ewqeqweqw
Giang hồ mạng 5.0
Giữa thời kỳ thế giới hội nhập, các giá trị văn hóa đảo lộn, nhận thức đạo đức của xã hội xê dịch, kết cấu gia đình dần tan vỡ (Con đuổi mẹ, giết cha, cha mẹ thiếu quan tâm giáo dục con cái)....Việc tìm về cội nguồn của người Việt vốn dĩ đã đứt gẫy lại càng thêm đứt gẫy trầm trọng bởi xu thế toàn cầu hóa.
Người ta nói giao thoa văn hóa là sự "hòa nhập nhưng không hòa tan", nhưng người Việt giữ được bản sắc gì để không "hòa tan" sau khi "hòa nhập"?
Tao cứ tự hỏi mãi, sau này, con tao lớn lên thì tao có thể dậy cho con điều gì để khơi dậy lòng tự hào dân tộc ngoài truyền thống đánh giặc của cha ông? Ở trong một thế giới hòa bình thì chúng ta có gì? Cha ông ta làm gì, cha ông ta sáng tạo ra những gì?
Thật ít ai nhắc đến. Chính điều này khiến người ta có suy nghĩ rằng người Việt chỉ phát huy sức mạnh trong chiến tranh, vậy chẳng lẽ trong thời bình thì chúng ta là những kẻ vô dụng? Một luận điệu dối trá. Một dân tộc chỉ biết đánh nhau, thì khác gì một bộ tộc man rợ?
Tao không tin là người Việt chỉ có thể phát huy sức mạnh trong chiến tranh, người Champa thiện chiến hơn người Việt rất nhiều, và cả phương Bắc cũng vậy nữa, đó là một sự thật, nhưng rõ ràng chính sức mạnh văn hóa mới là thứ đã khiến chúng ta khôi phục lại nền độc lập, chinh phục người Chăm và bảo vệ mình trước Trung Nguyên trong hàng nghìn năm tranh đấu.
Chính văn hóa mới là sức mạnh của người Việt chứ không phải là binh đao.
Văn hóa đó là truyền thống yêu nước, yêu quê hương và lòng tự tôn dân tộc vô cùng lớn.
Và để làm được điều đó, chỉ có cách duy nhất là kết nối với cha ông, với tổ tiên của non sông đất nước này, chúng ta phải hiểu đất nước mình, phải hiểu cha anh mình, để khơi lại niềm tự hào đang dần mất đi, để định vị lại giá trị của dân tộc.
Tao có thể dậy con tao làm thế nào để không trở thành những kẻ "sính ngoại", "me tây", "cúi đầu" khi bản thân tôi cũng lờ mờ về chính dân tộc mình? Tao lấy cơ sở nào để con tao tự hào về đất nước nó?
Đâu là bản sắc của người Việt? Điều gì là giá trị cốt lõi trong văn hóa Việt? Sau bao nhiêu năm, tao mới nhận ra bản thân mình có quá ít hiểu biết về chính đất nước mình, về cha anh mình.
Một nghìn năm đô hộ của phương Bắc không bằng một lần thay đổi chữ viết của bọn giặc phương Tây, khiến người Việt ở trên đất nước mình mà như đang đi du lịch, chúng ta vào chùa, đền nhưng không biết cha anh nói gì trong những bộ hoành phi, câu đối.
Chúng ta vào quốc tử giám, nhưng không thể hiểu hết tinh thần ham học của sĩ tử nơi đây, và cũng mất đi sự liên kết cần thiết để biến nó thành nội lực của sự phát triển. Chúng ta đang dần trở thành những kẻ lạ mặt ngay trên quê hương, đất nước mình.
Người Hàn, người Nhật và người Hán cùng chung một hệ văn hóa Á Đông với chúng ta, tại sao họ có thể giữ được bản sắc truyền thống mặc dù sự hội nhập và phát triển của họ còn hơn chúng ta rất nhiều? Có phải chính vì chúng ta bị đứt gẫy kết nối với tổ tiên, với truyền thống của dân tộc nên nó làm sói mòn nội lực phát triển và giá trị dân tộc của chúng ta không?
Tôi tự nhủ, muốn con mình lớn lên trở thành một người yêu nước, thì trước tiên mình phải có sự hiểu biết và tự tôn về chính đất nước mình.
Tôi muốn con tôi biết nó được sinh ra là con của một dân tộc có bề dầy văn hóa và một truyền thống lịch sử hào hùng, tôi sợ phải nghĩ về việc con mình tự hạ thấp bản thân và hạ thấp đồng bào trước dân tộc khác.
Ngay lúc này tôi đang cảm thấy đói khát văn hóa Việt, và nghĩ hơn lúc nào hết bản thân có trách nhiệm là mắt xích để kết nối giá trị tổ tiên và trao nó đến các thế hệ sau.
Không biết xamer nghĩ thế nào về vấn đề này, có phải giá trị văn hóa của người Việt đang dần bị xói mòn, và liên kết của chúng ta với tổ tiên đang bị đứt gẫy? Và nó là nguyên nhân khiến chúng ta càng ngày càng có nhiều người "tự nhục","cúi đầu" và hạ thấp giá trị dân tộc trước thế giới?
Mời các xamer chia sẻ về vấn đề này cùng tôi vì một tương lai con cháu chúng ta không trở thành những kẻ cúi đầu, hạ thấp bản thân và quay lưng với dân tộc.
Người ta nói giao thoa văn hóa là sự "hòa nhập nhưng không hòa tan", nhưng người Việt giữ được bản sắc gì để không "hòa tan" sau khi "hòa nhập"?
Tao cứ tự hỏi mãi, sau này, con tao lớn lên thì tao có thể dậy cho con điều gì để khơi dậy lòng tự hào dân tộc ngoài truyền thống đánh giặc của cha ông? Ở trong một thế giới hòa bình thì chúng ta có gì? Cha ông ta làm gì, cha ông ta sáng tạo ra những gì?
Thật ít ai nhắc đến. Chính điều này khiến người ta có suy nghĩ rằng người Việt chỉ phát huy sức mạnh trong chiến tranh, vậy chẳng lẽ trong thời bình thì chúng ta là những kẻ vô dụng? Một luận điệu dối trá. Một dân tộc chỉ biết đánh nhau, thì khác gì một bộ tộc man rợ?
Tao không tin là người Việt chỉ có thể phát huy sức mạnh trong chiến tranh, người Champa thiện chiến hơn người Việt rất nhiều, và cả phương Bắc cũng vậy nữa, đó là một sự thật, nhưng rõ ràng chính sức mạnh văn hóa mới là thứ đã khiến chúng ta khôi phục lại nền độc lập, chinh phục người Chăm và bảo vệ mình trước Trung Nguyên trong hàng nghìn năm tranh đấu.
Chính văn hóa mới là sức mạnh của người Việt chứ không phải là binh đao.
Văn hóa đó là truyền thống yêu nước, yêu quê hương và lòng tự tôn dân tộc vô cùng lớn.
Và để làm được điều đó, chỉ có cách duy nhất là kết nối với cha ông, với tổ tiên của non sông đất nước này, chúng ta phải hiểu đất nước mình, phải hiểu cha anh mình, để khơi lại niềm tự hào đang dần mất đi, để định vị lại giá trị của dân tộc.
Tao có thể dậy con tao làm thế nào để không trở thành những kẻ "sính ngoại", "me tây", "cúi đầu" khi bản thân tôi cũng lờ mờ về chính dân tộc mình? Tao lấy cơ sở nào để con tao tự hào về đất nước nó?
Đâu là bản sắc của người Việt? Điều gì là giá trị cốt lõi trong văn hóa Việt? Sau bao nhiêu năm, tao mới nhận ra bản thân mình có quá ít hiểu biết về chính đất nước mình, về cha anh mình.
Một nghìn năm đô hộ của phương Bắc không bằng một lần thay đổi chữ viết của bọn giặc phương Tây, khiến người Việt ở trên đất nước mình mà như đang đi du lịch, chúng ta vào chùa, đền nhưng không biết cha anh nói gì trong những bộ hoành phi, câu đối.
Chúng ta vào quốc tử giám, nhưng không thể hiểu hết tinh thần ham học của sĩ tử nơi đây, và cũng mất đi sự liên kết cần thiết để biến nó thành nội lực của sự phát triển. Chúng ta đang dần trở thành những kẻ lạ mặt ngay trên quê hương, đất nước mình.
Người Hàn, người Nhật và người Hán cùng chung một hệ văn hóa Á Đông với chúng ta, tại sao họ có thể giữ được bản sắc truyền thống mặc dù sự hội nhập và phát triển của họ còn hơn chúng ta rất nhiều? Có phải chính vì chúng ta bị đứt gẫy kết nối với tổ tiên, với truyền thống của dân tộc nên nó làm sói mòn nội lực phát triển và giá trị dân tộc của chúng ta không?
Tôi tự nhủ, muốn con mình lớn lên trở thành một người yêu nước, thì trước tiên mình phải có sự hiểu biết và tự tôn về chính đất nước mình.
Tôi muốn con tôi biết nó được sinh ra là con của một dân tộc có bề dầy văn hóa và một truyền thống lịch sử hào hùng, tôi sợ phải nghĩ về việc con mình tự hạ thấp bản thân và hạ thấp đồng bào trước dân tộc khác.
Ngay lúc này tôi đang cảm thấy đói khát văn hóa Việt, và nghĩ hơn lúc nào hết bản thân có trách nhiệm là mắt xích để kết nối giá trị tổ tiên và trao nó đến các thế hệ sau.
Không biết xamer nghĩ thế nào về vấn đề này, có phải giá trị văn hóa của người Việt đang dần bị xói mòn, và liên kết của chúng ta với tổ tiên đang bị đứt gẫy? Và nó là nguyên nhân khiến chúng ta càng ngày càng có nhiều người "tự nhục","cúi đầu" và hạ thấp giá trị dân tộc trước thế giới?
Mời các xamer chia sẻ về vấn đề này cùng tôi vì một tương lai con cháu chúng ta không trở thành những kẻ cúi đầu, hạ thấp bản thân và quay lưng với dân tộc.