Hỏi về chữ "hiếu"

T có nghe ở đâu đó có câu: "trăm ngàn việc thiện, chữ hiếu đứng đầu". Tự thấy bản thân cũng là người lương thiện đến hóa ngu muội nhưng có hay cãi thậm chí chửi tay đôi với ba má ở nhà, ở chỗ làm, ba t là sếp lớn nhất ở chỗ làm nghỉ hưu mấy tháng rồi, trước có quạt nhau suốt và sở thích của ông là phải chửi t trước mặt người khác, đặc biệt là với đám cấp dưới, giữ thế diện cho ông nên chưa bao giờ t quạt lại, có đợt năm trc t bị kỷ luật, ông thu sổ tiết kiệm còn nói t đéo phải con ông, t cáu lên cãi thẳng mặt giữa phòng họp kỷ luật, đến giờ nghỉ hưu mấy tháng nhưng vẫn giữ cái tính quan liêu vẫn giữ sở thích chửi trc mặt người khác, cứ nói 1 2 câu là chửi địt cần biết chuyện gì, t có nhắc nhưng đéo dc, dạo này vừa áp lực công việc vừa thiếu ngủ nên đéo thể sống với cái sở thích của ông dc nên giờ cứ quá lời là t bật thẳng mặt. Còn mẹ t thì cũng chả kém phần, thích gì làm nấy chả bao giờ phải nghĩ, tết đi chơi hết mấy chục tr của t xong đi kể cả thiên hạ là tết ko dc con nó đưa 1 đồng, kể xấu đủ kiểu, có cái ảo là đi chơi xong về là bà chửi t như chó vì kiểu các bạn của bà đi chơi đồ đẹp hơn, đt đăt tiền hơn, nóng máu lên t cũng quạt cho.
Theo chúng m, việc nhà , việc nọ kia vẫn làm, nhưng bật vẫn bật thì có tính là bất hiếu ko.
 
Y hệt bà già của t (Mẹ của bố). Phải nói thật với m, dù t không cố chấp, ưa công bằng. Nhưng t k thể "hiếu" một cách nghiêm túc với bà t được.
Bà t người già gần 100 tuổi - Là người cũ của thế hệ cũ nên tính trái khoáy vl. Cái t ghét nhất là bà theo đạo phật nhưng chuyên đi ngược lại hoàn toàn với lời khuyên của Phật:
- Con cái ốm đau, mổ xẻ ở bệnh viện đéo thăm hỏi thì chớ lại còn tán với hàng xóm là: Giả vờ bị ốm để trốn tránh gặp bà, trong khi ae, bạn bè đéo huyết thống thì xếp hàng vào thăm.
- Bố t làm việc như trâu húc mả, kiếm tiền cho bà già lúc bà già vì sốc thuốc vì nhập viện. Thì lại chửi bố t là suốt ngày tham công tiếc việc, đéo ai khiến phải cật lực làm việc vì bà. Bà chỉ cần "nam mô a di đà phật" là bệnh tự khỏi, rồi còn mấy cô/chú/bác hùa theo bà chửi bố t.
- Đỉnh cao nhất, là bà già t viết di chúc rồi đặt lên giường của mẹ t, với nội dung nói xấu mẹ "Lúc sống vì uất úc với con dâu cãi mẹ chồng". Trong khi mẹ t là người gần gũi và chăm sóc bà già nhiều nhất mỗi khi bà già sốc thuốc và ốm liệt giường. Từ vụ này, t ghét bà già công khai luôn.
T hỏi bố, tại sao bà già như thế mà bố vẫn còn "chiều" thêm cái tính trái khoáy của bà già. Thì bố t kể lại, hồi chiến tranh biên giới, bố 6 tuổi đi mang cơm cho bà già, thì vô tình té ngã làm vỡ bát cơm, vì sợ bị la mắng, bố tao gom cơm và bát vỡ rơi vãi lại tiếp tục mang cho bà. Bà k biết nên ăn nắm cơm lẫn mảnh vỡ bát thế là sặc cả máu mồm.
Bố t răn dạy là: Hồi nhỏ, cũng có lúc mình sai lầm đến suýt làm bà mất mạng mà bà đâu có ghét bỏ, trốn tránh trách nhiệm với mình đâu? Nên phận làm con thì vẫn phải làm cho đúng. Bản thân mình không làm gì trái với lương tâm thì k có gì phải thấy tội lỗi cả, việc gia đình mình không bắt người ngoài phải hiểu. Vì họ chỉ có thể lấy câu chuyện mình làm quà chứ chẳng tác động được gì cả. Tính bà khét tiếng ai mà chẳng biết. Quan trọng là làm gương cho con cháu đời sau biết phải cư xử như thế nào với bố mẹ/ông bà. Không nên đôi co, tính chuyện phải trái với người sắp chết. Suy cho cùng, bà cũng chỉ đang níu giữ cuộc sống còn lại bằng cách làm những thứ mình thích dù khó ưa thôi, bỏ qua thôi vì hạnh phúc chung của cả dòng họ.
Bản thân t dù biết chuyện đó nhưng vẫn cảm thấy khó khăn khi "hiếu" với bà, nhưng nghĩ đến việc bà già chẳng còn sống được bao lâu, và mọi người tin tưởng t là người có học - biết cách cư xử thì t thường làm ngơ. Và dù bà già t nói nhăng nói cuội gì đi nữa, thì có 1 điều mà chắc chắn bà t ngầm hiểu: là đéo có ai chu cấp tiền bạc/vật chất cho bà nhiều như bố t và bà luôn tìm đến bố t đầu tiên khi gặp khó khăn - giống như trường hợp của m vậy (Nhưng có tuổi thì cũng hạn chế gắt gỏng, hại tim và huyết áp lắm).
T hi vọng m cũng sẽ làm tương tự như vậy để cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn. T tin tưởng m, bạn bè tin tưởng m sẽ giữ được bình tĩnh trước cái ngang ngược của bố mẹ m. Cái gì chiều được thì chiều, không chiều được thì bơ đi mà sống. Đúng sai, hay hiếu thảo là xuất phát từ tâm của mình (không làm gì có lỗi về mặt đạo đức, phận làm con). Chúc tml sông vui vẻ và thiện lành.
 
Sửa lần cuối:
sao mà khó sống vs người than thế nhỉ. DM, tao méo ưa cái họ hàng nhà tao tí nào. Chỉ mong đưua đưcọ bố mẹ đi xa cái đám ấy.
 
Y hệt bà già của t (Mẹ của bố). Phải nói thật với m, dù t không cố chấp, ưa công bằng. Nhưng t k thể "hiếu" một cách nghiêm túc với bà t được.
Bà t người già gần 100 tuổi - Là người cũ của thế hệ cũ nên tính trái khoáy vl. Cái t ghét nhất là bà theo đạo phật nhưng chuyên đi ngược lại hoàn toàn với lời khuyên của Phật:
- Con cái ốm đau, mổ xẻ ở bệnh viện đéo thăm hỏi thì chớ lại còn tán với hàng xóm là: Giả vờ bị ốm để trốn tránh gặp bà, trong khi ae, bạn bè đéo huyết thống thì xếp hàng vào thăm.
- Bố t làm việc như trâu húc mả, kiếm tiền cho bà già lúc bà già vì sốc thuốc vì nhập viện. Thì lại chửi bố t là suốt ngày tham công tiếc việc, đéo ai khiến phải cật lực làm việc vì bà. Bà chỉ cần "nam mô a di đà phật" là bệnh tự khỏi, rồi còn mấy cô/chú/bác hùa theo bà chửi bố t.
- Đỉnh cao nhất, là bà già t viết di chúc rồi đặt lên giường của mẹ t, với nội dung nói xấu mẹ "Lúc sống vì uất úc với con dâu cãi mẹ chồng". Trong khi mẹ t là người gần gũi và chăm sóc bà già nhiều nhất mỗi khi bà già sốc thuốc và ốm liệt giường. Từ vụ này, t ghét bà già công khai luôn.
T hỏi bố, tại sao bà già như thế mà bố vẫn còn "chiều" thêm cái tính trái khoáy của bà già. Thì bố t kể lại, hồi chiến tranh biên giới, bố 6 tuổi đi mang cơm cho bà già, thì vô tình té ngã làm vỡ bát cơm, vì sợ bị la mắng, bố tao gom cơm và bát vỡ rơi vãi lại tiếp tục mang cho bà. Bà k biết nên ăn nắm cơm lẫn mảnh vỡ bát thế là sặc cả máu mồm.
Bố t răn dạy là: Hồi nhỏ, cũng có lúc mình sai lầm đến suýt làm bà mất mạng mà bà đâu có ghét bỏ, trốn tránh trách nhiệm với mình đâu? Nên phận làm con thì vẫn phải làm cho đúng. Bản thân mình không làm gì trái với lương tâm thì k có gì phải thấy tội lỗi cả, việc gia đình mình không bắt người ngoài phải hiểu. Vì họ chỉ có thể lấy câu chuyện mình làm quà chứ chẳng tác động được gì cả. Tính bà khét tiếng ai mà chẳng biết. Quan trọng là làm gương cho con cháu đời sau biết phải cư xử như thế nào với bố mẹ/ông bà. Không nên đôi co, tính chuyện phải trái với người sắp chết. Suy cho cùng, bà cũng chỉ đang níu giữ cuộc sống còn lại bằng cách làm những thứ mình thích dù khó ưa thôi, bỏ qua thôi vì hạnh phúc chung của cả dòng họ.
Bản thân t dù biết chuyện đó nhưng vẫn cảm thấy khó khăn khi "hiếu" với bà, nhưng nghĩ đến việc bà già chẳng còn sống được bao lâu, và mọi người tin tưởng t là người có học - biết cách cư xử thì t thường làm ngơ. Và dù bà già t nói nhăng nói cuội gì đi nữa, thì có 1 điều mà chắc chắn bà t ngầm hiểu: là đéo có ai chu cấp tiền bạc/vật chất cho bà nhiều như bố t và bà luôn tìm đến bố t đầu tiên khi gặp khó khăn - giống như trường hợp của m vậy (Nhưng có tuổi thì cũng hạn chế gắt gỏng, hại tim và huyết áp lắm).
T hi vọng m cũng sẽ làm tương tự như vậy để cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn. T tin tưởng m, bạn bè tin tưởng m sẽ giữ được bình tĩnh trước cái ngang ngược của bố mẹ m. Cái gì chiều được thì chiều, không chiều được thì bơ đi mà sống. Đúng sai, hay hiếu thảo là xuất phát từ tâm của mình (không làm gì có lỗi về mặt đạo đức, phận làm con). Chúc tml sông vui vẻ và thiện lành.
Huynh đài có nhớ chỗ bán ko, hàng này ngon đấy. Đùa thôi, thì việc vẫn làm, đến già ốm yếu 1 chỗ thì vẫn đến tay mình, còn chịu dc bao nhiêu thì chịu, lâu lâu quá đáng quá ko thở dc thì vùng lên tí.
 
sao mà khó sống vs người than thế nhỉ. DM, tao méo ưa cái họ hàng nhà tao tí nào. Chỉ mong đưua đưcọ bố mẹ đi xa cái đám ấy.
M phải dc thấy họ hàng ko bằng bạc vàng tiền tệ, họ hàng cc gì khinh mình ra mặt nhưng hễ hở tài sản lol gì là nó đớp đéo trượt phát nào.
 
Mỗi cá nhân mỗi hoàn cảnh, gia đạo khác nhau, nên quan điểm về "Đạo hiếu" mỗi người đều khác nhau.

Cùng 1 vấn đề nhưng có thể đối với 1 người là tròn đạo hiếu, nhưng người khác thấy vậy là chưa đủ

Thế nên chỉ có 1 lời khuyên là mình cứ làm tròn đạo hiếu theo bản thân mình nghĩ, nếu đã biết việc mình làm là bất hiếu mà cứ làm thì đó mới là bất hiếu

Sau này ai phàm làm những việc bất hiếu thì đến khi bố mẹ ông bà mất rồi nằm nhớ và suy nghĩ lại sẽ cảm thấy sự ăn năn hối hận về việc mình đã làm và bị dằn vặt tâm hồn và nhận quả báo sau này khi con cháu mình lớn lên nó sẽ đối xử với mình y như vậy.
 
Cái câu trăm ngàn vc thiện, chữ hiếu đứng đầu là 1 câu sai vô cùng đấy. M đi buôn ma túy lấy tiền về phụng dưỡng cha mẹ thì m là ng thiện à. Câu nói này ý muốn hướng con người hành thiện từ tâm, tâm m thiện thì hành động đầu tiên m làm sẽ là hành thiện vs mọi ng xung quanh m rồi ms tới những ng ngoài xã hội. Còn thời đại bh t thấy lắm con tu hú lắm, chả hiểu gì về phật pháp về giới định tuệ, chỉ biết về nhà đọc kinh, ăn chay niệm phật như một lũ ngu muội mê tín dị đoan. Còn về vấn đề của m thì cũng là vấn đề t từng gặp phải. M vẫn còn bám vào những câu chửi mắng của b mẹ m vì nội lực m chửa đủ lớn, m cần phải tu dưỡng nội hàm nhiều hơn nữa. Bản chất nó là sự vận hành của khổ đế, sự vận hành của bản ngã n tạo nên thôi. Chúc m bình an
 
Nho giáo người ta xếp theo thứ tự quan trọng là quân, sư, phụ, tức là ông bô tầm quan trọng thua vua và thầy. Vậy theo đạo lý này chữ trung mới là quan trọng nhất, rồi đến chữ nghĩa, rồi mới đến hiếu.

Dm các đạo lý nó cứ đá nhau thế nhỉ. Hình như hiếu đứng đầu là của đạo phật chứ ko phải nho giáo
 
Y hệt bà già của t (Mẹ của bố). Phải nói thật với m, dù t không cố chấp, ưa công bằng. Nhưng t k thể "hiếu" một cách nghiêm túc với bà t được.
Bà t người già gần 100 tuổi - Là người cũ của thế hệ cũ nên tính trái khoáy vl. Cái t ghét nhất là bà theo đạo phật nhưng chuyên đi ngược lại hoàn toàn với lời khuyên của Phật:
- Con cái ốm đau, mổ xẻ ở bệnh viện đéo thăm hỏi thì chớ lại còn tán với hàng xóm là: Giả vờ bị ốm để trốn tránh gặp bà, trong khi ae, bạn bè đéo huyết thống thì xếp hàng vào thăm.
- Bố t làm việc như trâu húc mả, kiếm tiền cho bà già lúc bà già vì sốc thuốc vì nhập viện. Thì lại chửi bố t là suốt ngày tham công tiếc việc, đéo ai khiến phải cật lực làm việc vì bà. Bà chỉ cần "nam mô a di đà phật" là bệnh tự khỏi, rồi còn mấy cô/chú/bác hùa theo bà chửi bố t.
- Đỉnh cao nhất, là bà già t viết di chúc rồi đặt lên giường của mẹ t, với nội dung nói xấu mẹ "Lúc sống vì uất úc với con dâu cãi mẹ chồng". Trong khi mẹ t là người gần gũi và chăm sóc bà già nhiều nhất mỗi khi bà già sốc thuốc và ốm liệt giường. Từ vụ này, t ghét bà già công khai luôn.
T hỏi bố, tại sao bà già như thế mà bố vẫn còn "chiều" thêm cái tính trái khoáy của bà già. Thì bố t kể lại, hồi chiến tranh biên giới, bố 6 tuổi đi mang cơm cho bà già, thì vô tình té ngã làm vỡ bát cơm, vì sợ bị la mắng, bố tao gom cơm và bát vỡ rơi vãi lại tiếp tục mang cho bà. Bà k biết nên ăn nắm cơm lẫn mảnh vỡ bát thế là sặc cả máu mồm.
Bố t răn dạy là: Hồi nhỏ, cũng có lúc mình sai lầm đến suýt làm bà mất mạng mà bà đâu có ghét bỏ, trốn tránh trách nhiệm với mình đâu? Nên phận làm con thì vẫn phải làm cho đúng. Bản thân mình không làm gì trái với lương tâm thì k có gì phải thấy tội lỗi cả, việc gia đình mình không bắt người ngoài phải hiểu. Vì họ chỉ có thể lấy câu chuyện mình làm quà chứ chẳng tác động được gì cả. Tính bà khét tiếng ai mà chẳng biết. Quan trọng là làm gương cho con cháu đời sau biết phải cư xử như thế nào với bố mẹ/ông bà. Không nên đôi co, tính chuyện phải trái với người sắp chết. Suy cho cùng, bà cũng chỉ đang níu giữ cuộc sống còn lại bằng cách làm những thứ mình thích dù khó ưa thôi, bỏ qua thôi vì hạnh phúc chung của cả dòng họ.
Bản thân t dù biết chuyện đó nhưng vẫn cảm thấy khó khăn khi "hiếu" với bà, nhưng nghĩ đến việc bà già chẳng còn sống được bao lâu, và mọi người tin tưởng t là người có học - biết cách cư xử thì t thường làm ngơ. Và dù bà già t nói nhăng nói cuội gì đi nữa, thì có 1 điều mà chắc chắn bà t ngầm hiểu: là đéo có ai chu cấp tiền bạc/vật chất cho bà nhiều như bố t và bà luôn tìm đến bố t đầu tiên khi gặp khó khăn - giống như trường hợp của m vậy (Nhưng có tuổi thì cũng hạn chế gắt gỏng, hại tim và huyết áp lắm).
T hi vọng m cũng sẽ làm tương tự như vậy để cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn. T tin tưởng m, bạn bè tin tưởng m sẽ giữ được bình tĩnh trước cái ngang ngược của bố mẹ m. Cái gì chiều được thì chiều, không chiều được thì bơ đi mà sống. Đúng sai, hay hiếu thảo là xuất phát từ tâm của mình (không làm gì có lỗi về mặt đạo đức, phận làm con). Chúc tml sông vui vẻ và thiện lành.

Ở phương Tây 18t là cha mẹ hết nghĩa, mày dọn đồ ra khỏi nhà, tự đóng thuế để đi làm éo ai cho tiền ăn nữa !! Nhưng nó vẫn chọn ở lại hoặc ra đi tùy vào tình cảm cha mẹ nó lúc bé giành thời gian chơi với con, yêu thương con thì lớn lên nó đền đáp, có tình cảm lại !! Còn đằng này ở châu Á Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó, đéo làm theo thì cút, con cái gặp khó khăn thì giở giọng đạo lý - 'sống là phải có hiếu, là phải biết ơn' - 'đừng có đòi hỏi quá nhiều' để phủ bỏ trốn trách trách nhiệm giúp đỡ con cái !!
P/s: Tao bài trừ văn hóa Hu Nho, Nho Giáo, Khổng Giáo
 
Nổi nóng chỉ làm hại chính bản thân m thôi. Coi như là một thứ gia vị cay nồng cho món ăn cuộc đời này đi, được không?
 
Top