Hà Đinh92
Lồn phải lá han
Trời vừa trở gió.
Sáng lạnh, trưa hanh, chiều bỏng rát.
Lười biếng hoá mền chăn khi cuộn tròn Ther biên lời rất thật.
Bên song, Sẻ thánh thót, gọi mùa.
Anh thôi về phố.
Thơ chênh vênh, tiếu ngữ lạc loài.
Cố chấp ôm tương tư mặc gió thổi đời chìm vào hoang hoải.
Manh nha cười, bỏ mặc trần ngôn....
Tâm, tình, sóng, gợn.
Những riêng chung, lẻ tẻ, một mình.
Hộ giáp phòng thân dệt bởi một nhầm khen cái gọi là bản lĩnh.
Cuốn như chiều, gió lạnh, ngang môi.
P/s:
Vẫn cuốn sách đó, nhưng mỗi lần đọc lại, e lại phát hiện một điều gì đó mới lạ mà những lần trước e ko thấy.
Chúc các bác cuối tuần an!
Sáng lạnh, trưa hanh, chiều bỏng rát.
Lười biếng hoá mền chăn khi cuộn tròn Ther biên lời rất thật.
Bên song, Sẻ thánh thót, gọi mùa.
Anh thôi về phố.
Thơ chênh vênh, tiếu ngữ lạc loài.
Cố chấp ôm tương tư mặc gió thổi đời chìm vào hoang hoải.
Manh nha cười, bỏ mặc trần ngôn....
Tâm, tình, sóng, gợn.
Những riêng chung, lẻ tẻ, một mình.
Hộ giáp phòng thân dệt bởi một nhầm khen cái gọi là bản lĩnh.
Cuốn như chiều, gió lạnh, ngang môi.
P/s:
Vẫn cuốn sách đó, nhưng mỗi lần đọc lại, e lại phát hiện một điều gì đó mới lạ mà những lần trước e ko thấy.
Chúc các bác cuối tuần an!