NHÀ HÁN TỪNG MUỐN KẾT BANG GIAO VỚI ĐẾ CHẾ LA MÃ
Phạm Bá Thủy
Trong thế kỷ thứ nhất Công lịch, nhà Hán cử Cam Anh (甘英) đi sứ sang Tây Dương để thiết lập các liên hệ trực tiếp giữa Đế chế Trung Nguyên và Đế chế La Mã. Cuộc hành trình không hoàn toàn thành công, nhưng không vô ích. Đây là bước đầu tiên trong tiến trình Đông-Tây hội ngộ, xích lại gần nhau.
Mối liên hệ giữa Trung Nguyên và châu Âu đã tồn tại từ thời cổ đại. Con đường tơ lụa vĩ đại đã giúp làm phong phú thêm nền văn hóa của hai đầu lục địa Á-Âu, và đặc biệt quan trọng đối với Trung Hoa - thời đó đã là quốc gia xuất khẩu lớn. Nhưng giao dịch thương mại thông qua trung gian thường rất bất tiện, chi phí vận chuyển cao và tiềm ẩn nhiều rủi ro. Cần phải mở con đường giao thương trực tiếp. Cam Anh được chọn làm nhân vật tiên phong giải quyết vấn đề này.
Thời đại 2 siêu cường ở hai đầu thế giới
Trong lịch sử, nền văn minh Trung Hoa hình thành và phát triển ở lưu vực sông Dương Tử và sông Hoàng Hà, cho đến tận đời nhà Hán chưa bao giờ vươn xa ra ngoài biên vực. Tất nhiên, khi dân số tăng lên, người Trung Quốc vẫn tiến hành việc mở rộng cương vực về phía bắc và phía nam, cách xa hai con sông lớn nói trên. Theo thời gian, Đế chế Trung Nguyên không chỉ trở thành nhà bảo trợ văn hóa và là bá chủ mạnh nhất châu Á, mà còn là đối tác thương mại chính của phương Tây. Cần biết, thời bấy giờ, Đế chế La Mã cần rất nhiều hàng hóa Trung Hoa. Nhưng hai gã khổng lồ lại nằm ở hai đầu đối diện của lục địa Á-Âu, khó liên lạc vô cùng.
Đến thế kỷ 1, nhờ cuộc hành trình của Cam Anh, La Mã và Trung Quốc đã nhận thức rõ về sự tồn tại của nhau. Người Trung Quốc gọi Đế chế La Mã một cách trân trọng là "Đại Tần”. Tuy nhiên, hai gã khổng lồ vẫn chưa có cơ hội giao lưu trực tiếp. Mặc dù thực tế là hai siêu cường cùng thời đang mở rộng về phía nhau, nhưng vẫn có những trở ngại địa lý gian nan giữa họ, đặc biệt là các dãy núi nghìn trùng khó vượt.
Ngoài ra, Con đường tơ lụa vĩ đại từ Trung Quốc sang phương Tây phải đi qua một số quốc gia, trong đó có Kushan và Parthia. Hai vương quốc này đã thực hiện các dịch vụ trung gian – mua hàng của người Trung Hoa bán lại cho phương Tây và ngược lai, khiến chi phí cuối cùng của hàng hóa bị đội lên rất cao. Ngoài ra, trên thảo nguyên, các đoàn lữ hành thường xuyên bị những người du mục, đặc biệt là người Hung Nô quấy nhiễu, cướp bóc. Nhưng vì Con đường tơ lụa rất quan trọng đối với nền kinh tế Trung Hoa, họ quyết định tự mình giải quyết vấn đề và bắt đầu mở rộng sang các vùng đất phía tây, sắp xếp mọi thứ vào trật tự. Một sự bành trướng lớn theo hướng đó bắt đầu từ nhà Hán (206 TCN - 220). Cam Anh đã sống trong triều đại này, vào thế kỷ 1.
Con đường gian khó
Cam Anh là thủ hạ thân tín của Đại tướng quân Ban Siêu, người được Hán Chương Đế giao chinh phục vùng Tây vực (lãnh thổ của Trung Á hiện đại), vốn trước đây thuộc chủ quyền của người Hung Nô và các đồng minh của họ. Ban Siêu đã bình định thành công và trấn giữ vùng đất này suốt 31 năm. Tuy nhiên, ông muốn thiết lập mối liên hệ chặt chẽ với Đế chế La Mã, lập liên minh để dễ mở rộng Đế chế Hán, vì vậy vào năm 97, dưới thời Hán Hòa Đế, ông đã cử sứ thần Cam Anh, một người tài năng xuất chúng, đi xa hơn về phía tây. Một bản tường thuật về cuộc hành trình của ông đã được đưa vào các tác phẩm "Hậu Hán thư" và "Lược sử Ngụy quốc", sau đó trở thành nguồn thông tin quan trọng của Trung Quốc về La Mã.
Tất nhiên, Cam Anh không đi một mình mà được vài chục người hộ tống. Nhưng điều đó không làm cho cuộc hành trình dễ dàng hơn. Không giống như tuyến đường phía bắc thông thường của Con đường Tơ lụa, Cam Anh và đoàn tùy tùng đã chọn tuyến đường phía nam khó khăn hơn, nơi họ phải băng qua rặng núi Pamirs ở khu vực sông Yarkand. Trong những ngày đó nó đặc biệt khó khăn. Dù nhóm đi vào đầu mùa hè nhưng vùng núi Pamir phủ đầy tuyết. Theo ghi chép lịch sử, các thành viên phái đoàn bị say độ cao, đau đầu dữ dội và sốt. Sau khi vượt qua dãy núi Pamir, nhóm Cam Anh tiến vào vùng đồng bằng phía bắc Ấn Độ dọc theo dòng chính của con sông Ấn. Ở đó, ông rất chú ý đến một ngôi đền có các cột Corinthian theo phong cách Hy Lạp cổ đại đặc trưng, có lẽ xuất hiện ở đó vào thời kỳ Hy Lạp hóa sau chiến dịch châu Á của A Lịch Sơn Đại đế (Alxander Macedonia). Những nơi này là trung tâm trao đổi văn hóa tuyệt vời giữa Hy Lạp, Ba Tư, Ấn Độ và Trung Á.
Tuy nhiên, không có thời gian để chiêm ngưỡng những cảnh đẹp, Cam Anh phải tiếp tục cuộc hành trình. Xa hơn nữa, phái đoàn đi về phía tây từ Peshawar dọc theo sông Kabul, băng qua đèo Khyber và tiến vào vùng núi Hindu Kush. Đi qua đèo, Cam Anh ngạc nhiên khi thấy rằng không có pháo đài quân sự kiên cố nào để phòng thủ ở một nơi thuận tiện như vậy. Sứ thần Trung Quốc quả đã nhìn xa trông rộng: về sau, người Thổ Nhĩ Kỳ, Ả Rập và Mông Cổ dễ dàng xâm nhập từ đây đến tiểu lục địa Nam Á, tàn phá vùng đất màu mỡ này không biết bao nhiêu lần.
Xa hơn, khi tiến vào lãnh thổ của vương quốc Parthia, nhóm Cam Anh rẽ vào lưu vực sông Sistan, rồi đi về phía nam. Tại Khash, thành phố phía đông của vương quốc, đoàn người Trung Quốc đã gặp một đội tuần tra kỵ binh Parthia nổi tiếng, những kỵ binh của họ đã từng đóng vai trò quan trọng trong việc đánh bại quân đoàn của vị tướng nguyên lão La Mã Marcus Licinius Crassus.
Người Parthia xảo quyệt
Người Parthia không hài lòng lắm về các đại diện của Đế chế Trung Hoa. Mặc dù là những chiến binh dũng cảm đã nhiều lần đánh bại Đế chế La Mã ở phương Tây, nhưng họ thực sự lo sợ rằng cư dân ở phương Đông sẽ khai thông con đường đến với họ (để tiêu diệt họ!). Người Parthia không muốn thấy mình bị kẹt giữa hai gã khổng lồ La Mã và Trung Hoa. Họ cũng không muốn đánh mất vị thế độc quyền trung gian trên Con đường Tơ lụa. Do đó, hành trình của Cam Anh được theo dõi cẩn thận, và nhóm của ông liên tục được các kị sĩ tháp tùng.
Mặc dù sự giám sát 24/24 này khiến Cam Anh cảm thấy bất an, nhưng nó đã vô tình đẩy nhanh tiến độ hành trình. Cả nhóm nhanh chóng và không gặp trở ngại nào trên con đường cái quan do Đế chế Ba Tư để lại, nhanh chóng tiến vào phần đông nam của Iran hiện đại và di chuyển xa hơn men theo đồng bằng dọc theo Vịnh Oman và Vịnh Ba Tư mà không cần xuống nước.
Nhưng khi nghỉ ngơi trên bờ Vịnh Ba Tư, nhóm Cam Anh vốn đã khá mệt mỏi không biết phải làm gì - có vượt qua nó hay không. Bây giờ, rõ ràng, bơi qua vịnh là vô nghĩa - bằng cách này, bạn sẽ thấy mình đang ở trong sa mạc Ả Rập khô cằn. Nếu nhóm Cam Anh có tấm bản đồ đơn giản nhất về khu vực này, họ sẽ hiểu rằng có thể tiếp tục hành trình về phía tây bắc và băng qua lãnh thổ của Iraq hiện đại để tiến vào Đế chế La Mã. Người Parthia biết về điều này, nhưng họ quyết định tận dụng sự mệt mỏi của các du khách để ngăn chặn sự thành công của sứ mệnh. Quá trình nói dối điêu luyện của người Parthia bắt đầu.
Đầu tiên, người Parthia giữ im lặng về tuyến đường phía tây bắc. Nếu người Trung Quốc được phép đi xa hơn, thì chỉ qua Vịnh Ba Tư vào sa mạc, nơi có nhiều cơ hội chết hơn. Thứ hai, Cam Anh đã lầm đường lạc lối. Người Parthia báo rằng vùng biển trước mặt họ rộng lớn và sóng gió, và may mắn nhất thì họ có thể vượt qua nó trong hai tháng. Với gió chậm, sẽ mất một năm, còn với thời tiết xấu và không có gió, họ sẽ phải bơi trong ba năm. Sẽ không có đủ lương thực và nước uống cho thời gian này, vì vậy mọi người sẽ chết. Cam Anh bị tác động bởi những lời dối trá và rơi vào tuyệt vọng. Sau một hành trình dài như vậy, không ai muốn chết trên biển. Cả nhóm quyết định quay lại và trở về bằng chính con đường cũ.
Do đó, cuộc hành trình vĩ đại về phía tây đã kết thúc mà không đạt được mục tiêu. Tuy nhiên, Cam Anh đã trở thành người Trung Quốc đầu tiên đi xa đến mức này, và chuyến thám hiểm đã làm phong phú thêm kiến thức của người Trung Quốc về Trung Á, Trung Đông. Các thành viên phái bộ đã chú ý ghi chép về các sản vật của từng khu vực, vật liệu xây dựng nhà ở, sông ngòi và điều kiện khí hậu. Rồi Con đường tơ lụa vĩ đại sau đó bắt đầu không chỉ đi qua Parthia mà còn bằng đường biển, và vào thế kỷ thứ 2, các mối liên hệ thương mại giữa La Mã và Trung Quốc đã được thiết lập một cách đáng tin cậy.