Có Hình Nghề viết truyện thu nhập tốt không nhỉ ? Tao tính sắp tới viết vài bộ ...

Đệ tử ở chốn quê mùa, nghe danh tiếng sư phụ như sét đánh bên tai, nay được gặp, lấy làm hân hạnh lắm, chẳng hay họ tên huý sư phụ tên họ là gì?
Đạo sỹ bèn cười lớn mà rằng:
- Thường nghe thời thượng cổ, có ông Khổng Phu tử, chế ra Tứ thư - Ngũ kinh mà giáo hóa thiên hạ, rồi Lão Phu tử, viết ra Đạo Đức kinh mà giảng về cái lẽ của trời người. Sau vì thiên hạ rối ren, nên ông Hàn Phu tử mới đặt ra pháp luật để đưa vào khuôn phép. Bỉ nhân bất tài vô dụng, trí tuệ hẹp hòi, song cũng có thời gian chuyên tư vấn xếp hình, giúp vui thú nhân luân, nên được người đời ưu ái gọi bằng Fang Phu tử vậy.
Lại hỏi:
- Nghe đồn sư phụ rất mực đào hoa, dám hỏi sư phụ làm thế nào mà gái theo nhiều vậy?
Đáp rằng:
- Cái đạo tán gái, ta luyện đã nhiều năm, không thể dăm phút mà nói cho hết được.
Lại hỏi :
- Thế làm sao để gái nó thích mình.
Đáp :
- Tình tự tâm sinh, tình tuỳ tâm diệt. Phải để gái nó nhớ đến mình, quỵ luỵ mình, mình không chiều chuộng mà gái nó vẫn bám theo, không tặng hoa quà mà gái nó vẫn thích. Làm được như thế, mới coi là tán gái vậy.
Lại hỏi :
- Đạo tán gái, coi trọng những cái gì?
Đáp:
- Nguời xưa nói : đẹp giai không bằng chai mặt, yêu thì phải thật lòng...Nay ta bảo cho ngươi, những thứ đó đều là sai cả. Với bọn con gái, mình cưa nó, nhưng phải làm sao bắt nó cưa lại mình. Mình cần nó, nhưng phải làm sao để nó thấy nó thiếu mình thì không sống được, làm được như thế, mới coi là tán gái vậy.

Tủ Lạnh nghe thuyết một hồi, cảm thấy gai lạnh sống lưng, lòng hận tạo hóa trêu ngươi.

Lại hỏi về việc làm văn, dạy rằng:

Xét về cái chuyện văn chương
Chung quy cũng để lên giường mà thôi
Người hay thi phú ở đời
Trai thời dâm đãng, gái thời lẳng lơ
Như ông Bá Hổ giỏi thơ
Một mình chín vợ, mối tơ lạ thường
Rồi thì bà Hồ Xuân Hương
Ba chồng chết cả, quả phường sát phu
Như ta, là bậc chân tu
Cho nên thơ mới lãng du khác thường
Cõi đời, chẳng chút vấn vương
Nên thơ như ngọc, lời thường như hoa
Nay ngươi đọc, nên in ra
Đóng trong khung kính, treo nhà mà xem
Đọc ngày rồi lại đọc đêm
Ắt là trí tuệ sẽ thêm rạng ngời
Mỗi khi mà gái đến chơi
Ngước nhìn thơ ấy, tất thời sẽ yêu

Tủ Lạnh đọc mà cả kinh, tiệt không nói được câu nào cả, bèn chắp tay vái 3 vái, từ đó rèn giũa thơ văn, quả nhiên tiến bộ lên trông thấy.

Một bữa, sư phụ vời lại mà rằng:
- Ngươi gần đây tỏ ra chuyên cần chăm chỉ, cẩn thận cần cù, đúng là có tố chất của người học đạo. Nay ta muốn truyền dạy, chẳng biết ngươi muốn học môn nào?
Đáp:
- Mang ơn sư phụ dắt dìu, mọi sự xin nhờ thầy lựa chọn.
Hỏi:
- Nay ta có phép xuất thế, ngươi có muốn học không?
Đáp:
- Phép ấy thế nào, xin thầy cho biết?
Thầy:
- Ấy là phép giữ toàn chân tính, luyện thuốc nuôi mình, đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão.
Thưa:
- Sinh tử có số, sống chết lẽ thường, hà cớ gì mà lánh khỏi lạc thú cõi trần, dù sống tiêu dao, còn gì vui thích. Phép này con không học. Xin thầy truyền cho phép khác.
Hỏi:
- Vậy ngươi học phép binh chăng?
Thưa:
- Phép ấy ra sao?
Đáp:
- Ấy là gồm lục thao tam lược, biến hóa vô cùng, bày trận hành binh, quỷ thần không biết.
Thưa:
- Chinh chiến vốn là việc bất tường. Huống chi ngày nay thiên hạ thái bình, bá tính ấm no, phép này không có đất dụng võ, con không muốn học. Xin thầy truyền cho phép khác.
Hỏi:
- Vậy ngươi học phép thương thiên chăng?
Đáp:
- Phép ấy thế nào? Nhờ thầy dạy bảo?
- Ấy là việc kinh doanh, buôn đất bán trời, cốt sao cho lãi, có thể thành bậc cự phú, ngang với công hầu, vàng bạc như non, giàu không kể xiết.
Đáp:
- Tiền bạc chỉ là vật ngoại thân, kể như gió thoảng mây trôi, trăng soi bóng nước, con đây không có lòng ham.
Đạo sỹ mới đập bàn giận giữ, đoạn lắc đầu mà rằng:
- Loạn tâm, loạn tâm, loạn tâm

( Tao không nhớ link để mai tao tìm cho )
m đâu r, truyện cuốn vl
 
Đoạn đứng dậy, chắp tay sau lưng về phòng đi nghỉ.
Các môn đệ hết sức thất kinh, mới quây lại Tủ Lạnh mà trách móc. Tủ Lạnh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhếch miệng cười.
Bữa ấy là cuối tháng, nhắm lúc trăng tà, Tủ Lạnh nhân lúc ngắm trăng mà nhớ lại thiếu nữ, tự thấy trong lòng rạo rực, bèn thò tay xuống dưới mà dùng chiêu song thủ hỗ bác, lên xuống trái phải, được chừng dăm phút tự thấy tâm thần thư thái, mà nhìn lại thì đũng quần đã ướt tự lúc nào.
Cứ như vậy 3 lần, cảm thấy sức cùng lực kiệt, mà giọt rồng đã điểm canh 3, bèn gom chút sức tàn mà lết tới phòng sư phụ.
Thấy cửa hé một cánh, liền lén bước bảo, thấy đạo nhân đang ngủ, quay mặt vào tường, xem chừng say sưa lắm, bèn quỳ sát bên giường mà đợi.
Một lúc sau, đạo nhân thức giấc, thò tay xuống quần mà gãi, đoạn đọc mấy câu thơ:

Cửu thiên đâu dễ biết
Thiển trí khó thành tài
Nhất tâm người cố quyết
Thâm tuệ, dễ mấy ai

Lời thơ vừa dứt, Tủ Lạnh liền thưa rằng:
- Con đợi thầy đã lâu, nay xin thầy chỉ dạy !
Đạo nhân bèn nạt rằng:
- Phép thuật ta đã nói hết, ngươi không chịu ưng, còn muốn học chi?
Đáp rằng:
- Lúc ban ngày thầy mắng đệ tử, có nói 3 chữ tâm. Chữ tâm phân ra chiết tự thì là nguyệt tà tam tinh. Nguyệt là trăng, tinh thì là tinh khí, ấy nghĩa là vào lúc trăng tà thì xuất tinh 3 lần, nay đệ tử đã làm xong, xin gặp thầy thụ giáo.
Đạo nhân mới thảng thốt mà nghĩ rằng:
- Ẩn ý của ta, trăm ngàn người, hiểu nổi không có một. Kẻ nầy đoán được, quả thực người trời, chẳng uổng công ta thu nhận.
Người đời sau có thơ rằng:

Khen cho người thật thông minh
Nửa đêm, giờ tí, xuất tinh ba lần
Thế mới hay, thế mới thần
Phép tiên thầy dạy, chuyên cần luyện ôn

Bèn rằng:
- Ngươi hiểu được như thế, quả là kẻ phi thường. Được, nay ta sẽ truyền phép, chẳng rõ ngươi sở học là gì?
Tủ Lạnh bèn nói:
- Con chỉ muốn luyện cái đạo nhân luân, ấy là bí kíp chốn phòng the, hầu giữ khoái cảm được bền lâu, mà thân thể kiện cường, mong thầy chỉ dạy.
Hỏi:
- Nay ta có bộ tuyệt kỹ, ba mươi sáu chiêu, bảy mươi hai thế, có thể điều khí luyện thân, bất kể đêm ngày, mà có thể địch vạn người, không hề mỏi mệt, lại giúp được trường sinh, ngươi có muốn học chăng?
Đáp:
- Ấy chính là đạo con tìm kiếm bấy lâu, dốc lòng mong thầy truyền thụ.
Dạy rằng:
- Phép này có 3 tầng:
Tầng thứ nhất là luyện thân, thân thể có cường tráng, thì cuộc vui thú mới được dài lâu, tỷ như leo núi, không có sức không thể lên tới đỉnh.
Tầng thứ hai là luyện thuật, ấy là lấy đoản địch trường, lấy ngắn mà bù dài, tỷ như thanh kiếm ngắn mà địch lại mâu dài vậy. Đến tầng thứ 3 là luyện tâm, ấy là tâm vững như sơn, kiềm chế xúc cảm, lúc thì có thể lạnh như băng, lúc lại dạt dào như thác. Luyện được ba tầng ấy, mới coi là đạt vậy.
Hỏi:
- Còn trước khi luyện tập, phải dốc cạn tinh khí, là cớ làm sao?
Đáp rằng:
- Bầu chứa được nước là vì bầu rỗng, kẻ tu đạo hợp lòng trời là bởi cái tâm vô vi. Nay ngươi phải dốc kiệt sức lực của bản thân, tự làm thân trống rỗng, có vậy thì cái đạo ta dạy mới thâm nhập được. Phép học đại khái chỉ là như thế.
Tủ Lạnh chăm chỉ luyện ôn, qua mấy năm đã thành tài, có thể độc hổ địch quần hùng, một mình chấp trăm chấp ngàn, sự dũng mãnh không biết thế nào mà kể.
Bèn xin thầy xuống núi, phiêu bạt giang hồ được vài năm, danh tiếng lẫy lừng.
Một bận đang thẩn tha ôn luyện ngồi đánh phỏm ung dung tự tại, chợt có cô nương đi qua thấy Tủ Lạnh mặt mũi khôi ngô, tướng mạo phi phàm. Bèn cười khẩy mà rằng:
- Ấu bất học, lão hà vi. Nhân bất học, bất tri lý. Công tử đây là thân nam nhi đại trượng phu, chẳng lo đèn sách, đặng mai này mở mặt với đời, lại vui thú vào cuộc đỏ đen. Âu cũng là uổng lòng trời vậy.
Tủ Lạnh mới cười lớn mà rằng:
- Cô nương biết một mà chẳng biết hai. Thường có câu: "Đời người có hạn. Nẻo học vô cùng". Nay đem cái có hạn mà theo đuổi cái vô cùng. Há chẳng ngốc lắm sao. Lại xét những bậc cự phú bây giờ: Bầu Đức tay trắng làm nên, Dương Công Minh buôn xoài mà thắng, đủ biết những bậc đại gia, chả mấy người học hành tử tế. Cứ theo lẽ ấy mà suy, thì người vô học mới là đại trí vậy.
Cô nương nghe công tử nói bèn chợt ngộ, bèn tự hận mình phí bao công lều chõng, mà mãi vẫn vướng phải bến mê, muốn bái công tử làm thầy, nhưng tỉnh lại thì công tử đã đứng dậy mà đi, gót hạc phiêu du, không còn hình bóng.
Bèn trở về nhà, quăng đèn đốt sách, bỏ việc học hành, lân la khắp nơi này chốn nọ, sau xin được chân tiểu nhị ở khách điếm nổi tiếng bấy giờ, ngày ngày tiếp xúc với không biết bao nhiêu bậc đức cao vọng trọng, thấy lời công tử nói, chẳng sai đến mảy may.
Ngày ngày lại tưởng nhớ đến công tử, thấy dáng hổ mình rồng, diện mạo như hoa như ngọc, lấy làm đắm đuối lắm. Liền đi khắp nơi mà hỏi, tả lại người ấy như thế, như thế, mà bóng chim tăm cá, tuyệt vẫn chưa có chút tin.
 
Đoạn đứng dậy, chắp tay sau lưng về phòng đi nghỉ.
Các môn đệ hết sức thất kinh, mới quây lại Tủ Lạnh mà trách móc. Tủ Lạnh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhếch miệng cười.
Bữa ấy là cuối tháng, nhắm lúc trăng tà, Tủ Lạnh nhân lúc ngắm trăng mà nhớ lại thiếu nữ, tự thấy trong lòng rạo rực, bèn thò tay xuống dưới mà dùng chiêu song thủ hỗ bác, lên xuống trái phải, được chừng dăm phút tự thấy tâm thần thư thái, mà nhìn lại thì đũng quần đã ướt tự lúc nào.
Cứ như vậy 3 lần, cảm thấy sức cùng lực kiệt, mà giọt rồng đã điểm canh 3, bèn gom chút sức tàn mà lết tới phòng sư phụ.
Thấy cửa hé một cánh, liền lén bước bảo, thấy đạo nhân đang ngủ, quay mặt vào tường, xem chừng say sưa lắm, bèn quỳ sát bên giường mà đợi.
Một lúc sau, đạo nhân thức giấc, thò tay xuống quần mà gãi, đoạn đọc mấy câu thơ:

Cửu thiên đâu dễ biết
Thiển trí khó thành tài
Nhất tâm người cố quyết
Thâm tuệ, dễ mấy ai

Lời thơ vừa dứt, Tủ Lạnh liền thưa rằng:
- Con đợi thầy đã lâu, nay xin thầy chỉ dạy !
Đạo nhân bèn nạt rằng:
- Phép thuật ta đã nói hết, ngươi không chịu ưng, còn muốn học chi?
Đáp rằng:
- Lúc ban ngày thầy mắng đệ tử, có nói 3 chữ tâm. Chữ tâm phân ra chiết tự thì là nguyệt tà tam tinh. Nguyệt là trăng, tinh thì là tinh khí, ấy nghĩa là vào lúc trăng tà thì xuất tinh 3 lần, nay đệ tử đã làm xong, xin gặp thầy thụ giáo.
Đạo nhân mới thảng thốt mà nghĩ rằng:
- Ẩn ý của ta, trăm ngàn người, hiểu nổi không có một. Kẻ nầy đoán được, quả thực người trời, chẳng uổng công ta thu nhận.
Người đời sau có thơ rằng:

Khen cho người thật thông minh
Nửa đêm, giờ tí, xuất tinh ba lần
Thế mới hay, thế mới thần
Phép tiên thầy dạy, chuyên cần luyện ôn

Bèn rằng:
- Ngươi hiểu được như thế, quả là kẻ phi thường. Được, nay ta sẽ truyền phép, chẳng rõ ngươi sở học là gì?
Tủ Lạnh bèn nói:
- Con chỉ muốn luyện cái đạo nhân luân, ấy là bí kíp chốn phòng the, hầu giữ khoái cảm được bền lâu, mà thân thể kiện cường, mong thầy chỉ dạy.
Hỏi:
- Nay ta có bộ tuyệt kỹ, ba mươi sáu chiêu, bảy mươi hai thế, có thể điều khí luyện thân, bất kể đêm ngày, mà có thể địch vạn người, không hề mỏi mệt, lại giúp được trường sinh, ngươi có muốn học chăng?
Đáp:
- Ấy chính là đạo con tìm kiếm bấy lâu, dốc lòng mong thầy truyền thụ.
Dạy rằng:
- Phép này có 3 tầng:
Tầng thứ nhất là luyện thân, thân thể có cường tráng, thì cuộc vui thú mới được dài lâu, tỷ như leo núi, không có sức không thể lên tới đỉnh.
Tầng thứ hai là luyện thuật, ấy là lấy đoản địch trường, lấy ngắn mà bù dài, tỷ như thanh kiếm ngắn mà địch lại mâu dài vậy. Đến tầng thứ 3 là luyện tâm, ấy là tâm vững như sơn, kiềm chế xúc cảm, lúc thì có thể lạnh như băng, lúc lại dạt dào như thác. Luyện được ba tầng ấy, mới coi là đạt vậy.
Hỏi:
- Còn trước khi luyện tập, phải dốc cạn tinh khí, là cớ làm sao?
Đáp rằng:
- Bầu chứa được nước là vì bầu rỗng, kẻ tu đạo hợp lòng trời là bởi cái tâm vô vi. Nay ngươi phải dốc kiệt sức lực của bản thân, tự làm thân trống rỗng, có vậy thì cái đạo ta dạy mới thâm nhập được. Phép học đại khái chỉ là như thế.
Tủ Lạnh chăm chỉ luyện ôn, qua mấy năm đã thành tài, có thể độc hổ địch quần hùng, một mình chấp trăm chấp ngàn, sự dũng mãnh không biết thế nào mà kể.
Bèn xin thầy xuống núi, phiêu bạt giang hồ được vài năm, danh tiếng lẫy lừng.
Một bận đang thẩn tha ôn luyện ngồi đánh phỏm ung dung tự tại, chợt có cô nương đi qua thấy Tủ Lạnh mặt mũi khôi ngô, tướng mạo phi phàm. Bèn cười khẩy mà rằng:
- Ấu bất học, lão hà vi. Nhân bất học, bất tri lý. Công tử đây là thân nam nhi đại trượng phu, chẳng lo đèn sách, đặng mai này mở mặt với đời, lại vui thú vào cuộc đỏ đen. Âu cũng là uổng lòng trời vậy.
Tủ Lạnh mới cười lớn mà rằng:
- Cô nương biết một mà chẳng biết hai. Thường có câu: "Đời người có hạn. Nẻo học vô cùng". Nay đem cái có hạn mà theo đuổi cái vô cùng. Há chẳng ngốc lắm sao. Lại xét những bậc cự phú bây giờ: Bầu Đức tay trắng làm nên, Dương Công Minh buôn xoài mà thắng, đủ biết những bậc đại gia, chả mấy người học hành tử tế. Cứ theo lẽ ấy mà suy, thì người vô học mới là đại trí vậy.
Cô nương nghe công tử nói bèn chợt ngộ, bèn tự hận mình phí bao công lều chõng, mà mãi vẫn vướng phải bến mê, muốn bái công tử làm thầy, nhưng tỉnh lại thì công tử đã đứng dậy mà đi, gót hạc phiêu du, không còn hình bóng.
Bèn trở về nhà, quăng đèn đốt sách, bỏ việc học hành, lân la khắp nơi này chốn nọ, sau xin được chân tiểu nhị ở khách điếm nổi tiếng bấy giờ, ngày ngày tiếp xúc với không biết bao nhiêu bậc đức cao vọng trọng, thấy lời công tử nói, chẳng sai đến mảy may.
Ngày ngày lại tưởng nhớ đến công tử, thấy dáng hổ mình rồng, diện mạo như hoa như ngọc, lấy làm đắm đuối lắm. Liền đi khắp nơi mà hỏi, tả lại người ấy như thế, như thế, mà bóng chim tăm cá, tuyệt vẫn chưa có chút tin.
Hay
 
GenZ phế vật thì chỉ có lướt tóp tóp má hóp hóp đít nhóp nhóp chứ tuổi lồn đòi đọc chân kinh của các cha chú
Thể loại này chủ yếu làm trên youtube với fb chứ độ dài 3p của tiktok làm sao nổi m. Có làm cũng khó lên xu hướng vì nó không có độ cuốn ngay đầu video
 
Trước có bộ đéo gì kiểu đấu đá quan trường made in Vietnam đã xuất bản rồi, xong thâm nho quá nên bị thu hồi như Trại súc vật, Đường về nô lệ rồi còn đâu. Thằng nào nhớ tên bộ đấy không, hồi 2013 tao còn nhìn thấy.
săn nã hay chạy án
vậy còn bộ truyện quan trường nào hay ko người anh em
 
Top