tham gia xàm cũng vài ba năm,nhưng chỉ ghé thăm không bàn luận. những năm gần đây,mình cũng cố xa lánh gia đình xã hội tìm chút bình yên, nợ cơm áo cũng trả xong, nợ gia đình xã hội cũng còn chút it. nó như :
một chân cột lại giữa đời
một chân lơ lửng xa nơi hồng trần
mình tự học thiền,tự nghiên cứu phật pháp, tự tụng kinh, tự vấn, tự cảm nhận, dần dần tâm cũng dịu xuống.
nhưng con đường tu cũng không phải lúc nào suông sẻ, lúc ở nhà thì có một sính hoạt đều đặn, như một chuỗi hạt, ngày nào cũng như ngày nào, lòng không giao động.
hai tháng nay, về việt nam thăm gia đình, không biết làm gì hết thì giờ, lên xàm, rồi vài lời góp ý vodka lên vùn vụt ,lòng cũng thấy vui vui. Chợt nhận ra cái ngã của mình đang vùng dậy.
rồi gia đình cũng có tin vui, rồi cũng loé lên cái mừng,cái hy vọng, rồi lo âu,sợ sệt. cảm nhận như mặt hồ lại dậy sóng
muốn trở lại bình thản như trước,nhưng không biết cách. theo mình hiểu thì tâm có tiềm thức, nhận thức và trí thức. cái nhận thức và trí thức thì mình có chút thành công nếu như cảm nhận được,thì chỉ cần một chút chú tâm vào cảm giác đó thì sẽ trở lại bình yên.
nhưng cái tiềm thức khó trị quá, có ai có thể chú tâm từng giây phút 24/24 đâu. hễ sơ tâm một chút thì thất tình lại len lỏi đến.
rồi lại phải chú tâm diệt tình cảm. nó như một cuộc chiến không có lúc chấm dứt. mình cảm thấy mệt mỏi
không muốn chia xẻ lên xàm,sợ thêm một dây cột lại thế gian, nhưng cũng muốn nhờ các thiền sư, bạn hiền giúp ý cho cuộc đấu tranh tư tưởng này . cứ do dự mãi cả ngày hôm nay. chợt nhận ra mình lại rơi vào một cái cạm bẩy nữa.
thôi thì cứ viết lên đây, nếu cao nhân nào ghé qua ,bỏ thời gian chỉ đạo thì xin cảm ơn rất nhiều, nếu không thì cũng thoát ra được một cạm bẩy,không giữ nó trong lòng
xin cảm ơn trước nhé
một chân cột lại giữa đời
một chân lơ lửng xa nơi hồng trần
mình tự học thiền,tự nghiên cứu phật pháp, tự tụng kinh, tự vấn, tự cảm nhận, dần dần tâm cũng dịu xuống.
nhưng con đường tu cũng không phải lúc nào suông sẻ, lúc ở nhà thì có một sính hoạt đều đặn, như một chuỗi hạt, ngày nào cũng như ngày nào, lòng không giao động.
hai tháng nay, về việt nam thăm gia đình, không biết làm gì hết thì giờ, lên xàm, rồi vài lời góp ý vodka lên vùn vụt ,lòng cũng thấy vui vui. Chợt nhận ra cái ngã của mình đang vùng dậy.
rồi gia đình cũng có tin vui, rồi cũng loé lên cái mừng,cái hy vọng, rồi lo âu,sợ sệt. cảm nhận như mặt hồ lại dậy sóng
muốn trở lại bình thản như trước,nhưng không biết cách. theo mình hiểu thì tâm có tiềm thức, nhận thức và trí thức. cái nhận thức và trí thức thì mình có chút thành công nếu như cảm nhận được,thì chỉ cần một chút chú tâm vào cảm giác đó thì sẽ trở lại bình yên.
nhưng cái tiềm thức khó trị quá, có ai có thể chú tâm từng giây phút 24/24 đâu. hễ sơ tâm một chút thì thất tình lại len lỏi đến.
rồi lại phải chú tâm diệt tình cảm. nó như một cuộc chiến không có lúc chấm dứt. mình cảm thấy mệt mỏi
không muốn chia xẻ lên xàm,sợ thêm một dây cột lại thế gian, nhưng cũng muốn nhờ các thiền sư, bạn hiền giúp ý cho cuộc đấu tranh tư tưởng này . cứ do dự mãi cả ngày hôm nay. chợt nhận ra mình lại rơi vào một cái cạm bẩy nữa.
thôi thì cứ viết lên đây, nếu cao nhân nào ghé qua ,bỏ thời gian chỉ đạo thì xin cảm ơn rất nhiều, nếu không thì cũng thoát ra được một cạm bẩy,không giữ nó trong lòng
xin cảm ơn trước nhé