Thằng sinh viên ngày ấy

Chuỗi ngày sinh viên của chúng mày thế nào?
Có đầy đủ vui vẻ hạnh phúc chia ly đau đớn không?
Điều gì khiến chúng mày đọng lại mãi không quên không?

SG mùa hè năm ấy.
Vậy là hơn một năm kể từ cái ngày tao khăn gói rời xa mái ấm gia đình tao để đến cái đất Sài Gòn này để theo đuổi cái tấm bằng đại học. Một năm qua tao cũng chả làm nên trò trống mẹ gì ngoài những thói hư tật xấu mà tao bị tiêm nhiễm bởi mấy thằng khốn ở cùng dãy trọ. Nào là nhậu nhẹt, thuốc the, bài bạc hay cá độ gái gú. À quên còn rớt đến 7 môn trong tổng số 18 môn của cái năm nhất. Nghĩ đến cái cảnh học lại mà tao ngao ngán. Tổng kết lại thì năm nhất đại học của tao là một năm thất bại vãi linh hồn. Phụ huynh ở nhà mà biết thì chắc tế xác tao cho hà bá ăn luôn quá. Bởi 12 cắp sách đi học tao đều thuộc hàng học lực top của lớp. Sự kỳ vọng của gia đình vào tao là quá lớn bởi tao là thằng cháu đích tôn nữa chứ.

Thôi kệ bà mọi thứ đi có gì cứ cố gắng cho năm học sau gỡ gạc lại vậy. Bây giờ cũng tháng 6 rồi trường tao cũng bước vào kỳ học quân sự tại khu quân sự đại học quốc gia Tp. HCM. Ngày đầu sang làm thủ tục đăng ký học cũng cả có cái quái gì ngoài chuyện nộp lệ phí mua đồng phục với chuyện thằng nào đăng ký ở nội trú thì ở không thì cút về thôi. Dù học được một năm rồi nhưng tao cũng chả quen biết nhiều ngoài mấy thằng hay ra hút thuốc với tao sau khu giảng đường trường tao. Mấy thằng đó rủ tao ở lại nội trú cho vui nhưng câu trả lời của tao là đéo. Ở lại đông người tao không thích với lại tao cũng chả ưa mấy cái hoạt động ngoại khóa gì đó cho lăm. Tao đăng ký ngoại trú sáng đi chiều về. Tao hồi đó thuộc tiểu đội 7 hay gì đó tao cũng không nhớ rõ chỉ nhớ trong tiểu đội tầm 13 hay 14 mạng gì đó tao cũng không nhớ lắm nữa. Đăng ký xong thì tao cũng lủi về chứ chả nán ná lại làm gì. Mấy đứa con gái lớp tao bảo tao ở lại chụp hình lấy làm kỷ niệm cho nhớ. Tao trả lời cụt lủn không ham rồi thủng thẳng đi ra cổng khu quân sự bắt xe bus 33 đi về. Đến QL1 tao lại phải bắt thêm chuyến 104 để về phòng.

Về đến phòng thì bà chị gái tao vẫn đi học chưa về.( Hồi đó tao ở trọ với chị gái tao. Lúc tao mới vào thì bà chị tao bảo tao đi tìm trọ sao cho tao thuận đường đi học nhưng tao lười kiếm thế nên bà chị tao kiếm luôn. Thành ra ở xa trường tao học). Thay bộ đồ xong ra ngồi trước cửa châm điếu thuốc hút thì lão P chạy qua. ( lão này học bên điện khác trường tao sn 90)
- Tối rảnh không chú? Lão hỏi tao
- Có gì hot? Tao rít hơi thuốc rồi trả lời lão.
- Tối có kèo đá banh với bọn xóm kia mà bên mình thiếu mỗi chú nữa thôi. Lão nhìn tao với ánh mắt như van nài.
- Mấy giờ? Sân nào? Có bia uống không? Tao vẫn không nhìn lão mà trả lời.
- 7h sân VL. Bia bọt thì bọn mày ngày đéo nào chả uống mà cứ hỏi. Lão nham nhở cười.
- Ok anh. Cứ có bia là tốt rồi. Tao nhìn lão cười.
- Ok chú. À nay đi học quân sự thế nào có tăm tia được em nào không? Anh nghe nói nới đó là nới mấy thằng ế hay tìm được mối đó chú.
- Đỉnh cao của tán gái là ngồi uống rượu chờ gái đến tán huynh ơi. Tao rít hơi thuốc rồi nhìn lão cười.
- Bọn mày chỉ được cái mồm, mấy hôm trước nhậu mày với thằng C hai thằng ế ngồi kể chuyện tình trường chúng mày mà tao nghe nhức cả đít. Lão B bĩu môi giễu cợt.
- Ô hay. Ông được nghe tiểu thuyết mà không mất tiền còn chê. Vậy hôm sau nhậu ngồi không nổi thì cút về phòng mà quay tay nhé. Tao cười cười trả lời.
- Thôi anh thua chú. Nhớ nha tối 7h đó. Nói xong lão B chạy tót về phòng chơi game.

Rít xong điếu thuốc tao đứng dậy vào xem mở máy tính lên chơi lúc. Cũng chả có gì hay ho nên chơi lúc tao cũng chán liền lết đít đi ăn. Cái tiết trời nắng SG này cũng nóng không kém gì hè quê tao. Ngồi ăn đĩa cơm mà không buồn nuốt. Ăn cho có trách nhiệm với cái bao tử chứ chả ngon lành gì. Lúc này mà ở quê là làm vài ca bia hơi rồi lăn ra ngủ là phê nhất. Về đến phòng tao lăn ra ngủ chứ biết làm cái mẹ gì giờ.

- Dậy mày 6 giờ rồi, làm chuẩn bị rồi chạy ra sân. Lão B đập cửa ầm ầm.

Tao uể oải đứng dậy đi đánh đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Bà chị tao vẫn chưa về. Thôi kệ chị em ở với nhau nhưng mấy khi nói chuyện với nhau đâu. Chắc do hai bọn tao tính không hợp nhau nên việc ai nấy làm. Tao thay xong bộ đồ xỏ đôi giày đá banh thì lão B chạy xe qua phòng tao hối tao.

- Nhanh mày, bọn thằng P, C, K ra sân rồi. Thằng L với H đi học về nó ra sân luôn rồi. Lão vừa rịn ga vờ hối.
- Tàu xe già mà vội. Tao leo lên xe thủng thẳng nói.
- Đm. Lão chửi đổng cái rồi vít ga đi.

Vừa ra đến sân thì cái đéo gì thế này. Nhìn Đội bạn rồi nhìn lại đội tao. Phải nói là khác bọt vãi. Đội bạn nhìn thằng nào thằng nấy như con tịnh còn bên tao thì thằng gầy thằng béo thằng thấp thằng cao nhìn loạn xì ngầu. Đã thế bên họ còn có một dàn em út đi theo cổ vũ còn bên tao thì dương thịnh âm suy, toàn những thằng đực rựa với nhau. Thôi thì phải thắng về tỉ số để bù lại thua thiệt về khí thế ra sân.

- Vẫn như cũ nhé. Em với anh C đá dưới anh P với anh H đá trên. Một bắt một cho em. Tao phân công đội hình.
- Ok chú. Đá thí mẹ chúng nó đi cái tội có gái cổ vũ. Tay C hào hứng nói.
- Đá thắng lát về anh mời các chú ly. Tay P cười khanh khách.

Nghe đến bia là thằng nào cũng hừng hực khí thế. Đúng là hội bợm ở với nhau.

Vào trận hai bên giằng co khá là quyết liệt ăn miếng trả miếng liên tục. Bên tao chủ động phòng ngự một bắt một nên bên kia cũng không có nhiều cơ hội. Bọn tao chủ động bắt chết khép chặt phạm vi di duyển nên bên kia chỉ còn biết sút xa cầu may. Khoảng phút thứ 20 gì đó tao cắt được bóng rồi solo lên đến gôn bên kia khi mà cầu thủ bên kia vẫn chưa về kịp. Nhìn sang tay P dơ tay hét.
- Bên này! bên này!
Gã thủ môn lao lên tao gẩy bóng qua cho tay P. Việc còn lại của tay P chỉ đơn giản là đệm bóng vào gôn trống. 1-0 cho đội không có gái.
- Hay lắm chú. Lão P, C, H chạy lại đập tay tao.
- Tiếp tục thủ chặt nha đừng để bia đến miệng rồi lại rơi mất đó. Tao cười đập tay với mấy lão.

Phút 40 một thằng ml bên kia cướp được bóng từ tay H nó dẫn thêm một nhịp rồi sút xa. Bóng đập chân lão C đổi hướng bay vào lưới bên tao trước sự ngỡ ngàng của cả đội.
- Thủ như cc. Ông H mất bóng còn không chịu theo mà lấy. Lão C hét lên giọng trách móc.
- Không sao, đang hòa mà anh. Đừng làm anh em mất sĩ khí. Tao vỗ vai lão C trấn an.
- Đúng đó. Ae ta làm lại. Lão P cũng chạy lại nói đỡ cho lão H. Lão H vẫn cười trừ không biết nói gì.
- Chú ý vào. Tao vỗ vai lão H
- Ok chú. Lão nhìn tao gật đầt với vẻ mặt quyết tâm lắm.
Thế trận vẫn tiếp tục giằng co quyết liệt. Còn khoảng 2p nữa là hết giờ. Tao cắt được bóng từ thằng ml lúc nãy. Tao dốc bóng lên phản công khi thấy đội bạn dâng lên khá cao bên trong lão P với lão H cũng chạy đến trước cửa gôn. Chỉ có thủ môn với thằng hậu vệ theo kèm. 3 đánh 2 thì cơ hội thắng rất cao nếu bên tao biết chắt chiu nếu không dính phản công thì vỡ mồm. Tao nhìn thấy lão H tách ra được khỏi thằng hậu vệ thì tao định chọc khe xuống. Bỗng ầm một cái. Lưng tao như bị xe tông làm tao loạng choạng. Rướn trụ tao với xỉa bóng cho lão H. Chuyền xong tao cũng ngã nhoài ra sân. Chân tao cảm nhấy nhói đau rồi nhưng tao vẫn cố nhìn mấy lão làm ăn sao. Lão H dứt điểm một chạm thì bị gã thủ môn đỡ được, bóng lập bập dội ra cách gôn tầm 5m.
- Tránh ra. Tiếng lão C hét lên
- Bốp.. Vàooo. Bóng găm thẳng sau pha đã bồi của lão C. Bên tao dẫn 2-1 khi sắp hết giờ.
Tao quay lại nhìn thằng ml vừa lao cả người vào tông tao rồi nói
- Mấy ông thích đá bóng hay đá người. Nếu thích đá người thì nói câu. Nếu không phải bên tao đang dẫn chắc tao lao vào đấm luôn quá vì thói chơi xấu. Đang chạy tốc độ cao mà va chạm vậy dễ chấn thương lắm chứ.
- Đá bóng va chạm là bình thường chứ có gì mà căng vậy bồ. Thằng ml vừa phủi hạt cao su dính lên người vừa nói.
- Đm. Mày cố ý chứ va chạm gì. Thích gì thì nói mẹ đi. Tao gườm lên chửi thẳng mặt nó.
- Thôi chú. Lão P lại ôm tao lại
-Có gì ông thông cảm do tui ham bóng quá. Thấy thái độ tao thằng ml cũng hạ dọng lại.
- lần sau chú ý vào. Tao cũng chả muốn làm to chuyện nữa tập tễnh đi ra lấy viên đá chườm vào chỗ gân gần mắt cá chân.
Đúng lúc đó thì ông chủ sân thổi còi hết giờ. Bên tao thắng độ ăn được 1 củ. Bên đó chịu tiền sân luôn. Tối đó bọn tao lại nhậu tưng bừng tới 2h sáng. Chủ đề câu chuyện cũng chỉ quanh trận bóng hay mấy mối tình cũ. Riệu bia ngà ngà vào thì thằng nào cũng tâm trạng hơn. Tao cũng vậy. Hình ảnh người yêu cũ tao cũng hiện về nhưng tao nghĩ đây không phải là tình yêu nữa và là một mảnh ký ức chưa thể quên được. Hay chăng là chưa có một thứ gì mới mẻ hơn để tao quan tâm.
 
Thằng Chou mà chịu khó viết như bác “Sói” thì chỉ tầm 4 trang là hết chuyện kể rồi. Hoan nghênh bác và cám ơn bác. Ngóng truyện của bác mỗi ngày
Đừng so sánh tôi với Chou khập khễnh quá. Cái tâm hồn đẹp của nó cả xứ xàm này hóng mà. Căn bản ngoài làm việc với uống bia ra tôi cũng đếch biết làm gì nên cào chữ cho vui.
 
Về đến phòng tao đuôi gà vẫn còn run cầm cập. Mặt mũi tái mét cắt không còn giọt máu miệng thì lắp ba lắp bắp nói không ra hơi. Mang hết đồ đạc vào phòng tao ra khóa cổng dãy trọ lại cho chắc chắn rồi vào khóa luôn cửa phòng. Đuôi gà lúc này mới ôm chầm lấy tao khóc tu tu.
- Em sợ quá. Em muốn về nhà. Cũng phải thôi con gái mấy khi gặp cảnh này, tâm lý cũng đâu vững được như con trai. Hoảng sợ trong hoàn cảnh này là dễ hiểu.
- Không sao đâu. Có tao đây rồi. Tao trấn an đuôi gà.
- Em sợ lắm.
- Thôi lên giường ngủ giấc đi. Mai tỉnh dậy là quên hết ý mà.
- Anh ngủ với em được không? Ngủ mình em sợ lắm.
- Đuôi gà ngủ trên giường đi. Tao trải chiếu ngủ dưới này cũng được. Không sao đâu có tao nằm đây canh rồi trộm không dám làm gì đâu. Vả lại dãy trọ tao xưa giờ an ninh lắm đuôi gà cứ yên tâm đi.
- Dạ. Anh canh chờ em ngủ rồi anh mới ngủ nha.
- Ừ. Ngủ đi

Tao với tay tắt điện cho đuôi gà dễ ngủ. Nằm gác tay lên trán tao suy nghĩ. Hôm nay là dãy trọ đuôi gà có thể ngày mai hay ngày kia là dãy trọ tao hay TV cũng nên. Không hiểu sao đéo chịu bỏ sức lao động ra mà kiếm tiền mà lại rình mò trộm cắp như vậy. Bao nhiêu vụ bị đánh chết vì trộm cắp rồi mà không chừa hay sao. Phòng tao thì cũng chả có mẹ gì đáng giá ngoài cái máy tính bàn cả. Có cho chắc chúng nó cũng đéo muốn khiêng đi nhưng tao biết nếu nó lấy thành công cái gì đó thì lần sau nó sẽ tới tiếp. Thôi ngày mai thử gọi điện cho bọn trong xóm trọ xem có đứa nào để lại thứ gì đáng giá ở xóm trọ không. Tao nghe tiếng sột soạt ở đâu đó. Tao thò tay cầm lấy con dao để dưới gối nếu có gì là vụt luôn. Một bàn tay lần mò vòng qua ngực tao rồi một cơ thể mềm mại nằm xuống bên cạnh tao.

- Anh ngủ chưa? Là đuôi gà xuống nằm cạnh tao.
- Sao không ngủ đi mò xuống đây làm gì. Tao thả chiếc dao xuống.
- Em sợ không ngủ được. Em ôm anh ngủ nha.

Tao không nói gì cũng chả xô đuôi gà ra. Tao nghĩ chắc lúc này đuôi gà cần cảm giác được bảo vệ, được an tâm thì mới ngủ được. Tao cầm sợi dây chuyền lên hôn một cái rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng tao cũng chả ngủ được sâu vì mỗi lần nghe tiếng chó sủa là tao lại tỉnh giấc đưa tay lên đầu cầm con dao. Đuôi gà cũng đã ngủ say rồi. Tao cũng cố chợp mắt tí, hơi bia cũng làm hai mắt tao ríu lại rồi.

- Buông tui ra, cứu tui với. Tiếng hét của đuôi gà làm tao giất mình tỉnh giấc. Hai tay đuôi gà đập loạn xạ.
- Bốp. Là tay đuôi gà tát vào mặt tao. Ngủ mớ được rồi còn phải hươ tay múa chân làm tao bị cái tát oan.
- Này này. Tao cầm tay đuôi gà lay lay. Tay kia với bật cái công tắc điện
- Bốp. Anh tao ơi cứu em với. Đm lại bị thêm cái tát oan nữa. Đúng là thiệt tình. Nhưng cũng tội thật mới gặp chút chuyện đêm đã gặp ác mộng rồi.
- Đuôi gà. Tao cầm hai vai lay mạnh cho đuôi gà tỉnh kẻo lại mơ sâu mất hồn mất vía. Đuôi gà mở mắt nhìn tao. Trên trán mồ hôi nhễ nhại khuôn mặt vẫn còn lộ rõ vẻ lo sợ.
- Anh.. Đuôi gà lại ôm chầm lấy tao.
- Không sao. Ngủ mớ thôi mà. Cố ngủ tiếp đi tí trời sắp sáng rồi.
- Em mơ thấy....
- Mơ có phải thật đâu mà sợ. Ngủ tiếp đi lát tao kêu dậy đi ăn sáng.
- Dạ.

Đời như lòn, đã mất ngủ còn bị ăn tát nữa chớ. Mới nằm được chút lại bị thức giấc, hết ngủ mớ rồi lại chó sủa. Tao mở mắt ra thì trời cũng đã sáng rồi đuôi gà thì vẫn còn ngủ say sưa. Tao dậy châm điếu thuốc rồi đảo một vòng quanh xóm trọ xem có gì đáng nghi không. Đánh răng rửa mặt xong tao kêu đuôi gà dậy rồi rửa mặt rồi hai đứa tao đi ăn sáng xong tao đưa đuôi gà về phòng.

- Anh đưa em ra bến xe nha. Em muốn về nhà. Ừ về cũng tốt chứ ở lại đây một mình Ai biết chuyện đéo gì sẽ xảy ra chứ.
- Ừ. Về với gia đình đi.
- Anh cũng về quê đi, ở lại một mình em không yên tâm. Nếu không muốn về quê anh lên nhà em ăn tết cũng được. Vl nhà tao tao còn chưa về giờ bảo tao đi lung tung. Ông già tao gạch tên tao khỏi gia phả bây giờ.
- Khùng.Có gì đâu mà sợ. Tao ở lại có việc.
- Có gì gọi điện cho em biết nha.
- Ờ.

Tao đưa đuôi gà ra bến xe bắt xe về quê. Hôm qua là TV hôm nay là đuôi gà. SG lại chỉ có mình tao. Tranh thủ gọi điện cho Tv lúc nhưng tao không kể vụ tối qua sợ TV lo lắng. Bao nhiêu nhớ nhung chỉ có thể giãi bày qua điện thoại. Tao lại lân la lượn lờ phố xá tới gần tối tao mới về phòng. Về phòng một mình là cái cảm giác nhớ nhà lại trỗi dậy trong tao. Kiếm cái gì đó làm cho nó qua đi cái cảm giác này mới được. Tao đi một vòng dãy trọ kiểm tra từng phòng xem có phòng nào bị phá khóa không. Mọi thứ vẫn bình thường, tao bật hết đèn xong yên tâm đi về phòng. Hai bóng đen đứng trước cửa dãy trọ nhìn vào phòng tao. Chúng nó đứng ở chỗ tối nên tao không thể nhìn thấy rõ mặt mũi như thế nào được. Không biết chúng nó lượn lờ qua dãy trọ tao rồi vô tình thấy tao hay là chúng nó biết tao ở đây nữa. Tao cầm cái đèn pin dọi ra phía cổng thì bọn nó lủi đi mất. Tao vào phòng lấy hai con dao để lên trên gần chỗ cửa phòng. Dắt thêm một con nữa dưới cái gối đầu giường tao. Xong xuôi mọi thứ tao lấy ghế ra ngồi trước cửa hút thuốc. Thủ dao cho yên tâm vậy chứ tao đã cầm dao chém ai bao giờ đâu. Kkkk. Tới mồng 2 mới mừng thọ mà bây giờ mới có ngày 25 còn một tuần như thế này nữa thì cũng chán thật. Chắc về nhà Cô tao chơi chứ ở vậy cũng buồn. Lúc đầu tao tính chơi chơi chán rồi mồng 1 về chúc tết cô dượng luôn nhưng tình hình này chắc thay đổi kế hoạch. Về nằm vật vờ cơm rượu ngày ba bữa cho nó khỏe. Cũng gần năm nay không về đó rồi không biết có gì thay đổi không?

Vào phòng đóng cửa leo lên giường cầm cái điện thoại tao gọi gần cùng cái danh bạ. Nhớ nhung yêu thương dành cho TV, thăm hỏi dành cho những người bạn lâu rồi không gặp, với tao lúc này có người nói chuyện là cái vui rồi. Đuôi gà nhắn tin bảo về tới nhà rồi nhưng tao cũng không trả lời. Nên giữ khoảng cách với đuôi gà thì tốt hơn cho mối quan hệ của tao và TV lúc này. Tao đứng dậy Xếp mấy bộ quần áo cho vào balo mai qua nhà Cô sớm chứ ở đây lâu chắc tao tự kỷ mất. Tắt cái công tắc đèn tao từ từ chìm vào giấc ngủ, do hôm qua mất ngủ nên vừa nằm xuống là tao ngủ liền một mạch cho đến khi tao nghe tiếng cót két trước cửa phòng tao làm tao thức giấc.

- Két.... Két.... Là tiếng kim loại cọ xát vào nhau như ai đang cạy chốt phòng tao. Tao với lấy con dao đầu giường nắm chắc trong tay mắt hướng về phía cửa. Lúc này tao hơi hoang mang xen lẫn lo sợ, tao không biết phía sau cánh cửa kia là ai? Có bao nhiêu người? Mục đích cạy cửa phòng tao làm gì? Liệu một mình tao có chống nổi không. Chỉ cần cái chốt kia bung ra là đủ khe hở cho kẻ gian có thể phá khóa. Tao cảm thấy nhợn nhợn lạnh sau sống lưng tim thì đập liên hồi. Tao với tay mò mẫm dò tìm cái công tắc điện, vừa mò mắt tao vừa chăm chú hướng vào cánh cửa gỗ phòng tao. Tách cái bòng đèn sáng lên đủ để tao quan sát động tĩnh cũng như kẻ bên ngoài kia biết tao còn thức. Tiếng động ngoài kia cũng biến mất.

- Phòng tao đéo có con cặc gì cho tụi mày vào cả. Tao hét lên trong đếm tối. Tao cố hét thật to để cho bọn bên ngoài nghe cũng như tăng thêm cái sỹ khí cho chính bản thân tao.

Một cái móc bằng sắt ( cái mà người ta dùng để nhổ đinh) lòn vào cái khe cửa phòng tao để bạy cánh cửa. Đm hình như bọn nó muốn vào phòng tao bằng được. Bên ngoài vẫn không có tiếng nói gì mà chỉ có âm thanh của cái móc bạy vào cánh cửa gỗ. Nếu cánh cửa bung ra thì chuyện gì sẽ xảy ra với tao đây? Không cần suy nghĩ nhiều nữa tao cầm con dao phóng thật mạnh hết sức vào cánh cửa gỗ. Phặp... Lực phóng mạnh hết mức làm con dao ghim chặt vào cánh cửa rung lên bần bật. Tao nhảy lên cầm lấy hai con dao tao thủ sẵn từ hồi tối ở gần cửa. Hai tay Nắm chặt lấy hai con dao tao hét lên thật to

- Đm vào đây tao chém chết mẹ tụi mày. Lúc này tao thực sự run nhưng bản thân tao không cho phép tao sợ. Nếu tao sợ bọn đó sẽ cố vào bằng được.
- Đm bọn mày vào đây. Vào đây. Tao gõ mạnh hai con dao vào nhau tiếng loảng xoảng vang lên trong đêm tối khiến tao lấn át đi nỗi sợ.

Chiếc móc sắt được rút ra khỏi khe cửa. Tiếng cạy cửa không còn nữa mà thay vào đó là một sự im lặng đến đáng sợ. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đến ngạt thở. Âm thay duy nhất lúc này là tiếng quạt điện phòng tao vẫn quay đều đều. Thời gian như đóng băng lại. Tao phải làm gì đó để tăng sĩ khí cho bản thân mình không được để nỗi sợ lấn át. Hai tay vẫn cầm chắc hai con dao còn chân tao thì sút mạnh vào cái xe đạp làm nó ngã cái rầm dựa vào cánh cửa. Chiếc xe đạp ngã xuống vô tình móc phải sợi dây điện của nồi cơm điện làm chiếc nồi rơi xuống lăn long lóc giữa nền nhà. A có cách rồi. Tao chạy lại hộc bàn lấy cái ổ cắm điền ra đập nát một đầu rồi ném nó lên cái khung xe đạp đầu kia tao kéo lại gần bảng điện. Tao cắm điện làm chỗ dây điện chạm nhau với khung xe chập tóe lửa. Đứng trong phòng tao hét to
- Đkm chúng mày. Vào đây. Tao cho điện giật chết mẹ chúng mày.

Bên ngoài có tiếng xì xào. Hình như không phải một thằng. Bỗng có một giọng nói khàn khàn vang lên sau cánh cửa.
- Mày coi chừng nhà con chó.

Sau đó là tiếng bước chân đi ra phía ngoài cổng rồi tiếp theo là tiếng trèo qua cánh cổng. Bịch, bịch, bịch là tiếng nhảy từ trên cánh cổng xuống nên đất. Bọn đó đi rồi, là hơn hai thằng thì phải vì tao nghe đến 3 tiếng tiếp đất. Tao lúc này mới thả lỏng người xuống đi lại bàn cầm điếu thuốc lên hút lấy lại bình tĩnh. Tao vẫn để dây điện nguyên như vậy leo lên giường cầm điện thoại gọi điện cho báo cho bà chủ trọ tình hình. Bả nghe xong dặn tao cẩn thận có gì ngày mai bả lên xem sao. Đm đêm đó tao đéo ngủ được, cứ nhắm mắt là lại giật mình bởi bất kì tiếng động nào. Thành ra tao thức vậy cho đến khi trời sáng luôn.
Tao vẫn chưa hiểu cửa phòng mày khóa kiểu gì?là khóa đc ở bên trong phòng hay chỉ bên ngoài phòng?nếu khóa bên trong,nếu nó muốn cạy khóa thì phải thò tay qua lỗ.mày chỉ việc chém vào cái tay nó.còn nó thò móc sắt vào thì mày tóm,mày rút từ trong,làm sao mà nó cạy đc cửa
 
Tao vẫn chưa hiểu cửa phòng mày khóa kiểu gì?là khóa đc ở bên trong phòng hay chỉ bên ngoài phòng?nếu khóa bên trong,nếu nó muốn cạy khóa thì phải thò tay qua lỗ.mày chỉ việc chém vào cái tay nó.còn nó thò móc sắt vào thì mày tóm,mày rút từ trong,làm sao mà nó cạy đc cửa
Hồi đó cửa phòng tao là cửa gỗ. Hai cách ghép với nhau bằng bản lề thành một cánh lớn. Nghĩa là có thể gập lại được. Chỗ để móc khóa bằng dây cáp chứ không phải bằng sắt. Nếu kéo từ phía ngoài thì giữa khe cửa và tường hở ra một khoảng 10 phân đủ để thò kìm vào cắt cái dây cáp. Tao phải chế thêm cái chốt để kéo từ bên ngoài không bị hở.
 
Hồi đó cửa phòng tao là cửa gỗ. Hai cách ghép với nhau bằng bản lề thành một cánh lớn. Nghĩa là có thể gập lại được. Chỗ để móc khóa bằng dây cáp chứ không phải bằng sắt. Nếu kéo từ phía ngoài thì giữa khe cửa và tường hở ra một khoảng 10 phân đủ để thò kìm vào cắt cái dây cáp. Tao phải chế thêm cái chốt để kéo từ bên ngoài không bị hở.
Ờ.cửa phòng chán đời thế.nếu ở ngoài HN này thì cho tiền nó đéo dám thò tay vào trong để mở khóa đâu
 
Ờ.cửa phòng chán đời thế.nếu ở ngoài HN này thì cho tiền nó đéo dám thò tay vào trong để mở khóa đâu
Chán đéo buồn tả. Có lần tao say về đạp cửa bung mẹ bản lề. Dãy trọ tao hồi xây từ năm tám mấy. Nên nó chán đời lắm
 
Tối về tao ngồi hút thuốc hoài niệm rồi tao kể lại cho cảm xúc. Giờ gõ ngồi phím cái mà thằng sếp biết nó chửi tao như con á
Có facebook nó ko tao mạnh dạn tag nó vào.. Mẹ tài năng như mày mà nó bỏ phí quá..mày làm bên mảng nào vậy
 
Truyện như lồn
Bố con chó ghẻ
Thể loại không nc văn minh được lại ẳng lên đây mà
Toxic chó đẻ giẻ rách.
Thế thì truyện của mày như lồn ấy
Viết địt biết viết, đéo ai thèm đọc
Tiễn, cút đi con chó
À quên nó mà viết không được thì mày chỉ ra chỗ nào tml đấy viết ko được
Đéo gì cái thể loại não ngắn còn kém ông già bị Alzheimer, chưa đọc 1 từ nào mà chỉ trích.
 
Thể loại không nc văn minh được lại ẳng lên đây mà
Toxic chó đẻ giẻ rách.

À quên nó mà viết không được thì mày chỉ ra chỗ nào tml đấy viết ko được
Đéo gì cái thể loại não ngắn còn kém ông già bị Alzheimer, chưa đọc 1 từ nào mà chỉ trích.
Cái thứ đó nói nó không vào não đâu. À quên có não hay không tao cũng không biết
 
Tao dậy tút dây điện dọn dẹp lại cái phòng cho gọn gàng thì bà chủ trọ cùng một tay công an phường cũng vừa đến. Chắc kinh doanh dãy trọ cũng nuôi mấy anh béo tốt hay sao mà mới sáng ra đã thấy đến đây rồi. Thấy tao hai người bả cũng lại hỏi han tình hình tối qua như thế nào có bị mất mát gì không. Tao kể qua một lượt cho nghe rồi vào xách ba lô ra bến xe bus để bắt xe về nhà Cô dượng tao. Xe bus cuối năm cũng rảnh do sinh viên đã về quê ăn tết hết rồi, cả xe chỉ có tao với vài người đồ đạc lỉnh kỉnh ra bến xe miền đông. Tới bến xe tao bắt thêm một chuyến nữa mới về được tới nhà Cô tao. Căn nhà vẫn vậy chả có gì thay đổi sau một năm không lui tới. Tao bấm chuông mãi một lúc sau mới thấy ông dượng tao ra mở cửa. Vẫn vẻ mặt hiền từ tươi cười đon đả mỗi khi tao về đây chơi.

- Thằng Tao. Lâu rồi không về chơi với cô dượng.
- Dạ con đi học đi làm miết nên cũng không có thời gian. Lươn lẹo vl, căn bản lười về thì nói lười về bày đặt bận rộn. Kkkk
- Dượng nghe bố mày nói rồi. Tết ở đây ăn tết với cô dượng.
- Dạ. Tết này ăn tết SG cho biết.
- Vào nhà đi.

Tao ngồi xuống cái ghế ngó nghiêng một lượt quanh nhà. Vẫn vậy như một năm trước có thay đổi thì có chăng là cái không khí trong căn nhà này. Từ khi ông anh con cả của dượng.... Thì cũng không còn vui vẻ như trước nữa. Tao cũng ít lên chơi vì lý do đó.

- Uống nước đi con. Dượng vừa rót ly trà đưa cho tao vừa nói.
- Cô mày mới đi chợ chắc gần trưa mới về. Để dượng gọi điện mua ít đồ về trưa hai dượng cháu nhậu.
- DẠ. Dượng mời trà. thế a Thứ đi đâu rồi dượng. Tao cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
- Thằng Thứ nó đi làm rồi, mà nghe nó bảo tết này nó đi chơi với hội bạn ở đâu trên Gia lai. Thành ra có cô mày với dượng ở nhà.
- Dạ. Năm nay có con nữa dượng.
- Ừ ra tết hình như có mấy người ngoài quê vào đi mừng thọ đó.
- Ai vào thế dượng? Tao hỏi đại vậy thôi chứ thật ra tao cũng không quan tâm lắm.
- Mấy người bên nhà ngoại đó. Kệ tiếp không bận tâm lắm.
- Nghe nói chú... Cũng vào thì phải. Cái tên này khá bất ngờ khi tao nghe dượng tao nhắc đến. Bất ngờ sao để chap sau đến đoạn đó tao kể tiếp.
- Dạ.

Tao với dượng tao ngồi trà nước say sưa nói chuyện từ chuyện thời dượng đi bộ đội rồi đến chuyện hồi tao nhỏ xíu. Nghe dượng kể mà tao cảm giác mình như đang ở quê vậy đó. Từng câu từng chữ gợi cho tao bao hoài niệm về quê nhà về cái tết ngày xưa. Hai dượng cháu làm hết ấm trà thì cô tao cũng đi chợ về mua mấy đồ nhậu mà tao khá là khoái. Trưa đó hai dượng cháu cũng cò cưa qua lại hết gần lít rượu quê. Dượng tao ví riệu là nước mắt quê hương, nên con em đi xa để nhớ về quê thì nên uống rượu. Nói thế chứ tao không thích uống rượu buổi trưa vừa nóng vừa mệt cả buổi chiều cứ lờ đờ. Uống xong tao lên phòng anh thứ ngủ một giấc tới tối bù cho hai đêm mất ngủ vừa rồi. Anh Thứ tết đi chơi thì phòng này là địa bàn cư trú của tao trong mấy ngày tết này.

Mấy ngày giáp tết của tao chỉ có ăn nhậu rồi ngủ cho mập thây. Lâu lâu cô dượng cần gì thì tao xắn tay xắn áo làm phụ. Tao cân tất từ dọn nhà trang trí gói bánh chưng cho đến hông xôi làm cỗ gà. Mấy cái này với tao bình thường vì tao con trai độc đinh nên tao tập làm từ nhỏ rồi, sau không biết làm thì cũng đâu ai làm giùm cho đâu. Rồi ngày cuối cùng của năm cũng đến, lết đít ra cái shop gần nhà lựa cho mình bộ đồ đi chơi tết cho bằng với người ta. Tối 30 tao gọi điện về nhà cho bố mẹ tao trước tiên. Cả nhà tao đang quây quần lại ngồi chờ đón giao thừa, từng người từng người thay phiên gặp tao để nói chuyện. Mỗi giọng nói vang lên là lỗ mũi tao cay thêm một chút, mấy ngày qua với tao cũng thấy bình thường mà sao tới giờ phút cuối năm này lại làm tao nghẹn ngào như vậy. Tao sợ mình khóc, sợ gia đình tao cũng không vui nên tao đi xuống nhà đón giao thừa với cô dượng. Giây phút tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới cũng đã đến. Từng nhịp đếp ngược tới thời khắc giao thừa vang lên từ chiếc TV nơi phòng khách càng làm cho không khí thêm phần rộn ràng nhưng tao lại thấy lạc lõng quá. Đây không phải nhà tao, tao chỉ ngồi vậy nhìn dượng tao dâng hương mà tao lại nhớ giao thừa mọi năm tao với bố tao bê cỗ gà lên nhà thờ dâng hương . Thôi thì năm mới không được phép buồn rầu, xốc lại tinh thần chúc tết cô dượng cho phải đạo trước. Tiếp đến là phần tao thích nhất từ nhỏ đến lớn, chúc tụng và li xì. Tết đó tao được cô dượng lì xì cho hẳn 1 củ hehe. Chuông điện thoại tao đổ và tao biết người gọi điện cho tao đầu tiên là ai. Chúng mày cũng đoán được đúng không.

- Hpny anh yêu. Hihi.
- Hpny.
- NĂm mới chúc tình yêu của em luôn mạnh khỏe, học giỏi và gặp nhiều may mắn nhé. Moahhh.
- Em cũng thế nhé.
- Anh phải chúc thành lời chứ.
- Năm mới chúc em thành công hơn năm cũ nha.
- Hi. Năm cũ em có người yêu rồi năm mới thành công hơn thì sao ta?
- Yêu nhiều hơn chứ sao.
- Hi. Anh yêu lì xì cho em chưa.
- Anh có tấm thân này thôi, em thích anh lì xì cho luôn.
- Không thèm nhé.
- Chắc không? Có người nói không thèm nha.
- Xớ. Vậy em lấy luôn. Hihi. Anh là của riêng em.
- Thì trước giờ vẫn của em mà.
- Ngoan lắm. Lì xì cho anh nè. Moahhhh.
- Cho anh gửi lời hỏi thăm đến ba má nha.
- Thay mặt ba má cám ơn con rể. Hihi. Anh yêu cho em gửi lời chúc đến gia đình anh nhé.
- Cảm ơn em.
- Em đi lễ chùa đây, lát về em gọi cho anh.
- Ok. Hôn em.
- Hi. Nói lại em nghe đi.
- Hôn em.
- Hi. Hôn anh. Em đi đây.

Điện thoại nhận biết cơ man nào là tin nhắn chúc tết từ những thằng bạn học như Lé, Xeko, Trắng.... Hay anh em xóm trọ tao ở Nát, Lợn, Thây ma.... Rồi đến bạn bè ở quê. Chỉ riêng việc trả lời lại tất cả đã thấy lâu rồi đấy. Điều tao bất ngờ là hôm nay mấy thằng con trời chúc cũng văn vẻ ý nghĩa và rất gì và này nọ. Chắc lại cop pate ở đâu ra rồi lại gửi cho bạn hiền đây. Chắc cái thời khắc đầu năm ai cũng muốn trở nên trang trọng và vui vẻ để đón nhận lời chúc may mắn từ người khác. Đuôi gà không nhắn tin mà gọi cho tao. Mọi ngày có thể không nghe máy nhưng hôm nay giờ phút này thì tất nhiên tao sẽ nghe máy và gửi vài lời chúc tốt đẹp.
- Hpny.
- Hpny.
- Năm mới chúc anh mạnh khỏe và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống nhé.
- Cảm ơn đuôi gà nhé. Chúc đuôi gà sang năm cũng gặt hái được nhiều thành công.
- Cảm ơn anh. À sao mấy bữa em gọi cho anh mà không được.
- Tại tao bận.
- Em lo cho anh lắm. Sợ anh ở lại gặp....
- Đầu năm ai lại nói chuyện xui xẻ thế.
- Hì. Về nhà thấy nhớ Sg quá. Nhớ cả anh nữa.
- Ăn tết vui không?
- Vui lắm anh. Anh ở SG vui không?
- Cũng bình thường nè đuôi gà.
- Người ta gọi em với anh rồi mà cứ kêu tên hoài. Nghe kỳ kỳ.
- Muốn kêu anh với em à.
- Ừ nè anh. Gọi thế cho thân mật. Hi.
- Ok em. Năm mới chiều lòng chút không sao.
- Đầu năm chiều thì cả năm chiều luôn. Hihi.
- Chiều tùy cái nha em. Không phải gì cũng chiều hết.

Tao xàm xàm với đuôi gà lúc rồi đi ngủ mà quên mất lúc nãy TV hẹn tao lát đi chùa về gọi điện. Mồng một tao ở nhà với cô dượng đón khách với nhậu nhẹt từ sáng đến tối. Say rồi tỉnh tỉnh rồi say cho đến lúc tao yên vị trên giường thì mới kết thúc. Niềm vui lớn nhất của tao ngày hôm đó là được thêm gần củ tiền lì xì. Kkkk.
 
Tiếng ồn ào dưới phòng khách làm tao tỉnh giấc, hình như nhà có khách thì phải. Thôi kệ đi khách nhà dượng chứ phải khách tao đéo đâu mà hồ hởi chạy xuống. mặt trời cũng đã lên cao chiếu những ánh nắng chói chang xuống chiếc giường tao đang ngủ. Uể oải đứng dậy vào nhà vệ sinh, cái đầu tao lúc này nó cứ lâng lâng như đi trên mây chắc là do hậu quả của ngày hôm qua nhậu hơi nhiều. Thay lại quần áo cho đàng hoàng dù gì nhà cũng đang có khách khứa nên không thể lôi thôi lếch thếch trong bộ dạng như lúc mới ngủ dậy.

Tao đi xuống bếp ở dưới tầng trệt mở cái tủ lạnh lấy chai nước suối tu ừng ực. Đang lâng lâng trong người mà uống nước mát vào cảm giác mát lạnh khoan khoái đi từ miệng vào tận trong lục phủ ngũ tạng. Tao với bật lò vi sóng hâm lại ít đồ ăn rồi múc vào tô tính bê lên phòng ngồi ăn. Phải làm miếng gì cho vào bụng cho chắc chứ để cái bụng rỗng lát đi mừng thọ thì thế đéo nào chả say. Tao bê tô cơm đi lên cầu thang hướng về phòng.

- Ô thằng Tao con ông bố tao đấy à. Là chú X mà hôm dượng tao có nhắc, chú này là em trai của vợ ông Thọ. Đại khái là Cậu đi mừng thọ dượng. Mà chú X này lại là bố của nyc tao ngày xưa, hồi xưa bọn tao yêu nhau gia đình chú X cũng biết nên giờ gặp lại tao có phần ngại ngại.
- Dạ vâng chú vào lâu chưa? Mấy giờ mình đi qua Bình Dương vậy chú.
- Chú xuống máy bay là bắt xe về đây luôn. Lát nữa xe đến rồi đi qua luôn.
Nhà cô dượng tao như cái trạm trung chuyển người vậy. Mỗi khi người ngoài quê tao vào chơi đều ghé lại đây chơi rồi mới đi đâu thì đi. Phần vì nhà vừa gần bến xe, gần gà và sân bay nữa phần vì cô dượng tao như kiểu cây cao bóng cả của hội đồng hương ở miền Nam nên người ta hay qua lại.
- Thế chú vào một mình hay vào cùng cô. Hỏi đại khái vậy chú vào với ai cũng chả ảnh hưởng đến tô cơm cháu đang chuẩn bị ăn.
- Cô bận ở nhà, chú vào với con nyc. Nyc, cái tên mà lâu lắm rồi tao không nghe đến hay xuất hiện trong suy nghĩ của tao. Có cái gì đó khang khác ở trong con người tao. Phần muốn gặp nói chuyện xem có gì thay đổi trong hai năm qua không. Phần còn lại trong tao lại bảo đó là quá khứ, TV mới là hiện tại.
- Dạ vâng chú. Cháu lên phòng lát đi gọi cháu với.

Tao lên phòng bật cái laptop lên vừa ăn vừa nghe nhạc. Mấy nay không lên fb nên cũng mò vào xem có gì mới mẻ không. Toàn là khoe ăn tết mập thây hoặc khoe tiền lì xì còn lại là hình ảnh du xuân chùa chiền này nọ. Vào thông báo thấy có mấy bài viết tag tên tao của bạn bè tao đa phần là chúc tụng này kia nên tao cũng làm lơ đi. Hai thanh niên cũng tag tên tao nhưng không phải chúc mà là tag vào linh bài hát " con biết bây giờ mẹ chờ em trông,.....". Bạn bè như củ cặc biết bạn nhớ nhà còn tag tên vào mấy cái bài như vậy, cơ mà không như vậy lại đéo phải bạn tao. Kkk. Đuôi gà tag tên tao vào mấy cái yêu yêu gì đó mà tao không ngó chỉ vào xóa tag đi là được.

- Cốc... Cốc... Cốc... Tiếng gõ cửa phòng tao, là phòng anh thứ mới đúng.
- Đợi tí. Tao đặt tô cơm ăn dở xuống bàn rồi đứng dậy đi lại mở cửa.
- Ơ...
Đứng trước mặt tao là nyc năm xưa. Dù biết là em ấy có vào đây nhưng tao không nghĩ sẽ gặp lại theo kiểu một mình em ấy lên gõ cửa phòng tao. Vẫn nụ cười rạng rỡ đó mà ngày xưa làm tao điên đao. Em vẫn xinh đẹp như xưa nhưng thay vào đó là sự chững chạc hơn quyến rũ hơn. Không còn là cô bé hay làm nũng ngày xưa cứ hở ra là ăn vạ tao mà là một người phụ nữ thực sự rồi. Mái tóc nhuộm nâu được uốn theo nếp gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp khá sang chảnh. Cũng phải thôi em cũng con nhà có điều kiện nên mấy cái đó nó bình thường.
- Anh không mời em vào phòng à. Hi. Em cất lời phá tan sự im lặng cũng như sự ngỡ ngàng của tao.
- À ừ. Xuống nhà trước đi. Anh thay đồ xong anh xuống. Tao lúc này chả muốn đối mặt với nyc một chút nào, nhất là trong hoàn cảnh một đối một trong một căn phòng. Bây giờ tao đã có người yêu mới, giữa tao và nyc là một khoảng cách vô hình mà tao không hề muốn phá vỡ nó. Sợi dây quá khứ rồi cũng sẽ đến lúc đứt rời.

- Anh... Vậy em xuống trước.

Một thoáng ngập ngừng em nhíu mày nhìn tao rồi nụ cười lại trở lại trên môi em. Em đi xuống cầu thang nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn tao như cố níu giữ cái gì đó. Tao cũng không biết mình có phũ phàng với em quá không. Dù sao cũng từng coi nhau là tất cả mà giờ đây đến một câu chào hỏi nhau đàng hoàng cũng không thể. Giận em ư? Tao không giận. Còn vương vấn chuyện cũ ư? Chắc cũng không.

Mọi người thuê xe về BD, lên xe tao ngồi cùng với dượng còn em ngồi với chú X bố em. Dọc đường vài lần tao vô tình bắt gặp ánh mắt em nhìn tao nhưng tao lại lảng đi. Tao cảm thấy khó chịu với ánh nhìn đấy, ánh nhìn của sự tiếc nuối, của những tình cảm chưa nguôi ngoai, của những cảm xúc mà chẳng thể giãi bày. Mừng thọ thì cũng như ở quên nên cũng không có gì đáng kể, còn tao thì với thân phận tộc trưởng tương lai thì cũng vác ly đi mời đi chúc qua lại cho đến khi tàn tiệc. Em thì vẫn ngồi nhìn tao như lúc còn trên xe, mỗi lần tao nhìn thấy thì em lại mỉm cười với tao. Lâu lâu em lại khoát tay kêu tao lại ngồi cùng với em nhưng tao lại lấy cớ đi chúc để lảng tránh. Khuôn mặt em xuất hiện nét thoáng buồn mỗi khi tao né tránh. 10 giờ đêm bọn tao mới về tới nhà ai nấy đều mệt mỏi sau một ngày tiệc tùng nên về đến nhà là chui vào phòng nằm. Tao mò lên phòng tắm rửa tí rồi đi ra sân thượng treo lên trên mái nhà ngồi hóng gió. Nói là mái nhưng thực ra là cái trần đổ bê tông cột chờ sau này có điều kiện thì xây lên tấm nữa. Ngồi trên này có thể quan sát được toàn cảnh đường phố cũng như xe cộ qua lại dưới kia. Hiện tại chỗ này chỉ để một cái bồn nước.
- Anh kéo em lên với. Là em đang hý húi treo lên chìa bàn tay chờ tao kéo lên.
- Trên đây gió lạnh lắm. Nói vậy nhưng tao vẫn đưa tay kéo em lên trên này ngồi với tao.
- Chỗ này ngồi ngắm đường sá đẹp quá anh nhỉ. Em đưa mắt nhìn toàn cảnh một lần rồi lại ngồi cạnh tao.
- Ừ em. Mỗi lần về đây anh hay lên đây ngồi.
- Giống hồi xưa mình hay cùng nhau ngồi... Nói đến đây giọng em có vẻ ngập ngừng.
- Ừ. Chuyện cũng qua lâu rồi.
- Em xin lỗi. Nói xong em ngẩng mặt nhìn trời thở dài. Gió thổi làm tóc e tung bay xõa cả xuống mặt. Tao thấy khóe mắt em có cái gì đó ánh lên, em đang khóc sao?
- Vì cái gì em?
- Vì đã xa anh. Nói xong em đưa tay lau khóe mắt.
- Chuyện qua rồi em. Chẳng phải hiện tại anh với em đều sống rất tốt sao.
- Ừ. Anh yêu ai chưa? Bất ngờ em quay qua hỏi tao.
- Anh.. Có rồi. Tao biết câu này sẽ làm em buồn nhưng tao phải nói ra.

Một sự im lặng bao trùm cả tao và em, không ai nói câu gì. Gió vẫn thổi càng lúc càng lạnh, đôi vai em co ro run lên vì lạnh trong chiếc áo thun mỏng. Hai tay em ôm lấy bờ vai ngồi co ro trong gió ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. 1p, 2p.. 5p.... 10p thời gian vẫn cứ chậm rã trôi. Tao và em vẫn như vậy không ai nói gì.

- Em có thể ôm anh lần cuối cùng được không?

Em cất lời phá tan đi sự im lặng đang bao trùm. Ừ. Có lẽ đây là lần cuối cùng em nói vậy. Tao cảm giác được sau ngày mai em sẽ là một con người khác, một con người mà tao hoàn toàn xa lạ. Tao không trả lời mà vòng tay ôm lấy em. Em cũng siết chặt vòng tay đầu gối lên vai tao. Một cái ôm phá tan đi sự cố gắng của tao trong hơn hai năm qua. Bao nhiêu cảm xúc khi xưa chợt ùa về, là những lúc ôm nhau giữa trời đông cắt da cắt thịt. Là những buổi sáng đạp xe chở em đến trường.......

Em khẽ ngẩng đầu lên đặt vào môi tao một nụ hôn, một nụ hôn mà tao cảm nhận thấy vị mặn của nước mắt. Tao đáp trả lại nụ hôn của em một cách nhẹ nhàng rồi dần dần bọn tao trở nên gấp gáp hơn, mãnh liệt hơn. Từng chiếc quần cái áo trên người bọn tao được trút bỏ. Cái cơ thể trần truồng ngày xưa tao hay ôm ấp bây giờ lại lần nữa tái hiện trước mặt tao. Chiếc lưỡi điệu nghệ của em đi khắp người tao một cách thật đê mê rồi dừng lại ở nơi mà khi xưa em vẫn hay làm. Chiếc miệng bé xinh kia cứ thụt ra thụt vào cùng bàn tay mềm mại xoa nắn lên ngực tao. Tao kéo em đứng dậy xoay người cho em đứng chống vào bồn nước. Tao từ phía sau đút vào trong em rồi nhấp nhấp. Gió vẫn thổi, SG cũng dần chìm vào giấc ngủ nhưng có hai người vẫn chưa ngủ bởi họ đang sống lại cảm xúc xưa kia một lần cuối cùng. Từng nhịp nhấp đều đặn, từng tiếng rên khe khẽ, từng hơi thở gấp gáp, tất cả hòa quyện lại với nhau. Đê mê và đầy cảm xúc. Tao ra hết vào trong em rồi dựa đầu xuống lưng em, bên trong em tao vẫn dật dật như muốn trút sạch hết trong người. Bọn tao cứ đứng như vậy cho đến khi thằng nhỏ tao tuột hẳn ra khỏi em. Em quay lại ôm tao thật chặt rồi sau đó bọn tao mặc lại quần áo đi xuống phòng tao. Đêm đó bọn tao làm nhau thêm hai lần nữa rồi mới đi ngủ. Trong cơn ngủ say tao vẫn cảm nhận thấy một bàn tay mềm mại đang vuốt ve lên khuôn mặt của tao, một đôi môi khẽ chạm lên môi tao cùng vài giọt nước âm ấm rơi xuống mặt tao.

Sáng thức dậy chỉ còn một mình tao ở trong phòng còn em đã dậy từ lúc nào. Tao nghĩ chắc em xuống nhà trước để mọi người không biết chuyện tối qua thôi nhưng khi nhìn thấy trên bàn có một chiếc vòng và một tờ giấy được gấp gọn nằm dưới thì tao cũng dần hiểu ra được vấn đề. Đến lúc em phải hoàn toàn quên tao và tìm cho mình một cuộc sống mới. Cầm chiếc vòng ngày xưa tao tặng em nhân ngày sinh nhật em cùng tờ giấy có vài dòng chữ bị nhòe đi mà lòng tao thấy trống trải một cách lạ thường. Cảm giác như mình mãi mãi mất đi một thứ trong cuộc đời. Cầm tờ giấy lên đọc từng câu từng chữ cuối cùng em viết cho tao mà sao lòng tao lại thấy buồn đến lạ.

" Anh.
Em rất vui khi gặp lại anh, gặp được anh khó lắm không? . Bao lần về quê anh đều tránh mặt em làm em buồn lắm anh biết không? Nhiều lần nhìn anh từ xa em chỉ muốn chạy lại thật nhanh để rồi ôm lấy anh thật chặt cho thỏa lòng mong nhớ. Nhưng em biết nếu em tiến lại gần một bước thì anh lại bước đi một bước khiến cho em không thể nào bước đi cùng anh được.
Em muốn được gặp anh một lần cuối cùng chỉ để ngắm nhìn người con trai mà em yêu nhất. Chỉ cần được thấy anh sống tốt là em. Mãn nguyện lắm rồi. Em phải phải xin bố mãi mới được vào đây chỉ để gặp lại anh một lần cuối vậy mà ban đầu anh lại né tránh em đấy. Nhưng dù sao em cũng đã làm được điều mình muốn bao lâu nay là được gặp anh. Cảm ơn anh đã cho em lại giây phút mà ngày xưa đôi ta đã có.
Ngày trước em ra đi là lỗi của em, khi em nhận ra cái sai của em thì em đã không còn anh bên cạnh em nữa. Em ước gì thời gian có thể quay trở lại để em không phải xa anh, để nước mắt em không phải rơi mỗi đêm khi nhớ về anh. Nhưng ước gì thì đâu phải là sự thật đúng không anh? Em phải chấp nhận sự thật rằng em đã mất anh, em đã tự mình đẩy anh ra khỏi cuộc đời em. Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của em. Bây giờ em lại không đủ khả năng để đưa anh về bên em như lúc xưa. Em sẽ phải một mình bước tiếp con đường mà không có anh kề bên.
Em chỉ mong sao người mới sẽ yêu thương anh thật nhiều, mong sao mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh và nụ cười sẽ luôn nở trên môi anh. Anh cười đẹp lắm anh biết không.
À nhớ nhậu nhẹt với hút thuốc ít thôi nhé, nó không tốt đâu anh.
Bảo trọng nhé anh, chào anh chàng họa sĩ nửa mùa của em. Yêu anh nhiều
BTTH"

Ném lá thư xuống bàn Tao chạy xuống nhà tìm em nhưng không thây em đâu. Đồ đạc của em cũng không còn ở đây nữa. Tao chạy ra đường với hi vọng sẽ nhìn thấy em một lần cuối, gật đầu chúc phúc cho em là điều duy nhất tao có thể làm cho em lúc này. Những dòng xe cộ qua lại tấp nập sao tao thấy quá lạ lẫm, bóng dáng người xưa đã không còn. Chú X vỗ vai tao bảo em đi từ sớm rồi. Nghe bảo em ra Nha Trang chơi nhà bạn rồi quay ra HN luôn. Tao lại lên phòng đóng cửa lại ngồi một mình trong phòng. Nhìn chiếc vòng tay tao thấy lòng mình có cái gì đó khác lạ. Một chút nuối tiếc, một thoáng buồn, một chút thương. Có lẽ nên để em tìm cho mình một cuộc sống mới, một tình yêu mới. Bao yêu thương trước đây hãy coi nó như là một kỷ niệm đáng nhớ. Có lẽ đây là lần cuối cùng bọn tao gặp nhau. Cất chiếc vòng cùng lá thư vào balo tao cầm điện thoại nhắn cho em
-" Sống tốt nhé em"

Cũng chừng đó năm bọn tao không còn gặp lại nhau nữa. Tao nghe bạn bè nói em giờ đã có gia đình và được một bé trai. Em lấy người HN nên cũng ít khi về quê. Tao thi thoảng về quê vẫn ghé nhà chú X hỏi thăm sức khỏe nhưng chưa một lần tao nhắc đến em. Phòng của em năm xưa vẫn còn treo một bức tranh ngày xưa tao vẽ tặng em. Chú X bảo mấy lần định gỡ mà em không cho.
 
Top