Tiếp truyện buồn - dành cho ai thích

Thằng B
Trong đám lố nhố anh em họ hàng, B tuy lớn tuổi nhưng lại có vai vế bé nhất. Nó có thân hình lẻo khẻo, da ngăm ngăm và cái mặt xương xẩu khắc khổ. Nhìn chung tướng tá nó coi như vứt, kéo lại mỗi ánh mắt. Dưới cặp lông mày rậm rạp mọc trên lớp da xám ngoét, đôi mắt nó luôn sáng quắc, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi tiền.
B có tiền, nhiều tiền từ rất sớm. Chân ướt chân ráo ra trường, với cái bằng giỏi - nó không vội tìm việc mà cưới vợ. Vợ nó là đứa bạn cùng lớp, nhan sắc cũng làng nhàng như trình độ. Ngày nó cưới, bố mẹ nó ở quê than vãn khắp nơi. Con cái mất dạy, nuôi ăn học đằng đẵng, chưa báo đáp ngày nào đã cưới xin làm ông bà quay tiền vỡ mặt. Họ hàng cũng bu vào can ngăn, trách móc. Nó chỉ cười hề hề.
Sau ngày cưới 1 năm, với cái sổ đỏ mượn của ông bố vợ tốt tính nó phất lên chóng mặt. Mua nhà, mua xe, mua luôn cả đất hàng xóm ở quê để cất nhà mái bằng cho mẹ nó phơi thóc. Đấy là quãng 2005. Hồi ấy, mấy thằng buôn chứng, buôn OTC như nó giàu thấy mẹ.
Anh em họ hàng cũng được hưởng tí sái. Từ dây vàng, nanh hổ, điện thoại motorola, nó mua quà biếu không thiếu một ai. Giá trị món quà theo đúng ơn nghĩa những buổi cơ hàn thủa trước. Ai cũng hỉ hả.
Có tiền, lúc này B mới tìm việc. Bằng cấp đẹp lại sẵn ngân lượng, nó đường hoàng vào biên chế một công ty ngon choét bên dầu khí. Ôi thôi, còn gì hơn nữa? Những thằng anh nó như tôi, lúc đấy còn đang loay hoay thì nhìn vào nó như thấy cả bầu trời ngưỡng vọng.
Nó giàu, nhưng xuất hiện trước các cuộc vui của anh em vẫn giữ lễ như trước. Đến trước về sau, vâng dạ, ít nói & luôn tìm cớ để trả tiền. Ma chay hiếu hỉ trong họ mạc, nó cũng là đứa chu đáo nhất.
Cho đến khi Chứng xuống, nó xuất hiện thưa dần, thưa dần rồi mất dạng. Đùng một cái nghe tin nó bán nhà rồi vợ bỏ. Anh em dáo dác hỏi han nhưng cũng chẳng ai biết nó đi đâu.
Biệt tích chừng 3 năm, không ai có tin tức gì về nó, ngoại trừ tôi. Trong chuyến công tác chóng vánh vào SG, tôi vô tình gặp nó đang chạy bàn tại một quán cafe. Nó cười buồn, không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào và năn nỉ tôi hai điều: anh để em mời anh ly nước này và đừng kể với ai trong gia đình là đã gặp em. Nó bảo, em vẫn ổn. Lại quay về ở trọ như thời sinh viên và vẫn có tiền gửi về cho mẹ, dù chẳng đáng là bao.
Tôi giữ đúng lời hứa, không kể với ai về lần gặp gỡ ấy. Chuyến công tác sau đến quán tìm nó, nó đã lại biến mất.
Thời gian trôi, tên nó được nhắc trên bàn cỗ mỗi lần giỗ chạp cũng ít dần. Đến lúc mọi người gần như quên nó thì nó lại xuất hiện. Vẫn cái dáng khổ ải, rụt rè, duy chỉ đôi mắt là vẫn giữ được thần thái như cũ. Bữa rượu đoàn viên, khi đã ngà ngà nó nhỏ nhẹ: em về hẳn ngoài này, em xin được việc dưới HP. Có gì các anh cứ gọi em. Em giờ ổn hơn nhiều rồi.
Rồi nó lại cưới. Cũng như lần trước, chả ai biết gì về vợ nó ngoài thông tin vỏn vẹn: đã qua 1 lần đò & có con riêng. Ngày cưới nó, HN gặp bão to. Khách khứa đến lác đác, cỗ bàn hiu hắt. Nó có vẻ chẳng phiền, vẫn cười hiền hậu: nhà mình đến đông đủ là em vui lắm rồi. Tết, nó lại dắt bầu đoàn thê tử đi khắp các nhà chúc tụng như những Tết no ấm năm xưa. Ai hỏi chuyện cũ, nó cũng gạt đi bằng câu: cháu giờ ổn rồi. Ừ, ai cũng thấy là nó lại ổn thật.
Đội anh em chúng tôi vẫn nhúc nhắc ngồi với nhau, nó cũng góp mặt đều đặn, duy là không đến sớm được như trước nữa. Có lần, ngại nó làm xa nên không ai báo, gần tàn cuộc nó xuất hiện trách nhẹ nhàng: HP về đây có hơn tiếng, các anh làm thế em buồn.
Tháng trước, nó mời nhậu. Uống đến tầm, nó rưng rưng: Vợ em đã có bầu. Em lại mới được bổ nhiệm làm xyz, em cảm ơn các anh vẫn thương em. Em ngã lâu, giờ coi như đứng dậy được rồi. Bọn chúng tôi chỉ biết vỗ vai nó ngượng ngịu: đéo ai giúp gì được mày, mày đỡ khổ bọn anh vui rồi. Cuộc rượu ấy rất lạ, nó nói nhiều. Lần đầu tiên nó kể cho chúng tôi nghe về những dự định tương lai: chạy cho con gái lớn vào cấp 3 trường nào, tiếp tục xây lên tầng hai ngôi nhà ở quê cho thằng em út lấy vợ ra sao. Đổi căn chung cư đang ở sang căn mới ở đâu để đón đứa con chuẩn bị chào đời... Trong hơi men, chúng tôi bảo nó dở hơi, sức đéo đâu mà lo lắm thế. Nó lại cười trừ.
Tuần trước, một ngày đẹp trời, nó về HN. Sáng dậy tắm xong thấy váng đầu nên nó đi ngủ tiếp. Trưa, vợ nó gọi dậy ăn cơm không được nên đưa vào viện. Đêm ấy, nó mổ não cấp cứu với tiên lượng xấu.
Hôm qua trong ngôi nhà nó đã xây dở dang chục năm trước, sau 2 ngày bệnh viên trả về, nó trút hơi thở cuối cùng.
Nó nằm đấy, vẫn khuôn mặt gày, làn da tái, nhưng đôi mắt nhắm nghiền không còn sáng nữa. Dưới ánh đèn, lấp lánh nơi khóe mắt trái của nó, một giọt lệ dở dang đang chực chảy.
Thôi B ạ, khóc đéo gì nữa. Nghỉ đi em!
 
tao còn truyện, thôi up tiếp phục vụ chúng mày
 
Đôi khi đọc truyện buồn hay hơn truyện sex trong cái xam này
 
Đm lại motif Hàn Quốc à, như lol
M vẫn còn non đấy. Đầu 3 như bọn t. Chứng kiến dăm thằng bạn nằm xuống, vợ non con dại.
M mới thấm truyện, thấm đời. Số thằng bạn tao nằm xuống đếm cũng hết 1 bàn tay rồi.
 
Sửa lần cuối:
Top