Con rể gửi thư cho Bố mẹ vợ

ĐĂNG HỘ MEMBER KSC
Kính gửi: Bố, mẹ và các anh chị trong gia đình!
Sau hơn 5 năm con cưới vợ con về chung sống một gia đình nhỏ, nay con có chút tâm trạng muốn được giãi bày cùng bố mẹ và các anh chị trong gia đình mình.
Hơn 5 năm qua, cuộc sống gia đình con có nhiều sóng gió, chuyện gia đình đôi khi có chuyện không vui xảy ra, có xung đột, xích mích. Gia đình nào cũng có, không tránh được.
Đặc biệt là chuyện vợ con, tạo nên một số chuyện gây nên tình cảm gia đình bên nội nhà con có hiểu lầm, xích mích: Chuyện vợ con có ăn nói hỗn với mẹ con và anh trai con (thực ra cũng không phải vợ con ăn nói hỗn với anh trai con, do vợ con và chị dâu của con có nói chuyện về tiền nong chữa trị cho bố con lúc bố con bị bệnh, chị dâu con về nhà nói với anh trai con, và anh trai con hiểu lầm – nhưng anh trai con cũng tích tụ từ nhiều lần vợ con nói hỗn với mẹ con và không coi gia đình nhà chồng con ra gì? Kiểu như coi khinh nhà con nghèo ý).
Con không muốn xảy ra xung đột, nên con muốn hòa giải. Nhưng vợ con càng ngày càng được nước lấn tới (nhiều lúc không coi mẹ chồng ra gì, cãi tay đôi với mẹ chồng). Có một lần con cũng ngồi cùng, lúc đó là bữa ăn cơm, vợ con vẫn có ý chê khinh, coi thường gia đình nhà con nghèo, bảo không nhờ được gì từ gia đình con. Mẹ con có nói: “nhà m giàu thì nhà t cũng nhờ nhà m được cái gì”, vợ con đáp lại: “có cái xe máy với 01 cây vàng”, mẹ con nói lại: “xe máy đó là của m, m đi chứ nhà t có ai đi đâu thì nhờ cái gì”. Lúc ý con với bảo thôi, không cãi nhau tay đôi, và thôi im đi để ăn cơm. (lúc ý là con kiềm chế lắm, chứ như người khác thì vợ con ăn ngay cái bạt tai rồi).
Ngày bố con mất được 50 ngày, cũng lại do vợ con, nên anh trai con đánh con v ỡ t oang đầu. Hôm ấy, chắc bố mẹ và các anh chị cũng biết, vì anh trai con có chạy sang tận xưởng gỗ ở khu công nghiệp nói với bố mẹ điều gì đó. Đến bây giờ, chuyện tình cảm anh em ruột thịt nhà con, cũng chưa thể hàn gắn lại được.
Mới đây, ngày 05/11/2019, vợ con lại giở cái giọng điệu khinh khỉnh, nói con, nói mẹ con, coi mẹ con và con không ra gì, con lại nhẫn và nhịn để chuyện gia đình được êm đẹp.
(Do ngày 04/11/2019 con có đưa mẹ con 4 triệu để mẹ con đóng góp tiền đi lớp cho 2 đứa nhỏ, mẹ con đóng ở trường mầm non hết 2,5 triệu. Còn lại 1,5 triệu; ý của con là biếu mẹ con, để mẹ con hàng ngày đưa 2 cháu đi lớp, đón 2 cháu về, mua sữa và quà cho 2 cháu, tắm và cho 2 cháu ăn. Vợ con bảo bà nội không trông giúp được cháu thì làm bà làm gì, nào thì cho bà lắm thế, ………… Ý của vợ con hỏi xin con 2 triệu để đi lấy hàng, con thì có 6 triệu trong két, nhưng con muốn giữ lại để nộp thuế và phí để ra sổ đỏ đất ở KĐT, chứ nay mai họ ra thông báo mà con không biết xoay tiền ở đâu, nên con không đưa cho vợ con, và con cũng có nói rõ vấn đề đó với vợ con rồi).
Ngày 07/11/2019, buổi sáng con có chuẩn bị lên HN, vợ con dạy sớm để chuẩn bị lên HN lấy hàng về bán. Con có hỏi vợ con là “ em có cần tiền để đi lấy hàng không”, con hỏi đi hỏi lại 5 câu thì được vợ con đáp lại “không cần”; con lại hỏi “em có cần anh đèo lên HN cùng không”, con hỏi đi hỏi lại 7 câu thì vợ con cũng có đáp lại “không cần”. Trong khi đó, rất nhiều lần vợ con tận dụng lúc con đi lên HN đi làm và đi cùng cho đỡ chi phí……...................
Lúc ý con tức quá, cách đấy 2 hôm trước vợ con láo với con và mẹ con nữa, nên con có t .át vợ con 2 cái. Vợ con đ .ánh lại, nhưng con giữ 2 tay vợ con, và con không làm gì nữa. Vợ con vào trong nhà có viết đơn xin ly hôn. Con bảo, “anh cũng chán em lắm rồi, không phải em hỗn với anh và gia đình anh mãi như thế mà anh nhịn được mãi”, con có t .át vợ con 2 cái để dạy bảo mà vợ con đùng đùng viết đơn ly hôn luôn.
Thực ra, vợ con cũng dọa viết đơn ly hôn với con tổng 3 lần rồi:
Lần 1: lúc ý vợ con hỗn quá mức, không coi con ra gì. Vợ con nói “nào là anh lắp điều hòa làm gì, anh mua sắm đồ dùng làm gì, để mà khi có tiền lúc cưới xong phải rút ra 30 triệu để trả nợ”. Con có bảo “anh mua sắm là để em và con được hưởng thụ, chứ anh có được ở nhà hưởng mấy đâu”. Nhà con nghèo, đó là bố mẹ con, nhưng con thì không thể để vợ con con thiếu thốn bất kỳ một thứ gì, con muốn vợ con con được hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất có thể. Lúc ý, con có ý định t .át vợ con, nhưng con lại giụt tay lại, không hành động được. Thế mà vợ con đùng đùng ngồi viết đơn ly hôn.
Lần 2: hôm ý con có say r .ượu và nát r .ượu, nhưng con cũng không làm gì vợ con, chỉ là vợ con chán cảnh con say và nát r .ượu lè nhè, nên vợ con đòi ôm 2 thằng nhỏ bỏ đi. Con có bảo, có bỏ đi đâu thì cũng phải có trình tự. Thế là vợ con lại viết đơn ly hôn, con không ký, và con có hứa sẽ hạn chế và uống r .ượu ít đi. Lần đó là con sai, do con say r .ượu mà vợ con chán.
Lần 3: hôm 07/11/2019, vợ con có viết đơn và con ký luôn, con có nói và bảo vợ con là bây giờ em bớt ngang, bớt láo đi, thì anh sẽ không bao giờ động vào em tí gì. Và nếu vợ chồng có bỏ nhau thật, thì người khổ là 2 đứa nhỏ chứ không phải bố mẹ nó.
“Chúng ta không được chọn nơi mình sinh ra, cũng như những đứa trẻ không được quyền chọn cha mẹ. Nhưng nếu được lựa chọn, chắc chắn sẽ chẳng có đứa trẻ nào chọn cho mình một gia đình thiếu vắng ấm êm”.
 
Con nhớ có một lần con đánh vợ con, nhưng lần đó, con không biết và không nhớ cái gì cả. Hôm đó con có đi ăn cỗ cưới con út nhà bác vợ. Con có say, và con không nhớ gì, khi con được ai đó (bạn của con) đưa về nhà, chắc 1 điều là do vợ con nói láo và hỗn láo gì đó mà con đánh vợ con. Nhưng hôm đó, lúc con mềm oặt, không cử động, hành động được gì nữa, thì vợ con lại đánh và bẻ ngoặt tay con lại, lúc ý con say không biết gì, nhưng con thấy rất đau đớn.
Bố, mẹ và các anh chị có thấy không? Vợ con như thế, con có nhẫn nhịn được mãi không?
Gia đình nhỏ của con, con không muốn vợ con phải thiếu thốn bất kể cái gì? Bố, mẹ và các anh chị thấy rồi đó. Ở gia đình con, con luôn luôn hướng tới điều tốt đẹp, con luôn là 1 trụ cột gia đình, phải lao động, và lao động cực lực khi sức khỏe cho phép, phải kiếm tiền và phải kiếm thật nhiều tiền để ra ngoài xã hội, người ta nhìn, người ta đỡ khinh bỉ.
Từ lúc con cưới vợ con về, con có bảo vợ con là tiêu cái gì đáng tiêu, đồng tiền mình làm ra phải biết quý trọng, đó là con có nói với vợ con như thế, nhưng con không cấm đoán vợ con điều gì. (Có mỗi 1 điều con cấm là lúc cu thứ 2 nhà con tầm hơn 1 tuổi, vợ con bán hàng thì bận; chiều nào cũng nhập hàng, dọn hàng, con thứ 2 thì còn nhỏ mà vợ con bỏ bê con cái, bỏ cả công việc để đi học Đàn với học Võ – đi học ở gần nhà thì con không nói làm gì, vợ con lại chạy tít xuống PL. Vợ con khen và nói với con về thầy dạy đàn và dạy võ hết lời; nào là thầy dạy đàn nghèo, sinh năm 1989 hợp với tuổi của em, nào là thầy dạy đàn đẹp trai, ……. Rồi lại khen thầy dậy võ cơ bắp, lực lưỡng, ………. Lúc ý, vợ con trốn con không báo cho con biết là đi học 2 cái ý, khi con biết rồi mới kể, và vợ con khăng khăng và nhất nhất là vẫn muốn đi học đàn và học võ kể cả bỏ chồng con. Con không nói được, con mới lấy điện thoại ra gọi cho bố, và con nói chuyện với mẹ 1 hồi……..). Tính của vợ con, thì con biết trước lúc con cưới vợ con về rồi. Một ngày có thể đi với vài thằng là chuyện bình thường. Thế nên từ lúc cưới xong đến bây giờ con mới phải giữ vợ con như vậy.
Nói gì thì nói, con vẫn muốn vợ con cùng con và gia đình vun vén, cùng nhau vượt qua mọi gian khó, sống trong 1 gia đình hòa thuận, hạnh phúc và vui vẻ. Cùng con sẻ chia tất cả những khó khăn trong cuộc sống. Con có nói với vợ con đi làm được tiền thì nên giữ và tiết kiệm lại, chứ con vẫn kệ vợ con thoải mái và đầy đủ. Về vấn đề kinh tế, con vẫn là trụ cột, là chính, vợ con có phụ thêm được tí nào nữa thì con cũng đỡ khổ đi được nhiều. Hơn 5 năm nay, vợ con làm được tiền cùng tích cho tài sản chung của gia đình được bao nhiêu, con cũng ghi nhận và thấy như vậy là vợ con vun vén, lo cho gia đình. Nhưng với tính cách của vợ con thế, đi làm thì không được mấy đồng, mà vợ con thì nói và hách dịch như thánh, tướng, vua chúa.
Từ đầu năm 2019 đến nay, vợ con có thay đổi công việc, đi làm công nhân các công ty. Con cũng cho vợ con được thoải mái lựa chọn, vợ con làm gì miễn sao thoải mái là được. Nhưng vợ con nào chịu được công việc công ty, đi làm được mấy tháng thì nhảy mấy công ty liền.
Tháng 10/2019, vợ con có chuyển đổi công việc (vì gia đình nhà vợ có mẹ và chị gái buôn bán, và bản thân vợ con cũng buôn bán từ nhỏ). Con cũng ủng hộ hết mình. Vợ con có nói mang tiền gấp về đóng Kiot, con cũng mang ngay trong đêm tối, để kịp sáng hôm sau nhờ chị H ra xã đóng tiền, rồi con còn để lại cho vợ con 5 triệu làm vốn đi lấy hàng.
Mấy năm trước, vợ con bán hàng cùng mẹ, vợ con cũng đi lấy hàng về bán. Con cũng có nói và tham gia góp ý. Nhưng vợ con không nghe con nói, con nói 1 thì vợ con bốp lại 10.
Đấy là mới được hơn 5 năm con và vợ con chung sống, vợ con lại không làm ra nhiều tiền. Mà tính cách vợ con đã muốn làm bà hoàng, bà thánh, bà tướng như vậy rồi. Như bây giờ, vợ con buôn bán, buôn may bán đắt, kiếm được tiền, thì con không biết lúc ý vợ con là ông Vua, bà Chúa gì với con và gia đình con nữa. Rất nhiều lần vợ con nói kiểu: “em còn đang bán hàng, đang kiếm ra tiền, anh cuối tuần về, nhiệm vụ phải trông con, vì anh đang chơi và chạy rông, đâu có kiếm được tiền như em”, vợ con nói to oang oác ở giữa chợ, bao nhiêu người nghe thấy. Người ta, mọi người xung quanh, nghĩ con được lợi lộc gì nhiều từ gia đình vợ lắm đây, vì mọi người thấy con im lặng và răm rắp nghe lời. Con thấy con như vậy là quá nhu nhược. Nhưng vợ con đâu có biết rằng, ngày nghỉ của con cũng có tiền (vì một tháng con đi làm công ty xây dựng, con được 12 triệu, thì trung bình một ngày con cũng được 400 nghìn đồng; và vợ con đâu biết rằng, con nghỉ ở nhà, con nghe điện thoại về dịch vụ, một ngày con cũng có mấy chục đến vài trăm nghìn đồng). Vợ con nói hay như thế, kiếm tiền như thế, mà con nào có thấy đồng tiền nào của vợ con đâu??????
Toàn bộ chi phí 2 thằng nhóc ăn học, con chi tất.......
~~~~~000~~~~~
Con say r .ượu, con nhận như vậy là rất xấu. Sau mỗi trận say, con mới thấy thấm thía, và tự hứa với lòng mình là lần sau phải giữ mình và không dám uống nhiều nữa. Con sẽ hạn chế uống và uống ít đi, để con không bị mọi người phàn nàn về con nữa. Say r .ượu, con thì mệt, nhưng đó lại là 1 nỗi hổ thẹn lớn, con có dám ra ngoài nhìn ai sau mỗi trận say r .ượu đâu.
~~~~~000~~~~~
Đó là tâm sự của con sau hơn 5 năm sống cùng vợ con (là con gái của bố, mẹ). Và bây giờ, con vùng lên, có t .át 2 cái vào mặt vợ con.
Giờ vợ con muốn ly hôn, con sẽ chấp nhận, và con sẽ làm thật nhanh và thuận theo ý của tòa án để tòa án giải quyết nhanh. Để con còn có tâm trí làm việc và không còn phải nghĩ ngợi gì nhiều về cuộc sống của vợ chồng con nữa. Con phải tập trung đi làm, đi làm và kiếm thật nhiều tiền, để người ta đỡ khinh, đỡ miệt thị người nghèo nữa.
Con vẫn muốn vợ con bớt hỗn l, xấc xược, ngang bướng và hiểu cho con, cùng con vun vén cho gia đình, cùng con sống mãi đến cuối đời, và vượt qua mọi gian khó. Con muốn hai thằng nhỏ nhà con lớn lên, không thể thiếu thốn tình cảm của bố mẹ nó, tuổi thơ của nó, cuộc sống sau này chỉ khổ hai thằng nhỏ. Còn nếu vợ con muốn cắt đứt hoàn toàn với con, thì con cũng đồng ý, vì hai người đã không thể sống cùng nhau nữa thì nên chấm dứt.
Về vấn đề ra tòa án giải quyết, hai thằng nhỏ để tòa án chia, chắc là mỗi người nuôi một thằng. Nhưng con vẫn muốn con nuôi cả hai thằng nhỏ, vì con thấy vợ con không được chu toàn trong vấn đề nuôi con nhỏ.
Về vấn đề tài sản, con ghi nhận những đóng góp của vợ con từ trước đến nay. Con sẽ chia cho vợ con 200 triệu đồng. Còn lại, tất cả những gì hơn 5 năm nay con gây dựng, tất cả nên thuộc về con.
XIN CÁM ƠN BỐ, MẸ ĐÃ NGHE CON TÂM SỰ NHỮNG NỔI NIỀM CỦA CON!
(Ghi chú: mình có 2 thằng nhóc; một thằng sinh năm 2015, một thằng sinh năm 2016)
XIN HỎI MỌI NGƯỜI, MÌNH NÊN DỪNG LẠI HAY NÍU KÉO TIẾP CUỘC HÔN NHÂN NÀY Ạ???
 
Hôn nhân hôn nhân hôn nhân dm. Mồ chôn hạnh phúc
 
Viết và gửi ngay. Theo tao thấy chuyện này không thể nhúng nhường mà phải được giải quyết triệt để. Để càng lâu thì như tức nước vỡ bờ thôi.
 
Vợ thế này bỏ đi. Nếu may mắn nó còn quay đầu. Còn ko thì cũng ko tiếc.
 
Con nhớ có một lần con đánh vợ con, nhưng lần đó, con không biết và không nhớ cái gì cả. Hôm đó con có đi ăn cỗ cưới con út nhà bác vợ. Con có say, và con không nhớ gì, khi con được ai đó (bạn của con) đưa về nhà, chắc 1 điều là do vợ con nói láo và hỗn láo gì đó mà con đánh vợ con. Nhưng hôm đó, lúc con mềm oặt, không cử động, hành động được gì nữa, thì vợ con lại đánh và bẻ ngoặt tay con lại, lúc ý con say không biết gì, nhưng con thấy rất đau đớn.
Bố, mẹ và các anh chị có thấy không? Vợ con như thế, con có nhẫn nhịn được mãi không?
Gia đình nhỏ của con, con không muốn vợ con phải thiếu thốn bất kể cái gì? Bố, mẹ và các anh chị thấy rồi đó. Ở gia đình con, con luôn luôn hướng tới điều tốt đẹp, con luôn là 1 trụ cột gia đình, phải lao động, và lao động cực lực khi sức khỏe cho phép, phải kiếm tiền và phải kiếm thật nhiều tiền để ra ngoài xã hội, người ta nhìn, người ta đỡ khinh bỉ.
Từ lúc con cưới vợ con về, con có bảo vợ con là tiêu cái gì đáng tiêu, đồng tiền mình làm ra phải biết quý trọng, đó là con có nói với vợ con như thế, nhưng con không cấm đoán vợ con điều gì. (Có mỗi 1 điều con cấm là lúc cu thứ 2 nhà con tầm hơn 1 tuổi, vợ con bán hàng thì bận; chiều nào cũng nhập hàng, dọn hàng, con thứ 2 thì còn nhỏ mà vợ con bỏ bê con cái, bỏ cả công việc để đi học Đàn với học Võ – đi học ở gần nhà thì con không nói làm gì, vợ con lại chạy tít xuống PL. Vợ con khen và nói với con về thầy dạy đàn và dạy võ hết lời; nào là thầy dạy đàn nghèo, sinh năm 1989 hợp với tuổi của em, nào là thầy dạy đàn đẹp trai, ……. Rồi lại khen thầy dậy võ cơ bắp, lực lưỡng, ………. Lúc ý, vợ con trốn con không báo cho con biết là đi học 2 cái ý, khi con biết rồi mới kể, và vợ con khăng khăng và nhất nhất là vẫn muốn đi học đàn và học võ kể cả bỏ chồng con. Con không nói được, con mới lấy điện thoại ra gọi cho bố, và con nói chuyện với mẹ 1 hồi……..). Tính của vợ con, thì con biết trước lúc con cưới vợ con về rồi. Một ngày có thể đi với vài thằng là chuyện bình thường. Thế nên từ lúc cưới xong đến bây giờ con mới phải giữ vợ con như vậy.
Nói gì thì nói, con vẫn muốn vợ con cùng con và gia đình vun vén, cùng nhau vượt qua mọi gian khó, sống trong 1 gia đình hòa thuận, hạnh phúc và vui vẻ. Cùng con sẻ chia tất cả những khó khăn trong cuộc sống. Con có nói với vợ con đi làm được tiền thì nên giữ và tiết kiệm lại, chứ con vẫn kệ vợ con thoải mái và đầy đủ. Về vấn đề kinh tế, con vẫn là trụ cột, là chính, vợ con có phụ thêm được tí nào nữa thì con cũng đỡ khổ đi được nhiều. Hơn 5 năm nay, vợ con làm được tiền cùng tích cho tài sản chung của gia đình được bao nhiêu, con cũng ghi nhận và thấy như vậy là vợ con vun vén, lo cho gia đình. Nhưng với tính cách của vợ con thế, đi làm thì không được mấy đồng, mà vợ con thì nói và hách dịch như thánh, tướng, vua chúa.
Từ đầu năm 2019 đến nay, vợ con có thay đổi công việc, đi làm công nhân các công ty. Con cũng cho vợ con được thoải mái lựa chọn, vợ con làm gì miễn sao thoải mái là được. Nhưng vợ con nào chịu được công việc công ty, đi làm được mấy tháng thì nhảy mấy công ty liền.
Tháng 10/2019, vợ con có chuyển đổi công việc (vì gia đình nhà vợ có mẹ và chị gái buôn bán, và bản thân vợ con cũng buôn bán từ nhỏ). Con cũng ủng hộ hết mình. Vợ con có nói mang tiền gấp về đóng Kiot, con cũng mang ngay trong đêm tối, để kịp sáng hôm sau nhờ chị H ra xã đóng tiền, rồi con còn để lại cho vợ con 5 triệu làm vốn đi lấy hàng.
Mấy năm trước, vợ con bán hàng cùng mẹ, vợ con cũng đi lấy hàng về bán. Con cũng có nói và tham gia góp ý. Nhưng vợ con không nghe con nói, con nói 1 thì vợ con bốp lại 10.
Đấy là mới được hơn 5 năm con và vợ con chung sống, vợ con lại không làm ra nhiều tiền. Mà tính cách vợ con đã muốn làm bà hoàng, bà thánh, bà tướng như vậy rồi. Như bây giờ, vợ con buôn bán, buôn may bán đắt, kiếm được tiền, thì con không biết lúc ý vợ con là ông Vua, bà Chúa gì với con và gia đình con nữa. Rất nhiều lần vợ con nói kiểu: “em còn đang bán hàng, đang kiếm ra tiền, anh cuối tuần về, nhiệm vụ phải trông con, vì anh đang chơi và chạy rông, đâu có kiếm được tiền như em”, vợ con nói to oang oác ở giữa chợ, bao nhiêu người nghe thấy. Người ta, mọi người xung quanh, nghĩ con được lợi lộc gì nhiều từ gia đình vợ lắm đây, vì mọi người thấy con im lặng và răm rắp nghe lời. Con thấy con như vậy là quá nhu nhược. Nhưng vợ con đâu có biết rằng, ngày nghỉ của con cũng có tiền (vì một tháng con đi làm công ty xây dựng, con được 12 triệu, thì trung bình một ngày con cũng được 400 nghìn đồng; và vợ con đâu biết rằng, con nghỉ ở nhà, con nghe điện thoại về dịch vụ, một ngày con cũng có mấy chục đến vài trăm nghìn đồng). Vợ con nói hay như thế, kiếm tiền như thế, mà con nào có thấy đồng tiền nào của vợ con đâu??????
Toàn bộ chi phí 2 thằng nhóc ăn học, con chi tất.......
~~~~~000~~~~~
Con say r .ượu, con nhận như vậy là rất xấu. Sau mỗi trận say, con mới thấy thấm thía, và tự hứa với lòng mình là lần sau phải giữ mình và không dám uống nhiều nữa. Con sẽ hạn chế uống và uống ít đi, để con không bị mọi người phàn nàn về con nữa. Say r .ượu, con thì mệt, nhưng đó lại là 1 nỗi hổ thẹn lớn, con có dám ra ngoài nhìn ai sau mỗi trận say r .ượu đâu.
~~~~~000~~~~~
Đó là tâm sự của con sau hơn 5 năm sống cùng vợ con (là con gái của bố, mẹ). Và bây giờ, con vùng lên, có t .át 2 cái vào mặt vợ con.
Giờ vợ con muốn ly hôn, con sẽ chấp nhận, và con sẽ làm thật nhanh và thuận theo ý của tòa án để tòa án giải quyết nhanh. Để con còn có tâm trí làm việc và không còn phải nghĩ ngợi gì nhiều về cuộc sống của vợ chồng con nữa. Con phải tập trung đi làm, đi làm và kiếm thật nhiều tiền, để người ta đỡ khinh, đỡ miệt thị người nghèo nữa.
Con vẫn muốn vợ con bớt hỗn l, xấc xược, ngang bướng và hiểu cho con, cùng con vun vén cho gia đình, cùng con sống mãi đến cuối đời, và vượt qua mọi gian khó. Con muốn hai thằng nhỏ nhà con lớn lên, không thể thiếu thốn tình cảm của bố mẹ nó, tuổi thơ của nó, cuộc sống sau này chỉ khổ hai thằng nhỏ. Còn nếu vợ con muốn cắt đứt hoàn toàn với con, thì con cũng đồng ý, vì hai người đã không thể sống cùng nhau nữa thì nên chấm dứt.
Về vấn đề ra tòa án giải quyết, hai thằng nhỏ để tòa án chia, chắc là mỗi người nuôi một thằng. Nhưng con vẫn muốn con nuôi cả hai thằng nhỏ, vì con thấy vợ con không được chu toàn trong vấn đề nuôi con nhỏ.
Về vấn đề tài sản, con ghi nhận những đóng góp của vợ con từ trước đến nay. Con sẽ chia cho vợ con 200 triệu đồng. Còn lại, tất cả những gì hơn 5 năm nay con gây dựng, tất cả nên thuộc về con.
XIN CÁM ƠN BỐ, MẸ ĐÃ NGHE CON TÂM SỰ NHỮNG NỔI NIỀM CỦA CON!
(Ghi chú: mình có 2 thằng nhóc; một thằng sinh năm 2015, một thằng sinh năm 2016)
XIN HỎI MỌI NGƯỜI, MÌNH NÊN DỪNG LẠI HAY NÍU KÉO TIẾP CUỘC HÔN NHÂN NÀY Ạ???
Nên cẩn thận khâu chọn vợ
 
Yêu đơn phương và mối quan hệ vợ chồng chắp vá sau 5 năm <== dành cho những thằng lười mà muốn bàn từ đây về sau

Một câu hỏi lớn là tại sao làm như thế nhỉ?

Nghèo không phải là cái tội , tội ở chỗ người ta không biết mình nghèo cái gì
 
Gửi bố mẹ vợ.
Con rể bố mẹ ko sinh ra trong 1 gia đình giàu có đó là số mệnh. Nhưng con lấy vợ mà gia đình vợ ko giàu thì đó là lỗi của bố mẹ vợ. Vì lỗi lầm này, con xin đc trả vợ con về nơi sản xuất.
Kính thư!
 
Đàn ông con cặc gì mà chi li vãi lồn, nhớ từng chi tiết. T nghĩ tại anh tải ả, tại cả đôi bên. Con vợ đéo ra gì nhưng thẳng chồng cũng ko vừa đâu
 
thật là...
Vẫn cứ là cơm áo gạo tiền những thứ vụn vặt xé nát gia đình.
chồng khỏi nói, nát rượu kiểu cục súc là tệ rồi, cải tà quy chính thành công thì còn chấp nhận được.
mà họa đến thì chủ yếu từ vợ chứ chẳng phải chồng. Chưa làm tròn thiên chức của người mẹ/vợ, không giúp đỡ được tài chính thì cũng phải là hậu phương vững chắc (Bỏ bê chăm con, lớn đầu mà còn dẩm, ích kỷ nhỏ nhen so đo với mẹ chồng), kích động nhà nội, lại ăn nói bộp chộp. Tổ hợp 3 cái này nhà k bung hơi phí.
Đàn ông con cặc gì mà chi li vãi lồn, nhớ từng chi tiết. T nghĩ tại anh tải ả, tại cả đôi bên. Con vợ đéo ra gì nhưng thẳng chồng cũng ko vừa đâu
Không chi li hơi phí. Lương tháng 12 triệu. Nuôi 2 con, chu cấp mẹ già và cả vợ, lại còn là trụ cột. Tưởng 12 triệu là to lắm hả?
Như chủ thư viết thì t thấy nó lo phần lớn các khoản chi phí của gia đình rồi còn gì.
Chưa kể cũng nói rõ gia cảnh không khá giả gì cả.
Nghèo ở đây không phải là vấn đề, mà là tính cách của nhà chồng và vợ không khớp nhau được, và vợ không chịu biết điều (lối sống dựa dẫm mà vẫn còn dám coi thường người cung phụng mình).
T thấy vấn đề trong hôn nhân gia đình thì k phải giải quyết bằng cách tập trung vào sự khác biệt, ấn định nghĩa vụ. Mà phải là sự san sẻ, thông cảm và cố gắng vì nhau mà tốt. K làm được thì next, lỗi của ai cũng chẳng quan trọng vì càng sống càng bế tắc thôi.
 
Sửa lần cuối:
- Chốt đi bạn ơi, đàn bà đã coi thường thì khó sửa lắm, thế giới quan điểm mà còn tư duy 1 chỗ thì không thay đổi được gì đâu.
Đau 1 lần rồi thôi đi ông.
 
Top