Có Hình Bún thang và con gái Hà Nội

Không hiểu sao nói tới món bún thang tôi lại liên tưởng con gái Hà Nội.

Lần đầu tôi ăn món bún thang không phải ở Hà Nội mà ở Sài Gòn. Gia đình một người bạn đãi tôi món bún thang. Mẹ bạn là dân gốc Hà Nội di cư 54, đúng điệu từ giọng nói đến cách ứng xử. Món bún thang bà nấu ngon cực kỳ. Nghĩ tới là muốn ăn lại, không phải vì thèm thuồng mà để thưởng thức – thưởng thức đúng nghĩa hương vị nhẹ nhàng, của món bún thang.

Tôi không biết bà đã chế biến thế nào, thêm thắt những gia vị nào, chỉ nhớ mang máng, “topping” là chả lụa thái sợi, trứng chiên thái sợi, chiên tráng rất mỏng, trứng còn độ dòn như rìa bánh xèo. Gì nữa nhỉ? Thịt gà xé sợi, nấm rơm, nấm hương, rau thơm vài loại thái nhỏ,… hình như có cả hành phi.

Nhưng hương vị của nước lèo bún thang mới là chuyện nhớ đời, mùi không đậm, vị không mạnh phở hay bún bò. Nước lèo bún thang hầm bằng thứ gì? Xương heo? Xương gà hay thêm củ cải? Tôi không biết. Chỉ biết rằng, mùi nhè nhẹ, vị dìu dịu của nước bún thang khiến tôi có cảm tưởng món bún thang không phải để, ăn nhanh, ăn no mà cần ăn chậm để thưởng thức. Những thứ “topping” kia, dù được “trang điểm” tinh tế cũng chỉ là phụ họa, làm nổi bật thêm phần “nội dung” của hương vị nhè nhẹ và dịu dịu cùa nước bún thang.

Bun-thang-Ha-Noi-02.jpg


Tôi không biết bún thang có phải món ăn đặc sản của Hà Nội không, nhưng sau này mỗi khi ra Hà Nội, gặp quán bún thang nào tôi cũng sà vào, nhưng hương vị không bằng một nửa so với bún thang đầu đời tôi ăn ở Sài Gòn. Có quán còn lạm dụng bột ngọt, phá nát hương vị của bún thang. Sài Gòn cũng có vài nơi bán bún thang, mà chủ là người ngoài Bắc vào nấu. Thiệt tình, mùi vị còn tệ hơn nữa.

Có lẽ quán xá không phải là nơi thích hợp để món bún thang trú ngụ, mà bún thang phải nằm trong lòng gia đình, nơi mà bà nội trợ bày tỏ sự chăm chút tỉ mỉ cho từng cọng hành, sợi trứng, sợi chả, và nhất là nước lèo hẳn là phải chọn lựa nguyên liệu từ hôm trước, công phu chế biến, nêm nếm, không dám rời khỏi bếp. Đó chẳng phải là thể hiện tình yêu gia đình và lòng hiếu khách sao?

Sau bữa tiệc bún thang, gia đình bạn tôi xuất cảnh, định cư ở nước ngoài. Giờ đây, mẹ bạn tôi, một phụ nữ Hà Nội gốc cũng đã không còn. Tôi nhớ món bún thang đầu đời đó.

Có lẽ hương vị nhè nhẹ, thanh tao của bún thang, và sự tinh tế tỉ mỉ của bà nội trợ, mà mỗi khi nhớ tới món bún thang, tôi lại liên tưởng đến con gái Hà Nội.
 
Địt mẹ . Lại chuẩn vị , nghìn năm văn vật nữa à ? Tao đéo đọc mà xem tít rồi đoán đéo biết có đúng không?

Dạng ngu lồn. Cút.


Lâu lắm tao không ăn bún thang rồi. Nhớ tới bún thang tao chợt nhớ về tết. Bún thang, miến, canh măng, pháo, lì xì, được bố cho tiền thuê truyện đó là những gì tao hoài niệm. À còn món thịt đông kinh khủng tao không thích ăn và chuỗi ngày ăn bánh chưng dài sau tết. Giờ tao già rồi và các con tao không thưởng Tết như tao nữa.
 
Dạng ngu lồn. Cút.


Lâu lắm tao không ăn bún thang rồi. Nhớ tới bún thang tao chợt nhớ về tết. Bún thang, miến, canh măng, pháo, lì xì, được bố cho tiền thuê truyện đó là những gì tao hoài niệm. À còn món thịt đông kinh khủng tao không thích ăn và chuỗi ngày ăn bánh chưng dài sau tết. Giờ tao già rồi và các con tao không thưởng Tết như tao nữa.
Cút đi đâu hả thằng ngu ?
 
Món tủ của tao, đúng gu ăn uống nhẹ nhàng nhưng tìm được hàng ngon khó vcl, món này k biết làm thì nhạt nhẽo vl
 
Bún thang là món ăn sau Tết, tận dụng những gì còn thừa để làm thành món ăn cho mọi thành viên gia đình
 
là chả lụa thái sợi, trứng chiên thái sợi, chiên tráng rất mỏng, trứng còn độ dòn như rìa bánh xèo. Gì nữa nhỉ? Thịt gà xé sợi, nấm rơm, nấm hương, rau thơm vài loại thái nhỏ,… hình như có cả hành phi.
Chi khổ cực vậy, nghe giống kiểu đồ thừa hôm trước ăn còn dư??!

 
Địt mẹ . Lại chuẩn vị , nghìn năm văn vật nữa à ? Tao đéo đọc mà xem tít rồi đoán đéo biết có đúng không?
Tao chia sẻ bài viết 1 cách chân thành, tử tế chứ tao không xúc phạm gì mày lẫn gia đình mày. Mày cảm thấy đọc thì đọc, không đọc thì thôi, đừng cà khịa tao làm gì. Con người tao sống trên mạng thế nào ngoài đời cũng vậy, tao chả động chạm gì ai cả. Tao chỉ muốn chia sẻ những điều hay, cái đẹp cho đời thôi.
 
Dạng ngu lồn. Cút.


Lâu lắm tao không ăn bún thang rồi. Nhớ tới bún thang tao chợt nhớ về tết. Bún thang, miến, canh măng, pháo, lì xì, được bố cho tiền thuê truyện đó là những gì tao hoài niệm. À còn món thịt đông kinh khủng tao không thích ăn và chuỗi ngày ăn bánh chưng dài sau tết. Giờ tao già rồi và các con tao không thưởng Tết như tao nữa.
Bún thang là món bún nhà tau nấu sau mùng 3 tết, món này thì nhà nấu mới ngon thôi, vì khẩu vị mỗi gđ mỗi khác. Tau sinh ra và lớn lên ở saigon
 
Đm thằng ngu
Mả cha mày
 
Món này ăn chán bỏ mẹ, như kiểu hổ lốn ý

Chế biến chuẩn HN thì hơi cầu kỳ mất nhiều công đó tml, tao cũng không thích lắm nhưng người HN gốc coi nó như một món ăn tinh hoa thủ đô
 
Bún thang, miến, canh măng
món thịt đông
=)))))) tao với m có 1 tuổi thơ khá tương đồng
Thấy rất nhiều thằng chửi món bún thang xong như thằng này
Lại chuẩn vị , nghìn năm văn vật nữa à ?
Tao ko hay chửi người khác là thằng nhà quê vì câu đấy ko tử tế gì, nhưng câu chửi đấy đc sinh ra để cho trường hợp này, cho thằng 89 này
 
Nói chung đâu cũng có đặc sản vùng riêng. Tôn trọng sự khác biệt là nhưng vẫn hấp thu và dung hòa đặc tính các vùng chính là người HN. Nhưng nói vậy thôi văn hóa thời xưa nó khác, dân ra HN cũng không như bây giờ. Bây giờ người các tỉnh tràn vào bên trong, dân HN lại dạt dần ra ngoài. Phố nhà tao người bán đi nhiều hàng xóm không còn mấy. Đôi lúc thấy mẹ kêu đi đám hỏi ra mới biết bà này ông kia mất. Người ta chuyển đi nên làm gì nghe tiếng sáo nhị. Có lần vào làng Nghi Tàm thăm nhà thằng bạn làm nghề nuôi cá thâý khác quá. Toàn xây apartment cho tây ở, nhà làm cá cảnh bể khô hết rồi. Cái nét văn hoá xưa dần mai một từ trong từng nếp nhà ra tới làng, phố. Ngày như khu phố cổ, cái nết bán hàng cũng khác xưa nhiều lắm. Hôm rồi có việc quá hàng vôi dừng ở một quán nước để bàn chuyện với bạn. Ông bán nước đã gần 80. Cách nói chuyện của ông làm tao nhớ tới các cụ hồi xưa. Đôi chút cảm thán.
 
Tao chia sẻ bài viết 1 cách chân thành, tử tế chứ tao không xúc phạm gì mày lẫn gia đình mày. Mày cảm thấy đọc thì đọc, không đọc thì thôi, đừng cà khịa tao làm gì. Con người tao sống trên mạng thế nào ngoài đời cũng vậy, tao chả động chạm gì ai cả. Tao chỉ muốn chia sẻ những điều hay, cái đẹp cho đời thôi.
Ignore đi là xong, chấp đéo gì mấy thằng mõm chó đấy
 
Không hiểu sao nói tới món bún thang tôi lại liên tưởng con gái Hà Nội.

Lần đầu tôi ăn món bún thang không phải ở Hà Nội mà ở Sài Gòn. Gia đình một người bạn đãi tôi món bún thang. Mẹ bạn là dân gốc Hà Nội di cư 54, đúng điệu từ giọng nói đến cách ứng xử. Món bún thang bà nấu ngon cực kỳ. Nghĩ tới là muốn ăn lại, không phải vì thèm thuồng mà để thưởng thức – thưởng thức đúng nghĩa hương vị nhẹ nhàng, của món bún thang.

Tôi không biết bà đã chế biến thế nào, thêm thắt những gia vị nào, chỉ nhớ mang máng, “topping” là chả lụa thái sợi, trứng chiên thái sợi, chiên tráng rất mỏng, trứng còn độ dòn như rìa bánh xèo. Gì nữa nhỉ? Thịt gà xé sợi, nấm rơm, nấm hương, rau thơm vài loại thái nhỏ,… hình như có cả hành phi.

Nhưng hương vị của nước lèo bún thang mới là chuyện nhớ đời, mùi không đậm, vị không mạnh phở hay bún bò. Nước lèo bún thang hầm bằng thứ gì? Xương heo? Xương gà hay thêm củ cải? Tôi không biết. Chỉ biết rằng, mùi nhè nhẹ, vị dìu dịu của nước bún thang khiến tôi có cảm tưởng món bún thang không phải để, ăn nhanh, ăn no mà cần ăn chậm để thưởng thức. Những thứ “topping” kia, dù được “trang điểm” tinh tế cũng chỉ là phụ họa, làm nổi bật thêm phần “nội dung” của hương vị nhè nhẹ và dịu dịu cùa nước bún thang.

Bun-thang-Ha-Noi-02.jpg


Tôi không biết bún thang có phải món ăn đặc sản của Hà Nội không, nhưng sau này mỗi khi ra Hà Nội, gặp quán bún thang nào tôi cũng sà vào, nhưng hương vị không bằng một nửa so với bún thang đầu đời tôi ăn ở Sài Gòn. Có quán còn lạm dụng bột ngọt, phá nát hương vị của bún thang. Sài Gòn cũng có vài nơi bán bún thang, mà chủ là người ngoài Bắc vào nấu. Thiệt tình, mùi vị còn tệ hơn nữa.

Có lẽ quán xá không phải là nơi thích hợp để món bún thang trú ngụ, mà bún thang phải nằm trong lòng gia đình, nơi mà bà nội trợ bày tỏ sự chăm chút tỉ mỉ cho từng cọng hành, sợi trứng, sợi chả, và nhất là nước lèo hẳn là phải chọn lựa nguyên liệu từ hôm trước, công phu chế biến, nêm nếm, không dám rời khỏi bếp. Đó chẳng phải là thể hiện tình yêu gia đình và lòng hiếu khách sao?

Sau bữa tiệc bún thang, gia đình bạn tôi xuất cảnh, định cư ở nước ngoài. Giờ đây, mẹ bạn tôi, một phụ nữ Hà Nội gốc cũng đã không còn. Tôi nhớ món bún thang đầu đời đó.

Có lẽ hương vị nhè nhẹ, thanh tao của bún thang, và sự tinh tế tỉ mỉ của bà nội trợ, mà mỗi khi nhớ tới món bún thang, tôi lại liên tưởng đến con gái Hà Nội.
Bún thang là đặc sản. Nhưng t nghĩ ko lq đến gái Bắc. Mấy em gái B ngoan hiền biết nấu bún thang, bún mọc, bún ốc, bún dọc mùng, bún chả …. chắc đã tuyệt chủng. Còn mấy tml chưa được ăn bún thang thì t khuyên nên đi ăn cho biết.
 
Top