k biết xưng hô thế nào vs thớt, vì thớt cũng nghiêm túc nên xưng t vs bạn nhé
Đọc thớt xong t cũng có nhiều suy nghĩ, chuyện của b và chuyện cá nhân tôi. Khuyên thì không dám khuyên rồi, vì tuổi đời còn trẻ, tu tập thì bỏ dở, chưa nên cơm cháo gì.
Tôi đến với phật pháp có lẽ vì duyên, ai cũng vậy cả nhỉ. Không biết b như nào, nhưng với tôi, có những thời điểm giống như bừng tỉnh, nghe đc một bài giảng một câu kinh nào đó làm mình nổi hết da gà, cảm giác như tìm ra chân lý cuộc đời. Đó là lúc tôi biết đến phật pháp, không phải là đi chùa cầu may, mà là một chân lý đẹp đẽ và giản dị nhất.
Từ những lần gặp chân lý đó, tôi thử tu theo các thầy. Khoá tu 3 ngày, 7 ngày, có khi tự mình tu ở nhà cả tháng. Có khi là thiền tông, có khi là nam truyền. Sau mỗi lần “thử” như thế, tôi gặp những sự đả kích rất lớn trong chính tư duy của mình. Vì thiền quán nên tôi thấy mình tham lam, sợ hãi mỗi ngày khi đi làm. Tự dằng xé nội tâm để quay lại với hơi thở và bỏ qua những sân si. Tôi biết có lẽ mình thực tập chưa đúng. Và hết lần này đến lần khác tôi bỏ cuộc.
Rồi tôi lấy vợ xin con. Lâu rồi không thiền lại. Rồi tôi tin vào thuyết định mệnh, rằng con người sinh ra trong luân hồi, trôi dạt trong các kiếp sống và chẳng có ai có nhiều cơ hội hơn để được giải thoát cả. Nếu so tỉ lệ thì có lẽ còn ít hơn tỉ lệ của hạt cát trên sa mạc. Dù bạn có trở thành sư, nếu kiếp này ít nhất không chứng quả dự lưu, thì cũng k chắc kiếp sau liệu có làm người để được tu nữa hay không.
Từ đó tôi tin rằng con người sống không phải cho một tương lai hứa hẹn, mà sống để trọn vẹn trách nhiệm của mình trong kiếp này. Tu cũng được, giết gà giết lợn cũng đc. Nếu làm tròn bổn phận của mình, sống đời vẹn toàn trách nhiệm cuộc đời là được.
Nếu có duyên để tu thì bạn phải tu. Nếu có lúc gặp chướng ngại thì hãy coi đó là những phần duyên mình còn lại với đời. Nó vốn dĩ k có tính tốt hay xấu nó chỉ là nó mà thôi. Bạn vượt qua hay không cũng không phải là thành hay bại. Bạn đã tu như khả năng và sự lĩnh hội của bản thân. Nếu qua đc thì cũng chẳng có gì đáng mừng, hay chờ đợi những chướng ngại tiếp theo. Theo tôi thì, tu chưa bao giờ là nhàn rỗi.
Tôi chỉ thắc mắc là, nếu như có một ngày đắc đạo, nhìn đâu cũng thấy chân lý, vậy thì chân lý có còn đẹp nữa không