Bạn tôi kể, lúc bố cô ấy li hôn có nói với cô ấy một câu: ”Một đời quá dài.” Cô ấy nói: bố mẹ ly hôn, bởi vì mẹ gạt tay bố khi bố ôm mẹ. Bố tôi là người yêu thương vợ con, thích thể hiện tình cảm.

Bạn bè khuyên nhủ, bố chỉ nói một câu:” Cô ấy rất tốt, chỉ là không hợp khi địt nhau.” Bà nội tức giận mắng bố: ” Mày cứ xem mấy thứ bậy bạ vào rồi vẽ thêm chuyện.” Trong mắt bà nội: con dâu chịu khó, xinh đẹp, hiếu thuận lo cho gia đình, ngược lại là con trai bản thân đồi bại, bướng bỉnh, ích kỷ không nghĩ đến thể diện gia đình, người ngoài nhìn vào.

Bố cũng rất khó giải thích cho bà rằng mẹ không tình cảm, lúc làm tình nằm yên như khúc gỗ, rên cũng không dám rên to, sao có thể xem như khuyết điểm đây, phụ nữ thùy mị đến không biết địt như thế thì đéo cần. Tôi nhớ rất kỹ lúc bố mang theo tôi rời nhà, từng chảy nước mắt nói với tôi: "Hy vọng con có thể hiểu cho bố, cả một đời quá dài."

Lúc tôi 16 tuổi, dì hai xuất hiện, dọn đến ở cùng hai bố con. Dì hai tướng mạo bình thường, nhưng cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, tính cách lại bốc lửa cuồng nhiệt, tôi đối với dì hai không có cảm giác bài xích. Dì hai vì bố mà chăm nấu nướng, tuy mấy món đơn giản nhưng bữa nào cũng đút cho nhau ăn, hai người luôn quấn quit lấy nhau làm việc nhà. Dì nấu cơm không chỉnh chu, cuối tuần cả nhà có thể dắt nhau đi ăn tiệm. Nhà cửa dọn không sạch sẽ gọn gàng, mỗi tuần bố đều thuê công ty vệ sinh đến dọn.
phu%CC%A3nu-lam-tinh-gioi-giu%CC%9B-chong-hay.jpg


Nhưng hầu như đêm nào bố và dì hai cũng quần nhau, ngọn lừa tình không dứt, hai người trong phòng mà tiếng rên đến hàng xóm cũng nghe thấy. Quanh khu nhà ai cũng ghen tị vì sự nồng nhiệt của hai người. Thậm chí hai người thường xuyên đi du lịch cùng nhau, lần nào đi cũng mang theo mấy hộp bao cao su to.

Dì hai sẽ nắm tay bố đến bờ sông tản bộ, ngắm trời chiều và mặt trời mọc, đến những công viên đầm lầy để chụp hoa và chim, kể cho bố nghe tên của những loại cây cỏ và câu chuyện ẩn trong nó, mang về nhà những nhánh cây rơi, sau đó cắm trong bình cổ, bày trên bàn sách của tôi. Dì hai thích tìm tòi sách dạy nấu ăn, mỗi lần dì long trọng làm món mới, ba sẽ kéo tôi lại ngồi ngay ngắn, sẽ bắt chước những giám khảo và bắt đầu nhận xét về màu sắc và mùi thơm trong ánh mắt mong chờ của dì hai, đùa khiến dì hai cười khanh khách không ngừng.

Có một lần bố bệnh phải nằm viện, tôi đến chăm liền thấy trên đầu giường đặt một bó bách hợp, hoa quả cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát sứ màu xanh nhạt. Dì hai ngồi bên giường, đọc sách cho bố nghe. Tay còn luồn vào dưới chăn nhấp nhô. Bên cạnh giường bệnh có mấy ông nghiêng đầu hâm mộ xem cảnh này, bỗng nhiên mắt tôi cay cay, rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói kia: ”Cả một đời quá dài.”, cả một đời quá dài – nên không muốn tạm bợ.Không thể phí đời mình sống bên một khúc cây biết dọn dẹp nấu ăn.

Nếu người và người ở cùng nhau, chỉ vì cuộc sống, mà trong cuộc sống không có kỳ nghỉ, không có vui vẻ, không có cảm động, không có lãng mạn, không sung sướng thăng hoa tình dục, vậy đó cũng coi như đối tác cuộc sống thôi. Tình nguyện yêu không lối về, cũng không muốn vui vẻ hời hợt trở thành tình cảm nhạt nhòa.

Cre: fanpage xamvn.icu
 
Thằng nào cho xin bài gốc đọc thử
Bạn tôi kể, lúc mẹ cô ấy li hôn có nói với cô ấy một câu: ''Một đời quá dài.''

Cô ấy nói: Ba mẹ ly hôn, bởi vì ba gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng.

Mẹ tôi là kiểu phụ nữ có xuống lầu đổ rác cũng phải ăn mặc chỉnh tề, lúc tôi 12 tuổi, mẹ và ba ly hôn, cũng bởi vì ba ném tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng, nhiều lần mẹ nói cũng vô ích.

Bạn bè khuyên nhủ, mẹ chỉ nói một câu:'' Anh ấy rất tốt, chỉ là không hợp đi cùng nhau nữa.''
Bà ngoại tức giận mắng mẹ: '' Mày cứ đọc nhiều sách vào rồi vẽ thêm chuyện.''

Trong mắt bà ngoại: con rể anh tuấn cao lớn, có thể kiếm tiền, hiếu thuận lo cho gia đình, ngược lại là con gái bản thân tùy hứng, không chịu nghĩ đến cảm nhận của con cái và cha mẹ.

Mẹ cũng rất khó giải thích cho bà rằng ba không thích tắm rửa, quần áo bít tất ném loạn, ăn cơm như hổ đói, không nhớ được sinh nhật của mẹ,không nhớ những ngày kỉ niệm, sao có thể xem như khuyết điểm đây, đàn ông đều như thế này sao ?

Tôi nhớ rất kỹ lúc mẹ mang theo tôi rời nhà, từng chảy nước mắt nói với tôi: 'Hy vọng con có thể hiểu cho mẹ, cả một đời quá dài.'

Lúc tôi 16 tuổi, ba dượng xuất hiện, vóc dáng ba không cao, tướng mạo bình thường, nhưng cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, cười lên rất ôn hòa, tôi đối với ba dượng không có cảm giác bài xích.

Ba sẽ vì mẹ mà thay đổi những chậu hoa xinh đẹp, sẽ mua khăn trải bàn màu xanh nhạt hợp với bát đũa mới, sẽ vì mẹ mua một đôi giày da trắng sữa hợp với chiếc đầm đỏ của mẹ,sẽ thay mấy cái móc khóa đáng yêu cho tôi.

Ba dượng sẽ nắm tay mẹ đến bờ sông tản bộ, ngắm trời chiều và mặt trời mọc, đến những công viên đầm lầy để chụp hoa và chim, kể cho mẹ nghe tên của những loại cây cỏ và câu chuyện ẩn trong nó, mang về nhà những nhánh cây rơi, sau đó cắm trong bình cổ, bày trên bàn sách của tôi.

Mẹ thích tìm tòi sách dạy nấu ăn, mỗi lần mẹ long trọng làm món mới, ba dượng sẽ kéo tôi lại ngồi ngay ngắn, sẽ bắt chước những giám khảo và bắt đầu nhận xét về màu sắc và mùi thơm trong ánh mắt mong chờ của mẹ, đùa khiến mẹ cười khanh khách không ngừng.

Có một lần mẹ bệnh phải nằm viện, tôi đến chăm liền thấy trên đầu giường đặt một bó bách hợp, hoa quả cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát sứ màu xanh nhạt.

Ba dượng ngồi bên giường, đọc sách cho mẹ nghe. Bên cạnh giường bệnh có mấy dì nghiêng đầu hâm mộ xem cảnh này, bỗng nhiên mũi tôi chua chua, rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói kia: ''Cả một đời quá dài.'', cả một đời quá dài - nên không muốn tạm bợ.

Nếu người và người ở cùng nhau, chỉ vì cuộc sống, mà trong cuộc sống không có kỳ nghỉ, không có vui vẻ, không có cảm động, không có lãng mạn, vậy đó cũng coi như đối tác cuộc sống thôi.

Tình nguyện yêu không lối về, cũng không muốn vui vẻ hời hợt trở thành tình cảm nhạt nhòa.

( Nguồn: ST)
 
Bạn tôi kể, lúc mẹ cô ấy li hôn có nói với cô ấy một câu: ''Một đời quá dài.''

Cô ấy nói: Ba mẹ ly hôn, bởi vì ba gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng.

Mẹ tôi là kiểu phụ nữ có xuống lầu đổ rác cũng phải ăn mặc chỉnh tề, lúc tôi 12 tuổi, mẹ và ba ly hôn, cũng bởi vì ba ném tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng, nhiều lần mẹ nói cũng vô ích.

Bạn bè khuyên nhủ, mẹ chỉ nói một câu:'' Anh ấy rất tốt, chỉ là không hợp đi cùng nhau nữa.''
Bà ngoại tức giận mắng mẹ: '' Mày cứ đọc nhiều sách vào rồi vẽ thêm chuyện.''

Trong mắt bà ngoại: con rể anh tuấn cao lớn, có thể kiếm tiền, hiếu thuận lo cho gia đình, ngược lại là con gái bản thân tùy hứng, không chịu nghĩ đến cảm nhận của con cái và cha mẹ.

Mẹ cũng rất khó giải thích cho bà rằng ba không thích tắm rửa, quần áo bít tất ném loạn, ăn cơm như hổ đói, không nhớ được sinh nhật của mẹ,không nhớ những ngày kỉ niệm, sao có thể xem như khuyết điểm đây, đàn ông đều như thế này sao ?

Tôi nhớ rất kỹ lúc mẹ mang theo tôi rời nhà, từng chảy nước mắt nói với tôi: 'Hy vọng con có thể hiểu cho mẹ, cả một đời quá dài.'

Lúc tôi 16 tuổi, ba dượng xuất hiện, vóc dáng ba không cao, tướng mạo bình thường, nhưng cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, cười lên rất ôn hòa, tôi đối với ba dượng không có cảm giác bài xích.

Ba sẽ vì mẹ mà thay đổi những chậu hoa xinh đẹp, sẽ mua khăn trải bàn màu xanh nhạt hợp với bát đũa mới, sẽ vì mẹ mua một đôi giày da trắng sữa hợp với chiếc đầm đỏ của mẹ,sẽ thay mấy cái móc khóa đáng yêu cho tôi.

Ba dượng sẽ nắm tay mẹ đến bờ sông tản bộ, ngắm trời chiều và mặt trời mọc, đến những công viên đầm lầy để chụp hoa và chim, kể cho mẹ nghe tên của những loại cây cỏ và câu chuyện ẩn trong nó, mang về nhà những nhánh cây rơi, sau đó cắm trong bình cổ, bày trên bàn sách của tôi.

Mẹ thích tìm tòi sách dạy nấu ăn, mỗi lần mẹ long trọng làm món mới, ba dượng sẽ kéo tôi lại ngồi ngay ngắn, sẽ bắt chước những giám khảo và bắt đầu nhận xét về màu sắc và mùi thơm trong ánh mắt mong chờ của mẹ, đùa khiến mẹ cười khanh khách không ngừng.

Có một lần mẹ bệnh phải nằm viện, tôi đến chăm liền thấy trên đầu giường đặt một bó bách hợp, hoa quả cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát sứ màu xanh nhạt.

Ba dượng ngồi bên giường, đọc sách cho mẹ nghe. Bên cạnh giường bệnh có mấy dì nghiêng đầu hâm mộ xem cảnh này, bỗng nhiên mũi tôi chua chua, rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói kia: ''Cả một đời quá dài.'', cả một đời quá dài - nên không muốn tạm bợ.

Nếu người và người ở cùng nhau, chỉ vì cuộc sống, mà trong cuộc sống không có kỳ nghỉ, không có vui vẻ, không có cảm động, không có lãng mạn, vậy đó cũng coi như đối tác cuộc sống thôi.

Tình nguyện yêu không lối về, cũng không muốn vui vẻ hời hợt trở thành tình cảm nhạt nhòa.

( Nguồn: ST)
bài đạo có chiều sâu hơn bài gốc nhiều, ha ha
 
bài đạo có chiều sâu hơn bài gốc nhiều, ha ha
Tao thì nghĩ ngược lại mày nhưng bài đạo văn phong chân thật hơn, phù hợp đăng trên xam hơn. 2 cái đều hay đều nhân văn như nhau. Là phật tử của chùa nên tao thích bài đạo hơn
 
Tao thì nghĩ ngược lại mày nhưng bài đạo văn phong chân thật hơn, phù hợp đăng trên xam hơn. 2 cái đều hay đều nhân văn như nhau. Là phật tử của chùa nên tao thích bài đạo hơn
Bài gốc tao thấy mùi dẩm mày ạ
 
Hay đấy :))) Nên phương châm của t là cứ sống với nhau xem đi đã hợp hẳn cưới chứ đm cứ giữ giữ rồi về đéo hợp lại sinh chuyện ra
Đừng xem hôn nhân là cái gì đó ràng buộc quá nhìn nhẹ nhàng hơn tẹo là nó có gái trị về pháp lý thôi
Nên đừng mở mồm ra bảo hôn nhân là nấm mồ của tình iu :(((
 
Hay đấy :))) Nên phương châm của t là cứ sống với nhau xem đi đã hợp hẳn cưới chứ đm cứ giữ giữ rồi về đéo hợp lại sinh chuyện ra
Đừng xem hôn nhân là cái gì đó ràng buộc quá nhìn nhẹ nhàng hơn tẹo là nó có gái trị về pháp lý thôi
Nên đừng mở mồm ra bảo hôn nhân là nấm mồ của tình iu :(((
Tao địt cái coi hợp ko mày
 
Top