Thiếu lãng mạn nên tình ta tan vỡ - Tg: Xuân Hương

VÌ THIẾU LÃNG MẠN TÌNH TA TAN VỠ

Hôm nay tình cờ tôi đọc được bài “MC Thanh Bạch tiết lộ nguyên nhân đổ vỡ hôn nhân với nghệ sĩ Xuân Hương” trên báo soha. Anh ấy bảo rằng sau ly hôn đã bỏ ra số tiền rất lớn để tham gia một khoá học về tâm lý, tìm hiểu tại sao ly hôn. Nhờ đó mới tìm ra được kết luận rằng “hôn nhân mà không lãng mạn là một cuộc hôn nhân chắc chắn không có hạnh phúc”. Nghe thật là cảm động. Không ngờ rằng ly dị đã được 13 năm rồi, người xưa đã qua gần chục lần đám cưới vừa nghệ thuật vừa từ thiện mà vẫn còn đau đáu về chuyện của thế kỷ trước. Tôi chợt thấy dường như mình có lỗi với người xưa quá. Bỗng dưng bao nhiêu kỷ niệm về những ngày “hoa mộng” lại ùa về....

bgBMj.md.jpg

Chương một: HÀNH TRÌNH “CHUYỂN GIỚI” CỦA TÔI
Anh là nghệ sĩ học ở nước ngoài về, là một người luôn ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự, lãng mạn, tâm hồn mong manh dễ vỡ như pha lê. Nhưng có lẽ trời xanh ghen ghét má hồng đánh ghen nên chơi khăm gả anh cho tôi, một con bé con nhà nòi trong nghệ thuật, cũng học nước ngoài hạng xuất sắc về nhưng lại vốn ở Chắc Cà Đao lên. Mới ló mặt ra làm nghề vừa chớm đựợc thiên hạ biết đến với tên gọi Nhóm Hài Thanh Bạch - Xuân Hương thì tôi đã lui về sau lưng anh làm hậu phương vững chắc chỉ lo giặt giũ bếp núc lau nhà, con cái để anh thừa thắng tiến lên thay cả phần mơ ước của tôi.

Tôi chính thức trở thành ô sin chuyên nghiệp. Nhà không có máy giặt nhưng có một con robot đa năng vận hành theo lệnh của một chủ nhân ông tuy mong manh nhưng lại đầy uy lực. Ngoài giặt đồ, lau dọn nhà cửa, chăm sóc đứa con nhỏ tôi còn chăm luôn “em bé lớn” với ti tỉ việc sai vặt trong nhà, rôbot còn phải góp ý cho ông chủ trong công việc, trong ăn mặc, trong ứng xử. Đôi khi còn phải đi kèm với ông chủ để làm việc với đối tác hoặc viết trả lời phỏng vấn báo chí và cả việc viết kịch bản.

Cũng do phạm vi làm việc chỉ quanh quẩn trong nhà nên không cần lãnh lương vì không phải tốn tiền áo quần, không tiêu pha gì cả. Bù lại tôi được ăn cơm, được thực hiện nghĩa vụ làm dâu, làm ô sin thoải mái.

Chi tiêu thì có cô em chồng từ dưới quê luôn liên lạc thường xuyên qua điện thoại với anh để bảo ban tôi biết cách chi tiêu, phải ghi vô sổ từng đồng ra đồng vô. Đi chợ mua thịt cá hành tỏi cũng phải ghi. Cô em chồng thương anh trai nên hay thay má chồng tôi nhắc nhở chị dâu “làm đàn bà phải biết giữ tiền, biết chi tiêu. Phải biết đối xử với bên chồng cho phải đạo. Phải biết....và phải biết.....” Nhờ vậy tôi mới biết được làm dâu làm vợ là làm cái gì.

Được cái là trong nhà tôi công việc được phân chia rõ ràng lắm. Thí dụ: hễ tôi nấu cơm thì ănh lảnh phần ăn. Tôi rửa chén thì anh đọc báo. Tôi lau nhà anh xem TV, nghe nhạc, đàn hát.... chứ có bao giờ anh ngồi không đâu.
Rác đọng trên nóc nhà, tôi vô ý nhờ anh leo lên coi giúp làm anh bật khóc rồi thỏ thẻ :”Việc đó không hạp với anh”. Nhờ anh đi mua sắt thép, cát xi măng về sửa nhà anh cũng bảo “chuyện đó anh không hợp. Em đi mua đi!” Nhờ anh ra phường thị thực giấy tờ anh cũng bảo “Anh không hợp mấy chuyện đó. Em đi đi!” Ngay cả trong lúc tôi còn đi diễn chung với anh thì anh cũng bảo rằng:”Tại sao anh làm ra tiền mà lại phải làm những chuyện đó?! Em đi làm đi! Chuyện vậy mà cũng bắt anh làm à?! Từ hồi nhỏ ba má anh không bao giờ biểu anh làm mấy chuyện đó nên anh không hợp”.

Nhờ vậy mà trong nhà việc gì cũng hạp với tôi hết từ nấu cơm, dọn nhà, chăm con, tới leo nóc nhà hốt rác, mua vật tư sửa chữa, xây nhà cửa....tất tần tật.
Tôi phát hiện ra một điều tuyệt vời không tưởng: TÔI ĐÃ THÀNH ĐÀN ÔNG!!! Không cần mổ xẻ. Không cần tốn hàng đống tiền xuất ngoại chuyển giới. Tôi đã thành đàn ông. Thật sung sướng! Thật hạnh phúc!
Vậy là kể từ nay tôi được thoải mái bắc thang thay bóng đèn, tha hồ cầm cưa cầm đục mà không sợ anh tự ái vì tôi đã tước đi cái vai trò đàn ông của anh. OK! Hai “thằng đàn ông” sống chung nhà là tôi không cần phải ỏn ẻn như đàn bà nữa.
Tuy tôi là “đàn ông” nhưng rất chìu chuộng “anh”, tôi nấu nướng ra trò, tôi lo cho “anh” từng cái quần cái áo và cả mọi chuyện trong nghề nghiệp. Thấy tôi quá chu đáo nên “anh” hay làm nũng. “Anh” sai vặt tôi đủ thứ. Thậm chí ngay cả những món đồ kế bên, anh chỉ cần với tay là có thể lấy được nhưng anh vẫn ưu ái nhờ tôi lấy, hết món nầy tới món kia: từ vớ tới đồ trang điểm, từ nước uống tới quần áo, từ cái chén tới đôi đũa.

Khi tôi đã nghỉ không đi diễn nữa thì anh càng tận dụng “sức kéo” của tôi nhiều hơn. Tôi nói “Sao anh hành hạ em như ở đợ vậy?” Trong một phút xuất thần, có lẽ anh quên mất cái chất lãng mạn nên anh quát lên:”Ừ đó! Ở đợ đó! Nô lệ đó! Ai biểu ngồi nhà ăn đồng tiền tôi làm ra thì là nô lệ đó!” Sau khoảnh khắc xuất thần là anh lại nhoẻn miệng cười ngay-một nụ cười vô hồn nhưng lãng mạn như muốn cho tôi biết rằng anh nói vậy thôi chứ anh không nghĩ gì.
Tôi thật có lỗi với anh. Thân đàn bà được anh ưu ái thêm cho chức năng đàn ông mà cứ làm anh buồn, vẫn cứ làm anh thất vọng.
Cho tôi xin lỗi người xưa nhé.

(còn nữa)
P/S: Nghiêm cấm tuỳ tiện copy hoặc biên tập, bóp méo nội dung câu chữ làm sai lệch nội dung ban đầu của tác giả.
 
VÌ THIẾU LÃNG MẠN TÌNH TA TAN VỠ
(Tiếp theo)
Đôi lời phi lộ
Tôi đã im lặng suốt 20 năm trời khi còn đồng sàng dị mộng. Khuyến mãi thêm 10 năm sau khi tôi được thoát án tử tôi vẫn im lặng. Nhưng tôi vẫn không được yên thân bằng những trò hèn hạ ném đá giấu tay. Những gì tôi chịu đựng chốn địa ngục trần gian trong 20 năm trước đã quá dư cho rất nhiều người khác có những hành động đáp trả thích đáng hoặc hơn thế nữa. Tôi không muốn mình trở thành người tầm thường dù tôi làm đúng. Nhưng tôi không phải là nùi giẻ lau bàn để cho ai đó chà đạp. Tôi không phải là cái bao cát để người ta muốn đấm vào bất cứ lúc nào- con người tôi vốn dĩ đã bầm dập vì thương tích cuộc đời. Tôi là người muốn im lặng kể cả khi bị người khác đối xử tệ bạc. Nhưng một khi danh dự và lòng tự trọng của tôi bị xúc phạm và bị dồn đến chân tường thì tôi sẽ không im lặng nữa.
Đã đi gần hết cuộc đời, luôn sống cho người khác. Giờ đây tôi luôn tâm niệm “kẻ nào không biết thương mình, không biết bảo vệ mình sẽ bị trời tru đất diệt”.
Xin đừng nói với tôi hai tiếng Buông-Bỏ vì điều đó làm tôi thấy đau lòng.

MC-Thanh-Bach-1.jpg

Chương 2: “KHUNG TRỜI HOA MỘNG”
Sau khi tốt nghiệp tôi và anh đi dạy ở trường sân khấu với đồng lương ba cọc ba đồng. Đi làm thì chở nhau trên chiếc xe đạp. Cơm bữa đói bữa no. Mỗi sáng tôi luôn nhường chén cơm nguội cho anh. Còn dư lại tôi mới ăn. Nếu không thì mang bụng đói đi dạy. Đời sống tềnh toàng chẳng có gì nên cũng có mâu thuẫn nhưng không đáng kể. Sau đó hai năm tôi bị “mất dạy” do bị đuổi việc vì chống tiêu cực. Anh thì bị nhà trường “đày” xuống An Giang dạy nên anh quyết định nghỉ luôn vì biết rằng không thể sống sót được nếu như tôi theo anh đi An Giang sống bằng một phần lương của anh. Mà ở lại thì tôi cũng chết vì đói khi không có việc làm. Về khoảng nầy thì công nhận ban Giám Hiệu trường sân khấu lúc đó đã ra đòn quá “thông minh” để triệt những phần tử chống tiêu cực.

Cũng nhờ bị đuổi nên tôi quyết định “làm liều” là nhận lời đi diễn ở các tụ điểm.
Chúng tôi “ra quân” đi diễn với “vốn liếng” chỉ có một tiết mục hài do tôi viết. Diễn được một thời gian thì tôi lại viết tiếp cái mới. Công chúng tiếp nhận chúng tôi một cách nồng nhiệt vì cách diễn hài “không giống ai” như một luồng gió lạ thổi vào làng hài thành phố lúc bấy giờ.

Thoát đói. Danh bắt đầu nổi cũng là lúc mâu thuẫn nổi lên. Trên sân khấu cái tên nhóm hài Thanh Bạch-Xuân Hương được khán giả ngưỡng mộ bao nhiêu thì sau bức màn nhung sự thật phũ phàng càng phơi bày đến mức cười ra nước mắt như những tiết mục hài do tôi viết vậy. Những cuộc cãi vã khắp mọi lúc mọi nơi: trong bữa cơm, giữa đêm khuya, trên đường đi công việc, trên đường đi diễn....với đủ mọi thể loại đề tài với bất cứ lý do gì. Có lẽ anh thấy cuộc sống vợ chồng êm đềm quá cũng chán nên anh muốn làm ngược đời cho vui nên bất cứ tôi nói gì anh cũng chửi tưới hột sen. Anh chạy xe quên gạt chống. Tôi nhắc. Anh “phản ứng nhanh tiêu diệt gọn” ngay tức khắc:” Tại sao cái gì em cũng canh me để nhắc anh hết vậy? Thà là để cho cái chân chống làm té chết cho rồi. Nghe nhắc hoài thấy ghét lắm”. Quần áo mặc xong đầy mồ hôi anh nhét hết góc nầy tới kẹt kia. Tới khi tìm thấy được thì nó đã trở thành xác con vật đã thúi rửa. Tôi nhắc anh để quần áo dơ vô cái giỏ để khỏi mất công tìm thì anh “nả la phan” rất kịp lúc: ”Chỉ có chuyện cơm nước, làm công chuyện nhà với giặt đồ thôi mà cũng không đi tìm quần áo dơ để giặt được sao mà bắt anh phải bỏ vô giỏ mới chịu?”. Thấy anh giận quá nên tôi sợ nếu cãi lại anh thì sẽ làm ảnh hưởng đến thần kinh nghệ sĩ của anh vốn mong manh dễ vỡ và cũng sợ làm sứt mẻ cái tính lãng mạn trong veo của anh nên tôi đành im lặng.

Anh thường hay ăn những bữa phụ ngoài những bữa ăn chính. Ăn xong thì quăng chén đũa dơ khắp nơi, từ trên bàn ăn cơm tới bàn làm việc, trong phòng ngủ chứ không bỏ trong bồn rửa chén. Tôi không đủ tay chân và thời giờ để dọn dẹp cho những chuyện trái khoáy như vậy nên tôi nhắc anh. Anh “thối lại” cho tôi một trận mưa với những ngôn từ rất lãng mạn:”Tại sao em cứ bắt buộc anh theo ý em không vậy? Kể từ khi anh cưới em, anh đã mất hết tự do. Một người vợ không biết chìu chồng, không biết chăm sóc chồng là suốt đời em sẽ không có hạnh phúc.” Tôi thấy mình “có lỗi” vô cùng. Càng “có lỗi” hơn khi anh vừa khóc vừa méc má tôi:”Má coi, con là người đàn ông bất hạnh nhất trên đời nầy. Bởi vì con có một con vợ không biết thương chồng và hay nói. Con đi làm ra tiền mà ăn cơm xong nó bắt con phải rửa chén. Bởi vậy phải chi con có con vợ câm thì con mới có hạnh phúc được”. Rồi anh méc với má anh và em gái anh về tội ác tày đình của tôi nên mỗi lần gặp họ là tôi được giảng những bài học về cách làm vợ cùng với những ánh mắt hình viên đạn của họ. Nếu tôi có giải thích hay đính chánh thì lại được nghe tiếp:”Nó là con cưng. Từ nhỏ tới lớn tao không có đánh nó một roi nữa. Bây hổng được nói nó gì hết á. Bây giờ nó làm ra tiền thì nó có quyền”. Vậy đó nhưng trước mặt công chúng thì chúng tôi là hai nhân vật “sáng giá và hoàn hảo nhất”.

Cái máu lãng mạn không bao giờ ngừng chảy trong anh. Anh luôn tạo những bất ngờ trong mọi tình huống. Thí dụ như nhiều khi nửa đêm thay vì ngủ, anh kiếm chuyện gây lộn để tránh chuyện chăn gối với tôi. Gây đến khi anh đuối lý thì anh có nhiều cách giải quyết mâu thuẫn rất lãng mạn: anh đổ nước ra sàn nhà rồi nằm giãy giụa như con gì đang tắm bùn vậy.

Cũng có khi anh vác dao rượt chém tôi. Không ngờ anh lại học thêm nghề phóng dao lúc nào không hay. Đáng lẽ tôi phải chạy vô nhà để giữ vững danh hiệu “gia đình văn hoá” và “cặp đôi hoàn hảo”,nhưng lực bất tòng tâm vì tôi đứng ngay cửa nên tôi đành chạy ra đường. Hàng xóm được bữa xem văn nghệ quần chúng do hai siêu sao trình diễn rất đông vui lại miễn phí. Do tay nghề anh chưa chuẩn nên con dao mổ heo không phập vào người tôi. Chỉ tội cái cửa rào phải bị hai vết sẹo thật sâu đến bây giờ để minh chứng cho sự lãng mạn trong tình yêu của anh.

Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy hối hận, tôi tự trách mình tại sao lại không chịu hai nhát dao đó thà chết trong nhà để anh luôn giữ vững danh hiệu “người nghệ sĩ-người chồng lãng mạn hiền hậu bị vợ ăn hiếp” như anh vẫn hay than vãn với mọi người.
(còn nữa)
 
Chương 3: “LÒ LUYỆN THÉP”
Tôi gọi là lò luyện thép vì nhờ có sống trong môi trường khắc nghiệt mà tôi đã được tôi luyện làm cho dây thần kinh của tôi thành một loại thép bền bỉ như cầu dây văng Mỹ Thuận để lại có thể chịu đựng được độ nung trên 10.000 độ C. Xin cám ơn cái lò luyện thép.

https://xamvn.icu/attachments/72399897_2325366574381352_3220986688998211584_n-jpg.14561/?hash=e113bfdfc762bed73eeb89672c7fd272
Phần A

Cuộc sống cứ thế trôi qua với những việc lập đi lập lại: kiếm tiền, công việc nhà và công việc gây lộn. Lại còn được giặc bên Ngô ưu ái quan tâm nồng nhiệt nên không khí gia đình vốn đã như cái nồi hơi nước cỡ lớn lúc nào cũng sôi sùng sục chỉ chực chờ nổ tung như kho đạn Long Bình.

Việc gây lộn vẫn là việc chính hàng ngày, thường xuyên đến mức “khi tiệc lớn lúc tiệc nhỏ” mãi rồi cũng thấy vui và nó đã trở thành một điều không thể thiếu trong cuộc sống ngày.
Đi diễn được khoảng vài năm, chương trình hài Những Người Thích Đùa ra đời gây một tiếng vang lớn cũng là lúc cuộc sống gia đình càng thêm xáo trộn. Chúng tôi không được đi du lịch, không được ngắm trăng, không được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn, nhìn vào mắt nhau chỉ thấy say đắm với cái đống vớ bốc mùi nằm ngổn ngang, chén bát dơ quăng tùm lum với bao nhiêu thứ công việc khác. Bởi vậy nên tôi dẫu gồng mình vận 12 thành công lực cũng không cách gì tiết ra được chút “học môn” nào như sách tâm lý đã chỉ ra làm cho anh coi đó như một học thuyết của các bậc thánh hiền.

Tôi lại lao đầu vào những công việc như cũ. Còn anh thì lao đầu đi tiết hormon với người khác.
Cô em gái dễ thương của anh thì xúi anh bỏ tôi vì cái tội không xứng với anh và không đúng với hình mẫu một cô dâu như gia đình anh mong ước.
Thỉnh thoảng tôi cũng bị bệnh lặt vặt. Nhớ có lần lúc con tôi còn bú mẹ. Nửa đêm tôi bị tiêu chảy với từng cơn đau vật vã. Trong lúc tào tháo di tôi chạy trối chết thì thằng bé bỗng lồm cồn bò dậy gọi mẹ. Tôi một tay run rẩy bám chăt thành giường cố rướn người với sang phòng bên gọi anh. Mãi một lúc sau anh mới thức dậy. Biết tính anh, sợ anh giận tôi vừa nít thở nén cơn đau vừa rụt rè "trình bày lý do chính đáng”. Nghe xong anh xách thằng con lên làm thằng bé hoàng hồn khóc thét. Anh quát lớn “đang ngủ mà dựng đầu dậy à!”

Nước mắt tôi tuôn như mưa. Tôi vội bảo anh đưa con cho tôi. Anh liệng ngay thằng nhỏ vào lòng tôi rồi quay lưng về phòng đi ngủ. Nước mắt tôi rời xuống hoà vào dòng sữa trong lúc vẫn đang bị tào tháo dí chạy thụt mạng.
Ngoài những lúc “trái gió trở trời”, còn lại anh cũng rất ngọt ngào và tinh tế với tôi.
Có lần tôi nói với anh:”ước gì em có được một ngày hạnh phúc thôi rồi chết cũng mãn nguyện”. Anh hỏi tôi:”Giờ em thích gì anh chìu?” Hoặc tôi hỏi:”Nếu mai mốt em chết trước anh thì anh có khóc không?” Anh trả lời không do dự:”Khóc thì chắc là không. Nhưng chắc cũng buồn một chút chớ! Con chó nuôi lâu ngày cũng mến tay mến chưn thì nó chết cũng buồn vậy. Huống chi là con người”. Đó! Chồng như vậy mà không yêu sao được nè! Nghe nói như vậy là hormon hạnh phúc bắn ra như pháo hoa.

Cứ mỗi lần làm chương trình Những Người Thích Đùa thì anh hay cản tôi. Tôi cũng không hiểu tại sao anh lại cản. Nhưng cũng không thắc mắc, chỉ lo cắm cúi viết kịch bản rồi dàn dựng và lo tổ chức mọi chuyện để ra mắt khán giả.

Tôi viết kịch bản. Anh chê ra rả bằng những câu khắc ghi vào lòng nhau: “em viết kịch bản dở như cứt. Mà kịch gì toàn nói chuyện chính trị không thì ma nó coi á!” Rồi cứ thế mà anh nói. Anh cản tôi đừng làm. Anh thương nên cho roi cho vọt mà sao cái tính tôi lì lợm quá, không biết nghe lời chồng. Tôi vẫn cứ làm. Tôi viết kịch bản trong tiếng cằn nhằn bực bội của anh. Tôi khóc mờ mắt mà tay thì viết những lời hài hước do cái đầu nghĩ ra. Đã vậy, chốc chốc anh lại bảo tôi chỉ cho anh cách trả lời phỏng vấn của báo chí. Tôi quẹt nước mắt ngừng viết để đọc từng câu cho anh ghi lại.

Đến khi đi tập chương trình thì tất cả diễn viên đều đến đúng giờ. Riêng anh luôn đến trễ hơn cả tiếng đồng hồ. Trong lúc mọi người đang tập thì anh vô tư nói chuyện điện thoại hết người này tới người khác. Có hẹn hò với ai cũng hẹn hò trong khoảng thời gian đó. Lên sân khấu tập nếu tôi góp ý thì ngay lập tức tôi sẽ bị tên bay đạn lạc xối xả vào mặt mặc cho những bạn diễn khác trố mắt nhìn. Mọi chuyện diễn ra chớp nhoáng trong vòng khoảng một tiếng đồng hồ là anh đi trong lúc mọi người vẫn còn tập.

Bỗng một hôm anh hỏi tôi “đề tên tác giả là ai?” Tôi lấy làm lạ và nghĩ thầm
Từ xưa đến nay, từ lúc còn đi diễn tiết mục lẻ đến khi làm cả chương trình Những Người Thích Đùa đầu tiên cho đến nay tôi chưa bao giờ ghi tên tác giả và đạo diễn là ai. Ngay cả khi báo chí phỏng vấn hoặc có ai hỏi thì tôi cũng trả lời rằng cả hai cùng sáng tác. Kể cả chương trình này tôi cũng không định ghi tên tác giả. Nhưng vì anh hỏi, tôi trả lời : “thì đề tên Xuân Hương”. Anh đề nghị:”Hay là đề tên là Q. Xuân Hương. Q là một ẩn số, một cái tên tắt ai muốn hiểu tên ai cũng được”. Bỗng dưng tôi “sáng” ra: tôi phải lấy lại sự công bằng cho tôi. Đó không phải là tiền bạc, nhưng đó là trí tuệ, là công sức của tôi xưa nay, nhưng vì tôi muốn “đồng vợ đồng chồng” nên tôi đã xẻ phần của tôi cho anh. Nhưng qua những gì đã xảy ra giữa tôi và anh, tôi thấy như vậy là quá bất công cho tôi. Tôi phải lấy lại sự công bằng cho mình.

Cũng may là chương trình rất thành công ngoài mong đợi. Anh lại vui một cách hồn nhiên khi được báo chí phỏng vấn và khán giả ủng hộ.
Cũng trong chương trình nầy,trong lúc diễn do sơ xuất trong hậu trường tôi bị vết thương trên trán khá sâu làm máu tuôn xối xả. Tất cả bạn diễn đều lo lắng cho tôi. Còn anh thì đứng lạnh lùng không quan tâm như thể đứng trước một con chuột hay một con chó hoang bị giết vậy.

Anh có thế mạnh là có thể làm việc trong môi trường độc hại mà không bị ảnh hưởng gì. Một lần nọ khi tôi đang nấu cơm ở phía sau thì nghe con khóc ngất. Chạy lên thấy anh ngồi nghe nhạc, còn thằng con mới biết lẫm chẫm bước đi thì leo lên cái bàn salon té xuống khóc xanh tím mặt mày. Tôi trách anh sao không coi chừng con, anh bảo tại sao tôi không tự giữ mà lại sai anh làm cái việc anh không thích hợp. Tôi thấy anh nói cũng quá ư có lý, nhưng không có cách nào hơn nên đành lặng im đi nấu cơm tiếp. Lát sau nghe con khóc thét lên. Tôi lại chạy lên thì thấy anh kẹp thằng con giữa hai cái chân tréo lại. Thằng con bị kẹt giữa hai chân cứ ngúc ngoắc giãy giụa giữa hai chân anh như con cá bị nắm chặt phần đuôi, còn anh đang đọc báo. Từ đó tôi mới thấy mình may mắn vì có chồng nghệ sĩ nên vì đầu óc rất sáng tạo nên mới có thể làm một lúc hai việc.
Anh là người nghệ sĩ rất hay học hỏi trau giồi chuyên môn để bổ sung cho nghề nghiệp. Không biết do người thầy dạy không hướng dẫn tận tình hay do anh không biết hay do thầy chỉ đúng bài rồi và anh cũng hát đúng nhưng do cấu tạo cơ quan phát âm của anh không giống bình thương nên anh hát bằng cái âm thanh rất đặc biệt. Nó như phát ta vừa từ mũi, vừa từ xoang trán, vừa từ lồng ngực và cộng hưởng lại thành một thứ âm thanh rất lạ, nó làm cho người nghe cảm thấy về cái cảm giác âm nhạc là một cái thứ gì đó không dành để nghe. Tôi góp ý thì anh bảo sao lúc nào tôi cũng đánh giá anh thấp quá. Rồi anh than thân trách phận vì sao ông trời lại se duyên như đôi đũa lệch. Tôi thấy mình có lỗi và thương cho số phận anh vô cùng. Kể từ sau đó tôi không góp ý gì khi anh hát. Thấy tôi im lặng, nét mặt bình thản không tỏ vẻ khó chịu, anh lại hỏi:”Lúc nầy anh hát hay rồi phải không?” Tôi rụt rè trả lời:”Cũng như hồi trước à!” Anh hỏi:”Sao em không nói gì?” Tôi đáp:”Tại em chịu đựng đó!”

Có một dạo thấy anh vui hẳn lên. Ăn diện khác thường, hay cầm đàn nghêu ngao hát và có cả sáng tác nhạc nữa. Đương nhiên là nhạc về tình yêu. Linh tính một người đàn ông còn sót lại chút máu phụ nữ tôi biết rằng anh đang tiết hormon hạnh phúc với ai đó. Anh sáng tác để tặng người đó. Anh hát suốt ngày trong lỗ tai tôi bởi vì chả còn gì cho anh ngại ngùng trước mặt cái con đàn ông như tôi vì cái con đàn bà trong tôi đã chết. Anh không ngại ngần bảo tôi nhận xét và góp ý. Khổ cho thân tôi, thần khẩu hại xác phàm.

Thầy bói luôn nói tôi và anh rất hạp khẩu nhau, nhưng hễ tôi mở miệng là anh phật ý. Vậy mà hễ anh hỏi thì lại nói. Hễ nói thì anh buồn làm tôi áy náy. Lần đó anh bảo:”Em không bao giờ thấy anh hay, anh giỏi một chút nào hết. Làm vợ mà không thần tượng chồng mình, lúc nào cũng chê bai thì không có hạnh phúc. Em chưa bao giờ khen anh một câu nào. Anh là một người bất hạnh. Anh thấy anh NCT rất hạnh phúc vì có người vợ biết yêu chồng. Luôn cắt để dành những bài báo dán vô cuốn album. Còn anh nổi tiếng như vậy mà em không bao giờ cất giữ những bài báo nói về anh. Bởi vậy nên nhà văn NL nói với anh:”Mầy vô phước lắm đó Bạch! Mầy có con vợ dữ quá!” Tôi thấy mình có lỗi vô cùng.

Rồi cũng bài hát đó, anh mướn hết nhạc sĩ nầy tới nhạc sĩ khác hoà âm phối khí thu đĩa tặng cho người đó. Anh có tính vô tư và tưởng tôi đã chết trong lòng rồi nên cứ mở bài hát đó ra rả suốt ngày để anh lim dim đôi mắt rồi tự mỉm cười như có người ấy trước mặt vậy. Nhưng món ngon ăn mãi cũng nhàm. Nghe miết tôi đâm ngán. Tôi yêu cầu anh tắt nhạc. Anh vẫn cứ nghe tiếp với lòng say mê vô hạn như người bị ngáo đá vậy. Trong một phút không kềm chế, tôi cầm cái đĩa hát quăng vô thùng nước. Anh gọi điện thoại cho ai đó khóc lóc rằng:”Cuộc sống của anh bây giờ như địa ngục. Anh chỉ còn chui vô âm nhạc để sống qua ngày mà “bả” lấy cái đĩa quăng vô thùng nước”.

Chuyện nầy xảy ra hồi năm 1997. Nhưng mới đây, trong một chương trình nói về cuộc đời nghệ sĩ trên TV thấy anh hát, dưới hàng ghế khán giả có một phụ nữ cười rạng rỡ vì nghĩ rằng bài hát đó anh hát để tặng mình. Thôi thì sân ga dành riêng cho hai người, thì bài hát cũng có thể dành cho hai người vậy.
(Còn tiếp)
 

Attachments

  • 72399897_2325366574381352_3220986688998211584_n.jpg
    72399897_2325366574381352_3220986688998211584_n.jpg
    64.9 KB · Lượt xem: 399
Chương 3 (tiếp theo): “LÒ LUYỆN THÉP”
https://xamvn.icu/attachments/mc-thanh-bach-2-jpg.14563/?hash=e113bfdfc762bed73eeb89672c7fd272
Phần B
Sống chung với một người như tôi công nhận cũng chán thiệt. Tôi không biết lãng mạn, không biết nũng nịu, không biết ăn diện cho chồng đẹp mặt đẹp mày, không biết đi chơi. Tôi chỉ lo đi làm, nuôi con, quanh quẩn trong nhà nơi xó bếp.Thật quá tội nghiệp cho anh khi anh là một người thích lãng mạn, thích ngao du, thích mua bất cứ thứ gì anh thấy trên đường đi bất kể trong nhà đã có rồi hay không hề cần đến.

Đặc biệt là anh rất thích làm khác hẳn ý tôi-ngay cả trong cách dạy con. Thí dụ tôi dạy cho con biết quý trọng đồng tiền, không xài hoang phí thì mỗi lần chở con đi chơi về là anh mua đủ thứ nào là mặt nạ cả chục cái, gươm đao giáo mác, súng ống đủ loại, máy bay tàu chiến máng đầy chiếc xe máy như một cửa hàng di động. Nếu có tôi cùng đi, thấy anh mua mà tôi bảo đừng mua thì anh cho rằng tôi làm mất mặt anh. Ngay lập tức anh nổi trận lôi đình. Mà trận nào ra trận đó làm cho tôi phải đứng tim.

Nhớ có lần anh chở tôi và con vô diễn ở Đầm Sen. Thằng con thấy đồ chơi đòi mua. Tôi nói món đó ở nhà đã có rồi. Thế là mặt anh sa sầm lại. Mở khoá xe. Rồ ga thật mạnh chạy lạng lách từ bên nầy đường sang bên kia đường bất kể cha già mẹ yếu làm trái tim tôi muốn rớt xuống đất, tóc tai tôi dựng đứng không biết chuyện gì xảy ra và tại sao mình lại trở thành diễn viên xiếc diễn trò mô tô bay ngay trên đường phố. Mọi người thất kinh dạt ra hai bên đường như tránh đường cho xe cứu thương chạy vậy. Người thì chỉ trỏ cười thật vui:”Á! Thanh Bạch-Xuân Hương kìa!”. Anh vẫn tiếp tục phóng như điên vừa giảng dạy cho tôi những bài học về đạo đức làm vợ:”Anh là một nghệ sĩ nổi tiếng, ra đường ai cũng biết. Vậy mà em làm mất mặt anh. Em cản không cho anh mua trước mặt bao nhiêu người bán hàng thì người ta nghĩ anh như thế nào?!” Vừa giảng dạy anh vừa lạng lách tiếp. May là tới ngã tư đèn đỏ màn trình diễn xiếc mô tô bay chấm dứt. Hú vía, tôi xuống xe dẫn thằng con đi bộ về vì tiền nằm trong túi anh.

Sau nhiều lần như vậy tôi mới ngộ ra rằng trong con người anh có cái “hộc môn” sắm đồ dù món đó có xài được hay không và ở nhà đã có rồi.
Qua nhiều lần thử thách rồi cũng quen nên tôi cũng vui vì hiểu rằng nhờ có những trò chơi cảm giác mạnh như vừa kể thì tôi mới được thử thách sự dẻo dai của trái tim và độ bền của thần kinh.
Má anh cũng rất cưng người con trai duy nhất của mình nên bà rất thường hay dạy tôi hoặc nhắc nhở anh phải khép tôi vô khuôn khổ gia đình anh.

Nhớ có lần con tôi bị bệnh viêm màng não mủ, đem vô bệnh viện Nhi Đồng 2 trong tình trạng rất nặng. Phải lấy tuỷ sống những ba lần trong suốt hơn một tháng điều trị. Tôi như người mất hồn, không ăn không uống, không còn tha thiết đến bất cứ điều gì. Tôi nằm vật vạ trên một tấm chiếu rách của bệnh viện bất kể dơ sạch, chỉ mong con tôi được sống và không để lại di chứng gì. Mỗi lần lấy tuỷ sống là tim tôi ngừng đập, máu tôi ngừng chảy, lồng ngực như nghẹt thở.

Trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, anh kêu má anh lên vô bệnh viện phụ tôi. Lúc đó bà ăn chay trường nên tôi ngoài việc lo cho con bệnh nằm đó còn tất bật lo bữa ăn cho bà. Ban ngày tôi trông con. Tối nhờ người cháu vô với con tôi để tôi đi diễn vì bà bảo bà không trông được. Anh thì ban ngày bận ở nhà nghỉ ngơi. Chỉ khi diễn xong đưa tôi trở lại bệnh viện thì mới thấy mặt con.

Má anh thấy tôi “ngồi không” ở bệnh viện nên dạy tôi rằng:”Bây xài tiền phải biết tiện tặng. Ông trời ổng cho mình cái lộc. Mà hễ mình xài không biết để dành thì ông trời sẽ lấy lại, không cho nữa”.
Bà sợ tôi đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ tới thằng con ốm mà sao nhãng nên bà vô cùng kiên nhẫn lập đi lập lại cả trăm lần cho tôi phải biết mắc cỡ với những người xung quanh. Khổ nỗi lúc đó trái tim tôi đã sắp vỡ tan, dây thần kinh của tôi đã căng lên như dây đàn vì tính mạng của con như chỉ mành treo chuông. Tôi không còn thiết tha đến bất cứ điều gì thì tôi còn lòng dạ đâu mà nghe bà dậy bảo cơ chứ!

Bà cứ nói đi nói lại nhiều lần. Tôi hiểu bà muốn nói gì vì tôi ở gần ba má tôi. Tôi đã rất mệt mỏi vì bị nghi ngờ lén tuồn tiền cho ba má tôi.
Tôi đã quá mệt mỏi, nhưng cũng ráng phân bua với bà:”Má ơi, con không có tiêu xài gì hết. Má nhìn coi quần áo con có gì đâu! Trong nhà con cũng không sắm gì. Chỉ có điều là anh Bạch hay mua đủ thứ, mà toàn là những thứ không cần dùng rất hoang phí. Con nói ảnh không nghe. Con nhờ má nói dùm với ảnh vì ảnh chỉ có nghe lời má và em Phượng thôi”. Tôi vừa dứt lời thì bà bảo rằng:”Thằng Bạch làm ra tiền. Nó có quyền. Tao ăn chay để cầu nguyện cho tụi bây hạnh phúc mà tụi bây cứ gây lộn”. Vậy là coi như happy ending!

Cứ mỗi lần má anh lên nhà hoặc anh về quê lên là coi như không khí gia đình giữa tôi và anh càng thêm ngộp thở. Hồi xưa khi nghe nói Phát Xít Đức xả hơi ngạt vào phòng nhốt người Do Thái tôi không tưởng tượng nó như thế nào. Bây giờ tôi mới hiểu.

Cũng một vài lần tôi nhờ anh nói giúp với má anh bớt khó khăn với tôi. Anh bảo rằng:”Tại sao em lại bắt buộc má anh phải làm giống em chứ?! Biết là em đúng, nhưng cha mẹ nói dù có sai cũng phải nghe. Tại sao em cứ khư khư ôm cái đúng của mình để làm gì? Cái đúng không đem lại hạnh phúc. Em muốn giữ cái đúng của em thì ly dị! Ly dị! Ly dị!

Rồi anh nhắc từng chuyện má anh và em anh không hài lòng về tôi. Tôi phải đính chánh lại vì câu chuyện không phải như vậy. Anh bảo:”Má anh là một người đa sầu đa cảm. Coi phim hoặc đọc tiểu thuyết thấy những người có hoàn cảnh khổ sở má anh còn khóc thương. Làm sao má anh có thể hành hạ con dâu được?!”
Tôi bảo:”Nếu như má gặp một con dâu, một người vợ bị hành hạ như em thì bảo đảm má sẽ khóc chết luôn cho mà coi.”
(số kế tiếp sẽ là những chuyện vỡ tim)
 

Attachments

  • MC-Thanh-Bach-2.jpg
    MC-Thanh-Bach-2.jpg
    50.9 KB · Lượt xem: 391
VÌ THIẾU LÃNG MẠN TÌNH TA TAN VỠ
(Tôi đã nguyện với lòng sống để bụng, chết mang theo. Nhưng anh đã “xúi” tôi nói.
Xin người trong cuộc một chút lắng lòng để nhìn lại, để chia buồn với tôi vì số phận tôi đã rơi nhầm cửa)

Chương 4. BÃO NỔI LÊN RỒI
https://xamvn.icu/attachments/em-gai-thanh-bach-nguoi-xui-anh-trai-bo-xuan-huong-la-ai-20191005-014808-jpg.14564/?hash=e113bfdfc762bed73eeb89672c7fd272

Năm 1997 là một năm đáng nhớ trong đời tôi. Đó là năm gặt hái thành công rất lớn qua chương trình Những Người Thích Đùa tại nhà hát Thành Phố. Chương trình đã gây tiếng vang lớn và đã thu hút sự quan tâm của lãnh đạo thành phố cùng với nhiều nhân vật hoạt động trong nhiều lãnh vực khác nhau.
Niềm vui chưa được trọn vẹn thì tiếng chuông cửa ngục đã giục lên liên hồi xô đẩy số phận của tôi về phía cái hố đen ngòm có một bầy quỷ dữ đang nhe nanh chào đón tôi.
————

Anh thường hay gọi điện thoại về “Bộ Tổng Tham Mưu” để bàn bạc kế hoạch tấn công và khủng bố tinh thần tôi.
Đại bản doanh Bộ TTM đặt tại nhà anh dưới quê với cơ cấu rất gọn nhẹ gồm ba nhân sự. (Hai thành viên tại chỗ và một thành viên lưu động). Xin mạn phép chỉ giới thiệu hai thành viên trẻ:
Cô Ba (em gái anh) làm Tổng Chỉ Huy là đầu não soạn thảo đường lối “chống giặc”,
Anh giữ chức Thiên Lôi bụp đâu chết đó kiêm luôn viết kịch bản. (Thành viên lưu động)
Vì thành viên lưu động ở xa nên từ đại bản doanh điều khiển Thiên Lôi từ xa bằng remote điện thoại.
Với một thành phần bộ ba quyền lực đầy năng lực và khí thế hừng hực nên mức độ sát thương chỉ có từ chết tới bị thương. Tuỳ theo mức độ thương vong mà họ vui nhiều hay vui ít. Chưa kể những câu chuyện họ đặt ra để gán cho tôi luôn luôn đạt đến hạng siêu phàm về mức độ khoa học viễn tưởng. Mỗi người góp một chút không mấy chốc mà câu chuyện giống như từ một con sán lải đã trở thành con quái vật 18 đầu. Lúc đầu là họ tự bịa đặt nhưng sau khi bàn qua tán lại thêm tay thêm chân thêm nanh thêm gúc thì dần dần họ tin rằng đó là sự thật. Thật đáng khen là trên sân khấu anh không viết được kịch bản, nhưng ngoài đời thì anh và cả nhà anh đạt đến hạng thượng thừa trong lãnh vực sáng tác. Do đó mỗi ngày cuộc sống tinh thần của tôi càng đi xuống, niềm tin càng cạn kiệt, sức khoẻ bị ảnh hưởng nặng nề đúng như nghị quyết của Bộ TTM đề ra. Chủ trương họ đề ra là phải biến tôi thành một người “câm điếc”, biết làm ra tiền và công việc nhà nhưng không được công nhận công lao đóng góp, chỉ được quyền nghe và làm theo những gì họ cho phép. Túm lại là phải biết thân biết phận, phải ngoan mà làm “dâu hiền”, còn họ nắm “kèo trên”.

Kể nghe chơi một chuyện nhỏ để thấy quyền lực của Cô Ba: lúc con tôi còn nhỏ, vì ẵm đi diễn ban đêm mưa gió nên cháu bệnh thường xuyên tới mức bị hen suyễn ròng rã trong mấy năm liền, không ngày nào không uống thuốc kháng sinh. Uống đến mức mỗi lần cho cháu uống thuốc tôi thấy như có muôn ngàn mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi vì ngỡ như tôi cho con tôi uống thuốc độc vậy. Tôi tìm người giữ con. Thiên Lôi báo cáo với Cô Ba. Cô Ba liền ra tối hậu thư:”Anh á hả! Sao anh để cho bà Hương muốn làm gì làm vậy?! Mướn người tốn tiền lắm. Tiền công nè, tiền ăn nữa, rồi nước non điện đóm cộng lại gần cả triệu bạc. Công chuyện nhà nầy làm ráng chút là xong à.” Anh biết như vậy là không đúng nhưng không dám cãi lại cô Ba.

Vào chiều mùng 6 tết năm 1997, khi chương trình Những Người Thích Đùa vẫn còn chưa kết thúc đợt diễn, tôi và anh đang chuẩn bị đi diễn thì anh nói chuyện điện thoại với Tổng chỉ huy. Anh đứng tại balcon trước nhà nói oang oang cho hàng xóm hai bên đường nghe:”Anh là một nghệ sĩ, anh nói hàng ngàn khán giả đều nghe anh. Chỉ có một người không bao giờ nghe lời anh là con vợ anh.” Từ đầu dây bên kia, cô em ra lệnh:”Anh ly dị đi! Cha mẹ thì chỉ có một, còn vợ thì anh cưới một chục con cũng được.”..... Anh nói:”Ba má mình dạy con phải nghe lời cha mẹ, dù cha mẹ có sai cũng phải nghe. Còn NGƯỜI TA thì dạy con cái phải cãi lại cha mẹ”. Anh nhấn mạnh hai tiếng “người ta” để ám chỉ ba má tôi. Nghe xong tôi bàng hoàng, nhưng vẫn phải đi diễn. Đứng trên sân khấu nghe khán giả cười vỡ rạp,tôi thấy lòng chua chát quá. Tôi thầm nghĩ:”Có ai hiểu được lòng dạ rối bời của tôi không? Hoàn cảnh trớ trêu không thua kép Tư Bền “

Đang trong tình trạng không biết làm cách nào để thoát ra khỏi những đợt sóng thần trong gia đình tôi thì bão lại nổi lên làm tôi bàng hoàng. Số là khi làm chương trình Những Người Thích Đùa anh ra vẻ quan tâm đến tôi, anh nói rằng:”Trong chương trình em đóng rất nhiều nhân vật. Anh có quen một cậu làm nghề tóc. Anh sẽ nhờ cậu tới làm tóc cho em”. Tôi đồng ý. Tất nhiên là tiền bạc sòng phẳng. Hàng đêm gặp nhau, nói chuyện qua lại cậu ấy kể rằng cậu từ dưới quê lên, có một hoàn cảnh rất bi thương. Tiếp xúc một thời gian thấy cậu cũng dễ thương. Tôi đồng ý cho cậu ấy sống trong căn nhà tôi mới mua đang chờ xây lại.

Sau một tháng diễn xong chương trình, một hôm tôi nhớ lại là hình như liên tục trong chừng cả tuần lễ, khoảng 5 giờ sáng thức dậy là không bóng dáng anh đâu cho đến tối mịt mới về. Cơm để dành anh không về ăn. Hỏi thì anh nói anh tập thể dục ở CLB Lan Anh. Sau đó anh thường hay kể tôi nghe anh gặp người nầy người nọ mà tôi quen biết trong CLB. Mà kể cũng hay thiệt nghe! Tôi được rất nhiều người khen là thông minh thuộc hạng có cỡ. Vậy mà tôi không nhớ ra là chỉ cần tập thể dục mỗi ngày chừng một tiếng đồng hồ là đã đủ mệt hộc cơm rồi. Hơn nữa xưa nay anh đâu có bao giờ cục cựa chân tay tập thể dục đâu. Vậy mà cái máu ngu của tôi ở đâu dồn xuống não làm tôi tin sái cổ là anh có thể đi tập thể dục liên tục suốt từ 5 giờ sáng tới tối mịt. Về tới nhà anh bước chân đá chân xiêu còn hơn mấy ông đệ tử lưu linh nhậu như cái hũ chìm nữa. Tôi bảo anh nếu có đi tập thể dục thì trưa nên về nhà ăn cơm. Đừng đi suốt ngày sợ người khác nghĩ rằng gia đình có chuyện mâu thuẫn (mà họ nghi cũng đúng thôi!). Lúc đó đã quá nửa đêm. Mặt đằng đằng sát khí, không nói một lời, anh mở cửa lấy xe phóng như điên bỏ mặc tôi trong sợ hãi lo âu: lớp sợ cướp, lớp sợ anh không giữ được bình tĩnh xảy ra tai nạn. Đó là một trong nhiều cách độc chiêu khác nhau anh thường xuyên dùng để khủng bố cái mớ thần kinh của tôi vốn đã nhão nhoét và càng ngày càng rụng dần theo những chiêu trò của anh nghĩ ra. Nhiều năm sau tôi mới biết rằng lần đó anh đã chạy về nhà má tôi cách SG 15 km để dựng đầu bà dậy, vừa khóc thảm thiết vừa mắng vốn:”Con có con vợ mà con làm cái gì cũng dòm ngó, cấm con không được làm cái nầy cái kia. Riết rồi con đi tập thể dục cũng không cho. Bla bla bla”. Rồi anh ở lại ngủ luôn cốt để cho tôi suốt đêm sống trong sợ hãi. Đương nhiên là anh cũng trình báo với “Bộ Tổng TM” về chuyện nầy với mức độ trầm trọng hơn, bi thương hơn.

Anh “đi tập thể dục” kéo dài hơn một tháng mà tôi vẫn không nghi ngờ vì tính tôi không đa nghi lại có niềm tin sắt đá vào anh. Tôi lại không ưa cái trò lục bóp, truy xét điện thoại của anh. Một hôm cô huấn luyện viên thể dục hàng ngày của tôi báo rằng mới chiều hôm trước cô thấy anh chở cậu thợ làm tóc. Hai người rất tình tứ nhìn như vợ chồng vậy.

Tôi hỏi anh. Nhưng rất mong rằng sự thật không phải như vậy. Thật bất ngờ anh hét lên thật lớn:”Ừ đó! Tôi lấy em để làm bức bình phong. Bây giờ tôi phải sống cho tôi. Nếu em chấp nhận thì sống tay ba. Nếu không thì ly dị! Ly dị!” Tôi chưa học nhảy dù bao giờ, nhưng sau câu trả lời của anh tôi thấy mình rơi tự do từ trên chín tầng mây xuống mười tầng địa ngục. Tôi khóc như vỡ trận. Khóc như mưa lũ và không biết mình đang mơ hay tỉnh. Trong lúc tôi ngã quỵ bên cái đống đổ nát của tất cả ước mơ về một mái gia đình, tôi nhớ lại từng sự việc xảy ra và hiểu ra rằng anh đã sáng tác ra một kịch bản quá hoàn hảo để đánh lừa tôi cho người đó bước vô nhà tôi để anh mặc tình xây tổ uyên ương vì anh biết tính tôi hay thương người.

Trong lúc tôi quằn quại bên nỗi đau. Anh lạnh lùng bỏ mặc tôi. Với một vẻ mặt đắc thắng, anh sửa soạn, sấy từng sợi tóc dựng đứng lên, xịt keo tử tế, thay bộ đồ vest, xịt dầu thơm, cầm theo cái máy quay phim, bước ngang qua mặt tôi, xuống cầu thang mà mùi dầu thơm quyện thành luồng bát ngát theo anh ra tận cửa. Anh chạy qua tổ uyên ương diễn màn “múa kiếm” tiếp tục động phòng hoa chúc lần thứ một trăm lẻ một để mặc tôi khóc ngất mà tưởng như đất sụp dưới chân mình.

Nghe nói tối đó anh làm MC tại nhà hát Bến Thành. Trên sân khấu “chồng” giới thiệu, dưới khán phòng “thằng vợ” cầm máy quay phim. “Chồng” vô cánh gà thì “thằng vợ” đứng kế bên lau mồ hôi, âu yếm quạt cho “chồng” trước mặt bao nhiêu người chẳng cần sợ bố thằng tây nào. Sau nầy-có lần anh dạy dỗ tôi về bổn phận làm vợ- anh bảo rằng:”Đàn ông thì ưa ngọt ngào và được vợ chăm sóc. Em có biết lau mồ hôi cho anh được như “nó” không? Em có biết quạt cho anh được như “nó” không? Em có dịu dàng với anh được như “nó” không? Tôi thấy mình không trọn đạo làm vợ. Tôi thật quá có lỗi với anh. Xin lỗi người xưa nhé!

Đây mới đúng là cặp đôi hoàn hảo không cần du lịch, không cần cùng nhau ngắm hoàng hôn.... thì “hộc môn” tình yêu cũng chảy ào ào. Còn tôi với anh là ông trời se duyên nhầm địa chỉ, có nhìn vào mắt nhau, có cùng nhau ngắm trăng thì cũng chẳng tiết ra được giọt “hộc môn” nào.
(còn nữa)
 

Attachments

  • em-gai-thanh-bach-nguoi-xui-anh-trai-bo-xuan-huong-la-ai-20191005-014808.jpg
    em-gai-thanh-bach-nguoi-xui-anh-trai-bo-xuan-huong-la-ai-20191005-014808.jpg
    33.9 KB · Lượt xem: 390
VÌ THIẾU LÃNG MẠN TÌNH TA TAN VỠ

https://xamvn.icu/attachments/em-gai-thanh-bach-nguoi-xui-anh-trai-bo-xuan-huong-la-ai-20191005-015532-jpg.14568/?hash=e113bfdfc762bed73eeb89672c7fd272

Chương 5 “Thương thay cuộc tình sóng gió của anh”
Chuyện gì muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm. Đã làm thì phải biết đúng sai. Phải biết nhận ra điều ác để còn dừng lại.
—————
Cuộc đời tôi là những chuỗi ngày không bằng phẳng. Hết động đất rồi đến núi lửa, hết lũ quét rồi đến cuồng phong lốc xoáy. Không một chút bình yên. Mãi rồi thấy quen. Hễ vừa yên một “ì-ven” nầy thì tôi lại chờ xem chuyện gì sẽ đến. Thế nhưng những ngày sau khi anh tuyên bố “bản tuyên ngôn độc lập” mới là những ngày khủng khiếp nhất trong đời tôi. Tất cả tan hoang như một ngôi nhà bỗng chốc đổ sập xuống vỡ tan thành những mảnh vụn.

Tôi nằm như một xác chết. Còn anh thì rất yêu đời. Ăn diện bảnh bao. Nước hoa thơm nức. Mỗi ngày anh ra đi khi gà chưa gáy sáng, anh trở về chân cẳng đã xụi lơ. Thời gian hiếm hoi ở nhà thì mở nhạc tình lim dim đôi mắt hồn đắm chìm trong hạnh phúc. Anh bắt đầu sáng tác nhạc với những lời yêu đương tha thiết ước mơ về một cuộc tình chỉ có đôi uyên ương ở một cõi “xa nhân gian” không ai lấp ló rình mò nơi chốn bồng lai trong tưởng tượng. Anh cứ ra rả nhét mấy cái lời thống thiết đó vô tai tôi như ở chốn không người, hay nói chính xác hơn là anh hát một cách hiên ngang coi tôi như khúc gỗ hay đã hoá đá rồi hoặc là cái xác không hồn. Bài hát nầy tôi đã đề cập đến ở cuối phần a của chương 3.

Tôi vẫn ráng cựa quậy lo cho con. Tôi như một kẻ mộng du. Vẫn đưa đón con đi học, vẫn nấu ăn cho con, nhưng tôi như một kẻ vô hồn.
Tội nghiệp cho anh, khi anh đang hạnh phúc ngát trời xanh thì vào một tối nọ sau cái ngày anh công bố bản tuyên ngôn độc lập thì “thằng vợ” của anh bị người ta tìm tới nhà hành hung . Thương tích thì chỉ trầy xước nhẹ thôi, nhưng bị CA Phường mời. Vì là nhà tôi nên tôi phải tới trụ sở CA. “Thằng vợ” nhờ người gọi “chồng” tới. Anh tới nhưng thấy công an nên mắc cỡ không dám bước vô. Hai “vợ chồng” nhìn nhau rưng rưng lệ, đôi mắt đắm đuối nhìn nhau liếc nhau như thầm trách ông trời sao khéo bất công với họ. Trời cha mẹ ơi! Tôi đã từng coi phim tình cảm yêu đương lãng mạn, nhưng đến khi thấy “cặp đôi hoàn cảnh” nầy yêu thật ngoài đời mới thấy diễn viên đoạt giải Oscar cũng phải xách dép chạy mất dạng vì thua xa cái đoạn đưa tình bằng đôi mắt. Ta nói bốn con mắt nó ướt rượt. Nó đắm đuối thiệt làng xóm ơi. Nhìn vô đôi mắt thấy cả một trời nhớ nhung mặc dù mới xa nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ. Nó có cả cái sự ngầm trách móc hờn dỗi “sao chồng yêu nỡ bỏ em trong lúc đêm khuya để bây giờ em ra nông nỗi nầy?!” Ôi trời, ta noái y hệt Ngưu Lang Chức Nữ, y chang phim Love Story, y đạn phim Titanic. Chắc là lúc đó “hộc môn” tiết ra dữ lắm đa!

Sau ì - ven nầy buộc lòng tôi không cho cái ổ uyên ương đó hoạt động nữa. “Thằng vợ” phải dọn đi chỗ khác. Chồng thì khóc thảm thiết cho một tình yêu sớm nở thì tối đã bị phá khi vừa mới cấn thai.
Sáng sớm hôm sau thức dậy tôi không thấy anh đâu. Bóng chim tăm cá chỉ để lại một mẩu giấy ghi mấy dòng “anh đi mấy bữa anh về”. Thôi rồi Lượm ơi! Tìm anh tìm ở nơi đâu?! Thuyền tình họ đã đi về có nhau.
Cũng định không gọi điện thoại tìm anh. Nhưng không hiểu sao cái tay tôi táy máy. Rồi bấm số. Anh đã khoá máy. Anh đi luôn mấy ngày không thấy tăm hơi. Thật sự tôi cũng lo. Tôi bấm bụng gọi điện thoại về nhà ba má anh. Tổng tham mưu cô Ba bảo rằng anh vừa qua nhà “bên vợ”. Cô cũng tốt bụng nên cho tôi số điện thoại bên đó. Hoá ra họ đã kết nghĩa sui gia với nhau mà tôi không biết.

Đồ đạc của “thằng vợ” vẫn chưa dọn đi, trong lúc họ về ra mắt gia đình kết hợp hưởng tuần trăng mật, tôi lấy ống khoá khác khoá cửa nhà lại phòng hờ có những bất trắc xảy ra.
Sau đó vài hôm, khi đi công việc về bỗng dưng tôi thấy xuất hiện trong nhà bếp nơi tôi đang ở một vài nồi niêu chén đũa lạ. Đang không hiểu việc gì xảy ra thì tôi được báo tin rằng anh và má anh đang ở nhà má tôi (cách nhà tôi 15 km). Tôi vội chạy xuống nhà má tôi. Giông bão lại nổi lên. Số là má anh và chị tôi đang nói về anh. Chị tôi lo lắng chuyện anh quan hệ với anh thợ cắt tóc sẽ bị tai tiếng. Đang nói chuyện bình thường, thấy anh chạy xe vô nhà bà bỗng ngã ra giãy giụa thở từng cơn bảo rằng con bà không phải pê đê, không ai được động đến con bà vì con bà là con cưng. Bà bảo:”Nếu thằng Bạch là pê đê thì thằng Tú con ai? Bà nói không vì thiếu kiến thức về khoa học mà bà nhấn mạnh ngữ nghĩa để cho gia đình tôi hiểu qua một nghĩa khác. Ôi trời! Nghe má anh nói vậy tôi bỗng nghi ngờ cả chính tôi. Má tôi, chị tôi và tôi hoảng hồn lo bóp tay bóp chân cho bà. Anh lao vô la lớn lên:”Má tôi bệnh rồi! Bệnh thiệt rồi chớ hổng phải làm bộ. Kêu xe cấp cứu mau. Má tôi có mệnh hệ nào tôi kiện mấy người!” Ôi trời! Chưa thấy chàng rể nào kêu má vợ, chị vợ là “mấy người”. Cũng may là bà tự xỉu tự tỉnh trong vòng một nốt nhạc khi chưa kịp gọi xe cứu thương.

Vài hôm sau tôi được anh đưa cho coi một lá thư rất dài của cô em anh; đề cập đến nhiều vấn đề, trong đó có bảo anh hãy nhanh chóng ly hôn.
Bao nhiêu chuyện dồn dập. Đầu óc tôi trong giai đoạn đó đặc quánh lại. Nhưng sau khi vận dụng mấy sợi thần kinh còn sót lại để phân tích, tổng hợp và nhận định tình hình thì tôi hiểu rằng theo lệnh của Tổng Tham Mưu Trưởng, má anh đem mấy thứ nồi niêu lên định ở trong căn nhà “uyên ương” để chuẩn bị ly hôn. Anh sẽ qua ở đó với má anh để bà chăm sóc chu đáo hơn tôi. Nhưng vì cái cửa đã bị tôi khoá nên chìa khoá cũ không mở được. Hai người đem đồ bỏ bên nhà tôi và anh đang ở rồi đưa bà xuống nhà má tôi ở để tránh mặt tôi ( !!!!! )
Nghĩ vậy mắt tôi bừng sáng lên như bóng đèn cao áp vì nể phục mình sao vẫn còn thông minh quá. Lúc đó tôi như đã chết lâm sàng, thần kinh chỉ còn vài sợi mà vẫn còn có máu tình báo điệp viên.
(còn tiếp)
 

Attachments

  • em-gai-thanh-bach-nguoi-xui-anh-trai-bo-xuan-huong-la-ai-20191005-015532.jpg
    em-gai-thanh-bach-nguoi-xui-anh-trai-bo-xuan-huong-la-ai-20191005-015532.jpg
    23.7 KB · Lượt xem: 381
Chương 6. Bên bờ vực thẳm
https://xamvn.icu/attachments/72680777_2330901580494518_8802913589187837952_n-jpg.14570/?hash=e113bfdfc762bed73eeb89672c7fd272

Đêm đêm ôm con vào lòng mà nghe tim mình nát tan. Tôi thấy tôi vô cùng có lỗi với con tôi khi mà tôi không chọn được cho nó một người cha đúng nghĩa. Trong đầu ngổn ngang với câu hỏi “ly dị hay không ly dị?” Tôi nghĩ tới tuổi thơ cơ cực của tôi phải ở trọ xa má tôi, không có tình thương, cuộc đời chỉ toàn nước mắt, học khôn qua tiếng la mắng của người khác, luôn phải nhìn vào sắc mặt của người khác mà sống. Tôi đã cố vượt qua những nhọc nhằn để kiếm được tấm bằng cấp mong rằng sẽ thay đổi được số phận cho con tôi mai nầy không phải khổ như tôi. Tôi mong có được người chồng biết yêu thương tôi để bù lại quãng đời tôi đã “mồ côi”. Giờ đây dẫu là một gia đình tan nát, nhưng dù sao đó cũng là một cái vỏ bọc cho tôi bám víu để tôi tự huyễn hoặc rằng tôi cũng có một gia đình. Nếu tôi buông tay thì tất cả ước mơ của cả một đời khốn khổ về một mái ấm gia đình (dẫu chỉ là cái bề ngoài mong manh để tự lừa dối mình) cũng sẽ vỡ vụn, tan nát.

Đứa con của tôi cũng là một báu vật đối với tôi vì tôi phải đổi cả cuộc đời của mình để có được. Tôi không thể để cho con tôi thiếu cha hoặc thiếu mẹ. Con tôi không thể sống cù bơ cù bất như tôi ngày xưa.
Tôi nghĩ tới anh. Tôi nghĩ tới ba má tôi và cả ba má anh sẽ bị tiếng đời dị nghị khi con mình ly dị.
Một đêm nọ tôi hỏi con tôi:”Nếu ba má không sống chung với nhau nữa thì con ở với ai?” Con tôi thỏ thẻ:”Con ở với má”. Rồi ngừng một chút nó nói tiếp:”Mà thôi, ở với người nầy thì không có người kia. Hổng ở với ai hết cho huề đi”. Nước mắt tôi rơi trong đêm tối. Tôi cố nuốt tiếng nấc vào trong cho con tôi không nghe thấy.

Nhiều đêm nước mắt tôi vẫn rơi lặng thầm. Tôi không muốn trí óc non nớt của con tôi sẽ nặng lòng, nhất là tôi không muốn anh thấy những giọt nước mắt “hèn nhát” của tôi rồi báo về Bộ Tổng Tham Mưu khiến họ đắc thắng mà hành hạ tôi thêm. Tôi lại nghĩ đến tương lai đen tối của con tôi nếu ba má nó ly hôn như những đứa con của nhiều gia đình có hoàn cảnh tương tự như tôi đã từng biết. Trong đầu tôi ngổn ngang với muôn ngàn câu hỏi. Tôi thấy khiếp sợ nếu như con tôi có bề nào. Thôi thì vì con, tôi sẽ cố gắng lê lết cuộc đời mình thêm phút nào hay phút ấy cho con tôi có được đầy đủ cha mẹ, mà tôi không ngờ rằng cái không khí gia đình đang giết lần giết mòn con tôi và dần dần biến nó thành cậu bé “tự kỷ”.

Trong lúc tôi ruột gan tôi rối bời thì anh khóc như mưa vì nhớ “thằng vợ”. Anh than khóc với tôi rằng anh nhớ nhung như thế nào. Ôi trời tôi tưởng như mình có con gái đang tuổi mới biết yêu. Anh vật vã bỏ ăn bỏ uống như mấy người đang cấn thai vậy. Nhờ anh mà lần đầu tiên tôi mới biết tình yêu ở lứa tuổi dậy thì là như thế nào.

Nhớ nhung là vậy. Nhưng trong lúc tạm xa vắng, anh “cải thiện” bằng cách kêu mấy người đấm bóp dạo vô nhà, mở nhạc du dương nhè nhẹ, ánh sáng mờ ảo.....anh nhắm mắt lại hưởng thụ những màn vuốt ve đến rợn người. Tôi nhìn thấy rồi bỗng thắc mắc, có phải chăng tôi đã trở thành một bà tài pán trong một động nào đó! Rồi tôi nhớ tới trước kia khi anh đã ngủ riêng từng có lần tôi ôm anh thì được anh “tặng” cho tôi một đạp làm tôi thấy thật nhục nhã.

Trong “tình yêu” thì anh yếu đuối như vậy, nhưng với tôi thì anh rất mạnh mẽ trong chuyện sai khiến với thái độ rất là kẻ cả vì lúc nầy hai thành viên kia của Bộ Tổng Tham Mưu thường xuyên liên lạc với “Thiên Lôi bụp đâu chết đó” là anh để tung ra một chiến dịch tấn công tôi ráo riết hơn, bạo liệt hơn chuẩn bị dọn đường cho công cuộc ly dị. Tổng Tham Mưu Trưởng cô Ba đã dày công soạn thảo một bức tâm thư dày cộm đến hơn chục trang giấy học trò. Trong đó có phân tích rõ tại sao phải ly dị, lý do là tôi không thần phục nhà chồng, quá hỗn hào với mẹ chồng và cô Ba, không coi chồng ra gì. Sau cùng vị Tổng Tham Mưu Trưởng kết luận một câu xanh dờn rằng:”Anh ly dị đi ! Em sẽ bên cạnh anh để Thanh Bạch mãi mãi trong lòng quần chúng.(.....) Anh nghe lời em đi! Đạo diễn nầy không có dở đâu.” Quao! Bây giờ ngẫm lại thấy cô Ba nói rất chính xác: từ khi ly dị tới nay là 13 năm, thấy anh chưa bao giờ chìm. Càng ngày càng khởi sắc, càng ngày càng nổi bần bật; nổi nhất là trong cách ăn mặc.

Trong thư Tổng Tham Mưu cô Ba còn phân tích thêm cho anh rằng anh già và xấu hơn “thằng chị dâu” nên về dài lâu sẽ không bền vì sự chênh lệch ngày càng xa sợ “thằng chị dâu” sẽ bỏ anh mà đi. Cô Ba cũng nhắc anh nên tạm thời đừng liên lạc với “thằng vợ”, nếu không thì bà Hương sẽ cho người rình rập để bắt quả tang rồi bả rêu rao thì khó ly dị.

Lá thư đó đến bây giờ tôi vẫn còn giữ như một “báu vật”, từ năm 1997 đến nay đã gần 1/4 thế kỷ. Có lần cậu em rể nhà anh nói với tôi rằng:”Chị Ba nói nếu như bà Hương kêu tao lạy bả một trăm lạy để bả đốt lá thư đó tao cũng lạy nữa. Thôi chị Hai đốt đi chị Hai”. Tôi bảo:”Không ai có phước như chị có được cô em chồng quý hoá soạn ra một công trình có giá trị như vậy. Một trăm lạy của cô Ba có là gì mà đổi được bức thư đó?!” Nhân đây tôi sẽ post lại bút tích của cô Ba để nếu có dịp cô Ba sẽ xem lại một tác phẩm mà cô Ba đã dày công xây dựng.

Tuy mọi việc rối ren là vậy, nhưng tôi và anh vẫn đi diễn. Nếu trước kia tôi lý tưởng hoá về cái nghề của tôi, coi đó như một cách để tôi nói lên quan điểm công dân của mình, rằng với tôi con đường nghệ thuật mà tôi chọn như một cách để tôi tu thân. Nhưng với tình cảnh hiện tại thì tôi chỉ coi như đó chỉ là một cách kiếm cơm lương thiện nhất.

Mỗi ngày tôi vẫn cơm bưng nước rót. Vẫn phải làm những công việc như một con trâu kéo cày. Nhưng đã là con trâu thì có cày kiểu gì cũng bị đòn roi. Một hôm anh bảo tôi đi với anh đến một công ty nọ để bàn bạc thương lượng hợp đồng. Anh kêu tôi đi cùng vì “em nói năng có duyên, thông minh nên dễ thành công”. Lâu lâu được anh khen nên tôi nghe hồn vía như bềnh bồng lên mây. Có lẽ lúc đó cái hộc môn ngu lâu của tôi tiết ra nên tôi hăm hở đi theo anh. Buổi ký hợp đồng diễn ra trong không khí vui vẻ có tôi góp phần. Hợp đồng cũng được ký. Vừa quay lưng ra thì mặt anh bỗng tối sầm xuống. Tôi không hỏi anh lý do. Anh lầm lỳ chạy xe. Đi được một đoạn anh nói:”Người sang không bao giờ nói nhiều. Sao em nói nhiều quá. Nói như em không có sang.” Tôi như miễn nhiễm trước tình trạng trái gió trở trời như đàn bà trong giai đoạn tiền mãn kinh của anh. Hình như được bà độ, tôi trả lời tỉnh bơ:”Anh à, thế gian nầy người sang ít lắm. Cần phải phân phối đều cho mọi người. Nhà mình có hai người mà sang hết thì ai chịu nổi?!”

Không biết tự bao giờ tôi thấy rằng tôi hay quên một cách khủng khiếp, lên sân khấu diễn những tiết mục đã quá quen thuộc nhưng đang nói nửa câu trước đã không biết nửa câu sau tôi phải nói gì. May mà tôi vẫn nhớ ra kịp lúc. Đồng thời đầu tôi thường xuyên đau như búa bổ. Những cơn nhức đầu như tiếng búa nện vô đầu từ mọi góc mọi hướng. Kèm theo đó là cái cảm giác nóng như sôi trong óc và cái sọ như có ai lấy miếng cước chùi nồi xát vào đó từng hồi liên tục. Tánh tình thì nóng nảy bất thường. Bệnh trạng của tôi may là được một người bạn bác sĩ phát hiện và dẫn tôi đi bác sĩ tâm thần. Bác sĩ cho toa mua thuốc, kết luận bệnh đã rất nặng. Tôi nói lại với anh về tình hình sức khoẻ tồi tệ của tôi và nói với anh rằng bác sĩ nói nếu như tình trạng nầy vẫn tiếp tục thì có thể tôi sẽ trở thành người điên. Tôi tha thiết năn nỉ anh mong rằng anh và gia đình anh hãy bớt khủng bố tôi để tôi còn có thể sống để lo cho con tôi. Nếu như tôi phát điên mà anh không bắt được tôi đưa vô nhà thương điên thì biết đâu tôi sẽ xé quần áo đi rong ngòai đường nói nhảm những chuyện tệ hại của anh và gia đình anh làm cho tôi thân tàn ma dại thì gia đình anh sẽ bị mang tiếng. Thôi thì coi như anh cứu một mạng người vừa giữ tiếng tốt cho gia đình. Vậy mà anh lạnh lùng như nghe tin con chuột bị xe cán chết rồi anh vẫn tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả của Bộ Tổng Tham Mưu đề ra.

Uống thuốc được ba năm nhưng bệnh tình càng nặng hơn vì tình hình chiến sự vẫn tiếp tục, vùng vịnh vẫn bị dội bom thê thảm. Tôi bỏ thuốc không uống nữa. Tôi lại năn nỉ anh. Tôi nói rằng bây giờ bệnh đã quá nặng. Nếu như tôi và anh không ly dị được và nếu sau nầy anh chết trước tôi thì xin anh hãy chừa cho tôi vài giọt nước mắt để khóc tiễn biệt anh. Trong đám tang không phải người ta lấy nước mắt để đo tình cảm của người thân. Nhưng nếu người chồng chết mà người vợ ráo hoảnh không một giọt nước mắt thì mọi người sẽ đặt dấu hỏi to tướng về người chồng đã đối xử với vợ như thế nào. Nhìn nét mặt lạnh tanh của anh lòng tôi tan nát. Tôi chẳng còn chút hy vọng nào. Và tôi lại đem hết sức tàn ra chiến đấu với cối xay gió.
Chú thích: Bên dưới là bút tích của Tổng Tham Mưu cô Ba.
(Còn tiếp)

https://xamvn.icu/attachments/71648205_2330901660494510_4478759301761990656_n-jpg.14569/?hash=e113bfdfc762bed73eeb89672c7fd272
 

Attachments

  • 71648205_2330901660494510_4478759301761990656_n.jpg
    71648205_2330901660494510_4478759301761990656_n.jpg
    67.8 KB · Lượt xem: 383
  • 72680777_2330901580494518_8802913589187837952_n.jpg
    72680777_2330901580494518_8802913589187837952_n.jpg
    76 KB · Lượt xem: 378
THIẾU LÃNG MẠN TÌNH TA TAN Vỡ
Chương 7. “Cái đêm hôm ấy đêm gì?”
https://xamvn.icu/attachments/29314044_1970913889826624_2158484326260408320_n-jpg.14573/?hash=e113bfdfc762bed73eeb89672c7fd272

Chuyện anh và “thằng vợ yêu” của anh đổ bể bốc mùi khắp nơi không biết qua những con đường nào. Nhưng có một đường chắc chắn là sau khi cái sào huyệt dùng để tiết “hộc-môn” bị động ổ thì “thằng vợ yêu” của anh đi lu loa về mối tình thanh mai trúc mã của hai người. (À, tôi còn quên một chi tiết rất đáng yêu là anh đã tặng cho “thằng vợ” cái tên Thanh Thanh H vì tên thật là H.)

Đi diễn gặp đồng nghiệp tôi thấy cái mặt mình không được bình thường. Hình như nó hơi ngu ngu. Hình như giống tấm thớt vì nó sượng. Nhìn ai cũng bằng vẻ mặt lấm lét, có vẻ gian gian mặc dù tôi không ăn cắp của ai cái gì.

Thỉnh thoảng có một vài đồng nghiệp hỏi tôi. Tôi ậm ừ không biết nên trả lời có hay không. Nhưng có một điều tôi biết rõ là tôi thấy nhục, nhục một cách thật sự. Bởi vì thà anh chơi bời với mấy cô gái điếm thì tôi còn có thể trả lời được, mặc dù chuyện nầy cũng tởm lợm thật. Nhưng dù sao mấy cô gái điếm cũng là giống cái. Còn chuyện của anh hiện tại thật là không thể nào tưởng tượng được. Tôi thầm “trách” mọi người tại sao không hỏi ngay chính chủ-là anh thì có phải đỡ khó xử cho tôi không!

Đã vậy còn có lời đồn rằng tôi là les, anh là gay. Hai bên “bắt tay nhau” theo một cái “hợp đồng hôn nhân” để làm liên danh đi diễn thôi. Sở dĩ họ nói vậy vì họ nói rằng nếu tôi là giống cái trăm phần trăm thì tại sao tôi không cặp bồ với ai hết?!

Nghe chuyện đồn đoán tôi cũng hoang mang về giới tính thật của tôi: sống với anh tôi đã nghiễm nhiên biến thành đàn ông, nay miệng đời lại ban tặng thêm cho tôi cái chữ les. Cuối cùng tôi cũng chẳng biết tôi thuộc giống gì, tôi là ai. Chỉ biết tôi là tôi, là một sinh vật biết nói tiếng người đang lặn ngụp trong đau khổ. Nhưng nghĩ lại tôi cũng thấy được an ủi rằng tôi không phải hạng bồ bịch lăng nhăng. Vậy là phước lớn cho tôi rồi.
Trong lúc tôi đau đớn đến tột cùng lại còn phải chịu tiếng bấc tiếng chì thay cho anh và gia đình anh thì từ Bộ Tổng Tham Mưu vẫn liên tục ra chỉ thị thông qua anh bắt tôi phải thi hành. Thêm vào đó là những tội lỗi từ trên trời giáng xuống đầu tôi thông qua miệng của bộ ba quyền lực.

Một hôm anh đang nói chuyện điện thoại với Tổng Tham Mưu Trưởng cô Ba thì anh đưa cho tôi nói chuyện với “đấng bề trên”. Theo đó tôi được biết rằng tôi bị mang tội bất hiếu với ba má chồng, với chồng và với cả em chồng. Tôi đính chánh bằng cách chứng minh rằng tôi vẫn một lòng hiếu để với bên chồng. Tôi nhắc lại chuyện tôi tự nguyện và đề nghị dành hết số tiền tôi và anh dành dụm được kể từ ngày bắt đầu đi diễn biếu hết cho ba má anh để xây nhà mặc dù lúc đó tôi và anh vẫn chưa có nhà riêng, vẫn còn ở trong căn phòng chật chội mà ba tôi chừa lại sau khi cho những người cán bộ khác trong trường sân khấu đến ở trong ngôi nhà của ba tôi được nhà nước cấp. Tôi còn nêu ra những bằng chứng để cô Ba nhớ lại rằng tôi lo cho gia đình chồng hơn lo cho ba má tôi thì lập tức cô Ba “bổ cho tôi mấy nhát” trên đầu rằng:”Người ta á hả, là người ta lo cho gia đình mình trước rồi mới tới gia đình chồng. Còn chị lại lo cho bên chồng trước mới tới gia đình mình. Chị là người đặc biệt à! Thiệt đó, đặc biệt à! Thiệt đó, đặc biệt à!” Rồi cô còn thưởng thêm cho tôi một câu:”Kể ra thì chị cũng là người tốt đó, biết lo cho gia đình chồng. Nhưng tất cả chỉ là bề ngoài giả tạo mà thôi.”

Tôi cúp máy và than vãn với anh: sao cô ba lại có thể nói em như vậy. Anh trừng hai con mắt và nghiến răng nói thẳng vô mặt tôi: “em phải CẨN NGÔN à!!!”. Tôi giật bắn người vì tin rằng mình vừa phạm phải tội tầy đình nên anh mới dùng chữ Nho để giáo huấn tôi. Nhìn nét mặt hể hả của anh, tôi thấy tự hào cùng anh vì anh em nhà anh rất đoàn kết với nhau như lời anh vẫn thường khoe.

Bên cạnh đó anh vẫn tiếp tục gây hấn bằng cách làm những chuyện ngược đời cho tôi bực tức để anh có cớ gây lộn. Gây xong anh lại báo cáo về Bộ Tổng Tham Mưu cho họ mắng nhiếc tôi, rằng tôi biến cuộc sống của anh thành địa ngục thì anh đương nhiên có quyền đi cặp với Thanh Thanh H.

Anh càng ngày càng coi thường tôi trong tất cả mọi hành động mặc cho bệnh của tôi ngày càng nặng thêm.
Kịch bản thì anh không viết được nhưng trong những lúc giới thiệu chương trình, anh lại sác tác thêm nhiều câu để chửi xéo tôi ngay trên sân khẩu. Càng ngày anh càng gia tăng khủng bố. Con tôi rất bất bình vì nhiều lần chứng kiến cảnh anh chửi rủa mẹ nó không tiếc lời. Nó rất thương tôi vì hàng ngày thấy tôi rên rỉ vật vã với những cơn đau đầu kinh niên. Nhớ những lúc nó lăng xăng bóp đầu, bóp trán cho tôi mà ứa nước mắt.

- [x] Sở dĩ càng ngày tôi càng xuống giá một cách thảm hại và ngày càng nghẹt thở vì sự “quản thúc” của Tổng Tham Mưu Trưởng cô Ba là vì đến khi con tôi bước vào tuổi “dở ông dở thằng”, sợ tâm sinh lý con tôi phát triển phức tạp cần phải có người lớn bên cạnh. Hơn nữa, ngay từ lúc nó được 6 tháng tôi đã ẵm nó theo đi diễn đến mức bệnh hoạn triền miên, đến tuổi vào mẫu giáo cho tới lớn tôi cũng không được gần gũi con nhiều vì mỗi ngày cháu chỉ được gặp tôi vào lúc sáng sớm khi đưa nó đến trường và buổi chiều khi đón nó về nhà rồi tôi đi diễn. Lâu dần nó bị những cơn xung động mỗi khi thấy tôi chuẩn bị đi diễn. Vì vậy tôi đành phải nghỉ diễn ở nhà lo cho con và làm “hậu phương” cho anh. Thỉnh thoảng tôi tổ chức chương trình Những Người Thích Đùa để đỡ nhớ nghề. Trước kia khi còn đi diễn hàng đêm tôi đã không được “tổ quốc ghi công” vì Bộ TTM luôn cho rằng anh mới là người làm ra tiền. Nhưng vì con, tôi quyết hy sinh nghề nghiệp mặc dù tôi đã lường trước những rắc rối của một người “thất nghiệp”.

Đến năm 2006 tôi và anh đi Mỹ. Chuyến du lịch đó không những không tiết ra “hộc-môn” hạnh phúc mà nó lại tiết ra cái “hộc-môn” quái quỷ gì đó mang tai hoạ cho tôi, và cũng nhờ đó mà tôi được tha tội chết cho đến bây giờ.

Số là anh có người chị cô cậu ruột ở Las Vegas nên lần qua Mỹ anh rủ tôi đến nhà người chị đó chơi. Sau đó anh về trước, bảo tôi nên trở lại đó đi xem thêm nhiều chương trình nghệ thuật. Nghe lời anh tôi trở lại. Một hôm người chị đó tâm sự với tôi về chuyện gia đình, chuyện chồng con và chuyện mẹ chồng nàng dâu của chị cùng rất nhiều chuyện giữa gia đình chị ấy và gia đình anh. Chị nói có nghe về chuyện gia đình anh đối xử tệ với tôi và tỏ vẻ cảm thông. Thấy chị thiệt tình, tôi cũng trút niềm tâm sự đang sôi đến đỉnh điểm trong đầu tôi. Rồi chị cũng bàn về chuyện giới tính của anh, ra vẻ rất hiểu với nỗi khổ đau của tôi. Đêm đó tôi được khóc như thác đổ với một người bên gia đình chồng. Tưởng chừng như mình được an ủi rất nhiều. Có ngờ đâu sau khi nói chuyện, chị đem chuyện nói lại ngay với chồng.

Rồi hai người lập tức gọi điện thoại về cho anh và cô Ba. Họ méc rằng tôi nói anh là gay và kể lại hết những gì tôi đã trút lòng ra với chị. Ngày hôm sau chồng chị tỏ vẻ đồng cảm vô cùng với tôi để tiếp tục moi ruột gan tôi ra. Anh ta nói: “từ lâu ai nhìn mà chẳng biết TB là gay.” Rồi những cuộc điện thoại giữa Mỹ-VN lại tiếp tục nhưng tôi không hề biết.

Má chồng chị thấy mặt tôi buồn như đưa đám và vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt, hỏi tôi có phải anh là gay không? Tôi gật đầu. Chị biết được mắng cho tôi một trận vì tội tôi đã nói với má chồng chị chuyện bí mật bên nhà chị làm cho chị xấu hổ.

“Tin động trời” nầy ngay lập tức bay về Việt Nam. Liền sau đó tôi liên tục bị anh khủng bố qua Mỹ bằng tin nhắn điện thoại. Anh nhắn rằng: “Vài hôm nữa mầy về qua Tân Sơn Nhất, tao cho đàn em nhét heroin vào trong valy của mầy. Coi như xong phim”.

Anh gửi liên tục hàng loạt tin nhắn khủng bố tôi với nội dung rất khủng khiếp và kinh tởm đe doạ danh dự những người thân yêu nhất của tôi mà tôi không thể nói ra ở đây. Tôi đổ gục xuống.
Tôi như phát điên và sợ hãi đến tột độ vì sợ những điều anh đe doạ sẽ xảy ra ở nhà lúc tôi chưa kịp về. Tim tôi cứ nhẩy thon thót khi tin nhắn của anh liên tục dội tới.

Lúc đó tôi đang ở nhà bạn tôi. Xem tin nhắn khủng bố của anh, bạn tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi cho tôi.
Ngồi trên máy bay về VN, mắc dù không khóc nhưng nước mắt tôi cứ liên tục rơi xuống. Đã vậy, không biết tại sao người ta lại mở những bài hát và khung cảnh nước Nga càng làm nước mắt tôi trào ra như thác.
Về tới VN đã chiều tối. Bước vô nhà trong lúc chỉ chực ngã quỵ vì sợ hãi thì tôi giật mình ngỡ ngàng với một nhà đầy người (anh giới thiệu là bạn anh) mà tôi chưa từng biết mặt trong đó có cả một nhà sư. Trên bàn là một bó hoa hồng to tướng chừng cả trăm bông. Anh vui vẻ nói rằng anh và những người bạn chuẩn bị hoa ra sân bay đón tôi về nhưng anh tính sai giờ nên bị “bể sô”.

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi anh vừa đang hiện thân là một con ác quỷ bỗng dưng lột xác thành một thiên thần tình ái.
Màn ảo thuật thay trắng đổi đen biến hoá khôn lường trong tâm địa của anh làm tôi thấy rợn người kinh sợ, không biết anh sẽ giờ chiêu trò gì với tôi nữa.
Tôi rùng mình thoáng nghĩ đến cái màn tặng hoa đón “vợ yêu” rất chi là rồ-man-tịch giữa sân bay trước sự chứng kiến của bao nhiều người nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ngay lập tức tôi lại nhớ đến cái vụ anh hăm sẽ cho đàn em bỏ heroin vào va ly mà lạnh sống lưng.
Khách ra về. Tôi mệt lả người. Chỉ qua hai ba câu nói là anh vô nhà tắm, cạo trọc đầu rồi bước vô phòng cho tôi nhìn thấy với vẻ mặt ý như ngầm nói rằng “ mầy đã dồn tao đến đường cùng đến mức tao phải cạo đầu”. Rồi anh mở cửa bỏ nhà ra đi ngay trong đêm đó.

Cái đầu tôi như đặc quánh lại. Tôi như ngừng thở. Thần kinh tôi căng lên. Tôi ý thức được rõ ràng rằng tôi sẽ phải đối đầu với những tai hoạ kinh hoàng mà anh và Bộ TTM sẽ tiếp tục giáng xuống đầu tôi.
- [ ]
 

Attachments

  • 29314044_1970913889826624_2158484326260408320_n.jpg
    29314044_1970913889826624_2158484326260408320_n.jpg
    77.3 KB · Lượt xem: 373
Ghét thằng cha TB này từ ngày xưa, thấy lố lăng gay lọ vl :vozvn (15):
Đọc thêm quả này bên Bí mật showbiz thấy vãi đái thật, cả cuộc đời người phụ nữ...
 
Ghét thằng cha TB này từ ngày xưa, thấy lố lăng gay lọ vl :vozvn (15):
Đọc thêm quả này bên Bí mật showbiz thấy vãi đái thật, cả cuộc đời người phụ nữ...
đm thằng loz đĩ bóng này buồn nôn vc ý, nhìn thấy nó đã muốn đập mẹ tv
 
đm thằng loz đĩ bóng này buồn nôn vc ý, nhìn thấy nó đã muốn đập mẹ tv
Đọc cmt của bno trên fb cười vl haha
Sau này kiểu ăn mặc nói chn của thằng này t thấy có vẻ muốn bắt chước Nguyễn Ngọc Ngạn, nhưng rất tiếc, như lồn vậy =))
 
Thực ra Thanh Bạch cũng không có gì lắm, dù sao cũng học tạp kỹ bên Nga về nên khá đa tài. Chuyện giới tính cũng không nói ở đây. Nhưng văn vở con mụ Xuân Hương này không khác gì trên tâm sự Eva, cũng đổ vấy hết tội lỗi cho chồng thôi.
 
Thì ra a alau cũng có một khoảng time chuyên đăng bài để cống hiến như mấy tml chăm chỉ hiện nay. Hay là do làm mod từ lúc đó r nhỉ
 
Top