NVL phá sản

Takala263

Bò lái xe
Tao nghe phong thanh nova chuẩn bị nộp đơn phá sản, thằng nào có thông tin gì vụ này ko
 
Nghe đâu bọn phía trên biên giới phía bắc thâu tóm rồi.
 
Tao thật sự nghĩ nên cho nó phá sản là tốt nhất.
Chỉ có cho NVL phá sản thì người mua nhà CC của nó chưa có sổ mới có khả năng có lộ trình ra sổ.
Còn thằng nào mua đất nên chưa ra sổ, chưa giao đất thì chết hết.
Đây là cách tốt nhất cho nhân dân.
 
Tao nghe phong thanh nova chuẩn bị nộp đơn phá sản, thằng nào có thông tin gì vụ này ko
Có biết Luật phá sản quy định thế nào không hả, bố tiên sư ông nhãi ranh! Hóng hớt ít thôi, đéo biết gì thì KHỚP mẹ nó mồm vào kẻo có ngày nhận giấy triệu tập.
 
Thời đỉnh cao thì bọn này cũng chung mâm với Vin và Vạn Thịnh Phát ý nhở, đúng là thời thế thế thời chả biết đâu mà lần
 
Thời đỉnh cao thì bọn này cũng chung mâm với Vin và Vạn Thịnh Phát ý nhở, đúng là thời thế thế thời chả biết đâu mà lần
Chung với Vin là thế nào, bé bằng 1/10. Cái chết được báo trước của con ếch cố phình bụng
 
Trong căn biệt thự cổ kính, bác Nhơn và đồng sự đang ngồi thảo luận. Không khí trầm lắng, Nhơn và 6 trợ lý đều tập trung vào tập tài liệu trước mặt mình. Dù không ai nói ra, nhưng gương mặt cả 7 người đều lộ vẻ suy tư.

Hồi lâu, ông Nhơn thở hắt ra, giọng ồm ồm: "Đành vậy, tôi sẽ soạn thư gửi nhà đầu tư. Các anh chị ở đây hoàn thiện hồ sơ xin phá sả..."

Ông chưa kịp dứt lời, đèn vụt tắt. Phía sau nhà có tiếng kính vỡ.

Ông Nhơn ngơ ngác, đưa tay vào túi áo vest tìm bật lửa. Khi mắt ông còn chưa kịp làm quen với bóng tối, thì bỗng cảm thấy khó thở: một chiếc bao tải đen đã chụp vào đầu ông ngay khi đèn vừa tắt. Ông bỗng thấy nhói ở gáy. Người ta vừa tiêm cho ông một thứ gì đó, hẳn là vậy, vì ông lập tức rơi vào cơn buồn ngủ. Trước khi bất tỉnh, ông vẫn kịp nghe thấy tiếng 6 thân người rơi xuống sàn.

[...]

Nhơn tỉnh dậy. Tiếng rít lên rất chói tai của chiếc ghế sắt bị kéo lê trên sàn kéo ông ra khỏi cơn mộng mị. Thuốc vẫn còn tác dụng vì đầu ông vẫn còn đang choáng váng, nhưng tâm trí thì đã tỉnh hẳn.

Ông đang ngồi trong 1 căn phòng trống trải, không có gì ngoài ông, và trước mặt là chiếc ghế sắt khi nãy. À, không hẳn là trống trải. Ông không ở 1 mình: 1 lão già đang đứng trong góc, quan sát ông.

Nhác thấy Nhơn đã tỉnh, người đàn ông bước ra khỏi vị trí quan sát và chậm rãi bước đến. Nhơn im lặng nhìn ông lão đang tiến về phía mình. Ở độ tuổi trên dưới 80, không khó hiểu khi ông lão có dáng đi chấm phẩy, 1 bên tay ông lão buông thõng, chứng tỏ vừa trải qua 1 cơn tai biến hoặc tương tự. Nhưng mái tóc bạc phơ và gương mặt cương nghị chứng tỏ lão vẫn rất tỉnh táo. Và khó chơi nữa - Nhơn nghĩ thầm.

Nhơn biết lão già này. Rất rõ.

- Anh Nhơn. Tôi sẽ nói rất nhanh. Anh chắc vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại ở đây. Chà, nói sao nhỉ. Tôi vừa cứu anh khỏi 1 quyết định sai lầm.

Có lý luận đấy - luồng suy nghĩ của Nhơn vẫn đang chạy trong đầu. Ông cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Ông biết, mọi lời nói của lão già này nên được xem là 1 chỉ thị. Tuyệt đối ông không được quên.

- Anh Nhơn. Tôi biết anh sắp làm gì. Anh nghĩ là doanh nghiệp của mình đã chết. Trước khi các đồng đội của tôi mang anh vào căn phòng này, anh chuẩn bị ký giấy khai tử cho doanh nghiệp của anh. Chà, là 1 người làm ăn, anh chắc hẳn phải biết khái niệm, quá lớn để chết.

- Anh không sai, doanh nghiệp của anh đã chết. Hoặc gần như chết chắc rồi. Nhưng anh Nhơn ạ, đời không đơn giản thế. Có những thứ đã chết, chết hẳn rồi, nhưng vẫn phải sống, sống mãi, vì những lý do lớn hơn, những lý tưởng cao cả hơn. Tôi nói ít, mong anh hiểu nhiều. Giờ anh có thể về, nhưng mong nhớ lấy lời tôi hôm nay.

[...]

Ông Nhơn ngồi trước máy tính. Ông hoàn toàn hiểu mình phải làm gì.

Ngồi một mình trong căn biệt thự tráng lệ, người đàn ông tóc rối bù đang lục tìm trong máy tính của mình mọi tài liệu có chứa cụm từ "phá sản". Ông phải xóa chúng, tiêu hủy chúng, chôn vùi chúng. Nếu cần thiết, ông phải châm 1 mồi lửa, để chiếc máy tính cùng căn nhà này như chưa từng tồn tại trên cõi đời.

Chúng phải biến mất để những thứ khác sống mãi.

Sống mãi.

Sống mãi.
 
Sửa lần cuối:
Trong căn biệt thự cổ kính, bác Nhơn và đồng sự đang ngồi thảo luận. Không khí trầm lắng, Nhơn và 6 trợ lý đều tập trung vào tập tài liệu trước mặt mình. Dù không ai nói ra, nhưng gương mặt cả 7 người đều lộ vẻ suy tư.

Hồi lâu, ông Nhơn thở hắt ra, giọng ồm ồm: "Đành vậy, tôi sẵn soạn thư gửi nhà đầu tư. Các anh chị ở đây hoàn thiện hồ sơ xin phá sả..."

Ông chưa kịp dứt lời, đèn vụt tắt. Phía sau nhà có tiếng kính vỡ.

Ông Nhơn ngơ ngác, đưa tay vào túi áo vest tìm bật lửa. Khi mắt ông còn chưa kịp làm quen với bóng tối, thì bỗng cảm thấy khó thở: một chiếc bao tải đen đã chụp vào đầu ông ngay khi đèn vừa tắt. Ông bỗng thấy nhói ở gáy. Người ta vừa tiêm cho ông một thứ gì đó, hẳn là vậy, vì ông lập tức rơi vào cơn buồn ngủ. Trước khi bất tỉnh, ông vẫn kịp nghe thấy tiếng 6 thân người rơi xuống sàn.

[...]

Nhơn tỉnh dậy. Tiếng rít lên rất chói tai của chiếc ghế sắt bị kéo lê trên sàn kéo ông ra khỏi cơn mộng mị. Thuốc vẫn còn tác dụng vì đầu ông vẫn còn đang choáng váng, nhưng tâm trí ông đã tỉnh hẳn.

Ông đang ngồi trong 1 căn phòng trống trải, không có gì ngoài ông, và trước mặt ông là chiếc ghế sắt khi nãy. À mà không hẳn là trống trải. Ông không ở 1 mình: 1 lão ông đang đứng trong góc, quan sát ông.

Nhác thấy Nhơn đã tỉnh, người đàn ông bước ra khỏi vị trí quan sát và chậm rãi bước đến. Nhơn im lặng quan sát ông lão đang tiến về phía mình. Ở độ tuổi trên dưới 80, không khó hiểu khi ông lão có dáng đi chấm phẩy, 1 bên tay ông lão buông thõng, chứng tỏ vừa trải qua 1 cơn tai biến hoặc tương tự. Nhưng mái tóc bạc phơ và gương mặt cương nghị chứng tỏ lão vẫn rất tỉnh táo. Và khó chơi nữa - Nhơn nghĩ thầm.

Nhơn biết lão già này. Rất rõ.

- Anh Nhơn. Tôi sẽ nói rất nhanh. Anh chắc vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại ở đây. Chà, nói sao nhỉ. Tôi vừa cứu anh khỏi 1 quyết định sai lầm.

Có lý luận đấy - luồng suy nghĩ của Nhơn vẫn đang chạy trong đầu. Ông cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Ông biết, mọi lời nói của lão già này nên được xem là 1 chỉ thị. Tuyệt đối ông không được quên.

- Anh Nhơn. Tôi biết anh sắp làm gì. Anh nghĩ là doanh nghiệp của mình đã chết. Trước khi các đồng đội của tôi mang anh vào căn phòng này, anh chuẩn bị ký giấy khai tử cho doanh nghiệp của anh. Chà, là 1 người làm ăn, anh chắc hẳn phải biết khái niệm, quá lớn để chết.

- Anh không sai, doanh nghiệp của anh đã chết. Hoặc gần như chết chắc rồi. Nhưng anh Nhơn ạ, đời không đơn giản thế. Có những thứ đã chết, chết hẳn rồi, nhưng vẫn phải sống, sống mãi, vì những lý do lớn hơn, những lý tưởng cao cả hơn. Tôi nói ít, mong anh hiểu nhiều. Giờ anh có thể về, nhưng mong nhớ lấy lời tôi hôm nay.

[...]

Ông Nhơn ngồi trước máy tính. Ông hoàn toàn hiểu ông phải làm gì.

Ngồi một mình trong căn biệt thự tráng lệ, người đàn ông tóc rối bù đang lục tìm trong máy tính của mình mọi tài liệu có chứa cụm từ "phá sản". Ông phải xóa chúng, tiêu hủy chúng, chôn vùi chúng. Nếu cần thiết, ông phải châm 1 mồi lửa, để chiếc máy tính cùng căn nhà này như chưa từng tồn tại trên cõi đời.

Chúng phải biến mất để những thứ khác sống mãi.

Sống mãi.

Sống mãi.
Kimson land huh mầy?
 
Dạo sau Tết thấy bọn bán đất không gọi chào bán nữa . Trước phải 5 tới 7 cuộc 1 ngày
 
Trong căn biệt thự cổ kính, bác Nhơn và đồng sự đang ngồi thảo luận. Không khí trầm lắng, Nhơn và 6 trợ lý đều tập trung vào tập tài liệu trước mặt mình. Dù không ai nói ra, nhưng gương mặt cả 7 người đều lộ vẻ suy tư.

Hồi lâu, ông Nhơn thở hắt ra, giọng ồm ồm: "Đành vậy, tôi sẽ soạn thư gửi nhà đầu tư. Các anh chị ở đây hoàn thiện hồ sơ xin phá sả..."

Ông chưa kịp dứt lời, đèn vụt tắt. Phía sau nhà có tiếng kính vỡ.

Ông Nhơn ngơ ngác, đưa tay vào túi áo vest tìm bật lửa. Khi mắt ông còn chưa kịp làm quen với bóng tối, thì bỗng cảm thấy khó thở: một chiếc bao tải đen đã chụp vào đầu ông ngay khi đèn vừa tắt. Ông bỗng thấy nhói ở gáy. Người ta vừa tiêm cho ông một thứ gì đó, hẳn là vậy, vì ông lập tức rơi vào cơn buồn ngủ. Trước khi bất tỉnh, ông vẫn kịp nghe thấy tiếng 6 thân người rơi xuống sàn.

[...]

Nhơn tỉnh dậy. Tiếng rít lên rất chói tai của chiếc ghế sắt bị kéo lê trên sàn kéo ông ra khỏi cơn mộng mị. Thuốc vẫn còn tác dụng vì đầu ông vẫn còn đang choáng váng, nhưng tâm trí thì đã tỉnh hẳn.

Ông đang ngồi trong 1 căn phòng trống trải, không có gì ngoài ông, và trước mặt là chiếc ghế sắt khi nãy. À, không hẳn là trống trải. Ông không ở 1 mình: 1 lão già đang đứng trong góc, quan sát ông.

Nhác thấy Nhơn đã tỉnh, người đàn ông bước ra khỏi vị trí quan sát và chậm rãi bước đến. Nhơn im lặng quan sát ông lão đang tiến về phía mình. Ở độ tuổi trên dưới 80, không khó hiểu khi ông lão có dáng đi chấm phẩy, 1 bên tay ông lão buông thõng, chứng tỏ vừa trải qua 1 cơn tai biến hoặc tương tự. Nhưng mái tóc bạc phơ và gương mặt cương nghị chứng tỏ lão vẫn rất tỉnh táo. Và khó chơi nữa - Nhơn nghĩ thầm.

Nhơn biết lão già này. Rất rõ.

- Anh Nhơn. Tôi sẽ nói rất nhanh. Anh chắc vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại ở đây. Chà, nói sao nhỉ. Tôi vừa cứu anh khỏi 1 quyết định sai lầm.

Có lý luận đấy - luồng suy nghĩ của Nhơn vẫn đang chạy trong đầu. Ông cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Ông biết, mọi lời nói của lão già này nên được xem là 1 chỉ thị. Tuyệt đối ông không được quên.

- Anh Nhơn. Tôi biết anh sắp làm gì. Anh nghĩ là doanh nghiệp của mình đã chết. Trước khi các đồng đội của tôi mang anh vào căn phòng này, anh chuẩn bị ký giấy khai tử cho doanh nghiệp của anh. Chà, là 1 người làm ăn, anh chắc hẳn phải biết khái niệm, quá lớn để chết.

- Anh không sai, doanh nghiệp của anh đã chết. Hoặc gần như chết chắc rồi. Nhưng anh Nhơn ạ, đời không đơn giản thế. Có những thứ đã chết, chết hẳn rồi, nhưng vẫn phải sống, sống mãi, vì những lý do lớn hơn, những lý tưởng cao cả hơn. Tôi nói ít, mong anh hiểu nhiều. Giờ anh có thể về, nhưng mong nhớ lấy lời tôi hôm nay.

[...]

Ông Nhơn ngồi trước máy tính. Ông hoàn toàn hiểu ông phải làm gì.

Ngồi một mình trong căn biệt thự tráng lệ, người đàn ông tóc rối bù đang lục tìm trong máy tính của mình mọi tài liệu có chứa cụm từ "phá sản". Ông phải xóa chúng, tiêu hủy chúng, chôn vùi chúng. Nếu cần thiết, ông phải châm 1 mồi lửa, để chiếc máy tính cùng căn nhà này như chưa từng tồn tại trên cõi đời.

Chúng phải biến mất để những thứ khác sống mãi.

Sống mãi.

Sống mãi.
Hay vl, bài này mày tự sáng hay copy ở đâu vậy
 
Trong căn biệt thự cổ kính, bác Nhơn và đồng sự đang ngồi thảo luận. Không khí trầm lắng, Nhơn và 6 trợ lý đều tập trung vào tập tài liệu trước mặt mình. Dù không ai nói ra, nhưng gương mặt cả 7 người đều lộ vẻ suy tư.

Hồi lâu, ông Nhơn thở hắt ra, giọng ồm ồm: "Đành vậy, tôi sẽ soạn thư gửi nhà đầu tư. Các anh chị ở đây hoàn thiện hồ sơ xin phá sả..."

Ông chưa kịp dứt lời, đèn vụt tắt. Phía sau nhà có tiếng kính vỡ.

Ông Nhơn ngơ ngác, đưa tay vào túi áo vest tìm bật lửa. Khi mắt ông còn chưa kịp làm quen với bóng tối, thì bỗng cảm thấy khó thở: một chiếc bao tải đen đã chụp vào đầu ông ngay khi đèn vừa tắt. Ông bỗng thấy nhói ở gáy. Người ta vừa tiêm cho ông một thứ gì đó, hẳn là vậy, vì ông lập tức rơi vào cơn buồn ngủ. Trước khi bất tỉnh, ông vẫn kịp nghe thấy tiếng 6 thân người rơi xuống sàn.

[...]

Nhơn tỉnh dậy. Tiếng rít lên rất chói tai của chiếc ghế sắt bị kéo lê trên sàn kéo ông ra khỏi cơn mộng mị. Thuốc vẫn còn tác dụng vì đầu ông vẫn còn đang choáng váng, nhưng tâm trí thì đã tỉnh hẳn.

Ông đang ngồi trong 1 căn phòng trống trải, không có gì ngoài ông, và trước mặt là chiếc ghế sắt khi nãy. À, không hẳn là trống trải. Ông không ở 1 mình: 1 lão già đang đứng trong góc, quan sát ông.

Nhác thấy Nhơn đã tỉnh, người đàn ông bước ra khỏi vị trí quan sát và chậm rãi bước đến. Nhơn im lặng quan sát ông lão đang tiến về phía mình. Ở độ tuổi trên dưới 80, không khó hiểu khi ông lão có dáng đi chấm phẩy, 1 bên tay ông lão buông thõng, chứng tỏ vừa trải qua 1 cơn tai biến hoặc tương tự. Nhưng mái tóc bạc phơ và gương mặt cương nghị chứng tỏ lão vẫn rất tỉnh táo. Và khó chơi nữa - Nhơn nghĩ thầm.

Nhơn biết lão già này. Rất rõ.

- Anh Nhơn. Tôi sẽ nói rất nhanh. Anh chắc vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại ở đây. Chà, nói sao nhỉ. Tôi vừa cứu anh khỏi 1 quyết định sai lầm.

Có lý luận đấy - luồng suy nghĩ của Nhơn vẫn đang chạy trong đầu. Ông cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Ông biết, mọi lời nói của lão già này nên được xem là 1 chỉ thị. Tuyệt đối ông không được quên.

- Anh Nhơn. Tôi biết anh sắp làm gì. Anh nghĩ là doanh nghiệp của mình đã chết. Trước khi các đồng đội của tôi mang anh vào căn phòng này, anh chuẩn bị ký giấy khai tử cho doanh nghiệp của anh. Chà, là 1 người làm ăn, anh chắc hẳn phải biết khái niệm, quá lớn để chết.

- Anh không sai, doanh nghiệp của anh đã chết. Hoặc gần như chết chắc rồi. Nhưng anh Nhơn ạ, đời không đơn giản thế. Có những thứ đã chết, chết hẳn rồi, nhưng vẫn phải sống, sống mãi, vì những lý do lớn hơn, những lý tưởng cao cả hơn. Tôi nói ít, mong anh hiểu nhiều. Giờ anh có thể về, nhưng mong nhớ lấy lời tôi hôm nay.

[...]

Ông Nhơn ngồi trước máy tính. Ông hoàn toàn hiểu mình phải làm gì.

Ngồi một mình trong căn biệt thự tráng lệ, người đàn ông tóc rối bù đang lục tìm trong máy tính của mình mọi tài liệu có chứa cụm từ "phá sản". Ông phải xóa chúng, tiêu hủy chúng, chôn vùi chúng. Nếu cần thiết, ông phải châm 1 mồi lửa, để chiếc máy tính cùng căn nhà này như chưa từng tồn tại trên cõi đời.

Chúng phải biến mất để những thứ khác sống mãi.

Sống mãi.

Sống mãi.
Đúng chỉ có thể là cái đầu xam ơ, quá xàm lơ
 
Có những thứ đã chết, chết hẳn rồi, nhưng vẫn phải sống, sống mãi, vì những lý do lớn hơn, những lý tưởng cao cả hơn.

Chúng phải biến mất để những thứ khác sống mãi.

Sống mãi.

Sống mãi.
Hay, quá hay
 
đầu 2020 có kêu cú nhưng ko ai cú

Sau đơn kêu cứu, Novaland đề xuất 2 phương án ‘giải cứu’ dự án The Water Bay​

Như VietnamFinance đã thông tin, đầu tháng 2/2020, thị trường bất động sản xôn xao trước thông tin Novaland gửi đơn cầu cứu tới Bộ trưởng Bộ Xây dựng. Trong đơn, Novaland cho biết công ty này đã “kiệt sức” vì dự án khu dân cư tại khu đất 30,224ha phường Bình Khánh, quận 2, TP. HCM – tức dự án The Water Bay (do Công ty TNHHH Phát triển Quốc tế Thế kỷ 21 – công ty thành viên của Novaland làm chủ đầu tư) bị ách tắc kéo dài.

 
Ko để chết đc. Cùng lắm bắt kéo dài hơi tàn.
 
Top