. Để lại vòi sen lên đế, bàn tay tôi ôm nhẹ lấy cơ thể ấm áp của Huyền từ đằng sau, bên dưới dương vật tôi căng cứng hết cỡ áp sát vào bờ mông căng tròn chỉ chực chờ cơ hội khám phá cái hang động ướt át bên dưới.

Đứng hình 3 giây, Huyền nắm lấy tay tôi nói khẽ.

– Sao thế anh? Xối xà bông cho em rồi đi ngủ, khuya rồi. Trong này lâu lát bệnh bây giờ.

– Ừa em.

Chẳng hiểu sao trong giây phút này tôi chỉ còn biết tuân lệnh Huyền, câu nói nhỏ nhẹ tưởng chừng như rất đỗi bình thường nhưng với tôi nó lại có sức nặng vô cùng lớn làm tôi quên mất đi câu hỏi mà mình lại muốn hỏi em một lần nữa. Chúng tôi kì cọ cho nhau xong rồi tôi mặc lại đồ cho em. Cái váy ôm sát cơ thể để lộ ra những phần cơ thể nõn nà nhất, bên dưới em không mặc quần lót, tôi thì vẫn vậy, không mảnh vải trên người bế em ra từ trong nhà tắm. Cánh tay Huyền vòng qua ôm choàng lấy cổ tôi, ánh mắt em nhìn tôi âu yếm, sâu thẳm trong đó tôi cảm nhận có chút gì đó đượm buồn.
 
:vozvn (21): buổi chiều vui vẻ nhé ae
 
Sửa lần cuối:
Top