t nghe nó nói là nghi ròi m, bày đặt tôi chỉ tư vấn chứ tôi không bán thuốc. Tôi chỉ hỏi thuốc dùm ròi nói với em, rồi em lên đây gặp tôi để được tư vấn kỹ hơn. t hỏi giá luôn thì bảo 30s sau gọi lại nhưng đến giờ đéo thấy đâu
. Tml này dựa vào tâm lý thiếu kiến thức tính để để kê giá chứ đâu nhưng mà t lên xamvn tu cũng mấy năm hoá kê già mẹ rồi. T mà gọi lại là đảm bảo kê giá lên mây
Thế là t bốc máy lên gọi con hôm qua đi trần, đến nơi còn ấn tượng là anh hôm qua không bao á, thấy anh quen quen á
Rồi t nhẹ nhàng hỏi thăm sức khoẻ em nó, nhìn thật kỹ em nó, triều mến nói: “em có sao không?”.
Em gái nhìn mình như thằng bệnh: “Sao gì anh?”
Nhìn em không phải kiểu người muốn lây bệnh cho người khác, thế là lên giường tiếp xúc thân mật, soi người em nó khi em bú cu cho t (không bao)
em mút tý t cho em nằm xuống để ra trận.
Đến lúc hành sự, t giả bộ hỏi dò em gái để t đi trần tiếp. Em bảo đeo bao
t như trút được gánh nặng vì tâm lý con người nếu biết mình có bệnh muốn hại đời trai người khác khôngchủ động bảo đeo bao. Em còn nói lúc trước em khám rồi không sao t lại thở thêm một hơi gắt nữa
Tạ ơn chời.
Chơi xong còn boa cho em gái, lúc này tâm lý được boa, được sướng xong sẽ không phòng bị. T hỏi em lần cuối: “em có bệnh không?”
Em trả lời gắt: “bệnh gì??? anh có bệnh hả?? anh đi khám bệnh đi?”
Mặc dù gắt gỏng nhưng t lại an tâm hơn và giả ngơ hỏi tiếp: “Ý là mấy bệnh có lây ấy?”
- Em không!! anh mới có bệnh ấy
tao: - thiệt không em?
em: - không, đã bảo không
t hỏi lại vài vòng đến khi em bước ra phòng với thái độ không kiên nhẫn, nhưng đổi lại sự an tâm trong lòng.
tụi m thông cảm, nói thế nào nói t cũng hơi run run chứ!!
Tóm lại, em phò có thể không sao, tao không sao nhưng đâu biết được chuyện gì xảy ra. Mặc dù rủi ro được giảm thiểu, nhưng t vẫn muốn giảm rủi ro xuống thấp nhất có thể, t còn 24h nữa trong cái 72h vàng để uống pep gì đó. xin được chỉ giáo bởi các đồng dâm đi trước