Tiền nhiều có nên mua nô lệ tình dục về chơi ( sưu tầm bên voz)

Như title, phò hay gấu thì cũng ko có cảm giác chiếm hữu thật sợ, hồi trước mình cứ tưởng tình dục là quan trọng, sau này ngẫm nghĩ lại thì cảm giác đc chiếm hữu mới là sướng nhất. Cảm giác biến 1 đứa con gái thành nô lệ gọi dạ bảo vâng là thứ ham muốn đã nằm trong máu của mình
Dự tính của mình là về các vùng nghèo kiếm con gái về làm osin rồi đem lên tp, mình sẽ gửi tiền cho ba mẹ họ hàng tháng. Bé kia thì chỉ việc trong nhà hộ mình, tối đến thì phục vụ các nhu cầu hơi bệnh hoạn của mình
Mình chỉ dự tính thế thôi, không biết có khả khi không :hell_boy:
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tổng hợp
Cái chuyện của anh ko hiếm, bản thân tôi cũng từng có 1 em giúp việc kiểu như thế. Cách đây 3 năm, khi công ty nhà tôi nhận 1 gói thầu nhỏ ở thủy điện Đạ Dâng, Lâm Đồng. Tôi khi đó ở Hà Nội đang gặp chuyện buồn chán, nên xung phong vào phụ trách công trường luôn.

Công ty tôi nhận đào đắp 1 phân nhánh lòng hồ nơi xa nhất, biệt lập nhất, và đặc biệt mùa mưa thì phải tăng bo cano mới ra được. Ở đây đã có sẵn 1 ngôi nhà xây giữa hồ của đội khảo sát ngày xưa đã đầy đủ điện mặt trời và máy lọc nước, muốn ra vào phải có thuyền, thấy biệt lập lại đẹp tôi dùng luôn làm chỗ ở cho tôi và văn phòng công ty, còn anh em công nhân công ty thì ở phía ngoài bãi xe công trình, cách đó vài trăm mét.

Thấy anh em làm việc vất vả quá, về lại phải nấu ăn, giặt giũ nên tôi thuê 1 bà trung trung tuổi đang làm phụ hồ của công trình bên cạnh về giặt giũ nấu ăn. Tất nhiên bà ấy rất sướng, vì việc nhẹ mà lương ko giảm. Những lúc rượu say vui chuyện hỏi ra, thì bà bảo bà là người Thái, hồi trẻ làm vợ lẽ cho 1 tay buôn thuốc phiện ở Mai Châu Hòa Bình. Sau chồng bà bị giết chết bên Lào, việc làm ăn do nhà vợ cả thâu tóm quản lý lại, mụ vợ cả quay ra đánh ghen. Bà sợ, 1 hôm trốn theo gã lái xe tải vào tận Lâm Đồng. Tại đây nó giúp bà mở 1 quán cà phê ngoài Đức Trọng, ăn ở với nhau như vợ chồng có 1 đứa con gái. Tưởng yên ấm thì tay chồng hờ vỡ nợ bị siết cả xe tải, cả quán cà phê, còn nó trốn ra Bắc về lại với vợ con ngoài đó. Bà mang con ra ngoài thuê 1 phòng trọ, bán dâm cho tụi xe tải kiếm tiền sống qua ngày. Một lần từ nhà vệ sinh đi ra thấy thằng khách đang sờ soạn con bé đang ngủ ở võng. Bà sợ quá, gửi con gái về Hòa Bình cho ông bà ngoại chăm.

Có mấy cái ảnh khu công trường cho vui:
Đây là nhà văn phòng tôi ở.
Ra vào khu công trình chỗ tôi phải đi như này.
Công trường.
Ảnh nhân vật chính, kiếm mãi mới có cái đi chơi thác Prenn với em nó.
Ảnh nhân vật chính, tôi phải chọn cái ảnh nào đủ để các anh hình dung ra, mà cũng ko quá chi tiết, và tương đối khác hiện tại để nếu không phải người trong cuộc khó có thể nhận ra được. Sau 2 năm, giờ em ấy như thế này.
#2

Sau khi con gái về ông bà ngoại, bà đẩy mạnh việc làm ăn,rủ thêm 1 con bé chồng bỏ cùng làm. Suốt mấy năm trời cày cuốc, những tưởng kiếm được cái vốn to thì giải nghệ, mua mảnh đất, mở hàng tạp hóa rồi đón con gái vào. Ai ngờ đâu, nghe con bé kia, hai chị em có bao nhiêu ném vào hụi lấy lời. Được vài tua thì hụi bể, tiền mất. Con kia gần hóa điên lên chùa ở, còn bà lại cắn răng cày cuốc. Nhưng thời thế đã thay đổi, không còn trẻ trung nữa, bán dâm tiền thì ít, lại bị công an và xã hội đen nhảy vào bảo kê thu phế lớn. Đất Đức Trọng lên giá vù vù, tiền thuê nhà theo đó tăng theo. Đến khi cảm thấy làm ko còn đủ đóng phế và thuê nhà nữa, bà bỏ đi làm phụ hồ theo các công trình. Ngày thì trộn vữa, đêm thì bán dâm cho tụi thợ xây, lấy 50 -100k. Lại không mất tiền ăn ở, trừ chi tiêu các thứ tháng cũng để ra được 3-4 triệu. Làm được mấy tháng thì tết, dư hơn chục triệu, bà nhớ con nên tết đó về quê.

Về đến nơi mới hay tin con gái, lúc này đã 16 tuổi sắp bị gả bán cho người ta. Nguyên do là thế này, con bé về ngoại được mấy năm thì ông bà ngoại lần lượt qua đời, phải ở cùng vợ chồng nhà cậu ruột. Ông cậu rượu chè cờ bạc nợ người ta 60 triệu, chủ nợ đến đòi, thấy ko còn gì đáng giá ngoài đứa cháu gái đến tuổi lấy chồng, nên bắt thằng cậu làm giấy nhận đứa cháu làm con nuôi. Tập tục của người Thái, sính lễ nhà trai rất bạc, nhưng con gái về nhà chồng thì phải có của hồi môn rất nhiều. Thành ra dù ghét nhau nhưng con gái Thái nhà nghèo vẫn bị buộc phải lấy con trai người Mông. Vì người Mông thì ngược lại, sính lễ để cưới được vợ phải rất hậu, có khi lên tới 2-3 con trâu. Chủ nợ nhận đứa cháu làm con nuôi để được toàn quyền ép gả cho 1 gia đình người Mông giàu có và nhận sính lễ đặng mà trừ khoản nợ của thằng cậu. Bà về thấy con gái mình vậy quyết không chịu, vì những người dân tộc đã thoát ly khỏi bản làng rồi, chẳng muốn con cái mình phải quay về nơi đấy. Nhưng không thể làm gì được, thằng cậu lấy cớ công nuôi cháu bao năm giờ nó phải có quyền gả bán, nếu không phải trả nó tiền nuôi dậy. Tiền thì đâu ra? Bà mua cho con gái chỉ vàng dặn khâu dưới vạt áo, sau này cần thì dùng rồi lủi thủi về lại Lâm Đồng, dạt về công trình hồ thủy điện Đạ Dâng và làm cho tôi như phần trên đã nói.

Đây nhà thằng cậu của em nó, mà tôi phải ra tận nơi, vào tận bản chồng đủ 65 triệu + 5 triệu làm mấy mâm cơm cúng con ma nhà nó, mời thằng thầy mo đến hít thuốc phiện và múa hương quanh đầu. Đm, nhà nghèo kiết xác.

#3

Qua câu chuyện của bà kia thì chắc các bác cũng biết bà ấy ko chỉ làm tạp vụ bình thường ở công trường của tôi. Đúng như các bác nghĩ đấy. Bà ấy làm được mấy hôm thì thấy tụi công nhân vác gỗ, vác tôn hò nhau làm 1 cái nhà kho. Tôi hỏi thì chúng nó bảo, tụi em làm cái nhà kho để dụng cụ, phi dầu tránh nắng mưa. Con bà chúng mày, tự nhiên ý thức trách nhiệm thế, mọi khi hò rát cổ dụng cụ xe nào để về xe đấy mà chúng nó còn đéo nghe, mà nhà kho đéo gì lại có cái phản gỗ với cái đệm 1m2. Y như rằng đêm đéo nào cũng lục cục ở đó, có hôm vào tìm cái mắt xích máy xúc, thấy bao cao su vất đầy gầm phản. Thôi thì con trai mà, cho chúng nó xả. Nhưng điều bất ngờ nhất là thằng kỹ sư trắc địa, trẻ đẹp trai, lương ngàn đô cũng tuần 2 cữ hì hục với bà ấy. Mà sau này còn biết mỗi cữ nó phải 2 shot mới về lán ngủ. Các anh sẽ có câu hỏi, bà ấy thế nào mà thằng kỹ sư tri thức kia đéo đơn thuần chỉ để xả, 2 shots cơ mà, đm đấy là thưởng thức đấy chứ. Vâng, gọi là bà thôi nhưng thật ra gọi là chị thì chuẩn hơn vì bà ấy mới có 37 tuổi, dân lao động nên vẫn săn gọn, mặt ko xinh không xấu, lại trắng hồng hào. Nếu so với đám máy bay mà tụi thiên địa vẫn tung hô là thánh nữ thì vượt xa, kiểu thế nào nhỉ, các ông có nhớ con thần dâm Hoài Ngựa 1 thời không, bà này là phiên bản già hơn và quê hơn 1 tý.

Tất nhiên các ông sẽ lại có câu hỏi nữa, tôi có chén bà ấy không. Ah, cái này thì không nhé, vì thẩm mỹ tôi cao vãi linh hồn ra, dù lượng Testosterone của tôi cao không kém. Tôi cũng rất thèm gái, nhưng chim tôi có tự trọng và có nguyên tắc, nên nhiều khi thèm quá, trời tối rồi mà tôi vẫn băng đèo lội suối về Đà Lạt tìm chơi gái. Mà tôi cũng nói luôn, khoản gái gú của Đà Lạt như cái con cc, nào là massage Hoàng Châu, Hương Sứ.... toàn là hàng dạt, xấu hình thể còn hay vòi vĩnh. Cave thì toàn cá sấu đội lốt sinh viên, hẹn vào mấy nhà nghỉ khu ngã 5 đại học bẩn như chó. Vâng, tôi đi hết từng đó nơi mà toàn dúi cho 200k tống tiễn chúng nó về, chưa được xả phát nào. May quá, 1 lần đối tác tiếp tôi ở nhà hàng Phú Vang, cả nhà hàng có 2 con ngon nhất, tôi nhớ mỗi con tên là Hà quê Đà Nẵng.Chúng nó vòi vĩnh nũng nụi đủ cả, máu dồn về chim rồi, tôi ra giá 3 củ/1 đêm. CHúng nó nguýt dài mới vl các ông ạ, cắn răng trả 5 củ, tụi nó còn bảo người yêu em ko cho đi qua đêm đâu. Vl thật, đm, 5 củ ở Hà Nội tao có hotgirl tập gym rồi, chứ đéo phải mấy con phục vụ nhà hàng bụng bia được mỗi mặt xinh như chúng mày. Ăn ở đó xong thì rủ chúng nó đi hát Karaoke ở Thủy Mộc gần bên. Lại uống thêm bia, nội tiết tố nam làm tôi mất hết lý trí. Thấy con Hà vào nhà vệ sinh, chắc vào tô lại son vì bị tôi cưỡng hôn lúc nhảy cùng nhau, tôi vào theo ngay cùng. Nó chưa kịp la tôi rút ra 2 triệu và 1 cái bao cao su bảo nó, em chỉ cần tụt quần xuống và cho anh 2 phút. Nó ngần ngừ chút rồi cầm tiền, mẹ, tôi mất chưa đến 1phuts đã xong các ông ạ. Sau lần đó nó thấy tôi chơi đẹp nên đồng ý giá 5 triệu/đêm, nhưng ngay sau đêm đầu tiên tôi đã ngấy mẹ nó cái ngấn mỡ của em nó, gái nhà hàng mà, rượu bia suốt ngày, không bao giờ gặp lại nữa.

Đấy lan man như thế để các ông biết tôi khổ sở và tốn kém vì gái gú Đà Lạt lởm khởm như thế nào. Đó cũng là lý do tại sao tôi quyết định phải có 1 hàng thửa ở cái đất này. Và là nhân duyên của tôi và cháu, ah em ấy. Không biết 16 tuổi gọi 31 tuổi là chú hay anh thì hợp nữa, riêng tôi bắt em nó gọi chú xưng cháu cho thêm phần bệnh hoạn.
 
Dạo này dịch bệnh rảnh rảnh, tôi viết mấy thứ tào lao. Khẳng định 100% là bốc phét mà ra, nên các anh đừng tìm info các nhân vật trong truyện như bên VOZ hồi trước nhé. Cũng là bốc phét 100% nên ko có vụ ảnh ọt tư liệu giống phần trước đâu ạ.

"...
Tôi ngồi bất động trên chiếc ghế bành, chân gác lên bàn làm việc, không biết tôi đã ngồi như thế từ bao lâu rồi, một cảm giác chán chường và trống rỗng đang len lỏi trong từng tế bào, khiến tôi chẳng buồn làm bất cứ điều gì. Chỉ có hơi thở và đôi mắt là còn hoạt động, lâu lâu nhìn vô định vào chiếc đồng hồ đang dần chỉ về chiều, lâu lâu lại ném ánh nhìn khinh bạc về phía góc phòng, nơi hai thằng thuế Quận đang quây em kế toán của công ty tôi. Con bé tội nghiệp, dù điều hòa để 20 độ vẫn mồ hôi ròng ròng trên trán, mỗi lần chiếc kính trượt xuống sống mũi, nó lại ngẩng lên đẩy kính, lau mồ hôi và không quên nhìn về tôi với ánh mắt cầu cứu. Trong lòng đã trống rỗng thì còn có việc gì là quan trọng, tôi chiêu 1 ngụm trà đặc, ngồi ngay ngắn lại và chăm chú vào bản báo cáo thuế đã được note chi chít những chỗ cần giải trình. Khoanh vội mấy chỗ cần thiết, tôi bốc máy gọi điện, bật loa ngoài và cố tình nói thật to :
- Anh Đang ạ, em chào anh, lâu không hỏi thăm anh, anh lên cục Thuế thành phố công việc tốt chứ anh?
-Tốt khỉ gì, tớ hết 2 năm luân chuyển lại xin về Quận đây. Thế có chuyện gì ko, nhanh tớ còn xuống sân làm set tennis.
- Vâng anh, em nói nhanh thôi, thuế Quận mình đang thanh tra công ty em, có mấy cái đang yêu cầu bên em giải trình lúc mà anh vẫn là chi cục trưởng, nhờ anh xác nhận hộ em với ạ. Như năm ngoái, công ty em điều xe cho 3 đám cưới cán bộ bên chi cục mình, giữa năm lại điều xe đi nghỉ mát nữa, mấy cái đó anh em mình quý nhau nên đâu tính toán, nhưng mà nó lại vênh với lệnh điều xe bên em, thành ra các anh thanh tra đây thắc mắc anh ạ. Có gì anh nói giúp em 1 tiếng.
- Đéo gì lại bới bèo ra bọ mấy cái lom dom vậy hả? Thằng nào đang ở đấy, cho tớ gặp xem nào.
Hai tay thanh tra đã đứng trước bàn tôi từ bao giờ, mặt hơi tái tái. Tay già hơn lên tiếng :
- Em Thanh đây anh. Cái này là anh Tấn (chi cục trưởng mới từ phó lên) chỉ thị, bọn em làm theo thôi anh.
- Đéo gì, anh em với nhau bao năm cả, giờ công ty nhà nó gặp khó khăn các ông đã không giúp lại ‘ dậu đổ bìm leo” ngay được.
- Dạ, anh thông cảm, anh Tấn cũng có cái khó của anh ấy.
- Khó đéo gì, tôi chả là thầy các anh, ông Tấn thấy nhà nó bị công an sờ, sợ có sai phạm về thuế lại liên đới, nên cho các ông đến thanh tra, sai phạm gì phạt luôn cho đỡ bị quy trách nhiệm sau này. Nhưng các ông non bỏ mẹ, vụ này án lớn, hồ sơ nhà nó công an, viện kiểm sát, kiểm toán nó chả chà nát bấy ra rồi. Có sai phạm lớn nó đã chẳng ngồi đấy cho các ông bới bèo ra bọ. Thôi giờ thế này, các ông tổng hợp mấy cái lỗi linh tinh đấy, ra quyết định xử phạt vài triệu rồi thôi.Để người ta còn tập trung gỡ cái lớn. Giờ tôi gọi thống nhất với ông Tấn. Chú Khánh ( là tôi) xem được không?
- Dạ vâng, vậy tốt quá, em cám ơn anh.
Hai tay thanh tra ngần ngừ 1 lúc, rồi xếp hồ sơ đi về. Con bé kế toán định đưa phong bì như thường lệ, tôi lừ mắt bảo thôi. Tầm này phải dành tiền dù chỉ vài đồng lo cho anh em, hơi đéo đâu đi đãi bôi gà rừng.

Xong việc, nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 5h chiều. Tôi nhanh chóng đi tắm rửa, đóng bộ và xách theo chai rượu ưa thích. Đã lâu lắm rồi tôi ko còn cảm giác muốn đi đâu hay gặp ai cả, vì sợ người ta sẽ buông lời động viên thương cảm trước hoàn cảnh khó khăn của 1 thằng mạnh mẽ như Tây Môn Khánh tôi. Nhưng tối nay thì khác, tôi đi gặp thằng đã cùng tôi kề vai chiến đấu suốt thời gian qua, cùng tôi chia sẻ những thống khoái nhất của cuộc sống, và cùng tôi thất bại thảm hại. Ngày mai nó quay trở lại Úc, để bắt đầu 1 cuộc sống mới, hay ủ mưu cho 1 dự định hay ho khác, tôi không biết nữa, chỉ biết là tối nay chắc sẽ lại vui hết nóc như đã từng, thằng T. Mở điện thoại nhìn địa chỉ nó gửi lần nữa, không phải là biệt thự nhà nó trên Tây Hồ, mà là căn hộ riêng của nó ở khu Hà Đô, tôi lại càng chắc chắn về một cuộc chơi mất người, có thể giúp tạm quên thực tại 1 chút. Tôi vẫn còn nhớ căn hộ chung cư ở tầng cao nhất đó, được bọc cách âm toàn nhà, có 1 cái bể vầy khá rộng để ngâm mình và nhìn xuống phố phường, những bữa tiệc pool party mini với các em trường múa mặc bikini thật sự là rất khó quên.
 
Dạo này dịch bệnh rảnh rảnh, tôi viết mấy thứ tào lao. Khẳng định 100% là bốc phét mà ra, nên các anh đừng tìm info các nhân vật trong truyện như bên VOZ hồi trước nhé. Cũng là bốc phét 100% nên ko có vụ ảnh ọt tư liệu giống phần trước đâu ạ.

"...
Tôi ngồi bất động trên chiếc ghế bành, chân gác lên bàn làm việc, không biết tôi đã ngồi như thế từ bao lâu rồi, một cảm giác chán chường và trống rỗng đang len lỏi trong từng tế bào, khiến tôi chẳng buồn làm bất cứ điều gì. Chỉ có hơi thở và đôi mắt là còn hoạt động, lâu lâu nhìn vô định vào chiếc đồng hồ đang dần chỉ về chiều, lâu lâu lại ném ánh nhìn khinh bạc về phía góc phòng, nơi hai thằng thuế Quận đang quây em kế toán của công ty tôi. Con bé tội nghiệp, dù điều hòa để 20 độ vẫn mồ hôi ròng ròng trên trán, mỗi lần chiếc kính trượt xuống sống mũi, nó lại ngẩng lên đẩy kính, lau mồ hôi và không quên nhìn về tôi với ánh mắt cầu cứu. Trong lòng đã trống rỗng thì còn có việc gì là quan trọng, tôi chiêu 1 ngụm trà đặc, ngồi ngay ngắn lại và chăm chú vào bản báo cáo thuế đã được note chi chít những chỗ cần giải trình. Khoanh vội mấy chỗ cần thiết, tôi bốc máy gọi điện, bật loa ngoài và cố tình nói thật to :
- Anh Đang ạ, em chào anh, lâu không hỏi thăm anh, anh lên cục Thuế thành phố công việc tốt chứ anh?
-Tốt khỉ gì, tớ hết 2 năm luân chuyển lại xin về Quận đây. Thế có chuyện gì ko, nhanh tớ còn xuống sân làm set tennis.
- Vâng anh, em nói nhanh thôi, thuế Quận mình đang thanh tra công ty em, có mấy cái đang yêu cầu bên em giải trình lúc mà anh vẫn là chi cục trưởng, nhờ anh xác nhận hộ em với ạ. Như năm ngoái, công ty em điều xe cho 3 đám cưới cán bộ bên chi cục mình, giữa năm lại điều xe đi nghỉ mát nữa, mấy cái đó anh em mình quý nhau nên đâu tính toán, nhưng mà nó lại vênh với lệnh điều xe bên em, thành ra các anh thanh tra đây thắc mắc anh ạ. Có gì anh nói giúp em 1 tiếng.
- Đéo gì lại bới bèo ra bọ mấy cái lom dom vậy hả? Thằng nào đang ở đấy, cho tớ gặp xem nào.
Hai tay thanh tra đã đứng trước bàn tôi từ bao giờ, mặt hơi tái tái. Tay già hơn lên tiếng :
- Em Thanh đây anh. Cái này là anh Tấn (chi cục trưởng mới từ phó lên) chỉ thị, bọn em làm theo thôi anh.
- Đéo gì, anh em với nhau bao năm cả, giờ công ty nhà nó gặp khó khăn các ông đã không giúp lại ‘ dậu đổ bìm leo” ngay được.
- Dạ, anh thông cảm, anh Tấn cũng có cái khó của anh ấy.
- Khó đéo gì, tôi chả là thầy các anh, ông Tấn thấy nhà nó bị công an sờ, sợ có sai phạm về thuế lại liên đới, nên cho các ông đến thanh tra, sai phạm gì phạt luôn cho đỡ bị quy trách nhiệm sau này. Nhưng các ông non bỏ mẹ, vụ này án lớn, hồ sơ nhà nó công an, viện kiểm sát, kiểm toán nó chả chà nát bấy ra rồi. Có sai phạm lớn nó đã chẳng ngồi đấy cho các ông bới bèo ra bọ. Thôi giờ thế này, các ông tổng hợp mấy cái lỗi linh tinh đấy, ra quyết định xử phạt vài triệu rồi thôi.Để người ta còn tập trung gỡ cái lớn. Giờ tôi gọi thống nhất với ông Tấn. Chú Khánh ( là tôi) xem được không?
- Dạ vâng, vậy tốt quá, em cám ơn anh.
Hai tay thanh tra ngần ngừ 1 lúc, rồi xếp hồ sơ đi về. Con bé kế toán định đưa phong bì như thường lệ, tôi lừ mắt bảo thôi. Tầm này phải dành tiền dù chỉ vài đồng lo cho anh em, hơi đéo đâu đi đãi bôi gà rừng.

Xong việc, nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 5h chiều. Tôi nhanh chóng đi tắm rửa, đóng bộ và xách theo chai rượu ưa thích. Đã lâu lắm rồi tôi ko còn cảm giác muốn đi đâu hay gặp ai cả, vì sợ người ta sẽ buông lời động viên thương cảm trước hoàn cảnh khó khăn của 1 thằng mạnh mẽ như Tây Môn Khánh tôi. Nhưng tối nay thì khác, tôi đi gặp thằng đã cùng tôi kề vai chiến đấu suốt thời gian qua, cùng tôi chia sẻ những thống khoái nhất của cuộc sống, và cùng tôi thất bại thảm hại. Ngày mai nó quay trở lại Úc, để bắt đầu 1 cuộc sống mới, hay ủ mưu cho 1 dự định hay ho khác, tôi không biết nữa, chỉ biết là tối nay chắc sẽ lại vui hết nóc như đã từng, thằng T. Mở điện thoại nhìn địa chỉ nó gửi lần nữa, không phải là biệt thự nhà nó trên Tây Hồ, mà là căn hộ riêng của nó ở khu Hà Đô, tôi lại càng chắc chắn về một cuộc chơi mất người, có thể giúp tạm quên thực tại 1 chút. Tôi vẫn còn nhớ căn hộ chung cư ở tầng cao nhất đó, được bọc cách âm toàn nhà, có 1 cái bể vầy khá rộng để ngâm mình và nhìn xuống phố phường, những bữa tiệc pool party mini với các em trường múa mặc bikini thật sự là rất khó quên.
CHào mừng idol quay trở lại...chịu khó ra chap đều đều cho a e hóng nhé idol...:vozvn (22)::vozvn (22)::vozvn (22):
 
Dạo này dịch bệnh rảnh rảnh, tôi viết mấy thứ tào lao. Khẳng định 100% là bốc phét mà ra, nên các anh đừng tìm info các nhân vật trong truyện như bên VOZ hồi trước nhé. Cũng là bốc phét 100% nên ko có vụ ảnh ọt tư liệu giống phần trước đâu ạ.

"...
Tôi ngồi bất động trên chiếc ghế bành, chân gác lên bàn làm việc, không biết tôi đã ngồi như thế từ bao lâu rồi, một cảm giác chán chường và trống rỗng đang len lỏi trong từng tế bào, khiến tôi chẳng buồn làm bất cứ điều gì. Chỉ có hơi thở và đôi mắt là còn hoạt động, lâu lâu nhìn vô định vào chiếc đồng hồ đang dần chỉ về chiều, lâu lâu lại ném ánh nhìn khinh bạc về phía góc phòng, nơi hai thằng thuế Quận đang quây em kế toán của công ty tôi. Con bé tội nghiệp, dù điều hòa để 20 độ vẫn mồ hôi ròng ròng trên trán, mỗi lần chiếc kính trượt xuống sống mũi, nó lại ngẩng lên đẩy kính, lau mồ hôi và không quên nhìn về tôi với ánh mắt cầu cứu. Trong lòng đã trống rỗng thì còn có việc gì là quan trọng, tôi chiêu 1 ngụm trà đặc, ngồi ngay ngắn lại và chăm chú vào bản báo cáo thuế đã được note chi chít những chỗ cần giải trình. Khoanh vội mấy chỗ cần thiết, tôi bốc máy gọi điện, bật loa ngoài và cố tình nói thật to :
- Anh Đang ạ, em chào anh, lâu không hỏi thăm anh, anh lên cục Thuế thành phố công việc tốt chứ anh?
-Tốt khỉ gì, tớ hết 2 năm luân chuyển lại xin về Quận đây. Thế có chuyện gì ko, nhanh tớ còn xuống sân làm set tennis.
- Vâng anh, em nói nhanh thôi, thuế Quận mình đang thanh tra công ty em, có mấy cái đang yêu cầu bên em giải trình lúc mà anh vẫn là chi cục trưởng, nhờ anh xác nhận hộ em với ạ. Như năm ngoái, công ty em điều xe cho 3 đám cưới cán bộ bên chi cục mình, giữa năm lại điều xe đi nghỉ mát nữa, mấy cái đó anh em mình quý nhau nên đâu tính toán, nhưng mà nó lại vênh với lệnh điều xe bên em, thành ra các anh thanh tra đây thắc mắc anh ạ. Có gì anh nói giúp em 1 tiếng.
- Đéo gì lại bới bèo ra bọ mấy cái lom dom vậy hả? Thằng nào đang ở đấy, cho tớ gặp xem nào.
Hai tay thanh tra đã đứng trước bàn tôi từ bao giờ, mặt hơi tái tái. Tay già hơn lên tiếng :
- Em Thanh đây anh. Cái này là anh Tấn (chi cục trưởng mới từ phó lên) chỉ thị, bọn em làm theo thôi anh.
- Đéo gì, anh em với nhau bao năm cả, giờ công ty nhà nó gặp khó khăn các ông đã không giúp lại ‘ dậu đổ bìm leo” ngay được.
- Dạ, anh thông cảm, anh Tấn cũng có cái khó của anh ấy.
- Khó đéo gì, tôi chả là thầy các anh, ông Tấn thấy nhà nó bị công an sờ, sợ có sai phạm về thuế lại liên đới, nên cho các ông đến thanh tra, sai phạm gì phạt luôn cho đỡ bị quy trách nhiệm sau này. Nhưng các ông non bỏ mẹ, vụ này án lớn, hồ sơ nhà nó công an, viện kiểm sát, kiểm toán nó chả chà nát bấy ra rồi. Có sai phạm lớn nó đã chẳng ngồi đấy cho các ông bới bèo ra bọ. Thôi giờ thế này, các ông tổng hợp mấy cái lỗi linh tinh đấy, ra quyết định xử phạt vài triệu rồi thôi.Để người ta còn tập trung gỡ cái lớn. Giờ tôi gọi thống nhất với ông Tấn. Chú Khánh ( là tôi) xem được không?
- Dạ vâng, vậy tốt quá, em cám ơn anh.
Hai tay thanh tra ngần ngừ 1 lúc, rồi xếp hồ sơ đi về. Con bé kế toán định đưa phong bì như thường lệ, tôi lừ mắt bảo thôi. Tầm này phải dành tiền dù chỉ vài đồng lo cho anh em, hơi đéo đâu đi đãi bôi gà rừng.

Xong việc, nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 5h chiều. Tôi nhanh chóng đi tắm rửa, đóng bộ và xách theo chai rượu ưa thích. Đã lâu lắm rồi tôi ko còn cảm giác muốn đi đâu hay gặp ai cả, vì sợ người ta sẽ buông lời động viên thương cảm trước hoàn cảnh khó khăn của 1 thằng mạnh mẽ như Tây Môn Khánh tôi. Nhưng tối nay thì khác, tôi đi gặp thằng đã cùng tôi kề vai chiến đấu suốt thời gian qua, cùng tôi chia sẻ những thống khoái nhất của cuộc sống, và cùng tôi thất bại thảm hại. Ngày mai nó quay trở lại Úc, để bắt đầu 1 cuộc sống mới, hay ủ mưu cho 1 dự định hay ho khác, tôi không biết nữa, chỉ biết là tối nay chắc sẽ lại vui hết nóc như đã từng, thằng T. Mở điện thoại nhìn địa chỉ nó gửi lần nữa, không phải là biệt thự nhà nó trên Tây Hồ, mà là căn hộ riêng của nó ở khu Hà Đô, tôi lại càng chắc chắn về một cuộc chơi mất người, có thể giúp tạm quên thực tại 1 chút. Tôi vẫn còn nhớ căn hộ chung cư ở tầng cao nhất đó, được bọc cách âm toàn nhà, có 1 cái bể vầy khá rộng để ngâm mình và nhìn xuống phố phường, những bữa tiệc pool party mini với các em trường múa mặc bikini thật sự là rất khó quên.
Hôm nay t mới đọc truyện m lần đầu. Mời m ly vodka nhé.
 
Bà giúp việc ra mở cửa, khi tôi bước vào, một khung cảnh hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, cả không gian im ắng lạ thường, trong ánh sáng nhờ nhờ, thằng T mặc chiếc áo pajama trắng ngồi trên chiếc ghế thư giãn cạnh bể vầy, tay cầm ly rượu nhìn xa xăm ra ngoài. Một chiếc ghế thư giãn nữa đã được kê cạnh đó, ở giữa là chiếc bàn nhỏ có chai rượu Singleton xanh cùng 1 chiếc ly rỗng, có vẻ là dành cho tôi. Tôi ngồi xuống, vừa rót rượu vừa bông đùa :
- Mai chú đi rồi, tối nay phải sôi động lên chứ, mấy em bikini đâu rồi?
Câu bông đùa của tôi chợt rơi vào hư không, không gian yên ắng trở lại, thằng T ngồi đó, ko trả lời, ko nói gì, chỉ nhìn xa xăm vào đêm Hà Nội. Tôi bất giác làm theo nó, thả lỏng người trên ghế, nhấp ly rượu và thả suy tư xuôi dòng. Một lúc lâu như thế, chợt thằng T lên tiếng :
- Bên anh sao rồi?
- Bên anh thầu phụ, hóa đơn chứng từ đủ cả, vốn chẳng sao cả, chỉ là tiền dự án bị treo với trong thời gian này ko được tham gia thầu nên đói. Lo bên chú thôi.
- Em với bố em ko vấn đề, chú Tiến ( hình nhân thế mạng bên nhà thằng T) chắc đi vài niên. Nói chung cũng là ổn.
- Nói vài câu vậy, rồi không khí lại trở nên im ắng như trước, chỉ khác lần này nặng nề hơn vì có thêm những tiếng thở dài của thằng T. Những tiếng thở dài đưa suy tư về dòng hồi tưởng.
- Anh có nhớ lần đầu em vào chỗ anh làm việc ko?
Quên sao được nhỉ.
Đó là một ngày đầu mùa mưa ở Tây Nguyên, sau cuộc họp khá dài với Ban chỉ huy công trường và liên ngành của Tỉnh, tôi vừa đói vừa mệt, thất thểu lội bùn về cái thủy đình giữa hồ, với niềm an ủi rằng bé Linh đã chuẩn bị sẵn nước nóng tắm cho tôi tắm, cũng như đã chiên giòn đám cá leo đồi mua của người đồng bào hồi sáng. Lên tới hiên nhà, vừa kịp cơn mưa ập tới, tôi mở cửa bước vào với niềm vui nho nhỏ được ngắm cái dáng xinh xinh căng tròn tuổi trổ mã của em Linh thì thình lình thấy thằng T đang đứng giữa nhà, tựa vào bàn làm việc của tôi, cao ráo, trắng trẻo đéo có tí gì ra dáng dân công trường, nó nở nụ cười rồi cất giọng chào tôi, đon đả và kiểu cách pha chút châm chọc rất đáng ghét kiểu Hà Nội :
- Em chào anh, anh vẫn khỏe chứ, ở đây cảnh đẹp như bồng lai, người lại đẹp như tiên, bảo sao gọi mãi anh ko xuống Sài Gòn. Nên em với mấy anh em lên thăm anh, tiện bàn chút công chuyện luôn. Đây là Vinh trợ lý của em, còn Thủy là kế toán dự án anh em mình sắp triển khai.
Tôi nhìn theo tay thằng T chỉ, thấy 1 thằng cu trẻ ko ra trẻ, già ko ra già, đeo kính, mặt mụn, gày gò mặc sơ mi trắng nhăn nheo. Nhìn rõ là sinh ra để vùi đầu vào làm sổ sách. Con bé kế toán tên Thủy trạc cỡ 28-29 tuổi, dáng đầm, mặt dâm nói chung là nhìn rất ngựa chiến. Hai đứa đều cười và chào tôi rất thân thiện. Tôi cũng gật gật chào lại cho phải phép, mặt ngu ngu đầu quay quay phần vì đói phần vì ơ, đm, dự án anh em mình sắp triển khai là dự án đéo nào, tôi biết mẹ gì đâu. Thấy tôi đần mặt ra, thằng T bỏ luôn cái vẻ Hà Nội thanh lịch, lộ bản chất luôn mà bảo tôi rằng :
- Mẹ, em biết ngay mà, anh ở đây ăn ngập mặt thú rừng với sơn nữ nên lú mẹ rồi. Thôi anh gọi chú anh mà hỏi đi, xong anh em mình bàn việc, phải nhanh mới kịp.
Tôi khá hoang mang, đéo gì, mới mấy tuần trước ngồi uống chén trà, ly bia mà đã ra ngay dự án được rồi. Tôi bốc máy gọi cho ông chú, hỏi cho ra nhẽ :
- Chú, vụ hợp tác với nhà T thế nào, sao cháu ko biết.
Ông chú cười hề hề bảo:
- Tao thấy vụ này hay nên đồng ý với người ta rồi, sợ mày lại bàn ngang nên chú chưa nói ngay, giờ thằng T lên đó rồi thì mấy anh em bàn nhau mà làm nhé, ngoài này hỗ trợ hết mình, hề hề.
Đến ngu người với ông chú làm việc luôn xuề xòa. Tôi đành vuốt mặt thở dài bảo thằng T :
- Để anh bảo pha ấm trà, xong chú trình bày ngắn gọn, xúc tích anh nghe cái dự án hợp tác này thế nào. Hay ho thì anh theo, ko thì anh quit luôn tại đây.
- Vầng, anh em mình cứ chơi bài ngửa luôn, tin tưởng nhau mới làm việc được. Hôm nay em lên đây cũng là để cùng bàn với anh, được thì mai anh cùng bọn em xuống SG triển khai ngay, không thì bọn em cũng về luôn trong tối nay.
- Được, hay đấy, Linh pha cho anh ấm trà đặc, uhm, chú cứ nói đi.
- Anh biết đấy, bây giờ mảng xây dựng cơ bản, quy định thầu rất chặt chẽ và khó khăn. Xin dự án từ TW về lại còn phải qua Tỉnh, rồi thì A’, B’… tùm lum, đấu đá nhau mệt mỏi, cuối cùng tiền về đến đơn vị thi công như bọn anh chẳng còn mấy, rủi ro trách nhiệm thì cao. Nhiều khi ôm được gói thầu trăm tỷ tưởng ngon mà làm không khéo là lỗ. Làm láo thì chết mà ko làm láo thì lỗ.
- Uhm, cái này là thực tế. Chú nói tiếp đi.
- Thành ra các công trình dự toán nhỏ nhưng được đưa trực tiếp về địa phương lại thành ngon ăn. Khỏi phải qua nhiều khâu, chỉ cần làm việc với địa phương sở tại thôi. Anh nghĩ xem, bớt qua Bộ Tài Chính, bớt qua Bộ chủ quản, bớt qua Tỉnh rồi các sở ở Tỉnh…
- Ý chú nói là những công trình mà bộ ban ngành cấp vốn trực tiếp để làm thí điểm ở địa phương.
- Chính xác, nguồn tiền làm mô hình điểm ở các bộ ban ngành rất nhiều, nhưng lại khó giải ngân.
- Cái này anh từng làm rồi, để anh nói chú nghe, những mô hình điểm này cấp vốn rất ít, trung bình có 5-7 tỷ 1 công trình thôi, nhiều thì hơn chục tỷ. Tiện gần thì làm thôi, chứ để kéo máy móc tới vùng sâu vùng xa làm kiếm 5-7 tỷ rồi kéo về thì chỉ có lỗ.
- Chính xác, nên miếng bánh này mới còn cho công ty nhỏ như anh em mình . Thường thì các công trình này vốn ít nhưng lại đòi hỏi hàm lượng kỹ thuật cao, nên các công ty lớn ko bõ làm mà các công ty ở địa phương không đủ trình để làm.
- Vấn đề là làm sao có lãi mới làm chứ?
- Anh tính xem, làm 1 công trình tại 1 địa phương thì lỗ, nhưng gom 10 công trình lại cho mấy địa phương gần nhau thì chả ngon ah? Đấy là lý do mà có sự hợp tác giữa hai công ty nhà anh em mình. Nhà anh thì có kỹ thuật cao, nhà em thì quan hệ tốt. Bên em sẽ gom các dự án đó về một số địa phương nghèo gần gần nhau ở Nam trung bộ, bên em tổ chức, bên anh thực hiện. Chi phí quan hệ, chi phí tổ chức tiết giảm rất nhiều,nên anh vẫn có thể làm các công trình chất lượng với chi phí phù hợp mà vẫn có lãi cao. Anh nghĩ xem, vậy là dân được lợi, nhà nước được lợi, anh em mình cũng đc lợi, lại vô cùng sạch sẽ. Làm tốt ở đây, sau này nhân rộng mô hình ra cả nước, chẳng ngon kém gì làm BOT ah?
Đm, thú thật lúc đó tôi choáng người với suy nghĩ của 1 thằng mới từ Úc về như thằng T. Nó hiểu nội tình ngành xây dựng và cơ cấu vốn nhà nước như thể đã lăn lộn hàng chục năm trời rồi vậy. Và có vẻ hướng đi của nó vào thị trường ngách này rất đúng thời điểm. Vấn đề là đưa ý tưởng này vào triển khai cụ thể như thế nào mà thôi. Nó cũng ko để tôi đợi câu trả lời này lâu. Thằng T gọi hai nhân viên lại, dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc của tôi rồi trải ra bản đồ của 1 tỉnh Nam trung bộ, trong đó có mấy huyện nghèo đã được khoang đỏ. Nó lôi đâu ra cái kính đeo lên mắt, rồi lấy trong túi ra cái bút chỉ lazer, điệu bộ đạo mạo như 1 giáo sư đại học, khác hẳn vẻ dâm tặc mà tôi biết. Rồi nó bắt đầu trình bày, nhập tâm và say mê như 1 nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc.
- Đây anh, xã này ở huyện này là dự án cầu cạn này, xã bên có 1 đường liên huyện trong dự án thí điểm xử lý lún mùa mưa, huyện tiếp này có 1 con đường phục vụ quốc phòng với kết cấu đặc biệt này…
Cứ thế mỗi dự án thằng Vinh lại đưa cho tôi 1 quyển thuyết minh dày cộp. Sau khi trình bày hết dự án đã có, thằng T lật 1 trang bản đồ khác đã đánh dấu sẵn các vị trí trạm trộn, mỏ cát, mỏ đá… mà các công ty con sẽ được lập ra để phục vụ hậu cần cho hàng loạt dự án này. Nó hồ hởi nói :
- Em tính rồi, các dự án đều đã xin phép địa phương khai thác nguyên vật liệu sẵn có. Mình phục vụ dự án 1, mình bán ra ngoài 3, thừa tiền chung chi cho địa phương.

Cứ thế nó mất tới 5 tiếng đồng hồ để trình bày dự án cho tôi. Tôi đéo thể tin được một thứ đồ sộ như này mà đã được set up cặn kẽ và chi tiết đến thế. Đúng là tuổi trẻ tài cao, tất nhiên sẽ có một núi công việc phải làm và kéo theo đó là nhiều biến số. Nó có vẻ cũng nhận ra điều đó, và nói với tôi rất cương quyết :
- Không có phương án B anh ạ, có việc gì phát sinh, đều phải cố gắng giải quyết bằng được, nhưng mà có thêm anh, em tin là mình làm được.
Tất nhiên tôi không vì câu nịnh nọt của nó mà đồng ý. Tôi đồng ý vì, địt mẹ, nói ra chắc các anh đéo tin, nhưng thực sự tôi đồng ý vì đây là cơ hội để tôi được xây lên những công trình thực sự có ý nghĩa với cái tâm của mình. Các anh đừng cười, tôi thề, địt mẹ, ếch chết còn để lại da, tôi chết chả lẽ chỉ để lại hai hòn dái.
 
Bà giúp việc ra mở cửa, khi tôi bước vào, một khung cảnh hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, cả không gian im ắng lạ thường, trong ánh sáng nhờ nhờ, thằng T mặc chiếc áo pajama trắng ngồi trên chiếc ghế thư giãn cạnh bể vầy, tay cầm ly rượu nhìn xa xăm ra ngoài. Một chiếc ghế thư giãn nữa đã được kê cạnh đó, ở giữa là chiếc bàn nhỏ có chai rượu Singleton xanh cùng 1 chiếc ly rỗng, có vẻ là dành cho tôi. Tôi ngồi xuống, vừa rót rượu vừa bông đùa :
- Mai chú đi rồi, tối nay phải sôi động lên chứ, mấy em bikini đâu rồi?
Câu bông đùa của tôi chợt rơi vào hư không, không gian yên ắng trở lại, thằng T ngồi đó, ko trả lời, ko nói gì, chỉ nhìn xa xăm vào đêm Hà Nội. Tôi bất giác làm theo nó, thả lỏng người trên ghế, nhấp ly rượu và thả suy tư xuôi dòng. Một lúc lâu như thế, chợt thằng T lên tiếng :
- Bên anh sao rồi?
- Bên anh thầu phụ, hóa đơn chứng từ đủ cả, vốn chẳng sao cả, chỉ là tiền dự án bị treo với trong thời gian này ko được tham gia thầu nên đói. Lo bên chú thôi.
- Em với bố em ko vấn đề, chú Tiến ( hình nhân thế mạng bên nhà thằng T) chắc đi vài niên. Nói chung cũng là ổn.
- Nói vài câu vậy, rồi không khí lại trở nên im ắng như trước, chỉ khác lần này nặng nề hơn vì có thêm những tiếng thở dài của thằng T. Những tiếng thở dài đưa suy tư về dòng hồi tưởng.
- Anh có nhớ lần đầu em vào chỗ anh làm việc ko?
Quên sao được nhỉ.
Đó là một ngày đầu mùa mưa ở Tây Nguyên, sau cuộc họp khá dài với Ban chỉ huy công trường và liên ngành của Tỉnh, tôi vừa đói vừa mệt, thất thểu lội bùn về cái thủy đình giữa hồ, với niềm an ủi rằng bé Linh đã chuẩn bị sẵn nước nóng tắm cho tôi tắm, cũng như đã chiên giòn đám cá leo đồi mua của người đồng bào hồi sáng. Lên tới hiên nhà, vừa kịp cơn mưa ập tới, tôi mở cửa bước vào với niềm vui nho nhỏ được ngắm cái dáng xinh xinh căng tròn tuổi trổ mã của em Linh thì thình lình thấy thằng T đang đứng giữa nhà, tựa vào bàn làm việc của tôi, cao ráo, trắng trẻo đéo có tí gì ra dáng dân công trường, nó nở nụ cười rồi cất giọng chào tôi, đon đả và kiểu cách pha chút châm chọc rất đáng ghét kiểu Hà Nội :
- Em chào anh, anh vẫn khỏe chứ, ở đây cảnh đẹp như bồng lai, người lại đẹp như tiên, bảo sao gọi mãi anh ko xuống Sài Gòn. Nên em với mấy anh em lên thăm anh, tiện bàn chút công chuyện luôn. Đây là Vinh trợ lý của em, còn Thủy là kế toán dự án anh em mình sắp triển khai.
Tôi nhìn theo tay thằng T chỉ, thấy 1 thằng cu trẻ ko ra trẻ, già ko ra già, đeo kính, mặt mụn, gày gò mặc sơ mi trắng nhăn nheo. Nhìn rõ là sinh ra để vùi đầu vào làm sổ sách. Con bé kế toán tên Thủy trạc cỡ 28-29 tuổi, dáng đầm, mặt dâm nói chung là nhìn rất ngựa chiến. Hai đứa đều cười và chào tôi rất thân thiện. Tôi cũng gật gật chào lại cho phải phép, mặt ngu ngu đầu quay quay phần vì đói phần vì ơ, đm, dự án anh em mình sắp triển khai là dự án đéo nào, tôi biết mẹ gì đâu. Thấy tôi đần mặt ra, thằng T bỏ luôn cái vẻ Hà Nội thanh lịch, lộ bản chất luôn mà bảo tôi rằng :
- Mẹ, em biết ngay mà, anh ở đây ăn ngập mặt thú rừng với sơn nữ nên lú mẹ rồi. Thôi anh gọi chú anh mà hỏi đi, xong anh em mình bàn việc, phải nhanh mới kịp.
Tôi khá hoang mang, đéo gì, mới mấy tuần trước ngồi uống chén trà, ly bia mà đã ra ngay dự án được rồi. Tôi bốc máy gọi cho ông chú, hỏi cho ra nhẽ :
- Chú, vụ hợp tác với nhà T thế nào, sao cháu ko biết.
Ông chú cười hề hề bảo:
- Tao thấy vụ này hay nên đồng ý với người ta rồi, sợ mày lại bàn ngang nên chú chưa nói ngay, giờ thằng T lên đó rồi thì mấy anh em bàn nhau mà làm nhé, ngoài này hỗ trợ hết mình, hề hề.
Đến ngu người với ông chú làm việc luôn xuề xòa. Tôi đành vuốt mặt thở dài bảo thằng T :
- Để anh bảo pha ấm trà, xong chú trình bày ngắn gọn, xúc tích anh nghe cái dự án hợp tác này thế nào. Hay ho thì anh theo, ko thì anh quit luôn tại đây.
- Vầng, anh em mình cứ chơi bài ngửa luôn, tin tưởng nhau mới làm việc được. Hôm nay em lên đây cũng là để cùng bàn với anh, được thì mai anh cùng bọn em xuống SG triển khai ngay, không thì bọn em cũng về luôn trong tối nay.
- Được, hay đấy, Linh pha cho anh ấm trà đặc, uhm, chú cứ nói đi.
- Anh biết đấy, bây giờ mảng xây dựng cơ bản, quy định thầu rất chặt chẽ và khó khăn. Xin dự án từ TW về lại còn phải qua Tỉnh, rồi thì A’, B’… tùm lum, đấu đá nhau mệt mỏi, cuối cùng tiền về đến đơn vị thi công như bọn anh chẳng còn mấy, rủi ro trách nhiệm thì cao. Nhiều khi ôm được gói thầu trăm tỷ tưởng ngon mà làm không khéo là lỗ. Làm láo thì chết mà ko làm láo thì lỗ.
- Uhm, cái này là thực tế. Chú nói tiếp đi.
- Thành ra các công trình dự toán nhỏ nhưng được đưa trực tiếp về địa phương lại thành ngon ăn. Khỏi phải qua nhiều khâu, chỉ cần làm việc với địa phương sở tại thôi. Anh nghĩ xem, bớt qua Bộ Tài Chính, bớt qua Bộ chủ quản, bớt qua Tỉnh rồi các sở ở Tỉnh…
- Ý chú nói là những công trình mà bộ ban ngành cấp vốn trực tiếp để làm thí điểm ở địa phương.
- Chính xác, nguồn tiền làm mô hình điểm ở các bộ ban ngành rất nhiều, nhưng lại khó giải ngân.
- Cái này anh từng làm rồi, để anh nói chú nghe, những mô hình điểm này cấp vốn rất ít, trung bình có 5-7 tỷ 1 công trình thôi, nhiều thì hơn chục tỷ. Tiện gần thì làm thôi, chứ để kéo máy móc tới vùng sâu vùng xa làm kiếm 5-7 tỷ rồi kéo về thì chỉ có lỗ.
- Chính xác, nên miếng bánh này mới còn cho công ty nhỏ như anh em mình . Thường thì các công trình này vốn ít nhưng lại đòi hỏi hàm lượng kỹ thuật cao, nên các công ty lớn ko bõ làm mà các công ty ở địa phương không đủ trình để làm.
- Vấn đề là làm sao có lãi mới làm chứ?
- Anh tính xem, làm 1 công trình tại 1 địa phương thì lỗ, nhưng gom 10 công trình lại cho mấy địa phương gần nhau thì chả ngon ah? Đấy là lý do mà có sự hợp tác giữa hai công ty nhà anh em mình. Nhà anh thì có kỹ thuật cao, nhà em thì quan hệ tốt. Bên em sẽ gom các dự án đó về một số địa phương nghèo gần gần nhau ở Nam trung bộ, bên em tổ chức, bên anh thực hiện. Chi phí quan hệ, chi phí tổ chức tiết giảm rất nhiều,nên anh vẫn có thể làm các công trình chất lượng với chi phí phù hợp mà vẫn có lãi cao. Anh nghĩ xem, vậy là dân được lợi, nhà nước được lợi, anh em mình cũng đc lợi, lại vô cùng sạch sẽ. Làm tốt ở đây, sau này nhân rộng mô hình ra cả nước, chẳng ngon kém gì làm BOT ah?
Đm, thú thật lúc đó tôi choáng người với suy nghĩ của 1 thằng mới từ Úc về như thằng T. Nó hiểu nội tình ngành xây dựng và cơ cấu vốn nhà nước như thể đã lăn lộn hàng chục năm trời rồi vậy. Và có vẻ hướng đi của nó vào thị trường ngách này rất đúng thời điểm. Vấn đề là đưa ý tưởng này vào triển khai cụ thể như thế nào mà thôi. Nó cũng ko để tôi đợi câu trả lời này lâu. Thằng T gọi hai nhân viên lại, dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc của tôi rồi trải ra bản đồ của 1 tỉnh Nam trung bộ, trong đó có mấy huyện nghèo đã được khoang đỏ. Nó lôi đâu ra cái kính đeo lên mắt, rồi lấy trong túi ra cái bút chỉ lazer, điệu bộ đạo mạo như 1 giáo sư đại học, khác hẳn vẻ dâm tặc mà tôi biết. Rồi nó bắt đầu trình bày, nhập tâm và say mê như 1 nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc.
- Đây anh, xã này ở huyện này là dự án cầu cạn này, xã bên có 1 đường liên huyện trong dự án thí điểm xử lý lún mùa mưa, huyện tiếp này có 1 con đường phục vụ quốc phòng với kết cấu đặc biệt này…
Cứ thế mỗi dự án thằng Vinh lại đưa cho tôi 1 quyển thuyết minh dày cộp. Sau khi trình bày hết dự án đã có, thằng T lật 1 trang bản đồ khác đã đánh dấu sẵn các vị trí trạm trộn, mỏ cát, mỏ đá… mà các công ty con sẽ được lập ra để phục vụ hậu cần cho hàng loạt dự án này. Nó hồ hởi nói :
- Em tính rồi, các dự án đều đã xin phép địa phương khai thác nguyên vật liệu sẵn có. Mình phục vụ dự án 1, mình bán ra ngoài 3, thừa tiền chung chi cho địa phương.

Cứ thế nó mất tới 5 tiếng đồng hồ để trình bày dự án cho tôi. Tôi đéo thể tin được một thứ đồ sộ như này mà đã được set up cặn kẽ và chi tiết đến thế. Đúng là tuổi trẻ tài cao, tất nhiên sẽ có một núi công việc phải làm và kéo theo đó là nhiều biến số. Nó có vẻ cũng nhận ra điều đó, và nói với tôi rất cương quyết :
- Không có phương án B anh ạ, có việc gì phát sinh, đều phải cố gắng giải quyết bằng được, nhưng mà có thêm anh, em tin là mình làm được.
Tất nhiên tôi không vì câu nịnh nọt của nó mà đồng ý. Tôi đồng ý vì, địt mẹ, nói ra chắc các anh đéo tin, nhưng thực sự tôi đồng ý vì đây là cơ hội để tôi được xây lên những công trình thực sự có ý nghĩa với cái tâm của mình. Các anh đừng cười, tôi thề, địt mẹ, ếch chết còn để lại da, tôi chết chả lẽ chỉ để lại hai hòn dái.
Tuyệt vời ! Xàm lại sắp zôm zả
 
Dạo này dịch bệnh rảnh rảnh, tôi viết mấy thứ tào lao. Khẳng định 100% là bốc phét mà ra, nên các anh đừng tìm info các nhân vật trong truyện như bên VOZ hồi trước nhé. Cũng là bốc phét 100% nên ko có vụ ảnh ọt tư liệu giống phần trước đâu ạ.

"...
Nhưng tối nay thì khác, tôi đi gặp thằng đã cùng tôi kề vai chiến đấu suốt thời gian qua, cùng tôi chia sẻ những thống khoái nhất của cuộc sống, và cùng tôi thất bại thảm hại. Ngày mai nó quay trở lại Úc, để bắt đầu 1 cuộc sống mới, hay ủ mưu cho 1 dự định hay ho khác, tôi không biết nữa, chỉ biết là tối nay chắc sẽ lại vui hết nóc như đã từng, thằng T. Mở điện thoại nhìn địa chỉ nó gửi lần nữa, không phải là biệt thự nhà nó trên Tây Hồ, mà là căn hộ riêng của nó ở khu Hà Đô, tôi lại càng chắc chắn về một cuộc chơi mất người, có thể giúp tạm quên thực tại 1 chút. Tôi vẫn còn nhớ căn hộ chung cư ở tầng cao nhất đó, được bọc cách âm toàn nhà, có 1 cái bể vầy khá rộng để ngâm mình và nhìn xuống phố phường, những bữa tiệc pool party mini với các em trường múa mặc bikini thật sự là rất khó quên.
Ngon! thế là lại có post về "bài học của cuộc sống rồi", quay tay chán rồi lại lại được dịp sóc não thẩm du tinh thần :)))
Mà ai rảnh tổng hợp đc các chapter thì cứ mạnh dạn nhé
 
trước xàm có đứa pót rồi mà
Uh mà nó lười với có đứa quăng link lun nên méo ai theo dõi nữa. Đại khái bà giúp việc cho cả đám công nhân địt nên thằng này sợ sida chuyển qua địt con gái bả. Mô tuýp truyện kiểu này là thằng main sẽ địt hết bất cứ con nhân vật nữ nào đc đề cập tới. (:|
 
ôi vl, đọc hay vl. Câu chuyện hay nhất tao từng đọc trên xàm. mà lại bị ngắt rồi. Tuổi trẻ giỏi vl. Hay thật!
 
Xong việc đã gần 10h đêm, tôi xã giao mời bọn nó ngủ lại cho phải phép, chứ giường đéo đâu mà nằm. Chúng nó cũng đập muỗi rã tay cả tối nên xin té khẩn về Đà Lạt. Trước khi lên xe máy tăng bo ra bến ca nô, thằng T còn giơ hai ngón tay về phía tôi cười cười, chẳng hiểu là nó làm dấu Victory chào tôi hay nhắc lại cái hẹn hai ngày nữa dưới Sài Gòn. Tôi quay vào lại nhà đã thấy mâm cơm dọn lên sẵn sàng, con bé Linh đứng gần đó trên tay cầm khăn tắm và bộ quần áo của tôi, mặt lạnh tanh như cô hồn, đã cả tuần nay nó như thế rồi, tôi thì quá bận để tìm hiểu tại sao. Với cái thái độ lồi lõm đó tôi cũng đéo việc gì phải tỏ ra thân thiện, sẵng giọng bảo nó :
- Để đấy cho chú, đi ngủ đi, mai dọn cũng được.
Con bé vắt đồ lên thành ghế rồi quay lưng đi, không nói năng gì, lạnh lùng như 1 con rô bốt. Tôi cũng chẳng lấy làm bận tâm, tuổi 17 dở hơi, chấp gì, hơn nữa tôi còn đang mải suy tính vụ hợp tác với nhà thằng T. Quẩy nhanh hai bát cơm cá suối với vài ly chuối hột, rồi tắm rửa vệ sinh, tôi cuối cùng cũng được ngả lưng sau 1 ngày mệt mỏi và kỳ lạ. Vừa thiu thiu ngủ thì “ cộc cộc”, ôi đm, lại gì nữa đây, tôi với tay bật điện, sẵng giọng :
- Vào đi, có việc gì?
Điện vừa sáng thì người cũng vừa vào, tôi á khẩu khi nhận ra chị X với bộ váy ngủ màu hồng mỏng tang lộ cả đầu ti to đen như quả ô mai sấu. Tôi nghĩ thầm trong bụng, thế này đéo ổn tí nào cả. Ah, quên chưa kể, là dạo gần đây thằng kỹ sư trắc địa đã nâng cấp mối quan hệ với chị X từ khách hàng quen thuộc lên phân phối độc quyền, mẹ thằng bệnh hoạn, người ta nuôi sugar baby còn nó bỏ 8 củ/tháng ra nuôi sugar mommy. Thằng cứt sắt quê choa dám bỏ 8tr/tháng cho chị mái sề này, không hiểu chị sẽ phải chiều những trò biến thái nào cho đáng từng xu của nó, hay là vì tình yêu ? Dù thế nào, chị cũng không nên khoe đầu ti và những ngấn mỡ trong phòng tôi lúc khuya khoắt thế này, thằng kia nó biết, nó lu loa lên sếp ks hàng của nó thì phải tội cho tôi. Chị cẩn thận khép cửa cài then rồi mới thẽ thọt nói :
- Xin lỗi cậu, biết cậu cả ngày làm việc mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải thưa chuyện này với cậu, là về cái Linh?
Biết bà ấy không phải vào đây để chăn chuối, tôi mới hoàn hồn 1 chút :
- Chị nói đi, tôi thấy gần đây nó không vui chuyện gì thì phải?
- Vâng, xin cậu cho tôi nói thẳng. Cậu không ưng nó thì tôi vay mượn gửi lại cậu số tiền cậu đã chuộc nó.
Á. Đm con mụ này, mới cặp với thằng kia có tí tiền đã định lật kèo ah, cũng phải thôi, moi của thằng kia mấy tháng là đủ trả tôi thôi mà. Tôi đéo lom dom gì tí tiền, nhưng cái Linh theo mụ ấy rồi đời sẽ ra sao, lại làm cave như mụ ấy ah? Tôi vốn manh nha 1 dự định với cái Linh, nên đéo có chuyện tôi để bà X muốn làm gì thì làm. Tuy vậy tôi vẫn nén giận mà ôn tồn :
- Sao tôi lại không ưng cái Linh, nó ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết nghe lời, giúp tôi được nhiều việc…
Chẳng để tôi nói hết, bà X đã bổ ngay vào mặt tôi :
- Nó làm sao mà từ lúc đón nó về đến giờ, cậu không động vào người nó? Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu nó không còn trinh nữa, cậu bảo không sao, giờ lại coi thường nó. Nó quý cậu bao nhiêu, cậu lại khinh nó, nó tủi nhục như người mất hồn, tôi trả cậu tiền, xin cậu trả nó về cho tôi.
Ah, rồi rồi, đến đây thì tôi đã hiểu thái độ cô hồn của cái Linh gần đây. Với tập tục của người dân tộc, tôi đã đến cúng con ma nhà nó, đưa tiền sính lễ ( thực ra là tiền chuộc cho thằng cậu xì ke) tức là cái Linh đã thuộc về tôi, là tôi đi bắt “vợ” thành công. Trong suy nghĩ của nó, tôi là “ chồng”, việc tôi không đụng vào nó, lại sẵn cái mặc cảm bị xâm hại hồi nhỏ, nó cho rằng vì thế mà tôi khinh ghét không thèm gần gũi nó. Tôi vội chống chế :
- Không phải, tôi chẳng bao giờ coi trọng ba cái chuyện trinh tiết vớ vẩn.
- Vâng, cậu còn chơi mấy con đĩ bẩn thỉu được, thì cái Linh mất trinh cũng vấn đề gì, hay cậu chê nó xấu, không xứng với cậu, cậu nói tôi một lời cho rõ ràng xem nào.
Tôi bật cười trong bụng, oh, đm cái bà này, chửi người khác là đĩ bẩn thỉu mà ko nghĩ tới mình ah. Chuyện tôi đi chơi gái, chắc thằng kỹ sư bám càng mấy bận lại ton hót lấy chuyện làm quà với mụ này. Còn cái Linh xấu á, điên ah, gái 17 mơn mởn căng mọng, huống hồ lại mang đủ hương sắc núi rừng như cái Linh. Thằng lái máy còn dặn, Tết em ko cần thưởng tiền nong gì đâu, anh cho em xin cái áo vú với cái silip dùng dở của bé Linh là được rồi. Bản thân tôi đạo mạo vậy, cũng phải nhìn trộm nó tắm mấy lần. Đéo có chuyện, thật chứ tôi thèm chết mẹ. Bây giờ bà X đã gay gắt như thế này, tôi cũng không nên để chuyện phức tạp hơn, dù sao bà ấy cũng cần biết :
- Chị hạ cái giọng xuống. Xấu cái gì, tôi tu 9 kiếp nên nhìn nó mơn mởn thế tôi mới kiềm chế nổi đấy. Tôi chẳng giấu chị nữa. Tính tôi cẩn thận, hôm đưa cái Linh về Hà Nội, tôi cho nó đi khám phụ khoa. Biết đéo đâu được cái Linh có qua lại với thằng nghiện bị bệnh nào không. Nó không có bị gì cả, chỉ là… Mẹ, lỗi của chị cả đấy, ngày đấy nó bị xâm hại, chị chắc sợ người khác dị nghị, không cho đi bệnh viện lại đắp ba cái lá thuốc vớ vẩn, làm nó bị nhiễm trùng, sau nó khỏi nhưng giờ thì hết đẻ đái gì được luôn. Chị xem, con bé từ nhỏ đã chịu bao bất hạnh, tương lai không con cái cũng cầm chắc đau khổ. Tôi đéo phải loại tốt đẹp gì, nhưng nhìn 1 số phận như thế, cũng phải thương cảm. Tôi đơn giản không giúp được gì thì cũng không muốn góp thêm chút đau khổ nào cho nó. Ít nhất nó sẽ ko mặc cảm vì phải làm gái bao cho tôi. Vậy thôi.
Tôi nói 1 thôi 1 hồi, ngẩng lên thì thấy bà X đã khóc từ lúc nào. Ở tuổi này, bà ấy thừa hiểu 1 người đàn bà không đẻ đái được là người đàn bà “bỏ đi” chỉ có cô độc và khổ đau vây quanh 1 đời. Trong tiếng sụt sịt của bà X, bỗng có tiếng khóc nấc lên phía ngoài cửa. Hóa ra cái Linh chưa ngủ, nó thấy mẹ nó không đi với thằng kỹ sư trắc địa như mọi hôm mà lại qua phòng tôi nên nó đi rình. Có tiếng bước chân chạy ra ngoài, mẹ nó vội xô cửa chạy theo, chắc sợ cái Linh nhảy hồ tự tử. Tôi thì vẫn nằm trên giường, kệ mẹ, nghe “ủm” 1 cái chạy ra vớt vẫn kịp mà. Nhưng ko có tiếng “ủm” nào cả, hai mẹ con nó chạy ra đầu hồi, ngồi khóc với nhau, lâu lâu nói gì đó bằng tiếng dân tộc. Rừng khuya núi vắng, chỉ có tiếng nỉ non vọng lại, nghe liêu trai như truyện ma rừng của Thế Lữ, tôi thiêm thiếp ngủ vì quá mệt, không biết được bao lâu, bỗng có tiếng then cửa cài lại, tôi ngủ thính như chó phốc, vội bật dậy thì thấy mờ mờ qua ánh trăng một nhân ảnh xõa tóc đứng bên giường.
 
tao đọc truyện của mày muộn. Mày chắc với tao cg tầm tuổi. Mày viết hay lắm. có sự trải nghiệm, cảm xúc, tình người và có toát lên sự thông minh lanh lợi. không biết truyện này, truyện mày thật bao nhiêu % nhưng chúc mày mọi thứ sẽ trở lại trật tự vốn có của nó. viết đều tay nhé!
 
Xong việc đã gần 10h đêm, tôi xã giao mời bọn nó ngủ lại cho phải phép, chứ giường đéo đâu mà nằm. Chúng nó cũng đập muỗi rã tay cả tối nên xin té khẩn về Đà Lạt. Trước khi lên xe máy tăng bo ra bến ca nô, thằng T còn giơ hai ngón tay về phía tôi cười cười, chẳng hiểu là nó làm dấu Victory chào tôi hay nhắc lại cái hẹn hai ngày nữa dưới Sài Gòn. Tôi quay vào lại nhà đã thấy mâm cơm dọn lên sẵn sàng, con bé Linh đứng gần đó trên tay cầm khăn tắm và bộ quần áo của tôi, mặt lạnh tanh như cô hồn, đã cả tuần nay nó như thế rồi, tôi thì quá bận để tìm hiểu tại sao. Với cái thái độ lồi lõm đó tôi cũng đéo việc gì phải tỏ ra thân thiện, sẵng giọng bảo nó :
- Để đấy cho chú, đi ngủ đi, mai dọn cũng được.
Con bé vắt đồ lên thành ghế rồi quay lưng đi, không nói năng gì, lạnh lùng như 1 con rô bốt. Tôi cũng chẳng lấy làm bận tâm, tuổi 17 dở hơi, chấp gì, hơn nữa tôi còn đang mải suy tính vụ hợp tác với nhà thằng T. Quẩy nhanh hai bát cơm cá suối với vài ly chuối hột, rồi tắm rửa vệ sinh, tôi cuối cùng cũng được ngả lưng sau 1 ngày mệt mỏi và kỳ lạ. Vừa thiu thiu ngủ thì “ cộc cộc”, ôi đm, lại gì nữa đây, tôi với tay bật điện, sẵng giọng :
- Vào đi, có việc gì?
Điện vừa sáng thì người cũng vừa vào, tôi á khẩu khi nhận ra chị X với bộ váy ngủ màu hồng mỏng tang lộ cả đầu ti to đen như quả ô mai sấu. Tôi nghĩ thầm trong bụng, thế này đéo ổn tí nào cả. Ah, quên chưa kể, là dạo gần đây thằng kỹ sư trắc địa đã nâng cấp mối quan hệ với chị X từ khách hàng quen thuộc lên phân phối độc quyền, mẹ thằng bệnh hoạn, người ta nuôi sugar baby còn nó bỏ 8 củ/tháng ra nuôi sugar mommy. Thằng cứt sắt quê choa dám bỏ 8tr/tháng cho chị mái sề này, không hiểu chị sẽ phải chiều những trò biến thái nào cho đáng từng xu của nó, hay là vì tình yêu ? Dù thế nào, chị cũng không nên khoe đầu ti và những ngấn mỡ trong phòng tôi lúc khuya khoắt thế này, thằng kia nó biết, nó lu loa lên sếp ks hàng của nó thì phải tội cho tôi. Chị cẩn thận khép cửa cài then rồi mới thẽ thọt nói :
- Xin lỗi cậu, biết cậu cả ngày làm việc mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải thưa chuyện này với cậu, là về cái Linh?
Biết bà ấy không phải vào đây để chăn chuối, tôi mới hoàn hồn 1 chút :
- Chị nói đi, tôi thấy gần đây nó không vui chuyện gì thì phải?
- Vâng, xin cậu cho tôi nói thẳng. Cậu không ưng nó thì tôi vay mượn gửi lại cậu số tiền cậu đã chuộc nó.
Á. Đm con mụ này, mới cặp với thằng kia có tí tiền đã định lật kèo ah, cũng phải thôi, moi của thằng kia mấy tháng là đủ trả tôi thôi mà. Tôi đéo lom dom gì tí tiền, nhưng cái Linh theo mụ ấy rồi đời sẽ ra sao, lại làm cave như mụ ấy ah? Tôi vốn manh nha 1 dự định với cái Linh, nên đéo có chuyện tôi để bà X muốn làm gì thì làm. Tuy vậy tôi vẫn nén giận mà ôn tồn :
- Sao tôi lại không ưng cái Linh, nó ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết nghe lời, giúp tôi được nhiều việc…
Chẳng để tôi nói hết, bà X đã bổ ngay vào mặt tôi :
- Nó làm sao mà từ lúc đón nó về đến giờ, cậu không động vào người nó? Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu nó không còn trinh nữa, cậu bảo không sao, giờ lại coi thường nó. Nó quý cậu bao nhiêu, cậu lại khinh nó, nó tủi nhục như người mất hồn, tôi trả cậu tiền, xin cậu trả nó về cho tôi.
Ah, rồi rồi, đến đây thì tôi đã hiểu thái độ cô hồn của cái Linh gần đây. Với tập tục của người dân tộc, tôi đã đến cúng con ma nhà nó, đưa tiền sính lễ ( thực ra là tiền chuộc cho thằng cậu xì ke) tức là cái Linh đã thuộc về tôi, là tôi đi bắt “vợ” thành công. Trong suy nghĩ của nó, tôi là “ chồng”, việc tôi không đụng vào nó, lại sẵn cái mặc cảm bị xâm hại hồi nhỏ, nó cho rằng vì thế mà tôi khinh ghét không thèm gần gũi nó. Tôi vội chống chế :
- Không phải, tôi chẳng bao giờ coi trọng ba cái chuyện trinh tiết vớ vẩn.
- Vâng, cậu còn chơi mấy con đĩ bẩn thỉu được, thì cái Linh mất trinh cũng vấn đề gì, hay cậu chê nó xấu, không xứng với cậu, cậu nói tôi một lời cho rõ ràng xem nào.
Tôi bật cười trong bụng, oh, đm cái bà này, chửi người khác là đĩ bẩn thỉu mà ko nghĩ tới mình ah. Chuyện tôi đi chơi gái, chắc thằng kỹ sư bám càng mấy bận lại ton hót lấy chuyện làm quà với mụ này. Còn cái Linh xấu á, điên ah, gái 17 mơn mởn căng mọng, huống hồ lại mang đủ hương sắc núi rừng như cái Linh. Thằng lái máy còn dặn, Tết em ko cần thưởng tiền nong gì đâu, anh cho em xin cái áo vú với cái silip dùng dở của bé Linh là được rồi. Bản thân tôi đạo mạo vậy, cũng phải nhìn trộm nó tắm mấy lần. Đéo có chuyện, thật chứ tôi thèm chết mẹ. Bây giờ bà X đã gay gắt như thế này, tôi cũng không nên để chuyện phức tạp hơn, dù sao bà ấy cũng cần biết :
- Chị hạ cái giọng xuống. Xấu cái gì, tôi tu 9 kiếp nên nhìn nó mơn mởn thế tôi mới kiềm chế nổi đấy. Tôi chẳng giấu chị nữa. Tính tôi cẩn thận, hôm đưa cái Linh về Hà Nội, tôi cho nó đi khám phụ khoa. Biết đéo đâu được cái Linh có qua lại với thằng nghiện bị bệnh nào không. Nó không có bị gì cả, chỉ là… Mẹ, lỗi của chị cả đấy, ngày đấy nó bị xâm hại, chị chắc sợ người khác dị nghị, không cho đi bệnh viện lại đắp ba cái lá thuốc vớ vẩn, làm nó bị nhiễm trùng, sau nó khỏi nhưng giờ thì hết đẻ đái gì được luôn. Chị xem, con bé từ nhỏ đã chịu bao bất hạnh, tương lai không con cái cũng cầm chắc đau khổ. Tôi đéo phải loại tốt đẹp gì, nhưng nhìn 1 số phận như thế, cũng phải thương cảm. Tôi đơn giản không giúp được gì thì cũng không muốn góp thêm chút đau khổ nào cho nó. Ít nhất nó sẽ ko mặc cảm vì phải làm gái bao cho tôi. Vậy thôi.
Tôi nói 1 thôi 1 hồi, ngẩng lên thì thấy bà X đã khóc từ lúc nào. Ở tuổi này, bà ấy thừa hiểu 1 người đàn bà không đẻ đái được là người đàn bà “bỏ đi” chỉ có cô độc và khổ đau vây quanh 1 đời. Trong tiếng sụt sịt của bà X, bỗng có tiếng khóc nấc lên phía ngoài cửa. Hóa ra cái Linh chưa ngủ, nó thấy mẹ nó không đi với thằng kỹ sư trắc địa như mọi hôm mà lại qua phòng tôi nên nó đi rình. Có tiếng bước chân chạy ra ngoài, mẹ nó vội xô cửa chạy theo, chắc sợ cái Linh nhảy hồ tự tử. Tôi thì vẫn nằm trên giường, kệ mẹ, nghe “ủm” 1 cái chạy ra vớt vẫn kịp mà. Nhưng ko có tiếng “ủm” nào cả, hai mẹ con nó chạy ra đầu hồi, ngồi khóc với nhau, lâu lâu nói gì đó bằng tiếng dân tộc. Rừng khuya núi vắng, chỉ có tiếng nỉ non vọng lại, nghe liêu trai như truyện ma rừng của Thế Lữ, tôi thiêm thiếp ngủ vì quá mệt, không biết được bao lâu, bỗng có tiếng then cửa cài lại, tôi ngủ thính như chó phốc, vội bật dậy thì thấy mờ mờ qua ánh trăng một nhân ảnh xõa tóc đứng bên giường.
Sống về rạng sáng à bro ;))
 
Top