Cú đêm ...

Dm giờ thành thớt hướng nghiệp rồi à?
 
Sau những cuộc vui, ta còn lại gì? Đời dạy tao, ý nghĩa là trên hết, làm việc có ý nghĩa rõ ràng thì không mất phương hướng. Mà ý nghĩa cuộc sống dài lâu không nằm ở chính ta mà nằm ở giữa ta và những người khác.

Tự do không có nghĩa là cô lập, độc lập không có nghĩa cách ly. Nếu chỉ sống vì mình ta, mọi vui thú trần đời đều ngắn hạn, vô ích và vô vị. Sống và tận hưởng thời gian vì những người đáng mến mới là chân hạnh phúc. Lý do? Đơn giản bởi vì ta là ai cixng không thể tự sống 1 mình trên cõi đất này.

Suy cho cùng, ta đi tìm tự do không phải để thoát ly với tất cả xã hội, mà ta đi tìm tự do để tự định đoạt các mối qua hệ ta muốn. Tự do, hạnh phúc, là có đủ lực, trí, và cả tình để kiểm soát cả việc cầm lên lẫn việc buông bỏ. Cầm lên hay buông bỏ thì tùy thuộc vào ý nghĩa và định hướng cuộc đời, trước mắt, phải có đủ lực để giành giật lấy cái quyền đc tự do quyết định nhỏ nhoi đó đi đã.
Tml mày là nhà văn à? Viết câu nào câu đấy triết lý vc vậy?
 
Trồng ít rau cần cải thiện bữa ăn ;))

HJstd.png
 
Mày thức đến sáng hay mấy giờ ngủ? :d


Làm đủ trò, kiếm tiền online (MMO) thôi. :)


Tao chưa lấy vợ và vẫn ở Đông Lào nhá. :))


Tao phải 2 chục năm nay vậy rồi mà vẫn chưa thấy chết. =))


Công nhận, tao bị đau bao tử loét dạ dày mãn tính cmnr. :(
MMO làm mảng gì tml, tao thức giờ này cũng vì cái MMO mà giờ đéo ăn thua như thời PTU trước nữa làm ăn khó khăn đéo đủ tiền bỉm sữa vợ con
 
Nghe mấy anh em trên xam tâm sự về chuyện đời chuyện nghề mà thấy ham. Tao thì đếch học về mấy cái IT đó. Nhưng làm về kỹ thuật thiết kế nên cũng biết sơ sơ mảng phần mềm ứng dụng như CAD hay phân tích sức bền rung động dòng chảy. Nhưng cuộc đời thằng đi làm thuê nói thật chỉ đủ ăn. Nhà mà chiều miệng ăn chắc đủ để ăn no chứ không dám nói là ăn ngon! Cũng tốt nghiệp loại giỏi ngành thiết kế tàu thủy, loại khá ngành kinh tế ngoại thương. Cũng là một tay học hành sừng sỏ, la liếm mấy cái học bổng ở trường. Nhưng vẫn phải thừa nhận mình đụt thật. Nay sang xứ anh đào kiếm ăn. Tháng cũng được tâm 28 man về tay trừ ăn uống chi tiêu cất được tầm 20 man (40 triệu đồng) chẳng dam khoe cũng chẳng dám nổ chỉ dám nói. Mình làm gì để giàu? Kiến thức không dám nói nhiều nhưng cũng có cái căn bản. Nhất là mấy lĩnh vực về cơ khí kỹ thuật! Nhưng đúng là đời kỹ sư cũng bạc thật.
 
Đang ngồi học hành một tý m ơi + làm đồ án đêm nữa, học đêm thích thật mà hồi trc sống riêng còn sướng h về nhà bị mẹ mắng ghê quá =)))
 
Hộp để mày re-upload hay report kênh của tao thì húp cám heo à :))


Lúc ấy chưa ngủ nhưng bận làm việc, có rượu mà bú là ngon rồi, đời người sống được bao nhiêu mà phải buồn phiền. :)
Dạ vâng. Lâu quá k lên xàm, xin bóm trym bác phát. Hihi
 
Có tml nào sống và làm việc theo múi giờ của Mẽo quốc như tao ko? Vẫn còn thức tới giờ này chắc là hiếm :d

gdnight-1490773996670-crop-1490774002521-1490924713795.jpg
Có những hôm không làm việc mà cũng éo ngủ dc kiểu nó cứ lâng lâng sao sao
 
Bức tranh …

Bảy tháng trước, mùa xuân, vào một ngày không còn nhớ là đẹp trời hay xấu trời, chúng tôi rẽ vào một hàng bán tranh souvernir rẻ tiền trên đầu phố Nguyễn Thái Học. Đó là ngày trước khi tôi lại đi, là ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh tình yêu của tôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang nên dẫu có vui cũng vẫn bị nỗi buồn xa cách phía trước ám ảnh. Sau khi đi lòng vòng mua sắm vài thứ lặt vặt thì chúng tôi vào hàng bán tranh để kiếm một cái tranh nào đó để đem làm quà tặng cho ông giáo của tôi.

Chúng tôi lựa được hai bức tranh, cả khung và tranh giá hai trăm nghìn một bức. Đấy là những bức vẽ phố cổ nhìn khá vô nghĩa, tương xứng với giá tiền của chúng. Một bức có gam màu vàng đất nhạt nhạt, buồn tẻ, mặc dù kỹ thuật phết sơn cũng không tệ lắm. Một bức gam đỏ, tôi khá thích, những mái nhà màu đỏ xếp liền nhau, tuy nhiên bên trên lại là một khoảng trời màu xanh vẽ rất cẩu thả, không khác gì màu xanh trơn đều sơn lên một cái cửa. Sau đó, tôi còn chọn thêm được một bộ tranh gồm ba bức, khổ 30x30, mà tôi rất vừa lòng.

Xách tay mang những bức tranh sang tận đây, là cả một kỳ công. Chính vì thế tôi thấy tiếc nếu đem tặng chúng. Tôi cứ lần lữa. Cũng có thể sự lần lữa ấy giống như một điềm báo trước. Càng ngày chúng càng tăng thêm giá trị đối với tôi, càng ngày chúng càng giống như những vật kỷ niệm quý giá. Sau đó, chúng trở thành vật kỷ niệm quý giá thật sự, khi nhiều thứ buộc phải trôi đi ngoài ý muốn và chúng là dấu chấm cho khoảng thời gian hạnh phúc giờ đây đã hòan toàn đóng băng trong quá khứ.

Tuy nhiên, tôi không nhận ra giá trị của chúng, nếu không đem cho đi một bức.

- Sao mày chưa đem tặng giáo của mày? – M. hỏi.
- Tao chưa kiếm được dịp thích hợp.
- Thế cho tao một bức nhé, tao cần lấy lòng một bà giáo.
- Ừ, lấy bức vàng, đừng lấy bức đỏ.

Khi chỉ còn trong tay một bức lớn, và bộ ba tranh nhỏ, tôi mới quyết định chẳng tặng cho ông giáo nào cả và đem treo lên tường. Mặc dù, bức tường không xứng đáng để có sự hiện diện của tranh. Đó chỉ là mảng vàng ố của những tờ báo được dán lên hai năm trước thay cho giấy dán tường. Căn phòng bừa bộn đến mức kinh khủng của tôi lại càng không xứng đáng để có những bức tranh trang trí. Mặc kệ, tôi vẫn treo những mái nhà màu đỏ lên tường. Bộ tranh nhỏ thì vẫn xếp tạm bợ trên giá sách mà thôi.

Chúng nằm ở trên cao, trên tường và trên giá sách, nhìn xuống căn phòng bề bộn, nơi chỗ này chỗ kia có những đồ vật nhỏ khác giống như chúng, những đồ vật đã biến thành vật kỷ niệm. Cái đồng hồ đeo tay đã đứt dây do đeo quá nhiều và quá lâu, một vài cuốn sách, khung ảnh… những thứ được nhắc tới trong thư rằng “anh hãy vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em đi”.

Nhiều tháng đã trôi qua như thế. Buồn bã, u ám, một mình ngay cả trong tâm tưởng.


***
 
Sửa lần cuối:
Bức tranh …

Bảy tháng trước, mùa xuân, vào một ngày không còn nhớ là đẹp trời hay xấu trời, chúng tôi rẽ vào một hàng bán tranh souvernir rẻ tiền trên đầu phố Nguyễn Thái Học. Đó là ngày trước khi tôi lại đi, là ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh tình yêu của tôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang nên dẫu có vui cũng vẫn bị nỗi buồn xa cách phía trước ám ảnh. Sau khi đi lòng vòng mua sắm vài thứ lặt vặt thì chúng tôi vào hàng bán tranh để kiếm một cái tranh nào đó để đem làm quà tặng cho ông giáo của tôi.

Chúng tôi lựa được hai bức tranh, cả khung và tranh giá hai trăm nghìn một bức. Đấy là những bức vẽ phố cổ nhìn khá vô nghĩa, tương xứng với giá tiền của chúng. Một bức có gam màu vàng đất nhạt nhạt, buồn tẻ, mặc dù kỹ thuật phết sơn cũng không tệ lắm. Một bức gam đỏ, tôi khá thích, những mái nhà màu đỏ xếp liền nhau, tuy nhiên bên trên lại là một khoảng trời màu xanh vẽ rất cẩu thả, không khác gì màu xanh trơn đều sơn lên một cái cửa. Sau đó, tôi còn chọn thêm được một bộ tranh gồm ba bức, khổ 30x30, mà tôi rất vừa lòng.

Xách tay mang những bức tranh sang tận đây, là cả một kỳ công. Chính vì thế tôi thấy tiếc nếu đem tặng chúng. Tôi cứ lần lữa. Cũng có thể sự lần lữa ấy giống như một điềm báo trước. Càng ngày chúng càng tăng thêm giá trị đối với tôi, càng ngày chúng càng giống như những vật kỷ niệm quý giá. Sau đó, chúng trở thành vật kỷ niệm quý giá thật sự, khi nhiều thứ buộc phải trôi đi ngoài ý muốn và chúng là dấu chấm cho khoảng thời gian hạnh phúc giờ đây đã hòan toàn đóng băng trong quá khứ.

Tuy nhiên, tôi không nhận ra giá trị của chúng, nếu không đem cho đi một bức.

- Sao mày chưa đem tặng giáo của mày? – M. hỏi.
- Tao chưa kiếm được dịp thích hợp.
- Thế cho tao một bức nhé, tao cần lấy lòng một bà giáo.
- Ừ, lấy bức vàng, đừng lấy bức đỏ.

Khi chỉ còn trong tay một bức lớn, và bộ ba tranh nhỏ, tôi mới quyết định chẳng tặng cho ông giáo nào cả và đem treo lên tường. Mặc dù, bức tường không xứng đáng để có sự hiện diện của tranh. Đó chỉ là mảng vàng ố của những tờ báo được dán lên hai năm trước thay cho giấy dán tường. Căn phòng bừa bộn đến mức kinh khủng của tôi lại càng không xứng đáng để có những bức tranh trang trí. Mặc kệ, tôi vẫn treo những mái nhà màu đỏ lên tường. Bộ tranh nhỏ thì vẫn xếp tạm bợ trên giá sách mà thôi.

Chúng nằm ở trên cao, trên tường và trên giá sách, nhìn xuống căn phòng bề bộn, nơi chỗ này chỗ kia có những đồ vật nhỏ khác giống như chúng, những đồ vật đã biến thành vật kỷ niệm. Cái đồng hồ đeo tay đã đứt dây do đeo quá nhiều và quá lâu, một vài cuốn sách, khung ảnh… những thứ được nhắc tới trong thư rằng “anh hãy vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em đi”

Nhiều tháng đã trôi qua như thế. Buồn bã, u ám, một mình ngay cả trong tâm tưởng.


***
Viết hay lắm tml, mày chụp căn phòng mày khoe lên đây cho anh em xem cái.
 
Top