Thời thượng cổ sướng hơn bây giờ

Thời vua Hách Tư, dân chúng ở trong nhà, không biết mình làm gì, ra ngoài không biết mình đi đâu, ăn thấy thích, no rồi thì vỗ bụng đi chơi. Họ chỉ biết có vậy thôi.
Bản tính con người không thay đổi. Dệt vải để mặc, cày ruộng để ăn, ai cũng có chung tính đó, mà hồn nhiên, không thiên tư. Như vậy gọi là “thiên phóng”: để mặc thiên nhiên.
Thời đại chí đức, người nào cũng bước chậm chạp, ung dung, mắt nhìn thẳng đằng trước. Thời ấy trong núi không có đường mòn, trên chằm không có thuyền, không bắc cầu. Vạn vật cùng sống với nhau, không xâm phạm nhau. Cầm thú thành đàn, thảo mộc sum xuê. Cho nên có thể cột một sợi dây nhỏ dắt cầm thú đi chơi, có thể leo lên cây nhìn tận ổ con quạ, con chim khách.
Thời ấy, loài người sống chung với cầm thú, sinh hoạt chung với vạn vật; như vậy đâu có phân biệt quân tử với tiểu nhân. Vạn vật đều vô tri như nhau, sống theo bản tính của mình. Hết thảy đều vô dục như nhau, cho nên gọi là hồn nhiên, chất phác. Chất phác nên dân chúng mới giữ được bản tính.
(Trang Tử)
"vạn vật cùng sống với nhau, không xâm phạm nhau" .... nghe cứ như chuyện Lê Văn Tám hay chuyện cán bộ là đầy tớ của dân. Đkm ... "vạn vật cùng sống với nhau, không xâm phạm nhau" thì con người đéo có thịt ăn & cọp, beo, sói ... ăn rau hết.
 
Top