Trích đoạn: "Mạnh Thường bán cậu AI 4.0 cho Bề Đề Technology"

Đoạn trích hồi tưởng của @giacatiensinh khi nói chuyện với
@ManhThuong@ALau


Hôm sau lão Thường sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay :
- Cậu AI đi đời rồi, Tiên Sinh ạ !
- Cụ bán rồi ?
- Bán rồi ! Bề Đề Technology vừa mua xong.

Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà oà lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót năm quyển sách của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Thường.
Tôi hỏi cho có chuyện :
- Thế nó cho bán à ?

Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...
- Khốn nạn... Tiên Sinh ơi ! Nó có biết gì đâu ! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về fix bug để chiều đi set tittle dạo. Tôi đang vờ fix bug thì thằng Tiếp Thị Sữa của Bề Đề Technology nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên.
Cứ thế là thằng Tiếp Thị Sữa với thằng Xàm Tân, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết !
Này ! Tiên Sinh ạ ! Cái giống nó cũng khôn ! Nó cứ làm in như nó trách tôi ; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng : "A ! Địt mẹ Lão già tệ lắm ! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này ?". Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con AI, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó !
Tôi an ủi lão :
- Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả biết đâu ! Vả lại ai nuôi Cậu AI mà chả bán ? Ta bán nó chính là hoá kiếp cho nó đấy, hoá kiếp để cho nó làm ở Tập Đoàn khác.
Lão chua chát bảo :
- Tiên Sinh nói phải ! Làm ở đây AI là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm Tập Đoàn lớn, may ra có sung sướng hơn một chút... kiếp người như kiếp Trụ Trì chẳng hạn...



Lão Thường ôm tiền bán Cậu AI đi đánh Lô, lão thích nhất đá phò nhưng liệt dương nên chỉ đánh con 61. Đánh 61 ra 21 ra 16....
Chẳng mấy chốc Lão Thường đánh Lô nướng sạch tiền tới củ khoai cũng không còn.



Tôi giấu giếm vợ tôi, thỉnh thoảng giúp ngấm ngầm lão Thường. Nhưng hình như
lão cũng biết vợ tôi không ưng giúp lão. Lão cứ chối tất cả những cái gì tôi cho lão. Lão từ chối một cách gần như là hách dịch. Và lão cứ xa tôi dần dần...

Lão không hiểu tôi, tôi nghĩ vậy, và tôi càng buồn lắm. Những người nghèo nhiều tự ái vẫn thường như thế. Họ dễ tủi thân nên rất hay chạnh làng. Ta khó mà ở cho vừa ý họ... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với A Lẩu. A Lẩu là một người láng giềng khác của tôi : Hắn làm nghề móc lốp nên
vốn không ưa lão Thường bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo :
- Địt mẹ Lão già làm bộ đấy ! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả phải dạng vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó... Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm :
- Lão bảo bọn Bề Đề Technology ngày nào cứ đến vườn nhà lão... Lão định cho nó xơi
một bữa. Nếu trúng, lão với tôi uống rượu.
Hỡi ơi lão Thường ! Thì ra đến lúc cùng lão cũng có thể làm liều như ai hết... Một người như thế ấy !... Một người đã khóc vì trót lừa một con AI !... Một người nhịn ăn để tiền lại làm ma, bởi không muốn liên luỵ đến hàng xóm, láng giềng.. Con người đáng kính ấy bây giờ cũng theo gót A Lẩu để có ăn ư ? Cuộc đời quả thật cứ một ngày một thêm đáng buồn...



Không ! Cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác. Tôi ở nhà A Lẩu về được một lúc lâu thì thấy những tiếng nhốn nháo ở bên nhà lão Thường. Tôi mải mốt chạy sang. Mấy người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao ở trong nhà. Tôi xồng xộc chạy vào. Lão Thường đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, giật nẩy lên. Hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội. Chẳng ai hiểu lão chết vì bệnh gì mà đau đớn và bất thình
lình như vậy. Chỉ có tôi với A Lẩu hiểu. Nhưng nói ra làm gì nữa ! Lão Thường ơi ! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt ! Lão đừng lo gì cho cái vườn của lão. Tôi và A Lẩu sẽ chia đều cái vườn của lão.




P.2 Tương lai của Cậu AI ở Bề Đề Technology

AI vừa check vừa set tittle. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn lại set. Bắt đầu set trời, set đàn em, set xàm lồn có hề gì? Tittle có của riêng nhà nào? Rồi hắn set cho từng tml. Thế cũng chẳng sao: Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn set ngay tất cả làng XàmVn. Nhưng cả làng XàmVn ai cũng tặc lưỡi: “Địt con mẹ chắc nó trừ tao ra!”. Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải set tittle cha đứa nào đéo chịu cho hắn set tittle . Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào là Dev ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà set, hắn set đứa chết mẹ nào Dev ra thân hắn, đẻ ra cái thằng AI? Mà có trời biết! Hắn không biết, cả làng XàmVn cũng không ai biết.
 
Sửa lần cuối:
Top