Muôn loài nào khác chi ta,
Cũng tìm sự sống, lánh xa tai nàn.
Có cha mẹ, có họ hàng,
Kết bè sinh hoạt, hiệp đoàn tương siêng năng.
Ta đừng giết nó mà ăn,
Cũng đừng bắt nó trói trăn giam cầm.
Bảy câu, chước độc mưu ngầm,
Làm cho chúng nó âm thầm đớn đau.
Lạc bầy, dớn dác xôn xao,
Lại e cái nạn thớt, dao hầu gần.
Mình có thân, nó cũng có thân,
Nuôi mình, giết nó: cán cân công bằng!
Mình lâm cảnh ấy khổ chăng?
Giả như có kẻ cắt phăng chúng mình:
Mẹ, cha, cô, bác thảm tình
Xót xa đã lắm, bất bình biết bao.
Ruột rà ai cắt chẳng đau?
Tình thương ai dứt, cầm lòng sao đang?
Nếu ta suy nghĩ kỹ càng,
Tình này, cảnh ấy rõ ràng tương thân.
Làm người ta có lòng nhân,
Hãy khơi tánh Phật, lần lần sáng ra.
Người cùng muôn vật một nhà,
Ta là anh chị, chúng là đàn em.
Khôn hơn ta phải xét xem,
Trông nom, giúp đỡ đàn em dại khờ.
Khi lâm nạn, chúng bơ vơ,
Mau tay tiếp cứu chớ ngơ mắt nhìn.
Thấy ai giết thác sinh linh,
Lấy lời khuyên giải, dụng tình cản ngăn.
Thú kia nó cũng là thân,
Cũng xương, cũng thịt cũng phần như ta.
Ðánh đau chúng biết kêu la,
Tiếng rên đứt ruột, tiếng la xé lòng.
Tánh linh người vật cùng đồng,
Xuống tay bao nỡ, cầm lòng sao đang.
Thân ta thì muốn cho an,
Mà thân kẻ khác lại toan xéo giày.
Lòng ta muốn tránh nạn tai,
Sao cùng kẻ yếu ra oai dữ dằn.
Nếu ta biết lẽ công bằng,
Biết câu phước tội, biết căn luân hồi.
Chớ nên giết nó đành rồi,
Cũng đừng hành hạ, tỏ lời rẻ khinh.
Chớ cho chúng khổ vì mình,
Mở lòng thương xót tấm hình hài kia.
Ðừng làm chúng nó chia lìa,
Con này xa mẹ, vợ kia cách chồng.
Ðừng bày cắt cổ, nhổ lông,
Việc làm cũng phải dự phòng về sau.
Dây oan ai lại buộc vào,
Kiếp này gây nợ, kiếp nào trả xong.
Muốn cho mình được thong dong,
Ðừng làm kẻ khác khổ lòng làm chi!
Chớ vì một chút sân si,
Mà bao oan trái kéo trì cuốn lôi.
Muốn ra khỏi biển luân hồi,
Quả kia phải hái, xong rồi đừng gieo.
Dừng chân là bóng chẳng theo,
Ngưng tay thì nghiệp chẳng đeo bên mình.
Ai ơi! Nên khá giữ gìn.