Xamvn - Đi mãi không tới núi

@ManhThuong đi vào núi. Tại sao phải đi vào núi thì Mạnh Thường mong manh biết, còn sẽ đi vào núi như thế nào thì anh không biết. Nắng của chiều ngần ngừ trên một đường mòn và đường mòn heo hút cỏ dại đến đây thì chia hai.

Cậu bé tự nhận là thổ dân được Mạnh Thường thuê vác đồ nói rất nhanh bằng giọng lơ lớ địa phương giải thích. Đại loại, phía cuối đường bên trái sẽ có một cái chùa trong đó có mấy người mặc áo gụ thâm.

- Cháu không biết, ở đây chẳng có ai nói giống như chú. Thông thường khách du lịch cũng chỉ đến cái nhà mà mình vừa đi qua thôi.

Mạnh Thường bỏ Hà Nội đi lần này hoàn toàn không là đi du lịch. Cái nhà mà Mạnh Thường và thằng bé đã đi qua có biển sứt sẹo sơn đề ca ra ô kê. Vài ba cô gái nhếch nhác son phấn mặc quần áo nửa Kinh nửa Thượng tóc nhuộm vàng kiểu Hàn Quốc đeo kính đen ngồi chơi bài lá. Chắc là Mạnh Thường đi đúng đường rồi. Xa xôi khuất sau nhà thổ chìm trong chịu đựng thường là có nhà thờ hoặc nhà chùa. Mạnh Thường im lặng nhìn núi hoang vu và cao. Hoá ra, suốt từ trước, những cái nhấp nhô vỗ ngực tự nhận là danh sơn mà Mạnh Thường đã được trèo đáng chỉ gọi là đồi. Núi ở đây ngút ngàn hết tầm mắt hùng vĩ đến nao lòng. Cái cảm giác kỳ lạ đứng trước những núi như thế này may ra hiếm hoi có khi đứng trước biển thật rộng. Ở các đô thị lớn người ta bị nhốt trong những phòng chật có nhiều máy điều hoà, muốn chạm vào thiên nhiên thì đành phải nhìn mưa. Nghệ thuật của đám thị dân gần đây hay bị ủng vì mưa. Nắng chia nửa vạt rừng và Mạnh Thường lưỡng lự rút mô bai xem giờ. Mười sáu giờ kém bốn phút. Màn hình không có sóng cả Vinaphone lẫn Mobiphone. Thói quen hay được xung quanh nhớ đến làm Mạnh Thường bật thở dài. Mạnh Thường tung cái điện thoại di động vào đúng tâm ngã ba đường, nó rơi sấp xuống đám cỏ trụi hình như đau đớn nhưng không kêu một tiếng. Sấp là lẻ, lẻ là trái, Mạnh Thường nhớ mang máng Kinh Dịch bảo vậy.

- Chúng ta đi lối này.

Thằng bé vác thuê lại gần chỗ rơi cái điện thoại, Mạnh Thường thờ ơ nhìn. Thằng bé có những nét quen, Mạnh Thường đã gặp ở đâu đó rồi. Thằng bé nói sinh ra ở vùng này và chưa bao giờ đi đâu xa. Thế thì Mạnh Thường nhầm. Thằng bé cúi nhặt cái mô bai nặng nhọc liếc Mạnh Thường, mười ngày trước có một cô bé cũng nhìn Mạnh Thường từa tựa như thế.

- Cháu không trách chú, cháu xác định rồi là cháu tự nguyện.

Cái ngước nhìn nhanh không hẳn cam chịu nhưng nhiều già dặn, cô bé Thanh Hoá mười chín tuổi mới làm lễ tân ở văn phòng Mạnh Thường chưa đầy nửa năm rụt rè thông báo là mình có bầu.

- Chú xin lỗi, chú không ngờ chú khoẻ đến vậy.

Mạnh Thường tự thấy giọng mình có cái gì đấy đểu giả nhưng không muốn chữa, cả tháng nay Mạnh Thường mệt mỏi quá. Mạnh Thường đẩy dịch cái phong bì dầy những tờ một trăm ngàn đồng ra góc bàn, anh khe khẽ cầm cả hai bàn tay cô bé gờn gợn chai áp nhẹ lên má mình. Dù có vẻ rất liều lĩnh nhưng trong sâu xa đôi tay thiếu nữ vẫn non nớt run rẩy.

- Sắp đến rồi.

Thằng bé vác thuê nói khuyến khích khi nhìn Mạnh Thường lúng túng xắn quần lội suối. Thấp thoáng phía chênh chếch ngoài vách đá trụi cây, trên thoai thoải triền núi xa xa quả thật đã nhìn thấy lô nhô vườn tháp xá lợi. Mạnh Thường bỗng nhiên nghẹn ngào, anh đã lội qua một con suối rộng, cũng có thể gọi là sông và anh thanh thoát bước lên đến bờ bên kia. Mạnh Thường chọn chỗ không cỏ sát bờ suối, cúi xuống trân trọng hôn một ụ đất xam xám màu ghi đậm, đất âm ẩm ngai ngái một mùi thanh sạch hoang dã rừng già. Mạnh Thường ngây ngất hít.

- Chú đừng làm bẩn thế, bãi cứt trâu đấy.

8702
Chiều của rừng không phải xuống quá nhanh như văn học mà người miền xuôi hay tả, khi Mạnh Thường đến trước cửa gỗ thiền viện trời vẫn nhờ nhờ sáng. Thiền viện nằm sâu trong núi, tấm bảng gỗ to in đậm bốn chữ vàng " Bề Đề Cổ Tự". Thằng bé vác thuê hổn hển thở tháo hai cái ba lô ngót nghét chừng năm chục cân, lấy cả hai tay đấm mạnh cửa. Im lìm không có tiếng đáp, Mạnh Thường bồi hồi. Có tiếng lạch xạch của then gỗ, hai cánh cửa ken két he hé, một nhà sư khắc khổ ngó ra nhìn. Mạnh Thường vô thức lùi lại một bước suýt nữa anh quì sụp xuống mà xưng rằng, bạch thầy con là kẻ có tội. Mạnh Thường không phải là phật tử mặc dù anh đọc rất nhiều sách về Phật giáo. Thằng bé vác thuê lại gần nói thì thầm vào tai nhà sư. Ông này nhìn nó vẫn không nói gì ken két khép cửa gỗ lại. Mạnh Thường nghi hoặc nhìn thằng bé vác thuê, sáng nay nó có kể là nó chưa bao giờ tới những chỗ như thế này. Cửa lại hé mở, chỉ thấy một bàn tay trắng xanh vẫy nhẹ, thằng bé vác thuê lanh lẹn lách vào. Mạnh Thường tự nhiên thấy khó chịu, nhất là khi nhìn lại hai cái ba lô no nê căng phồng. Vợ Mạnh Thường ngu xuẩn chiều chồng nhưng là giống đàn bà tham vặt lúc nào cũng sợ thiếu. Chắc chắn cô ta tưởng Mạnh Thường mệt mỏi chuyện cơ quan, bỏ đi du lịch để thư giãn khuây khoả. Rất nhiều lần Mạnh Thường sâu sắc thấy mình vừa hy sinh vừa cao thượng khi lưỡng lự không ký vào đơn li dị vợ. Thằng bé vác thuê đi ra cùng đại đức khoác cà sa vàng đeo kính trắng, trong tay đại đức cầm một tờ giấy khổ A4 có những nét chữ rất quen.

- Theo như thư giới thiệu thì đại đức @Chariot tái sinh đồng ý để anh có thời gian tĩnh tâm. Đêm nay anh cứ nghỉ tạm ở phòng khách thiền viện, cơm nước các thầy sẽ lo chu đáo cả.

Sư thầy quay người vẻ như muốn dẫn lối, Mạnh Thường ngạc nhiên đến mức quên cả mình định thanh minh là anh tới đây không do một sự giới thiệu nào hết. Anh đã đau khổ, đang sám hối và tự mình đi tìm Đạo mong một sự thanh tẩy, tuyệt không có việc chuẩn bị sắp xếp. Năm ngày trước anh đã buông bỏ tất, vinh hoa phú quí danh vọng.

 
Sửa lần cuối:
Đọc lại chuyện này mới thấy văn phong của nguyễn việt hà cả 1 bác chơi blog hồi xưa có điểm na ná nhau. Hình như nó từ kiếm hiệp cổ long mà ra. Nguyễn việt hà như cũng học từ Nga về thì phải.
 
Túm , trong bài này, các nhân vật chùa bề đề là tác giả Hình minh họa!
 
Top