Có chăng cái gọi là hy vọng ?

Mơ một ngày nắng đẹp, mở mắt thấy cuộc sống vẫn đáng quý. Dẫu biết cuộc sống của một người trưởng thành luôn khó khăn, mong muốn một ngày nào đó được giải thoát khỏi cơ cực này. Hy vọng là thế, ước mơ là thế, sao trong tôi vẫn luôn tưởng tượng một viễn cảnh tăm tối. Luôn cố gắng vui cười như bình thường, nhưng khi màn đêm buông xuống nó lại xuất hiện. Một cảm giác sợ hãi, sợ ngày nào đó không còn ai bên cạnh. Con sợ lắm mẹ ơi. Con không dám tâm sự với mẹ, con sợ mẹ lo lắng . Con chỉ biết lên đây để viết ra nỗi sợ của con. Mẹ biết không?! con luôn tưởng tượng rằng, khi con nói với mẹ con đang bế tắc, mẹ sẽ ôm con thật chặt vào lòng, an ủi, động viên con. Nhưng thật sự con không nói ra nỗi. Con sợ mẹ buồn, con sợ mẹ ngã bệnh vì con. Sau bao năm khó nhọc vì nợ nần, bây giờ khi đã trả xong nợ. Con chỉ muốn mẹ sống vui vẻ, ấy vậy mà giờ đây, con đã lạc lối, quên lời mẹ dạy để rồi tiếc 2 chữ "giá như". Con đang cố gắng từng ngày đó mẹ, người ta nói "quay đầu không bao giờ là quá muộn". Con đã quay đầu, nhưng không biết có còn kịp không?! Con luôn tin vào bản thân, con luôn hy vọng một ngày nào đó, những người con yêu quý sẽ mãi bên con. Mẹ ơi ! con đang khủng hoảng trầm trọng. Con không có chỗ dựa, con không có chỗ để bám víu vào. Người con cần nhất bây giờ là "vợ" là "con" dường như hờ hững lắm. Sợi dây cuối cùng của con như sắp đứt rồi mẹ ạ. Con không dám trách người, con chỉ trách bản thân con đã sai phạm nhiều lỗi lầm nghiêm trọng. Tâm trạng của con thực sự không ổn mẹ ạ. Cảm giác khóc không thành tiếng, khóc không chảy nước mắt, nó khó chịu quá mẹ ơi. Sao những người ngoài phố có thể vui vẻ, lạc quan đến như vậy!? Con muốn được như vậy lắm. Mẹ ơi, con phải làm sao đây hả mẹ?! Con thương mẹ lắm. Con không muốn mẹ suy sụp vì con. Con cố gắng bao nhiêu nhưng tất cả chỉ là một số 0 tròn trĩnh, con không ổn rồi mẹ ạ. Con lo lắm, con không ăn được ngủ được! Và hàng ngàn câu nói "mẹ ơi con...... " con mún nhõng nhẽo với mẹ lắm, nhưng con không dám mẹ ạ.! À ! Hôm nay lạ lắm, con đã rơi nước mắt được rồi, khi con viết tới đây, con đã khóc được rồi mẹ. Nước mắt rơi theo tâm trạng hỗn loạn của con. Con ước gì mẹ biết con đang khóc như đứa con bé nhỏ của mẹ ngày nào.

Con trai của mẹ!
 

Attachments

  • E7C86473-8FD9-4747-8F81-0EC97C000DEF.jpeg
    E7C86473-8FD9-4747-8F81-0EC97C000DEF.jpeg
    4.9 KB · Lượt xem: 7
Mơ một ngày nắng đẹp, mở mắt thấy cuộc sống vẫn đáng quý. Dẫu biết cuộc sống của một người trưởng thành luôn khó khăn, mong muốn một ngày nào đó được giải thoát khỏi cơ cực này. Hy vọng là thế, ước mơ là thế, sao trong tôi vẫn luôn tưởng tượng một viễn cảnh tăm tối. Luôn cố gắng vui cười như bình thường, nhưng khi màn đêm buông xuống nó lại xuất hiện. Một cảm giác sợ hãi, sợ ngày nào đó không còn ai bên cạnh. Con sợ lắm mẹ ơi. Con không dám tâm sự với mẹ, con sợ mẹ lo lắng . Con chỉ biết lên đây để viết ra nỗi sợ của con. Mẹ biết không?! con luôn tưởng tượng rằng, khi con nói với mẹ con đang bế tắc, mẹ sẽ ôm con thật chặt vào lòng, an ủi, động viên con. Nhưng thật sự con không nói ra nỗi. Con sợ mẹ buồn, con sợ mẹ ngã bệnh vì con. Sau bao năm khó nhọc vì nợ nần, bây giờ khi đã trả xong nợ. Con chỉ muốn mẹ sống vui vẻ, ấy vậy mà giờ đây, con đã lạc lối, quên lời mẹ dạy để rồi tiếc 2 chữ "giá như". Con đang cố gắng từng ngày đó mẹ, người ta nói "quay đầu không bao giờ là quá muộn". Con đã quay đầu, nhưng không biết có còn kịp không?! Con luôn tin vào bản thân, con luôn hy vọng một ngày nào đó, những người con yêu quý sẽ mãi bên con. Mẹ ơi ! con đang khủng hoảng trầm trọng. Con không có chỗ dựa, con không có chỗ để bám víu vào. Người con cần nhất bây giờ là "vợ" là "con" dường như hờ hững lắm. Sợi dây cuối cùng của con như sắp đứt rồi mẹ ạ. Con không dám trách người, con chỉ trách bản thân con đã sai phạm nhiều lỗi lầm nghiêm trọng. Tâm trạng của con thực sự không ổn mẹ ạ. Cảm giác khóc không thành tiếng, khóc không chảy nước mắt, nó khó chịu quá mẹ ơi. Sao những người ngoài phố có thể vui vẻ, lạc quan đến như vậy!? Con muốn được như vậy lắm. Mẹ ơi, con phải làm sao đây hả mẹ?! Con thương mẹ lắm. Con không muốn mẹ suy sụp vì con. Con cố gắng bao nhiêu nhưng tất cả chỉ là một số 0 tròn trĩnh, con không ổn rồi mẹ ạ. Con lo lắm, con không ăn được ngủ được! Và hàng ngàn câu nói "mẹ ơi con...... " con mún nhõng nhẽo với mẹ lắm, nhưng con không dám mẹ ạ.! À ! Hôm nay lạ lắm, con đã rơi nước mắt được rồi, khi con viết tới đây, con đã khóc được rồi mẹ. Nước mắt rơi theo tâm trạng hỗn loạn của con. Con ước gì mẹ biết con đang khóc như đứa con bé nhỏ của mẹ ngày nào.

Con trai của mẹ!
Hay đấy
Cố lên nhé ^^
 
Điều khiến bố mẹ an lòng nhất chính là mình tự lo đc cho chính bản thân mình.
Đừng để đến lúc mẹ ko còn nữa, trc lúc lên thiên đg vẫn ko ngừng lo lắng liệu mình sẽ sống tốt chứ, có bị ngta ức hiếp hay cuộc sống khó khăn ko.
Nên hãy trưởng thành thật nhanh đi tml ạ. Thời gian ko đợi ai cả đâu
 
Top