Mr Ray
Già trâu
Sai lầm của trung ương: là không giao đích danh cho một lực lượng nào làm chủ lực, toàn quyền trong việc dập dịch, chống dịch và hậu cần dịch. Lực lượng đó phải là lực lượng cầm đầu, thay mặt trung ương, thay mặt thủ tướng, toàn quyền quyết định hành động như quân đội, như tướng ngoài ải có quyền không tuân lệnh vua. Đây cứ thích dùng cụm từ, huy động cả hệ thống chính trị vào cuộc. Hệ thống chính trị mà không có ai cầm đầu, thì cũng như một đàn vịt không có ai lùa.
Dập dịch, chống dịch và hậu cần dịch không thể là thủ tướng, và không được phép là thủ tướng. Bởi Thủ tướng là cả quốc gia, mà dịch là một phần nhỏ của quốc gia đó.
Hãy nhìn trận chiến mùa xuân năm 1975 để thấy rõ. Nó lớn đến thế, nhưng chỉ huy chiến dịch là quân đội, xử lý vấn đề là quân đội, hậu cần là quân đội. Quân đội gần như có toàn quyền huy động và trưng dụng các nguồn lực để phục vụ cho tiền tuyến. Họ chỉ có một mệnh lệnh duy nhất, và quân lệnh như sơn. Hệ thống chính trị mà nơi họ đi qua hay đóng quân, phải có trách nhiệm phục vụ yêu cầu quân đội, tất cả cho tiền tuyến. Thủ tướng Phạm Văn Đồng khi đó phục vụ quân đội, chứ không phải quân đội phục vụ thủ tướng. Bởi quân đội lúc đó mang trong mình nó mục tiêu lớn nhất của cả một quốc gia, là đường găng chủ đạo.
Việc này không thể giao cho bộ Y tế, mà phải sử dụng một đạo quân biết tuân thủ từ trong trứng nước, đó là công an và quân đội. Hệ thống y tế quân đội mạnh không kém gì hệ thống dân sự, nhưng nó còn mạnh và chuyên nghiệp hơn dân sự bởi hai từ: Quân Lệnh.
Hãy nhìn dịch bệnh xuyên thủng tất cả các bệnh viện tuyến đầu tuyến cuối của dân sự, phá nát và gây tê liệt gần như quá nữa hệ thống khám chữa bệnh dân sự, nhưng chưa có một bệnh viện quân y nào có dịch len vào, để thấy chuẩn mực của họ.
Đây chúng ta chống dịch cứ như hôi của, ai cũng xông lên tuyến đầu được, ai cũng lao vào dịch được, và ai cũng nhân danh được. Việc đó không những gây cản trở cho khâu quản lý an toàn, gây rối loạn hệ thống vận hành mà còn khó kiểm soát hay đo lường, nếu có rủi ro xảy ra.
Rồi khi có vấn đề lại không có ai đứng ra xử lí triệt để, cho người miền Bắc chửi người miền Nam vì hoa quả, và cho người miền Nam chửi người miền Bắc vì đi chiến trường mà lại mái bai còn ở 5 sao. Cứ loạn cả lên như một bầy cào cào bị chó con nó đuổi.
Đã thế còn tổ chức cả thi cấp 2, cấp 3, rồi kể cả thi hết học kì của các cấp. Trong khi nhu cầu cao nhất bây giờ là dập, là đuổi được dịch, đảm bảo an toàn cuộc sống nhân dân và phục hồi kinh tế. Tiền mua hay sản xuất vắc xin còn chưa đủ, lại bỏ tiền ra tổ chức thi. Thi làm gì thế?
Bảo rằng chống dịch như chống giặc, nhưng đây cứ như dân phòng nhập động thiên đường, vì dân phòng phần không chuyên nghiệp phần bấn loạn trước chị em, còn chị em thiện lành thì nghe cấp báo, chạy tán loạn ra giữa trời đêm, chẳng bắt được ai mà còn làm cho toàn khu phố vừa mất ngủ, vừa buồn cười. Lãng phí nguồn lực mà hiệu quả lại đem lại không bao nhiêu.
Haizzz
Dập dịch, chống dịch và hậu cần dịch không thể là thủ tướng, và không được phép là thủ tướng. Bởi Thủ tướng là cả quốc gia, mà dịch là một phần nhỏ của quốc gia đó.
Hãy nhìn trận chiến mùa xuân năm 1975 để thấy rõ. Nó lớn đến thế, nhưng chỉ huy chiến dịch là quân đội, xử lý vấn đề là quân đội, hậu cần là quân đội. Quân đội gần như có toàn quyền huy động và trưng dụng các nguồn lực để phục vụ cho tiền tuyến. Họ chỉ có một mệnh lệnh duy nhất, và quân lệnh như sơn. Hệ thống chính trị mà nơi họ đi qua hay đóng quân, phải có trách nhiệm phục vụ yêu cầu quân đội, tất cả cho tiền tuyến. Thủ tướng Phạm Văn Đồng khi đó phục vụ quân đội, chứ không phải quân đội phục vụ thủ tướng. Bởi quân đội lúc đó mang trong mình nó mục tiêu lớn nhất của cả một quốc gia, là đường găng chủ đạo.
Việc này không thể giao cho bộ Y tế, mà phải sử dụng một đạo quân biết tuân thủ từ trong trứng nước, đó là công an và quân đội. Hệ thống y tế quân đội mạnh không kém gì hệ thống dân sự, nhưng nó còn mạnh và chuyên nghiệp hơn dân sự bởi hai từ: Quân Lệnh.
Hãy nhìn dịch bệnh xuyên thủng tất cả các bệnh viện tuyến đầu tuyến cuối của dân sự, phá nát và gây tê liệt gần như quá nữa hệ thống khám chữa bệnh dân sự, nhưng chưa có một bệnh viện quân y nào có dịch len vào, để thấy chuẩn mực của họ.
Đây chúng ta chống dịch cứ như hôi của, ai cũng xông lên tuyến đầu được, ai cũng lao vào dịch được, và ai cũng nhân danh được. Việc đó không những gây cản trở cho khâu quản lý an toàn, gây rối loạn hệ thống vận hành mà còn khó kiểm soát hay đo lường, nếu có rủi ro xảy ra.
Rồi khi có vấn đề lại không có ai đứng ra xử lí triệt để, cho người miền Bắc chửi người miền Nam vì hoa quả, và cho người miền Nam chửi người miền Bắc vì đi chiến trường mà lại mái bai còn ở 5 sao. Cứ loạn cả lên như một bầy cào cào bị chó con nó đuổi.
Đã thế còn tổ chức cả thi cấp 2, cấp 3, rồi kể cả thi hết học kì của các cấp. Trong khi nhu cầu cao nhất bây giờ là dập, là đuổi được dịch, đảm bảo an toàn cuộc sống nhân dân và phục hồi kinh tế. Tiền mua hay sản xuất vắc xin còn chưa đủ, lại bỏ tiền ra tổ chức thi. Thi làm gì thế?
Bảo rằng chống dịch như chống giặc, nhưng đây cứ như dân phòng nhập động thiên đường, vì dân phòng phần không chuyên nghiệp phần bấn loạn trước chị em, còn chị em thiện lành thì nghe cấp báo, chạy tán loạn ra giữa trời đêm, chẳng bắt được ai mà còn làm cho toàn khu phố vừa mất ngủ, vừa buồn cười. Lãng phí nguồn lực mà hiệu quả lại đem lại không bao nhiêu.
Haizzz