Câu chuyện đời tao: Tao đã từ chối 2 mối ngon chỉ vì giữ liêm sỉ của một thằng đàn ông

Tiếc cái mối 1,..nhưng thôi. Thằng thớt cứ vùi đầu vào đam mê hội họa khéo lại có tranh được triển lãm quốc tế thì lại là thành công trong sự nghiệp, rồi sẽ gặp được một cô họa sĩ thơm như múi mít thì sao :d
 
Mày lại lậm vào cái "thành bại luận anh hùng" rồi, giờ nó mà là họa sĩ nổi tiếng thì tao đảm bảo mày sẽ có cái nghĩ khác ngay. Như ở trên tao nói rồi, thằng Ibrahimovich lúc trẻ nó cũng ngông y như thế, "tao đéo phải để chúng mày thử", vấn đề là nó có sự nghiệp phát triển tới mức như ngày nay thì người ta sẽ đánh giá đấy là cá tính, phong cách, ngầu :)) =)) Còn cũng hành xử như thế nhưng mà ít tiền, sự nghiệp không mạnh thì lại bảo đấy là ngu.
Mày lại văn nhiều quá rồi. Nếu sau này nó là hoạ sỹ nổi tiếng, tao sẽ đổi giọng 180 độ. Còn bây giờ nó chưa có gì thì tao nói thế đéo nào chả đc:)) mày nghĩ lắm vl:))
 
Sao cũng được miễn là đầu mày ngẩng cao và mày đéo chết đói. Thế giới có thằng này thằng kia. Thằng nào cũng như mày mấy cái chạn ai chui mấy cái xe hơi ai chạy. Tao cũng như mày nên giờ nghèo chết mẹ. Khác chỗ tao có vợ có con
 
Con gái tao lớn tao cũng đéo cho lấy đám văn nghệ sĩ hoạ sĩ. Tao đồng cảm với ông bố nhà kia hơn
 
32 tuổi có lẽ chúng mày đã có 1 gia đình êm ấm, còn tao thì đến hôm nay coi như reset về số 0 và lại đi tìm kiếm tình yêu mới. Cái đáng buồn là tao vì sống quá để ý tới liêm sỉ bản thân (chúng mày có thể gọi tao là thằng sĩ diện hão cũng được) nên tao chủ động từ bỏ luôn.

Mối đầu tiên là hồi tao mới 15 tuổi, tao yêu con bé học cùng lớp, nó cũng thích tao đơn giản vì mặt tao thời trai trẻ cũng khá đẹp trai so với mặt bằng chung của lớp. Tao hồi ý yêu nhau trong sáng vl, chả tìm hiểu gì nhà nó hay thực dụng gì, nhưng con này nó lại luôn tìm cách giấu diếm tao chuyện nhà nó giàu có. Thực ra tao khá bất ngờ vì mọi khi đi chơi nó luôn hẹn tao ở 1 cái địa điểm đầu buồi nào đó không gần nhà nó và tao tới đón. Tao đi Future Neo 2009, với một thằng con trai đẻ ra ở Hà Nội (tao gốc quê Bắc Ninh) thì đây cũng là 1 con xe tốt rồi. Đến một ngày lúc 20 tuổi tao phát hiện ra cái người tao yêu hóa ra lúc nào cũng giả nghèo, thực chất nhà nó có hẳn vài cái ô tô cho mỗi người nhà nó (nhà nó đẻ 2 gái 1 trai, đứa nào cũng có ô tô riêng) thì tao cảm thấy rất khó chịu. Thực ra tao đéo quan trọng nó giàu hay nghèo tao cần sự chân thành của nó, nhưng lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ nó nghèo, tao thề lúc 20 tuổi tao từng nghĩ sẽ cưới nó cmnl sau khi học xong đại học. Nhưng biết chuyện đó tao đề xuất chia tay luôn, đm đời tao ghét nhất mấy trò giả vờ nghèo để thử lòng người khác từ mấy cái trào lưu bên Tàu, cay nữa là tao dính mẹ vào. Nó khóc lóc rất nhiều và xin lỗi tao, nhưng tao đéo bỏ qua được, nhà tao thì hiển nhiên nghèo hơn nhà nó gấp vài chục lần là ít nhưng từ nhỏ tao luôn được dạy dỗ về sự chân thành. Tao hồi đó nghĩ trong đầu là làm sao tao có thể chung sống với 1 người giả dối như vậy? Tao kể chuyện này ra dĩ nhiên bạn bè xung quanh thằng nào cũng bảo tao ngu vãi cả lồn vì có quả ngon đéo húp (rất nhiều thằng cùng lớp với tao và con ý cũng nói vậy), nhưng cái tao cần là sự chân thành, tao đéo cần tiền vì nhà tao tuy không giàu bằng nhà nó nhưng cũng không thiếu thốn tới mức phải đi xin nhà khác.

Kết quả: Nó nhắn tin thề non hẹn biển, kêu là đéo có tao thì chắc nó chết mất. Nhưng rồi tới năm tao 25 tuổi thì nó gửi thiếp cưới tới cho tao, nó yêu 1 thằng Việt kiều Phần Lan và sau 1 năm quyết đi tới kết hôn. Tao thì hôm ý từ chối luôn là tao sẽ không đi ăn cưới nó đâu, lý do đơn giản là tao không có nhu cầu chúc phúc cho một người giả dối. Mấy thằng chó học cùng lớp tao còn cứ thích tag tên tao vào cái ảnh hôm cưới của nó, tao xóa + block hết bọn đấy, không nói nhiều. Đã là thằng đàn ông buông tay là không quay đầu, không hối hận và cũng chẳng có gì cần lưu luyến.

Mối thứ hai là hồi tao 28 tuổi, yêu một con học đại học và được mẹ tao giới thiệu. Mẹ tao với mẹ nó chơi với nhau từ bé, tuy nhiên do tao không hay đi theo người lớn hóng hớt nên cũng đéo biết con này là con nào cho tới khi được giới thiệu. Tao thì làm nghề họa sĩ nên thu nhập bấp bênh, nhà con này ngoài mẹ nó và nó ra tao biết thực chất chả ai thích tao cả. Bố con này thì làm doanh nhân, thấy bảo lúc đỉnh điểm mỗi ngày bố nó kiếm phải 20tr/ngày (đm trong khi trung bình mỗi tháng tao kiếm giỏi lắm 15tr). Nhiều lần sang nhà nó ăn tao cũng biết thái độ nhà nó, nhất là bà cô + ông nội + bố nó nhìn tao như nào. Tao thì vốn là thằng có liêm sỉ nên tao không thể cứ lờ đi mấy cái thái độ đó được. Đến hôm nay tao đặt vấn đề muốn cưới nó thì ông nội và bố nó ngửa bài luôn là họ phản đối, lý do đơn giản nôm na là loại như tao tuổi lồn cưới con cháu nhà họ :)) =)) Thấy khó thế nên thôi tao cũng dứt điểm luôn cho xong... Khi nói chuyện với bạn bè thì ai cũng khuyên tao kiểu "mày ở với vợ mày chứ ở đéo gì với bố vợ đâu mà phải quan tâm họ nghĩ gì". Nhưng tao thì khác, tao nghĩ sẽ chả có cái hạnh phúc nào trong cái mối quan hệ khi mà nhà vợ lúc nào cũng khinh mình ra mặt như thế. Rồi bản thân con vợ mình liệu nó có vững lòng tin được vào mình không? Hay là mỗi lần về nhà chơi nó lại được (hoặc bị) người nhà nó nhồi nhét tư tưởng. Cái này thì tao rất có kinh nghiệm vì bản thân mẹ tao dù lập gia đình rồi vẫn bị tác động rất nhiều từ phía nhà đẻ.

Chung quy lại tao vẫn là thằng thất bại, chả có vẹo gì... Thằng hàng xóm 22 tuổi nhà cũng tầm như tao, lấy con vợ giàu giờ nhà vợ mua ô tô cho lái, còn tao thì trong mắt cỡ như nó chả khác gì thằng loser, ôm ấp cái ảo tưởng lòng tự trọng mà sống. Bạn bè thì cũng dè bỉu tao là quan tâm chuyện viển vông, hữu danh vô thực, chúng nó nghĩ vậy cũng phải thôi vì có những thằng tao biết còn chấp nhận làm chân điếu đóm cho sếp để có cơ hội vươn xa mà...

Nhiều lúc tao nghĩ hay là thôi đéo lấy vợ nữa, sống cuộc đời đắm chìm trong nghệ thuật vì nhà tao đẻ 3 con trai, ông anh tao cũng đẻ 2 cháu trai rồi, thằng em tao thì cũng đẻ 1 cháu trai rồi, chả thiếu người nối dõi. Mà nói thật người nhà tao giờ nhìn tao với cái ánh mắt nửa tiếc nuối, nửa khinh miệt, cũng chán :( Mà tao giờ cũng chả muốn về nhà để gặp người nhà, rồi cũng chả muốn gặp bạn bè cũ nữa, cả ngày tao chỉ ở xưởng vẽ, tao còn mới mua 1 cái sofa giường nằm để ngủ lại luôn buổi tối (tao thuê 1 cái phòng 30 mét vuông làm xưởng). Giờ chả biết tâm sự với ai ngoài anh em trên xàm
Bài mày rất dài, 1 trong số những bài hiếm hoi mà tao đọc hết. Mày là người có bản lĩnh, kiên định bản tâm. Miễn ko ngược bản tâm mày đúng, tao cũng đã bỏ qua nhiều mối xạo loz, tuổi mày bây h tuổi gái tầm đấy thì đến với nhau. Tất nhiên là phải xuất phát từ chữ tình, đến với nhau để tốt hơn, tao thì tao thích thoáng đầu, thứ nhất tao đéo sâu, và yếu tinh tế. Tuy nhiên qua thời gian tao cũng tìm được theo ý mình, nói chung cũng ko hợp, cũng ngang cua cũng cãi nhau chí choé, cũng bực..., nhưng tổng là ổn, quan điểm 2 nhà đều là lấy người chứ ko lấy của, của cải ở đôi bàn tay. về ngoại như về nhà, ko phải để ý để tứ, bố con cân tửu, tình cảm lên rất cao. Chúc mày nhanh chóng tìm được mối phù hợp
 
Làm nào quen được mấy em nhà giàu vậy mấy anh? Em 30 tuổi, 1m65 55kg 13cm, được mỗi cái địt lâu , thì có lấy được vợ giàu k?
 
người ngoài nhìn vào sẽ thấy m cái tôi cao và như thế sẽ khổ nhưng cái đấy chả quan trọng, m thấy thoải mái với vui là đc, qtam người khác nghĩ j làm j . chúc m sức khoẻ
 
cái xã hội thượng đội hạ đạp, bợ đít nịnh nọt này mày đi ngoài luồng thì bị đào thải thôi. Chúc mày may mắn.
 
Thương em nó thật thì cưới. Nhà họ lúc đầu làm cao sau lại vụ vén cho vợ chồng mày thôi. Không thì mày cứ làm điều mày cho là đúng. Lận đận thật
 
32 tuổi có lẽ chúng mày đã có 1 gia đình êm ấm, còn tao thì đến hôm nay coi như reset về số 0 và lại đi tìm kiếm tình yêu mới. Cái đáng buồn là tao vì sống quá để ý tới liêm sỉ bản thân (chúng mày có thể gọi tao là thằng sĩ diện hão cũng được) nên tao chủ động từ bỏ luôn.

Mối đầu tiên là hồi tao mới 15 tuổi, tao yêu con bé học cùng lớp, nó cũng thích tao đơn giản vì mặt tao thời trai trẻ cũng khá đẹp trai so với mặt bằng chung của lớp. Tao hồi ý yêu nhau trong sáng vl, chả tìm hiểu gì nhà nó hay thực dụng gì, nhưng con này nó lại luôn tìm cách giấu diếm tao chuyện nhà nó giàu có. Thực ra tao khá bất ngờ vì mọi khi đi chơi nó luôn hẹn tao ở 1 cái địa điểm đầu buồi nào đó không gần nhà nó và tao tới đón. Tao đi Future Neo 2009, với một thằng con trai đẻ ra ở Hà Nội (tao gốc quê Bắc Ninh) thì đây cũng là 1 con xe tốt rồi. Đến một ngày lúc 20 tuổi tao phát hiện ra cái người tao yêu hóa ra lúc nào cũng giả nghèo, thực chất nhà nó có hẳn vài cái ô tô cho mỗi người nhà nó (nhà nó đẻ 2 gái 1 trai, đứa nào cũng có ô tô riêng) thì tao cảm thấy rất khó chịu. Thực ra tao đéo quan trọng nó giàu hay nghèo tao cần sự chân thành của nó, nhưng lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ nó nghèo, tao thề lúc 20 tuổi tao từng nghĩ sẽ cưới nó cmnl sau khi học xong đại học. Nhưng biết chuyện đó tao đề xuất chia tay luôn, đm đời tao ghét nhất mấy trò giả vờ nghèo để thử lòng người khác từ mấy cái trào lưu bên Tàu, cay nữa là tao dính mẹ vào. Nó khóc lóc rất nhiều và xin lỗi tao, nhưng tao đéo bỏ qua được, nhà tao thì hiển nhiên nghèo hơn nhà nó gấp vài chục lần là ít nhưng từ nhỏ tao luôn được dạy dỗ về sự chân thành. Tao hồi đó nghĩ trong đầu là làm sao tao có thể chung sống với 1 người giả dối như vậy? Tao kể chuyện này ra dĩ nhiên bạn bè xung quanh thằng nào cũng bảo tao ngu vãi cả lồn vì có quả ngon đéo húp (rất nhiều thằng cùng lớp với tao và con ý cũng nói vậy), nhưng cái tao cần là sự chân thành, tao đéo cần tiền vì nhà tao tuy không giàu bằng nhà nó nhưng cũng không thiếu thốn tới mức phải đi xin nhà khác.

Kết quả: Nó nhắn tin thề non hẹn biển, kêu là đéo có tao thì chắc nó chết mất. Nhưng rồi tới năm tao 25 tuổi thì nó gửi thiếp cưới tới cho tao, nó yêu 1 thằng Việt kiều Phần Lan và sau 1 năm quyết đi tới kết hôn. Tao thì hôm ý từ chối luôn là tao sẽ không đi ăn cưới nó đâu, lý do đơn giản là tao không có nhu cầu chúc phúc cho một người giả dối. Mấy thằng chó học cùng lớp tao còn cứ thích tag tên tao vào cái ảnh hôm cưới của nó, tao xóa + block hết bọn đấy, không nói nhiều. Đã là thằng đàn ông buông tay là không quay đầu, không hối hận và cũng chẳng có gì cần lưu luyến.

Mối thứ hai là hồi tao 28 tuổi, yêu một con học đại học và được mẹ tao giới thiệu. Mẹ tao với mẹ nó chơi với nhau từ bé, tuy nhiên do tao không hay đi theo người lớn hóng hớt nên cũng đéo biết con này là con nào cho tới khi được giới thiệu. Tao thì làm nghề họa sĩ nên thu nhập bấp bênh, nhà con này ngoài mẹ nó và nó ra tao biết thực chất chả ai thích tao cả. Bố con này thì làm doanh nhân, thấy bảo lúc đỉnh điểm mỗi ngày bố nó kiếm phải 20tr/ngày (đm trong khi trung bình mỗi tháng tao kiếm giỏi lắm 15tr). Nhiều lần sang nhà nó ăn tao cũng biết thái độ nhà nó, nhất là bà cô + ông nội + bố nó nhìn tao như nào. Tao thì vốn là thằng có liêm sỉ nên tao không thể cứ lờ đi mấy cái thái độ đó được. Đến hôm nay tao đặt vấn đề muốn cưới nó thì ông nội và bố nó ngửa bài luôn là họ phản đối, lý do đơn giản nôm na là loại như tao tuổi lồn cưới con cháu nhà họ :)) =)) Thấy khó thế nên thôi tao cũng dứt điểm luôn cho xong... Khi nói chuyện với bạn bè thì ai cũng khuyên tao kiểu "mày ở với vợ mày chứ ở đéo gì với bố vợ đâu mà phải quan tâm họ nghĩ gì". Nhưng tao thì khác, tao nghĩ sẽ chả có cái hạnh phúc nào trong cái mối quan hệ khi mà nhà vợ lúc nào cũng khinh mình ra mặt như thế. Rồi bản thân con vợ mình liệu nó có vững lòng tin được vào mình không? Hay là mỗi lần về nhà chơi nó lại được (hoặc bị) người nhà nó nhồi nhét tư tưởng. Cái này thì tao rất có kinh nghiệm vì bản thân mẹ tao dù lập gia đình rồi vẫn bị tác động rất nhiều từ phía nhà đẻ.

Chung quy lại tao vẫn là thằng thất bại, chả có vẹo gì... Thằng hàng xóm 22 tuổi nhà cũng tầm như tao, lấy con vợ giàu giờ nhà vợ mua ô tô cho lái, còn tao thì trong mắt cỡ như nó chả khác gì thằng loser, ôm ấp cái ảo tưởng lòng tự trọng mà sống. Bạn bè thì cũng dè bỉu tao là quan tâm chuyện viển vông, hữu danh vô thực, chúng nó nghĩ vậy cũng phải thôi vì có những thằng tao biết còn chấp nhận làm chân điếu đóm cho sếp để có cơ hội vươn xa mà...

Nhiều lúc tao nghĩ hay là thôi đéo lấy vợ nữa, sống cuộc đời đắm chìm trong nghệ thuật vì nhà tao đẻ 3 con trai, ông anh tao cũng đẻ 2 cháu trai rồi, thằng em tao thì cũng đẻ 1 cháu trai rồi, chả thiếu người nối dõi. Mà nói thật người nhà tao giờ nhìn tao với cái ánh mắt nửa tiếc nuối, nửa khinh miệt, cũng chán :( Mà tao giờ cũng chả muốn về nhà để gặp người nhà, rồi cũng chả muốn gặp bạn bè cũ nữa, cả ngày tao chỉ ở xưởng vẽ, tao còn mới mua 1 cái sofa giường nằm để ngủ lại luôn buổi tối (tao thuê 1 cái phòng 30 mét vuông làm xưởng). Giờ chả biết tâm sự với ai ngoài anh em trên xàm
Cái trường hợp 1 của mày thì suy nghĩ của 1 thằng đàn ông mới lớn bồng bột.theo cảm xúc nhiều thì có gì là lạ.Còn trường hợp 2 là tao tao cũng đéo bao giờ chấp nhận lấy con vợ mà trong khi bên ngoại nhà nó nhìn mình bằng nửa con mắt cả.Rồi có việc về bên vợ thì sao.Ngồi mâm cơm chẳng nhẽ chỉ dám gắp rau rồi e thẹn " dạ vâng con xin ạ" ??? Thế nên mày k có gì phải hối hận cả.Tao 27t.ngày trc cũng mất nhiều mối quan hệ do tính tao nóng nảy.và cả duyên số nữa.Đến đâu thì đến mày ạ
 
32 tuổi có lẽ chúng mày đã có 1 gia đình êm ấm, còn tao thì đến hôm nay coi như reset về số 0 và lại đi tìm kiếm tình yêu mới. Cái đáng buồn là tao vì sống quá để ý tới liêm sỉ bản thân (chúng mày có thể gọi tao là thằng sĩ diện hão cũng được) nên tao chủ động từ bỏ luôn.

Mối đầu tiên là hồi tao mới 15 tuổi, tao yêu con bé học cùng lớp, nó cũng thích tao đơn giản vì mặt tao thời trai trẻ cũng khá đẹp trai so với mặt bằng chung của lớp. Tao hồi ý yêu nhau trong sáng vl, chả tìm hiểu gì nhà nó hay thực dụng gì, nhưng con này nó lại luôn tìm cách giấu diếm tao chuyện nhà nó giàu có. Thực ra tao khá bất ngờ vì mọi khi đi chơi nó luôn hẹn tao ở 1 cái địa điểm đầu buồi nào đó không gần nhà nó và tao tới đón. Tao đi Future Neo 2009, với một thằng con trai đẻ ra ở Hà Nội (tao gốc quê Bắc Ninh) thì đây cũng là 1 con xe tốt rồi. Đến một ngày lúc 20 tuổi tao phát hiện ra cái người tao yêu hóa ra lúc nào cũng giả nghèo, thực chất nhà nó có hẳn vài cái ô tô cho mỗi người nhà nó (nhà nó đẻ 2 gái 1 trai, đứa nào cũng có ô tô riêng) thì tao cảm thấy rất khó chịu. Thực ra tao đéo quan trọng nó giàu hay nghèo tao cần sự chân thành của nó, nhưng lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ nó nghèo, tao thề lúc 20 tuổi tao từng nghĩ sẽ cưới nó cmnl sau khi học xong đại học. Nhưng biết chuyện đó tao đề xuất chia tay luôn, đm đời tao ghét nhất mấy trò giả vờ nghèo để thử lòng người khác từ mấy cái trào lưu bên Tàu, cay nữa là tao dính mẹ vào. Nó khóc lóc rất nhiều và xin lỗi tao, nhưng tao đéo bỏ qua được, nhà tao thì hiển nhiên nghèo hơn nhà nó gấp vài chục lần là ít nhưng từ nhỏ tao luôn được dạy dỗ về sự chân thành. Tao hồi đó nghĩ trong đầu là làm sao tao có thể chung sống với 1 người giả dối như vậy? Tao kể chuyện này ra dĩ nhiên bạn bè xung quanh thằng nào cũng bảo tao ngu vãi cả lồn vì có quả ngon đéo húp (rất nhiều thằng cùng lớp với tao và con ý cũng nói vậy), nhưng cái tao cần là sự chân thành, tao đéo cần tiền vì nhà tao tuy không giàu bằng nhà nó nhưng cũng không thiếu thốn tới mức phải đi xin nhà khác.

Kết quả: Nó nhắn tin thề non hẹn biển, kêu là đéo có tao thì chắc nó chết mất. Nhưng rồi tới năm tao 25 tuổi thì nó gửi thiếp cưới tới cho tao, nó yêu 1 thằng Việt kiều Phần Lan và sau 1 năm quyết đi tới kết hôn. Tao thì hôm ý từ chối luôn là tao sẽ không đi ăn cưới nó đâu, lý do đơn giản là tao không có nhu cầu chúc phúc cho một người giả dối. Mấy thằng chó học cùng lớp tao còn cứ thích tag tên tao vào cái ảnh hôm cưới của nó, tao xóa + block hết bọn đấy, không nói nhiều. Đã là thằng đàn ông buông tay là không quay đầu, không hối hận và cũng chẳng có gì cần lưu luyến.

Mối thứ hai là hồi tao 28 tuổi, yêu một con học đại học và được mẹ tao giới thiệu. Mẹ tao với mẹ nó chơi với nhau từ bé, tuy nhiên do tao không hay đi theo người lớn hóng hớt nên cũng đéo biết con này là con nào cho tới khi được giới thiệu. Tao thì làm nghề họa sĩ nên thu nhập bấp bênh, nhà con này ngoài mẹ nó và nó ra tao biết thực chất chả ai thích tao cả. Bố con này thì làm doanh nhân, thấy bảo lúc đỉnh điểm mỗi ngày bố nó kiếm phải 20tr/ngày (đm trong khi trung bình mỗi tháng tao kiếm giỏi lắm 15tr). Nhiều lần sang nhà nó ăn tao cũng biết thái độ nhà nó, nhất là bà cô + ông nội + bố nó nhìn tao như nào. Tao thì vốn là thằng có liêm sỉ nên tao không thể cứ lờ đi mấy cái thái độ đó được. Đến hôm nay tao đặt vấn đề muốn cưới nó thì ông nội và bố nó ngửa bài luôn là họ phản đối, lý do đơn giản nôm na là loại như tao tuổi lồn cưới con cháu nhà họ :)) =)) Thấy khó thế nên thôi tao cũng dứt điểm luôn cho xong... Khi nói chuyện với bạn bè thì ai cũng khuyên tao kiểu "mày ở với vợ mày chứ ở đéo gì với bố vợ đâu mà phải quan tâm họ nghĩ gì". Nhưng tao thì khác, tao nghĩ sẽ chả có cái hạnh phúc nào trong cái mối quan hệ khi mà nhà vợ lúc nào cũng khinh mình ra mặt như thế. Rồi bản thân con vợ mình liệu nó có vững lòng tin được vào mình không? Hay là mỗi lần về nhà chơi nó lại được (hoặc bị) người nhà nó nhồi nhét tư tưởng. Cái này thì tao rất có kinh nghiệm vì bản thân mẹ tao dù lập gia đình rồi vẫn bị tác động rất nhiều từ phía nhà đẻ.

Chung quy lại tao vẫn là thằng thất bại, chả có vẹo gì... Thằng hàng xóm 22 tuổi nhà cũng tầm như tao, lấy con vợ giàu giờ nhà vợ mua ô tô cho lái, còn tao thì trong mắt cỡ như nó chả khác gì thằng loser, ôm ấp cái ảo tưởng lòng tự trọng mà sống. Bạn bè thì cũng dè bỉu tao là quan tâm chuyện viển vông, hữu danh vô thực, chúng nó nghĩ vậy cũng phải thôi vì có những thằng tao biết còn chấp nhận làm chân điếu đóm cho sếp để có cơ hội vươn xa mà...

Nhiều lúc tao nghĩ hay là thôi đéo lấy vợ nữa, sống cuộc đời đắm chìm trong nghệ thuật vì nhà tao đẻ 3 con trai, ông anh tao cũng đẻ 2 cháu trai rồi, thằng em tao thì cũng đẻ 1 cháu trai rồi, chả thiếu người nối dõi. Mà nói thật người nhà tao giờ nhìn tao với cái ánh mắt nửa tiếc nuối, nửa khinh miệt, cũng chán :( Mà tao giờ cũng chả muốn về nhà để gặp người nhà, rồi cũng chả muốn gặp bạn bè cũ nữa, cả ngày tao chỉ ở xưởng vẽ, tao còn mới mua 1 cái sofa giường nằm để ngủ lại luôn buổi tối (tao thuê 1 cái phòng 30 mét vuông làm xưởng). Giờ chả biết tâm sự với ai ngoài anh em trên xàm
Tao thích nghệ thuật, mày nói xem mày thích nghệ thuật như thế nào bởi nếu mày coi trọng và đam mê nó, nó sẽ cho mày quả ngọt. Còn cái loại vin vào nghệ thuật để khoả lấp đi sự bất lực trong đời sống và coi nó là chút danh dự thì cuộc sống sẽ đập mày sml
 
32 tuổi có lẽ chúng mày đã có 1 gia đình êm ấm, còn tao thì đến hôm nay coi như reset về số 0 và lại đi tìm kiếm tình yêu mới. Cái đáng buồn là tao vì sống quá để ý tới liêm sỉ bản thân (chúng mày có thể gọi tao là thằng sĩ diện hão cũng được) nên tao chủ động từ bỏ luôn.

Mối đầu tiên là hồi tao mới 15 tuổi, tao yêu con bé học cùng lớp, nó cũng thích tao đơn giản vì mặt tao thời trai trẻ cũng khá đẹp trai so với mặt bằng chung của lớp. Tao hồi ý yêu nhau trong sáng vl, chả tìm hiểu gì nhà nó hay thực dụng gì, nhưng con này nó lại luôn tìm cách giấu diếm tao chuyện nhà nó giàu có. Thực ra tao khá bất ngờ vì mọi khi đi chơi nó luôn hẹn tao ở 1 cái địa điểm đầu buồi nào đó không gần nhà nó và tao tới đón. Tao đi Future Neo 2009, với một thằng con trai đẻ ra ở Hà Nội (tao gốc quê Bắc Ninh) thì đây cũng là 1 con xe tốt rồi. Đến một ngày lúc 20 tuổi tao phát hiện ra cái người tao yêu hóa ra lúc nào cũng giả nghèo, thực chất nhà nó có hẳn vài cái ô tô cho mỗi người nhà nó (nhà nó đẻ 2 gái 1 trai, đứa nào cũng có ô tô riêng) thì tao cảm thấy rất khó chịu. Thực ra tao đéo quan trọng nó giàu hay nghèo tao cần sự chân thành của nó, nhưng lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ nó nghèo, tao thề lúc 20 tuổi tao từng nghĩ sẽ cưới nó cmnl sau khi học xong đại học. Nhưng biết chuyện đó tao đề xuất chia tay luôn, đm đời tao ghét nhất mấy trò giả vờ nghèo để thử lòng người khác từ mấy cái trào lưu bên Tàu, cay nữa là tao dính mẹ vào. Nó khóc lóc rất nhiều và xin lỗi tao, nhưng tao đéo bỏ qua được, nhà tao thì hiển nhiên nghèo hơn nhà nó gấp vài chục lần là ít nhưng từ nhỏ tao luôn được dạy dỗ về sự chân thành. Tao hồi đó nghĩ trong đầu là làm sao tao có thể chung sống với 1 người giả dối như vậy? Tao kể chuyện này ra dĩ nhiên bạn bè xung quanh thằng nào cũng bảo tao ngu vãi cả lồn vì có quả ngon đéo húp (rất nhiều thằng cùng lớp với tao và con ý cũng nói vậy), nhưng cái tao cần là sự chân thành, tao đéo cần tiền vì nhà tao tuy không giàu bằng nhà nó nhưng cũng không thiếu thốn tới mức phải đi xin nhà khác.

Kết quả: Nó nhắn tin thề non hẹn biển, kêu là đéo có tao thì chắc nó chết mất. Nhưng rồi tới năm tao 25 tuổi thì nó gửi thiếp cưới tới cho tao, nó yêu 1 thằng Việt kiều Phần Lan và sau 1 năm quyết đi tới kết hôn. Tao thì hôm ý từ chối luôn là tao sẽ không đi ăn cưới nó đâu, lý do đơn giản là tao không có nhu cầu chúc phúc cho một người giả dối. Mấy thằng chó học cùng lớp tao còn cứ thích tag tên tao vào cái ảnh hôm cưới của nó, tao xóa + block hết bọn đấy, không nói nhiều. Đã là thằng đàn ông buông tay là không quay đầu, không hối hận và cũng chẳng có gì cần lưu luyến.

Mối thứ hai là hồi tao 28 tuổi, yêu một con học đại học và được mẹ tao giới thiệu. Mẹ tao với mẹ nó chơi với nhau từ bé, tuy nhiên do tao không hay đi theo người lớn hóng hớt nên cũng đéo biết con này là con nào cho tới khi được giới thiệu. Tao thì làm nghề họa sĩ nên thu nhập bấp bênh, nhà con này ngoài mẹ nó và nó ra tao biết thực chất chả ai thích tao cả. Bố con này thì làm doanh nhân, thấy bảo lúc đỉnh điểm mỗi ngày bố nó kiếm phải 20tr/ngày (đm trong khi trung bình mỗi tháng tao kiếm giỏi lắm 15tr). Nhiều lần sang nhà nó ăn tao cũng biết thái độ nhà nó, nhất là bà cô + ông nội + bố nó nhìn tao như nào. Tao thì vốn là thằng có liêm sỉ nên tao không thể cứ lờ đi mấy cái thái độ đó được. Đến hôm nay tao đặt vấn đề muốn cưới nó thì ông nội và bố nó ngửa bài luôn là họ phản đối, lý do đơn giản nôm na là loại như tao tuổi lồn cưới con cháu nhà họ :)) =)) Thấy khó thế nên thôi tao cũng dứt điểm luôn cho xong... Khi nói chuyện với bạn bè thì ai cũng khuyên tao kiểu "mày ở với vợ mày chứ ở đéo gì với bố vợ đâu mà phải quan tâm họ nghĩ gì". Nhưng tao thì khác, tao nghĩ sẽ chả có cái hạnh phúc nào trong cái mối quan hệ khi mà nhà vợ lúc nào cũng khinh mình ra mặt như thế. Rồi bản thân con vợ mình liệu nó có vững lòng tin được vào mình không? Hay là mỗi lần về nhà chơi nó lại được (hoặc bị) người nhà nó nhồi nhét tư tưởng. Cái này thì tao rất có kinh nghiệm vì bản thân mẹ tao dù lập gia đình rồi vẫn bị tác động rất nhiều từ phía nhà đẻ.

Chung quy lại tao vẫn là thằng thất bại, chả có vẹo gì... Thằng hàng xóm 22 tuổi nhà cũng tầm như tao, lấy con vợ giàu giờ nhà vợ mua ô tô cho lái, còn tao thì trong mắt cỡ như nó chả khác gì thằng loser, ôm ấp cái ảo tưởng lòng tự trọng mà sống. Bạn bè thì cũng dè bỉu tao là quan tâm chuyện viển vông, hữu danh vô thực, chúng nó nghĩ vậy cũng phải thôi vì có những thằng tao biết còn chấp nhận làm chân điếu đóm cho sếp để có cơ hội vươn xa mà...

Nhiều lúc tao nghĩ hay là thôi đéo lấy vợ nữa, sống cuộc đời đắm chìm trong nghệ thuật vì nhà tao đẻ 3 con trai, ông anh tao cũng đẻ 2 cháu trai rồi, thằng em tao thì cũng đẻ 1 cháu trai rồi, chả thiếu người nối dõi. Mà nói thật người nhà tao giờ nhìn tao với cái ánh mắt nửa tiếc nuối, nửa khinh miệt, cũng chán :( Mà tao giờ cũng chả muốn về nhà để gặp người nhà, rồi cũng chả muốn gặp bạn bè cũ nữa, cả ngày tao chỉ ở xưởng vẽ, tao còn mới mua 1 cái sofa giường nằm để ngủ lại luôn buổi tối (tao thuê 1 cái phòng 30 mét vuông làm xưởng). Giờ chả biết tâm sự với ai ngoài anh em trên xàm
Ko có đúng có sai đâu mày. Tao lúc trẻ cũng như mày thôi, dù sao đàn ông có cái tôi của nó. Chúc mày may mắn
 
T cũng đã trải qua giống tml thớt. Nhà vợ khinh thì chia tay. Yêu nhau lâu ai mà chả địt nhau rồi.
Mấy tml xui dại để có con, nhà vợ nó càng cay, xong nó dạy con chúng mày hỗn hào rồi chúng mày sẽ thấy nhân quả...
 
32 tuổi có lẽ chúng mày đã có 1 gia đình êm ấm, còn tao thì đến hôm nay coi như reset về số 0 và lại đi tìm kiếm tình yêu mới. Cái đáng buồn là tao vì sống quá để ý tới liêm sỉ bản thân (chúng mày có thể gọi tao là thằng sĩ diện hão cũng được) nên tao chủ động từ bỏ luôn.

Mối đầu tiên là hồi tao mới 15 tuổi, tao yêu con bé học cùng lớp, nó cũng thích tao đơn giản vì mặt tao thời trai trẻ cũng khá đẹp trai so với mặt bằng chung của lớp. Tao hồi ý yêu nhau trong sáng vl, chả tìm hiểu gì nhà nó hay thực dụng gì, nhưng con này nó lại luôn tìm cách giấu diếm tao chuyện nhà nó giàu có. Thực ra tao khá bất ngờ vì mọi khi đi chơi nó luôn hẹn tao ở 1 cái địa điểm đầu buồi nào đó không gần nhà nó và tao tới đón. Tao đi Future Neo 2009, với một thằng con trai đẻ ra ở Hà Nội (tao gốc quê Bắc Ninh) thì đây cũng là 1 con xe tốt rồi. Đến một ngày lúc 20 tuổi tao phát hiện ra cái người tao yêu hóa ra lúc nào cũng giả nghèo, thực chất nhà nó có hẳn vài cái ô tô cho mỗi người nhà nó (nhà nó đẻ 2 gái 1 trai, đứa nào cũng có ô tô riêng) thì tao cảm thấy rất khó chịu. Thực ra tao đéo quan trọng nó giàu hay nghèo tao cần sự chân thành của nó, nhưng lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ nó nghèo, tao thề lúc 20 tuổi tao từng nghĩ sẽ cưới nó cmnl sau khi học xong đại học. Nhưng biết chuyện đó tao đề xuất chia tay luôn, đm đời tao ghét nhất mấy trò giả vờ nghèo để thử lòng người khác từ mấy cái trào lưu bên Tàu, cay nữa là tao dính mẹ vào. Nó khóc lóc rất nhiều và xin lỗi tao, nhưng tao đéo bỏ qua được, nhà tao thì hiển nhiên nghèo hơn nhà nó gấp vài chục lần là ít nhưng từ nhỏ tao luôn được dạy dỗ về sự chân thành. Tao hồi đó nghĩ trong đầu là làm sao tao có thể chung sống với 1 người giả dối như vậy? Tao kể chuyện này ra dĩ nhiên bạn bè xung quanh thằng nào cũng bảo tao ngu vãi cả lồn vì có quả ngon đéo húp (rất nhiều thằng cùng lớp với tao và con ý cũng nói vậy), nhưng cái tao cần là sự chân thành, tao đéo cần tiền vì nhà tao tuy không giàu bằng nhà nó nhưng cũng không thiếu thốn tới mức phải đi xin nhà khác.

Kết quả: Nó nhắn tin thề non hẹn biển, kêu là đéo có tao thì chắc nó chết mất. Nhưng rồi tới năm tao 25 tuổi thì nó gửi thiếp cưới tới cho tao, nó yêu 1 thằng Việt kiều Phần Lan và sau 1 năm quyết đi tới kết hôn. Tao thì hôm ý từ chối luôn là tao sẽ không đi ăn cưới nó đâu, lý do đơn giản là tao không có nhu cầu chúc phúc cho một người giả dối. Mấy thằng chó học cùng lớp tao còn cứ thích tag tên tao vào cái ảnh hôm cưới của nó, tao xóa + block hết bọn đấy, không nói nhiều. Đã là thằng đàn ông buông tay là không quay đầu, không hối hận và cũng chẳng có gì cần lưu luyến.

Mối thứ hai là hồi tao 28 tuổi, yêu một con học đại học và được mẹ tao giới thiệu. Mẹ tao với mẹ nó chơi với nhau từ bé, tuy nhiên do tao không hay đi theo người lớn hóng hớt nên cũng đéo biết con này là con nào cho tới khi được giới thiệu. Tao thì làm nghề họa sĩ nên thu nhập bấp bênh, nhà con này ngoài mẹ nó và nó ra tao biết thực chất chả ai thích tao cả. Bố con này thì làm doanh nhân, thấy bảo lúc đỉnh điểm mỗi ngày bố nó kiếm phải 20tr/ngày (đm trong khi trung bình mỗi tháng tao kiếm giỏi lắm 15tr). Nhiều lần sang nhà nó ăn tao cũng biết thái độ nhà nó, nhất là bà cô + ông nội + bố nó nhìn tao như nào. Tao thì vốn là thằng có liêm sỉ nên tao không thể cứ lờ đi mấy cái thái độ đó được. Đến hôm nay tao đặt vấn đề muốn cưới nó thì ông nội và bố nó ngửa bài luôn là họ phản đối, lý do đơn giản nôm na là loại như tao tuổi lồn cưới con cháu nhà họ :)) =)) Thấy khó thế nên thôi tao cũng dứt điểm luôn cho xong... Khi nói chuyện với bạn bè thì ai cũng khuyên tao kiểu "mày ở với vợ mày chứ ở đéo gì với bố vợ đâu mà phải quan tâm họ nghĩ gì". Nhưng tao thì khác, tao nghĩ sẽ chả có cái hạnh phúc nào trong cái mối quan hệ khi mà nhà vợ lúc nào cũng khinh mình ra mặt như thế. Rồi bản thân con vợ mình liệu nó có vững lòng tin được vào mình không? Hay là mỗi lần về nhà chơi nó lại được (hoặc bị) người nhà nó nhồi nhét tư tưởng. Cái này thì tao rất có kinh nghiệm vì bản thân mẹ tao dù lập gia đình rồi vẫn bị tác động rất nhiều từ phía nhà đẻ.

Chung quy lại tao vẫn là thằng thất bại, chả có vẹo gì... Thằng hàng xóm 22 tuổi nhà cũng tầm như tao, lấy con vợ giàu giờ nhà vợ mua ô tô cho lái, còn tao thì trong mắt cỡ như nó chả khác gì thằng loser, ôm ấp cái ảo tưởng lòng tự trọng mà sống. Bạn bè thì cũng dè bỉu tao là quan tâm chuyện viển vông, hữu danh vô thực, chúng nó nghĩ vậy cũng phải thôi vì có những thằng tao biết còn chấp nhận làm chân điếu đóm cho sếp để có cơ hội vươn xa mà...

Nhiều lúc tao nghĩ hay là thôi đéo lấy vợ nữa, sống cuộc đời đắm chìm trong nghệ thuật vì nhà tao đẻ 3 con trai, ông anh tao cũng đẻ 2 cháu trai rồi, thằng em tao thì cũng đẻ 1 cháu trai rồi, chả thiếu người nối dõi. Mà nói thật người nhà tao giờ nhìn tao với cái ánh mắt nửa tiếc nuối, nửa khinh miệt, cũng chán :( Mà tao giờ cũng chả muốn về nhà để gặp người nhà, rồi cũng chả muốn gặp bạn bè cũ nữa, cả ngày tao chỉ ở xưởng vẽ, tao còn mới mua 1 cái sofa giường nằm để ngủ lại luôn buổi tối (tao thuê 1 cái phòng 30 mét vuông làm xưởng). Giờ chả biết tâm sự với ai ngoài anh em trên xàm
nếu là t chắc t cũng xử lý như mày
 
sống như vậy có vẹo gì đâu phải buồn bạn ơi. Sống được quyết định, được nói đúng với điều trong đầu mình thì có việc gì phải cảm thấy buồn. Mình cũng trả qua mấy lần như bạn rồi, giờ mọi việc ổn thoả. Chả việc gì phải ép bản thân sống n đúng với người thật của mình. Sớm muộn banh cũng sẽ thành công thôi. Vật chất chỉ là vẻ bề ngoài, sống đúng với cái tâm thanh thản và chân thành mới là điều tốt về lâu về dài.
 
tao thấy ny hồi m 15t tốt đấy chứ. nó biết m là thằng sĩ diện nên mới phải giấu m :))) m kêu m ko hối hận nhưng thực sự m rất cay cú đó thôi.
 
Tao lớn hơn mày mấy tuổi, đọc tâm sự của mày tao thấy hình bóng tao trong đấy. Hồi đại học tao cũng yêu con nhà đại gia. Cả nhà nó đều quý tao ngoại trừ bố nó vì bố nó bảo là tao ko phải dân Hà Nội, ko có nhà HN. Động đến lòng tự trọng tao cũng chia tay luôn. Mỗi thằng đều có 1 lý tưởng, với tao đàn ông phải có sự tự tôn mặc dù ko bằng ai, khi lòng tự tôn bị ng khác mang ra cân đo đong đếm thì tốt nhất là dứt. Mày mới 32 cũng ko phải trẻ nữa nhưng mày sống cảm thấy bản thân thoải mái là đc. Đời ko ai nói tài đc tương lai, chắc đéo gì lấy đứa giàu mà gđ nó khinh mình đã sướng hơn mày của hiện tại. Tao tin mày sẽ gặp đc đối tượng vừa ý. Chúc may mắn.
lí tưởng của thằng thớt không gì là sai cả.
Nếu như vậy nó cảm thấy tốt nhất cho bản thân nó thì là được rồi.
Còn vấn đề thằng thớt chắc nằm chỗ ít chịu khó ve vãn gái, chứ đợi đên 32 tuổi mà mới có 2 con thì là hơi ít. Đi làm quen nhiều vào thì sẽ gặp được người như ý thôi.
 
Nó gọi là chi phí cơ hội thôi. Nhưng tao đéo biết là mày tiếc hay kỳ vọng lợi nhuận của mày sẽ cao?
 
t thấy m vẽ ra cho m cuộc sống thoải mái là đc rồi cần lồn gì quan tâm mấy thằng khác vì nó có sống cho m đéo đâu kệ mẹ nó
 
Nồi nào úp vung nấy thôi, môn đăng hộ đối mới có hạnh phúc.
 
32 tuổi có lẽ chúng mày đã có 1 gia đình êm ấm, còn tao thì đến hôm nay coi như reset về số 0 và lại đi tìm kiếm tình yêu mới. Cái đáng buồn là tao vì sống quá để ý tới liêm sỉ bản thân (chúng mày có thể gọi tao là thằng sĩ diện hão cũng được) nên tao chủ động từ bỏ luôn.

Mối đầu tiên là hồi tao mới 15 tuổi, tao yêu con bé học cùng lớp, nó cũng thích tao đơn giản vì mặt tao thời trai trẻ cũng khá đẹp trai so với mặt bằng chung của lớp. Tao hồi ý yêu nhau trong sáng vl, chả tìm hiểu gì nhà nó hay thực dụng gì, nhưng con này nó lại luôn tìm cách giấu diếm tao chuyện nhà nó giàu có. Thực ra tao khá bất ngờ vì mọi khi đi chơi nó luôn hẹn tao ở 1 cái địa điểm đầu buồi nào đó không gần nhà nó và tao tới đón. Tao đi Future Neo 2009, với một thằng con trai đẻ ra ở Hà Nội (tao gốc quê Bắc Ninh) thì đây cũng là 1 con xe tốt rồi. Đến một ngày lúc 20 tuổi tao phát hiện ra cái người tao yêu hóa ra lúc nào cũng giả nghèo, thực chất nhà nó có hẳn vài cái ô tô cho mỗi người nhà nó (nhà nó đẻ 2 gái 1 trai, đứa nào cũng có ô tô riêng) thì tao cảm thấy rất khó chịu. Thực ra tao đéo quan trọng nó giàu hay nghèo tao cần sự chân thành của nó, nhưng lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ nó nghèo, tao thề lúc 20 tuổi tao từng nghĩ sẽ cưới nó cmnl sau khi học xong đại học. Nhưng biết chuyện đó tao đề xuất chia tay luôn, đm đời tao ghét nhất mấy trò giả vờ nghèo để thử lòng người khác từ mấy cái trào lưu bên Tàu, cay nữa là tao dính mẹ vào. Nó khóc lóc rất nhiều và xin lỗi tao, nhưng tao đéo bỏ qua được, nhà tao thì hiển nhiên nghèo hơn nhà nó gấp vài chục lần là ít nhưng từ nhỏ tao luôn được dạy dỗ về sự chân thành. Tao hồi đó nghĩ trong đầu là làm sao tao có thể chung sống với 1 người giả dối như vậy? Tao kể chuyện này ra dĩ nhiên bạn bè xung quanh thằng nào cũng bảo tao ngu vãi cả lồn vì có quả ngon đéo húp (rất nhiều thằng cùng lớp với tao và con ý cũng nói vậy), nhưng cái tao cần là sự chân thành, tao đéo cần tiền vì nhà tao tuy không giàu bằng nhà nó nhưng cũng không thiếu thốn tới mức phải đi xin nhà khác.

Kết quả: Nó nhắn tin thề non hẹn biển, kêu là đéo có tao thì chắc nó chết mất. Nhưng rồi tới năm tao 25 tuổi thì nó gửi thiếp cưới tới cho tao, nó yêu 1 thằng Việt kiều Phần Lan và sau 1 năm quyết đi tới kết hôn. Tao thì hôm ý từ chối luôn là tao sẽ không đi ăn cưới nó đâu, lý do đơn giản là tao không có nhu cầu chúc phúc cho một người giả dối. Mấy thằng chó học cùng lớp tao còn cứ thích tag tên tao vào cái ảnh hôm cưới của nó, tao xóa + block hết bọn đấy, không nói nhiều. Đã là thằng đàn ông buông tay là không quay đầu, không hối hận và cũng chẳng có gì cần lưu luyến.

Mối thứ hai là hồi tao 28 tuổi, yêu một con học đại học và được mẹ tao giới thiệu. Mẹ tao với mẹ nó chơi với nhau từ bé, tuy nhiên do tao không hay đi theo người lớn hóng hớt nên cũng đéo biết con này là con nào cho tới khi được giới thiệu. Tao thì làm nghề họa sĩ nên thu nhập bấp bênh, nhà con này ngoài mẹ nó và nó ra tao biết thực chất chả ai thích tao cả. Bố con này thì làm doanh nhân, thấy bảo lúc đỉnh điểm mỗi ngày bố nó kiếm phải 20tr/ngày (đm trong khi trung bình mỗi tháng tao kiếm giỏi lắm 15tr). Nhiều lần sang nhà nó ăn tao cũng biết thái độ nhà nó, nhất là bà cô + ông nội + bố nó nhìn tao như nào. Tao thì vốn là thằng có liêm sỉ nên tao không thể cứ lờ đi mấy cái thái độ đó được. Đến hôm nay tao đặt vấn đề muốn cưới nó thì ông nội và bố nó ngửa bài luôn là họ phản đối, lý do đơn giản nôm na là loại như tao tuổi lồn cưới con cháu nhà họ :)) =)) Thấy khó thế nên thôi tao cũng dứt điểm luôn cho xong... Khi nói chuyện với bạn bè thì ai cũng khuyên tao kiểu "mày ở với vợ mày chứ ở đéo gì với bố vợ đâu mà phải quan tâm họ nghĩ gì". Nhưng tao thì khác, tao nghĩ sẽ chả có cái hạnh phúc nào trong cái mối quan hệ khi mà nhà vợ lúc nào cũng khinh mình ra mặt như thế. Rồi bản thân con vợ mình liệu nó có vững lòng tin được vào mình không? Hay là mỗi lần về nhà chơi nó lại được (hoặc bị) người nhà nó nhồi nhét tư tưởng. Cái này thì tao rất có kinh nghiệm vì bản thân mẹ tao dù lập gia đình rồi vẫn bị tác động rất nhiều từ phía nhà đẻ.

Chung quy lại tao vẫn là thằng thất bại, chả có vẹo gì... Thằng hàng xóm 22 tuổi nhà cũng tầm như tao, lấy con vợ giàu giờ nhà vợ mua ô tô cho lái, còn tao thì trong mắt cỡ như nó chả khác gì thằng loser, ôm ấp cái ảo tưởng lòng tự trọng mà sống. Bạn bè thì cũng dè bỉu tao là quan tâm chuyện viển vông, hữu danh vô thực, chúng nó nghĩ vậy cũng phải thôi vì có những thằng tao biết còn chấp nhận làm chân điếu đóm cho sếp để có cơ hội vươn xa mà...

Nhiều lúc tao nghĩ hay là thôi đéo lấy vợ nữa, sống cuộc đời đắm chìm trong nghệ thuật vì nhà tao đẻ 3 con trai, ông anh tao cũng đẻ 2 cháu trai rồi, thằng em tao thì cũng đẻ 1 cháu trai rồi, chả thiếu người nối dõi. Mà nói thật người nhà tao giờ nhìn tao với cái ánh mắt nửa tiếc nuối, nửa khinh miệt, cũng chán :( Mà tao giờ cũng chả muốn về nhà để gặp người nhà, rồi cũng chả muốn gặp bạn bè cũ nữa, cả ngày tao chỉ ở xưởng vẽ, tao còn mới mua 1 cái sofa giường nằm để ngủ lại luôn buổi tối (tao thuê 1 cái phòng 30 mét vuông làm xưởng). Giờ chả biết tâm sự với ai ngoài anh em trên xàm
Đọc bài anh em thấy em cũng làm trong ngành sáng tạo nghệ thuật (nói cho sang :))). ) em thấy trong ngành này cái tôi cao lắm. Mà vậy cũng sẽ khảng định đc cái đẵng cấp của mình á anh, nên em thấy anh cũng khá gì hay ho và này nọ đó ạ
 
Top